Suỵt! Bí Mật

Chương 33: Sở Nhuế ở một mình (3)

Trước Sau
Edit: jena

"Cô biết nơi này là nơi nào?" Sở Nhuế hỏi cô.

Điểm Thúy chăm chú nhìn Sở Nhuế: "Là một nhà giam." Cô đẩy cửa sổ, chỉ tay ra bức tường bên ngoài: "Chúng tiểu nữ luôn ở trong tường, chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài."

Sở Nhuế nhìn thoáng qua màn sương, lại hỏi: "Sau khi đêm xuống, có phải các cô đều không tự mình ý thức được gì?"

Điểm Thúy gật đầu.

Xem ra người ở đây hơn phân nửa là vật quái quả không sai, là bị vẽ thành vật quái ư? Hay là có nguyên nhân khác? Tiết Lâm Tuyền nói rằng Vương Tường là nhân vật quan trọng trong Hán Cung Xuân Hiểu, cho nên nhiệm vụ nhất định có liên quan đến Vương Tường. Tuy Sở Nhuế cũng có nghĩ đến phương diện này nhưng cuối cùng anh đã lược bỏ nó đi.

Chuyện xưa về Vương Tường ai cũng biết rằng phải kể từ khi nàng được gả cho Hung nô. Mao Diên Thọ vẽ tranh xấu cho nàng, thật ra cũng chỉ là chuyện dã sử, câu chuyện về Vương Chiêu Quân phải bắt đầu từ khi nàng đến biên cương xa xôi, hơn nữa nếu nhiệm vụ liên quan đến Vương Tường thì bây giờ bọn họ hẳn là nên ở bên ngoài chứ không phải ở trong một bức tranh đời nhà Minh.

Sở Nhuế trầm tư, Điểm Thúy nhìn anh không rời: "Công tử."

"Hả?" Sở Nhuế cắt đứt mạch suy nghĩ.

Điểm Thúy nở một nụ cười rực rỡ: "Công tử, có ai nói với công tử rằng ngài rất xinh đẹp chưa?" Cô rất nhìn nhìn công tử, khi công tử cười lại càng đẹp hơn cả, hơn nữa công tử cũng cho cô một loại cảm giác rất ấm áp... Ôi, tại sao chứ, sao công tử không phải là người giống như cô? Nếu công tử có thể ở đây với cô thì tốt rồi.

Tiếc rằng... Biểu tình của Điểm Thúy ảm đảm dần, tiếc rằng công tử không thuộc về nơi này.

Sở Nhuế đột nhiên được khen, có chút quẫn bách: "Tôi đẹp ở đâu chứ? Xinh đẹp là từ dành cho phụ nữ."

Điểm Thúy không phục, đàn ông cũng có thể xinh đẹp mà, công tử đây rất xinh đẹp đó!

"Điểm Thúy, đang làm gì thế? Mau tới giúp tỷ cắt hoa nào!"

"Đến ngay!" Điểm Thúy quay đầu nhìn Sở Nhuế một cái, khóe miệng Sở Nhuế giật giật, lời còn chưa kịp nói ra, Điểm Thúy đã bị lôi đi: "Công tử, ngày mai tiểu nữ lại tìm ngài."

Sở Nhuế thấy cô bị cô gái vừa gọi khi nãy nắm lỗ tai, trông vô cùng tủi thân, nhịn không được mà cười ra tiếng.

Trò chuyện với cô gái trong chốc lát, tâm tình của anh đã tốt hơn nhiều, anh thu hồi ý cười, chuẩn bị quay về.

Góc tường có một cái bàn vuông, hình như vừa mới được đẩy đến, có một người đàn ông khoác áo choàng lỏng lẻo đang cầm bút ngồi đó vẽ tranh.

Sở Nhuế thấy sắc trời vẫn còn bình thường thì ung dung bước đến xem thử. Người đàn ông vẽ tranh thiên nhiên, non xanh nước biếc, hoa thơm chim hót, sắc màu tươi tắn rực rỡ, đường nét uyển chuyển tinh tế. Bức tranh nhẹ nhàng trong sáng, có hai người được vẽ vô cùng sống động chơi đùa cùng thiên nhiên non nước, Sở Nhuế không phải người trong nghề cũng có thể cảm nhận được đây là một bức tranh vô cùng xuất sắc.

Sau khi vẽ xong, người đàn ông mới phát hiện bên cạnh có người.

"Lại gặp mặt, trùng hợp thật."

Sở Nhuế cười nói: "Đúng thế, thật trùng hợp." Đây chẳng phải là người đàn ông lúc trước bị mèo cam làm vỡ bầu rượu sao?

"Vẽ đẹp quá." Sở Nhuế khen từ đáy lòng, người này hẳn là họa sư trong cung.

Người đàn ông nhướng mày: "Tất nhiên rồi, ta rất có tự tin về phương diện này." Hắn ôm lấy bả vai của Sở Nhuế: "Tiểu đệ, vẫn là cậu tinh mắt! Người trong cung không thưởng thức tranh của ta, toàn nói Mao Diên Thọ vẽ đẹp hơn ta, cậu thấy có đúng không?!"

Sở Nhuế: "Tôi thấy tranh của anh rất đẹp. Nếu tranh của anh được đem đi bán ở chỗ tôi thì có thể bán được nhiều tiền lắm."



Người đàn ông nghe thấy tiền thì hai mắt sáng người, rồi lắc đầu thở dài: "Thật ra ta biết rằng bọn họ không thấy ta vẽ xấu, mà là không thích con người của ta."

Sở Nhuế nghi hoặc, anh cảm thấy người đàn ông này rất hào sảng phóng khoáng, cũng không đến mức bị người khác xa lánh.

"Ta sinh ra bần cùng thấp kém, bọn họ ai cũng có quyền có thế, đều không thích ta."

Có quyền thế? Sao có cảm giác người này không phải nói đến các cung nữ phi tần?

"Đúng rồi, tiểu đệ, ta thấy chúng ta rất hợp duyên, cùng nhau nói chuyện chút nhé?" Hắn chỉ chỉ xuống dưới bàn, ở đó có một vò rượu.

Sở Nhuế mỉm cười: "Tôi không uống rượu được, không muốn mất mặt." Anh nhanh chóng đổi đề tài: "Đúng rồi! Tôi vẫn chưa biết quý danh của vị huynh đài."

Người đàn ông bỗng nhiên trầm mặc, một lúc lâu sau hắn ngửa đầu suy nghĩ, Sở Nhuế không hiểu ra sao. Chờ thêm một lát nữa, hắn đáp: "Quên rồi."

Sở Nhuế: "..." Tên mình mà cũng có thể quên?

Người đàn ông nói: "Đã lâu rồi không có ai gọi tên ta, ta cũng quên mất."

Sở Nhuế hỏi lại: "Anh cũng tự quên mất?"

Người đàn ông cào cào trán: "Tiểu đệ không nhắc tới ta cũng không phát hiện ra ta đã quên. Người ở đây đều gọi ta là Lão Quỷ, còn có người gọi ta là ma men, nhưng không một ai biết tên ta! Ta là ai, ta cũng quên mất rồi, bây giờ nghĩ lại thì nghĩ không ra nữa." Nói xong, hắn dùng sức đấm vào đầu, Sở Nhuế thấy thế thì vội can ngăn.

"Được rồi, được rồi, không nhớ ra thì thôi."

Người đàn ông ngơ ngác gật đầu, trong chốc lát lại tươi cười: "Tiểu đệ, ta cảm thấy tiểu đệ thật đặc bệt." Hắn lấy vò rượu ở dưới chân bàn lên: "Uống một chút đi!"

Sở Nhuế vội vàng lắc đầu, trong cái khó ló cái khôn, anh giơ ly nước che trước mặt mình: "Tôi uống cái này. Cụng ly!" Nói xong, không đợi người đàn ông cự tuyệt, anh đã giơ cao ly nước rồi uống.

Người đàn ông ngẩn người, cho rằng ly nước cũng là rượu, sau đó cười ha ha, nốc vò rượu uống từng ngụm từng ngụm.

"Lão Quỷ! Ông lại đây vẽ tranh đi!" Một cung nữ đứng ở giữa hành lang đối diện, chỉ tay về phía này: "Lại làm dơ chỗ đó rồi!"

Người đàn ông nóng miệng le lưỡi, cợt nhã với cung nữ. Người đàn ông uống không ít rượu, Sở Nhuế nhìn thấy một cái vò lớn như vậy mà nhanh chóng đã tới đáy, sắc mặt của hắn cũng phiếm hồng: "Tiểu đệ tốt, ta thấy ta hơi say, ta về nằm một chút, nhà ta ở sâu trong phía tây, khi rảnh đệ có thể đến tìm. Chúng ta lại cùng nhau uống, ta cũng sẽ cho đệ xem thêm nhiều tranh ở chỗ ta."

Cung nữ nhanh chóng đến đây, người đàn ông liền chuồn đi trước. Cung nữ tức giận đến mức dậm chân: "Chỗ này dơ quá! Lão Quỷ đáng chết!" Cô ngửi ngửi, ghét bỏ mà bịt mũi: "Lại uống rượu nữa!"

Người đàn ông còn rất có ý tứ. Không chỉ có người đàn ông, Sở Nhuế cũng cảm thấy buổi sáng ở đây, con người có sức sống dạt dào, hoàn toàn khác so với hai phó bản trước. Sở Nhuế nhịn không được mà hỏi cung nữ: "Ngày thường người này không có việc gì làm ư?"

Cung nữ lẩm bẩm: "Có việc chứ. Ừm... vẽ tranh có tính không? Lão Quỷ đam mê vẽ tranh, mỗi ngày không vẽ thì uống rượu, tửu lượng lại không tốt, uống xong rất dễ say, mỗi khi say lại ngủ rất nhiều, đôi khi, à, cứ thế mà ngủ ngay dưới gốc cây." Nói xong, cô gái gọi thêm vài người nữa đến, dọn dẹp lại chỗ này.

Bốn cung nữ đồng tâm hiệp lực dọn dẹp cái bàn vuông, hành vi cử chỉ của các cô không khác gì người bình thường. Nhưng Sở Nhuế có thể nhìn thấy được, để khiêng một cái bàn đá nặng như thế thì cần rất nhiều sức lực, vậy mà những cung nữ này nhấc lên nhẹ bẫng, tay cũng không căng cơ bắp lên.

Bọn họ muốn ngụy trang thành người bình thường, nhưng rốt cuộc cũng không phải là người bình thường. Liên hệ với phản ứng của Vương Tường và Điểm Thúy, Sở Nhuế suy đoán rằng bọn họ biết buổi tối chính mình sẽ thay đổi thành một bộ dạng khác, các cô không muốn hại người, nhưng lại không thể khống chế được.

Hán Cung Xuân Hiểu là thế ngoại đào nguyên, nói đúng hơn thì là một túi da che lấp đi u oán và nỗi sợ hãi ở bên trong. Sau khi đêm xuống, bên dưới túi da mới là bộ mặt thật của nơi đây.

Sở Nhuế nghĩ xong, bắt đầu quay về, không ngờ lại gặp được một chút chuyện nhỏ. Trên đường đi, anh đi xuống vài bậc thang, đột nhiên lại nhớ đến một việc, biểu tình thoáng chốc thay đổi, xoay người chạy đi.



Sở Nhuế tìm khắp nói, đình viện, lầu các, hành lang, không bỏ qua bất kỳ nơi nào, dáo dác tìm kiếm.

Cuối cùng, anh đã tìm thấy.

Cung nữ đó đang tưới nước cho hoa, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, cô mờ mịt không hiểu gì ngẩng đầu, nhìn thấy một người đang thở hồng hộc, sắc mặt ửng hồng, vì chạy một đường không ngơi nghỉ nên đổ thật nhiều mồ hôi.

Trước mặt anh là cung nữ đã giúp anh và Thương Trọng Lệ chỉ đường đến chỗ Vương Tường.

"Công tử, là ngài. Có chuyện gì không?"

"Ngày hôm qua... Người đàn ông đang vẽ rồi nói chuyện với các cô..."

Cung nữ: "Ngài nói Lão Quỷ, ông ấy làm sao ạ?"

Sở Nhuế thở hổn hển, cuối cùng bình tĩnh lại: "Ngày hôm qua, sau khi chúng tôi rời đi, Lão Quỷ đã làm gì?"

Cung nữ không rõ công tử nho nhã lễ độ hỏi chuyện chuyện này làm gì: "Chúng tiểu nữ đi nướng chút thịt, ông ấy cũng muốn ăn, còn uống cả rượu, ăn xong..." Cung nữ suy nghĩ một chút, giống như cảm thấy mơ hồ: "Hình như ông ấy nói rằng muốn đi nghỉ ngơi một chút."

Sau khi trả lời, người trước mặt lại đứng yên bất động, cung nữ cầm vòi hoa sen: "Công tử, nếu ngài không còn chuyện gì khác, tiểu nữ xin phép đi trước." Lời còn chưa nói xong, sắc mặt cô đã thay đổi: "Công tử, tiểu nữ thật sự phải đi, ngài cũng chạy nhanh về đi!"

Người trong đình viện nhanh chóng chạy vào trong phòng. Khi Sở Nhuế phản ứng lại, bóng tối đang từ từ lan tràn. Anh lập tức phân biệt vị trí của mình, nhận ra mình đã chạy xa khỏi chỗ ở rất nhiều. Tim anh thắt lại, bất chấp tất cả chạy đi ngay, hy vọng có thể quay về kịp trước khi trời tối.

Nhanh, phải nhanh lên!

Bóng tối đã gần chạm đến mặt đất, Sở Nhuế hoảng loạn. Bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc của anh, anh thấy bóng tối ở ven đường đã xâm nhập đến lòng bàn chân mình, cắn nuốt phần đất màu vàng cuối cùng.

"Hộc... Hộc... Hộc..."

Sở Nhuế càng hoảng loạn thêm, anh dán mặt vào tường, không còn chạy ở trong sân nữa, vì ở đó quá dễ gây chú ý, có thể tùy thời kéo quái vật đến. Anh cẩn thận đi dọc theo góc tường, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp.

Đi qua một khúc cua hành lang, lại qua thêm một cung điện, trái tim Sở Nhuế đánh trống reo hò trong ngực, gần như muốn vọt ra ngoài.

Đi đến bên ngoài một tẩm cung, Sở Nhuế nhẹ nhàng luồn lách qua, nhanh chóng đến chỗ rẽ của tẩm cung, bên tai lại vang lên tiếng gió. Anh dừng chân, nhìn chằm chằm vào nơi kia, không tự giác mà nuốt nước bọt, gần như nín thở.

Một gương mặt trắng bệch xuất hiện từ ngả rẽ, đối phương nửa bay nửa bò từ từ tiến tới. Cái đầu cứng đờ xoay qua nhìn Sở Nhuế. Ngay sau đó, phía sau cô lại xuất hiện thêm một người, sau đó, lại là một người, nhìn đến mái tóc đen thứ ba xuất hiện, đồng tử Sở Nhuế co rụt lại, không còn lo lắng cẩn thận gì nữa, anh quay đầu chạy đi.

Có tới, có tới mấy vật quái!

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Nhóm vật quái đuổi theo: Công tử ~ Đừng chạy mà ~ Là chúng tiểu nữ đây ( ̄▽ ̄)~

Sở Nhuế::(?_? )

Manh mối đã cung cấp xong, có bạn nào đã đoán ra được chưa?

05.10.22

;; v ;; ờm thật ra chuyện tự mình quên tên mình cũng có xảy ra á. Hồi xưa mình nằm trằn trọc tới 3 giờ sáng ngủ không được vì không nhớ tên của mình là gì, phải dậy mở đèn tìm cmnd để check... nghe ngu ngục gke

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau