Chương 88: Cắn nuốt (6)
Chương 88: Cắn nuốt
Edit: jena
Sở Nhuế không nghe thấy câu trả lời, bên tai lại vang lên tiếng "kẽo kẹt". Cửa phòng bị mở ra, anh chớp mắt, lẳng lặng đứng yên, vừa tuyệt vọng, vừa mê mang.
Gió lạnh ào ạt đổ vào phòng cùng với tiếng gào rống của quái vật. Quái vật nâu nhào tới sau lưng Sở Nhuế, khi chuẩn bị chạm đến anh, sau lưng anh lại phát ra luồng sáng màu bạc chói lóa khiến quái vật bị đẩy lùi ra xa. Nó nhe răng trợn mắt, không cam lòng gào rú thật to, lần thứ hai nhào về phía Sở Nhuế. Lúc này, một thanh kiếm đâm thẳng qua yết hầu của nó.
Quái vật biến mất giữa không trung, Thương Trọng Lệ rút kiếm ra, nhìn vào căn phòng tối tăm, thấy Sở Nhuế đứng bất động ở góc tối, bóng dáng đơn bạc không nhúc nhích, dường như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào. Thương Trọng Lệ lao đến ôm anh vào lòng.
"Không sao, tôi ở đây rồi."
Một câu này khiến Sở Nhuế lung lay sắp đổ ngã hẳn vào trong lồng ngực của cậu. Cả người Sở Nhuế lạnh băng, run rẩy không ngừng.
"Không sao, không sao rồi." Khó có cơ hội Sở Nhuế chủ động ôm mình, Thương Trọng Lệ đương nhiên sẽ tận dụng cơ hội, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn, không ngờ trên người Sở Nhuế vẫn còn bùa chú mà cậu hạ xuống lúc ở bên ngoài, nhờ nó mà cậu có thể xác định được vị trí của anh, bất ngờ là cả hai chỉ cách nhau có một bức tường.
Thương Trọng Lệ nhìn trái nhìn phải: "Thằng nhóc kia đâu rồi?"
Sở Nhuế nắm lấy hai tay cậu, tìm cho mình một điểm chống đỡ, sắc mặt của anh rất tệ, còn nhàn nhạt ưu thương, giọng nói trầm thấp: "Chúa..."
"Hả?" Thương Trọng Lệ không hiểu gì.
"Chúa, là Green."
Chúa không phải quốc vương, mà là chúa tể tạo ra sinh mệnh của tất cả những người ở đây, là trung tâm của ảo cảnh.
Chúa trốn ở trong bóng tối, nhìn thấy hết mọi thứ. Vị trí trốn rất đẹp, không một ai có thể phát hiện ra.
Thương Trọng Lệ: "Hả?"
Sở Nhuế mệt mỏi nói với Thương Trọng Lệ rằng anh không nói giỡn, từ từ nói lại những manh mối của mình.
"Không có một chi tiết nào là vô dụng, thật ra ảo cảnh đã sớm cho chúng ta biết đáp án, ngày đầu tiên chúng ta đến đây, khắp nơi trong thành đều có tượng, hơn nữa là những bức tượng thiên sức giống nhau như đúc. Những ảo cảnh mà chúng ta vào lúc trước đều là những thứ được xây dựng dựa trên ký ức của vật quái sinh thời, đúng không?"
Thương Trọng Lệ suy nghĩ, gật gật đầu.
"Lúc đó tôi đã thấy kỳ lạ, cho đến khi chúng ta vào trong trang viên của bá tước, pho tượng thiên sứ ở bên trong lại không giống, mà là bức tượng của một đứa trẻ, tôi đã lưu ý ngay, sau đó thì một đứa trẻ vừa lúc xuất hiện, chính là Green, có phải quá trùng hợp hay không?"
Đâu chỉ là trùng hợp, không một ai sẽ tùy ý chú ý đến một bức tượng ven đường, không một ai lại ghi nhớ hình dạng của những bức tượng mình thấy trong đầu. Có lẽ trừ Sở Nhuế, đúng là không một ai, Thương Trọng Lệ cảm thán.
"Những bức tranh trong nhà thờ cũng cho tôi một chút manh mối, tôi chú ý đến bức tranh Chúa và ác ma đối lập với nhau, cha sứ lại ngắt lời tôi, ông ấy nói rằng "Tò mò hại chết mèo.", giống như nhắc nhở tôi rằng nội dung trên tranh có vấn đề, mãi cho đến khi Cam Hiểu Hiểu chết, tôi mới suy nghĩ cẩn thận..."
Thương Trọng Lệ còn chưa tiêu hóa kịp, Sở Nhuế lấy một lá bùa bị vứt bỏ từ trong túi ra.
"Bùa của tôi?" Thương Trọng Lệ phân biệt được ngay: "Là lá bùa tôi đưa cho Cam Hiểu Hiểu."
Sở Nhuế gật gật đầu: "Bên trên có khí vị của vật quái, cậu chú ý."
Thương Trọng Lệ mở Thiên Nhãn nhìn, quả thật có ánh sáng xanh.
"Cam Hiểu Hiểu đưa lá bùa của mình cho Green, nhưng bùa làm sao mà bảo vệ được vật quái. Cô bé dùng sự thiện lương của mình đổi một lá bùa đến mất mạng." Sở Nhuế gần như cắn răng nói ra ba chữ cuối cùng.
Sở Nhuế suy đoán rất nhiều thứ, không có chứng cứ đối chiếu, anh phỏng đoán Green là người dẫn nhóm áo đen đến để hại chết gia đình bá tước và Dell, Green cố ý để Cam Hiểu Hiểu phát hiện ra mình, hại chết Cam Hiểu Hiểu. Chính cậu bé là người khiến cả thành Karl rơi vào địa ngục, Sở Nhuế cho em một cơ hội cuối cùng, Green cũng từ bỏ, cậu bé mở cửa, để quái vật cắn chết Sở Nhuế.
Thương Trọng Lệ khó mà hình dung nổi, ảo cảnh lần này luôn cho cậu một cảm giác tối tăm, là sự bạo lực máu me mà người trưởng thành cũng khó lòng mà tiếp thu nổi. Chân tướng còn khiến cậu không rét mà run, ai mà có ngờ mọi chuyện lại liên quan đến một đứa trẻ.
"Anh cố ý tách khỏi tôi?" Thương Trọng Lệ bỗng nhiên nghĩ ra: "Anh nhớ rõ đường, cố ý chạy trốn đến một chỗ gần tôi để giúp tôi tìm anh dễ hơn, đúng không?" Giọng điệu của cậu có chút tức giận, cậu giận vì anh tự ý hành động, lần này là may mắn vì cậu không chạy quá xa, còn lần sau thì sao?
Sở Nhuế gật gật đầu: "Xin lỗi, để cậu lo lắng rồi, chỉ là tô biết cậu sẽ không đồng ý để tôi làm vậy." Anh đã đánh cược, đánh cược Green vẫn còn một tia thiện lương cuối cùng, đáng tiếc là anh đã thua.
"Green là vật quái, cậu bé là trung tâm chống đỡ cho ảo cảnh, bề ngoài là thiên sứ, linh hồn là ác quỷ." Sở Nhuế nhìn quanh bốn phía, từ không trung, thế giới bên ngoài và trong hoàng cung: "Cậu bé muốn trả thù thành Karl, dục vọng mãnh liệt khiến em ấy biến thành vật quái."
***
Mưa dần nhỏ hơn, lất phất bay xuống thành Karl.
Sau khi bốn người tập hợp lại với nhau thì chạy về trung tâm quảng trường, Thương Trọng Lệ vừa chạy vừa kể lại chân tướng cho Đường Kiền và La Lịch.
Đường Kiền nổi da gà khắp người: "Không ngờ, còn nhỏ như vậy, sao mà tàn nhẫn quá, anh với Hiểu Hiểu đối xử với nó tốt thế mà nó vẫn xuống tay được, gia đình bá tước cũng cưu mang nó, vậy mà... Đúng là bạch nhãn lang*... Khụ khụ, bạch nhãn lang!" Tam quan của Đường Kiền đảo điên rồi.
*白眼郎: chỉ người vong ân bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Nhiều người chạy vào trong giáo đường trong hoàng cung, cha sứ và người trong cung đứng trên đài cầu nguyện, mong Chúa sẽ mang ánh sáng đến cho thành Karl.
Quốc vương đứng giữa đám đông, những công tước xung quanh đều là chú bác của mình. Tuổi của quốc vương còn nhỏ, không có chút uy nghiêm nào.
Cha sứ cầu nguyện với Chúa, vươn hai tay khẩn cầu cùng người dần, khắp nơi vang vọng tiếng cầu nguyện.
Sở Nhuế nhìn thấy Green lẫn trong đám đông, cậu bé như một con rối không có linh hồn, mặc một bộ quần áo màu xanh biển, thân hình trắng nõn đặc biệt chói mắt.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn lên trời, lại nhìn những người ở xung quanh. Quần áo của bọn họ rách tả tơi, ai nấy cũng cao hơn cậu bé nhưng trông vô cùng bé nhỏ và yếu ớt.
Bỗng có ai đó la lên.
Những quý tộc hoảng loạn trên đài cao, lửa đạn bắt đầu chuẩn bị.
Dưới trời mây, một chất dịch nhầy màu đen chảy xuống. Lời cầu nguyện không chỉ nhận được sự thương hại từ Chúa mà còn kéo ác quỷ đến.
Sở Nhuế tận mắt nhìn thấy thân thể của Green từ từ biến hóa. Quần áo rách toác vì da thịt màu đen không ngừng căng trướng, từng tế bào gào thét biến lớn thành một con quái vật khổng lồ, to gấp mười lần quái vật bình thường bỗng nhiên xuất hiện giữa đám đông. Nó há cái miệng đầy máu, thân thể cao lớn hơn cả tòa thành, một ngụm nuốt hết những quý tộc trên đài cao vào bụng.
"A —"
Mọi người hỗn loạn bỏ chạy, đàn quái vật đua nhau bay xuống giết chóc. Một bóng trắng từ trong phòng vụt ra, tay trái cầm kiếm, tay phải cầm bùa chú bắt đầu niệm chú ngữ. Y bay lên cao giao tranh cùng quái vật, kiếm dài không ngừng đâm chém vào cơ thể của quái vật. Quái vật ăn đau liền đánh trả, nó vung tay lên, người nọ kịp thời né tránh.
Cảm thấy đánh không lại, người nọ hạ quyết tâm, chân phải đạp vào miệng quái vật, trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể của quái vật, y niệm bùa chú, lá bùa liền sáng lên bao phủ khắp người y, y hoàn toàn biến mất vào trong Không bao lâu sau, một tiếng nổ oanh tạc vang lên, quái vật khổng lồ bị chia năm xẻ bé, máu thịt văng tung tóe khắp nơi, trung tâm thành Karl đều ngập ngụa trong máu đỏ tanh hôi.
Nhóm Sở Nhuế tập trung nhìn, từ thanh niên mặc áo trắng từ trong cơ thể của quái vật mạnh mẽ bay ra, dừng chân trên đỉnh hoàng cung. Đó là Đới Hiển Tông đã không thấy từ lâu.
Đường Kiền nhìn chằm chằm đối phương từ xa, cảm thấy từng gặp qua ở đâu đó, hơn nữa cảm giác ngày càng mãnh liệt hơn, nhưng cậu chưa kịp nghĩ xong thì trông thấy Green đang từ trên trời rơi xuống.
Con quái vật khổng lồ vừa chết thì những con quái vật khác cũng nổ tung ngay tại chỗ, máu đỏ pha với nước mưa thành máu loãng. Những người còn đang chạy trốn bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ, dừng chân tại chỗ.
Nhóm Sở Nhuế chạy đến, Green phun máu từ trong miệng ra, cậu bé vươn tay nắm lấy góc áo của Sở Nhuế, đôi mắt trợn trừng phẫn hận, dùng hết sức lực đứt quãng nói: "Không hối hận... Không... Không hối hận!" Mỗi một lần nói đều dùng hết sức, máu đen không ngừng trào ra, cuối cùng tắt thở.
Nội tâm Sở Nhuế đầy phức tạp.
Nếu thật sự không có dao động, vì sao vẫn cố chấp nói không hối hận?
Sở Nhuế không hiểu, nhưng anh đã quan sát, vật quái không có cảm xúc, ngược lại, chính bản thân chúng được sinh ra từ cảm xúc, mức đô tình cảm phức tạp thậm chí còn vượt xa người bình thường, hoặc có thể nói chẳng khác gì chấp niệm.
Thân thể của Green từ từ hóa thành tro bụi, bay vào không khí, mưa bỗng nhiên ngừng rơi, cả thế giới như vừa bấm nút tạm ngừng.
Cùng lúc đó, sương mù dày đặc lan tràn khắp nơi.
***
Con người có thể xấu xa đến như thế nào?
Nhà của em bị binh lính của quốc vương phá hủy, em chạy trốn khắp nơi, em vẫn muốn tiếp tục sống.
Em bị nhiều người xua đuổi, đánh đập, khi gần như đói đến chết, em được một người đồ tể cho trú tạm. Đồ tể làm công việc tàn nhẫn nhất lại có chút lương thiện, cưu mang em.
Em chưa kịp vui mừng đã bị đồ tể bán đứng. Đồ tể chỉ là một tên giả nhân giả nghĩa, vì năm đồng bạc mà bán em cho binh lính của quốc vương.
"Đẹp quá!"
"Nó mới có 6 tuổi, là độ tuổi tốt nhất.""
"Con trai của Chekhov, đúng là xinh đẹp thật."
"Chủ nhân sẽ rất thích."
Em được trang điểm tinh xảo, những người xung quanh vây quanh bình luận. Em mê mang nhìn mọi thứ, ở đây có rất nhiều người, bọn họ cử chỉ ưu nhã, mặc những quần áo cao quý, giống như em trước đây. Em vẫn không biết một lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, xung quanh là một giáo đường, còn có một bức tượng rất kỳ quái.
Đó là một cơn ác mộng.
Lễ hiến tế bắt đầu.
Nhục nhã, xé rách, thống khổ.
Mỗi tuần một lần khiến em sống không bằng chết.
Cha bị vu oan, bị treo cổ trước mặt mọi người, em trở thành một con vật trong tay đám quý tộc, trên người đầy rẫy dấu vết dơ bẩn của những hành vi man rợ nhất, trên cổ là xích sắt, trên người là gông xiềng, quỳ lạy dưới bàn phải nhìn cha mình bị thi hình.
Cổ cha vặn vẹo ngửa ra sau, nhìn về phía em, hai mắt trắng dã chăm chăm nhìn em, ám ảnh em một thời gian dài.
Nghi lễ hiến tế tổ chứa mỗi tuần một lần, bọn họ tụ tập dưới bức tượng trong giáo đường, làm những chuyện khủng bố nhất. Họ cắt cổ phụ nữ, uống máu nuốt thịt. Họ thích thú một sủng vật còn hơi ấm, nếu không còn thì vứt bỏ.
Vì em luôn được yêu thích nên luôn được giữ lại, mỗi tuần đều tận mắt nhìn thấy những hành vi của ác quỷ đến hao mòn, tự mình lao xuống địa ngục, để cho ngọn lửa rực cháy thiêu đốt linh hồn.
Một ngày nọ, bọn họ bưng một mâm thịt tươi cho em, đã ba ngày em không ăn không uống, đầu váng mắt hoa, chịu đựng mùi tanh hôi, bỏ thịt tươi vào miệng, vì quá đói nên không biết mình đang ăn gì.
"Ha ha ha ha, nhìn nó vui chưa kìa, ăn thịt mẹ mình ngon lắm hả?"
Sau đó bọn họ lại đẩy em đến trước bức tượng, vừa cười vừa xé rách quần áo em.
Em chỉ nhìn thấy bức tượng trong tầm mắt.
Đầu tóc ác quỷ như rắn rết, ánh mắt dữ tợn nhìn khắp chốn, thu hết mọi hành vi ngang tàn do tín đồ của mình tạo ra.
Ác quỷ, tôi nguyện ý trao linh hồn mình cho ngài, xin ngài cho tôi sức mạnh có thể hủy diệt mọi thứ.
Tòa thành này đều là thứ dơ bẩn nhất, cần phải biến mất.
Gió tanh mưa máu bao phủ thế giới, ác quỷ nghe thấy lời thỉnh cầu của em.
...
"Chậc, sao lại chết rồi?" Người đàn ông thả cậu bé xuống, chán ghét phun một bãi nước bọt.
Dưới bức tượng màu đen có một cậu bé có làn da trắng nõn như tuyết, đôi mắt xanh lực như viên ngọc quý giá nhất, nhưng ánh sáng đã tắt ngóm.
Hô hấp của em cũng đã dừng lại.
Banorton Green, hưởng dương 8 tuổi.
03.11.22
Edit: jena
Sở Nhuế không nghe thấy câu trả lời, bên tai lại vang lên tiếng "kẽo kẹt". Cửa phòng bị mở ra, anh chớp mắt, lẳng lặng đứng yên, vừa tuyệt vọng, vừa mê mang.
Gió lạnh ào ạt đổ vào phòng cùng với tiếng gào rống của quái vật. Quái vật nâu nhào tới sau lưng Sở Nhuế, khi chuẩn bị chạm đến anh, sau lưng anh lại phát ra luồng sáng màu bạc chói lóa khiến quái vật bị đẩy lùi ra xa. Nó nhe răng trợn mắt, không cam lòng gào rú thật to, lần thứ hai nhào về phía Sở Nhuế. Lúc này, một thanh kiếm đâm thẳng qua yết hầu của nó.
Quái vật biến mất giữa không trung, Thương Trọng Lệ rút kiếm ra, nhìn vào căn phòng tối tăm, thấy Sở Nhuế đứng bất động ở góc tối, bóng dáng đơn bạc không nhúc nhích, dường như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào. Thương Trọng Lệ lao đến ôm anh vào lòng.
"Không sao, tôi ở đây rồi."
Một câu này khiến Sở Nhuế lung lay sắp đổ ngã hẳn vào trong lồng ngực của cậu. Cả người Sở Nhuế lạnh băng, run rẩy không ngừng.
"Không sao, không sao rồi." Khó có cơ hội Sở Nhuế chủ động ôm mình, Thương Trọng Lệ đương nhiên sẽ tận dụng cơ hội, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn, không ngờ trên người Sở Nhuế vẫn còn bùa chú mà cậu hạ xuống lúc ở bên ngoài, nhờ nó mà cậu có thể xác định được vị trí của anh, bất ngờ là cả hai chỉ cách nhau có một bức tường.
Thương Trọng Lệ nhìn trái nhìn phải: "Thằng nhóc kia đâu rồi?"
Sở Nhuế nắm lấy hai tay cậu, tìm cho mình một điểm chống đỡ, sắc mặt của anh rất tệ, còn nhàn nhạt ưu thương, giọng nói trầm thấp: "Chúa..."
"Hả?" Thương Trọng Lệ không hiểu gì.
"Chúa, là Green."
Chúa không phải quốc vương, mà là chúa tể tạo ra sinh mệnh của tất cả những người ở đây, là trung tâm của ảo cảnh.
Chúa trốn ở trong bóng tối, nhìn thấy hết mọi thứ. Vị trí trốn rất đẹp, không một ai có thể phát hiện ra.
Thương Trọng Lệ: "Hả?"
Sở Nhuế mệt mỏi nói với Thương Trọng Lệ rằng anh không nói giỡn, từ từ nói lại những manh mối của mình.
"Không có một chi tiết nào là vô dụng, thật ra ảo cảnh đã sớm cho chúng ta biết đáp án, ngày đầu tiên chúng ta đến đây, khắp nơi trong thành đều có tượng, hơn nữa là những bức tượng thiên sức giống nhau như đúc. Những ảo cảnh mà chúng ta vào lúc trước đều là những thứ được xây dựng dựa trên ký ức của vật quái sinh thời, đúng không?"
Thương Trọng Lệ suy nghĩ, gật gật đầu.
"Lúc đó tôi đã thấy kỳ lạ, cho đến khi chúng ta vào trong trang viên của bá tước, pho tượng thiên sứ ở bên trong lại không giống, mà là bức tượng của một đứa trẻ, tôi đã lưu ý ngay, sau đó thì một đứa trẻ vừa lúc xuất hiện, chính là Green, có phải quá trùng hợp hay không?"
Đâu chỉ là trùng hợp, không một ai sẽ tùy ý chú ý đến một bức tượng ven đường, không một ai lại ghi nhớ hình dạng của những bức tượng mình thấy trong đầu. Có lẽ trừ Sở Nhuế, đúng là không một ai, Thương Trọng Lệ cảm thán.
"Những bức tranh trong nhà thờ cũng cho tôi một chút manh mối, tôi chú ý đến bức tranh Chúa và ác ma đối lập với nhau, cha sứ lại ngắt lời tôi, ông ấy nói rằng "Tò mò hại chết mèo.", giống như nhắc nhở tôi rằng nội dung trên tranh có vấn đề, mãi cho đến khi Cam Hiểu Hiểu chết, tôi mới suy nghĩ cẩn thận..."
Thương Trọng Lệ còn chưa tiêu hóa kịp, Sở Nhuế lấy một lá bùa bị vứt bỏ từ trong túi ra.
"Bùa của tôi?" Thương Trọng Lệ phân biệt được ngay: "Là lá bùa tôi đưa cho Cam Hiểu Hiểu."
Sở Nhuế gật gật đầu: "Bên trên có khí vị của vật quái, cậu chú ý."
Thương Trọng Lệ mở Thiên Nhãn nhìn, quả thật có ánh sáng xanh.
"Cam Hiểu Hiểu đưa lá bùa của mình cho Green, nhưng bùa làm sao mà bảo vệ được vật quái. Cô bé dùng sự thiện lương của mình đổi một lá bùa đến mất mạng." Sở Nhuế gần như cắn răng nói ra ba chữ cuối cùng.
Sở Nhuế suy đoán rất nhiều thứ, không có chứng cứ đối chiếu, anh phỏng đoán Green là người dẫn nhóm áo đen đến để hại chết gia đình bá tước và Dell, Green cố ý để Cam Hiểu Hiểu phát hiện ra mình, hại chết Cam Hiểu Hiểu. Chính cậu bé là người khiến cả thành Karl rơi vào địa ngục, Sở Nhuế cho em một cơ hội cuối cùng, Green cũng từ bỏ, cậu bé mở cửa, để quái vật cắn chết Sở Nhuế.
Thương Trọng Lệ khó mà hình dung nổi, ảo cảnh lần này luôn cho cậu một cảm giác tối tăm, là sự bạo lực máu me mà người trưởng thành cũng khó lòng mà tiếp thu nổi. Chân tướng còn khiến cậu không rét mà run, ai mà có ngờ mọi chuyện lại liên quan đến một đứa trẻ.
"Anh cố ý tách khỏi tôi?" Thương Trọng Lệ bỗng nhiên nghĩ ra: "Anh nhớ rõ đường, cố ý chạy trốn đến một chỗ gần tôi để giúp tôi tìm anh dễ hơn, đúng không?" Giọng điệu của cậu có chút tức giận, cậu giận vì anh tự ý hành động, lần này là may mắn vì cậu không chạy quá xa, còn lần sau thì sao?
Sở Nhuế gật gật đầu: "Xin lỗi, để cậu lo lắng rồi, chỉ là tô biết cậu sẽ không đồng ý để tôi làm vậy." Anh đã đánh cược, đánh cược Green vẫn còn một tia thiện lương cuối cùng, đáng tiếc là anh đã thua.
"Green là vật quái, cậu bé là trung tâm chống đỡ cho ảo cảnh, bề ngoài là thiên sứ, linh hồn là ác quỷ." Sở Nhuế nhìn quanh bốn phía, từ không trung, thế giới bên ngoài và trong hoàng cung: "Cậu bé muốn trả thù thành Karl, dục vọng mãnh liệt khiến em ấy biến thành vật quái."
***
Mưa dần nhỏ hơn, lất phất bay xuống thành Karl.
Sau khi bốn người tập hợp lại với nhau thì chạy về trung tâm quảng trường, Thương Trọng Lệ vừa chạy vừa kể lại chân tướng cho Đường Kiền và La Lịch.
Đường Kiền nổi da gà khắp người: "Không ngờ, còn nhỏ như vậy, sao mà tàn nhẫn quá, anh với Hiểu Hiểu đối xử với nó tốt thế mà nó vẫn xuống tay được, gia đình bá tước cũng cưu mang nó, vậy mà... Đúng là bạch nhãn lang*... Khụ khụ, bạch nhãn lang!" Tam quan của Đường Kiền đảo điên rồi.
*白眼郎: chỉ người vong ân bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Nhiều người chạy vào trong giáo đường trong hoàng cung, cha sứ và người trong cung đứng trên đài cầu nguyện, mong Chúa sẽ mang ánh sáng đến cho thành Karl.
Quốc vương đứng giữa đám đông, những công tước xung quanh đều là chú bác của mình. Tuổi của quốc vương còn nhỏ, không có chút uy nghiêm nào.
Cha sứ cầu nguyện với Chúa, vươn hai tay khẩn cầu cùng người dần, khắp nơi vang vọng tiếng cầu nguyện.
Sở Nhuế nhìn thấy Green lẫn trong đám đông, cậu bé như một con rối không có linh hồn, mặc một bộ quần áo màu xanh biển, thân hình trắng nõn đặc biệt chói mắt.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn lên trời, lại nhìn những người ở xung quanh. Quần áo của bọn họ rách tả tơi, ai nấy cũng cao hơn cậu bé nhưng trông vô cùng bé nhỏ và yếu ớt.
Bỗng có ai đó la lên.
Những quý tộc hoảng loạn trên đài cao, lửa đạn bắt đầu chuẩn bị.
Dưới trời mây, một chất dịch nhầy màu đen chảy xuống. Lời cầu nguyện không chỉ nhận được sự thương hại từ Chúa mà còn kéo ác quỷ đến.
Sở Nhuế tận mắt nhìn thấy thân thể của Green từ từ biến hóa. Quần áo rách toác vì da thịt màu đen không ngừng căng trướng, từng tế bào gào thét biến lớn thành một con quái vật khổng lồ, to gấp mười lần quái vật bình thường bỗng nhiên xuất hiện giữa đám đông. Nó há cái miệng đầy máu, thân thể cao lớn hơn cả tòa thành, một ngụm nuốt hết những quý tộc trên đài cao vào bụng.
"A —"
Mọi người hỗn loạn bỏ chạy, đàn quái vật đua nhau bay xuống giết chóc. Một bóng trắng từ trong phòng vụt ra, tay trái cầm kiếm, tay phải cầm bùa chú bắt đầu niệm chú ngữ. Y bay lên cao giao tranh cùng quái vật, kiếm dài không ngừng đâm chém vào cơ thể của quái vật. Quái vật ăn đau liền đánh trả, nó vung tay lên, người nọ kịp thời né tránh.
Cảm thấy đánh không lại, người nọ hạ quyết tâm, chân phải đạp vào miệng quái vật, trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể của quái vật, y niệm bùa chú, lá bùa liền sáng lên bao phủ khắp người y, y hoàn toàn biến mất vào trong Không bao lâu sau, một tiếng nổ oanh tạc vang lên, quái vật khổng lồ bị chia năm xẻ bé, máu thịt văng tung tóe khắp nơi, trung tâm thành Karl đều ngập ngụa trong máu đỏ tanh hôi.
Nhóm Sở Nhuế tập trung nhìn, từ thanh niên mặc áo trắng từ trong cơ thể của quái vật mạnh mẽ bay ra, dừng chân trên đỉnh hoàng cung. Đó là Đới Hiển Tông đã không thấy từ lâu.
Đường Kiền nhìn chằm chằm đối phương từ xa, cảm thấy từng gặp qua ở đâu đó, hơn nữa cảm giác ngày càng mãnh liệt hơn, nhưng cậu chưa kịp nghĩ xong thì trông thấy Green đang từ trên trời rơi xuống.
Con quái vật khổng lồ vừa chết thì những con quái vật khác cũng nổ tung ngay tại chỗ, máu đỏ pha với nước mưa thành máu loãng. Những người còn đang chạy trốn bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ, dừng chân tại chỗ.
Nhóm Sở Nhuế chạy đến, Green phun máu từ trong miệng ra, cậu bé vươn tay nắm lấy góc áo của Sở Nhuế, đôi mắt trợn trừng phẫn hận, dùng hết sức lực đứt quãng nói: "Không hối hận... Không... Không hối hận!" Mỗi một lần nói đều dùng hết sức, máu đen không ngừng trào ra, cuối cùng tắt thở.
Nội tâm Sở Nhuế đầy phức tạp.
Nếu thật sự không có dao động, vì sao vẫn cố chấp nói không hối hận?
Sở Nhuế không hiểu, nhưng anh đã quan sát, vật quái không có cảm xúc, ngược lại, chính bản thân chúng được sinh ra từ cảm xúc, mức đô tình cảm phức tạp thậm chí còn vượt xa người bình thường, hoặc có thể nói chẳng khác gì chấp niệm.
Thân thể của Green từ từ hóa thành tro bụi, bay vào không khí, mưa bỗng nhiên ngừng rơi, cả thế giới như vừa bấm nút tạm ngừng.
Cùng lúc đó, sương mù dày đặc lan tràn khắp nơi.
***
Con người có thể xấu xa đến như thế nào?
Nhà của em bị binh lính của quốc vương phá hủy, em chạy trốn khắp nơi, em vẫn muốn tiếp tục sống.
Em bị nhiều người xua đuổi, đánh đập, khi gần như đói đến chết, em được một người đồ tể cho trú tạm. Đồ tể làm công việc tàn nhẫn nhất lại có chút lương thiện, cưu mang em.
Em chưa kịp vui mừng đã bị đồ tể bán đứng. Đồ tể chỉ là một tên giả nhân giả nghĩa, vì năm đồng bạc mà bán em cho binh lính của quốc vương.
"Đẹp quá!"
"Nó mới có 6 tuổi, là độ tuổi tốt nhất.""
"Con trai của Chekhov, đúng là xinh đẹp thật."
"Chủ nhân sẽ rất thích."
Em được trang điểm tinh xảo, những người xung quanh vây quanh bình luận. Em mê mang nhìn mọi thứ, ở đây có rất nhiều người, bọn họ cử chỉ ưu nhã, mặc những quần áo cao quý, giống như em trước đây. Em vẫn không biết một lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, xung quanh là một giáo đường, còn có một bức tượng rất kỳ quái.
Đó là một cơn ác mộng.
Lễ hiến tế bắt đầu.
Nhục nhã, xé rách, thống khổ.
Mỗi tuần một lần khiến em sống không bằng chết.
Cha bị vu oan, bị treo cổ trước mặt mọi người, em trở thành một con vật trong tay đám quý tộc, trên người đầy rẫy dấu vết dơ bẩn của những hành vi man rợ nhất, trên cổ là xích sắt, trên người là gông xiềng, quỳ lạy dưới bàn phải nhìn cha mình bị thi hình.
Cổ cha vặn vẹo ngửa ra sau, nhìn về phía em, hai mắt trắng dã chăm chăm nhìn em, ám ảnh em một thời gian dài.
Nghi lễ hiến tế tổ chứa mỗi tuần một lần, bọn họ tụ tập dưới bức tượng trong giáo đường, làm những chuyện khủng bố nhất. Họ cắt cổ phụ nữ, uống máu nuốt thịt. Họ thích thú một sủng vật còn hơi ấm, nếu không còn thì vứt bỏ.
Vì em luôn được yêu thích nên luôn được giữ lại, mỗi tuần đều tận mắt nhìn thấy những hành vi của ác quỷ đến hao mòn, tự mình lao xuống địa ngục, để cho ngọn lửa rực cháy thiêu đốt linh hồn.
Một ngày nọ, bọn họ bưng một mâm thịt tươi cho em, đã ba ngày em không ăn không uống, đầu váng mắt hoa, chịu đựng mùi tanh hôi, bỏ thịt tươi vào miệng, vì quá đói nên không biết mình đang ăn gì.
"Ha ha ha ha, nhìn nó vui chưa kìa, ăn thịt mẹ mình ngon lắm hả?"
Sau đó bọn họ lại đẩy em đến trước bức tượng, vừa cười vừa xé rách quần áo em.
Em chỉ nhìn thấy bức tượng trong tầm mắt.
Đầu tóc ác quỷ như rắn rết, ánh mắt dữ tợn nhìn khắp chốn, thu hết mọi hành vi ngang tàn do tín đồ của mình tạo ra.
Ác quỷ, tôi nguyện ý trao linh hồn mình cho ngài, xin ngài cho tôi sức mạnh có thể hủy diệt mọi thứ.
Tòa thành này đều là thứ dơ bẩn nhất, cần phải biến mất.
Gió tanh mưa máu bao phủ thế giới, ác quỷ nghe thấy lời thỉnh cầu của em.
...
"Chậc, sao lại chết rồi?" Người đàn ông thả cậu bé xuống, chán ghét phun một bãi nước bọt.
Dưới bức tượng màu đen có một cậu bé có làn da trắng nõn như tuyết, đôi mắt xanh lực như viên ngọc quý giá nhất, nhưng ánh sáng đã tắt ngóm.
Hô hấp của em cũng đã dừng lại.
Banorton Green, hưởng dương 8 tuổi.
03.11.22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất