Chương 18: Vào khu vườn phía tây (2)
Edit: jena
Trở lại căn phòng quen thuộc, bốn người ngồi túm tụm lại với nhau.
Cam Hiểu Hiểu nhìn khắp nơi, ngạc nhiên nói: "Thật sự là không hề có dấu vết bị lửa đốt."
"Tôi cảm thấy rằng chúng ta nên nhanh chân tìm phu nhân Lạc đi." Chu Tây Vũ nuốt nước bọt, hắn hoàn toàn không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa, dù bây giờ đang ngồi đây nhưng hắn cảm thấy mình như đứng đống lửa như ngồi đống than. Phó bản này hoàn toàn không giống hai phó bản thường mà hắn tham gia hai lần trước, phó bản thường mức độ sinh tồn bốn sao rưỡi nhưng đã có tới ba người chết! Tiếp theo liệu có phải là hắn hay không?! Chỉ cần nghĩ đến đó, da đầu Chu Tây Vũ liền tê dại: "Chúng ta đi với nhau đi, đi nhiều người mới an toàn."
"Tìm bà ta rồi làm gì nữa?" Thương Trọng Lệ hỏi.
"Hả?" Chu Tây Vũ đương nhiên không nghĩ đến vấn đề này.
"Lựa chọn sống hay chết, hàm nghĩa của nhiệm vụ lần này, yêu cầu chúng ta phải làm gì, anh biết không?"
"Tôi..." Chu Tây Vũ ấp úng.
Thương Trọng Lệ biết Chu Tây Vũ đã dần lộ ra bản tính ngạo mạn của mình dưới cường độ áp lực tâm lý ngày một nặng nề. Cậu nhìn hắn với sắc mặt không mấy tốt đẹp: "Đến bây giờ anh có làm được gì không? Ồ, hình như anh chưa làm gì cả nhỉ? Không không, là ngồi mát ăn bát vàng, lúc thì muốn đi lúc thì không dám đi, hơn nữa mỗi lần nói anh đều nghĩ những người còn lại đều phải nghe theo mình? Vậy còn anh thì sao? Anh không làm gì, chỉ biết đứng ở một bên nhìn, nhìn người khác làm, nghe người khác nói, đừng có giả bộ cao cao tại thượng ra vẻ thâm trầm, không có bản lĩnh thì đừng có cố."
"Cậu nói cái gì thế?!" Chu Tây Vũ muốn phát hỏa nhưng lại ngại mặt mũi và sợ Thương Trọng Lệ: "Cậu xem thường tôi? Ai không có bản lĩnh? Tôi là sinh viên tốt nghiệp cao học loại xuất sắc, cậu thì giỏi giang gì hả?"
Sở Nhuế cắn môi dưới, hơi cúi đầu.
"Wow, sinh viên xuất sắc luôn!" Cam Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua Sở Nhuế.
Sở Nhuế nhỏ giọng nói với cô: "Có khả năng là học trường khác. Thường thì những sinh viên tốt nghiệp đại học thi lên thạc sĩ sẽ không nói mình là sinh viên cao học đâu, vì phần lớn họ đều học liên thông lên, chỉ đổi trường mới nói như vậy."
"Cậu nói cái gì thế?" Chu Tây Vũ chỉ tay vào Sở Nhuế, gương mặt ửng hồng: "Cậu thì biết cái gì?!"
"Vậy anh vẫn còn là sinh viên đại học hả?" Không đợi Sở Nhuế nói, Cam Hiểu Hiểu đã hỏi.
Chu Tây Vũ nói bóng nói gió: "Thôi được, mấy người muốn ở lại đây chờ chết đúng không? Không ai đi thì tôi tự mình đi!" Nói xong, hắn ra khỏi phòng, bước chân vừa ra khỏi cửa liền hơi do dự, quay đầu nhìn lại thấy ánh mắt xem kịch vui của Thương Trọng Lệ."
"Cừu non giả sói." Thương Trọng Lệ nhẹ giọng nói.
Tuy âm lượng không lớn nhưng Chu Tây Vũ vẫn nghe thấy, hắn tiến thoái lưỡng nan, trừng mắt với Thương Trọng Lệ, lấy hết can đảm đi xuống lầu.
Cam Hiểu Hiểu chỉ ra ngoài cửa: "Anh ta đi thật à?"
Thương Trọng Lệ: "Đi theo sau nhìn thử." Tuy cậu thích Chu Tây Vũ vô dụng không chịu động tay động chân, chỉ biết trốn trốn tránh tránh im lặng chờ một bên nhưng dù gì cũng là một người còn sống, cũng không thể thực sự thấy chết mà không cứu.
Sở Nhuế và Cam Hiểu Hiểu thấy thế thì đi theo.
Ba người đuổi theo, nhưng không còn bóng dáng của Chu Tây Vũ trên hành lang hay ngoài vườn hoa.
Cam Hiểu Hiểu: "Bình thường Chu Tây Vũ không vận động nhiều, không ngờ khi chạy lại nhanh thế, nhanh đến mức biến mất luôn."
"Bây giờ mình nên làm gì?" Cam Hiểu Hiểu hỏi.
Sở Nhuế suy nghĩ: "Chúng ta nên tìm hiểu lựa chọn giữa sống và chết là gì đã."
Thương Trọng Lệ: "Có phải phải là muốn chúng ta cứu người nhà họ Lạc đã chết không? Vì bọn họ vẫn luôn chết nên mới luôn luân hồi không kết thúc."
"Không thể kết luận tùy tiện."
Cam Hiểu Hiểu vỗ vỗ tay thu hút chú ý của bọn họ: "Này này! Em đâu có hỏi cái này, em hỏi là không tìm thấy Chu Tây Vũ thì nên làm sao đây?"
"Đi vườn phía tây nhìn thử?" Sở Nhuế đề nghị, hai người đều đồng ý.
Cam Hiểu Hiểu chưa từng đến khu vườn phía tây, cô nắm lấy tay áo Sở Nhuế, dán sát sau lưng đi theo sau, dáo dát nhìn xung quanh, ban ngày ban mặt mà giống như ăn trộm đến nhà lúc nửa đêm.
"Em đừng có như vậy, chúng ta đâu phải đi làm ăn trộm đâu." Sở Nhuế dở khóc dở cười.
Cam Hiểu Hiểu dẩu môi lẩm bẩm: "Gì chứ? Em đang sợ, sợ bóng đen." Cô không yên tâm nhìn Thương Trọng Lệ: "Anh sẽ bảo vệ em đúng không?"
Thương Trọng Lệ liếc nhìn cô đang nắm lấy tay Sở Nhuế, cười khẽ: "Em gái, em nắm tay anh ta mà kêu tôi bảo vệ cho em à?"
Cam Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn, ngại ngùng cười cười, bỏ tay ra, câu thương với Thương Trọng Lệ: "Sao mà vậy được, có phải anh ghen vì anh trai nhát gan được phụ nữ yêu thích..."
"Đừng có tới đây."
Cam Hiểu Hiểu tủi thân đứng lại, hít hít mũi, chạy lại chỗ Sở Nhuế: "Anh trai nhát gan, chỉ có anh là tốt thôi."
Sở Nhuế bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt vừa cưng chiều vừa tiếc hận, mà tia tiếc hận này lại không có ai phát hiện ra.
Vườn phía tây vào buổi sáng cũng yên tĩnh lạ thường, không hề có bất cứ tiếng động nào. Sở Nhuế nghe thấy tiếng "cộp cộp cộp", anh giơ ngón trỏ lên miệng làm động tác im lặng, đi dọc theo bức tường trạm trổ hoa văn sang phía bên cạnh phòng ngủ.
Một cậu bé đang chơi nhảy lò cò trên đất bằng vẽ nhiều hình ảnh.
Nhảy từ hoa xuống lá, nhảy từ thân chim xuống chân hạc, trông rất vui vẻ.
Cách đó không xa là một người phụ nữ đang an tĩnh ngồi trên ghế nằm.
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ liếc mắt một cái đã biết đó là phu nhân Lạc.
"Đẹp quá đi mất..." Cam Hiểu Hiểu nhịn không nổi mà nói, cô rất khó hình dung được vẻ đẹp của phu nhân Lạc. Bà có sự ưu nhã của nét đẹp cổ điện, cũng có sự rung động lòng người của nét đẹp hiện đại. Cô nhíu mày khi thấy phu nhân nhíu mày: "Bà ấy là phu nhân Lạc ư? Không phải hai người nói bà ấy là chị gái của lão gia Lạc à? Nhưng nhìn bà ấy trông còn trẻ hơn ông ta hơn hai chục tuổi kìa!" Dáng người đẫy đà, so với lão gia Lạc 40, 50 tuổi thì người phụ nữ này chẳng giống chị gái hay vợ mà giống như con gái của ông ấy thì đúng hơn.
"Mẹ —" Cậu bé đột nhiên hô to, tiếng gọi kéo dài, thân hình của cậu bé đong đưa, trừng mắt nhìn thẳng vào chỗ bọn Sở Nhuế. ngôn tình sủng
Phu nhân Lạc dựa lưng trên ghế, giọng nói âm lãnh, biểu tình lạnh nhạt: "Có chuyện gì?
"A —"
Cậu bé kêu lên khiến cho Cam Hiểu Hiểu giật mình, mà phu nhân Lạc có vẻ như đã nhìn thấy lại khiến cho cô hốt hoảng.
"Chúng tôi... tìm, tìm... người." Sở Nhuế lại bắt đầu nói lắp. Nhớ lại chuyện lần trước, anh trở nên dè chừng người phụ nữ nhu nhược như không có xương ở trước mặt.
"Không có ở đây. Các cô cậu đến nhầm chỗ rồi."
Cậu bé không kêu nữa, há miệng rung đùi đắc ý chạy ra ngoài.
Sau khi cậu bé đi khỏi, thần sắc lạnh nhạt của phu nhân Lạc giảm bớt, hàng lông mày chau lại cũng giãn ra.
"Bà biết chúng tôi muốn tìm ai?" Thương Trọng Lệ hỏi, cậu làm bộ như muốn đến gần phu nhân Lạc, phu nhân Lạc đột nhiên lộ vẻ hoảng loạn, cả người rúc ra sau.
"Đừng tới đây!"
Sở Nhuế nhanh chân giữ chặt Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ quay đầu nhìn anh, bước chân dừng lại.
"Người các cô cậu muốn tìm không có ở đây!" Phu nhân Lạc liên tục lặp lại câu này, sau đó đi về phía phòng ngủ.
"Phu, phu nhân... Lạc." Sở Nhuế gọi bà lại.
Thân ảnh thướt tha dừng ở ngay cửa.
"Bây giờ... hết, hết thảy... đều là... thứ... bà muốn... sao?"
Phu nhân Lạc không nói gì, nhưng oán hận cùng mâu thuẫn trong đáy mắt đã nói hết cho Sở Nhuế biết, anh liếc mắt nhìn đến chiếc bàn đá bên cạnh ghế tựa, bên trên có một đóa thủy tiên chưa thuê xong.
"Kỹ thuật thêu giống với hoa văn trên đồ của lão gia Lạc."
Cam Hiểu Hiểu không hiểu: "Cho nên là?" Cô thường nhìn về phía nhà ở, sợ bóng đen đột ngột xuất hiện: "Chúng ta nên đi nhanh thôi!"
Thương Trọng Lệ: "Hoa văn trên quần áo của lão gia Lạc đều do phu nhân Lạc thêu, chứng tỏ phu nhân cũng yêu lão gia? Nhưng không đúng, muốn hình thành một vật quái mạnh như thế này cần một oán khí khổng lồ của con người mới tạo nên được." Cậu vốn suy đoán phu nhân Lạc bị lão gia Lạc cưỡng ép, cho nên oán khí ngập trời, hình thành bóng đen, nhưng nếu phu nhân Lạc cam tâm tình nguyện thì ai là người có oán khí?
"Vật quái? Vật quái là gì? Anh nói gì thế?" Cam Hiểu Hiểu nghi hoặc hỏi.
Thương Trọng Lệ nhìn thoáng qua Cam Hiểu Hiểu, sau đó nhìn về phía Sở Nhuế: "Anh hỏi bà ấy mọi chuyện có phải là thứ mà bà ấy muốn không là có ý gì?"
"Ôi trời ơi! Chúng ta ra khỏi đây trước đi! Về phòng nói tiếp được không hả?!" Cam Hiểu Hiểu lôi kéo áo quần của hai người đàn ông, lo lắng nói.
Sở Nhuế gật đầu: "Vậy chúng ta về trước." Anh nhìn Thương Trọng Lệ: "Phụ nữ luôn mâu thuẫn, đặc biệt là phụ nữ nhận thức được lỗ hổng trong lễ giáo thời xưa, họ sống trong áp lực, có thể nói là còn điên cuồng hơn cả phụ nữ thời hiện đại."
Ba người ra khỏi khu vườn phía tây, nhìn thấy nhiều gia đinh đang vây quanh hồ nước. Bọn họ đi qua xem xét, những người này đang vớt xác dưới hồ.
Không bao lâu sau, lão gia Lạc và Lạc Đường Hử vội vội vàng vàng chạy đến. Lão gia lại ôm cái xác kia khóc rống lên. Xác chết chính là tam thiếu gia vừa chạy ra khỏi vườn phía tây.
Thương Trọng Lệ nhướng mày nhìn Sở Nhuế.
"Lão gia, xin hãy nén bi thương!" Hạ nhân cúi đầu hu hu khóc thút thít, nhưng trên gương mặt trắng bệch lại không hề có một tia đau lòng hay nước mắt, chỉ là những cái xác không hồn, vây xung quanh lão gia Lạc và Lạc Đường Hử tan nát cõi lòng.
Cam Hiểu Hiểu sợ tới mức không dám nhìn, nhỏ giọng nói: "Lại chết!" Nhưng không chết giống như lần đầu: "Em... Chúng ta đi nhanh đi!"
Sở Nhuế gật gật đầu, ba người nhanh chân rời đi.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Phụ nữ đúng là luôn mâu thuẫn vậy đó <('^')> cho nên trưa nay tôi phân vân không biết nên năn gà hầm nấm hay là thịt nướng ('・ω・')
01.10.22
ài tính hôm nay xong luôn phó bản 2 mà không kịp rồi orz
Trở lại căn phòng quen thuộc, bốn người ngồi túm tụm lại với nhau.
Cam Hiểu Hiểu nhìn khắp nơi, ngạc nhiên nói: "Thật sự là không hề có dấu vết bị lửa đốt."
"Tôi cảm thấy rằng chúng ta nên nhanh chân tìm phu nhân Lạc đi." Chu Tây Vũ nuốt nước bọt, hắn hoàn toàn không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa, dù bây giờ đang ngồi đây nhưng hắn cảm thấy mình như đứng đống lửa như ngồi đống than. Phó bản này hoàn toàn không giống hai phó bản thường mà hắn tham gia hai lần trước, phó bản thường mức độ sinh tồn bốn sao rưỡi nhưng đã có tới ba người chết! Tiếp theo liệu có phải là hắn hay không?! Chỉ cần nghĩ đến đó, da đầu Chu Tây Vũ liền tê dại: "Chúng ta đi với nhau đi, đi nhiều người mới an toàn."
"Tìm bà ta rồi làm gì nữa?" Thương Trọng Lệ hỏi.
"Hả?" Chu Tây Vũ đương nhiên không nghĩ đến vấn đề này.
"Lựa chọn sống hay chết, hàm nghĩa của nhiệm vụ lần này, yêu cầu chúng ta phải làm gì, anh biết không?"
"Tôi..." Chu Tây Vũ ấp úng.
Thương Trọng Lệ biết Chu Tây Vũ đã dần lộ ra bản tính ngạo mạn của mình dưới cường độ áp lực tâm lý ngày một nặng nề. Cậu nhìn hắn với sắc mặt không mấy tốt đẹp: "Đến bây giờ anh có làm được gì không? Ồ, hình như anh chưa làm gì cả nhỉ? Không không, là ngồi mát ăn bát vàng, lúc thì muốn đi lúc thì không dám đi, hơn nữa mỗi lần nói anh đều nghĩ những người còn lại đều phải nghe theo mình? Vậy còn anh thì sao? Anh không làm gì, chỉ biết đứng ở một bên nhìn, nhìn người khác làm, nghe người khác nói, đừng có giả bộ cao cao tại thượng ra vẻ thâm trầm, không có bản lĩnh thì đừng có cố."
"Cậu nói cái gì thế?!" Chu Tây Vũ muốn phát hỏa nhưng lại ngại mặt mũi và sợ Thương Trọng Lệ: "Cậu xem thường tôi? Ai không có bản lĩnh? Tôi là sinh viên tốt nghiệp cao học loại xuất sắc, cậu thì giỏi giang gì hả?"
Sở Nhuế cắn môi dưới, hơi cúi đầu.
"Wow, sinh viên xuất sắc luôn!" Cam Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua Sở Nhuế.
Sở Nhuế nhỏ giọng nói với cô: "Có khả năng là học trường khác. Thường thì những sinh viên tốt nghiệp đại học thi lên thạc sĩ sẽ không nói mình là sinh viên cao học đâu, vì phần lớn họ đều học liên thông lên, chỉ đổi trường mới nói như vậy."
"Cậu nói cái gì thế?" Chu Tây Vũ chỉ tay vào Sở Nhuế, gương mặt ửng hồng: "Cậu thì biết cái gì?!"
"Vậy anh vẫn còn là sinh viên đại học hả?" Không đợi Sở Nhuế nói, Cam Hiểu Hiểu đã hỏi.
Chu Tây Vũ nói bóng nói gió: "Thôi được, mấy người muốn ở lại đây chờ chết đúng không? Không ai đi thì tôi tự mình đi!" Nói xong, hắn ra khỏi phòng, bước chân vừa ra khỏi cửa liền hơi do dự, quay đầu nhìn lại thấy ánh mắt xem kịch vui của Thương Trọng Lệ."
"Cừu non giả sói." Thương Trọng Lệ nhẹ giọng nói.
Tuy âm lượng không lớn nhưng Chu Tây Vũ vẫn nghe thấy, hắn tiến thoái lưỡng nan, trừng mắt với Thương Trọng Lệ, lấy hết can đảm đi xuống lầu.
Cam Hiểu Hiểu chỉ ra ngoài cửa: "Anh ta đi thật à?"
Thương Trọng Lệ: "Đi theo sau nhìn thử." Tuy cậu thích Chu Tây Vũ vô dụng không chịu động tay động chân, chỉ biết trốn trốn tránh tránh im lặng chờ một bên nhưng dù gì cũng là một người còn sống, cũng không thể thực sự thấy chết mà không cứu.
Sở Nhuế và Cam Hiểu Hiểu thấy thế thì đi theo.
Ba người đuổi theo, nhưng không còn bóng dáng của Chu Tây Vũ trên hành lang hay ngoài vườn hoa.
Cam Hiểu Hiểu: "Bình thường Chu Tây Vũ không vận động nhiều, không ngờ khi chạy lại nhanh thế, nhanh đến mức biến mất luôn."
"Bây giờ mình nên làm gì?" Cam Hiểu Hiểu hỏi.
Sở Nhuế suy nghĩ: "Chúng ta nên tìm hiểu lựa chọn giữa sống và chết là gì đã."
Thương Trọng Lệ: "Có phải phải là muốn chúng ta cứu người nhà họ Lạc đã chết không? Vì bọn họ vẫn luôn chết nên mới luôn luân hồi không kết thúc."
"Không thể kết luận tùy tiện."
Cam Hiểu Hiểu vỗ vỗ tay thu hút chú ý của bọn họ: "Này này! Em đâu có hỏi cái này, em hỏi là không tìm thấy Chu Tây Vũ thì nên làm sao đây?"
"Đi vườn phía tây nhìn thử?" Sở Nhuế đề nghị, hai người đều đồng ý.
Cam Hiểu Hiểu chưa từng đến khu vườn phía tây, cô nắm lấy tay áo Sở Nhuế, dán sát sau lưng đi theo sau, dáo dát nhìn xung quanh, ban ngày ban mặt mà giống như ăn trộm đến nhà lúc nửa đêm.
"Em đừng có như vậy, chúng ta đâu phải đi làm ăn trộm đâu." Sở Nhuế dở khóc dở cười.
Cam Hiểu Hiểu dẩu môi lẩm bẩm: "Gì chứ? Em đang sợ, sợ bóng đen." Cô không yên tâm nhìn Thương Trọng Lệ: "Anh sẽ bảo vệ em đúng không?"
Thương Trọng Lệ liếc nhìn cô đang nắm lấy tay Sở Nhuế, cười khẽ: "Em gái, em nắm tay anh ta mà kêu tôi bảo vệ cho em à?"
Cam Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn, ngại ngùng cười cười, bỏ tay ra, câu thương với Thương Trọng Lệ: "Sao mà vậy được, có phải anh ghen vì anh trai nhát gan được phụ nữ yêu thích..."
"Đừng có tới đây."
Cam Hiểu Hiểu tủi thân đứng lại, hít hít mũi, chạy lại chỗ Sở Nhuế: "Anh trai nhát gan, chỉ có anh là tốt thôi."
Sở Nhuế bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt vừa cưng chiều vừa tiếc hận, mà tia tiếc hận này lại không có ai phát hiện ra.
Vườn phía tây vào buổi sáng cũng yên tĩnh lạ thường, không hề có bất cứ tiếng động nào. Sở Nhuế nghe thấy tiếng "cộp cộp cộp", anh giơ ngón trỏ lên miệng làm động tác im lặng, đi dọc theo bức tường trạm trổ hoa văn sang phía bên cạnh phòng ngủ.
Một cậu bé đang chơi nhảy lò cò trên đất bằng vẽ nhiều hình ảnh.
Nhảy từ hoa xuống lá, nhảy từ thân chim xuống chân hạc, trông rất vui vẻ.
Cách đó không xa là một người phụ nữ đang an tĩnh ngồi trên ghế nằm.
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ liếc mắt một cái đã biết đó là phu nhân Lạc.
"Đẹp quá đi mất..." Cam Hiểu Hiểu nhịn không nổi mà nói, cô rất khó hình dung được vẻ đẹp của phu nhân Lạc. Bà có sự ưu nhã của nét đẹp cổ điện, cũng có sự rung động lòng người của nét đẹp hiện đại. Cô nhíu mày khi thấy phu nhân nhíu mày: "Bà ấy là phu nhân Lạc ư? Không phải hai người nói bà ấy là chị gái của lão gia Lạc à? Nhưng nhìn bà ấy trông còn trẻ hơn ông ta hơn hai chục tuổi kìa!" Dáng người đẫy đà, so với lão gia Lạc 40, 50 tuổi thì người phụ nữ này chẳng giống chị gái hay vợ mà giống như con gái của ông ấy thì đúng hơn.
"Mẹ —" Cậu bé đột nhiên hô to, tiếng gọi kéo dài, thân hình của cậu bé đong đưa, trừng mắt nhìn thẳng vào chỗ bọn Sở Nhuế. ngôn tình sủng
Phu nhân Lạc dựa lưng trên ghế, giọng nói âm lãnh, biểu tình lạnh nhạt: "Có chuyện gì?
"A —"
Cậu bé kêu lên khiến cho Cam Hiểu Hiểu giật mình, mà phu nhân Lạc có vẻ như đã nhìn thấy lại khiến cho cô hốt hoảng.
"Chúng tôi... tìm, tìm... người." Sở Nhuế lại bắt đầu nói lắp. Nhớ lại chuyện lần trước, anh trở nên dè chừng người phụ nữ nhu nhược như không có xương ở trước mặt.
"Không có ở đây. Các cô cậu đến nhầm chỗ rồi."
Cậu bé không kêu nữa, há miệng rung đùi đắc ý chạy ra ngoài.
Sau khi cậu bé đi khỏi, thần sắc lạnh nhạt của phu nhân Lạc giảm bớt, hàng lông mày chau lại cũng giãn ra.
"Bà biết chúng tôi muốn tìm ai?" Thương Trọng Lệ hỏi, cậu làm bộ như muốn đến gần phu nhân Lạc, phu nhân Lạc đột nhiên lộ vẻ hoảng loạn, cả người rúc ra sau.
"Đừng tới đây!"
Sở Nhuế nhanh chân giữ chặt Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ quay đầu nhìn anh, bước chân dừng lại.
"Người các cô cậu muốn tìm không có ở đây!" Phu nhân Lạc liên tục lặp lại câu này, sau đó đi về phía phòng ngủ.
"Phu, phu nhân... Lạc." Sở Nhuế gọi bà lại.
Thân ảnh thướt tha dừng ở ngay cửa.
"Bây giờ... hết, hết thảy... đều là... thứ... bà muốn... sao?"
Phu nhân Lạc không nói gì, nhưng oán hận cùng mâu thuẫn trong đáy mắt đã nói hết cho Sở Nhuế biết, anh liếc mắt nhìn đến chiếc bàn đá bên cạnh ghế tựa, bên trên có một đóa thủy tiên chưa thuê xong.
"Kỹ thuật thêu giống với hoa văn trên đồ của lão gia Lạc."
Cam Hiểu Hiểu không hiểu: "Cho nên là?" Cô thường nhìn về phía nhà ở, sợ bóng đen đột ngột xuất hiện: "Chúng ta nên đi nhanh thôi!"
Thương Trọng Lệ: "Hoa văn trên quần áo của lão gia Lạc đều do phu nhân Lạc thêu, chứng tỏ phu nhân cũng yêu lão gia? Nhưng không đúng, muốn hình thành một vật quái mạnh như thế này cần một oán khí khổng lồ của con người mới tạo nên được." Cậu vốn suy đoán phu nhân Lạc bị lão gia Lạc cưỡng ép, cho nên oán khí ngập trời, hình thành bóng đen, nhưng nếu phu nhân Lạc cam tâm tình nguyện thì ai là người có oán khí?
"Vật quái? Vật quái là gì? Anh nói gì thế?" Cam Hiểu Hiểu nghi hoặc hỏi.
Thương Trọng Lệ nhìn thoáng qua Cam Hiểu Hiểu, sau đó nhìn về phía Sở Nhuế: "Anh hỏi bà ấy mọi chuyện có phải là thứ mà bà ấy muốn không là có ý gì?"
"Ôi trời ơi! Chúng ta ra khỏi đây trước đi! Về phòng nói tiếp được không hả?!" Cam Hiểu Hiểu lôi kéo áo quần của hai người đàn ông, lo lắng nói.
Sở Nhuế gật đầu: "Vậy chúng ta về trước." Anh nhìn Thương Trọng Lệ: "Phụ nữ luôn mâu thuẫn, đặc biệt là phụ nữ nhận thức được lỗ hổng trong lễ giáo thời xưa, họ sống trong áp lực, có thể nói là còn điên cuồng hơn cả phụ nữ thời hiện đại."
Ba người ra khỏi khu vườn phía tây, nhìn thấy nhiều gia đinh đang vây quanh hồ nước. Bọn họ đi qua xem xét, những người này đang vớt xác dưới hồ.
Không bao lâu sau, lão gia Lạc và Lạc Đường Hử vội vội vàng vàng chạy đến. Lão gia lại ôm cái xác kia khóc rống lên. Xác chết chính là tam thiếu gia vừa chạy ra khỏi vườn phía tây.
Thương Trọng Lệ nhướng mày nhìn Sở Nhuế.
"Lão gia, xin hãy nén bi thương!" Hạ nhân cúi đầu hu hu khóc thút thít, nhưng trên gương mặt trắng bệch lại không hề có một tia đau lòng hay nước mắt, chỉ là những cái xác không hồn, vây xung quanh lão gia Lạc và Lạc Đường Hử tan nát cõi lòng.
Cam Hiểu Hiểu sợ tới mức không dám nhìn, nhỏ giọng nói: "Lại chết!" Nhưng không chết giống như lần đầu: "Em... Chúng ta đi nhanh đi!"
Sở Nhuế gật gật đầu, ba người nhanh chân rời đi.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Phụ nữ đúng là luôn mâu thuẫn vậy đó <('^')> cho nên trưa nay tôi phân vân không biết nên năn gà hầm nấm hay là thịt nướng ('・ω・')
01.10.22
ài tính hôm nay xong luôn phó bản 2 mà không kịp rồi orz
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất