Suỵt! Ngoan Ngoãn Chút Nào

Chương 26: Anh thật sự muốn kết hôn với em?

Trước Sau
Trên nhà thì Phạm Tâm Châu ở trong phòng, một mình ngồi dưới sàn, cầm kéo cẩn thận khui từng hộp quà được anh gửi trong mấy năm qua. Sống hai kiếp đến bây giờ cô mới có thể biết được những món quà bên trong là gì, kiếp trước vì không biết là ai tặng, cho nên những món quà này đều bị cô đem đi cho.

Phạm Tâm Châu nôn nóng cắt những đường băng keo, dùng tay mở từng lớp giấy gói ra, hộp quà đầu tiên là món quà đầu tiên anh gửi đến.

“ Là áo? “

Một chiếc áo thun nữ đơn giản màu xanh nhạt được cô cầm lên ngắm nhìn, chất liệu vải rất tốt vừa mềm vừa co giãn lại có chút lạnh.

Cô ướm thử lên người nhìn mình trước gương lớn, chiếc áo này trông hợp với cô đó, cô rất thích kiểu áo đơn giản như thế này, Đặng Tần Nhiên sao biết được sở thích của cô nhỉ?

Lại đến hộp quà thứ hai, thứ ba… đến hộp quà thứ 20 cũng là hộp quà cuối cùng.

Nhìn chiếc váy suôn dài họa tiết hoa nhỏ thanh nhã trước mắt, cô mỉm cười hài lòng, mặc dù cô không thường xuyên mặc váy nhưng loại váy dài kiểu dáng nhã nhặn thanh lịch cô cũng có mấy cái nhé, mỗi khi có dịp đi đâu thì cô sẽ mặc nó.

Cô chậm rãi đứng dậy trèo lên giường ngồi nhìn những món đồ được cô xếp ngay ngắn, cô vui vẻ lấy cái điện thoại ra kiên nhẫn mà chụp từng cái một, rồi tóm thành một bài viết đăng lên Facebook.

Nội dung bài viết: - Hôm nay là một ngày rất hạnh phúc, cảm ơn những món quà từ anh yêu.



11 giờ 15 phút trưa sau khi hai đã ăn bữa trưa no nê, Tâm Châu ngồi dựa lưng tay cầm chiếc điện thoại mà xem phim miệng cười khúc khích thích thú, bộ dáng hiện tại giống như một hoàng thượng lười nhác.

Trong bếp từng chiếc đĩa cái chén cái tô, được anh rửa sạch úp dọn lên kệ. Đặng Tần Nhiên tay chân khéo léo, ép nước, cắt trái cây anh đều làm rất nhanh chóng gọn gàng.

“ Trái cây của em đây, anh có ép cam nữa nè em uống đi. “

Cô ngồi dậy nhàn nhã cầm nỉa ghim miếng táo ăn một cách ngon lành, hai hàng chân mày của cô khẽ nheo lại, táo chua nhé, nhưng mà vì anh đã tự tay gọt cô cho nên, cô vẫn cố cười mà ăn mấy miếng liền.

Một chút biểu cảm nhỏ này của cô, sao qua mắt được Đặng Tần Nhiên, anh không ngồi im lặng nhìn cô ăn rồi mới phì cười, cầm ly nước ép đưa đến tay cô.

“ Chua thì đừng có cố, đây em uống nước ép đi lần này sẽ không chua đâu anh đã nếm thử rồi ngọt vừa phải. “



“ Ừm ngọt thật, mà anh uống không còn tận nữa ly nè. “

“ Anh không uống em uống hết đi.”

Trong lúc cô đang uống nữa ly còn lại thì anh lên tiếng nói.

“ Chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé? “

Cô chớp chớp đôi mắt, nuốt hết nước ép xuống bụng, đặt ly rổng xuống bàn, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh.

Hai người không nói gì, cứ mặt đối mặt với nhau, không khí xung quanh bỗng trở nên im ắng lạ thường, một lúc sau Phạm Tâm Châu cũng lên tiếng nói.

“ Anh thật sự muốn kết hôn với em? “

“ Kết hôn với em là ước mơ, cũng là mong muốn của anh. Vậy nên A Châu à lần này em hãy cho anh cơ hội để được ở bên cạnh em nhé? Cho anh cơ hội được đường đường chính chính bảo vệ em yêu thương em, cùng em đi đến hết đời này. “

Phạm Tâm Châu bĩu môi, ánh mắt đột nhiên cảm thấy cay cay, cô cảm nhận được tình cảm của anh, sự chân thành trong đáy mắt tâm can đó không thể nào là giả, cô nghe được tiếng lòng khao khát nỉ non của anh.

* Anh thực sự muốn cùng em đi hết đời này *

* A Châu liệu em có đồng ý cho anh cơ hội không…hay là *

Tâm Châu chìa bàn tay phải ra trước, nhìn anh ra hiệu, anh không hiểu ý của cô nhìn theo ánh mắt của cô, rồi nhìn xuống bàn tay nhỏ đang chìa ra.

Phạm Tâm Châu cũng bất lực với ông chú rồi, anh đúng là một khúc gỗ, ai đời mà đề nghị thẳng muốn đi đăng ký kết hôn với người ta trong khi chưa cầu hôn gì cả?

Con gái rất quan trọng chuyện hôn nhân, dù muốn cưới gấp rút cũng nên có chiếc nhẫn làm chứng chứ!

“ Anh muốn kết hôn với em mà không có nhẫn cưới à? Ít nhất anh cũng phải cầu hôn em rồi đeo nhẫn cưới vào tay em chứ, em không phải loại người dễ dãi nhé, muốn cưới em phải chuẩn bị đầy đủ, lễ cầu hôn nhẫn cưới phải có, còn việc tổ chức đám cưới thì chúng ta tổ chức sau cũng được. “



Bây giờ anh mới hiểu ra vấn đề, đúng thật là anh quá hấp tấp rồi, chỉ suy nghĩ được việc đăng ký kết hôn mà không suy nghĩ đến việc cầu hôn mua nhẫn cưới.

Đặng Tần Nhiên tự vỗ đầu mình thầm mắng mình một trận.

“ Được vậy em đợi anh, anh sẽ đi chuẩn bị, chắc chắn sẽ cho em một buổi cầu hôn như ý.”

Anh vội vã đứng dậy cầm lấy điện thoại mà xoay người chạy đi, cô nhìn theo bóng lưng của anh mà cười cười lắc đầu.



Một khu nhà biệt thự xa hoa, nổi bật nhất là ngôi biệt phủ 5 tầng hoành tráng xung quanh ngôi biệt thự được bao quanh bởi hai bước tường chắc chắn, ở giữa là chiếc cổng được chế tạo từ kim loại màu vàng điêu khắc hoa văn rồng rắn uống lượn trông rất đẹp mắt.

Cánh cửa to lớn được mở ra, một chiếc xe Porsche đen bóng đi vào.

Chưa đến cửa mà đã ngửi thấy mùi khói thuốc lá, một ông lão trên người ăn mặc theo kiểu lịch sự bước vào, ông ta đi đến bên cạnh một người đàn ông trẻ tuổi.

Gương mặt vuông sắc nét, ánh mắt hai mí phủ một chút chán nản khinh thường, hắn đưa tay ra cầm lấy chiếc khăn vải xoan lau hai bàn tay mình, dưới chân hắn ba người đàn ông mặt mày sợ hãi lấm lem thương tích quỳ cúi rụp đầu xuống, cả người bọn họ vẫn đang còn run rẩy vì hình phạt mới trải qua.

Nếu cúi thấp xuống còn thấy cả những giọt máu đỏ tươi đang chảy nhỏ y từ mặt của bọn họ xuống nền nhà.

“ Cậu hai sắp tới giờ dùng bữa trưa rồi, lão gia cũng sắp về rồi. “

Chiếc khăn lau xong đã mất đi tác dụng liền được ông lão đem bỏ vào thùng rác, cậu hai trong lời ông lão nói là Bùi Hữu Sang, con trai duy nhất của người con trưởng nhà họ Bùi.

Bùi Hữu Sang tính cách tùy hứng, lúc thì vui vẻ cười đùa, lúc thì liếc mắt liền đem người khác đi chôn, từ khi 10 tuổi đã mất cha mẹ, được nuôi dưỡng và dạy dỗ bởi người ông nội đáng kính.

Đối với Bùi Hữu Sang người mà để hắn nghe lời chỉ có duy nhất ông nội mình, hắn ngang tàng tự tin, kiêu hãnh, độc quyền, từ khi sinh ra hắn đã ngậm thìa vàng mà lớn lên

“ Làm việc cho kín vào, đem mấy tên này ném sang ổ chuột ở Philippines đây là kết quả cho những kẻ vô dụng. “

Ông lão cúi khom người, vâng lời đáp, sau đó ông ta ra hiệu mấy người đàn ông cao lớn đi vào kéo ba tên ra ngoài rồi nhét vào xe, bọn chúng la hét trong vô vọng vì miệng đã bị bịt kín.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau