Chương 115: Tuyệt vọng (7)
Thấy hộp sắt, Sở Nhuế không dám chậm trễ, dùng cục đá đào đất để lôi nó ra.
Bên trong hộp sắt rỉ sét là một quyển nhật ký cũ nát.
Sở Nhuế run rẩy giơ cao quyển nhật ký lên: "Lấy được rồi!"
Thương Trọng Lệ siết chặt hàm, đơn thương độc mã chống đỡ hơn ngàn con quái vật đã gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực của cậu. Nếu không có kiếm ở bên cạnh, cậu đã sớm bị oán khí của những quái vật này xé nát.
Kiếm bạc vung lên, Thương Trọng Lệ nhân cơ hội này ôm lấy eo Sở Nhuế, nhảy lên lan can, chạy về phía tây nam.
Trong một góc tối, Thương Trọng Lệ ngồi bệch dưới đất nghỉ ngơi: "Lấy được quyển nhật ký rồi, bây giờ chỉ cần chờ đến sáng là chúng ta có thể đi ra ngoài."
Cậu ôm Sở Nhuế chạy đến khu ký túc xá, trốn vào phòng của Ngô Cảnh Văn, quái vật đều tập trung về phía tòa nhà thí nghiệm và sân thể dục, sau trận hỗn loạn hẳn là sẽ lang thang vô định trong sân trường.
Sở Nhuế lật từng trang nhật ký, càng đọc càng nhíu sâu mày.
"Sao thế?" Thương Trọng Lệ thấy anh khác lạ, cúi đầu lại gần xem, cũng cảm thấy thật khó mà tin nổi.
Nhật ký được ghi chép từ khi bắt đầu vào đại học, mỗi tuần sẽ viết khoảng một hai lần, hầu hết đều là những chuyện vặt vãnh hằng ngày chỉ dài khoảng vài chữ, có thể nhận ra hoàn cảnh gia đình của Ngô Cảnh Văn không hề tốt chút nào.
Cha mẹ ly dị, mẹ là công nhân vệ sinh, lương mỗi tháng chỉ có 3000 tệ, cố gắng nuôi cậu vào đại học. Thành tích học tập của cậu không tốt, cố gắng cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi đỗ đại học, sau khi vào đại học thì lại khó lòng theo kịp tiến độ của người khác.
Nhưng Ngô Cảnh Văn lại cực kỳ có tài về hội họa, những phí mua giấy và họa cụ lại là một gánh nặng đối với cậu, cậu cần ăn mặc cần kiệm mới có thể làm được điều mình thích.
Nhật ký có ghi chép vài chuyện quan trọng, nhưng đột nhiên lại bị trống một quãng, chỉ còn tờ giấy cuối cùng.
Trên trang giấy có nhiều vệt nước và vết dầu mỡ, có vẻ không phải được mở ra một cách ngẫu nhiên, chân giấy bị cuộn lại rất nhiều, có vẻ thường xuyên được mở ra, hơn nữa đây là nhiệm vụ thứ nhất, có vẻ không chỉ là một đồ vật đơn giản như thế này.
Sở Nhuế đếm số trang: "Số lượng trang giấy giống như số trang đã đánh dấu, cũng không có dấu hiệu bị xé."
"Vậy..." Thương Trọng Lệ bỗng nhiên cảm thấy bọn họ trăm ngàn cay đắng mới tìm thấy được quyển sổ nhật ký này, cảm giác như bị chơi một hố.
Hai người ngồi cạnh nhau, có chút hoang mang.
Sở Nhuế khó hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cậu có cảm thấy... Buổi tối hôm nay có hơi dài không..."
Nghe Sở Nhuế nói vậy, Thương Trọng Lệ cũng nhận ra. Tính toán theo thời gian trong ảo cảnh, một đêm thường sẽ bằng 40 phút đến 2 tiếng ở thế giới hiện thực.
Thương Trọng Lệ lấy điện thoại ra kiểm tra, đã trôi qua 8 tiếng.
Thương Trọng Lệ vừa mệt rã rời bỗng chốc tỉnh táo lại: "8 tiếng!"
Sở Nhuế sững sờ, không thể nhúc nhích. Anh mở to mắt nhìn.
Trên điện thoại đang biểu thị thời gian ở thế giới hiện thực, là 8 tiếng, dựa theo thời gian trong những ảo cảnh trước, 8 tiếng sẽ tương ứng hoảng 3 đến 4 ngày, trời vốn nên sáng nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, ở bên ngoài vẫn là một vùng tối tăm.
Ban ngày... Đâu rồi?
Không khí trầm mặc quỷ dị lan khắp phòng ký túc xá.
"Chúng ta... lẽ nào không thể ra ngoài được?" Thương Trọng Lệ hiếm khi có cảm giác vô lực, hơn nữa không biết vì lý do gì mà cậu có cảm giác hô hấp bị đè nén khó thở, giống như có thứ gì đó đang kéo cậu vào bể cảm xúc tiêu cực.
Đặc biệt là sau khi Đường Kiền mất, La Lịch cũng biến mất không còn tăm hơi.
"Nhất định có chỗ nào đó có vấn đề!" Sắc mặt Sở Nhuế trầm trọng, tiếp tục kiểm tra quyển nhật ký.
Thương Trọng Lệ nhìn anh, ngồi xuống dưới đất, dựa vào cột giường lạnh như băng, ngắm nhìn có chút si mê, cậu cảm thấy năng lượng toàn thân dường như đã tiêu hao hết, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để cậu được ngắm nhìn Sở Nhuế gần như thế này.
Sở Nhuế cầm quyển sổ đứng trước vòi nước, dùng nước tẩy, dùng đèn bàn rọi lên, cọ giấy... dùng tất cả mọi cách nhưng vẫn không thể hiện được chữ trên những trang giấy trống.
Thật sự không có cách nào ư?
Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực...
Rốt cuộc làm sao để nhìn thấy được ánh bình minh, quyển sổ nhật ký này không đủ ư?
Sở Nhuế không biết anh đã bỏ sót thông tin nào quan trọng không, qua một lúc lâu, anh cũng lẳng lặng ngồi xuống dưới đất, không còn động tĩnh.
Bên tai thiếu đi âm thanh ríu rít trò chuyện, quả thật không quen.
Hai người họ là người sống sờ sờ vậy mà bây giờ chẳng khác gì hai con gối rỗ đờ đẵn, ánh mắt dại ra, hai người cũng hoàn toàn không nhận ra rằng đã qua một thời gian dài nhưng chính họ cũng không chớp mắt.
Trong sân trường, sương mù đen đặc bắt đầu xâm chiếm, quái vật thong thả mà đi, thân thể như những cành khô lá úa, có nhóm đi về ký túc xá, có nhóm đi về phía tòa nhà thí nghiệm. Truyện Huyền Huyễn
Sương mù lan vào trong ký túc xá, từ khe cửa chui vào, thấm vào đầu ngón tay, quần áo của hai người họ.
Ánh mắt Sở Nhuế dừng trên tờ giấy cuối cùng có chữ viết của quyển sổ nhật ký.
【 Hôm nay có người khen mình vẽ tranh đẹp, tim mình đập nhanh lắm, mình cho rằng cuộc sống đã sớm chẳng còn thứ gì vui nữa, ra là không phải như vậy, đây là... sao? 】
Trên trang giấy có dấu vết vệt nước che khuất.
Sở Nhuế bỗng nhiên chớp chớp mắt, trong nháy mắt, những sương mù bao quanh thân người anh dường như nhận ra hơi thở của sự sống, gấp rút rời đi.
"Thương Trọng Lệ!" Sở Nhuế đột nhiên hô to, giọng nói mang theo sự bừng tỉnh.
Thương Trọng Lệ như đi trong cơn mưa to tầm tã, lang thang một cách vô định không mục đích. Bên ngoài cơn mưa vang lên một giọng nói khiến cậu giật mình, cả người run lên, bắt đầu tỉnh táo lại.
Đầu óc ong ong, cậu vỗ vỗ đầu cho bớt chuếnh choáng, tập trung nhìn kỹ. Bọn họ vẫn ở trong căn phòng tối tăm, Sở Nhuế ngồi ngay bên cạnh, vẻ mặt tràn ngập vui mừng gọi tên mình. Điều này khiến Thương Trọng Lệ cũng vui vẻ theo.
Nhưng cậu vẫn nghi ngờ, cúi đầu nhìn tay mình và khe hở ngoài cửa sổ.
Vừa rồi cậu cảm nhận được có thứ gì đó có ý định muốn nuốt chửng ý chí của cậu... Là thứ gì?
"Thương Trọng Lệ, cậu nhìn này, trong nhật ký có vài chỗ đã bị xóa, tôi vốn dĩ cho rằng Ngô Cảnh Văn chỉ viết loạn thôi vì góc học tập của cậu ấy rất hỗn độn, chăn mền cũng không được giặt giũ sạch sẽ, theo bản năng, tôi cho rằng những vết dơ trong quyển nhật ký này là bình thường, thế nhưng không phải..." Sở Nhuế hứng chí bừng bừng, đã tìm ra điểm mấu chốt.
"Ý của anh là những thứ bị xóa đi đó rất quan trọng?"
Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn Thương Trọng Lệ, nặng nề gật đầu: "Đúng vậy, những thứ bị xóa đi chính là cảm xúc của Ngô Cảnh Văn."
Thương Trọng Lệ nhướng mày, có chuyện như vậy? Cậu cúi đầu đọc những chỗ mà Sở Nhuế chỉ.
"Cuộc sống của cậu ấy vốn dĩ rất buồn tẻ, không có bạn bè, không còn niềm vui, cũng không được đi du lịch, chưa từng ăn một bữa ăn ngon hay mặc đẹp. Cuộc sống của cậu ấy luôn theo từng bước mà mẹ cậu ấy hy vọng, học hành, tiết kiệm, học hành, mãi cho đến khi cậu ấy phát hiện mình có năng khiếu vẽ thì những vết bẩn này mới xuất hiện trong nhật ký. Những vết bẩn này có thể biểu hiện bằng một số từ ngữ miêu tả cảm xúc, ví dụ như ở đây..." Sở Nhuế chỉ vào một chỗ.
【 Vẽ tranh có thể giúp mình cảm nhận được trái tim đang đập một cách rõ ràng, đây là (cảm giác vui vẻ) ư? 】
【 Hôm nay giáo viên đã khích lệ mình, mình (kích động/hưng phấn/ vui mừng) kể chuyện này cho mẹ nghe, mẹ khó xử nhìn mình, mình nhìn thấy bàn tay khô gầy đầy vết chai của mẹ đang túm lấy góc áo bạc thếch, mình liền (***), vẽ cần rất nhiều thứ tốn tiền, mẹ không đủ sức, đáng lẽ ra mình nên nghĩ đến. 】
【 Hôm nay cậu ấy lại khen mình vẽ đẹp... Khi cậu ấy đến gần mình, tim mình đập rất nhanh, vì sao vậy? (thích/vui vẻ/kích động) ư? 】
Sở Nhuế đọc những nội dung này ra, cũng bổ sung những từ ngữ đã bị xóa bỏ, sau khi bổ sung thì nội dung đã hoàn chỉnh hơn.
"Đúng là những từ ngữ miêu tả tâm trạng." Chẳng qua độ dài quá ít, vết bẩn cũng không nhiều cho nên mới bị bọn họ xem nhẹ. Thương Trọng Lệ nghĩ đến đều gì đó: "Nếu những chỗ phía sau đều là chỗ trống thì chẳng lẽ cậu ấy đã nghĩ thông suốt, hoàn toàn hạnh phúc nên nội dung của nhật ký đã biến mất hoàn toàn?"
"Có khả năng này, không riêng gì hạnh phúc, còn có thống khổ. Cậu không phát hiện ra ư, chỉ cần cậu ấy có cảm xúc, dù là tích cực hay tiêu cực, đều sẽ bị xóa bỏ." Sở Nhuế buột miệng thốt ra: "Đó là hai vật quái!"
Mỗi một ảo cảnh đều do oán niệm của một người tạo thành, trong một ảo cảnh làm sao lại có thể xuất hiện hai vật quái, khả năng lớn nhất là hai vật quái đó đều sinh ra từ cùng một người.
Sở Nhuế hỏi: "Vật quái chỉ có thể sinh ra từ cảm xúc bi thương thôi à?"
Thương Trọng Lệ lắc đầu: "Không chắc, có thể là chấp niệm, có thể là tuyệt vọng... Nếu cảm xúc của con người vượt ngưỡng giới hạn chịu đựng chính là lúc vật quái dễ dàng được sinh ra nhất."
Sở Nhuế hiểu ra: "Cuối cùng tôi cũng hiểu..."
Thương Trọng Lệ không thể tin nổi mà lắc đầu: "Ý của anh là hai vật quái đó đều là Ngô Cảnh Văn? Chuyện này cũng quá khó tin rồi?"
"Không, mọi chuyện đều có liên quan đến nhau, không khó để lý giải được cảm xúc phức tạp của Ngô Cảnh Văn..." Sở Nhuế mím môi, ngón tay nhẹ vuốt trang giấy nhật ký.
Bên trong hộp sắt rỉ sét là một quyển nhật ký cũ nát.
Sở Nhuế run rẩy giơ cao quyển nhật ký lên: "Lấy được rồi!"
Thương Trọng Lệ siết chặt hàm, đơn thương độc mã chống đỡ hơn ngàn con quái vật đã gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực của cậu. Nếu không có kiếm ở bên cạnh, cậu đã sớm bị oán khí của những quái vật này xé nát.
Kiếm bạc vung lên, Thương Trọng Lệ nhân cơ hội này ôm lấy eo Sở Nhuế, nhảy lên lan can, chạy về phía tây nam.
Trong một góc tối, Thương Trọng Lệ ngồi bệch dưới đất nghỉ ngơi: "Lấy được quyển nhật ký rồi, bây giờ chỉ cần chờ đến sáng là chúng ta có thể đi ra ngoài."
Cậu ôm Sở Nhuế chạy đến khu ký túc xá, trốn vào phòng của Ngô Cảnh Văn, quái vật đều tập trung về phía tòa nhà thí nghiệm và sân thể dục, sau trận hỗn loạn hẳn là sẽ lang thang vô định trong sân trường.
Sở Nhuế lật từng trang nhật ký, càng đọc càng nhíu sâu mày.
"Sao thế?" Thương Trọng Lệ thấy anh khác lạ, cúi đầu lại gần xem, cũng cảm thấy thật khó mà tin nổi.
Nhật ký được ghi chép từ khi bắt đầu vào đại học, mỗi tuần sẽ viết khoảng một hai lần, hầu hết đều là những chuyện vặt vãnh hằng ngày chỉ dài khoảng vài chữ, có thể nhận ra hoàn cảnh gia đình của Ngô Cảnh Văn không hề tốt chút nào.
Cha mẹ ly dị, mẹ là công nhân vệ sinh, lương mỗi tháng chỉ có 3000 tệ, cố gắng nuôi cậu vào đại học. Thành tích học tập của cậu không tốt, cố gắng cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi đỗ đại học, sau khi vào đại học thì lại khó lòng theo kịp tiến độ của người khác.
Nhưng Ngô Cảnh Văn lại cực kỳ có tài về hội họa, những phí mua giấy và họa cụ lại là một gánh nặng đối với cậu, cậu cần ăn mặc cần kiệm mới có thể làm được điều mình thích.
Nhật ký có ghi chép vài chuyện quan trọng, nhưng đột nhiên lại bị trống một quãng, chỉ còn tờ giấy cuối cùng.
Trên trang giấy có nhiều vệt nước và vết dầu mỡ, có vẻ không phải được mở ra một cách ngẫu nhiên, chân giấy bị cuộn lại rất nhiều, có vẻ thường xuyên được mở ra, hơn nữa đây là nhiệm vụ thứ nhất, có vẻ không chỉ là một đồ vật đơn giản như thế này.
Sở Nhuế đếm số trang: "Số lượng trang giấy giống như số trang đã đánh dấu, cũng không có dấu hiệu bị xé."
"Vậy..." Thương Trọng Lệ bỗng nhiên cảm thấy bọn họ trăm ngàn cay đắng mới tìm thấy được quyển sổ nhật ký này, cảm giác như bị chơi một hố.
Hai người ngồi cạnh nhau, có chút hoang mang.
Sở Nhuế khó hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cậu có cảm thấy... Buổi tối hôm nay có hơi dài không..."
Nghe Sở Nhuế nói vậy, Thương Trọng Lệ cũng nhận ra. Tính toán theo thời gian trong ảo cảnh, một đêm thường sẽ bằng 40 phút đến 2 tiếng ở thế giới hiện thực.
Thương Trọng Lệ lấy điện thoại ra kiểm tra, đã trôi qua 8 tiếng.
Thương Trọng Lệ vừa mệt rã rời bỗng chốc tỉnh táo lại: "8 tiếng!"
Sở Nhuế sững sờ, không thể nhúc nhích. Anh mở to mắt nhìn.
Trên điện thoại đang biểu thị thời gian ở thế giới hiện thực, là 8 tiếng, dựa theo thời gian trong những ảo cảnh trước, 8 tiếng sẽ tương ứng hoảng 3 đến 4 ngày, trời vốn nên sáng nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, ở bên ngoài vẫn là một vùng tối tăm.
Ban ngày... Đâu rồi?
Không khí trầm mặc quỷ dị lan khắp phòng ký túc xá.
"Chúng ta... lẽ nào không thể ra ngoài được?" Thương Trọng Lệ hiếm khi có cảm giác vô lực, hơn nữa không biết vì lý do gì mà cậu có cảm giác hô hấp bị đè nén khó thở, giống như có thứ gì đó đang kéo cậu vào bể cảm xúc tiêu cực.
Đặc biệt là sau khi Đường Kiền mất, La Lịch cũng biến mất không còn tăm hơi.
"Nhất định có chỗ nào đó có vấn đề!" Sắc mặt Sở Nhuế trầm trọng, tiếp tục kiểm tra quyển nhật ký.
Thương Trọng Lệ nhìn anh, ngồi xuống dưới đất, dựa vào cột giường lạnh như băng, ngắm nhìn có chút si mê, cậu cảm thấy năng lượng toàn thân dường như đã tiêu hao hết, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để cậu được ngắm nhìn Sở Nhuế gần như thế này.
Sở Nhuế cầm quyển sổ đứng trước vòi nước, dùng nước tẩy, dùng đèn bàn rọi lên, cọ giấy... dùng tất cả mọi cách nhưng vẫn không thể hiện được chữ trên những trang giấy trống.
Thật sự không có cách nào ư?
Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực...
Rốt cuộc làm sao để nhìn thấy được ánh bình minh, quyển sổ nhật ký này không đủ ư?
Sở Nhuế không biết anh đã bỏ sót thông tin nào quan trọng không, qua một lúc lâu, anh cũng lẳng lặng ngồi xuống dưới đất, không còn động tĩnh.
Bên tai thiếu đi âm thanh ríu rít trò chuyện, quả thật không quen.
Hai người họ là người sống sờ sờ vậy mà bây giờ chẳng khác gì hai con gối rỗ đờ đẵn, ánh mắt dại ra, hai người cũng hoàn toàn không nhận ra rằng đã qua một thời gian dài nhưng chính họ cũng không chớp mắt.
Trong sân trường, sương mù đen đặc bắt đầu xâm chiếm, quái vật thong thả mà đi, thân thể như những cành khô lá úa, có nhóm đi về ký túc xá, có nhóm đi về phía tòa nhà thí nghiệm. Truyện Huyền Huyễn
Sương mù lan vào trong ký túc xá, từ khe cửa chui vào, thấm vào đầu ngón tay, quần áo của hai người họ.
Ánh mắt Sở Nhuế dừng trên tờ giấy cuối cùng có chữ viết của quyển sổ nhật ký.
【 Hôm nay có người khen mình vẽ tranh đẹp, tim mình đập nhanh lắm, mình cho rằng cuộc sống đã sớm chẳng còn thứ gì vui nữa, ra là không phải như vậy, đây là... sao? 】
Trên trang giấy có dấu vết vệt nước che khuất.
Sở Nhuế bỗng nhiên chớp chớp mắt, trong nháy mắt, những sương mù bao quanh thân người anh dường như nhận ra hơi thở của sự sống, gấp rút rời đi.
"Thương Trọng Lệ!" Sở Nhuế đột nhiên hô to, giọng nói mang theo sự bừng tỉnh.
Thương Trọng Lệ như đi trong cơn mưa to tầm tã, lang thang một cách vô định không mục đích. Bên ngoài cơn mưa vang lên một giọng nói khiến cậu giật mình, cả người run lên, bắt đầu tỉnh táo lại.
Đầu óc ong ong, cậu vỗ vỗ đầu cho bớt chuếnh choáng, tập trung nhìn kỹ. Bọn họ vẫn ở trong căn phòng tối tăm, Sở Nhuế ngồi ngay bên cạnh, vẻ mặt tràn ngập vui mừng gọi tên mình. Điều này khiến Thương Trọng Lệ cũng vui vẻ theo.
Nhưng cậu vẫn nghi ngờ, cúi đầu nhìn tay mình và khe hở ngoài cửa sổ.
Vừa rồi cậu cảm nhận được có thứ gì đó có ý định muốn nuốt chửng ý chí của cậu... Là thứ gì?
"Thương Trọng Lệ, cậu nhìn này, trong nhật ký có vài chỗ đã bị xóa, tôi vốn dĩ cho rằng Ngô Cảnh Văn chỉ viết loạn thôi vì góc học tập của cậu ấy rất hỗn độn, chăn mền cũng không được giặt giũ sạch sẽ, theo bản năng, tôi cho rằng những vết dơ trong quyển nhật ký này là bình thường, thế nhưng không phải..." Sở Nhuế hứng chí bừng bừng, đã tìm ra điểm mấu chốt.
"Ý của anh là những thứ bị xóa đi đó rất quan trọng?"
Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn Thương Trọng Lệ, nặng nề gật đầu: "Đúng vậy, những thứ bị xóa đi chính là cảm xúc của Ngô Cảnh Văn."
Thương Trọng Lệ nhướng mày, có chuyện như vậy? Cậu cúi đầu đọc những chỗ mà Sở Nhuế chỉ.
"Cuộc sống của cậu ấy vốn dĩ rất buồn tẻ, không có bạn bè, không còn niềm vui, cũng không được đi du lịch, chưa từng ăn một bữa ăn ngon hay mặc đẹp. Cuộc sống của cậu ấy luôn theo từng bước mà mẹ cậu ấy hy vọng, học hành, tiết kiệm, học hành, mãi cho đến khi cậu ấy phát hiện mình có năng khiếu vẽ thì những vết bẩn này mới xuất hiện trong nhật ký. Những vết bẩn này có thể biểu hiện bằng một số từ ngữ miêu tả cảm xúc, ví dụ như ở đây..." Sở Nhuế chỉ vào một chỗ.
【 Vẽ tranh có thể giúp mình cảm nhận được trái tim đang đập một cách rõ ràng, đây là (cảm giác vui vẻ) ư? 】
【 Hôm nay giáo viên đã khích lệ mình, mình (kích động/hưng phấn/ vui mừng) kể chuyện này cho mẹ nghe, mẹ khó xử nhìn mình, mình nhìn thấy bàn tay khô gầy đầy vết chai của mẹ đang túm lấy góc áo bạc thếch, mình liền (***), vẽ cần rất nhiều thứ tốn tiền, mẹ không đủ sức, đáng lẽ ra mình nên nghĩ đến. 】
【 Hôm nay cậu ấy lại khen mình vẽ đẹp... Khi cậu ấy đến gần mình, tim mình đập rất nhanh, vì sao vậy? (thích/vui vẻ/kích động) ư? 】
Sở Nhuế đọc những nội dung này ra, cũng bổ sung những từ ngữ đã bị xóa bỏ, sau khi bổ sung thì nội dung đã hoàn chỉnh hơn.
"Đúng là những từ ngữ miêu tả tâm trạng." Chẳng qua độ dài quá ít, vết bẩn cũng không nhiều cho nên mới bị bọn họ xem nhẹ. Thương Trọng Lệ nghĩ đến đều gì đó: "Nếu những chỗ phía sau đều là chỗ trống thì chẳng lẽ cậu ấy đã nghĩ thông suốt, hoàn toàn hạnh phúc nên nội dung của nhật ký đã biến mất hoàn toàn?"
"Có khả năng này, không riêng gì hạnh phúc, còn có thống khổ. Cậu không phát hiện ra ư, chỉ cần cậu ấy có cảm xúc, dù là tích cực hay tiêu cực, đều sẽ bị xóa bỏ." Sở Nhuế buột miệng thốt ra: "Đó là hai vật quái!"
Mỗi một ảo cảnh đều do oán niệm của một người tạo thành, trong một ảo cảnh làm sao lại có thể xuất hiện hai vật quái, khả năng lớn nhất là hai vật quái đó đều sinh ra từ cùng một người.
Sở Nhuế hỏi: "Vật quái chỉ có thể sinh ra từ cảm xúc bi thương thôi à?"
Thương Trọng Lệ lắc đầu: "Không chắc, có thể là chấp niệm, có thể là tuyệt vọng... Nếu cảm xúc của con người vượt ngưỡng giới hạn chịu đựng chính là lúc vật quái dễ dàng được sinh ra nhất."
Sở Nhuế hiểu ra: "Cuối cùng tôi cũng hiểu..."
Thương Trọng Lệ không thể tin nổi mà lắc đầu: "Ý của anh là hai vật quái đó đều là Ngô Cảnh Văn? Chuyện này cũng quá khó tin rồi?"
"Không, mọi chuyện đều có liên quan đến nhau, không khó để lý giải được cảm xúc phức tạp của Ngô Cảnh Văn..." Sở Nhuế mím môi, ngón tay nhẹ vuốt trang giấy nhật ký.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất