Chương 15: Hỉ biến tang (2)
Edit: jena
Tiệc mừng thọ bình thường sẽ vô cùng ồn ã, náo nhiệt, chiêng trống vang trời.
Sở Nhuế ngồi im không dám động đậy, người tham dự ngồi kín mít trong phòng khách nhưng lại khiến anh cảm thấy lạnh lẽo không thôi.
Không có tiếng nói chuyện, không có tiếng chúc tụng, không có kèn loa đàn hát, từng nhóm người ngồi quanh những bàn tròn. Có rất nhiều người, già trẻ lớn bé, nam nữ đủ cả, nhưng gương mặt họ lại trắng bệch. Bọn họ dường như đang cười, nhưng nhìn kỹ lại chẳng có cảm xúc gì, giống như không hề hiện diện ở nơi đây.
"Chết tiệt, bọn họ là người sống hay người chết vậy?", Cam Hiểu Hiểu rét run hỏi.
Những người chơi ngồi chung một bàn, bên cạnh là bàn của chủ nhà, xung quanh họ đều là những người như con rối vô hồn.
Hoàng Nghị nghiêng người gần cô, ánh nhìn tà mị nhìn chằm chằm Cam Hiểu Hiểu: "Bình thường mà em, đều là NPC cả, trong cốt truyện của phó bản thì chỉ là nhân vật quần chúng thôi, hệ thống cũng sẽ không dùng nhiều số liệu để chế tạo họ đâu."
Cam Hiểu Hiểu nhích lại gần Sở Nhuế, cảm thấy vô cùng khó chịu với Hoàng Nghị.
"Đó hẳn là lão gia nhà họ Lạc." Lão gia nhà họ Lạc ngồi ở bàn chính, nhìn qua không còn trẻ, khoảng độ 40 tuổi, bên người ông từ trái đến phải là ba người đàn ông cũng khá lớn tuổi, sao đó là Lạc Đường Hử.
Phụ nữ và trẻ em không ngồi cùng bàn, hẳn là ở ngoài đại sảnh.
Những người ngồi ở bàn chính đều có sắc mặt hồng hào, có vẻ là người sống. Sau khi họ ngồi vào bàn, trong phòng khách bắt đầu có tiếng nói chuyện, bọn họ đàm luận nhiều thứ, xem những người khác như không có gì.
Hoàng Tiên Tiên gắp đồ ăn cho mình: "Quả nhiên NPC không có nhân quyền... Chúng ta vào đây đã ba ngày cũng không có chút manh mối nào, vốn còn cho rằng tiệc mừng thọ là nhiệm vụ, bây giờ xem ra chẳng có gì phát sinh, chẳng phải quá tệ ư?"
Hoàng Nghị không vui nói: "Em gấp cái gì, chắc chắn sẽ có manh mối cho chúng ta.
"Tiểu thiếu gia! Mau đi xuống!" Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la thất thanh của phụ nữ.
Hoàng Nghị vỗ tay cái đét: "Đó thấy chưa! Tôi nói sao nào, chắc chắn sẽ có manh mối mà."
Vài người trên bàn chính lao ra ngoài. Sở Nhuế quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ có bàn chính, còn những bàn khác thì hoàn toàn không có động tĩnh gì, họ vẫn ngồi ăn uống như cũ.
Sở Nhuế chỉ nhìn trong chớp nhoáng, cũng bắt đầu đuổi theo đám người kia.
Sở Nhuế nhìn thấy cậu bé mình vừa gặp hôm qua đang ở trên một cành cây của vườn hoa cẩm tú cầu, tay áo khoác ngoài của em bị móc vào cành cây cao nhưng em không hề phát hiện ra, gương mặt thích thú mang theo sắc thái quỷ dị không ngừng hướng về phía trước, muốn bắt lấy thứ gì đó.
"Lỗi Nhi! Lỗi Nhi! Con xuống đây ngay!" Lão gia nhà họ Lạc giang hai, nôn nóng gọi con mình.
"Chơi vui quá... Ha ha ha ha..." Cậu bé phất phất tay, không biết vẫy cái gì, hai tròng mắt mắt trống rỗng dại ra đảo qua đảo lại, đột nhiên chân em trượt xuống, chỉ còn tay bám trên cành cây, thân người lắc lư giữa không trung.
Đứa trẻ bị dọa đến phát khóc, cánh tay không ngừng gồng sức kéo rồi túm. Em nghe thấy tiếng gọi ở phía dưới nên nhìn xuống, thấy cha mình đang giang hai tay đứng dưới bóng cây, lại nhìn thấy một đám người tụ tập xung quanh. Rồi em lại nhìn thấy thứ gì đó, tròng mắt lại chuyển động liên tục, muốn vươn tay bắt, nhưng cánh tay vừa vướng vừa ngắn, không thể bắt được thứ mình muốn. Em vươn rồi lại vươn.
Đứa nhỏ nhăn mặt, hét lên một tiếng thảm thiết.
Cậu bé đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rơi xuống đất, cánh tay bị xé rách, treo lủng lẳng trên cành cây.
Những cánh hoa trắng muốt trên đất bị máu tươi nhuộm đỏ, đầu của cậu bé đập thẳng xuống đất, cứ như thế mà chết trước mắt bao người lớn.
"Em ấy... em ấy chết rồi!" Cam Hiểu Hiểu kinh hoàng nói: "Đùa hả trời..."
Tôn Phong bực bội nói: "Cành cây có lực chống đỡ mạnh như thế nào mà có thể giữ chặt rồi xé rách cả tay người như vậy?"
Chu Tây Vũ: "Một đứa nhỏ 8 tuổi cũng không thể có sức mạnh tự xé tay mình ra."
Một sự kiện vui vẻ bỗng biến thành một đám tang thê lương, trong sân vườn nhà họ Lạc vang lên tiếng than khóc dai dẳng.
Sở Nhuế chú ý đến nhị tiểu thư đứng ở trong góc. Cô dùng khăn tay che miệng mình, trốn trong góc tối không dám ra ngoài.
Biểu tình của mọi người rất ngưng trọng, chỉ có Thương Trọng Lệ cách đó không xa hơi nhướng mày trái, nhìn chằm chằm vào cây cẩm tú cầu, không biết đã nhìn thấy thứ gì.
Thuơgn Trọng Lệ quay đầu đối diện với tầm mắt của Sở Nhuế, không nói năng gì, xoay người rời đi. Sở Nhuế nhìn thấy rồi đi theo, tránh thu hút sự chú ý của những người khác.
"Anh theo tôi làm gì?" Đi đến vườn hoa phía sau, Thương Trọng Lệ không kiên nhẫn, dừng lại hỏi.
Sở Nhuế nhìn dáo dát khắp nơi, xác nhận không có ai thì tiến hai bước về phía Thương Trọng Lệ, đối phương lại chán ghét mà lùi hai bước.
Sở Nhuế: "..."
Thật bất đắc dĩ, Sở Nhuế nhỏ giọng hỏi cậu: "Có phải cậu nhìn thấy bóng đen không?"
Thương Trọng Lệ nhìn anh, ánh mắt khiến cho Sở Nhuế sởn da gà: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Thương Trọng Lệ hoài nghi hỏi: "Anh nhìn thấy được?"
Sở Nhuế gật gật đầu. Anh nhìn thấy cậu bé trèo lên cây, vươn tay muốn bắt bóng đen trước mặt. Bóng đen thấy cậu bé đã lên cây rồi lại bay xuống dưới đất vẫy vẫy tay với em. Điểm kỳ lạ là khi Sở Nhuế chú ý đến những người khác, hình như không một ai nhìn thấy bóng đen kia.
"Anh là ai?" Ánh mắt của Thương Trọng Lệ đột nhiên thay đổi, sắc bén dị thường, giọng điệu chất vấn như hỏi cung tội phạm.
Sở Nhuế không để bụng: "Sở Nhuế, nhân viên hành chính làm cho nhà nước."
Thương Trọng Lệ nhìn chằm chằm anh trong chố lát, "hừ" một tiếng: "Anh đừng hòng giở trò trước mặt tôi." Nói xong, cậu xoay người rời đi.
Sở Nhuế chú ý thấy cậu đang đi đến khu vườn phía tây.
——
Thần sắc của Lạc Đường Hử vô cùng ảm đạm. Sở Nhuế chào hỏi hắn, tinh thần của hắn vẫn mệt mỏi như cũ.
Lạc Đường Hử: "Anh Sở, xin lỗi, vốn là một ngày vui mà... Bây giờ phiền mọi người ở lại tham gia đám tang."
Sở Nhuế: "Tôi đã đến thăm gia đình, không có lý do gì lại phải rời đi ngay cả."
Cuối cùng, Lạc Đường Hử cũng nở một nụ cười: "Anh Sở, đúng là một người thâm minh đại nghĩa*."
*深明大義: hiểu rõ nghĩa lớn
Sở Nhuế đi về phía cửa sổ, nhìn về phía sân vườn: "Hình như cả ngày hôm nay không nhìn thấy nhị tiểu thư nhỉ?"
Lạc Đường Hử: "Ý anh là Uyển Nhi? Em gái nhà tôi vẫn chưa xuất giá, lại cứ thích ngồi trong nhà nhìn ra ngoài, sức khỏe cũng không tốt, để cho anh Sở chê cười rồi."
Sở Nhuế lắc đầu: "Chơi thể thao, hít thở không khí trong lành cũng tốt cho sức khỏe lắm."
Có nhiều từ hiện đại nên khiến cho Lạc Đường Hử không rõ: "Hả?"
Sở Nhuế cười cười: "Không có gì."
Buổi tối trong trò chơi đến rất nhanh. Sở Nhuế không buồn ngủ, chỉ cần ở trong trò chơi là thần kinh của anh sẽ căng thẳng từng phút từng giây, mấy ngày hôm nay phải mệt đến lả người mới có thể miễn cưỡng ngủ được, vì vậy trạng thái của anh không tốt lắm.
Do ở trong trò chơi nên điện thoại cũng không có tín hiệu, Sở Nhuế buồn chán lấy cờ năm quân trong balo ra, tự mình chơi, thuận tiện sắp xếp lại những chuyện xảy ra suốt ba ngày nay.
Không bao lâu sau, trên hành lang truyền đến tiếng hét chói tai của phụ nữ.
Sở Nhuế cầm cờ mà run cả tay, cầm balo lao ra ngoài.
Cam Hiểu Hiểu chạy đến trước cửa phòng anh, túm tay anh, trốn ra phía sau: "Bóng đen! Bóng đen!"
Tiếng la tiếp tục chấn động đến những người khác.
Bọn họ lục đục từ trong phòng bước ra, nhìn thấy người hét lên lại là Cam Hiểu Hiểu, Tôn Phong oán trách: "Cô gái ơi, cô làm ơn đừng có la to như vậy được không, hơn nửa đêm rồi, thật là muốn lấy mạng người mà!"
"Có bóng đen!" Cam Hiểu Hiểu tủi thân, hoàn toàn chưa bình tĩnh nổi.
Chu Tây Vũ hỏi: "Cô cứ bóng đen bóng đen, nhưng ngoài cô ra đã có ai nhìn thấy nó đâu."
Cam Hiểu Hiểu kéo tay áo Sở Nhuế: "Em nói thật, em không lừa mọi người!"
Sở Nhuế nhìn thoáng qua người ở trên hành lang, ngắt lời bọn họ: "Hai anh em họ Hoàng đâu?"
Bây giờ mọi người mới phát hiện ra thiếu mất hai người.
Tôn Phong: "Không phải cô ở chung phòng với Hoàng Tiên Tiên à?"
Cam Hiểu Hiểu lắc đầu: "Tôi ở trong phòng, đang chuẩn bị ngủ, chì Hoàng Tiên Tiên... không thấy đâu cả."
Sở Nhuế cúi đầu nhìn thấy Cam Hiểu Hiểu suy sụp tinh thần, quay đầu đi.
"Mùi gì vậy?" Tôn Phong hỏi.
Trong không khí tràn ngập mùi sắt.
Thương Trọng Lệ híp mắt: "Máu người."
"Gì cơ?" Tôn Phong kinh ngạc.
"Chúng ta đi xem." Thương Trọng Lệ nói với Cam Hiểu Hiểu.
Thương Trọng Lệ dẫn đầu, bốn người còn lại theo sau.
Mùi này phát ra từ phòng của Hoàng Nghị. Vừa đẩy cửa phòng, mùi máu tươi nồng nặc xộc lên.
Có hai cái xác nằm trên mặt đất, trên ngực mỗi người có một cái lỗ, giống như bị một đồ vật có bán kính 1cm đâm thủng, máu không ngừng tuôn trào từ cái lỗ này.
"Là Hoàng Tiên Tiên và Hoàng Nghị!" Tôn Phong nói.
"Câm mồm." Thương Trọng Lệ không vui, quát lớn.
Tôn Phong bị khí áp của một thanh niên trẻ tuổi dọa nạt, thực sự không dám nói tiếp.
Sở Nhuế dẫm lên thứ gì đó. Anh nhặt lên nhìn, là một cái điện thoại, đã bị vỡ nát, nhưng vẫn còn nhìn thấy lờ mờ màn hình.
"Bốn mắt, cậu nhìn gì thế?" Tôn Phong hỏi Sở Nhuế.
Sở Nhuế liền cất điện thoại, lắc đầu trước ánh mắt hoài nghi của Thương Trọng Lệ: "Không... không có... gì."
Thương Trọng Lệ: "Nhát chết!" Cậu phát hiện ra rằng mỗi khi Sở Nhuế lo lắng hay sợ hãi sẽ nói lắp ngay.
Sở Nhuế mím môi không nói gì.
"Mọi người xem, tôi đã nói là có bóng đen mà, bọn họ chắc chắn đã bị bóng đen giết chết!" Cam Hiểu Hiểu khóc lóc, cô vốn đã sợ hãi, bây giờ càng sợ thêm.
Chu Tây Vũ: "Xem ra chúng ta phải cẩn thận một chút, mọi người đừng nên tách ra nữa, tối nay cứ ở chung với nhau, thay phiên nhau gác đêm."
Đề nghị của Chu Tây Vũ được mọi người đồng ý, tất cả bắt đầu tập trung ở trong phòng của Sở Nhuế. Phòng của anh cách cầu thang gần nhất, nếu có chuyện xảy ra thì cũng tiện trốn đi.
Sở Nhuế kéo Cam Hiểu Hiểu ra bên ngoài: "Trước khi chạy ra bên ngoài em đang làm gì?"
Cam Hiểu Hiểu nhát gừng đáp: "Em không làm gì hết, không phải em đã nói là em đang chuẩn bị đi ngủ hả?!"
Sở Nhuế đưa điện thoại trong túi cho cô: "Cái này hình như là của Hoàng Nghị."
Cam Hiểu Hiểu nhận điện thoại, mở lên nhìn thử, cả gương mặt liền đỏ rực: "Anh... Anh thấy rồi?"
Sở Nhuế thật thà gật đầu: "Đúng, em vẫn nên xóa nó đi, truyền ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của em đâu..."
Trong phòng, Chu Tây Vũ và Tôn Phong đang thảo luận chuyện xảy ra suốt ba ngày nay. Thương Trọng Lệ tựa lưng trên ghế nghỉ ngơi, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng tát, sau đó là giọng nói của Cam Hiểu Hiểu.
"Lưu manh!"
Sở Nhuế ôm má đi theo sau Cam Hiểu Hiểu vào phòng.
Tôn Phong và Chu Tây Vũ đều đánh giá anh: "Hay quá người anh em, bây giờ là lúc nào mà còn táy máy tay chân với con gái nhà người ta vậy?"
"Ai mà táy máy tay chân!" Sở Nhuế bất đắc dĩ biện giải cho mình.
Thương Trọng Lệ khịt mũi coi thường: "Anh vốn là một tên háo sắc, nhát gan, thấy ai đẹp là sáng mắt lên."
Sở Nhuế chỉ cảm thấy như có tuyết rơi vào mùa hè, khổ không kể xiết: "Tôi chưa làm gì cả." Anh nhìn thoáng qua Cam Hiểu Hiểu, cô bé hừ một tiếng, đi vào phòng bên trong.
Sở Nhué trợn mắt, há hốc mồm.
Lúc trước, Cam Hiểu Hiểu đang đi WC, Hoàng Nghị đã lén chụp Cam Hiểu Hiểu từ phía dưới. Khi đó vừa xuất hiện bóng dend nên Cam Hiểu Hiểu còn chưa kéo quần lên kịp đã vội vàng chạy ra ngoài.
Màn hình điện thoại mà Sở Nhuế nhặt được là hình chụp lén của Hoàng Nghị, xuất phát từ lòng tốt nên anh mới nói chuyện bị chụp lén cho cô, không hiểu vì sao lại bị đội cái danh háo sắc.
Sở Nhuế oan ức cực kỳ.
Khoan đã...
Không đúng.
Sở Nhuế đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Hoàng Nghị ở trong phòng gã, làm sao mà chụp lén được Cam Hiểu Hiểu ở phòng bên cạnh?
01.10.22
Tiệc mừng thọ bình thường sẽ vô cùng ồn ã, náo nhiệt, chiêng trống vang trời.
Sở Nhuế ngồi im không dám động đậy, người tham dự ngồi kín mít trong phòng khách nhưng lại khiến anh cảm thấy lạnh lẽo không thôi.
Không có tiếng nói chuyện, không có tiếng chúc tụng, không có kèn loa đàn hát, từng nhóm người ngồi quanh những bàn tròn. Có rất nhiều người, già trẻ lớn bé, nam nữ đủ cả, nhưng gương mặt họ lại trắng bệch. Bọn họ dường như đang cười, nhưng nhìn kỹ lại chẳng có cảm xúc gì, giống như không hề hiện diện ở nơi đây.
"Chết tiệt, bọn họ là người sống hay người chết vậy?", Cam Hiểu Hiểu rét run hỏi.
Những người chơi ngồi chung một bàn, bên cạnh là bàn của chủ nhà, xung quanh họ đều là những người như con rối vô hồn.
Hoàng Nghị nghiêng người gần cô, ánh nhìn tà mị nhìn chằm chằm Cam Hiểu Hiểu: "Bình thường mà em, đều là NPC cả, trong cốt truyện của phó bản thì chỉ là nhân vật quần chúng thôi, hệ thống cũng sẽ không dùng nhiều số liệu để chế tạo họ đâu."
Cam Hiểu Hiểu nhích lại gần Sở Nhuế, cảm thấy vô cùng khó chịu với Hoàng Nghị.
"Đó hẳn là lão gia nhà họ Lạc." Lão gia nhà họ Lạc ngồi ở bàn chính, nhìn qua không còn trẻ, khoảng độ 40 tuổi, bên người ông từ trái đến phải là ba người đàn ông cũng khá lớn tuổi, sao đó là Lạc Đường Hử.
Phụ nữ và trẻ em không ngồi cùng bàn, hẳn là ở ngoài đại sảnh.
Những người ngồi ở bàn chính đều có sắc mặt hồng hào, có vẻ là người sống. Sau khi họ ngồi vào bàn, trong phòng khách bắt đầu có tiếng nói chuyện, bọn họ đàm luận nhiều thứ, xem những người khác như không có gì.
Hoàng Tiên Tiên gắp đồ ăn cho mình: "Quả nhiên NPC không có nhân quyền... Chúng ta vào đây đã ba ngày cũng không có chút manh mối nào, vốn còn cho rằng tiệc mừng thọ là nhiệm vụ, bây giờ xem ra chẳng có gì phát sinh, chẳng phải quá tệ ư?"
Hoàng Nghị không vui nói: "Em gấp cái gì, chắc chắn sẽ có manh mối cho chúng ta.
"Tiểu thiếu gia! Mau đi xuống!" Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la thất thanh của phụ nữ.
Hoàng Nghị vỗ tay cái đét: "Đó thấy chưa! Tôi nói sao nào, chắc chắn sẽ có manh mối mà."
Vài người trên bàn chính lao ra ngoài. Sở Nhuế quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ có bàn chính, còn những bàn khác thì hoàn toàn không có động tĩnh gì, họ vẫn ngồi ăn uống như cũ.
Sở Nhuế chỉ nhìn trong chớp nhoáng, cũng bắt đầu đuổi theo đám người kia.
Sở Nhuế nhìn thấy cậu bé mình vừa gặp hôm qua đang ở trên một cành cây của vườn hoa cẩm tú cầu, tay áo khoác ngoài của em bị móc vào cành cây cao nhưng em không hề phát hiện ra, gương mặt thích thú mang theo sắc thái quỷ dị không ngừng hướng về phía trước, muốn bắt lấy thứ gì đó.
"Lỗi Nhi! Lỗi Nhi! Con xuống đây ngay!" Lão gia nhà họ Lạc giang hai, nôn nóng gọi con mình.
"Chơi vui quá... Ha ha ha ha..." Cậu bé phất phất tay, không biết vẫy cái gì, hai tròng mắt mắt trống rỗng dại ra đảo qua đảo lại, đột nhiên chân em trượt xuống, chỉ còn tay bám trên cành cây, thân người lắc lư giữa không trung.
Đứa trẻ bị dọa đến phát khóc, cánh tay không ngừng gồng sức kéo rồi túm. Em nghe thấy tiếng gọi ở phía dưới nên nhìn xuống, thấy cha mình đang giang hai tay đứng dưới bóng cây, lại nhìn thấy một đám người tụ tập xung quanh. Rồi em lại nhìn thấy thứ gì đó, tròng mắt lại chuyển động liên tục, muốn vươn tay bắt, nhưng cánh tay vừa vướng vừa ngắn, không thể bắt được thứ mình muốn. Em vươn rồi lại vươn.
Đứa nhỏ nhăn mặt, hét lên một tiếng thảm thiết.
Cậu bé đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rơi xuống đất, cánh tay bị xé rách, treo lủng lẳng trên cành cây.
Những cánh hoa trắng muốt trên đất bị máu tươi nhuộm đỏ, đầu của cậu bé đập thẳng xuống đất, cứ như thế mà chết trước mắt bao người lớn.
"Em ấy... em ấy chết rồi!" Cam Hiểu Hiểu kinh hoàng nói: "Đùa hả trời..."
Tôn Phong bực bội nói: "Cành cây có lực chống đỡ mạnh như thế nào mà có thể giữ chặt rồi xé rách cả tay người như vậy?"
Chu Tây Vũ: "Một đứa nhỏ 8 tuổi cũng không thể có sức mạnh tự xé tay mình ra."
Một sự kiện vui vẻ bỗng biến thành một đám tang thê lương, trong sân vườn nhà họ Lạc vang lên tiếng than khóc dai dẳng.
Sở Nhuế chú ý đến nhị tiểu thư đứng ở trong góc. Cô dùng khăn tay che miệng mình, trốn trong góc tối không dám ra ngoài.
Biểu tình của mọi người rất ngưng trọng, chỉ có Thương Trọng Lệ cách đó không xa hơi nhướng mày trái, nhìn chằm chằm vào cây cẩm tú cầu, không biết đã nhìn thấy thứ gì.
Thuơgn Trọng Lệ quay đầu đối diện với tầm mắt của Sở Nhuế, không nói năng gì, xoay người rời đi. Sở Nhuế nhìn thấy rồi đi theo, tránh thu hút sự chú ý của những người khác.
"Anh theo tôi làm gì?" Đi đến vườn hoa phía sau, Thương Trọng Lệ không kiên nhẫn, dừng lại hỏi.
Sở Nhuế nhìn dáo dát khắp nơi, xác nhận không có ai thì tiến hai bước về phía Thương Trọng Lệ, đối phương lại chán ghét mà lùi hai bước.
Sở Nhuế: "..."
Thật bất đắc dĩ, Sở Nhuế nhỏ giọng hỏi cậu: "Có phải cậu nhìn thấy bóng đen không?"
Thương Trọng Lệ nhìn anh, ánh mắt khiến cho Sở Nhuế sởn da gà: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Thương Trọng Lệ hoài nghi hỏi: "Anh nhìn thấy được?"
Sở Nhuế gật gật đầu. Anh nhìn thấy cậu bé trèo lên cây, vươn tay muốn bắt bóng đen trước mặt. Bóng đen thấy cậu bé đã lên cây rồi lại bay xuống dưới đất vẫy vẫy tay với em. Điểm kỳ lạ là khi Sở Nhuế chú ý đến những người khác, hình như không một ai nhìn thấy bóng đen kia.
"Anh là ai?" Ánh mắt của Thương Trọng Lệ đột nhiên thay đổi, sắc bén dị thường, giọng điệu chất vấn như hỏi cung tội phạm.
Sở Nhuế không để bụng: "Sở Nhuế, nhân viên hành chính làm cho nhà nước."
Thương Trọng Lệ nhìn chằm chằm anh trong chố lát, "hừ" một tiếng: "Anh đừng hòng giở trò trước mặt tôi." Nói xong, cậu xoay người rời đi.
Sở Nhuế chú ý thấy cậu đang đi đến khu vườn phía tây.
——
Thần sắc của Lạc Đường Hử vô cùng ảm đạm. Sở Nhuế chào hỏi hắn, tinh thần của hắn vẫn mệt mỏi như cũ.
Lạc Đường Hử: "Anh Sở, xin lỗi, vốn là một ngày vui mà... Bây giờ phiền mọi người ở lại tham gia đám tang."
Sở Nhuế: "Tôi đã đến thăm gia đình, không có lý do gì lại phải rời đi ngay cả."
Cuối cùng, Lạc Đường Hử cũng nở một nụ cười: "Anh Sở, đúng là một người thâm minh đại nghĩa*."
*深明大義: hiểu rõ nghĩa lớn
Sở Nhuế đi về phía cửa sổ, nhìn về phía sân vườn: "Hình như cả ngày hôm nay không nhìn thấy nhị tiểu thư nhỉ?"
Lạc Đường Hử: "Ý anh là Uyển Nhi? Em gái nhà tôi vẫn chưa xuất giá, lại cứ thích ngồi trong nhà nhìn ra ngoài, sức khỏe cũng không tốt, để cho anh Sở chê cười rồi."
Sở Nhuế lắc đầu: "Chơi thể thao, hít thở không khí trong lành cũng tốt cho sức khỏe lắm."
Có nhiều từ hiện đại nên khiến cho Lạc Đường Hử không rõ: "Hả?"
Sở Nhuế cười cười: "Không có gì."
Buổi tối trong trò chơi đến rất nhanh. Sở Nhuế không buồn ngủ, chỉ cần ở trong trò chơi là thần kinh của anh sẽ căng thẳng từng phút từng giây, mấy ngày hôm nay phải mệt đến lả người mới có thể miễn cưỡng ngủ được, vì vậy trạng thái của anh không tốt lắm.
Do ở trong trò chơi nên điện thoại cũng không có tín hiệu, Sở Nhuế buồn chán lấy cờ năm quân trong balo ra, tự mình chơi, thuận tiện sắp xếp lại những chuyện xảy ra suốt ba ngày nay.
Không bao lâu sau, trên hành lang truyền đến tiếng hét chói tai của phụ nữ.
Sở Nhuế cầm cờ mà run cả tay, cầm balo lao ra ngoài.
Cam Hiểu Hiểu chạy đến trước cửa phòng anh, túm tay anh, trốn ra phía sau: "Bóng đen! Bóng đen!"
Tiếng la tiếp tục chấn động đến những người khác.
Bọn họ lục đục từ trong phòng bước ra, nhìn thấy người hét lên lại là Cam Hiểu Hiểu, Tôn Phong oán trách: "Cô gái ơi, cô làm ơn đừng có la to như vậy được không, hơn nửa đêm rồi, thật là muốn lấy mạng người mà!"
"Có bóng đen!" Cam Hiểu Hiểu tủi thân, hoàn toàn chưa bình tĩnh nổi.
Chu Tây Vũ hỏi: "Cô cứ bóng đen bóng đen, nhưng ngoài cô ra đã có ai nhìn thấy nó đâu."
Cam Hiểu Hiểu kéo tay áo Sở Nhuế: "Em nói thật, em không lừa mọi người!"
Sở Nhuế nhìn thoáng qua người ở trên hành lang, ngắt lời bọn họ: "Hai anh em họ Hoàng đâu?"
Bây giờ mọi người mới phát hiện ra thiếu mất hai người.
Tôn Phong: "Không phải cô ở chung phòng với Hoàng Tiên Tiên à?"
Cam Hiểu Hiểu lắc đầu: "Tôi ở trong phòng, đang chuẩn bị ngủ, chì Hoàng Tiên Tiên... không thấy đâu cả."
Sở Nhuế cúi đầu nhìn thấy Cam Hiểu Hiểu suy sụp tinh thần, quay đầu đi.
"Mùi gì vậy?" Tôn Phong hỏi.
Trong không khí tràn ngập mùi sắt.
Thương Trọng Lệ híp mắt: "Máu người."
"Gì cơ?" Tôn Phong kinh ngạc.
"Chúng ta đi xem." Thương Trọng Lệ nói với Cam Hiểu Hiểu.
Thương Trọng Lệ dẫn đầu, bốn người còn lại theo sau.
Mùi này phát ra từ phòng của Hoàng Nghị. Vừa đẩy cửa phòng, mùi máu tươi nồng nặc xộc lên.
Có hai cái xác nằm trên mặt đất, trên ngực mỗi người có một cái lỗ, giống như bị một đồ vật có bán kính 1cm đâm thủng, máu không ngừng tuôn trào từ cái lỗ này.
"Là Hoàng Tiên Tiên và Hoàng Nghị!" Tôn Phong nói.
"Câm mồm." Thương Trọng Lệ không vui, quát lớn.
Tôn Phong bị khí áp của một thanh niên trẻ tuổi dọa nạt, thực sự không dám nói tiếp.
Sở Nhuế dẫm lên thứ gì đó. Anh nhặt lên nhìn, là một cái điện thoại, đã bị vỡ nát, nhưng vẫn còn nhìn thấy lờ mờ màn hình.
"Bốn mắt, cậu nhìn gì thế?" Tôn Phong hỏi Sở Nhuế.
Sở Nhuế liền cất điện thoại, lắc đầu trước ánh mắt hoài nghi của Thương Trọng Lệ: "Không... không có... gì."
Thương Trọng Lệ: "Nhát chết!" Cậu phát hiện ra rằng mỗi khi Sở Nhuế lo lắng hay sợ hãi sẽ nói lắp ngay.
Sở Nhuế mím môi không nói gì.
"Mọi người xem, tôi đã nói là có bóng đen mà, bọn họ chắc chắn đã bị bóng đen giết chết!" Cam Hiểu Hiểu khóc lóc, cô vốn đã sợ hãi, bây giờ càng sợ thêm.
Chu Tây Vũ: "Xem ra chúng ta phải cẩn thận một chút, mọi người đừng nên tách ra nữa, tối nay cứ ở chung với nhau, thay phiên nhau gác đêm."
Đề nghị của Chu Tây Vũ được mọi người đồng ý, tất cả bắt đầu tập trung ở trong phòng của Sở Nhuế. Phòng của anh cách cầu thang gần nhất, nếu có chuyện xảy ra thì cũng tiện trốn đi.
Sở Nhuế kéo Cam Hiểu Hiểu ra bên ngoài: "Trước khi chạy ra bên ngoài em đang làm gì?"
Cam Hiểu Hiểu nhát gừng đáp: "Em không làm gì hết, không phải em đã nói là em đang chuẩn bị đi ngủ hả?!"
Sở Nhuế đưa điện thoại trong túi cho cô: "Cái này hình như là của Hoàng Nghị."
Cam Hiểu Hiểu nhận điện thoại, mở lên nhìn thử, cả gương mặt liền đỏ rực: "Anh... Anh thấy rồi?"
Sở Nhuế thật thà gật đầu: "Đúng, em vẫn nên xóa nó đi, truyền ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của em đâu..."
Trong phòng, Chu Tây Vũ và Tôn Phong đang thảo luận chuyện xảy ra suốt ba ngày nay. Thương Trọng Lệ tựa lưng trên ghế nghỉ ngơi, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng tát, sau đó là giọng nói của Cam Hiểu Hiểu.
"Lưu manh!"
Sở Nhuế ôm má đi theo sau Cam Hiểu Hiểu vào phòng.
Tôn Phong và Chu Tây Vũ đều đánh giá anh: "Hay quá người anh em, bây giờ là lúc nào mà còn táy máy tay chân với con gái nhà người ta vậy?"
"Ai mà táy máy tay chân!" Sở Nhuế bất đắc dĩ biện giải cho mình.
Thương Trọng Lệ khịt mũi coi thường: "Anh vốn là một tên háo sắc, nhát gan, thấy ai đẹp là sáng mắt lên."
Sở Nhuế chỉ cảm thấy như có tuyết rơi vào mùa hè, khổ không kể xiết: "Tôi chưa làm gì cả." Anh nhìn thoáng qua Cam Hiểu Hiểu, cô bé hừ một tiếng, đi vào phòng bên trong.
Sở Nhué trợn mắt, há hốc mồm.
Lúc trước, Cam Hiểu Hiểu đang đi WC, Hoàng Nghị đã lén chụp Cam Hiểu Hiểu từ phía dưới. Khi đó vừa xuất hiện bóng dend nên Cam Hiểu Hiểu còn chưa kéo quần lên kịp đã vội vàng chạy ra ngoài.
Màn hình điện thoại mà Sở Nhuế nhặt được là hình chụp lén của Hoàng Nghị, xuất phát từ lòng tốt nên anh mới nói chuyện bị chụp lén cho cô, không hiểu vì sao lại bị đội cái danh háo sắc.
Sở Nhuế oan ức cực kỳ.
Khoan đã...
Không đúng.
Sở Nhuế đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Hoàng Nghị ở trong phòng gã, làm sao mà chụp lén được Cam Hiểu Hiểu ở phòng bên cạnh?
01.10.22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất