Suỵt! Bí Mật

Chương 82: Nghi lễ nguyên thủy (6)

Trước Sau
️ Cảnh báo: Chương này có nội dung không phù hợp với tam quan người bình thường, không thể chịu nổi các hình ảnh kích thích xin đừng đọc

Chương 82: Nghi lễ nguyên thủy

Edit: jena

(Người có năng lực thừa nhận thấp xin đừng đọc)

Sở Nhuế vuốt ve vách đá trên lối đi, nhẹ nhàng ngửi, không khỏi nhăn mũi: "Nơi này có tiếng hít thở, rất nhiều tiếng hít thở."

"Ở chỗ này có thể tìm được bọn họ?" Thương Trọng Lệ sờ soạn vách tường, di chuyển trong bóng tối.

Sở Nhuế không bày tỏ ý kiến.

Thương Trọng Lệ nhìn bộ dạng bình tĩnh của anh, cong môi: "Bây giờ không còn sợ nữa à?"

Sở Nhuế mím môi, siết chặt tay áo của Thương Trọng Lệ, khẽ kéo: "Đi nhanh đi, đừng nói lời vô nghĩa."

"Dạ dạ dạ." Thương Trọng Lẹ giơ hay tay đầu hàng: "Nhưng anh đúng là giống một con chó nghiệp vụ thật, mũi vừa ngửi đã biết ở đâu có máu tươi, tai vừa nghe đã biết chỗ nào khác lạ, không có anh ở đây đúng là phải hao tốn nhiều công sức lắm."

Sở Nhuế im lặng không nói, nhìn con đường tối tăm chỉ có mỗi bóng hình của Thương Trọng Lệ.

"Phó bản này có lẽ không có quái vật."

Thương Trọng Lệ dừng lại: "...?"

"Khắp thành Karl đều có tượng Chúa và thiên sứ, nơi này hẳn là một nơi tràn ngập đức tin tôn giáo ở thế kỷ 16, 17 ở châu Âu, tôn giáo là tín ngưỡng của mỗi người, khó mà nói nhiệm vụ không liên quan đến tôn giáo."

"Tôn giáo?" Thương Trọng Lệ hỏi.

Sở Nhuế nghiêm trang giơ ngón tay: "Chính là sẽ bị ***."

Thương Trọng Lệ: "..."

Dù đã bíp bíp bíp nhưng nghe có vẻ vẫn là một thứ gì đó rất quan trọng.

Thương Trọng Lệ tiếp tục đi về phía trước, đường đi tĩnh lặng đến đáng sợ, cậu lo lắng Sở Nhuế sợ hãi nên nói chuyện: "Không có quái vật? Vậy không phải mâu thuẫn lắm à? Người và vật trong ảo cảnh đều là mô phỏng, phải nói tất cả những thứ này đều là quái vật mới đúng."

Sở Nhuế không nói chuyện, Thương Trọng Lệ dừng một chút, dứt khoát nắm lấy tay anh: "Tôi nắm tay anh, đi nhanh một chút, lỡ như gặp chuyện thì tôi cũng có thể bảo vệ anh ngay lập tức."

"..."

Thương Trọng Lệ tự cho rằng hai người họ đã tâm đầu ý hợp với nhau, vì vậy nắm lấy tay anh đầy đắc chí.

A Nhuế chắc đang thẹn thùng lắm đúng không?

"Thằng nhóc nhà cậu nói nhỏ một chút!"

Tự tin mười phần, ra là không phải thẹn thùng hay sợ hãi... Thương Trọng Lệ thở dài, tay vẫn không buông ta.



Trên đường đi có mùi hôi thối và mùi tanh tưởi, trong lúc đi, mũi chân còn đạp trúng một ít vật rắn và mềm, đi về phía trước thì mới từ từ có ánh sáng.

"Là thi thể à?" Sở Nhuế mấp máy môi hỏi.

Thương Trọng Lệ: "Ừm, nhưng không phải người, là xác của một vài động vật cỡ lớn, giống như con chó lúc trước chúng ta từng thấy."

"Công tước của một vương quốc quyền cao chức trọng, sao lại muốn nuôi dưỡng một con vật như vậy, sao lại muốn tàn sát những người dân kia, có lẽ đây là nhiệm vụ, chúng ta phải tìm bí mật của tên công tước này."

Sở Nhuế suy nghĩ, anh không quá hiểu biết về văn hóa châu Âu, chỉ có thể dựa vào suy đoán.

"A Nhuế!"

Thương Trọng Lệ đột ngột gọi anh, Sở Nhuế ngẩng đầu: "Sao thế?"

"Có lẽ là anh nói đúng rồi." Thương Trọng Lệ lấy một tấm card màu đen từ trong túi ra.

"Thẻ nhiệm vụ."

Phó bản khó, Đôi mắt của Chúa, mức độ khó 4 sao rưỡi, mức độ sinh tồn 2 sao, nhiệm vụ 1: trải qua bạo loạn của vương quốc, nhiệm vụ 2: giữa bạo loạn tìm ra Chúa.

"Chúa?"

Thương Trọng Lệ: "Tồi thật đấy, thế mà cũng có Chúa, có phải là ác ma hay gì không, không biết thuập pháp phương Đông có thể tiêu diệt được Chúa phương Tây không nhỉ?"

Sở Nhuế cất thẻ nhiệm vụ: "Trước tiên cứu người đã, chỉ sợ là bạo loạn sẽ xảy ra sớm."

Thương Trọng Lệ: "Toàn bộ vương quốc nhiều người thế, muốn tìm người thì khó thật."

Sở Nhuế lắc đầu: "Không đúng, thứ khó khăn hơn là chúng ta phải hiểu được Chúa ám chỉ cái gì, chẳng lẽ cậu thực sự cho rằng đó là Chúa thật à?"

"Vậy thì là gì?"

"Chúa này chỉ sợ là tín ngưỡng của người dân, hoặc là một loại giao dịch gì đó bí mật ở phía sau. Vương quốc này giàu có nhưng lại không có hoạt động vào buổi tối, vệ quân canh phòng nghiêm ngặt lại có thể cho phép nhóm người áo đen ngang nhiên giết người vào buổi tối, mà dân chúng lại không hề cảm thấy kỳ quái, có lẽ là đã hình thành thói quen, không dám phản kháng, vì tổ chức của nhóm người áo đen có quyền cao chức trọng, nắm giữ quyền lực sinh sát."

Thương Trọng Lệ gật gật đầu: "Nghĩa là kẻ đứng đầu của đám người đó có thể là công tước vương tước gì đó, hẳn là thế, nếu không thì không thể nào trắng trợn phóng hỏa trang viên của một bá tước được."

"Những người đó hẳn là đã từng bắt Green, sau đó châm lửa phóng hỏa gia đình của bá tước."

Sở Nhuế dừng chân, chỉ vào lối nhỏ bên cạnh: "Ở đây, vào nhìn thử."

"Bên trong có gì?"

"Không biết, có tiếng động rất nhỏ, tôi không thể xác định được."

Hai người đi vào, âm thanh càng lúc càng lớn, khi đến nơi, Sở Nhuế vẫn ngây thơ không hay biết gì.

Ra khỏi đường hầm là một hành lang gấp khúc có mái vòm ba tầng, phía trước là một đại sảnh rộng lớn, dội vang tiếng thét la và tiếng đánh đập. Thương Trọng Lệ biến sắc, siết chặt tay Sở Nhuế.

Sở Nhuế nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"

Sở Nhuế không hiểu gì như một tờ giấy trắng, gương mặt Thương Trọng Lệ ửng đỏ, hơi xấu hổ nếu nói thẳng cho Sở Nhuế biết, cảm thấy mình như đang làm ô uế anh ấy vậy.



"Anh thực sự không biết âm thanh gì ư? Tiến lên trước một chút đi, nhưng anh nhìn thấy sẽ khó mà tiếp thu nổi."

Sở Nhuế khó hiểu: "Là tiếng khóc của trẻ con, năng lực thừa nhận của tôi không tệ như cậu nghĩ đâu, chỉ trừ những thứ hơi đáng sợ thôi."

Thương Trọng Lệ muốn nói lại thôi.

Sở Nhuế hồ nghi nhìn cậu: "Không đi à?"

"Ừm."

Trong không khí nồng nặc mùi hoa đỗ quyên, mùi máu tươi, khí vị tanh hôi của mùi mồ hôi cơ thể, Sở Nhuế từ từ nhíu mày, hai người nhẹ nhàng đi trên hành lang, nhìn xuống bên dưới.

Ở giữa đại sảnh rộng lớn có một bệ đài tượng đá cao 3 mét, tượng đá có mái đầu như những con rắn chen chúc nhau, có đôi cánh như chim ưng, sừng dê, gương mặt xấu xí, tay cầm kích, nhìn từ bên ngoài là một giáo đường trang nghiêm, không ngờ bên trong lại trưng bày một bức tượng ác quỷ khổng lồ.

Phía dưới pho tượng là một bãi đất trống, mấy chục người trần trụi quấn lấy nhau, những thi thể bị cắt cổ họng của trẻ nhỏ treo khắp bốn phía. Đầu của chúng ngoẹo qua một bên, tròng trắng trợn ngược, máu tươi từ miệng vết thương trên cổ chảy ra, thấm ướt cả linh hồn thuần khiết của chúng. Thân thể của những đứa trẻ đầy rẫy vết thương, đáng sợ nhất là bộ phận phần thân dưới đã bị xé rách, cả người hỗn độn vết bẩn.

Bên dưới những thi thể đáng thương này lại là một cảnh tượng kinh khủng hơn cả.

Những tên đàn ông mập mạp lõa thể không ngừng vũ nhục những cậu bé nhỏ bé, gương mặt xấu xí ngửa lên bày vẻ thành kính như đang tiến hành một nghi lễ vĩ đại.

"Là Green... Và con trai bá tước, Dell..." Giọng nói của Sở Nhuế run rẩy.

Đây là một thế giới không có quái vật nhưng lại khiến Sở Nhuế sinh ra bóng ma lần thứ hai.

Đầu của Green bị che lấp dưới đống mỡ, không thấy rõ biểu tình, nhưng em không kêu to, giống như đã tập thành thói quen. Dell lại hoàn toàn trái ngược, tay chân em bị xích sắt kiềm kẹp, điên cuồng khóc la, một đứa trẻ nhỏ tuổi khó có thể bị thuần phục, gương mặt non nớt liên tục bị tát, miệng trào máu, nhưng những người kia không buông tha cho em, dùng đồ vật dơ bẩn của mình chặn miệng em lại, không cho em la to.

"Sở Nhuế!"

Thương Trọng Lệ siết chặt tay anh, thật ra cậu cũng bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh, nhưng không phải sợ hãi mà là ghê tởm.

Hầu kết lăn lộn, Sở Nhuế nhìn chằm chằm xuống dưới, tỏ vẻ trấn định phân tích: "Có vẻ nhóm người này đang tiến hành một nghi thức nào đó, kia công tước Novello, còn kia là công tước Ori chúng ta đã thấy trong rừng. Ori nói không có hứng thú với cơ thể của phụ nữ, người mập mạp bên cạnh ông ta nói rằng trước đây ông ta không như thế, có lẽ trước đây ông ta thích phụ nữ nhưng vì tiến hành hoạt động này trong thời gian dài nên đã dần mất hứng thú với phụ nữ."

Thương Trọng Lệ nhìn Sở Nhuế trắng bệch cả mặt vẫn cố gắng phân tích, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi mỏng nhưng vẫn tỏ vẻ ổn định.

"Sở Nhuế, Sở Nhuế!"

Sở Nhuế ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là thân thể không khỏi run run, anh chú ý trên mặt đất còn có những cái xác khác, đều là những người phụ nữ chết không nhắm mắt. Không có Cam Hiểu Hiểu, Sở Nhuế nhẹ nhàng thở ra, nhưng anh lại nhìn thấy thi thể của bá tước phu nhân.

Dell cầu cứu khóc lóc với mẹ mình, bộ dạng khi chết của phu nhân như một đóa hoa hồng điêut àn, dù đã khô héo nhưng vẫn mỹ lệ như cũ, nhưng sự mỹ lệ này liền bị phá hủy ngay lập tức.

Chúng cắm đao nhọn vào người bà, chặt đứt tay chân, tiếng hét la chói tai đến cực điểm, tiếp theo, những người kia lại há to miệng gặm cắn. Rụt rè, đạo đức, tam quan, toàn bộ đều đã bị đám người này vứt bỏ, ở trong không gian riêng tư này chỉ có bản năng nguyên thủy nhất được phép tồn tại.

"Ọe..." Sở Nhuế không thể nhịn nổi, bắt đầu nôn, Thương Trọng Lệ vội vàng vuốt lưng anh, cũng may trên đường đi không có lính gác, nếu không thì họ đã bị phát hiện.

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Đầu chó bảo mệnh*, hiểu được thì hiểu (bảo mệnh bảo mệnh bảo mệnh)

*狗头保命: Khi bạn đưa ra bất kỳ lời nhận xét nào, bạn thêm một cái đầu chó ở phía sau sẽ tương đương với việc truyền đạt một tuyên bố: "Nếu bạn chán ghét nội dung tôi viết, xin đừng xem xét chúng một cách nghiêm túc, bởi vì ngay cả tôi không có ý định chứng minh tính xác thực của nó một cách hợp lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau