Chương 19: Vật quái (2)
Edit: jena
"Vật quái là gì? Giống như quái vật, yêu quái?" Cam Hiểu Hiểu vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.
Sở Nhuế bưng mâm hạt dưa đi.
"Ấy ấy ấy! Anh làm gì vậy?"
"Em ăn nhiều rồi, đừng ăn nữa, không tốt đâu."
Thương Trọng Lệ liếc Sở Nhuế một cái, sao ngay cả hạt dưa cũng không cho người ta ăn, kỳ kỳ quái quái: "Vạn vật đều có linh hồn, có cả sinh linh tồn tại ngàn vạn năm, có hình dạng cụ thể, cũng có một số có được năng lực đặc biệt. Ngược lại, vật quái lại không có linh hồn, phần lớn chúng là sự chuyển hóa từ cảm xúc của con người, ví dụ như thống khổ, oán khí, những cảm xúc này khi quá mức mãnh liệt sẽ bùng nổ, hấp thu sinh khí của trời đất rồi hình thành nên vật quái. Chúng cũng có sức mạnh mà người bình thường không có."
"Ồ~" Cam Hiểu Hiểu giống như một học sinh chăm chú nghe giảng bài, nghe hiểu thì gật đầu: "Đúng rồi, sao anh lại biết thế? Khi ở làng Chu Nho, chị Triệu còn nói anh là người nhà họ Thương, đừng nói anh là đạo sĩ chuyên hàng yêu trừ ma nha?"
Thương Trọng Lệ không nói gì.
Cam Hiểu Hiểu nhảy dựng lên: "Trên đời này thực sự có yêu ma quỷ quái ư? Không phải vì ở đây là trong trò chơi à? Rốt cuộc chúng ta có thực sự đang ở trong một trò chơi không? Hay là thế giới của thần tiên? Anh đã gặp ai như vậy chưa? Đạo sĩ như các anh đều làm nhiệm vụ hàng yêu trừ ma? Anh trông fashion như vậy, nhìn chẳng ra dáng đạo sĩ gì hết, hình như anh vẫn còn đang đi học đúng không?"
"Em ồn ào thật đó!" Thương Trọng Lệ trợn mắt.
Cam Hiểu Hiểu chu chu môi, tròng mắt đảo lên đảo xuống không ngừng đánh giá Thương Trọng Lệ.
"Bây giờ nên làm gì?" Thương Trọng Lệ hỏi Sở Nhuế.
"Cậu lại đây." Sở Nhuế vẫy tay gọi Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ khẽ nhíu mày, cong lưng qua chỗ Sở Nhuế dưới ánh nhìn tò mò của Cam Hiểu Hiểu.
"Cậu có cảm thấy vật quái kia mạnh không?"
Thương Trọng Lệ nhướng mày trái: "Tám lạng nửa cân."
"Vậy được rồi, vậy thì..." Sở Nhuế nâng tay, đặt lên vai Thương Trọng Lệ. Do thấp hơn cậu nên anh còn phải nhón chân: "Giao cho cậu nhé."
...
"Cái gì cơ? Anh muốn tôi giết Lạc Hải Cát?"
Cam Hiểu Hiểu cả kinh: "Hả? Giết người?"
Sở Nhuế kín như bưng, gật gật đầu: "Đúng vậy, giết người."
——
Tiệc mừng thọ ngày hôm sau, ba người ngồi ở bàn cũ, sau khi ngồi xuống, những người khác cũng lục tục kéo đến.
"Có người chết còn chuẩn bị tiệc mừng thọ..." Cam Hiểu Hiểu lầm bầm.
Sở Nhuế nói với cô: "Có lẽ là do bố trí trong trò chơi, dù phát sinh ra chuyện gì đi nữa thì tiệc mừng thọ này nhất định phải tổ chức. Hẳn là trong bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì đó tác động đến phu nhân Lạc."
Cam Hiểu Hiểu lo lắng hãi hùng cúi thấp đầu. Bỗng nhiên bên cạnh có một thân thể lạnh lẽo ngồi xuống, cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn thì thấy: "Chu Tây Vũ? Anh đi đâu vậy?" Cô kéo kéo tay áo Chu Tây Vũ, sắc mặt của đối phương lại trắng bệch, không có phản ứng gì. Cam Hiểu Hiểu nhìn sang bên cạnh hắn, kinh ngạc nhìn thấy Tôn Phong bị lửa thiêu cháy, cô nhìn kỹ hơn nữa, chẳng phải bên cạnh Tôn Phong là Hoàng Nghị và Hoàng Tiên Tiên đã chết ư?!
Cô vừa định la lên, Sở Nhuế đã bịt miệng cô lại, "suỵt" một tiếng.
Sở Nhuế uống một viên Alprazolam, Thương Trọng Lệ hỏi anh: "Anh lại sợ à?"
"Những người xung quanh... đều, đều là... người chết, chết... Cậu không, không sợ?"
"Người chết!" Cam Hiểu Hiểu kéo ghế xích lại gần Sở Nhuế, chỉ muốn cách Chu Tây Vũ thật xa: "Chu Tây Vũ cũng chết rồi ư?"
Sở Nhuế gật gật đầu, nhìn thoáng qua Chu Tây Vũ và toàn bộ người ở trong đại sảnh, bây giờ anh mới nhận ra rằng cũng có khá nhiều người có quần áo và đầu tóc khác với thời đại trong phó bản, anh đoán rằng có khả năng rằng bọn họ đều là những người chết thảm ở trong đây.
"Lão gia đến!"
Quả nhiên, giống như chuyện con trai mình chết ngày hôm qua không hề xảy ra, lão gia Lạc vui vui vẻ vẻ ngồi xuống bàn, uống rượu nói chuyện. Sở Nhuế nhìn thoáng qua Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ ngầm hiểu, đứng dậy đi về phía bàn chính.
Sở Nhuế và Cam Hiểu Hiểu liếc nhau, chuẩn bị đứng dậy rời đi thì bị gia đinh đè bả vai.
"Quý khách đi đâu thế, bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu."
Sở Nhuế sợ tới mức túm lấy tay Cam Hiểu Hiểu. Cam Hiểu Hiểu cũng sợ tới mức nắm lấy tay Sở Nhuế. Hai người đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng ngay lúc đó, Thương Trọng Lệ đã đến bên cạnh Lạc Hải Cát, rút kiếm từ túi, tàn nhẫn đâm vào lồng ngực Lạc Hải Cát.
Trong thoáng chốc, gia đinh đang kìm kẹp bọn họ biến thành một thân thể màu đen nhánh, anh vội vàng run rẩy đẩy đối phương ra. Cam Hiểu Hiểu hét lên, hai người chạy nhanh ra đại sảnh, chuẩn bị tìm chỗ trốn.
Một bóng đen nhảy vào phòng khách, lao về phía Thương Trọng Lệ. Thương Trọng Lệ giơ kiếm dài lên, chuẩn xác chặn lại bóng đen. Kiếm dài phát ra luồng ánh sáng đỏ, bóng đen bị ánh sáng đỏ đánh tan thành một làn sương đen, sau đó nhanh chóng tích tụ lại rồi bay nhanh ra bên ngoài để trốn. Thương Trọng Lệ không hề sợ hãi, nhanh chân đuổi theo, cả hai trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Sở Nhuế kéo Cam Hiểu Hiểu: "Đuổi... Đuổi theo!"
Vừa đến cổng vào vườn hoa phía sau, bên trong xộc lên một mùi hôi thối. Tim Sở Nhuế đập nhanh, cả người phát run, Cam Hiểu Hiểu ở bên cạnh anh cũng vô cùng sợ hãi. Anh là một người đàn ông, sao có thể ngã xuống ở chỗ này được. Sở Nhuế lấy thuốc ra, nuốt chửng toàn bộ 7, 8 viên. Thuốc này không thể uống nhiều, nhưng anh không còn cách nào khác.
"Anh trai nhát gan, anh không sao chứ? Em... Em sẽ bảo vệ anh, anh trốn ở sau lưng em đi!" Cam Hiểu Hiểu vực dậy tinh thần, kéo Sở Nhuế ra sau mình. Sở Nhuế đổ rất nhiều mồ hôi, hoảng hốt nhìn cô.
Gương mặt của Sở Nhuế tái mét, miễn cưỡng nở một nụ cười, Cam Hiểu Hiểu thấy thế thì tăng tốc chạy đi.
Xác người trải đầy trong vườn hoa. Những người này đều trang phục hiện đại, cũng có một số là khác thời đại, tóm lại, quần áo từ cuối đời nhà Thanh đến hiện đại đều có đủ, nhiều nhất là quần áo vải thô màu xanh đen kiểu dáng như Tôn Trung Sơn*, có người để cả vai trần, chỉ mặc quần, giày vải rách nát.
"Anh trai nhát gan, nhìn kìa!"
Ở chân cầu thang khu nhà ở có cả người bị đốt thành tro, từ vị trí và thân hình thì hẳn là Tôn Phong. Bên trên cầu thang còn có một thi thể khác, trước ngực có một lỗ thủng đầy máu, có vẻ là Chu Tây Vũ.
Xác chết ở khắp nơi, trên cầu thang là những người bị chết cháy, hòn non bộ bên cạnh, ao cá, vườn cẩm tú cầu bị lửa thiêu chỉ còn những nhánh cây trụi lủi, dưới gốc cây chất đầy thi thể.
Cam Hiểu Hiểu ghê tởm không ngừng buồn nôn, hai người cố gắng dời lực chú ý, một đường đi đến khu vườn phía tây.
Khi bọn họ đến nơi, kiếm của Thương Trọng Lệ đang chống lên phu nhân Lạc nằm trên mặt đất, bóng đen có hình dáng của bà đang run bần bật.
"Giết bà ta nhanh lên!" Cam Hiểu Hiểu tức giận nói.
Thương Trọng Lệ bĩu môi: "Không được, giết bà ta xong thì phó bản này sẽ sụp đổ, ba người chúng ta đừng hòng đi ra ngoài được nữa."
Cho nên, đây là lý do Thương Trọng Lệ có năng lực nhưng vẫn không biểu hiện ra?
Sở Nhuế nhìn phu nhân Lạc.
Cam Hiểu Hiểu: "Nhưng mà... bà ta giết nhiều người như vậy, người thân ruột thịt cũng dám ra tay tàn sát, cứ thế mà buông tha ư?!"
"Không phải." Sở Nhuế nói.
"Cái gì mà không phải?"
Người phụ nữ nằm trên mặt đất vô cùng chật vật, tóc tai tán loạn, bà lẳng lặng ngồi im, biểu tình lạnh nhạt như vũ, ánh mắt lại chất chứa bi ai. Sở Nhuế đột nhiên cảm thấy bà có chút đáng thương.
"Một đứa trẻ thiểu năng, một đứa trẻ yếu ớt, hai người con này luôn từng giây từng phút nhắc nhở bà ấy rằng tình yêu của bà là trời không dung, đất không tha. Áp lực đè nặng bà, và vì một sự kiện ngoài ý muốn khiến cho cảm xúc của bà ấy không thể cứu vãn, cuối cùng sinh ra vật quái."
"Nhưng cũng không thể giết chính con mình như vậy..." Cam Hiểu Hiểu lẩm bẩm: "Mạng người chẳng lẽ không đáng giá?"
Sở Nhuế: "Đối với bà ấy thì những người đó chỉ là những người đã chết từ lâu."
Cam Hiểu Hiểu: "Hả?"
"Bà ấy tự nhốt chính mình vào đây, vô số lần muốn hủy diệt đi sự thật chị em loạn luân, anh nghĩ rằng bà ấy yêu Lạc Hải Cát, cũng hận Lạc Hải Cát. Và trong bữa tiệc mừng thọ của Lạc Hải Cát đã xảy ra chuyện gì đó nên nơi này cháy lớn, nhiều người chết hết. Hai người không phát hiện ra sao, từ khi chúng ta vào phó bản này, các NPC gặp được đều không hề có bóng, nhị tiểu thư, tam thiếu gia, còn cả những gia đinh, nha hoàn... Nhưng ở làng Hạ Hà, NPC vẫn có bóng."
Cam Hiểu Hiểu hiểu ra: "Cho nên những gì chúng ta nhìn thấy đều là ảo ảnh? Bọn họ đã sớm chết rồi, cảnh tượng bên ngoài mới là hình ảnh chân thật?"
Sở Nhuế gật gật đầu.
"Mỗi ngày bà sống không bằng chết, không ngừng lặp đi lặp lại nghiệp chướng của mình, nhốt chính mình trong ảo cảnh, đây có phải là điều bà muốn hay không?" Sở Nhuế lấy hết can đảm nhìn về phía Thương Trọng Lệ, từ từ đi đến gần phu nhân Lạc.
"Lạc Hải Cát kết hôn lần hai, sinh ra một trai một gái."
Phu nhân Lạc ngẩng đầu, lần đầu tiên đáy mắt gợn sóng.
"Ông ấy có bà, nhưng lại không hề yêu bà như vậy."
02.10.22
"Vật quái là gì? Giống như quái vật, yêu quái?" Cam Hiểu Hiểu vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.
Sở Nhuế bưng mâm hạt dưa đi.
"Ấy ấy ấy! Anh làm gì vậy?"
"Em ăn nhiều rồi, đừng ăn nữa, không tốt đâu."
Thương Trọng Lệ liếc Sở Nhuế một cái, sao ngay cả hạt dưa cũng không cho người ta ăn, kỳ kỳ quái quái: "Vạn vật đều có linh hồn, có cả sinh linh tồn tại ngàn vạn năm, có hình dạng cụ thể, cũng có một số có được năng lực đặc biệt. Ngược lại, vật quái lại không có linh hồn, phần lớn chúng là sự chuyển hóa từ cảm xúc của con người, ví dụ như thống khổ, oán khí, những cảm xúc này khi quá mức mãnh liệt sẽ bùng nổ, hấp thu sinh khí của trời đất rồi hình thành nên vật quái. Chúng cũng có sức mạnh mà người bình thường không có."
"Ồ~" Cam Hiểu Hiểu giống như một học sinh chăm chú nghe giảng bài, nghe hiểu thì gật đầu: "Đúng rồi, sao anh lại biết thế? Khi ở làng Chu Nho, chị Triệu còn nói anh là người nhà họ Thương, đừng nói anh là đạo sĩ chuyên hàng yêu trừ ma nha?"
Thương Trọng Lệ không nói gì.
Cam Hiểu Hiểu nhảy dựng lên: "Trên đời này thực sự có yêu ma quỷ quái ư? Không phải vì ở đây là trong trò chơi à? Rốt cuộc chúng ta có thực sự đang ở trong một trò chơi không? Hay là thế giới của thần tiên? Anh đã gặp ai như vậy chưa? Đạo sĩ như các anh đều làm nhiệm vụ hàng yêu trừ ma? Anh trông fashion như vậy, nhìn chẳng ra dáng đạo sĩ gì hết, hình như anh vẫn còn đang đi học đúng không?"
"Em ồn ào thật đó!" Thương Trọng Lệ trợn mắt.
Cam Hiểu Hiểu chu chu môi, tròng mắt đảo lên đảo xuống không ngừng đánh giá Thương Trọng Lệ.
"Bây giờ nên làm gì?" Thương Trọng Lệ hỏi Sở Nhuế.
"Cậu lại đây." Sở Nhuế vẫy tay gọi Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ khẽ nhíu mày, cong lưng qua chỗ Sở Nhuế dưới ánh nhìn tò mò của Cam Hiểu Hiểu.
"Cậu có cảm thấy vật quái kia mạnh không?"
Thương Trọng Lệ nhướng mày trái: "Tám lạng nửa cân."
"Vậy được rồi, vậy thì..." Sở Nhuế nâng tay, đặt lên vai Thương Trọng Lệ. Do thấp hơn cậu nên anh còn phải nhón chân: "Giao cho cậu nhé."
...
"Cái gì cơ? Anh muốn tôi giết Lạc Hải Cát?"
Cam Hiểu Hiểu cả kinh: "Hả? Giết người?"
Sở Nhuế kín như bưng, gật gật đầu: "Đúng vậy, giết người."
——
Tiệc mừng thọ ngày hôm sau, ba người ngồi ở bàn cũ, sau khi ngồi xuống, những người khác cũng lục tục kéo đến.
"Có người chết còn chuẩn bị tiệc mừng thọ..." Cam Hiểu Hiểu lầm bầm.
Sở Nhuế nói với cô: "Có lẽ là do bố trí trong trò chơi, dù phát sinh ra chuyện gì đi nữa thì tiệc mừng thọ này nhất định phải tổ chức. Hẳn là trong bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì đó tác động đến phu nhân Lạc."
Cam Hiểu Hiểu lo lắng hãi hùng cúi thấp đầu. Bỗng nhiên bên cạnh có một thân thể lạnh lẽo ngồi xuống, cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn thì thấy: "Chu Tây Vũ? Anh đi đâu vậy?" Cô kéo kéo tay áo Chu Tây Vũ, sắc mặt của đối phương lại trắng bệch, không có phản ứng gì. Cam Hiểu Hiểu nhìn sang bên cạnh hắn, kinh ngạc nhìn thấy Tôn Phong bị lửa thiêu cháy, cô nhìn kỹ hơn nữa, chẳng phải bên cạnh Tôn Phong là Hoàng Nghị và Hoàng Tiên Tiên đã chết ư?!
Cô vừa định la lên, Sở Nhuế đã bịt miệng cô lại, "suỵt" một tiếng.
Sở Nhuế uống một viên Alprazolam, Thương Trọng Lệ hỏi anh: "Anh lại sợ à?"
"Những người xung quanh... đều, đều là... người chết, chết... Cậu không, không sợ?"
"Người chết!" Cam Hiểu Hiểu kéo ghế xích lại gần Sở Nhuế, chỉ muốn cách Chu Tây Vũ thật xa: "Chu Tây Vũ cũng chết rồi ư?"
Sở Nhuế gật gật đầu, nhìn thoáng qua Chu Tây Vũ và toàn bộ người ở trong đại sảnh, bây giờ anh mới nhận ra rằng cũng có khá nhiều người có quần áo và đầu tóc khác với thời đại trong phó bản, anh đoán rằng có khả năng rằng bọn họ đều là những người chết thảm ở trong đây.
"Lão gia đến!"
Quả nhiên, giống như chuyện con trai mình chết ngày hôm qua không hề xảy ra, lão gia Lạc vui vui vẻ vẻ ngồi xuống bàn, uống rượu nói chuyện. Sở Nhuế nhìn thoáng qua Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ ngầm hiểu, đứng dậy đi về phía bàn chính.
Sở Nhuế và Cam Hiểu Hiểu liếc nhau, chuẩn bị đứng dậy rời đi thì bị gia đinh đè bả vai.
"Quý khách đi đâu thế, bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu."
Sở Nhuế sợ tới mức túm lấy tay Cam Hiểu Hiểu. Cam Hiểu Hiểu cũng sợ tới mức nắm lấy tay Sở Nhuế. Hai người đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng ngay lúc đó, Thương Trọng Lệ đã đến bên cạnh Lạc Hải Cát, rút kiếm từ túi, tàn nhẫn đâm vào lồng ngực Lạc Hải Cát.
Trong thoáng chốc, gia đinh đang kìm kẹp bọn họ biến thành một thân thể màu đen nhánh, anh vội vàng run rẩy đẩy đối phương ra. Cam Hiểu Hiểu hét lên, hai người chạy nhanh ra đại sảnh, chuẩn bị tìm chỗ trốn.
Một bóng đen nhảy vào phòng khách, lao về phía Thương Trọng Lệ. Thương Trọng Lệ giơ kiếm dài lên, chuẩn xác chặn lại bóng đen. Kiếm dài phát ra luồng ánh sáng đỏ, bóng đen bị ánh sáng đỏ đánh tan thành một làn sương đen, sau đó nhanh chóng tích tụ lại rồi bay nhanh ra bên ngoài để trốn. Thương Trọng Lệ không hề sợ hãi, nhanh chân đuổi theo, cả hai trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Sở Nhuế kéo Cam Hiểu Hiểu: "Đuổi... Đuổi theo!"
Vừa đến cổng vào vườn hoa phía sau, bên trong xộc lên một mùi hôi thối. Tim Sở Nhuế đập nhanh, cả người phát run, Cam Hiểu Hiểu ở bên cạnh anh cũng vô cùng sợ hãi. Anh là một người đàn ông, sao có thể ngã xuống ở chỗ này được. Sở Nhuế lấy thuốc ra, nuốt chửng toàn bộ 7, 8 viên. Thuốc này không thể uống nhiều, nhưng anh không còn cách nào khác.
"Anh trai nhát gan, anh không sao chứ? Em... Em sẽ bảo vệ anh, anh trốn ở sau lưng em đi!" Cam Hiểu Hiểu vực dậy tinh thần, kéo Sở Nhuế ra sau mình. Sở Nhuế đổ rất nhiều mồ hôi, hoảng hốt nhìn cô.
Gương mặt của Sở Nhuế tái mét, miễn cưỡng nở một nụ cười, Cam Hiểu Hiểu thấy thế thì tăng tốc chạy đi.
Xác người trải đầy trong vườn hoa. Những người này đều trang phục hiện đại, cũng có một số là khác thời đại, tóm lại, quần áo từ cuối đời nhà Thanh đến hiện đại đều có đủ, nhiều nhất là quần áo vải thô màu xanh đen kiểu dáng như Tôn Trung Sơn*, có người để cả vai trần, chỉ mặc quần, giày vải rách nát.
"Anh trai nhát gan, nhìn kìa!"
Ở chân cầu thang khu nhà ở có cả người bị đốt thành tro, từ vị trí và thân hình thì hẳn là Tôn Phong. Bên trên cầu thang còn có một thi thể khác, trước ngực có một lỗ thủng đầy máu, có vẻ là Chu Tây Vũ.
Xác chết ở khắp nơi, trên cầu thang là những người bị chết cháy, hòn non bộ bên cạnh, ao cá, vườn cẩm tú cầu bị lửa thiêu chỉ còn những nhánh cây trụi lủi, dưới gốc cây chất đầy thi thể.
Cam Hiểu Hiểu ghê tởm không ngừng buồn nôn, hai người cố gắng dời lực chú ý, một đường đi đến khu vườn phía tây.
Khi bọn họ đến nơi, kiếm của Thương Trọng Lệ đang chống lên phu nhân Lạc nằm trên mặt đất, bóng đen có hình dáng của bà đang run bần bật.
"Giết bà ta nhanh lên!" Cam Hiểu Hiểu tức giận nói.
Thương Trọng Lệ bĩu môi: "Không được, giết bà ta xong thì phó bản này sẽ sụp đổ, ba người chúng ta đừng hòng đi ra ngoài được nữa."
Cho nên, đây là lý do Thương Trọng Lệ có năng lực nhưng vẫn không biểu hiện ra?
Sở Nhuế nhìn phu nhân Lạc.
Cam Hiểu Hiểu: "Nhưng mà... bà ta giết nhiều người như vậy, người thân ruột thịt cũng dám ra tay tàn sát, cứ thế mà buông tha ư?!"
"Không phải." Sở Nhuế nói.
"Cái gì mà không phải?"
Người phụ nữ nằm trên mặt đất vô cùng chật vật, tóc tai tán loạn, bà lẳng lặng ngồi im, biểu tình lạnh nhạt như vũ, ánh mắt lại chất chứa bi ai. Sở Nhuế đột nhiên cảm thấy bà có chút đáng thương.
"Một đứa trẻ thiểu năng, một đứa trẻ yếu ớt, hai người con này luôn từng giây từng phút nhắc nhở bà ấy rằng tình yêu của bà là trời không dung, đất không tha. Áp lực đè nặng bà, và vì một sự kiện ngoài ý muốn khiến cho cảm xúc của bà ấy không thể cứu vãn, cuối cùng sinh ra vật quái."
"Nhưng cũng không thể giết chính con mình như vậy..." Cam Hiểu Hiểu lẩm bẩm: "Mạng người chẳng lẽ không đáng giá?"
Sở Nhuế: "Đối với bà ấy thì những người đó chỉ là những người đã chết từ lâu."
Cam Hiểu Hiểu: "Hả?"
"Bà ấy tự nhốt chính mình vào đây, vô số lần muốn hủy diệt đi sự thật chị em loạn luân, anh nghĩ rằng bà ấy yêu Lạc Hải Cát, cũng hận Lạc Hải Cát. Và trong bữa tiệc mừng thọ của Lạc Hải Cát đã xảy ra chuyện gì đó nên nơi này cháy lớn, nhiều người chết hết. Hai người không phát hiện ra sao, từ khi chúng ta vào phó bản này, các NPC gặp được đều không hề có bóng, nhị tiểu thư, tam thiếu gia, còn cả những gia đinh, nha hoàn... Nhưng ở làng Hạ Hà, NPC vẫn có bóng."
Cam Hiểu Hiểu hiểu ra: "Cho nên những gì chúng ta nhìn thấy đều là ảo ảnh? Bọn họ đã sớm chết rồi, cảnh tượng bên ngoài mới là hình ảnh chân thật?"
Sở Nhuế gật gật đầu.
"Mỗi ngày bà sống không bằng chết, không ngừng lặp đi lặp lại nghiệp chướng của mình, nhốt chính mình trong ảo cảnh, đây có phải là điều bà muốn hay không?" Sở Nhuế lấy hết can đảm nhìn về phía Thương Trọng Lệ, từ từ đi đến gần phu nhân Lạc.
"Lạc Hải Cát kết hôn lần hai, sinh ra một trai một gái."
Phu nhân Lạc ngẩng đầu, lần đầu tiên đáy mắt gợn sóng.
"Ông ấy có bà, nhưng lại không hề yêu bà như vậy."
02.10.22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất