Chương 109: Cậu ấy đã chết
Edit: jena
Sở Nhuế lắng nghe động tĩnh xung quanh, hỏi: "Thứ gì đến?"
Trần Phương Dĩnh không trả lời anh, đồng tử tan rã, dùng hai tay ôm lấy đầu mình, co rúc ở trong góc tủ, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Mau tránh đi, đừng để bị phát hiện!"
Những người còn lại không hiểu ra sau, cửa sắt nặng nề lại từ từ mở ra.
Giữa màn đêm, xuất hiện năm bóng người, nếu nhìn kỹ chính là những thi thể vốn nằm trong tủ đông, Nhìn xa chẳng khác gì người sống, nhưng dáng đi lại nghiêng ngả theo gió thổi. Sở Nhuế nhận ra chúng cũng là những quái vật như những người ở cùng phòng ký túc xá của mình.
"Cái... Cái gì vậy?!" Đường Kiền kinh hoảng nhìn thi thể trong tủ đông, lại nhìn quái vật đang đứng ở ngoài cửa, cả người sởn tóc gáy.
Sở Nhuế đáp: "Xem ra những quái vật này vốn dĩ nằm trong tủ đông, cho nên Trần Phương Dĩnh mới nói rằng chúng "đã quay lại"."
Đêm hôm ấy, cô và người bạn cảnh sát của mình đến hầm chứa xác này kiểm tra, kết quả lại bắt gặp những thi thể kia đang tự động quay về chỗ cũ, hẳn là cảnh tượng cũng tương tự như thế này.
Ra là không chỉ có sinh viên và giáo viên là quái vật, thi thể ở tòa nhà thí nghiệm cũng là quái vật sống. Chúng có nhiệm vụ liên kết để vận hành cho thế giới này.
Quái vật vừa nhìn thấy nhóm Sở Nhuế, thân thể lắc lư tụ hợp lại, Thương Trọng Lệ rút kiếm ra chuẩn bị nghênh chiến.
Quái vật phát ra tiếng nuốt nước miếng, lao về phía nhóm người sống. Thương Trọng Lệ chuẩn bị giải quyết con quái vật trước mặt, ngay lúc đó, trong ngăn tủ lục tục truyền đến tiếng động không ngừng, hàng trăm tủ đông rung lắc dữ dội.
Trần Phương Dĩnh ngồi xổm trốn trong một góc la hét chói tai.
Giữa không khí lạnh lẽo âm u, những ngăn tủ đông tự động bật mở, vô số thi thể biến thành quái vật lao ra ngoài. Mùi formalin nồng nặc tràn ngập trong không gian.
"Fuck! Sao mà nhiều thế?!" Đường Kiền mắng to.
Vô số thi thể cùng tấn công sẽ gây nên động tĩnh lớn, hiển nhiên sẽ kinh động đến những sinh viên và giáo viên trong trường học, chỉ cần tính toán một chút, có thể thấy rằng số lượng quái vật lên đến cả hàng vạn con.
Thương Trọng Lệ lộ vẻ mặt khó xử. Hàng vạn con quái vật cũng được, bao nhiêu quái vật cũng thế, cậu cũng không để ở trong mắt, nhưng quy tắc của ảo cảnh vẫn hạn chế hành động của cậu, một khi toàn bộ quái vật trong thế giới này đều tỉnh giấc, những quy tắc cũng sẽ bị phá bỏ, vậy thì người chơi cũng không còn hy vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ nữa.
"Chạy đi! Còn thất thần cái gì?!" Đường Kiền chạy nhanh, không quên kéo theo Trần Phương Dĩnh, dù thế nào cậu cũng không thể bỏ lại một cô gái ở chỗ này chịu chết.
Đường Kiền nắm chặt bát quái trong tay, liên tục phóng bùa ra ngoài đẩy lùi quái vật ngoài cửa, ầm ầm vang dội. La Lịch nối gót theo sau, Thương Trọng Lệ nắm chặt tay Sở Nhuế chạy đi. Vừa ra đến cửa, Thương Trọng Lệ muốn khống chế những quái vật này, bùa chúa phát động, hàng trăm mũi tên phát sáng màu xanh bất chợt xuất hiện. Sở Nhuế chưa kịp định hình thì hàng trăm mũi tên đã ồ ạt lao vút đi, quái vật không ngừng thét gào xung quanh anh.
Có vẻ bị chọc tức, quái vật lại gào to hơn, chuẩn bị đợt tấn công tiếp theo.
Thương Trọng Lệ thầm mắng một tiếng, quá nhiều quái vật, hơn nữa càng vào phó bản khó thì sức mạnh của chúng cũng tăng lên không ngừng. Nếu không giết chết hết thì không có cách nào khác để ngăn chặn một số lượng lớn quái vật như thế này.
"Vẫn là..." Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế nhìn nhau, hiểu ngay ý của đối phương: "Chạy thôi!"
Thương Trọng Lệ ôm ngang người Sở Nhuế, tăng tốc chạy ra ngoài hành lang, chẳng mấy chốc đã chạy thẳng lên hai tầng. Quái vật đuổi theo phía sau cũng tăng tốc, Sở Nhuế nhìn thấy bóng dáng của chúng từ xa: "Chúng tới rồi!"
Thương Trọng Lệ nghe lời của anh xong thì tiếp tục đứng dậy, chạy lên tầng 3.
Sở Nhuế chỉ tay vào hành lang phía tây: "Đến nơi đó!"
Thương Trọng Lệ hoàn toàn tin tưởng anh, chạy về phía anh chỉ, hai người chạy vào căn phòng cuối cùng của hành lang, đóng cửa lại, xung quanh dần an tĩnh lại mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Khe hở cánh cửa truyền đến một luồng không khí lạnh lẽo, Thương Trọng Lệ nói: "Cũng may là động tĩnh của chúng không quá lớn, hẳn là sẽ không sao."
Sở Nhuế gật gật đầu: "Không biết nhóm Đường Kiền chạy đi đâu rồi..."
"Anh đừng lo, với bản lĩnh của Đường Kiền cũng không đến mức xảy ra chuyện, tệ nhất thì nháo một trận lớn, chúng ta có thể nghe ra. Hơn nữa có La Lịch đi theo cậu ấy, tôi luôn cảm thấy người này không hề đơn giản."
Sở Nhuế có suy tư, do dự mãi, cuối cùng vẫn không có chứng cứ gì nên anh cũng không nói cho Thương Trọng Lệ suy đoán của mình, mà nói: "Tôi không lo điều này, tôi lo về Trần Phương Dĩnh."
"...?"
Sở Nhuế vuốt ve đường may quần, anh có thể nhìn ra người có ý đồ ngụy trang: "Tôi nghi ngờ... Thôi quên đi, dù sao cũng không có chứng cứ."
"Anh nghi ngờ cô ta nói dối, người bạn kia vốn dĩ không phải bị quái vật giết?" Thương Trọng Lệ thẳng thắn nói ra hết suy nghĩ của Sở Nhuế.
Sở Nhuế mím môi cười nhạt: "Cậu hiểu tôi thật đó..." Sau đó, anh thu lại ý cười: "Tôi cảm thấy cô ấy là người đã giết bạn mình, hoặc nói đúng hơn thì cô cảnh sát kia vì cô ấy nên mới chết."
Thương Trọng Lệ cũng thu lại ý cười, dù sao đây cũng là phó bản khó, mỗi người đều không có ai đơn giản, dù là dựa vào mình hay dựa vào người khác thì đã có mặt tại đây, chứng tỏ đã có tố chất tâm lý và nghị lực hơn người bình thường.
"Quên đi, chúng ta ở đây chỉ suy đoán suông cũng vô dụng..." Sở Nhuế nói một nửa đột nhiên dừng lại, sắc mặt cực khó coi.
"Sao thế?"
Tay Sở Nhuế đặt trên quần mình, đầu ngón tay hơi cọ xát lên bề mặt túi quần, sau đó anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn quanh căn phòng đầy hoảng sợ.
Ống nước rỉ sét, nước từ khe hở chảy ra ngoài, những bình nước màu trắng xếp thành hàng dài, bên cạnh là bùn đất và rêu phong, cây lau nhà trong góc tường, xung quanh ngổn ngang túi rác lớn nhỏ khác nhau, thậm chí có nhiều đồ vật vì túi rác quá đầy mà rơi rớt ra ngoài. Trong không khí không chỉ có mùi tanh hôi mà còn có một mùi hương kỳ lạ khác.
Bây giờ bọn họ đang ở trong nhà vệ sinh nam trên tầng 3, đối diện là các buồng đứng tiểu, bên cạnh là ba buồng vệ sinh.
Sở Nhuế lấy thẻ nhiệm vụ trong túi quần ra: "Ra là..."
Thương Trọng Lệ nhìn thấy thẻ nhiệm vụ trong tay Sở Nhuế, có chút không thể tin nổi, sau đó cậu cũng đã nhận ra ngay.
Nhà vệ sinh nam tầng 3, tòa nhà thí nghiệm vào mười năm trước đã được xây dựng lại thành một giảng đường mới, là nơi mà Thương Trọng Lệ cảm nhận được quỷ hồn trong trường khi đi tìm Thương Ly Việt.
Sở Nhuế đọc nội dung trên thẻ nhiệm vụ: "Phó bản khó 《 Hoa hồng hoang dã, mức độ khó 2 sao, mức độ sinh tồn 1 sao. Nhiệm vụ một, người chơi đóng vai nhân vật, sống sót đến ngày thứ ba trong trường học. Nhiệm vụ hai, tìm nhật ký của Ngô Cảnh Văn."
Ngô... Ngô Cảnh Văn!
"Là Ngô Cảnh Văn, sinh viên đã chết là tôi?" Sở Nhuế bất an nuốt nước miếng, nhớ lại lời nói của Bạch Linh lúc trước.
"Có một người từng chết ở WC nam tầng 3. Khoảng mười năm trước, một nam sinh thích đàn ông, quan hệ bậy bạ với nhiều người, những người kia chụp ảnh giường chiếu của người đó lại, phát tán trong trường, người đó nghĩ quẩn nên vào WC tự sát."
Sở Nhuế cảm thấy khó hiểu.
Vì sao lời của Bạch Linh lại không giống với nhân vật của anh?
Một niềm bi thương và thống khổ nhói đau trong ngực Sở Nhuế, Sở Nhuế có thể cảm nhận được, đây chính là nỗi đau của người tên Ngô Cảnh Văn.
Anh từ từ đi về phía buồng vệ sinh thứ ba, Thương Trọng Lệ đi ngay phía sau.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt họ là những vết cào đến bật máu ở trên vách tường, trong buồng vệ sinh tản mát một thứ mùi kỳ quái, tanh tưởi ngai ngái. Sở Nhuế nhận ra ngay đây là mùi gì, anh cũng hiểu ngay vì sao từ lúc vào nhà vệ sinh này lại có thứ mùi này.
Sở Nhuế hoảng loạn lấy điện thoại ra, tìm tin nhắn của hôm nay.
"Anh sao vậy?" Thương Trọng Lệ thấy Sở Nhuế không nói năng gì thì có chút không biết nên làm gì.
Sở Nhuế cúi đầu nhìn điện thoại, đưa lưng về phía Thương Trọng Lệ, anh hỏi: "Cậu kiểm tra điện thoại vào ngày hôm nay chưa?"
Thương Trọng Lệ nghi hoặc nhìn anh: "Chưa, không phải tôi đã ở với anh từ sáng sao?" Cũng không có tín hiệu, cậu thấy không cần thiết phải xem điện thoại làm gì.
"Cậu lấy điện thoại ra xem đi."
Thương Trọng Lệ nghe lời, ngày hôm qua có một tin nhắn, ngày hôm nay cũng có.
【 Hết tiết tự học buổi tối đến nhà vệ sinh nam chờ tôi. 】
"Nghĩa là sao?" Thương Trọng Lệ nhìn quanh nhà vệ sinh, vì buồng vệ sinh này nên Sở Nhuế mới trở nên kỳ quái.
Cậu tiến lên, cuối cùng đã ngửi thấy mùi hương đó.
Rất nồng, mùi hoa thạch nam*.
*石楠: Hoa thạch nam (Photinia): thường có mùi như tinh dịch
16.11.22
Sở Nhuế lắng nghe động tĩnh xung quanh, hỏi: "Thứ gì đến?"
Trần Phương Dĩnh không trả lời anh, đồng tử tan rã, dùng hai tay ôm lấy đầu mình, co rúc ở trong góc tủ, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Mau tránh đi, đừng để bị phát hiện!"
Những người còn lại không hiểu ra sau, cửa sắt nặng nề lại từ từ mở ra.
Giữa màn đêm, xuất hiện năm bóng người, nếu nhìn kỹ chính là những thi thể vốn nằm trong tủ đông, Nhìn xa chẳng khác gì người sống, nhưng dáng đi lại nghiêng ngả theo gió thổi. Sở Nhuế nhận ra chúng cũng là những quái vật như những người ở cùng phòng ký túc xá của mình.
"Cái... Cái gì vậy?!" Đường Kiền kinh hoảng nhìn thi thể trong tủ đông, lại nhìn quái vật đang đứng ở ngoài cửa, cả người sởn tóc gáy.
Sở Nhuế đáp: "Xem ra những quái vật này vốn dĩ nằm trong tủ đông, cho nên Trần Phương Dĩnh mới nói rằng chúng "đã quay lại"."
Đêm hôm ấy, cô và người bạn cảnh sát của mình đến hầm chứa xác này kiểm tra, kết quả lại bắt gặp những thi thể kia đang tự động quay về chỗ cũ, hẳn là cảnh tượng cũng tương tự như thế này.
Ra là không chỉ có sinh viên và giáo viên là quái vật, thi thể ở tòa nhà thí nghiệm cũng là quái vật sống. Chúng có nhiệm vụ liên kết để vận hành cho thế giới này.
Quái vật vừa nhìn thấy nhóm Sở Nhuế, thân thể lắc lư tụ hợp lại, Thương Trọng Lệ rút kiếm ra chuẩn bị nghênh chiến.
Quái vật phát ra tiếng nuốt nước miếng, lao về phía nhóm người sống. Thương Trọng Lệ chuẩn bị giải quyết con quái vật trước mặt, ngay lúc đó, trong ngăn tủ lục tục truyền đến tiếng động không ngừng, hàng trăm tủ đông rung lắc dữ dội.
Trần Phương Dĩnh ngồi xổm trốn trong một góc la hét chói tai.
Giữa không khí lạnh lẽo âm u, những ngăn tủ đông tự động bật mở, vô số thi thể biến thành quái vật lao ra ngoài. Mùi formalin nồng nặc tràn ngập trong không gian.
"Fuck! Sao mà nhiều thế?!" Đường Kiền mắng to.
Vô số thi thể cùng tấn công sẽ gây nên động tĩnh lớn, hiển nhiên sẽ kinh động đến những sinh viên và giáo viên trong trường học, chỉ cần tính toán một chút, có thể thấy rằng số lượng quái vật lên đến cả hàng vạn con.
Thương Trọng Lệ lộ vẻ mặt khó xử. Hàng vạn con quái vật cũng được, bao nhiêu quái vật cũng thế, cậu cũng không để ở trong mắt, nhưng quy tắc của ảo cảnh vẫn hạn chế hành động của cậu, một khi toàn bộ quái vật trong thế giới này đều tỉnh giấc, những quy tắc cũng sẽ bị phá bỏ, vậy thì người chơi cũng không còn hy vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ nữa.
"Chạy đi! Còn thất thần cái gì?!" Đường Kiền chạy nhanh, không quên kéo theo Trần Phương Dĩnh, dù thế nào cậu cũng không thể bỏ lại một cô gái ở chỗ này chịu chết.
Đường Kiền nắm chặt bát quái trong tay, liên tục phóng bùa ra ngoài đẩy lùi quái vật ngoài cửa, ầm ầm vang dội. La Lịch nối gót theo sau, Thương Trọng Lệ nắm chặt tay Sở Nhuế chạy đi. Vừa ra đến cửa, Thương Trọng Lệ muốn khống chế những quái vật này, bùa chúa phát động, hàng trăm mũi tên phát sáng màu xanh bất chợt xuất hiện. Sở Nhuế chưa kịp định hình thì hàng trăm mũi tên đã ồ ạt lao vút đi, quái vật không ngừng thét gào xung quanh anh.
Có vẻ bị chọc tức, quái vật lại gào to hơn, chuẩn bị đợt tấn công tiếp theo.
Thương Trọng Lệ thầm mắng một tiếng, quá nhiều quái vật, hơn nữa càng vào phó bản khó thì sức mạnh của chúng cũng tăng lên không ngừng. Nếu không giết chết hết thì không có cách nào khác để ngăn chặn một số lượng lớn quái vật như thế này.
"Vẫn là..." Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế nhìn nhau, hiểu ngay ý của đối phương: "Chạy thôi!"
Thương Trọng Lệ ôm ngang người Sở Nhuế, tăng tốc chạy ra ngoài hành lang, chẳng mấy chốc đã chạy thẳng lên hai tầng. Quái vật đuổi theo phía sau cũng tăng tốc, Sở Nhuế nhìn thấy bóng dáng của chúng từ xa: "Chúng tới rồi!"
Thương Trọng Lệ nghe lời của anh xong thì tiếp tục đứng dậy, chạy lên tầng 3.
Sở Nhuế chỉ tay vào hành lang phía tây: "Đến nơi đó!"
Thương Trọng Lệ hoàn toàn tin tưởng anh, chạy về phía anh chỉ, hai người chạy vào căn phòng cuối cùng của hành lang, đóng cửa lại, xung quanh dần an tĩnh lại mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Khe hở cánh cửa truyền đến một luồng không khí lạnh lẽo, Thương Trọng Lệ nói: "Cũng may là động tĩnh của chúng không quá lớn, hẳn là sẽ không sao."
Sở Nhuế gật gật đầu: "Không biết nhóm Đường Kiền chạy đi đâu rồi..."
"Anh đừng lo, với bản lĩnh của Đường Kiền cũng không đến mức xảy ra chuyện, tệ nhất thì nháo một trận lớn, chúng ta có thể nghe ra. Hơn nữa có La Lịch đi theo cậu ấy, tôi luôn cảm thấy người này không hề đơn giản."
Sở Nhuế có suy tư, do dự mãi, cuối cùng vẫn không có chứng cứ gì nên anh cũng không nói cho Thương Trọng Lệ suy đoán của mình, mà nói: "Tôi không lo điều này, tôi lo về Trần Phương Dĩnh."
"...?"
Sở Nhuế vuốt ve đường may quần, anh có thể nhìn ra người có ý đồ ngụy trang: "Tôi nghi ngờ... Thôi quên đi, dù sao cũng không có chứng cứ."
"Anh nghi ngờ cô ta nói dối, người bạn kia vốn dĩ không phải bị quái vật giết?" Thương Trọng Lệ thẳng thắn nói ra hết suy nghĩ của Sở Nhuế.
Sở Nhuế mím môi cười nhạt: "Cậu hiểu tôi thật đó..." Sau đó, anh thu lại ý cười: "Tôi cảm thấy cô ấy là người đã giết bạn mình, hoặc nói đúng hơn thì cô cảnh sát kia vì cô ấy nên mới chết."
Thương Trọng Lệ cũng thu lại ý cười, dù sao đây cũng là phó bản khó, mỗi người đều không có ai đơn giản, dù là dựa vào mình hay dựa vào người khác thì đã có mặt tại đây, chứng tỏ đã có tố chất tâm lý và nghị lực hơn người bình thường.
"Quên đi, chúng ta ở đây chỉ suy đoán suông cũng vô dụng..." Sở Nhuế nói một nửa đột nhiên dừng lại, sắc mặt cực khó coi.
"Sao thế?"
Tay Sở Nhuế đặt trên quần mình, đầu ngón tay hơi cọ xát lên bề mặt túi quần, sau đó anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn quanh căn phòng đầy hoảng sợ.
Ống nước rỉ sét, nước từ khe hở chảy ra ngoài, những bình nước màu trắng xếp thành hàng dài, bên cạnh là bùn đất và rêu phong, cây lau nhà trong góc tường, xung quanh ngổn ngang túi rác lớn nhỏ khác nhau, thậm chí có nhiều đồ vật vì túi rác quá đầy mà rơi rớt ra ngoài. Trong không khí không chỉ có mùi tanh hôi mà còn có một mùi hương kỳ lạ khác.
Bây giờ bọn họ đang ở trong nhà vệ sinh nam trên tầng 3, đối diện là các buồng đứng tiểu, bên cạnh là ba buồng vệ sinh.
Sở Nhuế lấy thẻ nhiệm vụ trong túi quần ra: "Ra là..."
Thương Trọng Lệ nhìn thấy thẻ nhiệm vụ trong tay Sở Nhuế, có chút không thể tin nổi, sau đó cậu cũng đã nhận ra ngay.
Nhà vệ sinh nam tầng 3, tòa nhà thí nghiệm vào mười năm trước đã được xây dựng lại thành một giảng đường mới, là nơi mà Thương Trọng Lệ cảm nhận được quỷ hồn trong trường khi đi tìm Thương Ly Việt.
Sở Nhuế đọc nội dung trên thẻ nhiệm vụ: "Phó bản khó 《 Hoa hồng hoang dã, mức độ khó 2 sao, mức độ sinh tồn 1 sao. Nhiệm vụ một, người chơi đóng vai nhân vật, sống sót đến ngày thứ ba trong trường học. Nhiệm vụ hai, tìm nhật ký của Ngô Cảnh Văn."
Ngô... Ngô Cảnh Văn!
"Là Ngô Cảnh Văn, sinh viên đã chết là tôi?" Sở Nhuế bất an nuốt nước miếng, nhớ lại lời nói của Bạch Linh lúc trước.
"Có một người từng chết ở WC nam tầng 3. Khoảng mười năm trước, một nam sinh thích đàn ông, quan hệ bậy bạ với nhiều người, những người kia chụp ảnh giường chiếu của người đó lại, phát tán trong trường, người đó nghĩ quẩn nên vào WC tự sát."
Sở Nhuế cảm thấy khó hiểu.
Vì sao lời của Bạch Linh lại không giống với nhân vật của anh?
Một niềm bi thương và thống khổ nhói đau trong ngực Sở Nhuế, Sở Nhuế có thể cảm nhận được, đây chính là nỗi đau của người tên Ngô Cảnh Văn.
Anh từ từ đi về phía buồng vệ sinh thứ ba, Thương Trọng Lệ đi ngay phía sau.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt họ là những vết cào đến bật máu ở trên vách tường, trong buồng vệ sinh tản mát một thứ mùi kỳ quái, tanh tưởi ngai ngái. Sở Nhuế nhận ra ngay đây là mùi gì, anh cũng hiểu ngay vì sao từ lúc vào nhà vệ sinh này lại có thứ mùi này.
Sở Nhuế hoảng loạn lấy điện thoại ra, tìm tin nhắn của hôm nay.
"Anh sao vậy?" Thương Trọng Lệ thấy Sở Nhuế không nói năng gì thì có chút không biết nên làm gì.
Sở Nhuế cúi đầu nhìn điện thoại, đưa lưng về phía Thương Trọng Lệ, anh hỏi: "Cậu kiểm tra điện thoại vào ngày hôm nay chưa?"
Thương Trọng Lệ nghi hoặc nhìn anh: "Chưa, không phải tôi đã ở với anh từ sáng sao?" Cũng không có tín hiệu, cậu thấy không cần thiết phải xem điện thoại làm gì.
"Cậu lấy điện thoại ra xem đi."
Thương Trọng Lệ nghe lời, ngày hôm qua có một tin nhắn, ngày hôm nay cũng có.
【 Hết tiết tự học buổi tối đến nhà vệ sinh nam chờ tôi. 】
"Nghĩa là sao?" Thương Trọng Lệ nhìn quanh nhà vệ sinh, vì buồng vệ sinh này nên Sở Nhuế mới trở nên kỳ quái.
Cậu tiến lên, cuối cùng đã ngửi thấy mùi hương đó.
Rất nồng, mùi hoa thạch nam*.
*石楠: Hoa thạch nam (Photinia): thường có mùi như tinh dịch
16.11.22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất