Chương 89: Hiện thực
Bệnh viện ồn ào tấp nập, một người đàn ông vừa bước vào, anh đeo kính, bộ dáng văn nhã lịch sự, nhanh chân bước đến quầy lễ tân.
"Xin chào, tôi muốn thu dọn đồ đạc của một bệnh nhân tên Cam Hiểu Hiểu."
Y tá trực quầy ngẩng đầu, đáp: "Bệnh viện của chúng tôi không có bệnh nhân nào tên Cam Hiểu Hiểu, xin hỏi anh có nhớ nhầm hay không?"
Người đàn ông nôn nóng gõ gõ tay lên mặt bàn: "Cô kiểm tra lại giúp tôi với?"
Kỳ lạ, y tá tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó nhận ra: "A, là Cam Hiểu Hiểu!" Cô đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới: "Anh là gì của cô bé?"
"Tôi là bạn của cô bé, cô bé là cô nhi, không có người thân, tôi ở chung viện phúc lợi với cô bé, tôi có thể chứng minh thân phận của mình ở viện phúc lợi. Đồ đạc của cô bé để ở đây cũng không thể xử lý, tôi giúp cô bé làm thủ tục."
Vừa nghe thấy người đàn ông muốn trả viện phí, anh lại nhanh chóng lấy giấy chứng minh, y tá liền thay đổi sắc mặt: "Được rồi, được rồi, tôi dẫn anh đi lấy."
Trong phòng bệnh tối tăm nồng nặc mùi thuốc sát trùng, người đàn ông hơi khó chịu xoa xoa mũi, y tá dẫn anh vào trong: "Cô bé cũng không có nhiều đò, chỉ có quần áo và sách vở."
Người đàn ông đến trước giường của cô bé, đầu giường có một quyển nhật ký, anh mở ra, lướt nhìn.
Y tá vẫn nói ở phía sau: "Cô bé luôn ở đây, tiền cũng chưa trả, muốn phẫu thuật cũng không có đủ tiền, chúng tôi khuyên cô bé trước mắt cứ mượn ai đó, nhưng sức khỏe và thân phận của cô bé cũng không đảm bảo để đến nơi nào mượn được tiền. Anh biết cô bé đã đi đâu rồi không?" Y tá bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái, sao cô lại không nhớ Cam Hiểu Hiểu đã đi đâu, sao cô bé lại không có ở trong phòng bệnh?
Tiếng lật giấy sột soạt vang lên, người đàn ông nói: "Cô bé đã mất rồi."
Y tá hơi khựng lại: "Ôi trời, đáng thương quá, còn nhỏ như vậy, anh cũng đừng quá đau buồn, chúng tôi làm y tá ở đây, nhìn người đến người đi cũng đã quen..."
Rất thích.
Rất thích anh Sở Nhuế!
Anh ấy là người dịu dàng nhất mà mình từng biết, không giống các chị y tá, cũng không giống với những người khác, anh ấy luôn im lặng ở bên cạnh lắng nghe mình nói chuyện, sẽ đau lòng cho mình, dẫu rằng anh ấy cũng đối xử như vậy với những người còn lại.
Nếu mình không mắc bệnh thì tốt quá, mình chắc chắn sẽ tỏ tình với anh ấy, trở thành người yêu của anh ấy, chúng mình sẽ là hai người yêu nhau bình thường.
Hóa trị đau quá, chích thuốc đau quá, truyền nước cũng đau, cả người đều đau, không thể thở nổi.
Tóc rụng càng nhiều, chẳng còn bao nhiêu sợi, nhìn thật xấu, bình thường chỉ cần đội tóc giả đã có thể giấu được nhưng bây giờ thì không được nữa. Các y tá giúp mình cạo hết tóc, các chị không đồng ý cho mình đội tóc giả, vì không dễ xử lý, nhưng mình đã lén mua được hai bộ, mình nghĩ rằng lỡ như có vào trong trò chơi, gặp lại anh Sở Nhuế, anh sẽ nhìn thấy mình trong bộ dáng xinh đẹp.
Hôm nay đi dạo bộ dưới sân, không thể khống chế nước tiểu, mình sẽ không thể đi bộ như bình thường được nữa? Sẽ không thể tự sinh hoạt, sau đó từ từ chết ư?
Mình sợ lắm, sao không thể trực tiếp chết đi? Vì sao phải thống khổ rồi mới chết?
Trên đời này đã không còn một ai thương xót cho mình nữa, mình là một đứa trẻ bị ruồng bỏ.
Nếu là anh Sở Nhuế, hẳn là anh sẽ thương mình.
Nhớ anh quá nhớ anh quá nhớ anh quá nhớ anh quá...
Mình nghe nói phó bản khó của 《 Tầm Bí 》có thể thực hiện ước nguyện cho người chơi, nếu là thật, mình hy vọng mình có thể khỏe mạnh hơn, chết không đáng sợ, mình không còn thứ gì trói buộc ở đây nữa, nhưng mình muốn sống vì anh Sở Nhuế.
Tiếp theo là phó bản khó rồi, chỉ một lần nữa thôi, một lần cuối cùng.
Mình muốn mặc một chiếc váy, trang điểm thật xinh đẹp, hẹn hò với anh ấy, rồi cùng nhau kết hôn.
Tầm Bí, Tầm Bí, nhất định với thực hiện được ước nguyện của mình.
"..."
Y tá nhìn người đàn ông đứng bất động trước mặt, lại nhìn quanh bốn phía, không hiểu vì sao mà phát run.
Cô đến phòng bệnh này làm gì? Đúng rồi, người đàn ông này muốn trả tiền thuốc và viện phí.
Nhưng... phòng bệnh này của ai?
Người đàn ông đóng cuốn sổ nhật ký, xoay người: "Chúng ta thanh toán viện phí thôi."
Y tá hoang mang nhíu mày: "Ừm, viện phí..." Cô dẫn người đàn ông ra bên ngoài, tra cứu trên máy tính, không tra được thông tin gì về bệnh nhân ở phòng bệnh đó.
Trong nháy mắt, y tá sởn tóc gáy.
"Sao thế?" Người đàn ông hỏi.
Khóe mắt ửng đỏ của người đàn ông khiến cô không rét mà run, cô quay sang hỏi y tá khác: "Cô nhớ bệnh nhân nào ở phòng 104 không?"
Y tá kia buột miệng nói: "104 hả, không phải là..." Đang nói thì cô cũng dừng lại, lục lọi trong ký ức trống rỗng: "Là... là ai nhỉ?"
Hai y tá nhìn nhau.
Vì không tra ra thông tin bệnh nhân nên cũng không thể trả viện phí, người đàn ông dọn dẹp đồ đạc của Cam Hiểu Hiểu ra khỏi bệnh viện. Anh bồi táng chúng ở một nghĩa trang ở phía tây, anh không thể dẫn Cam Hiểu Hiểu ra khỏi ảo cảnh đành phải dùng cách này để lưu giữ sự tồn tại của cô ở thế giới này.
Người chết ở trong ảo cảnh sẽ bị thế giới hiện thực dần lãng quên.
Người đàn ông đặt xuống một bó hoa hướng dương, trên mộ có một tấm ảnh chụp, hình ảnh của một cô gái tươi tắn mỉm cười dần biến mất, chỉ còn lại một tấm ảnh trống rỗng. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong xanh văn vắt, có vẻ là một thế giới cực kỳ tốt đẹp.
Có vẻ là thế.
"Sở Nhuế!"
Một chiếc xe từ xa chạy đến, dừng ngay lối nhỏ, Đường Kiền thò đầu từ trong xe ra, vẫy tay về phía anh.
Sở Nhuế cúi đầu, lần cuối cùng nhìn Cam Hiểu Hiểu rồi đứng dậy: "Đến ngay."
Anh lên xe, Thương Trọng Lệ ngồi ở ghế lái, anh ngồi vào ghế phụ, phía sau là Đường Kiền và La Lịch. Đường Kiền nhìn đối phương đầy chán ghét, dựa lên phía trước: "Chúng ta đổi chỗ được không, tôi nhìn anh ta là thấy phiền!"
La Lịch dùng mũi chân đá đá chân sau của Đường Kiền: "Nhóc con không có lương tâm, sao tôi lại làm phiền cậu?"
Đường Kiền không có lý do để trả lời, đành ngồi với La Lịch. Cậu không thể hiểu nổi vì sao mà mình lại tâm phiền ý loạn, tim cũng đạp nhanh, đặc biệt khi không làm gì, cậu có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương gỗ tùng trên người La Lịch, điều này càng khiến cậu bực bội hơn.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Sở Nhuế hỏi.
Thương Trọng Lệ vừa lái xe vừa nói: "Đi ăn cơm, Đường Kiền nói là tìm thấy một nhà hàng không tồi ở trên mạng."
Sở Nhuế gật gật đầu, dựa lưng ra sau ghế nghỉ ngơi.
Xe lái vững vàng, Thương Trọng Lệ nói: "Anh mệt thì cứ nghỉ ngơi chút đi."
Đáp lời cậu là một tiếng "ừ" nhẹ nhàng.
Ở băng ghế sau, Đường Kiền mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, hai ngày nay cậu chỉ suy nghĩ một chuyện.
Trong ảo cảnh, khi cậu cảm mạo rồi hôn mê, câu nói của La Lịch có ý nghĩa gì?
Thật ra cậu chỉ nghe được nửa câu đầu: "Tôi cần phải bảo vệ Sở Nhuế..."
"..." Vậy mà nói không thích Sở Nhuế!
Cần phải bảo vệ nữa cơ đấy!
Nhưng Sở Nhuế có Thương Trọng lệ rồi, chẳng lẽ La Lịch muốn làm người thứ ba?
Đồ phá bĩnh tình yêu của người khác, không phải người tốt!
Nhưng anh ta đã cho Sở Nhuế biết tâm ý của mình chưa?
Chẳng lẽ anh ta chỉ muốn im lặng dõi theo người ta?
Fuck!
Vậy thì quá đáng thương!
Đường Kiền dẩu môi, oán giận trong lòng.
Quên đi, anh ta thích thì xứng đáng chỉ được yêu đơn phương người khác thôi.
Đường Kiền buồn bực cho đến buổi tối. Buổi tối, tiếng cười đùa nô nức vọng lên từ vườn hoa dưới lầu, Đường Kiền không đọc sách nổi, tựa vào ban công nhìn xuống bên dưới.
Dưới bóng cây, Sở Nhuế đang chơi bóng cao su với hai đứa nhỏ, trông vô cùng vui vẻ. Sở Nhuế luôn khiến người khác có cảm giác thân thiết, đánh giá cẩn thận thì anh đeo mắt kính, nhìn qua nhã nhặn lịch sự, khi mỉm cười còn lộ một lúm đồng tiền nho nhỏ, thiện lương như nước, quả thật là đúng với câu khí chất như ngọc.
Không hổ là một anh trai thẳng...
Tuy không phải loại hình hợp thị hiếu của phụ nữ nhưng lại dễ hấp dẫn đàn ông. Thương Trọng lệ này, La Lịch nữa, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên, một người là tình cảm chân thành mãnh liệt, một người còn thề sống thề chết muốn bảo vệ...
Đường Kiền thở dài, đang chuẩn bị xoay người muốn nằm xuống đọc sách tiếp, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh: "Đẹp lắm à?"
"Fuck, anh muốn hù chết tôi à!" Trái tim như bị bóp nghẹn lại khi nhìn thấy một gương mặt tuấn tú dí sát vào mặt mình.
La Lịch thì thầm vào tai cậu: "Sao mà tôi nỡ dọa cậu được."
Đường Kiền bị ép ra phía sau, muốn đẩy đối phương ra, lúc này mới ý thức được khoảng cách của cả hai cực kỳ nguy hiểm.
Cậu bị dọa đến mức dán lưng ra sau giường, La Lịch tiến sát lên, hai chân tách ra kẹp chân cậu ở giữa, nửa người trên hoàn toàn tựa vào người cậu, bên tai còn tràn đầy tiếng thở của đối phương.
"Anh tránh ra!" Đường Kiền đỏ bừng mặt xô đẩy, La Lịch càng dùng sức đè xuống.
"Tránh ra làm gì? Không phải chúng ta luôn ngủ như vậy sao? Bây giờ cũng trễ rồi, mau đi ngủ thôi." La Lịch cong môi, tỏ vẻ nghiền ngẫm nói.
Lúc trước... cũng ngủ như vậy?
Đường Kiền hồi tưởng một chút.
Fuck! Hình như đúng là vậy thật!
Sao bây giờ cậu lại cảm thấy kỳ lạ quá, trái tim còn đập nhanh như vậy?
Nhìn sắc mặt rối rắm của Đường Kiền, La Lịch khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn lên môi thiếu niên: "Sao mà đáng yêu thế hả?"
Đường Kiền ngây ngốc nhìn đối phương.
"..."
"..."
"...!"
Đường Kiền che miệng lại: "Anh... anh vừa làm gì!" Ngày thường thích động tay động chân thì cũng thôi đi, sao mà có thể hôn môi được, cậu còn nhỏ, nụ hôn đầu tiên muốn để lại cho vợ tương lai mà!
"Sao mà dễ thẹn thùng thế..." La Lịch kéo tay cậu ra, lại hôn xuống.
Xúc cảm ấm nóng mềm mại khiến đầu óc Đường Kiền váng vất, giống như bị điện giật đến tê dại: "Anh... Hu hu anh là đồ biến thái, tôi... Anh... Chúng ta đều là đàn ông, anh hôn tôi làm gì! Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi!"
La Lịch không thể nhịn được nữa, cười ra tiếng, ánh mắt lưu động, chăm chú nhìn Đường Kiền: "Bé ngốc, lúc trước nằm ngủ với nhau tôi đã hôn em rồi, nụ hôn đầu tiên của em sớm đã chẳng còn..."
"..."
"...!"
Đường Kiền rơi lệ, cậu lật người lại, bò ra ngoài: "Anh Sở Nhuế, có biến thái!"
Bò được vài cm lại bị La Lịch chặn ngang ôm trở về, ôm vào trong ngực, hô hấp của đối phương phả vào bên tai, trái tim của Đường Kiền run lên.
"Chẳng phải chúng ta đều thích nhau sao, bé yêu, em làm sao vậy?"
Những ngón tay không an phận bắt đầu trêu chọc khắp nơi, Đường Kiền ngơ ngác: "Cái gì mà đều thích nhau..."
La Lịch cười nói: "Bé ngốc, trong trò chơi, không phải em ghen tuông vì tôi à, không phải tôi đã nói người tôi muốn bảo vệ là em à?"
Cái gì vậy?
Hoàn hồn từ trong mê cung ký ức, Đường Kiền mơ hồ nhớ lại khung cảnh trong nhà thờ, lời nói của La Lịch trước khi cậu bất tỉnh.
Cậu là người tôi muốn bảo vệ...
Gương mặt ửng hồng, Đường Kiền còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đột nhiên bị ôm chặt lấy, bên tai là lời thủ thỉ: "Đáng yêu quá đi..."
Đáng yêu gì chứ... Đường Kiền mím môi, cảm thấy xấu hổ, mấy chữ "đều thích nhau" xẹt qua đầu, cậu bừng tỉnh đại ngộ hình như cậu không nên xấu hổ!
Sau khi nghĩ kỹ, Đường Kiền cảm nhận được tiếng hít thở ở sau lưng, nhiệt độ ấm áp và tiếng đập của trái tim, cuối cùng ầm ầm bùng nổ, cả người chẳng khác gì một túi chườm nóng.
Ra là cậu... thích, còn ghen tuông!
"Nghĩ gì thế?" La Lịch cọ cọ lên lỗ tai thiếu niên.
"Hả... A!"
Biến thái chết tiệt!
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Phó bản thứ bảy: Thật may mắn
"Xin chào, tôi muốn thu dọn đồ đạc của một bệnh nhân tên Cam Hiểu Hiểu."
Y tá trực quầy ngẩng đầu, đáp: "Bệnh viện của chúng tôi không có bệnh nhân nào tên Cam Hiểu Hiểu, xin hỏi anh có nhớ nhầm hay không?"
Người đàn ông nôn nóng gõ gõ tay lên mặt bàn: "Cô kiểm tra lại giúp tôi với?"
Kỳ lạ, y tá tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó nhận ra: "A, là Cam Hiểu Hiểu!" Cô đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới: "Anh là gì của cô bé?"
"Tôi là bạn của cô bé, cô bé là cô nhi, không có người thân, tôi ở chung viện phúc lợi với cô bé, tôi có thể chứng minh thân phận của mình ở viện phúc lợi. Đồ đạc của cô bé để ở đây cũng không thể xử lý, tôi giúp cô bé làm thủ tục."
Vừa nghe thấy người đàn ông muốn trả viện phí, anh lại nhanh chóng lấy giấy chứng minh, y tá liền thay đổi sắc mặt: "Được rồi, được rồi, tôi dẫn anh đi lấy."
Trong phòng bệnh tối tăm nồng nặc mùi thuốc sát trùng, người đàn ông hơi khó chịu xoa xoa mũi, y tá dẫn anh vào trong: "Cô bé cũng không có nhiều đò, chỉ có quần áo và sách vở."
Người đàn ông đến trước giường của cô bé, đầu giường có một quyển nhật ký, anh mở ra, lướt nhìn.
Y tá vẫn nói ở phía sau: "Cô bé luôn ở đây, tiền cũng chưa trả, muốn phẫu thuật cũng không có đủ tiền, chúng tôi khuyên cô bé trước mắt cứ mượn ai đó, nhưng sức khỏe và thân phận của cô bé cũng không đảm bảo để đến nơi nào mượn được tiền. Anh biết cô bé đã đi đâu rồi không?" Y tá bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái, sao cô lại không nhớ Cam Hiểu Hiểu đã đi đâu, sao cô bé lại không có ở trong phòng bệnh?
Tiếng lật giấy sột soạt vang lên, người đàn ông nói: "Cô bé đã mất rồi."
Y tá hơi khựng lại: "Ôi trời, đáng thương quá, còn nhỏ như vậy, anh cũng đừng quá đau buồn, chúng tôi làm y tá ở đây, nhìn người đến người đi cũng đã quen..."
Rất thích.
Rất thích anh Sở Nhuế!
Anh ấy là người dịu dàng nhất mà mình từng biết, không giống các chị y tá, cũng không giống với những người khác, anh ấy luôn im lặng ở bên cạnh lắng nghe mình nói chuyện, sẽ đau lòng cho mình, dẫu rằng anh ấy cũng đối xử như vậy với những người còn lại.
Nếu mình không mắc bệnh thì tốt quá, mình chắc chắn sẽ tỏ tình với anh ấy, trở thành người yêu của anh ấy, chúng mình sẽ là hai người yêu nhau bình thường.
Hóa trị đau quá, chích thuốc đau quá, truyền nước cũng đau, cả người đều đau, không thể thở nổi.
Tóc rụng càng nhiều, chẳng còn bao nhiêu sợi, nhìn thật xấu, bình thường chỉ cần đội tóc giả đã có thể giấu được nhưng bây giờ thì không được nữa. Các y tá giúp mình cạo hết tóc, các chị không đồng ý cho mình đội tóc giả, vì không dễ xử lý, nhưng mình đã lén mua được hai bộ, mình nghĩ rằng lỡ như có vào trong trò chơi, gặp lại anh Sở Nhuế, anh sẽ nhìn thấy mình trong bộ dáng xinh đẹp.
Hôm nay đi dạo bộ dưới sân, không thể khống chế nước tiểu, mình sẽ không thể đi bộ như bình thường được nữa? Sẽ không thể tự sinh hoạt, sau đó từ từ chết ư?
Mình sợ lắm, sao không thể trực tiếp chết đi? Vì sao phải thống khổ rồi mới chết?
Trên đời này đã không còn một ai thương xót cho mình nữa, mình là một đứa trẻ bị ruồng bỏ.
Nếu là anh Sở Nhuế, hẳn là anh sẽ thương mình.
Nhớ anh quá nhớ anh quá nhớ anh quá nhớ anh quá...
Mình nghe nói phó bản khó của 《 Tầm Bí 》có thể thực hiện ước nguyện cho người chơi, nếu là thật, mình hy vọng mình có thể khỏe mạnh hơn, chết không đáng sợ, mình không còn thứ gì trói buộc ở đây nữa, nhưng mình muốn sống vì anh Sở Nhuế.
Tiếp theo là phó bản khó rồi, chỉ một lần nữa thôi, một lần cuối cùng.
Mình muốn mặc một chiếc váy, trang điểm thật xinh đẹp, hẹn hò với anh ấy, rồi cùng nhau kết hôn.
Tầm Bí, Tầm Bí, nhất định với thực hiện được ước nguyện của mình.
"..."
Y tá nhìn người đàn ông đứng bất động trước mặt, lại nhìn quanh bốn phía, không hiểu vì sao mà phát run.
Cô đến phòng bệnh này làm gì? Đúng rồi, người đàn ông này muốn trả tiền thuốc và viện phí.
Nhưng... phòng bệnh này của ai?
Người đàn ông đóng cuốn sổ nhật ký, xoay người: "Chúng ta thanh toán viện phí thôi."
Y tá hoang mang nhíu mày: "Ừm, viện phí..." Cô dẫn người đàn ông ra bên ngoài, tra cứu trên máy tính, không tra được thông tin gì về bệnh nhân ở phòng bệnh đó.
Trong nháy mắt, y tá sởn tóc gáy.
"Sao thế?" Người đàn ông hỏi.
Khóe mắt ửng đỏ của người đàn ông khiến cô không rét mà run, cô quay sang hỏi y tá khác: "Cô nhớ bệnh nhân nào ở phòng 104 không?"
Y tá kia buột miệng nói: "104 hả, không phải là..." Đang nói thì cô cũng dừng lại, lục lọi trong ký ức trống rỗng: "Là... là ai nhỉ?"
Hai y tá nhìn nhau.
Vì không tra ra thông tin bệnh nhân nên cũng không thể trả viện phí, người đàn ông dọn dẹp đồ đạc của Cam Hiểu Hiểu ra khỏi bệnh viện. Anh bồi táng chúng ở một nghĩa trang ở phía tây, anh không thể dẫn Cam Hiểu Hiểu ra khỏi ảo cảnh đành phải dùng cách này để lưu giữ sự tồn tại của cô ở thế giới này.
Người chết ở trong ảo cảnh sẽ bị thế giới hiện thực dần lãng quên.
Người đàn ông đặt xuống một bó hoa hướng dương, trên mộ có một tấm ảnh chụp, hình ảnh của một cô gái tươi tắn mỉm cười dần biến mất, chỉ còn lại một tấm ảnh trống rỗng. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong xanh văn vắt, có vẻ là một thế giới cực kỳ tốt đẹp.
Có vẻ là thế.
"Sở Nhuế!"
Một chiếc xe từ xa chạy đến, dừng ngay lối nhỏ, Đường Kiền thò đầu từ trong xe ra, vẫy tay về phía anh.
Sở Nhuế cúi đầu, lần cuối cùng nhìn Cam Hiểu Hiểu rồi đứng dậy: "Đến ngay."
Anh lên xe, Thương Trọng Lệ ngồi ở ghế lái, anh ngồi vào ghế phụ, phía sau là Đường Kiền và La Lịch. Đường Kiền nhìn đối phương đầy chán ghét, dựa lên phía trước: "Chúng ta đổi chỗ được không, tôi nhìn anh ta là thấy phiền!"
La Lịch dùng mũi chân đá đá chân sau của Đường Kiền: "Nhóc con không có lương tâm, sao tôi lại làm phiền cậu?"
Đường Kiền không có lý do để trả lời, đành ngồi với La Lịch. Cậu không thể hiểu nổi vì sao mà mình lại tâm phiền ý loạn, tim cũng đạp nhanh, đặc biệt khi không làm gì, cậu có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương gỗ tùng trên người La Lịch, điều này càng khiến cậu bực bội hơn.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Sở Nhuế hỏi.
Thương Trọng Lệ vừa lái xe vừa nói: "Đi ăn cơm, Đường Kiền nói là tìm thấy một nhà hàng không tồi ở trên mạng."
Sở Nhuế gật gật đầu, dựa lưng ra sau ghế nghỉ ngơi.
Xe lái vững vàng, Thương Trọng Lệ nói: "Anh mệt thì cứ nghỉ ngơi chút đi."
Đáp lời cậu là một tiếng "ừ" nhẹ nhàng.
Ở băng ghế sau, Đường Kiền mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, hai ngày nay cậu chỉ suy nghĩ một chuyện.
Trong ảo cảnh, khi cậu cảm mạo rồi hôn mê, câu nói của La Lịch có ý nghĩa gì?
Thật ra cậu chỉ nghe được nửa câu đầu: "Tôi cần phải bảo vệ Sở Nhuế..."
"..." Vậy mà nói không thích Sở Nhuế!
Cần phải bảo vệ nữa cơ đấy!
Nhưng Sở Nhuế có Thương Trọng lệ rồi, chẳng lẽ La Lịch muốn làm người thứ ba?
Đồ phá bĩnh tình yêu của người khác, không phải người tốt!
Nhưng anh ta đã cho Sở Nhuế biết tâm ý của mình chưa?
Chẳng lẽ anh ta chỉ muốn im lặng dõi theo người ta?
Fuck!
Vậy thì quá đáng thương!
Đường Kiền dẩu môi, oán giận trong lòng.
Quên đi, anh ta thích thì xứng đáng chỉ được yêu đơn phương người khác thôi.
Đường Kiền buồn bực cho đến buổi tối. Buổi tối, tiếng cười đùa nô nức vọng lên từ vườn hoa dưới lầu, Đường Kiền không đọc sách nổi, tựa vào ban công nhìn xuống bên dưới.
Dưới bóng cây, Sở Nhuế đang chơi bóng cao su với hai đứa nhỏ, trông vô cùng vui vẻ. Sở Nhuế luôn khiến người khác có cảm giác thân thiết, đánh giá cẩn thận thì anh đeo mắt kính, nhìn qua nhã nhặn lịch sự, khi mỉm cười còn lộ một lúm đồng tiền nho nhỏ, thiện lương như nước, quả thật là đúng với câu khí chất như ngọc.
Không hổ là một anh trai thẳng...
Tuy không phải loại hình hợp thị hiếu của phụ nữ nhưng lại dễ hấp dẫn đàn ông. Thương Trọng lệ này, La Lịch nữa, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên, một người là tình cảm chân thành mãnh liệt, một người còn thề sống thề chết muốn bảo vệ...
Đường Kiền thở dài, đang chuẩn bị xoay người muốn nằm xuống đọc sách tiếp, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh: "Đẹp lắm à?"
"Fuck, anh muốn hù chết tôi à!" Trái tim như bị bóp nghẹn lại khi nhìn thấy một gương mặt tuấn tú dí sát vào mặt mình.
La Lịch thì thầm vào tai cậu: "Sao mà tôi nỡ dọa cậu được."
Đường Kiền bị ép ra phía sau, muốn đẩy đối phương ra, lúc này mới ý thức được khoảng cách của cả hai cực kỳ nguy hiểm.
Cậu bị dọa đến mức dán lưng ra sau giường, La Lịch tiến sát lên, hai chân tách ra kẹp chân cậu ở giữa, nửa người trên hoàn toàn tựa vào người cậu, bên tai còn tràn đầy tiếng thở của đối phương.
"Anh tránh ra!" Đường Kiền đỏ bừng mặt xô đẩy, La Lịch càng dùng sức đè xuống.
"Tránh ra làm gì? Không phải chúng ta luôn ngủ như vậy sao? Bây giờ cũng trễ rồi, mau đi ngủ thôi." La Lịch cong môi, tỏ vẻ nghiền ngẫm nói.
Lúc trước... cũng ngủ như vậy?
Đường Kiền hồi tưởng một chút.
Fuck! Hình như đúng là vậy thật!
Sao bây giờ cậu lại cảm thấy kỳ lạ quá, trái tim còn đập nhanh như vậy?
Nhìn sắc mặt rối rắm của Đường Kiền, La Lịch khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn lên môi thiếu niên: "Sao mà đáng yêu thế hả?"
Đường Kiền ngây ngốc nhìn đối phương.
"..."
"..."
"...!"
Đường Kiền che miệng lại: "Anh... anh vừa làm gì!" Ngày thường thích động tay động chân thì cũng thôi đi, sao mà có thể hôn môi được, cậu còn nhỏ, nụ hôn đầu tiên muốn để lại cho vợ tương lai mà!
"Sao mà dễ thẹn thùng thế..." La Lịch kéo tay cậu ra, lại hôn xuống.
Xúc cảm ấm nóng mềm mại khiến đầu óc Đường Kiền váng vất, giống như bị điện giật đến tê dại: "Anh... Hu hu anh là đồ biến thái, tôi... Anh... Chúng ta đều là đàn ông, anh hôn tôi làm gì! Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi!"
La Lịch không thể nhịn được nữa, cười ra tiếng, ánh mắt lưu động, chăm chú nhìn Đường Kiền: "Bé ngốc, lúc trước nằm ngủ với nhau tôi đã hôn em rồi, nụ hôn đầu tiên của em sớm đã chẳng còn..."
"..."
"...!"
Đường Kiền rơi lệ, cậu lật người lại, bò ra ngoài: "Anh Sở Nhuế, có biến thái!"
Bò được vài cm lại bị La Lịch chặn ngang ôm trở về, ôm vào trong ngực, hô hấp của đối phương phả vào bên tai, trái tim của Đường Kiền run lên.
"Chẳng phải chúng ta đều thích nhau sao, bé yêu, em làm sao vậy?"
Những ngón tay không an phận bắt đầu trêu chọc khắp nơi, Đường Kiền ngơ ngác: "Cái gì mà đều thích nhau..."
La Lịch cười nói: "Bé ngốc, trong trò chơi, không phải em ghen tuông vì tôi à, không phải tôi đã nói người tôi muốn bảo vệ là em à?"
Cái gì vậy?
Hoàn hồn từ trong mê cung ký ức, Đường Kiền mơ hồ nhớ lại khung cảnh trong nhà thờ, lời nói của La Lịch trước khi cậu bất tỉnh.
Cậu là người tôi muốn bảo vệ...
Gương mặt ửng hồng, Đường Kiền còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đột nhiên bị ôm chặt lấy, bên tai là lời thủ thỉ: "Đáng yêu quá đi..."
Đáng yêu gì chứ... Đường Kiền mím môi, cảm thấy xấu hổ, mấy chữ "đều thích nhau" xẹt qua đầu, cậu bừng tỉnh đại ngộ hình như cậu không nên xấu hổ!
Sau khi nghĩ kỹ, Đường Kiền cảm nhận được tiếng hít thở ở sau lưng, nhiệt độ ấm áp và tiếng đập của trái tim, cuối cùng ầm ầm bùng nổ, cả người chẳng khác gì một túi chườm nóng.
Ra là cậu... thích, còn ghen tuông!
"Nghĩ gì thế?" La Lịch cọ cọ lên lỗ tai thiếu niên.
"Hả... A!"
Biến thái chết tiệt!
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Phó bản thứ bảy: Thật may mắn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất