Chương 10: Hoa Lạc Thâm biến mất (1)
Edit: jena
Ông lão bị giơ cao lên, cả người nhăn nhúm. Ông đã sống đủ lâu, tuổi tác khá lớn, tay chân không ngừng đấm đá loạn xạ, gương mặt bày tỏ sự sợ hãi cùng cực.
"Thả tao ra! Thả tao ra!"
Ánh mắt Thương Trọng Lệ đầy khinh thường: "Đồ nhát cấy, không muốn gặp vợ mình à?"
Nghe đến tiếng "vợ", Triệu Tiểu Lục càng thêm sợ hãi, quái vật phía sau đến gần hơn, những con quái vật khác cũng đến ngày một nhiều, Thương Trọng Lệ liền thả Triệu Tiểu Lục xuống đất.
"Mọi người mau chạy ra ngoài làng!"
Thương Trọng Lệ dùng kiếm chém quái vật, mở ra một đường máu, vài con quái vật ở trong làng cũng bắt đầu chạy ra ngoài.
Phía sau truyền đến một tiếng kêu rợn người. Mọi người quay đầu nhìn, con quái vật to lớn đã túm Triệu Tiểu Lục đang giãy giụa không ngừng, nó giơ ông lên cao, bỏ vào trong miệng. Trong không gian bỗng chốc nổi lên một luồng oán khí màu đen, hình ảnh trước mắt khiến cho ai nấy đều hãi hùng khiếp vía.
Tiếng kêu la vang vọng không ngừng, con quái vật ngay lập tức cắn đứt đầu Triệu Tiểu Lục, máu tươi bắn đầy đất, bắt đầu vang lên tiếng nhai nuốt. Những con quái vật khác cũng không còn đuổi theo bọn họ nữa, xoay người quay về làng.
"Chúng ta... được cứu rồi?" Cam Hiểu Hiểu Hiểu che miệng, yếu ớt hỏi.
"Hình như là vậy." Hoa Lạc Thâm vui sướng nói: "Chúng không đuổi theo nữa!"
"Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Cam Hiểu Hiểu hỏi.
Triệu Tử có kinh nghiệm nhất nói: "Bây giờ chúng ta đi vào trong sương mù."
Năm người liền bước vào trong màn sương.
Vừa đi ra vài bước, trước mắt bọn họ lại xuất hiện một ngôi làng.
Bia đá trước cổng làng có ba chữ to "Làng Hạ Hà", khác biệt là những người ở trong làng đều là những người bình thường, khung cảnh ở trong làng cũng rực rỡ hẳn lên. Mái ngói lợp mới, con đường bằng phẳng, những cây ngô đồng ven đường tràn đầy sức sống.
Một người đàn ông kéo quần bước ra khỏi cửa nhà thứ ba từ cổng làng, hùng hùng hổ hổ nói: "Vợ của thằng Triệu càng ngày càng tệ, chán chết đi được!"
Một người đàn ông hút thuốc cao 1 mét 2 đứng ở bên ngoài, thấy người đàn ông kia đi ra thì ngăn lại ngay, vươn tay ra: "Chó Lý, tiền đâu hả? Lâu lắc như vậy mới chịu ra ngoài, có biết còn có người chờ không? Tăng tiền!"
Người họ Lý phun một toẹt một ngụm nước bọt xuống đất: "Con cái đẻ cũng đéo biết sinh ra mấy đứa rồi mà còn mặt dày đòi thêm tiền, ông Triệu, nghĩ tốt thế? Nó xứng hả?"
Nói một hồi, hai người liền đốp chát qua lại.
Cam Hiểu Hiểu siết cái túi trong tay, nhíu mày: "Gì đây, đây là... Triệu Tiểu Lục?"
Bốn người còn lại không nói gì, chỉ im lặng nhìn.
Một người phụ nữ đầu tóc hỗn loạn chạy ra khỏi nhà, bộ dạng của cô cực kỳ chật vật, quần áo bị xé rách, làn da bị bại lộ bên ngoài đầy vết bầm xanh tím.
Người phụ nữ cầm dao trong tay, đi về phía hai người đàn ông đang cãi nhau.
"Đ* má! Lương Thu Nguyệt! Mày làm gì vậy?"
Người phụ nữ không còn tha thiết sống nữa, điên cuồng nhào lên, cô muốn giết Triệu Tiểu Lục, cô phải giết chết tên súc sinh mặt người dạ thú này!
Người dân trong làng ồn ào xuất hiện, nhanh chóng bắt lấy Lương Thu Nguyệt.
"Con quỷ cái này, không đẻ con trai được mà còn mạnh gớm, bây giờ còn giết người không thành. Trước tiên trói nó lại, nhốt vào từ đường đi, sau đó dìm chết nó!"
Lương Thu Nguyệt bị nhốt ở trong từ đường, nhưng ngày hôm sau, mọi người đã quên mất sự hiện diện của cô. Bọn buôn người lại mang đến những cô gái mới, ai nấy đều thương tích đầy người, khóc sướt mướt, chỉ cần có ý phản kháng là lại bị đánh đập.
Triệu Tiểu Lục muốn có một người vợ mới.
Lương Thu Nguyệt tàn tạ vịn cửa sổ trong từ đường, nhìn những cuộc buôn bán người trơ trẽn kia khơi khơi giữa thanh thiên bạch nhật. Ở ngôi làng này, đây là một điều vô cùng bình thường.
Bây giờ là buổi sáng nhưng lại rét lạnh như ở dưới hầm băng.
Triệu Tiểu Lục đã đi qua từ đường nhiều lần để đại tiện nhưng không hề muốn nhìn vào trong. Lại có thêm một tốp vợ mới, ai nấy cũng trẻ khỏe, dù bộ dạng không đẹp bằng Lương Thu Nguyệt nhưng cái mông to kia chắc chắn có thể đẻ tốt, bây giờ gã chỉ cần đẻ cho gã một thằng con trai bụ bẫm là được!
Vài ngày sau, ngoài Triệu Tử Lục đi đại tiện ở bên ngoài từ đường thì không còn ai nhớ đến Lương Thu Nguyệt ở bên trong. Cô không khóc, cũng không kêu, đã bị lãng quên hoàn toàn.
Khi mở cửa từ đường, mùi hôi thối bên trong bốc lên tận trời, ở giữa là một cái xác gầy trơ xương, gần như không thể nhận ra nổi đây từng là một người phụ nữ xinh đẹp lúc trước.
"Đáng! Bọn họ bị nguyền rủa là đáng lắm!" Cam Hiểu Hiểu mắng, dù không trải qua, chỉ mới nhìn từ xa cũng đã đủ khiến cô uất ức muốn khóc.
Biểu tình của những người còn lại cũng không quá tốt đẹp.
"Chúng ta đi thôi. Bây giờ hẳn là qua màn rồi." Triệu Tử nói.
Năm người lại đi vào trong sương mù.
"Chúng ta phải tách nhau ra mới đi ra ngoài được." Triệu Tử nói với Cam Hiểu Hiểu. Cam Hiểu Hiểu vẫn còn hơi sợ, nhưng cô đã chủ động buông tay Triệu Tử.
"Chị Triệu, cảm ơn chị, cũng cảm ơn các anh, tôi đi đây!" Cam Hiểu Hiểu nói xong, tầm mắt dừng lại trên người Sở Nhuế: "Anh trai nhát gan, em đi đây nha!"
Sở Nhuế gật gật đầu.
Thấy phản ứng của anh, Cam Hiểu HIểu hơi nhíu mày, "hừ" một tiếng rồi chạy vào trong sương mù.
Triệu Tử lắc đầu, cũng cong miệng cười, đi về hướng khác. Cô là một người lạnh nhạt, khi đến khi đi cũng không nói quá nhiều.
Bây giờ chỉ còn Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế và Hoa Lạc Thâm. Sở Nhuế và Hoa Lạc Thâm nhìn về phía thanh niên, cậu vẫy tay: "Đi thêm một lúc nữa đi."
Sở Nhuế nhìn cậu, ba người đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Sở Nhuế và Hoa Nhạc Thâm không có ý định đi cùng cậu.
Thương Trọng Lệ: "Làm bạn cũng không được hả?"
Cậu nhìn Hoa Lạc Thâm, Hoa Lạc Thâm thụ sủng nhược kinh: "Cậu đang nói tôi?"
Thương Trọng Lệ gật gật đầu: "Anh nói địa chỉ cho tôi đí, khi về thế giới hiện thực tôi sẽ tìm anh."
Sở Nhuế không biết nói gì.
Thực sự không biết nói gì.
Anh cứ bị xem như vô hình?
Nếu anh còn không nhìn ra được thằng nhóc họ Thương này hoàn toàn có ý đồ xấu với bạn tốt của mình thì quả thật cần phải lấy não mình ra nấu lại!
Hoa Lạc Thâm thành thật đọc địa chỉ, Sở Nhuế mắng thầm ở trong lòng.
Người quen được ở trong trò chơi chưa đến năm ngày mà cậu còn dám đưa thông tin của mình cho người ta?
Sở Nhuế thực sự không biết nên nói gì, nhưng anh cũng không ngăn lại. Không có lý do gì khác, Hoa Lạc Thâm là một thẳng nam, thẳng đến mức không thể thẳng hơn, nhưng cậu rất đẹp, thường xuyên cũng có nhiều kim chủ đồng tính muốn bao nuôi cậu nhưng đều bị cậu từ chối, nếu không thì cậu cũng sẽ không chỉ là một người mẫu vô danh tiểu tốt suốt mấy năm trời, đến cả việc ăn, mặc, ở bình thường cũng khó khăn.
"Vậy được rồi, tôi đi trước đây, gặp lại trong thế giới hiện thực nhé!" Thương Trọng Lệ nói xong thì chỉ liếc mắt nhìn Sở Nhuế một cái rồi đi vào trong màn sương.
Sở Nhuế trợn trắng mắt.
Tầm nhìn ở trong sương mù rất hạn chế, Sở Nhuế vẫn nắm chặt tay Hoa Lạc Thâm, trên lưng còn đeo balo của Hoa Lạc Thâm.
Không biết vì sao khi không thể nhìn thấy được gì trong màn sương, Sở Nhuế bỗng nhiên sợ hãi, cảm giác giống với lúc anh vừa vào trong trò chơi. Anh nhớ đến một bộ phim điện ảnh mình từng xem khi nhỏ, anh không còn nhớ nội dung của bộ phim nhưng chỉ cần nhớ đến sự tồn tại của nó thôi cũng khiến tim anh đập nhanh liên hồi.
Trong những hoàn cảnh không biết rõ, con người thường tự phân bổ ra một lượng hormone, kích thích đại não, cho nên trong lòng mới cảm thấy sợ hãi.
Giống như Sở Nhuế bây giờ, anh cảm thấy trong sương mù có thứ gì đó rất đáng sợ, nhưng anh cố gắng an ủi chính mình, hy vọng đây chỉ là do mình suy nghĩ nhiều.
"Bé Sở?"
Trong màn sương yên tĩnh vang lên một giọng nói, là tiếng của Hoa Lạc Thâm, khiến cho Sở Nhuế giật mình: "Sao vậy?"
"Bé Sở? Cậu túm chân tôi làm gì, tôi không đi được."
Gần như trong một giây, da đầu Sở Nhuế tê rần, chưa kịp phản ứng lại, bên tai đã truyền đến tiếng hét của Hoa Lạc Thâm.
"Bé Sở —"
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay phải của Hứa Lạc Thâm đột nhiên chộp lấy không khí, giống như bị lôi đi, tốc độ cực nhanh cùng sức lực cực lớn, tay của Sở Nhuế tê dại vì đau đớn.
"Hoa ơi, Hoa? Họa Lạc Thâm, cậu... cậu đừng làm loạn!" Sở Nhuế không chú ý giọng nói run rẩy của mình, anh lại bắt đầu nói lắp không ngừng, cơn sợ hãi tột độ đã làm anh bắt đầu nấc cụt không thể khống chế.
Sở Nhuế vung tay liên tục, sờ soạng trong màn sương. Anh sợ hãi thứ mình không biết sẽ đột ngột nhào ra, nhưng anh càng sợ việc Hoa Lạc Thâm đột nhiên biến mất hơn.
"Hoa Lạc Thâm! Hoa Lạc Thâm!"
Sở Nhuế liên tục gọi to, không biết đang đi đâu, nỗi sợ hãi và mất mát đau đớn không ngừng bủa vây khiến cho tâm lý phòng ngự của anh sụp đổ. Đã lâu rồi anh không lớn tiếng gọi, anh đã sống một cuộc đời bình thường suốt bấy lâu nay, đã lâu rồi không có thứ gì khiến anh phải dốc ruột dốc gan như bây giờ.
【 Leng keng! Bug đã được sửa! 】
Giọng nói trẻ con của hệ thống vang lên, Sở Nhuế sững người đứng tại chỗ.
【 Phó bản thường —《 Làng Chu Nho 》đã được vượt qua, Tài khoản đã nhận đủ 3 triệu RMB*. Bạn có muốn rút tiền thưởng không? 】
*Nhân dân tệ
Sở Nhuế sờ balo trên vai, từ từ gỡ xuống, ngơ ngác đứng yên không di chuyển.
【 Bạn có muốn rút tiền thưởng không? 】
【 Bạn có muốn rút tiền thưởng không? 】
Giọng nói máy móc trẻ con không ngừng lặp đi lặp lại.
"Không." Sở Nhuế cắn chặt răng.
【 Lưu giữ cho người chơi 4199, xin mời rời khỏi trò chơi 】
Chân Sở Nhuế như đeo chì, bước từng bước nặng nề rời đi, cho đến khi sương mù tiêu tán, anh đã quay lại phòng khách quen thuộc trong nhà mình. Anh quay phắt đầu, phía sau là huyền quan và cửa ra vào.
Sở Nhuế mở balo của Hoa Lạc Thâm, ở bên trong có một tấm card màu đen.
Hai chữ màu vàng ở trên tấm card không tiếng động nhấp nháy sang màu đỏ tươi.
Sở Nhuế nhìn đồng hồ, bây giờ là 5 giờ 4 phút sáng, bọn họ ở trong trò chơi 5 ngày nhưng ở thế giới hiện thực chỉ mới có 5 tiếng.
Phòng khách yên lặng đáng sợ.
Sở Nhuế ngồi trên sô pha đến 6 giờ sáng, sau đó anh mở máy tính, thao tác một lúc, vào trong một trang web không biết tên miền.
Trên web viết nhiều thứ, cuối cùng Sở Nhuế cũng tìm được những nội dung liên quan đến《 Tầm Bí 》, bên cạnh đó còn có những khu thảo luận và những vùng cấm của trò chơi.
Sở Nhuế đăng ký tài khoản, mất một lát để mò ra mật mã của khu thảo luận, vào một phòng trò chuyện được mã hóa về tìm kiếm bí mật mới nhất.
[ Phế vật 4133: Tôi vừa mới ra ngoài, một trăm triệu đúng là quá kinh khủng, phó bản khó đúng là cmn không phải người bình thường qua nổi, bây giờ tôi còn đang ở bệnh viện, chân trái xem như phải cưa rồi, nhưng không lỗ, thay một cái chân giả thì cũng không quá tốn tiền. ]
[ Đom đóm nhảy múa: Anh trai, anh nói quá à? Cũng không có nhiều người qua được phó bản khó đâu. ]
[ Phế vật 4133: Lừa người thì tôi tự chặt đầu gửi cho em làm quả bóng đá chơi, cam đoan đã chụp màn hình, em gái thích thì đi kiểm tra đi. ]
[ Lời hứa 99: Đã tra trước rồi, tạo một tài khoản thì lại tạo thêm một ID, tra kiểu gì? ]
[ Chim yến màu tím: Tôi vừa qua một phó bản thường hai sao rưỡi, không thể tiết lộ nội dung phó bản nhưng các bạn đoán xem tôi gặp ai nào? ]
[ Cô gái loli thật tuyệt vời: Ai thế? ]
[ Lời hứa 99: Ai? Phó bản bình thường có thể gặp được ai khiến nữ hoàng tôi đây chú ý nào? ]
[ Chim yến màu tím: Tôi gặp một người đàn ông với một thanh kiếm. ]
Phòng chat liền yên tĩnh, năm phút sau mới có người nói tiếp.
[ Cô gái loli thật tuyệt vời: Wow, người vượt qua phó bản rất ghê gớm ư? ]
[ Chim yến màu tím: Cậu ta giấu sức mạnh của mình, bất hiển sơn bất lộ thủy. ]
*不显山不露水的: (bất hiển sơn bất lộ thủy): thành ngữ Trung Quốc: giấu những thứ quan trọng chính yếu
[ Đom đóm nhảy múa: Nhà đó hả, từ khi nào có một tên phế vật vậy? Nhưng mấy năm trước nghe nói nhà họ mê tín phong kiến gì đó nên sau này ít nghe thấy tin gì rồi. ]
[ Phế vật 4133: Tên chó má kia, tao nghi ngờ mày móc mỉa tao là phế vật! ]
[ Đom đóm nhảy múa: Chẳng lẽ không phải? Một phó bản khó đã phế đi chân trái của anh rồi, anh không phế vật thì ai phế vật? ]
[ Phế vật 4133: Mày con mẹ nó, có bản lĩnh thì vào chơi đi! Tao xem mày mạnh như thế nào! ]
[ Đom đóm nhảy múa: Đm, trò chơi chưa mời tôi thì sao tôi đi được! ]
[ Lời hứa 99: Bây giờ có ai đã biết được tiêu chuẩn trò chơi sẽ mời người chơi chưa? ]
Phòng chat lại im lặng.
[ Cô gái loli thật tuyệt vời: Tôi vừa mới nhận được một tin mới, có lẽ mọi người sẽ thấy hứng thú đó. ]
Trong phòng chat xuất hiện vài tấm ảnh trắng đen, mỗi tấm ảnh đều là một người chết, bị xe tông, bị đạn bắn vào đầu khi đang ở nước ngoài, đột tử trong nhà...
[ Cô gái loli thật tuyệt vời: Đây là những người đã tra cứu người tham gia Tầm Bí ở trên máy tính của mình, tất cả bọn họ đều có một thời gian tiêu xài phung phí, sau đó lại tử vong ngoài ý muốn, giống như là sinh mạng đến đó đã đi đến hồi kết. ]
[ Chim yến màu tím: Ý bạn là sao? ]
[ Cô gái loli thật tuyệt vời: Ý là bạn và 4133 có thể đang gặp nguy hiểm, có người nhà tham gia, bây giờ chúng ta không thể đem chuyện này thành một truyền thuyết đô thị để bàn tán bình thường. Tôi có lý do để nghi ngờ rằng tiền thưởng của trò chơi có thể ảnh hưởng, tiêu hao sinh mạng của chúng ta. 4133 đã nhận tiền thưởng, tiếp theo chúng ta nên quan sát kỹ 4133, còn Chim yến, tôi đề nghị bạn tốt nhất khoan hãy thoát ra khỏi trò chơi, nên điều tra thử khi chơi đến cuối cùng sẽ có chuyện gì. ]
[ Lời hứa 99: Chim yến màu tím, bạn trai bạn còn ở đây không? ]
[ Chim yến màu tím: Đã chết rồi. ]
[ Cô gái loli thật tuyệt vời: Đó, chúng ta biết rằng người ở ngoài trò chơi hay người ở trong trò chơi đều sẽ ngoài ý muốn mà thiệt mạng, bạn trai của bạn ở trên internet rêu rao mình phát tài khắp nơi, chẳng trách bị thủ tiêu. ]
[ Lời hứa 99: Im lặng trước đi! ]
Sở Nhuế đang đọc nghiêm túc, đột nhiên bị kick ra khỏi phòng chat.
F*ck, bị phát hiện!
Sở Nhuế vội ngắt kết nối ip của mình, xử lý dữ liệu sạch sẽ rồi ngồi thở phì phò ở trên ghế.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Sở Nhuế cảnh giác, từ từ đi về phía cửa, nhìn qua mắt mèo.
"Đừng nhìn, là tôi, Thương Trọng Lệ."
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Thương Trọng Lệ: Là em, chồng tương lai của anh đây
30.09.22
Ông lão bị giơ cao lên, cả người nhăn nhúm. Ông đã sống đủ lâu, tuổi tác khá lớn, tay chân không ngừng đấm đá loạn xạ, gương mặt bày tỏ sự sợ hãi cùng cực.
"Thả tao ra! Thả tao ra!"
Ánh mắt Thương Trọng Lệ đầy khinh thường: "Đồ nhát cấy, không muốn gặp vợ mình à?"
Nghe đến tiếng "vợ", Triệu Tiểu Lục càng thêm sợ hãi, quái vật phía sau đến gần hơn, những con quái vật khác cũng đến ngày một nhiều, Thương Trọng Lệ liền thả Triệu Tiểu Lục xuống đất.
"Mọi người mau chạy ra ngoài làng!"
Thương Trọng Lệ dùng kiếm chém quái vật, mở ra một đường máu, vài con quái vật ở trong làng cũng bắt đầu chạy ra ngoài.
Phía sau truyền đến một tiếng kêu rợn người. Mọi người quay đầu nhìn, con quái vật to lớn đã túm Triệu Tiểu Lục đang giãy giụa không ngừng, nó giơ ông lên cao, bỏ vào trong miệng. Trong không gian bỗng chốc nổi lên một luồng oán khí màu đen, hình ảnh trước mắt khiến cho ai nấy đều hãi hùng khiếp vía.
Tiếng kêu la vang vọng không ngừng, con quái vật ngay lập tức cắn đứt đầu Triệu Tiểu Lục, máu tươi bắn đầy đất, bắt đầu vang lên tiếng nhai nuốt. Những con quái vật khác cũng không còn đuổi theo bọn họ nữa, xoay người quay về làng.
"Chúng ta... được cứu rồi?" Cam Hiểu Hiểu Hiểu che miệng, yếu ớt hỏi.
"Hình như là vậy." Hoa Lạc Thâm vui sướng nói: "Chúng không đuổi theo nữa!"
"Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Cam Hiểu Hiểu hỏi.
Triệu Tử có kinh nghiệm nhất nói: "Bây giờ chúng ta đi vào trong sương mù."
Năm người liền bước vào trong màn sương.
Vừa đi ra vài bước, trước mắt bọn họ lại xuất hiện một ngôi làng.
Bia đá trước cổng làng có ba chữ to "Làng Hạ Hà", khác biệt là những người ở trong làng đều là những người bình thường, khung cảnh ở trong làng cũng rực rỡ hẳn lên. Mái ngói lợp mới, con đường bằng phẳng, những cây ngô đồng ven đường tràn đầy sức sống.
Một người đàn ông kéo quần bước ra khỏi cửa nhà thứ ba từ cổng làng, hùng hùng hổ hổ nói: "Vợ của thằng Triệu càng ngày càng tệ, chán chết đi được!"
Một người đàn ông hút thuốc cao 1 mét 2 đứng ở bên ngoài, thấy người đàn ông kia đi ra thì ngăn lại ngay, vươn tay ra: "Chó Lý, tiền đâu hả? Lâu lắc như vậy mới chịu ra ngoài, có biết còn có người chờ không? Tăng tiền!"
Người họ Lý phun một toẹt một ngụm nước bọt xuống đất: "Con cái đẻ cũng đéo biết sinh ra mấy đứa rồi mà còn mặt dày đòi thêm tiền, ông Triệu, nghĩ tốt thế? Nó xứng hả?"
Nói một hồi, hai người liền đốp chát qua lại.
Cam Hiểu Hiểu siết cái túi trong tay, nhíu mày: "Gì đây, đây là... Triệu Tiểu Lục?"
Bốn người còn lại không nói gì, chỉ im lặng nhìn.
Một người phụ nữ đầu tóc hỗn loạn chạy ra khỏi nhà, bộ dạng của cô cực kỳ chật vật, quần áo bị xé rách, làn da bị bại lộ bên ngoài đầy vết bầm xanh tím.
Người phụ nữ cầm dao trong tay, đi về phía hai người đàn ông đang cãi nhau.
"Đ* má! Lương Thu Nguyệt! Mày làm gì vậy?"
Người phụ nữ không còn tha thiết sống nữa, điên cuồng nhào lên, cô muốn giết Triệu Tiểu Lục, cô phải giết chết tên súc sinh mặt người dạ thú này!
Người dân trong làng ồn ào xuất hiện, nhanh chóng bắt lấy Lương Thu Nguyệt.
"Con quỷ cái này, không đẻ con trai được mà còn mạnh gớm, bây giờ còn giết người không thành. Trước tiên trói nó lại, nhốt vào từ đường đi, sau đó dìm chết nó!"
Lương Thu Nguyệt bị nhốt ở trong từ đường, nhưng ngày hôm sau, mọi người đã quên mất sự hiện diện của cô. Bọn buôn người lại mang đến những cô gái mới, ai nấy đều thương tích đầy người, khóc sướt mướt, chỉ cần có ý phản kháng là lại bị đánh đập.
Triệu Tiểu Lục muốn có một người vợ mới.
Lương Thu Nguyệt tàn tạ vịn cửa sổ trong từ đường, nhìn những cuộc buôn bán người trơ trẽn kia khơi khơi giữa thanh thiên bạch nhật. Ở ngôi làng này, đây là một điều vô cùng bình thường.
Bây giờ là buổi sáng nhưng lại rét lạnh như ở dưới hầm băng.
Triệu Tiểu Lục đã đi qua từ đường nhiều lần để đại tiện nhưng không hề muốn nhìn vào trong. Lại có thêm một tốp vợ mới, ai nấy cũng trẻ khỏe, dù bộ dạng không đẹp bằng Lương Thu Nguyệt nhưng cái mông to kia chắc chắn có thể đẻ tốt, bây giờ gã chỉ cần đẻ cho gã một thằng con trai bụ bẫm là được!
Vài ngày sau, ngoài Triệu Tử Lục đi đại tiện ở bên ngoài từ đường thì không còn ai nhớ đến Lương Thu Nguyệt ở bên trong. Cô không khóc, cũng không kêu, đã bị lãng quên hoàn toàn.
Khi mở cửa từ đường, mùi hôi thối bên trong bốc lên tận trời, ở giữa là một cái xác gầy trơ xương, gần như không thể nhận ra nổi đây từng là một người phụ nữ xinh đẹp lúc trước.
"Đáng! Bọn họ bị nguyền rủa là đáng lắm!" Cam Hiểu Hiểu mắng, dù không trải qua, chỉ mới nhìn từ xa cũng đã đủ khiến cô uất ức muốn khóc.
Biểu tình của những người còn lại cũng không quá tốt đẹp.
"Chúng ta đi thôi. Bây giờ hẳn là qua màn rồi." Triệu Tử nói.
Năm người lại đi vào trong sương mù.
"Chúng ta phải tách nhau ra mới đi ra ngoài được." Triệu Tử nói với Cam Hiểu Hiểu. Cam Hiểu Hiểu vẫn còn hơi sợ, nhưng cô đã chủ động buông tay Triệu Tử.
"Chị Triệu, cảm ơn chị, cũng cảm ơn các anh, tôi đi đây!" Cam Hiểu Hiểu nói xong, tầm mắt dừng lại trên người Sở Nhuế: "Anh trai nhát gan, em đi đây nha!"
Sở Nhuế gật gật đầu.
Thấy phản ứng của anh, Cam Hiểu HIểu hơi nhíu mày, "hừ" một tiếng rồi chạy vào trong sương mù.
Triệu Tử lắc đầu, cũng cong miệng cười, đi về hướng khác. Cô là một người lạnh nhạt, khi đến khi đi cũng không nói quá nhiều.
Bây giờ chỉ còn Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế và Hoa Lạc Thâm. Sở Nhuế và Hoa Lạc Thâm nhìn về phía thanh niên, cậu vẫy tay: "Đi thêm một lúc nữa đi."
Sở Nhuế nhìn cậu, ba người đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Sở Nhuế và Hoa Nhạc Thâm không có ý định đi cùng cậu.
Thương Trọng Lệ: "Làm bạn cũng không được hả?"
Cậu nhìn Hoa Lạc Thâm, Hoa Lạc Thâm thụ sủng nhược kinh: "Cậu đang nói tôi?"
Thương Trọng Lệ gật gật đầu: "Anh nói địa chỉ cho tôi đí, khi về thế giới hiện thực tôi sẽ tìm anh."
Sở Nhuế không biết nói gì.
Thực sự không biết nói gì.
Anh cứ bị xem như vô hình?
Nếu anh còn không nhìn ra được thằng nhóc họ Thương này hoàn toàn có ý đồ xấu với bạn tốt của mình thì quả thật cần phải lấy não mình ra nấu lại!
Hoa Lạc Thâm thành thật đọc địa chỉ, Sở Nhuế mắng thầm ở trong lòng.
Người quen được ở trong trò chơi chưa đến năm ngày mà cậu còn dám đưa thông tin của mình cho người ta?
Sở Nhuế thực sự không biết nên nói gì, nhưng anh cũng không ngăn lại. Không có lý do gì khác, Hoa Lạc Thâm là một thẳng nam, thẳng đến mức không thể thẳng hơn, nhưng cậu rất đẹp, thường xuyên cũng có nhiều kim chủ đồng tính muốn bao nuôi cậu nhưng đều bị cậu từ chối, nếu không thì cậu cũng sẽ không chỉ là một người mẫu vô danh tiểu tốt suốt mấy năm trời, đến cả việc ăn, mặc, ở bình thường cũng khó khăn.
"Vậy được rồi, tôi đi trước đây, gặp lại trong thế giới hiện thực nhé!" Thương Trọng Lệ nói xong thì chỉ liếc mắt nhìn Sở Nhuế một cái rồi đi vào trong màn sương.
Sở Nhuế trợn trắng mắt.
Tầm nhìn ở trong sương mù rất hạn chế, Sở Nhuế vẫn nắm chặt tay Hoa Lạc Thâm, trên lưng còn đeo balo của Hoa Lạc Thâm.
Không biết vì sao khi không thể nhìn thấy được gì trong màn sương, Sở Nhuế bỗng nhiên sợ hãi, cảm giác giống với lúc anh vừa vào trong trò chơi. Anh nhớ đến một bộ phim điện ảnh mình từng xem khi nhỏ, anh không còn nhớ nội dung của bộ phim nhưng chỉ cần nhớ đến sự tồn tại của nó thôi cũng khiến tim anh đập nhanh liên hồi.
Trong những hoàn cảnh không biết rõ, con người thường tự phân bổ ra một lượng hormone, kích thích đại não, cho nên trong lòng mới cảm thấy sợ hãi.
Giống như Sở Nhuế bây giờ, anh cảm thấy trong sương mù có thứ gì đó rất đáng sợ, nhưng anh cố gắng an ủi chính mình, hy vọng đây chỉ là do mình suy nghĩ nhiều.
"Bé Sở?"
Trong màn sương yên tĩnh vang lên một giọng nói, là tiếng của Hoa Lạc Thâm, khiến cho Sở Nhuế giật mình: "Sao vậy?"
"Bé Sở? Cậu túm chân tôi làm gì, tôi không đi được."
Gần như trong một giây, da đầu Sở Nhuế tê rần, chưa kịp phản ứng lại, bên tai đã truyền đến tiếng hét của Hoa Lạc Thâm.
"Bé Sở —"
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay phải của Hứa Lạc Thâm đột nhiên chộp lấy không khí, giống như bị lôi đi, tốc độ cực nhanh cùng sức lực cực lớn, tay của Sở Nhuế tê dại vì đau đớn.
"Hoa ơi, Hoa? Họa Lạc Thâm, cậu... cậu đừng làm loạn!" Sở Nhuế không chú ý giọng nói run rẩy của mình, anh lại bắt đầu nói lắp không ngừng, cơn sợ hãi tột độ đã làm anh bắt đầu nấc cụt không thể khống chế.
Sở Nhuế vung tay liên tục, sờ soạng trong màn sương. Anh sợ hãi thứ mình không biết sẽ đột ngột nhào ra, nhưng anh càng sợ việc Hoa Lạc Thâm đột nhiên biến mất hơn.
"Hoa Lạc Thâm! Hoa Lạc Thâm!"
Sở Nhuế liên tục gọi to, không biết đang đi đâu, nỗi sợ hãi và mất mát đau đớn không ngừng bủa vây khiến cho tâm lý phòng ngự của anh sụp đổ. Đã lâu rồi anh không lớn tiếng gọi, anh đã sống một cuộc đời bình thường suốt bấy lâu nay, đã lâu rồi không có thứ gì khiến anh phải dốc ruột dốc gan như bây giờ.
【 Leng keng! Bug đã được sửa! 】
Giọng nói trẻ con của hệ thống vang lên, Sở Nhuế sững người đứng tại chỗ.
【 Phó bản thường —《 Làng Chu Nho 》đã được vượt qua, Tài khoản đã nhận đủ 3 triệu RMB*. Bạn có muốn rút tiền thưởng không? 】
*Nhân dân tệ
Sở Nhuế sờ balo trên vai, từ từ gỡ xuống, ngơ ngác đứng yên không di chuyển.
【 Bạn có muốn rút tiền thưởng không? 】
【 Bạn có muốn rút tiền thưởng không? 】
Giọng nói máy móc trẻ con không ngừng lặp đi lặp lại.
"Không." Sở Nhuế cắn chặt răng.
【 Lưu giữ cho người chơi 4199, xin mời rời khỏi trò chơi 】
Chân Sở Nhuế như đeo chì, bước từng bước nặng nề rời đi, cho đến khi sương mù tiêu tán, anh đã quay lại phòng khách quen thuộc trong nhà mình. Anh quay phắt đầu, phía sau là huyền quan và cửa ra vào.
Sở Nhuế mở balo của Hoa Lạc Thâm, ở bên trong có một tấm card màu đen.
Hai chữ màu vàng ở trên tấm card không tiếng động nhấp nháy sang màu đỏ tươi.
Sở Nhuế nhìn đồng hồ, bây giờ là 5 giờ 4 phút sáng, bọn họ ở trong trò chơi 5 ngày nhưng ở thế giới hiện thực chỉ mới có 5 tiếng.
Phòng khách yên lặng đáng sợ.
Sở Nhuế ngồi trên sô pha đến 6 giờ sáng, sau đó anh mở máy tính, thao tác một lúc, vào trong một trang web không biết tên miền.
Trên web viết nhiều thứ, cuối cùng Sở Nhuế cũng tìm được những nội dung liên quan đến《 Tầm Bí 》, bên cạnh đó còn có những khu thảo luận và những vùng cấm của trò chơi.
Sở Nhuế đăng ký tài khoản, mất một lát để mò ra mật mã của khu thảo luận, vào một phòng trò chuyện được mã hóa về tìm kiếm bí mật mới nhất.
[ Phế vật 4133: Tôi vừa mới ra ngoài, một trăm triệu đúng là quá kinh khủng, phó bản khó đúng là cmn không phải người bình thường qua nổi, bây giờ tôi còn đang ở bệnh viện, chân trái xem như phải cưa rồi, nhưng không lỗ, thay một cái chân giả thì cũng không quá tốn tiền. ]
[ Đom đóm nhảy múa: Anh trai, anh nói quá à? Cũng không có nhiều người qua được phó bản khó đâu. ]
[ Phế vật 4133: Lừa người thì tôi tự chặt đầu gửi cho em làm quả bóng đá chơi, cam đoan đã chụp màn hình, em gái thích thì đi kiểm tra đi. ]
[ Lời hứa 99: Đã tra trước rồi, tạo một tài khoản thì lại tạo thêm một ID, tra kiểu gì? ]
[ Chim yến màu tím: Tôi vừa qua một phó bản thường hai sao rưỡi, không thể tiết lộ nội dung phó bản nhưng các bạn đoán xem tôi gặp ai nào? ]
[ Cô gái loli thật tuyệt vời: Ai thế? ]
[ Lời hứa 99: Ai? Phó bản bình thường có thể gặp được ai khiến nữ hoàng tôi đây chú ý nào? ]
[ Chim yến màu tím: Tôi gặp một người đàn ông với một thanh kiếm. ]
Phòng chat liền yên tĩnh, năm phút sau mới có người nói tiếp.
[ Cô gái loli thật tuyệt vời: Wow, người vượt qua phó bản rất ghê gớm ư? ]
[ Chim yến màu tím: Cậu ta giấu sức mạnh của mình, bất hiển sơn bất lộ thủy. ]
*不显山不露水的: (bất hiển sơn bất lộ thủy): thành ngữ Trung Quốc: giấu những thứ quan trọng chính yếu
[ Đom đóm nhảy múa: Nhà đó hả, từ khi nào có một tên phế vật vậy? Nhưng mấy năm trước nghe nói nhà họ mê tín phong kiến gì đó nên sau này ít nghe thấy tin gì rồi. ]
[ Phế vật 4133: Tên chó má kia, tao nghi ngờ mày móc mỉa tao là phế vật! ]
[ Đom đóm nhảy múa: Chẳng lẽ không phải? Một phó bản khó đã phế đi chân trái của anh rồi, anh không phế vật thì ai phế vật? ]
[ Phế vật 4133: Mày con mẹ nó, có bản lĩnh thì vào chơi đi! Tao xem mày mạnh như thế nào! ]
[ Đom đóm nhảy múa: Đm, trò chơi chưa mời tôi thì sao tôi đi được! ]
[ Lời hứa 99: Bây giờ có ai đã biết được tiêu chuẩn trò chơi sẽ mời người chơi chưa? ]
Phòng chat lại im lặng.
[ Cô gái loli thật tuyệt vời: Tôi vừa mới nhận được một tin mới, có lẽ mọi người sẽ thấy hứng thú đó. ]
Trong phòng chat xuất hiện vài tấm ảnh trắng đen, mỗi tấm ảnh đều là một người chết, bị xe tông, bị đạn bắn vào đầu khi đang ở nước ngoài, đột tử trong nhà...
[ Cô gái loli thật tuyệt vời: Đây là những người đã tra cứu người tham gia Tầm Bí ở trên máy tính của mình, tất cả bọn họ đều có một thời gian tiêu xài phung phí, sau đó lại tử vong ngoài ý muốn, giống như là sinh mạng đến đó đã đi đến hồi kết. ]
[ Chim yến màu tím: Ý bạn là sao? ]
[ Cô gái loli thật tuyệt vời: Ý là bạn và 4133 có thể đang gặp nguy hiểm, có người nhà tham gia, bây giờ chúng ta không thể đem chuyện này thành một truyền thuyết đô thị để bàn tán bình thường. Tôi có lý do để nghi ngờ rằng tiền thưởng của trò chơi có thể ảnh hưởng, tiêu hao sinh mạng của chúng ta. 4133 đã nhận tiền thưởng, tiếp theo chúng ta nên quan sát kỹ 4133, còn Chim yến, tôi đề nghị bạn tốt nhất khoan hãy thoát ra khỏi trò chơi, nên điều tra thử khi chơi đến cuối cùng sẽ có chuyện gì. ]
[ Lời hứa 99: Chim yến màu tím, bạn trai bạn còn ở đây không? ]
[ Chim yến màu tím: Đã chết rồi. ]
[ Cô gái loli thật tuyệt vời: Đó, chúng ta biết rằng người ở ngoài trò chơi hay người ở trong trò chơi đều sẽ ngoài ý muốn mà thiệt mạng, bạn trai của bạn ở trên internet rêu rao mình phát tài khắp nơi, chẳng trách bị thủ tiêu. ]
[ Lời hứa 99: Im lặng trước đi! ]
Sở Nhuế đang đọc nghiêm túc, đột nhiên bị kick ra khỏi phòng chat.
F*ck, bị phát hiện!
Sở Nhuế vội ngắt kết nối ip của mình, xử lý dữ liệu sạch sẽ rồi ngồi thở phì phò ở trên ghế.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Sở Nhuế cảnh giác, từ từ đi về phía cửa, nhìn qua mắt mèo.
"Đừng nhìn, là tôi, Thương Trọng Lệ."
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Thương Trọng Lệ: Là em, chồng tương lai của anh đây
30.09.22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất