Suỵt! Bí Mật

Chương 107: Nhà xác dưới tầng ngầm (7)

Trước Sau
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến đó là âm thanh của quái vật va đập vào cửa sổ lớp học, hơn nữa phán đoán từ tiếng động này có thể thấy ở đây có ít nhất mười con quái vật.

Sắc mặt của Thương Trọng Lệ không tốt lắm, cậu có chút kiêng kỵ với sức mạnh chặn trước cửa của phòng thí nghiệm, nếu không phải vì sức mạnh đó thì cậu cũng không chần chờ trước mười con quái vật.

Tiếng động dồn dập hơn, Đường Kiền sốt ruột hỏi: "Chúng ta nhanh tìm được đường đi xuống đi!"

"Hay chúng ta trốn ở đây được không, đừng đi đâu hết... tôi sợ!"

Âm thanh ồn ào bên tai không ngừng, Sở Nhuế cố gắng bình tĩnh để phân tích.

Thương Trọng Lệ thấy Sở Nhuế ngưng thần tĩnh khí, cụp mắt quát Trần Phương Dĩnh: "Câm mồm!"

Cô gái dường như bị ức hiếp, trề môi trốn ra phía sau Đường Kiền.

"Thương Trọng Lệ, đừng hung dữ như thế chứ, người ta là con gái đó!" Đường Kiền bị kẹp ở giữa trở nên lúng túng, đành phải vì Trần Phương Dĩnh nói hai câu, Thương Trọng Lệ lại không quan tâm.

Sở Nhuế nhanh chóng sắp xếp lại các sự kiện, hình ảnh không ngừng quay cuồng trong tâm trí.

Khi anh tìm khẩu trang có nhìn thấy một công tắc có số 86 ở kệ bên cạnh, công tắc số 86 có chốt mở hình vuông, cạnh dài 8.6cm, nằm chính xác theo phương thẳng đứng của đường gạch lát nền trên mặt đất, phía trên công tắc có hộp phân phối, chiều rộng của hộp phân phối gần bằng chiều rộng của công tắc, hộp phối quang* thông dụng nhất có quy cách 42cm×25cm×9cm, theo đó có thể xác định rằng kích thước của hộp phân phối này là 9cm và cũng có thể xác định rằng chiều dài của nó là 42cm, bằng khoảng một nửa chiều rộng của viên gạch ốp sàn. Hộp phân phối với hộp lưu trữ trên giá bên dưới, và hộp lưu trữ cũng được đặt trên mặt đất, chiếm đúng một nửa số gạch lát nền, có thể xác định rằng chiều rộng của gạch là 0,8 mét × 0,8 mét.

*Hộp phối quang: Hộp phối quang hay còn gọi là hộp ODF là một loại thiết bị được dùng để phân phối quang từ các sợi dây hàn cáp quang sang nhiều thiết bị khác. Hộp phối quang, hộp ODF có vai trò chứa và bảo vệ các điểm dây hàn quang quang đảm bảo cho các kết nối bên trong ổn định.

Bây giờ chỉ cần biết có bao nhiêu viên gạch được ốp trong phòng là có thể xác định được diện tích của căn phòng, từ đó phán đoán được vị trí của cầu thang ở đâu.

Âm thanh dần thu nhỏ lại, có lẽ quái vật không tìm thấy người ở đây nên đã đến nơi khác, Sở Nhuế giằng co từng giây, cầm đèn pin xem xét trong lớp học.

Tính cả những chỗ bị đồ vật che lấp thì có khoảng 100 viên gạch ốp sàn, với kết cấu một gạch ốp sàn là 0,8 mét x 0.8 mét, diện tích sẽ là 64 mét vuông. Anh nhớ lại hình ảnh của tòa nhà thí nghiệm khi nhìn từ bên ngoài để tính toán chiều dài, vị trí của phòng thí nghiệm nằm bên trái của cầu thang thứ hai, bên trái có bốn lớp học có diện tích tương đương, nói chính xác thì bằng một nửa chiều rộng của tòa nhà thí nghiệm. Sau khi bọn họ ra khỏi lớp học, dựa theo kết cấu diện tích một phòng 64 mét vuông, bọn họ đã đi tới lớp học thứ tư tương ứng với vị trí gần cầu thang. Vào buổi sáng, anh nhớ đã để ý có một bể chứa nước bên cạnh cầu thang, sau đó là một số lớp học khác.

"Này, anh sao thế? Nguy hiểm đó!" Trần Phương Dĩnh cảm thấy khó hiểu với hành động cầm đèn pin soi vào lớp học của Sở Nhuế, nếu bị đám quái vật kia phát hiện ra thì chẳng phải xong đời rồi à!

"Suỵt!" Bây giờ Đường Kiền lại chủ động nhắc nhở Trần Phương Dĩnh: "Cô đừng làm phiền anh ấy!"

Trần Phương Dĩnh nghi hoặc khó hiểu, đánh giá người nọ.



Vóc người nhỏ bé, dung mạo bình thường, nhìn qua chẳng thấy có chút nào đáng tin cậy.

Sau đó Sở Nhuế lại đi đến một vị trí, chỉ tay vào giữa bức tường trắng: "Có lẽ là chỗ này."

"Chỗ này là cầu thang?" Thương Trọng Lệ hoàn toàn tin tưởng: "Được rồi."

Trần Phương Dĩnh không hiểu nổi: "Sao lại là chỗ này?"

Không một ai trả lời cô, mọi người đều suy nghĩ làm sao để phá tường mà không bị quái vật chú ý.

"Không, anh chắc chắn là chỗ này? Lỡ như không phải thì lát nữa quái vật đến thì sao?!" Trần Phương Dĩnh nói rất nhiều nhưng không một ai trả lời.

"Tôi có cách này." Đường Kiền thần bí cười: "Chúng ta không thể đi xuống thì có thể đi lên mà."

Sở Nhuế hiểu ý cậu ngay, ngẩng đầu nhìn, trên tầng cũng có bố cục giống với tầng dưới, bên phải tường trắng là một dãy lớp học, ý của Đường KIền là trước tiên lên lầu, mở cửa lớp học rồi đi ra ngoài để đi xuống.

"Nhưng phá cửa kính cũng sẽ thu hút quái vật, chúng ta không làm được đâu!" Trần Phương Dĩnh nói.

Sở Nhuế nói: "Cô ấy nói đúng."

Thương Trọng Lệ giơ kiếm lên, nhắm ngay chỗ m à Sở Nhuế chỉ: "Chỗ này à?"

Sở Nhuế gật gật đầu, không biết cậu định làm gì.

Trong chớp mắt, thân kiếm phát ra một luồng sáng bạc mỏng manh, trong tiếng kinh hô của cô gái, Thương Trọng Lệ chuyển động nhẹ nhàng, mũi kiếm vẽ một vòng tròn trên tường. Ngay sau đó, một hình ảnh không tưởng đã xảy ra, trên mặt tường phát ra một vài âm thanh vỡ vụn khẽ khàng rồi xuất hiện một lỗ hổng, vừa đủ cho một người tiến vào, phần thiếu hụt hóa thành bột phấn màu trắng, hoàn toàn không phát ra tiếng động lớn nào.

Cô gái không tin nổi mà bịt miệng lại, chuyện này vượt khỏi phạm trù nhận thức của cô, giống như một một phép lạ. Làm sao một con người bình thường có thể làm ra chuyện này chỉ bằng một thanh kiếm?

Sau khi tường bị phá vỡ có thể nhìn thấy được vị trí của cầu thang, hơn nữa còn thông thẳng xuống dưới tầng ngầm.

Trần Phương Dĩnh lại không thể tưởng tượng nổi, vị trí lại hoàn toàn chính xác theo lời của Sở Nhuế, đây là trùng hợp ư?

Không đúng, những người khác cũng không hề ngỡ ngàng như cô, chứng tỏ bọn họ đã quen với việc này.



Ôm một bụng hoài nghi, Trần Phương Dĩnh theo sau bọn họ, đi xuống tầng ngầm.

Đi xuống cầu thang, mọi người có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ hạ thấp đi nhiều, Sở Nhuế rùng mình không ngừng.

Sau khi vào tầng ngầm là một hành lang bị bịt kín, cuối đường là hai cánh cửa sắt có tay cầm màu xanh lá, góc cửa bám đầy rêu phong.

Thương Trọng Lệ và La Lịch ăn ý liếc nhìn nhau, hai người chia đều ra hai bên nắm lấy tay cầm.

Cửa được mở ra, khí lạnh ồ ạt tràn ra ngoài, lạnh lẽo đến tận xương tủy, bên trong là những ngăn kéo tủ đông.

Thương Trọng Lệ dẫn đầu, mở tủ đông đầu tiên ra, bên trong quả nhiên là một thi thể, bộ dạng của thi thể này khá giống với thi thể trong thùng chứa xác, cũng giống như những "túi da" của lũ quái vật trong trường.

Thương Trọng Lệ: "Dây đúng là nơi chứa xác."

Mỗi một ngăn tủ đều có xác, nhìn qua không có gì khác.

"Tôi sợ quá, chúng ta đi nhanh đi!" Trần Phương Dĩnh khiếp đảm nhìn xung quanh, đôi mắt mở đăm đăm, nhìn qua còn sợ hãi hơn cả khi ở trên mặt đất.

Nhưng không có ai nghe lời cô, chỉ có Đường Kiền trấn an: "Không sao đâu."

Khi đi đến tủ đông thứ ba, Sở Nhuế bỗng cất tiếng: "Khoan đã."

Mọi người liền dừng bước.

Đường KIền: "Sao thế?"

Sở Nhuế đi đến nhìn thi thể trong ngăn tủ, hơi nhíu mày: "Thi thể này không giống với những thi thể khác."

"Khác chỗ nào?" Đường Kiền không nhận ra: "Không phải đều giống nhau hết ư?"

Sở Nhuế lắc đầu, anh không phải sinh viên khoa y, không thể nói rõ cảm giác của mình, nhìn bề ngoài thì trông những thi thể đúng là giống nhau, nhưng màu da lại khác, sợi tóc cũng khác.

"Trương Đạt Bính, nam, 49 tuổi." Sở Nhuế chú ý đến thông tin của thi thể, cuối cùng đã biết vấn đề ở đâu. Anh chắc chắn nói: "Đây không phải Trương Đạt Bính."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau