Chương 13: Đặng Tần Nhiên cũng biết diễn
“ Chú... không cần vì em mà làm như này, em không cần mấy thứ này chú cầm về đi. “
“ Chị nhận nó đi, đây là tấm lòng của người ta chị nở để chú ấy buồn sao “
Phạm Ngọc Như lia mắt ra hiệu cho Đặng Tần Nhiên, lập tức anh bắt được tín hiệu, biểu cảm trên gương mặt tức khắc trở nên buồn bã.
“ Em đã nói cho tôi cơ hội rồi mà, đến quà của tôi em còn không nhận đây là tôi không xứng ư, xin lỗi vì đã làm phiền em, chỗ đồ đó nếu em không cần thì vứt đi, tôi về đây sau này sẽ không mặt dày bám lấy em nữa. “
Anh rưng nước nước mắt, quay người bước đi, Đặng Tần Nhiên đi chậm chạp từng bước đi đến cổng nhà, bước chân anh dừng lại.
“ Đặng Tần Nhiên! Chú đứng lại! “
Cô đi nhanh về phía anh, kéo cánh tay anh quay lại để anh nhìn mình.
Cô cũng không hiểu sao khi thấy anh trong bộ dạng buồn bã nhìn thấy anh rơi nước mắt, tâm trí cô nó như bị cái gì đó bắt lấy, cô không muốn thấy anh như vậy, không muốn anh đi.
“ Chú tại sao lại khóc, chú đừng khóc “
Anh nhận ra nước mắt của mình là biện pháp tốt nhất để mình tới gần cô hơn, anh bật chế độ mưa rơi trước mặt cô.
Phạm Tâm Châu rối bời, cô luống cuống tay chân không biết nên làm gì, vì sao anh lại khóc nhiều hơn nữa vậy?
Trước giờ chưa có người đàn ông nào như ông chú khóc trước mặt cô cả, làm sao để dỗ đây?
“ Được rồi, em nhận tất cả quà chú tặng, em không có ý trêu đùa tình cảm của chú đâu, em xin lỗi vì đã không nghĩ cho cảm nhận của chú. Giờ chú có yêu cầu gì cứ nói, em sẽ cố gắng làm xem như chuộc lỗi vậy. “
Đặng Tần Nhiên nghe cô nói xong lập tức lật mặt như bánh tráng, anh dùng tay lau khô nước mắt trên mặt mình, rồi vui vẻ nắm lấy hai bàn tay của cô.
“ Vậy ngày mai em rảnh không, tôi muốn dẫn em đến một nơi. “
Phạm Tâm Châu thấy một màn biến hóa của anh cô mới tờ mờ nhận ra bản thân cô hình như trúng bẫy của ông chú trước mặt rồi, cơn bực tức nhỏ như nắm tay chưa bùng nổ đã được ánh mắt dịu dàng của anh làm cho tan biến.
Cô gỡ bàn tay của anh ra, quay người đi vào trong nhà, Đặng Tần Nhiên đi theo sau.
“ Vào ăn sáng trước đã, sau đó mới nói đến chuyện khác. “
......................
9 giờ sáng
Bệnh viện X
Phòng bệnh vip
Nguyễn Hoài Nam được đưa tới bệnh viện từ tối qua đến giờ, tình trạng của hắn hiện giờ tóm gọn thành một chữ” thảm “.
Trên người hắn được các bác sĩ băng bó bằng vải trắng, cánh tay trái, chân phải, dọc hai bên xương sườn đều bị nứt, khuôn mặt hắn bị đánh đến sưng tấy bầm đỏ bầm tím.
Trong phòng bệnh hắn đang tức giận mà phát điên chửi mắng lên người cô y tá được thuê riêng để chăm sóc cho hắn.
“ Cút! Cút khỏi mắt tao...mày dám cười tao đúng không!... Lũ thấp hèn tụi bây, ba tao trả tiền thuê mày chăm sóc tao, mày lại dám thái độ với tao, ông đây sẽ nói ba tao trừng trị tụi mày! “
Hắn nằm trên giường mà la hét chửi mắng, vào hai người vệ sĩ và y tá, hai người họ chỉ biết đứng im một bên không dám lên tiếng, bọn họ chỉ là những người làm công ăn lương, Đặng Tần Nhiên trả tiền công cho họ rất hậu hĩnh bọn họ phải chấp nhận chịu đựng nó.
Đặng Tần Nhiên cùng Triệu Kỷ đi qua hành lang vào thang máy đi tới phòng bệnh của hắn, anh phải thăm non người con trai nuôi quý hoá của mình chứ, thời gian còn dài anh còn nhiều bất ngờ muốn mang đến cho tên súc sinh này lắm.
Chưa bước vào phòng anh đã nghe thấy giọng chửi mắng của Nguyễn Hoài Nam rồi, cánh cửa được mở ra, hai người bước vào.
Nguyễn Hoài Nam khi ở trước mặt ba nuôi thái độ của hắn lập tức trở nên an ổn lại, hắn ngậm cơn nóng giận xuống bụng.
“ Ba nuôi... người đến rồi. “
“ Ừ, ta nghe nói con bị thương khi làm xong công việc đã lập tức về thăm con liền đây, sao con lại bị như vậy, ai đã gây nên? “
Triệu Kỷ đứng bên cạnh anh, cậu ta nhìn bộ dạng tả tơi của hắn mà thầm cười trong bụng, trình độ ra tay của cậu ta và Trường Khánh đúng là không chê vào đâu được, lão đại lần này xem ra nhìn rõ bộ mặt thật của tên khốn ăn chơi này rồi, Triệu Kỷ phải phối hợp thật ăn ý với lão đại mới được.
“ Đúng vậy cậu chủ, cậu có nhớ mặt kẻ đó là ai không, để tôi cử người đi bắt tên đó về cho cậu xử lý. “
Nguyễn Hoài Nam nghe vậy thì càng thấy tức, hắn ta bị bắt cóc trùm đầu, còn bị đánh thuốc mê lúc bị mấy tên đó đánh hắn ta có biết là ai đâu.
“ Ba nuôi người phải làm chủ cho con, rõ ràng có người nhắm vào con, lần này chỉ là đánh gãy tay gãy chân con, lở bọn chúng lần sau lại đến nữa thì không biết con sẽ ra sao, ba phải bắt được lũ khốn đó, như vậy con mới an tâm được. “
Đặng Tần Nhiên mĩm cười gật đầu nhẹ, đưa bàn tay của mình lên vỗ vào bả vai của hắn, anh cố ý dùng lực tác động mạnh khiến hắn đau đớn mà kêu lên.
“ A! Ba người động trúng vết thương của con rồi. “
“ Xin lỗi ba không cố ý, để ba gọi bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa cho con nhé. “
“ Không cần đâu ba, lúc nãy bác sĩ đã kiểm tra cho con rồi, mà ba ở lại với con lâu không? “
Anh bày ra vẻ mặt buồn bã: “ Chắc không được rồi, ta có công việc ở ngoài thành phố, con cứ yên tâm ở viện tịnh dưỡng đi có y tá và vệ sĩ ở bên con cứ yên tâm. “
“ Chị nhận nó đi, đây là tấm lòng của người ta chị nở để chú ấy buồn sao “
Phạm Ngọc Như lia mắt ra hiệu cho Đặng Tần Nhiên, lập tức anh bắt được tín hiệu, biểu cảm trên gương mặt tức khắc trở nên buồn bã.
“ Em đã nói cho tôi cơ hội rồi mà, đến quà của tôi em còn không nhận đây là tôi không xứng ư, xin lỗi vì đã làm phiền em, chỗ đồ đó nếu em không cần thì vứt đi, tôi về đây sau này sẽ không mặt dày bám lấy em nữa. “
Anh rưng nước nước mắt, quay người bước đi, Đặng Tần Nhiên đi chậm chạp từng bước đi đến cổng nhà, bước chân anh dừng lại.
“ Đặng Tần Nhiên! Chú đứng lại! “
Cô đi nhanh về phía anh, kéo cánh tay anh quay lại để anh nhìn mình.
Cô cũng không hiểu sao khi thấy anh trong bộ dạng buồn bã nhìn thấy anh rơi nước mắt, tâm trí cô nó như bị cái gì đó bắt lấy, cô không muốn thấy anh như vậy, không muốn anh đi.
“ Chú tại sao lại khóc, chú đừng khóc “
Anh nhận ra nước mắt của mình là biện pháp tốt nhất để mình tới gần cô hơn, anh bật chế độ mưa rơi trước mặt cô.
Phạm Tâm Châu rối bời, cô luống cuống tay chân không biết nên làm gì, vì sao anh lại khóc nhiều hơn nữa vậy?
Trước giờ chưa có người đàn ông nào như ông chú khóc trước mặt cô cả, làm sao để dỗ đây?
“ Được rồi, em nhận tất cả quà chú tặng, em không có ý trêu đùa tình cảm của chú đâu, em xin lỗi vì đã không nghĩ cho cảm nhận của chú. Giờ chú có yêu cầu gì cứ nói, em sẽ cố gắng làm xem như chuộc lỗi vậy. “
Đặng Tần Nhiên nghe cô nói xong lập tức lật mặt như bánh tráng, anh dùng tay lau khô nước mắt trên mặt mình, rồi vui vẻ nắm lấy hai bàn tay của cô.
“ Vậy ngày mai em rảnh không, tôi muốn dẫn em đến một nơi. “
Phạm Tâm Châu thấy một màn biến hóa của anh cô mới tờ mờ nhận ra bản thân cô hình như trúng bẫy của ông chú trước mặt rồi, cơn bực tức nhỏ như nắm tay chưa bùng nổ đã được ánh mắt dịu dàng của anh làm cho tan biến.
Cô gỡ bàn tay của anh ra, quay người đi vào trong nhà, Đặng Tần Nhiên đi theo sau.
“ Vào ăn sáng trước đã, sau đó mới nói đến chuyện khác. “
......................
9 giờ sáng
Bệnh viện X
Phòng bệnh vip
Nguyễn Hoài Nam được đưa tới bệnh viện từ tối qua đến giờ, tình trạng của hắn hiện giờ tóm gọn thành một chữ” thảm “.
Trên người hắn được các bác sĩ băng bó bằng vải trắng, cánh tay trái, chân phải, dọc hai bên xương sườn đều bị nứt, khuôn mặt hắn bị đánh đến sưng tấy bầm đỏ bầm tím.
Trong phòng bệnh hắn đang tức giận mà phát điên chửi mắng lên người cô y tá được thuê riêng để chăm sóc cho hắn.
“ Cút! Cút khỏi mắt tao...mày dám cười tao đúng không!... Lũ thấp hèn tụi bây, ba tao trả tiền thuê mày chăm sóc tao, mày lại dám thái độ với tao, ông đây sẽ nói ba tao trừng trị tụi mày! “
Hắn nằm trên giường mà la hét chửi mắng, vào hai người vệ sĩ và y tá, hai người họ chỉ biết đứng im một bên không dám lên tiếng, bọn họ chỉ là những người làm công ăn lương, Đặng Tần Nhiên trả tiền công cho họ rất hậu hĩnh bọn họ phải chấp nhận chịu đựng nó.
Đặng Tần Nhiên cùng Triệu Kỷ đi qua hành lang vào thang máy đi tới phòng bệnh của hắn, anh phải thăm non người con trai nuôi quý hoá của mình chứ, thời gian còn dài anh còn nhiều bất ngờ muốn mang đến cho tên súc sinh này lắm.
Chưa bước vào phòng anh đã nghe thấy giọng chửi mắng của Nguyễn Hoài Nam rồi, cánh cửa được mở ra, hai người bước vào.
Nguyễn Hoài Nam khi ở trước mặt ba nuôi thái độ của hắn lập tức trở nên an ổn lại, hắn ngậm cơn nóng giận xuống bụng.
“ Ba nuôi... người đến rồi. “
“ Ừ, ta nghe nói con bị thương khi làm xong công việc đã lập tức về thăm con liền đây, sao con lại bị như vậy, ai đã gây nên? “
Triệu Kỷ đứng bên cạnh anh, cậu ta nhìn bộ dạng tả tơi của hắn mà thầm cười trong bụng, trình độ ra tay của cậu ta và Trường Khánh đúng là không chê vào đâu được, lão đại lần này xem ra nhìn rõ bộ mặt thật của tên khốn ăn chơi này rồi, Triệu Kỷ phải phối hợp thật ăn ý với lão đại mới được.
“ Đúng vậy cậu chủ, cậu có nhớ mặt kẻ đó là ai không, để tôi cử người đi bắt tên đó về cho cậu xử lý. “
Nguyễn Hoài Nam nghe vậy thì càng thấy tức, hắn ta bị bắt cóc trùm đầu, còn bị đánh thuốc mê lúc bị mấy tên đó đánh hắn ta có biết là ai đâu.
“ Ba nuôi người phải làm chủ cho con, rõ ràng có người nhắm vào con, lần này chỉ là đánh gãy tay gãy chân con, lở bọn chúng lần sau lại đến nữa thì không biết con sẽ ra sao, ba phải bắt được lũ khốn đó, như vậy con mới an tâm được. “
Đặng Tần Nhiên mĩm cười gật đầu nhẹ, đưa bàn tay của mình lên vỗ vào bả vai của hắn, anh cố ý dùng lực tác động mạnh khiến hắn đau đớn mà kêu lên.
“ A! Ba người động trúng vết thương của con rồi. “
“ Xin lỗi ba không cố ý, để ba gọi bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa cho con nhé. “
“ Không cần đâu ba, lúc nãy bác sĩ đã kiểm tra cho con rồi, mà ba ở lại với con lâu không? “
Anh bày ra vẻ mặt buồn bã: “ Chắc không được rồi, ta có công việc ở ngoài thành phố, con cứ yên tâm ở viện tịnh dưỡng đi có y tá và vệ sĩ ở bên con cứ yên tâm. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất