Chương 72
Cưới, vợ?!
Bầu không khí trong 509 lập tức an tĩnh lại. Cát Lượng, Nguyên Tư Tiệp biết Vương Dã đã yêu rồi mà còn bị khϊếp sợ bởi hành động quyết tâm nhanh chóng này, còn Giang Đàm thì làm rơi cả sách, sau đó ánh mắt lại hiện lên một tâm tình trước này chưa từng có mà nhìn về phía Vương Dã —Are you OK?
Mà kẻ đầu têu lại hồn nhiên không biết gì, vẫn còn ngồi bên đây vẽ nguệch ngoạc, lâu rồi chưa vẽ, bây giờ phải giành ra một tí thời gian để tìm cảm xúc với trạng thái lại.
Rốt cuộc, Cát Lượng tỉnh táo lại đầu tiên: “Anh Dã, anh Dã?”
Người đàn ông một lòng một dạ vì vợ ngoảnh mặt làm ngơ.
Cát Lượng nằm trên giường, ghé sát mép giường cố gắng nghiêng người để đến gần hơn: “Tụi mình năm phút sau rồi hãy phấn đấu tiếp có được không, cậu liếc nhìn tớ cái đi.”
Linh cảm mới vừa vụt qua đã bị phá, Vương Dã dừng bút lại, giương mắt lên, nhíu chặt mày như đang nói vì nhà mi mà ông đây phải phải cưới vợ trễ hơn năm phút đấy.
Cát Lượng lần thứ hai cảm nhận được lực áp bách của hổ Đông Bắc, nhưng giống với lúc ở trên núi Trường Bạch, cậu ta phải nói một lời thật lòng khó nghe, nhưng đây đã là số mệnh của Gia (Gạch bỏ) Cát Lượng cậu ta: “Anh Dã, anh nghĩ kỹ một chút cái đã… Điều kiện tiên quyết để gom tiền cưới vợ là cậu phải có vợ đúng không?”
Vương Dã suy nghĩ một hồi, chân thành nhìn cậu ta: “Cần à?”
Nếu như không có thanh chắn thì Cát Lượng chắc té xuống giường luôn rồi: “Đương nhiên là cần rồi. Tình yêu là một con đường hai chiều, cậu bước từ chiều này thì cũng phải cần người bước từ chiều kia, thế nào, nghe hợp lý không?.”
Nguyên Tư Tiệp ngồi ở một bên nghe mà nhíu mày. Ngon đấy, lấy câu tâm đắc từ vòng bạn bè cậu ta thì thôi, lại còn cái kiểu “Quân sư sứ mạng” đầy kiêu ngạo nữa chứ.
“Người chắc chắn là của tớ,” Vương Dã nghiêng người, để một tay khoác lên ghế dựa, “Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
“Nhưng vẫn phải theo đuổi chứ.” Cát Lượng đau tim.
“Ai bảo là không theo đuổi,” Vương Dã hơi phiền toái mà sờ sờ đầu mình, “Vấn đề là theo đuổi thế nào. Tiền trong thẻ trường bây giờ của tớ nhiều lắm là đủ để bao cậu ấy ăn vài bữa căn tin thôi, mà ăn cũng chả được nhiêu bữa nữa.”
Tới ấm no cũng không lo được thì lấy gì mà lo cho người khác, rồi lấy cái gì mà mà bảo người ta yêu cậu, để hai người uống gió Tây Bắc thay cơm à?
Cát Lượng lại nghĩ Vương Dã đang nói sảng: “Sao mà không có tiền?”
“À không có,” Vương Dã nói, “Tớ bỏ nhà.”
Lần thứ hai bầu không khí lặng đi.
Cát Lượng há miệng ngu ra.
Nguyên Tư Tiệp kinh ngạc.
Cuốn sách Giang Đàm vừa nhặt lên lại rớt xuống lần thứ hai, dứt khoát để sang một bên, không đọc nữa.
Vương Dã cũng chẳng lằng nhằng: “Mâu thuẫn nội bộ, không thể hòa giải được, giải tán khỏe.” Tóm tắt ngắn gọn hoàn chỉnh trong vòng 12 chữ.
Cát Lượng còn đang phải tiêu hóa một lượng tin tức lớn.
Nguyên Tư Tiệp đó giờ vẫn còn đang nghi hoặc thì giờ này đã hiểu ra. Vì sao Vương Dã lại đột nhiên xin nghỉ dài hạn, rồi đột nhiên quay về núi Trường Bạch, vì sao lại là một người bụng dạ thẳng thắn, nhận ra mình thích Lâm Vụ là tìm người bày tỏ luôn, vì sao mà lại ngoài dự đoán nói rằng muốn bắt đầu tự nuôi sống bản thân mình…
Vương Dã vẫn là Vương Dã lúc trước, nội tâm vững mạnh, hành động nhanh chóng.
Có lẽ Vương Dã sau khi trở về từ núi Trường Bạch kia đã không còn là Vương Dã hồi trước nữa rồi, hắn quan tâm nhiều hơn, suy nghĩ kĩ lưỡng hơn, nghĩ đến xa hơn, cũng càng chăm chú hơn nữa.
Cát Lượng cuối cùng cũng vượt qua được làn sóng thông tin hỗn loạn, đại khái hiểu được là Vương Dã đang căng thẳng với trong nhà, các chuyện ‘Bỏ nhà’ này để thể hiện sự quyết tâm.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Cát Lượng lần đầu tiên nhận ra rằng, dường như từ trước đến giờ Vương Dã chưa bao giờ nói qua chuyện nhà mình cả, ngay cả cái tin hắn là một tên cao phú soái, trong nhà có siêu nhiều tiền gì đó, đều là do nghe mấy đứa hồi cấp ba đồn đại, lên đài học thì cũng có nhiều lời đồn trên diễn đàn trường – đương nhiên là về cái phần cao với soái thì chẳng cần mấy.
Bởi vì thái độ “Không muốn nói nhiều” rõ rệt như thế của Vương Dã, sau khi hắn nói xong mười hai chữ ngắn gọn, cả 509 lại rơi vào một sự im lặng lạ kỳ.
Lúc này Giang Đàm lạnh lùng lên tiếng: “Nếu như các cậu không muốn nói nhiều về chuyện này tiếp thì tớ nói về chuyện khi nãy được không?”
Vương Dã khoanh tay: “Tùy cậu.”
“Được,” Giang Đàm gật đầu, sau đó hỏi, “Vợ dự tính của cậu là ai?”
Cát Lượng, Nguyên Tư Tiệp: “…” Suýt nữa là quên mất còn có một vị chẳng theo kịp được tiến độ câu chuyện nữa.
“Dự tính?” Vương Dã không thích nghe. “Cậu dùng từ kiểu gì thế?”
Giang Đàm: “Do cậu đơn phương xem người ta thành người yêu mình, chứ có phải là thật đâu.”
Vương Dã: “…”
Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp liếc mắt nhìn nhau, ừm, rất nghiêm túc.
“Lâm Vụ.” Vương Dã thoải mái nói ra, không hề ấp úng, thậm chí là còn có tí kiêu ngạo nữa, như là đang nói rằng mắt nhìn của anh đây tốt chứ.
Giang Đàm trầm mặc.
Suy nghĩ đầu tiên —Quả nhiên là cất sách đi là việc đúng đắn.
Mà dưới góc nhìn của Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp, Giang Đàm không chỉ là đang trầm mặc, mà lại còn đang mông lung trước đáp án khó nhằn này.
Chuyện trong nhà không vui không muốn nói nhiều thế thôi, nhưng nếu như bạn muốn nói về Lâm Vụ thì Vương Dã không mệt đâu.
“Tớ còn đang bối rối đấy, đều là người một nhà với nhau, sao lại thấy thích Lâm Vụ hơn các cậu nhiều, cậu ấy chỉ thông minh hơn, hoạt bát hơn, mắt đẹp hơn, tóc cũng sờ đã hơn thôi mà…”
Cát Lượng: “Đừng, anh Dã ơi anh sẽ gây thù hận với bạn bè đấy..”
“Bây giờ tớ đã biết rồi, tớ không xem cậu ấy là bạn bè.” Vương Dã nghĩ đến đây, trong lòng thoải mái hẳn lên, như là trời trong sao sáng, như là hoa nở rực rỡ, như là có vô vàn những con thú lông xù chạy tới để mình sờ.
Cát Lượng ôm ngực, không ngừng an ủi chính mình – Người yêu trong mắt hóa Tây Thi thôi, dù sao thì hai mươi tuổi mới có một mối tình đầu, cuộc sống khó mà có mấy lần như thế.
“Vương Dã, cậu thật sự định vẽ tranh kiếm tiền à?” Nguyên Tư Tiệp lại trở về vấn đề ban đầu, “Cậu có bức nào vẽ xong chưa, để bọn tớ giúp cậu rồi chỉ đường cho.”
Cậu ta chưa từng thấy hình vẽ nào của Vương Dã trừ mấy bức vẽ kỹ thuật cả, nói thật thì có hơi lo lắng.
“Hình như là có mấy tấm,” Vương Dã không suy nghĩ nhiều, kích chuột vào lục lội mấy cái folder, “Hồi trước kia…”
Sau một lát, Vương Dã cuối cùng cũng tìm được một cái folder lâu ngày không rờ đến, mở một bức ra, phóng to lên.
Đó chính là một trong số những bức hình mà Cát Lượng từng thấy qua.
Một con thuyền cơ khí cùng với những con sóng biển đang cuộn trào mãnh liệt, cả thân thuyền đều được cấu tạo bằng máy móc, mỗi một bộ phận đều tràn đầy sự mộng mơ và vẻ đẹp của máy móc, mặc dù đây chỉ là một bản phác họa thôi, nhưng chiếc thuyền với sóng gió ập đến lại như ngay trước mắt.
Nguyên Tư Tiệp nhảy xuống giường đi qua trước máy tính Vương Dã, Giang Đàm cũng đứng dậy bước qua, thấy rõ máy tính rồi thì lại vô cùng kinh ngạc, thậm chí là còn khϊếp sợ trước nét đẹp đó.
Ngay cả Giang Đàm cũng không kiềm lòng mà tham dự vào “Kế hoạch xây dựng sự nghiệp”: “Muốn bán tranh thì chắc chắn không dùng phác họa được, cậu có tô màu chưa?”
Tô màu thì chắc chắn là tô rồi, nhưng có hay không thì Vương Dã không nhớ rõ, chỉ đành phải mở hết thẩy file, cuối cùng thì cũng có một bức tranh có màu.
Cát Lượng bước qua cuối cùng sửng sốt, tấm này cậu ta chưa thấy bao giờ cả.
Dưới bầu trời khói mù, một đống phế tích hoàn toàn vắng lặng, như là tương lai đổ nát của thành thị vậy, cũng giống như là một khu nghĩa địa máy móc lớn, bức tranh này không dùng nhiều màu, hầu như là chỉ sử dụng tông lạnh, nhưng lại rất tinh tế, từng mảng sáng tối đều ra trôi chảy, khiến cho cái cảm giác của một ngày tận thế đập vào mặt.
“Đi đăng kí weibo đi, coi như là tài khoản vẽ tranh,” Nguyên Tư Tiệp quyết đoán nói, “Có vài trang web vẽ tranh nổi tiếng cũng có đăng ký weibo để đăng hình đó.”
Chẳng cần nói gì nhiều, kỹ thuật vẽ tranh như thế của Vương Dã mà lại còn do dự gì nữa, tài năng như vậy mà không chịu vẽ thì đúng là không tôn trọng nghệ thuật rồi.
Vương Dã cũng định đăng tranh vẽ của mình công khai để dễ nhận công việc hơn, thế nên là hành động ngay lập tức, không trễ nãi một giây nào, nhấn vào web đăng ký weibo. Cơ mà cũng chẳng phải là đăng ký thêm một tài khoản nữa, vì hắn không có dùng weibo nên là không có tài khoản.
Kết quả là lúc định đặt tên cho tài khoản là “Vương Dã” thì lại bị hai đứa bạn cùng phòng cản lại.
Cát Lượng: “Đừng có dùng tên thật chứ, cậu phải nghĩ ra một ID thú vị vào.”
Vương Dã: “Vương Dã không thú vị à?”
Nguyên Tư Tiệp: “Thú vị, nhưng mà chắc chắn là sẽ trùng tên, nên là tên cậu sẽ bị đi kèm theo một con số nào đó như là 333 hay 509 đó..”
Vương Dã: “…”
Cát Lượng: “Phải nghĩ ra tên tác giả, để mai mốt cậu vẽ xong thì ký lên đó.”
“Ba cái thứ này tớ không rành,” Vương Dã ngồi dựa ra sau lưng, hào phóng nói: “Mấy cậu nghĩ đi.”
Cát Lượng: “Với cái tài năng như thế này của cậu thì chắc chắn là trong tương lai sẽ hot, follower chắc chắn là sẽ tăng lên nhiều, nên là phải cẩn thận đặt ID vào, tốt nhất là phải đặt tên theo phong cách phương Tây lừng lẫy, vừa êm tai vừa dễ nhớ mà lại còn ý nghĩa.”
Vương Dã: “Nói lắm vậy, tên đâu?”
Cát Lượng: “Michdara.”
Vương Dã: “?”
Cát Lượng: “Michelangelo, Da Vinci, Rafael, ba bậc thầy thời văn hóa Phục Hưng đó!”
Vương Dã: “…”
Nguyên Tư Tiệp: “Ghê quá, tớ thấy là vậy nè, từ sâu trong lòng cậu, cậu muốn vẽ vì điều gì?”
Vương Dã: “Lâm Vụ.”
Nguyên Tư Tiệp: “Đúng vậy, cho nên gọi là Dã Vụ đi.” Vương Dã, Lâm Vụ, có cả hai tên, vừa lãng mạn lại vừa ý nghĩa, ai mà không biết ý nghĩa thì vẫn thấy tên rất đơn giản, ruộng hoang giữa trời sương, cánh đồng bát ngạt trong trời sương, rừng núi hoang dã đầy sương mù, nghĩa nào cũng đẹp.”
Cát Lượng: “Cậu còn gớm hơn nữa…”
Vương Dã liếc nhìn Giang Đàm đang ngồi suy ngẫm: “Cho xin miếng ý kiến?”
Giang Đàm: “Tớ thấy Vương Dã là hay nhất.”
Đó, nhìn cậu ấy xem.
Vương Dã thỏa mãn, quay trở lại máy tính, bắt đầu điền thông tin đăng ký.
Cát Lượng bĩu môi, Nguyên Tư Tiệp lắc đầu, đồ nhàm chán.
“Ong.”
Chiếc điện thoại Vương Dã đặt trên bàn bỗng rung lên, màn hình cũng sáng lên.
Lâm Vụ: Tối nay cậu còn định đi học không?
Vương Dã không muốn lên, mới về từ núi Trường Bạch đã bị giáo viên mắng cho nửa ngày, rồi lại phải ra ngoài gặp Tương Thiên Văn, bây giờ hắn chẳng muốn nhúc nhích tí nào, thế nhưng vẫn cầm điện thoại lên, không do dự trả lời Lâm Vụ: Đi.
Lâm Vụ: Vậy được rồi, tan học đi căn tin ăn cơm nào.
Vương Dã: Được.
Không biết có phải là do Vương Dã trả lời ngắn gọn quá hay không, qua một vài giây, Lâm Vụ lại hỏi: Cậu đang bận à?
Vương Dã: Không có, đang ngồi ở ký túc xá đây.
Lâm Vụ: Đám Cát Lượng thì sao, đi lại cả ngày như vậy có mệt không.
Vương Dã: Cũng được, đang ở đây cả.
Cát Lượng, Nguyên Tư Tiệp, Giang Đàm đứng xung quanh bạn học Vương, mới hai phút trước còn đang vô cùng khí thế bày mưu tính kế giúp hắn nhưng cũng rất khờ dại mà đợi hắn nhắn tin xong lại thảo luận tiếp: “…”
Vương Dã: Rồi, hỏi cậu cái này.
Lâm Vụ: Ừm?
Vương Dã: Tớ đăng ký tài khoản weibo, cậu thấy lấy ID như thế nào là được?
Lâm Vụ: Cậu không có tài khoản weibo à?
Vương Dã: Không có.
Lâm Vụ: Vậy thì đặt giống như trong diễn đàn trường ấy, Vương gia – 509, đặc biệt mà.
Vương Dã: Sao cậu biết tài khoản của tớ? [Cậu núp dưới gầm giường tôi đấy à.jpg]
Lâm Vụ: Bạn học này, ID của cậu gần như là dán hai chữ “Vương Dã” trên đó luôn rồi, ai biết cậu là nhận ra cả đấy.
Vương Dã ngẩng đầu, nhìn ba người bạn cùng phòng kế bên: “Vậy à?”
Cát Lượng, Nguyên Tư Tiệp: “Ừm.”
Giang Đàm gật đầu.
Nhìn Vương Dã cúi đầu tiếp tục nhắn tin, Giang Đàm mới tỉnh táo lại nhíu mày, Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp thì hai mặt nhìn nhau – Tại sao bọn họ lại đứng ở chỗ này chứ? Còn làm quần chúng vây xem phối hợp với Vương Dã nữa chứ?
Vương Dã: Cậu thấy tên đó hay hả?
Lâm Vụ: [Không biết nữa nói chung là moe.jpg]
“Vậy thì chọn cái này.” Vương Dã vui vẻ tuyên bố.
Đặt điện thoại sang một bên, quay lại trang web đăng ký tài khoản, sau đó là lưu loát nhập thông tin rồi đăng ký rồi xác nhận.
Một họa sĩ flop, Vương gia – 509 ra đời.
Đang theo dõi 0, người theo dõi 0.
Cát Lượng đã vắt hết óc giúp bạn học Vương nghĩ ra cái tên liên quan đến ba họa sĩ vĩ đại, ánh mắt rực lửa nhìn về về phía hai đứa bạn cùng phòng khác như đang nói rằng – Mai sau tớ mà còn lãng phí trí óc thông minh sáng tạo này vào lên người cái tên trọng sắc khinh bạn này thì tớ sẽ làm con chó!
Giang Đàm, Nguyên Tư Tiệp: “…”
Bầu không khí trong 509 lập tức an tĩnh lại. Cát Lượng, Nguyên Tư Tiệp biết Vương Dã đã yêu rồi mà còn bị khϊếp sợ bởi hành động quyết tâm nhanh chóng này, còn Giang Đàm thì làm rơi cả sách, sau đó ánh mắt lại hiện lên một tâm tình trước này chưa từng có mà nhìn về phía Vương Dã —Are you OK?
Mà kẻ đầu têu lại hồn nhiên không biết gì, vẫn còn ngồi bên đây vẽ nguệch ngoạc, lâu rồi chưa vẽ, bây giờ phải giành ra một tí thời gian để tìm cảm xúc với trạng thái lại.
Rốt cuộc, Cát Lượng tỉnh táo lại đầu tiên: “Anh Dã, anh Dã?”
Người đàn ông một lòng một dạ vì vợ ngoảnh mặt làm ngơ.
Cát Lượng nằm trên giường, ghé sát mép giường cố gắng nghiêng người để đến gần hơn: “Tụi mình năm phút sau rồi hãy phấn đấu tiếp có được không, cậu liếc nhìn tớ cái đi.”
Linh cảm mới vừa vụt qua đã bị phá, Vương Dã dừng bút lại, giương mắt lên, nhíu chặt mày như đang nói vì nhà mi mà ông đây phải phải cưới vợ trễ hơn năm phút đấy.
Cát Lượng lần thứ hai cảm nhận được lực áp bách của hổ Đông Bắc, nhưng giống với lúc ở trên núi Trường Bạch, cậu ta phải nói một lời thật lòng khó nghe, nhưng đây đã là số mệnh của Gia (Gạch bỏ) Cát Lượng cậu ta: “Anh Dã, anh nghĩ kỹ một chút cái đã… Điều kiện tiên quyết để gom tiền cưới vợ là cậu phải có vợ đúng không?”
Vương Dã suy nghĩ một hồi, chân thành nhìn cậu ta: “Cần à?”
Nếu như không có thanh chắn thì Cát Lượng chắc té xuống giường luôn rồi: “Đương nhiên là cần rồi. Tình yêu là một con đường hai chiều, cậu bước từ chiều này thì cũng phải cần người bước từ chiều kia, thế nào, nghe hợp lý không?.”
Nguyên Tư Tiệp ngồi ở một bên nghe mà nhíu mày. Ngon đấy, lấy câu tâm đắc từ vòng bạn bè cậu ta thì thôi, lại còn cái kiểu “Quân sư sứ mạng” đầy kiêu ngạo nữa chứ.
“Người chắc chắn là của tớ,” Vương Dã nghiêng người, để một tay khoác lên ghế dựa, “Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
“Nhưng vẫn phải theo đuổi chứ.” Cát Lượng đau tim.
“Ai bảo là không theo đuổi,” Vương Dã hơi phiền toái mà sờ sờ đầu mình, “Vấn đề là theo đuổi thế nào. Tiền trong thẻ trường bây giờ của tớ nhiều lắm là đủ để bao cậu ấy ăn vài bữa căn tin thôi, mà ăn cũng chả được nhiêu bữa nữa.”
Tới ấm no cũng không lo được thì lấy gì mà lo cho người khác, rồi lấy cái gì mà mà bảo người ta yêu cậu, để hai người uống gió Tây Bắc thay cơm à?
Cát Lượng lại nghĩ Vương Dã đang nói sảng: “Sao mà không có tiền?”
“À không có,” Vương Dã nói, “Tớ bỏ nhà.”
Lần thứ hai bầu không khí lặng đi.
Cát Lượng há miệng ngu ra.
Nguyên Tư Tiệp kinh ngạc.
Cuốn sách Giang Đàm vừa nhặt lên lại rớt xuống lần thứ hai, dứt khoát để sang một bên, không đọc nữa.
Vương Dã cũng chẳng lằng nhằng: “Mâu thuẫn nội bộ, không thể hòa giải được, giải tán khỏe.” Tóm tắt ngắn gọn hoàn chỉnh trong vòng 12 chữ.
Cát Lượng còn đang phải tiêu hóa một lượng tin tức lớn.
Nguyên Tư Tiệp đó giờ vẫn còn đang nghi hoặc thì giờ này đã hiểu ra. Vì sao Vương Dã lại đột nhiên xin nghỉ dài hạn, rồi đột nhiên quay về núi Trường Bạch, vì sao lại là một người bụng dạ thẳng thắn, nhận ra mình thích Lâm Vụ là tìm người bày tỏ luôn, vì sao mà lại ngoài dự đoán nói rằng muốn bắt đầu tự nuôi sống bản thân mình…
Vương Dã vẫn là Vương Dã lúc trước, nội tâm vững mạnh, hành động nhanh chóng.
Có lẽ Vương Dã sau khi trở về từ núi Trường Bạch kia đã không còn là Vương Dã hồi trước nữa rồi, hắn quan tâm nhiều hơn, suy nghĩ kĩ lưỡng hơn, nghĩ đến xa hơn, cũng càng chăm chú hơn nữa.
Cát Lượng cuối cùng cũng vượt qua được làn sóng thông tin hỗn loạn, đại khái hiểu được là Vương Dã đang căng thẳng với trong nhà, các chuyện ‘Bỏ nhà’ này để thể hiện sự quyết tâm.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Cát Lượng lần đầu tiên nhận ra rằng, dường như từ trước đến giờ Vương Dã chưa bao giờ nói qua chuyện nhà mình cả, ngay cả cái tin hắn là một tên cao phú soái, trong nhà có siêu nhiều tiền gì đó, đều là do nghe mấy đứa hồi cấp ba đồn đại, lên đài học thì cũng có nhiều lời đồn trên diễn đàn trường – đương nhiên là về cái phần cao với soái thì chẳng cần mấy.
Bởi vì thái độ “Không muốn nói nhiều” rõ rệt như thế của Vương Dã, sau khi hắn nói xong mười hai chữ ngắn gọn, cả 509 lại rơi vào một sự im lặng lạ kỳ.
Lúc này Giang Đàm lạnh lùng lên tiếng: “Nếu như các cậu không muốn nói nhiều về chuyện này tiếp thì tớ nói về chuyện khi nãy được không?”
Vương Dã khoanh tay: “Tùy cậu.”
“Được,” Giang Đàm gật đầu, sau đó hỏi, “Vợ dự tính của cậu là ai?”
Cát Lượng, Nguyên Tư Tiệp: “…” Suýt nữa là quên mất còn có một vị chẳng theo kịp được tiến độ câu chuyện nữa.
“Dự tính?” Vương Dã không thích nghe. “Cậu dùng từ kiểu gì thế?”
Giang Đàm: “Do cậu đơn phương xem người ta thành người yêu mình, chứ có phải là thật đâu.”
Vương Dã: “…”
Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp liếc mắt nhìn nhau, ừm, rất nghiêm túc.
“Lâm Vụ.” Vương Dã thoải mái nói ra, không hề ấp úng, thậm chí là còn có tí kiêu ngạo nữa, như là đang nói rằng mắt nhìn của anh đây tốt chứ.
Giang Đàm trầm mặc.
Suy nghĩ đầu tiên —Quả nhiên là cất sách đi là việc đúng đắn.
Mà dưới góc nhìn của Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp, Giang Đàm không chỉ là đang trầm mặc, mà lại còn đang mông lung trước đáp án khó nhằn này.
Chuyện trong nhà không vui không muốn nói nhiều thế thôi, nhưng nếu như bạn muốn nói về Lâm Vụ thì Vương Dã không mệt đâu.
“Tớ còn đang bối rối đấy, đều là người một nhà với nhau, sao lại thấy thích Lâm Vụ hơn các cậu nhiều, cậu ấy chỉ thông minh hơn, hoạt bát hơn, mắt đẹp hơn, tóc cũng sờ đã hơn thôi mà…”
Cát Lượng: “Đừng, anh Dã ơi anh sẽ gây thù hận với bạn bè đấy..”
“Bây giờ tớ đã biết rồi, tớ không xem cậu ấy là bạn bè.” Vương Dã nghĩ đến đây, trong lòng thoải mái hẳn lên, như là trời trong sao sáng, như là hoa nở rực rỡ, như là có vô vàn những con thú lông xù chạy tới để mình sờ.
Cát Lượng ôm ngực, không ngừng an ủi chính mình – Người yêu trong mắt hóa Tây Thi thôi, dù sao thì hai mươi tuổi mới có một mối tình đầu, cuộc sống khó mà có mấy lần như thế.
“Vương Dã, cậu thật sự định vẽ tranh kiếm tiền à?” Nguyên Tư Tiệp lại trở về vấn đề ban đầu, “Cậu có bức nào vẽ xong chưa, để bọn tớ giúp cậu rồi chỉ đường cho.”
Cậu ta chưa từng thấy hình vẽ nào của Vương Dã trừ mấy bức vẽ kỹ thuật cả, nói thật thì có hơi lo lắng.
“Hình như là có mấy tấm,” Vương Dã không suy nghĩ nhiều, kích chuột vào lục lội mấy cái folder, “Hồi trước kia…”
Sau một lát, Vương Dã cuối cùng cũng tìm được một cái folder lâu ngày không rờ đến, mở một bức ra, phóng to lên.
Đó chính là một trong số những bức hình mà Cát Lượng từng thấy qua.
Một con thuyền cơ khí cùng với những con sóng biển đang cuộn trào mãnh liệt, cả thân thuyền đều được cấu tạo bằng máy móc, mỗi một bộ phận đều tràn đầy sự mộng mơ và vẻ đẹp của máy móc, mặc dù đây chỉ là một bản phác họa thôi, nhưng chiếc thuyền với sóng gió ập đến lại như ngay trước mắt.
Nguyên Tư Tiệp nhảy xuống giường đi qua trước máy tính Vương Dã, Giang Đàm cũng đứng dậy bước qua, thấy rõ máy tính rồi thì lại vô cùng kinh ngạc, thậm chí là còn khϊếp sợ trước nét đẹp đó.
Ngay cả Giang Đàm cũng không kiềm lòng mà tham dự vào “Kế hoạch xây dựng sự nghiệp”: “Muốn bán tranh thì chắc chắn không dùng phác họa được, cậu có tô màu chưa?”
Tô màu thì chắc chắn là tô rồi, nhưng có hay không thì Vương Dã không nhớ rõ, chỉ đành phải mở hết thẩy file, cuối cùng thì cũng có một bức tranh có màu.
Cát Lượng bước qua cuối cùng sửng sốt, tấm này cậu ta chưa thấy bao giờ cả.
Dưới bầu trời khói mù, một đống phế tích hoàn toàn vắng lặng, như là tương lai đổ nát của thành thị vậy, cũng giống như là một khu nghĩa địa máy móc lớn, bức tranh này không dùng nhiều màu, hầu như là chỉ sử dụng tông lạnh, nhưng lại rất tinh tế, từng mảng sáng tối đều ra trôi chảy, khiến cho cái cảm giác của một ngày tận thế đập vào mặt.
“Đi đăng kí weibo đi, coi như là tài khoản vẽ tranh,” Nguyên Tư Tiệp quyết đoán nói, “Có vài trang web vẽ tranh nổi tiếng cũng có đăng ký weibo để đăng hình đó.”
Chẳng cần nói gì nhiều, kỹ thuật vẽ tranh như thế của Vương Dã mà lại còn do dự gì nữa, tài năng như vậy mà không chịu vẽ thì đúng là không tôn trọng nghệ thuật rồi.
Vương Dã cũng định đăng tranh vẽ của mình công khai để dễ nhận công việc hơn, thế nên là hành động ngay lập tức, không trễ nãi một giây nào, nhấn vào web đăng ký weibo. Cơ mà cũng chẳng phải là đăng ký thêm một tài khoản nữa, vì hắn không có dùng weibo nên là không có tài khoản.
Kết quả là lúc định đặt tên cho tài khoản là “Vương Dã” thì lại bị hai đứa bạn cùng phòng cản lại.
Cát Lượng: “Đừng có dùng tên thật chứ, cậu phải nghĩ ra một ID thú vị vào.”
Vương Dã: “Vương Dã không thú vị à?”
Nguyên Tư Tiệp: “Thú vị, nhưng mà chắc chắn là sẽ trùng tên, nên là tên cậu sẽ bị đi kèm theo một con số nào đó như là 333 hay 509 đó..”
Vương Dã: “…”
Cát Lượng: “Phải nghĩ ra tên tác giả, để mai mốt cậu vẽ xong thì ký lên đó.”
“Ba cái thứ này tớ không rành,” Vương Dã ngồi dựa ra sau lưng, hào phóng nói: “Mấy cậu nghĩ đi.”
Cát Lượng: “Với cái tài năng như thế này của cậu thì chắc chắn là trong tương lai sẽ hot, follower chắc chắn là sẽ tăng lên nhiều, nên là phải cẩn thận đặt ID vào, tốt nhất là phải đặt tên theo phong cách phương Tây lừng lẫy, vừa êm tai vừa dễ nhớ mà lại còn ý nghĩa.”
Vương Dã: “Nói lắm vậy, tên đâu?”
Cát Lượng: “Michdara.”
Vương Dã: “?”
Cát Lượng: “Michelangelo, Da Vinci, Rafael, ba bậc thầy thời văn hóa Phục Hưng đó!”
Vương Dã: “…”
Nguyên Tư Tiệp: “Ghê quá, tớ thấy là vậy nè, từ sâu trong lòng cậu, cậu muốn vẽ vì điều gì?”
Vương Dã: “Lâm Vụ.”
Nguyên Tư Tiệp: “Đúng vậy, cho nên gọi là Dã Vụ đi.” Vương Dã, Lâm Vụ, có cả hai tên, vừa lãng mạn lại vừa ý nghĩa, ai mà không biết ý nghĩa thì vẫn thấy tên rất đơn giản, ruộng hoang giữa trời sương, cánh đồng bát ngạt trong trời sương, rừng núi hoang dã đầy sương mù, nghĩa nào cũng đẹp.”
Cát Lượng: “Cậu còn gớm hơn nữa…”
Vương Dã liếc nhìn Giang Đàm đang ngồi suy ngẫm: “Cho xin miếng ý kiến?”
Giang Đàm: “Tớ thấy Vương Dã là hay nhất.”
Đó, nhìn cậu ấy xem.
Vương Dã thỏa mãn, quay trở lại máy tính, bắt đầu điền thông tin đăng ký.
Cát Lượng bĩu môi, Nguyên Tư Tiệp lắc đầu, đồ nhàm chán.
“Ong.”
Chiếc điện thoại Vương Dã đặt trên bàn bỗng rung lên, màn hình cũng sáng lên.
Lâm Vụ: Tối nay cậu còn định đi học không?
Vương Dã không muốn lên, mới về từ núi Trường Bạch đã bị giáo viên mắng cho nửa ngày, rồi lại phải ra ngoài gặp Tương Thiên Văn, bây giờ hắn chẳng muốn nhúc nhích tí nào, thế nhưng vẫn cầm điện thoại lên, không do dự trả lời Lâm Vụ: Đi.
Lâm Vụ: Vậy được rồi, tan học đi căn tin ăn cơm nào.
Vương Dã: Được.
Không biết có phải là do Vương Dã trả lời ngắn gọn quá hay không, qua một vài giây, Lâm Vụ lại hỏi: Cậu đang bận à?
Vương Dã: Không có, đang ngồi ở ký túc xá đây.
Lâm Vụ: Đám Cát Lượng thì sao, đi lại cả ngày như vậy có mệt không.
Vương Dã: Cũng được, đang ở đây cả.
Cát Lượng, Nguyên Tư Tiệp, Giang Đàm đứng xung quanh bạn học Vương, mới hai phút trước còn đang vô cùng khí thế bày mưu tính kế giúp hắn nhưng cũng rất khờ dại mà đợi hắn nhắn tin xong lại thảo luận tiếp: “…”
Vương Dã: Rồi, hỏi cậu cái này.
Lâm Vụ: Ừm?
Vương Dã: Tớ đăng ký tài khoản weibo, cậu thấy lấy ID như thế nào là được?
Lâm Vụ: Cậu không có tài khoản weibo à?
Vương Dã: Không có.
Lâm Vụ: Vậy thì đặt giống như trong diễn đàn trường ấy, Vương gia – 509, đặc biệt mà.
Vương Dã: Sao cậu biết tài khoản của tớ? [Cậu núp dưới gầm giường tôi đấy à.jpg]
Lâm Vụ: Bạn học này, ID của cậu gần như là dán hai chữ “Vương Dã” trên đó luôn rồi, ai biết cậu là nhận ra cả đấy.
Vương Dã ngẩng đầu, nhìn ba người bạn cùng phòng kế bên: “Vậy à?”
Cát Lượng, Nguyên Tư Tiệp: “Ừm.”
Giang Đàm gật đầu.
Nhìn Vương Dã cúi đầu tiếp tục nhắn tin, Giang Đàm mới tỉnh táo lại nhíu mày, Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp thì hai mặt nhìn nhau – Tại sao bọn họ lại đứng ở chỗ này chứ? Còn làm quần chúng vây xem phối hợp với Vương Dã nữa chứ?
Vương Dã: Cậu thấy tên đó hay hả?
Lâm Vụ: [Không biết nữa nói chung là moe.jpg]
“Vậy thì chọn cái này.” Vương Dã vui vẻ tuyên bố.
Đặt điện thoại sang một bên, quay lại trang web đăng ký tài khoản, sau đó là lưu loát nhập thông tin rồi đăng ký rồi xác nhận.
Một họa sĩ flop, Vương gia – 509 ra đời.
Đang theo dõi 0, người theo dõi 0.
Cát Lượng đã vắt hết óc giúp bạn học Vương nghĩ ra cái tên liên quan đến ba họa sĩ vĩ đại, ánh mắt rực lửa nhìn về về phía hai đứa bạn cùng phòng khác như đang nói rằng – Mai sau tớ mà còn lãng phí trí óc thông minh sáng tạo này vào lên người cái tên trọng sắc khinh bạn này thì tớ sẽ làm con chó!
Giang Đàm, Nguyên Tư Tiệp: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất