Supernatural – Sức Mạnh Siêu Nhiên

Chương 7: Khả năng của Alpha

Trước Sau
Trans: Victor Von Doom

***

Trận chiến quyết định với Red Skull đúng hẹn tới, bất kể lúc trước được bố trí như thế nào, hiện tại chỉ còn lại mỗi Captain America là có thể ngăn chặn Red Skull. Steve thận trọng tới gần buồng lái, nhớ tới tên lửa đánh dấu New York vừa mới nhìn thấy trên máy bay, trong lòng dâng lên lửa giận vô tận.

Red Skull ghìm súng giằng co cùng Captain America. "Ngươi sẽ không từ bỏ, đúng không?"

Steve kiên định trả lời. "Đương nhiên!"

Hai người chiến đấu trên máy bay, trong lúc vô ý hộp chứa khối lập phương vũ trụ bị chiếc khiên đánh vỡ. Năng lượng khối lập phương khuếch tán mở ra. Red Skull chất vấn. "Ngươi đã làm cái gì vậy hả?!" Hắn nhặt khối lập phương vũ trụ lên. Dưới cơn chấn động, viên đá không gian mở ra thông đạo không biết dẫn đến chỗ nào. Steve trơ mắt nhìn Red Skull tay cầm khối lập phương vũ trụ biến mất ngay trước mặt. Anh bước vội đến ngồi lên ghế lái, nhìn đồng hồ đo, bật máy liên lạc.

"Xin hãy trả lời. Tôi là Captain Rogers, có ai nghe thấy không?"

Thông tin trong đó truyền ra thanh âm mơ hồ. "Captain Rogers, tình huống bên kia của anh--"

Thông tín viên đang nói bị đánh gãy, thanh âm nôn nóng của Peggy từ trong máy liên lạc truyền ra. "Steve, là anh hả? Anh không sao chứ?"

Steve một bên kiểm tra tình huống máy bay, một bên cao hứng tuyên bố. "Peggy, Schmidt đã chết!"

Peggy lặng lẽ hỏi. "Máy bay thế nào?"

Steve cau mày. "Tình huống hơi phức tạp chút."

Peggy bình tĩnh nói. "Nói vị trí của anh cho tôi, tôi sẽ giúp anh tìm một điểm hạ cánh an toàn.”

" Không thể hạ cánh an toàn được đâu." Steve nhìn màn hình trên bảng điều khiển. "Nhưng tôi có thể thử cưỡng chế hạ cánh."

"Howard còn ở New York, tôi phái người đi tìm." Peggy có chút hoảng loạn nói. "Anh ấy nhất định có cách."

"Không kịp tìm anh ta đâu." Steve khẽ hít vào một hơi, nặng nề nói. "Chiếc máy bay này đang bay về phía New York với tốc độ cực nhanh. Tôi muốn ép nó bay vào trong nước!"

Peggy nghẹn ngào cất tiếng. "Làm ơn, đừng làm vậy. Chúng ta còn có thời gian, sẽ có biện pháp."

"Hiện tại tôi đang ở chỗ không người. Nếu tôi không hành động dứt khoát, sẽ hy sinh rất nhiều người." Steve nhẹ nhàng nhưng kiên định nói. "Peggy, đây là lựa chọn của tôi."

Truyền tin chặt đứt.

Nước mắt chảy xuống từ đôi mắt Peggy, Đại tá Phillips tay nắm chặt chiếc điện thoại vừa mới quay số.

Giọng nói của Howard vang lên từ phía bên kia điện thoại. "Chào, Howard đây."



Đại tá Phillips hoảng hốt áp ống nghe lên má, run rẩy mở miệng. "Mr. Stark..."

- --

Sau khi truyền tin chặt đứt, những chuyện xảy ra bên kia máy liên lạc Steve sẽ không biết. Anh lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt luôn cất bên người, nhẹ nhàng mở nắp ra. Một bản phác hoạ đen trắng đập vào mắt. Steve dịu dàng vuốt ve bức chân dung nhỏ, lại lần nữa dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt ngày đêm thương nhớ. Mái tóc quăn mềm mại, đôi môi hơi cong lên, cái mũi cao, còn có đôi mắt không cách nào vẽ ra được một phần vạn thần thái.

"Đến ảnh chụp của em tôi cũng không có." Anh vừa ôn nhu vừa bi thương nói. "Những lúc thế này tôi rất là cảm kích bốn lần trí nhớ của mình, đương nhiên, còn có năng khiếu hội họa nữa." Anh chớp làm trong mắt ngập hơi nước. "Tôi biết em không thích làm Omega, không thích ở dưới, không thích người khác nói mình xinh đẹp." Buổi tối hôm đó, đêm đặc biệt kia từng màn lại xuất hiện ở trước mắt anh. "Nhưng thứ đẹp nhất tôi từng thấy trong đời này, chính là đôi mắt của em. Tôi cực kì xác định, người tôi yêu chính là em, cho nên tôi sẽ nỗ lực sống sót."

Steve đặt chiếc đồng hồ quả quýt đang mở trên bảng điều khiển, ánh mắt kiên định. "Tiến sĩ Erskine từng nói với tôi, Alpha hiện đại đã thoái hóa rất nhiều. Như là vào thời cổ đại không có ghi chép, còn chưa xuất hiện thư từ, Alpha hàng năm chinh chiến bên ngoài bộ lạc vì báo cho bình an Omega của mình mà khai phá ra một loại liên kết tinh thần đặc biệt, gọi là cảm ứng AO. Hiện tại Alpha đều sẽ không." Anh nắm chặt cần thao tác, đối với đôi mắt trên bức họa, dồn dập nói. "Tôi muốn thử một lần, ông ấy nói chỉ cần ý chí của Alpha cũng đủ kiên định là có thể đủ để thành lập cảm ứng. Loại cảm ứng này một khi thành lập, bất kể khoảng cách xa đến đâu đều có thể đưa tôi tới bên cạnh em."

Steve cuối cùng liếc nhìn bức họa một cái. "Tất cả mọi người đều cảm thấy người dùng thủ đoạn là em, nhưng kỳ thật người dùng thủ đoạn là tôi. Chuyện dấu hiệu tôi vô cùng xin lỗi, nhưng tôi không hề hối hận! Cho nên xin em chờ tôi một chút, tôi nhất định sẽ sống sót, trở về cuộc hẹn!" Anh nhấn cần gạt.

Máy bay phi thẳng xuống Bắc Băng Dương, dừng trên lớp băng phủ tuyết trắng rồi tốc độ không giảm trượt dài trên đó. Tác động của cú rơi khiến Steve choáng đến hôn mê, cũng va chạm vào lớp băng dày mỏng không đều. Lớp băng chấn động vỡ vụn, nước biển từ trong khe nứt trào ra, sau khi rít gào nhấn chìm mọi thứ thì khôi phục bình tĩnh. Xác máy bay bị nước biển cuốn trôi nằm rải rác trên băng, hòa vào tuyết trắng, không thấy bóng dáng.

- --

Bảy mươi năm sau ở Malibu. Những cơn sóng cuộn trào dưới vách đá, dưới ánh trăng bọt sóng ánh thành màu bạc. Người trong biệt thự trên vách đá ngủ yên với tiếng sóng rì rào.

Tony nằm nghiêng trên giường, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất cùng bức màn mỏng chiếu vào, có thể nhìn thấy gã cau mày thật chặt. Tony ôm chặt lấy chăn trong lòng ngực, thân thể khẽ run rẩy, mồ hôi lạnh chảy đầy trán. Động tĩnh của Tony đánh thức Pepper bên người gã. Sau khi Pepper bừng tỉnh giấc, quay đầu nhìn về phía Tony thỉnh thoảng lại co giật. Cô nâng nửa người trên dậy, lo lắng khẽ lay cánh tay Tony. "Tony? Tony!"

Một bộ giáp sắt đột nhiên ấn Pepper lên giường, Pepper cả kinh kêu lên. "A!"

Tony bỗng nhiên bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn về phía Pepper. Gã kinh ngạc nhìn bộ giáp của mình, ra lệnh. "Tắt nguồn!"

Bộ giáp buông Pepper ra rồi đứng thẳng lên, đèn nguồn điện tắt theo mệnh lệnh của Tony. Tony tiện tay cầm lấy vật trang trí bằng sắt trên tủ đầu giường hướng tới bộ giáp, bộ giáp rơi rụng đầy đất.

Pepper bật đèn bàn, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng khắp nhà. Tony ngồi trên mép giường, dùng tay che trán. "Anh nhất định là kêu nó trong mơ rồi, chuyện này không nên xảy ra!" Gã ngẩng đầu. "Anh phải sửa lại cảm biến lần nữa."

Pepper còn chưa hết sốc ngồi trên giường. "Tony, anh ổn chứ?"

Tony gật đầu, không ngừng hít sâu. "Chúng ta có thể... để anh thở trước được không..."

Pepper tiến đến bên người gã, nhẹ nhàng vỗ lưng, thả ra pheromone Alpha bản thân. "Tony, anh ổn không đấy?"

"Tất nhiên là anh ổn! Hoàn toàn không thành vấn đề." Tony dựa đầu vào ngực Pepper, trong mũi toàn là mùi pheromone của Pepper. Nhịp tim gã dần chậm lại, cho dù bị đánh dấu, mùi pheromone Alpha quen thuộc vẫn có thể trấn an gã.

"Tony." Pepper bất đắc dĩ thở dài. Kể từ sau lần Rhodes phát hiện Tony thế mà lại bắt đầu động dục, hai người vẫn luôn thay phiên ở bên cạnh gã. "Nếu anh không muốn nói với em, ít nhất cũng phải nói cho Roddy chứ?"

"Nói cho cậu ấy với nói cho em có gì khác nhau hả?" Tony bất mãn bĩu môi. "Anh chỉ..." Gã không đủ tự tin nói. "Chỉ là gặp ác mộng thôi."



"Chỉ là gặp ác mộng?!" Pepper cao giọng nói. "Anh đã không ngủ ngon bao lâu rồi?!"

"Anh không sao." Tony mở to đôi mắt, muốn nói lại thôi nhìn Pepper. "Anh thật sự ổn mà."

"Được rồi!" Pepper phi thường bắt được trọng điểm trong lời nói của Tony. ""Anh" không sao, như vậy trong giấc mơ của anh, người có sao là ai?"

Tony chần chờ nói. "Tiêu nhỏ à, em biết đấy... Cái người đánh dấu anh ấy mà..."

"Captain America?" Pepper phản ứng cực nhanh. "Anh mơ thấy anh ta?"

"Ừa." Tony cắn môi gật đầu. "Ôi, Tony!" Pepper buồn bã nhìn gã, đối với một người đã chết, bất kể mơ thấy chuyện gì về người đó đều có thể xem như ác mộng. Cô thật cẩn thận hỏi. "Anh có muốn nói không?"

Tony cười nhạo một tiếng. "Chẳng có gì để nói cả. Anh chỉ là mơ thấy... Cuối cùng." Gã nằm phịch lên giường, nhắm lại hai mắt. "Anh nhìn cậu ấy..." Giọng gã khàn hơn một chút. "Anh nhìn cậu ấy lái máy bay vọt vào Bắc Băng Dương."

Pepper nằm bên cạnh gã, đắp chăn cho gã.

Tony nhắm hai mắt như cũ, lẩm bẩm hỏi. "Sao em biết là anh đang lạnh?"

Pepper lộ ra một nụ cười khổ, dùng sức nuốt xuống chua xót trong cổ họng, ra vẻ thản nhiên nói. "Mơ thấy Bắc Băng Dương, đương nhiên sẽ cảm thấy lạnh."

"Đúng vậy. Bắc Băng Dương thật sự nhìn rất lạnh." Giọng nói Tony càng ngày càng nhẹ. "Rất lạnh..." Gã cảm giác được Pepper tắt đèn bàn, rồi nhét một cái gối xuống dưới đầu gã, sau đó đi ra ngoài. Đi làm cái gì đâu? Có lẽ là đi nói chuyện này cho Rhodes, sau đó hai người cùng nhau vì gã thương tâm đi! Tony Stark, mi thật là một tên khốn, chính mình khổ sở còn chưa đủ, còn muốn túm người khác cùng khổ sở theo. Một bản thân nho nhỏ khác phản bác: Ta đâu có nói hết ra đâu! Ta đâu có nói cho bọn họ ngay lúc đó Rogers cảm thấy thế nào--

Anh không muốn chết. Tony mở hai mắt, mờ mịt nhìn trần nhà. Gã có thể cảm nhận được cảm giác của Steve, gã thậm chí có thể nghe được những lời Steve nói với mình. Anh tỏ tình với gã, cầu khẩn gã chờ anh.

Một người khát vọng tồn tại như vậy, làm sao có thể hạ quyết tâm đi tìm chết vậy? Tony tự hỏi tự đáp, bởi vì anh là Captain America chứ còn gì nữa! Người anh hùng huyền thoại -- còn là Alpha của Tony Stark.

- --

Lúc này, trên Bắc Băng Dương, một đội đặc vụ SHIELD tiếp quản xác máy bay lộ ra do bề mặt Trái đất thay đổi.

"Trung úy!" Một đặc vụ nhìn chiếc khiên ba màu đỏ trắng xanh đông cứng trong băng, không thể tin hỏi. "Đây là cái gì?"

"Lạy chúa!" Trung úy trợn mắt há hốc mồm nhìn vật thể hình người sau tấm khiên, ấn lên máy liên lạc. "Tổng bộ, giúp tôi gọi Đại tá đến."

Người bên kia máy liên lạc khó hiểu hỏi. "Anh chắc chứ? Hiện tại là ba giờ sáng!"

"Tôi mặc kệ hiện tại là mấy giờ." Trung úy kinh ngạc cảm thán. "Người này đã đợi lâu lắm rồi."

- -------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tony rốt cuộc cũng yêu đội trưởng rồi! Trong truyện của tôi, lúc trước Tony thực sự có hảo cảm vượt mức bình thường đối với Captain, nhưng là ở chỗ này gã mới chân chính bị Captain làm cảm động, sau đó yêu anh, thừa nhận anh là Alpha của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau