Suỵt! Ngoan Ngoãn Chút Nào

Chương 7: Nhớ lại

Trước Sau
Ngôi nhà nhỏ của Tâm Châu nằm ở trong một đường hẻm, hẻm không nhỏ môi trường xung quanh khu hẻm này khá sạch sẽ và thoáng.

Nhớ lúc cô mua ngôi nhà này nó chỉ là một mảnh đất trống, một mình Phạm Tâm Châu thuê kiến trúc sư thiết kế theo sở thích của mình và xây nên, mua được mảnh đất và xây ngôi nhà này cô đã gần như tiêu gần hết số tiền mà cô dành giụm trong mấy năm.

Triệu Kỷ và Đăng Tần Nhiên được cô mời vào nhà, khu đất trống trước cửa nhà và hai bên nhà được cô tận dụng trồng nguyên một vườn hoa, và ít rau củ hoa quả.

Triệu Kỷ đi theo sau bị thu hút bởi những trái cam bóng láng mọng nước.

“ Lát nữa tôi sẽ hái ít cam cho hai người mang về, cam nhà trồng tự nhiên không hóa chất đảm bảo ngọt ngon. “

“ Thật vậy thì cảm ơn cô Châu nhé. “

“ Không cần cảm ơn, ai đến nhà đều là khách, hai người ngồi ghế đi đợi tôi một chút. “

Hai người đàn ông ngồi xuống bộ ghế sô pha màu xanh lam mềm mại, nhìn ngắm một lượt ngôi nhà gam màu chủ đạo là màu xanh lam xen lẫn với chút màu trắng, vàng nhạt.

Ông chú vẫn luôn nhớ màu yêu thích của Tâm Châu là màu xanh lam, nhớ tất cả những gì liên quan đến cô.

Tầm mắt của anh dừng lại ở trên một bức ảnh treo trên tường nhà, là ảnh gia đình của cô.

Lúc này anh mới sực nhớ ra nhìn khuôn mặt quen thuộc của người con gái trên bức ảnh, đây là Phạm Ngọc Như em gái của Tâm Châu, anh nhớ kiếp trước vào cái đêm Hoài Nam dắt Tâm Châu về nhà ra mắt anh, cũng chính là cái đêm cô gái này bị hại chết một cái chết đột ngột.

Anh hơi cau mày sắc mặt thay đổi, em gái đối với cô rất quan trọng khi Phạm Ngọc Như mất Tâm Châu đã bị suy sụp dẫn đến chứng trầm cảm, mất một khoảng thời gian nhờ sự quan tâm của người thân và cái thai cô mới dần dần hồi phục lại bình thường.

Giờ nghĩ lại cái chết của Phạm Ngọc Như có nhiều điểm khả nghi, công an điều tra kết quả là một vụ tự sát. Ngày đó khi anh nhìn thấy thi thể của Phạm Ngọc Như anh đã biết là không đơn giản chỉ là một vụ tự tử. Anh lăn lộn trong cái thế giới không công bằng này bao nhiêu năm, có những dấu vết rất nhỏ nhưng nó lại là mấu chốt.

Nếu đã có cơ hội làm lại anh nhất định phải thay đổi nó, Tâm Châu và gia đình của cô anh điều sẽ bảo vệ.

“ Nước ép hoa quả và trái cây, hai người cứ dùng tự nhiên nhé. “



Cô bưng hai ly nước và đĩa trái cây đặt lên bàn, vui vẻ mới hai người dùng, còn mình ngồi xuống ghế đối diện.

“ Trái cây nhà trồng, chú thấy sao ngọt không?”

“ Rất ngọt “

Anh gật đầu nhẹ nhàng đáp lại lời cô, Tâm Châu vui vẻ mà cười lộ cả răng.

“ Lúc nãy chú nói yêu tôi là thật hay chỉ đang thử tôi thôi? “

Anh dừng bàn tay cầm cái cây lại, đặt miếng táo xuống đĩa rồi ngẩn nhìn cô, hai người không khoảng cách mà nhìn nhau chằm chằm.

“ Em thấy tôi là loại người lấy tình cảm ra đùa giỡn? “

Cô bất chợt nhìn thấy một tia buồn bã trong ánh mắt thâm trầm của anh, cô cảm thấy giống như mình đã làm người ta đau lòng.

“ Tôi...tôi không phải... tôi chỉ là đang hỏi chú không có ý gì hết... chú đừng hiểu lầm ý của tôi. “

“ Tôi nói với em lại một lần nữa, tôi yêu em, em không nhớ mấy năm trước chúng ta từng gặp nhau rồi sao? “

“ Chúng ta từng gặp nhau rồi? Tôi không nhớ, chú và tôi gặp nhau khi nào vậy? “

“ Vào 6 năm trước, vào một buổi tối em đã giúp một người đàn ông, em đưa tôi về nhà tự tay băng bó vết thương cho tôi chăm sóc tôi cả đêm em quên rồi sao? “

Phạm Tâm Châu nghe anh nói, cô cố gắng nhớ lại ký ức, 6 năm trước, đêm tối, cứu người, chăm sóc cả đêm....

Cô nhớ ra rồi, vậy ra người đàn ông máu me be bét đêm tối khi đó là anh Đặng Tần Nhiên?



“ A! Tôi nhớ ra rồi, thì ra đó chính là chú! “

“ Đúng vậy chính là tôi “

“ Đêm đó tôi chăm sóc chú cả đêm, xong ngủ quên khi tỉnh lại không thấy bóng dáng người đâu hết. Chú lúc đó vì sao đi không nói với tôi một lời, uổng công tôi cứu chú không nhận được câu cảm ơn nào chỉ để lại cho tôi một chiếc ga nệm dính máu. “

“ Xin lỗi em, vì tôi sợ mình sẽ khiến em gặp rắc rối tình hình lúc đó rất rối, tôi không thể để ân nhân của mình gặp nguy hiểm được. Từ đó mỗi năm vào ngày sinh nhật của em tôi đều tặng em một món quà em không nhận được ư? “

“ Món quà... vậy ra người tặng quà bí mật đó là anh, những món quà đó tôi không biết là ai nên tôi không dám khui, chúng nó vẫn còn trong phòng để tôi đi lấy trả lại cho chú. “.

Cô toang đứng lên nhưng bị ảnh cất giọng cản lại.

“ Quà tôi tặng cho em cứ nhận đi tôi sẽ không lấy lại quà đâu, em không tò mò trong đó là những đồ vật gì ư? “

Thú thật cô cũng tò mò chứ, đã bao lần cô muốn khui hộp quà xem bên trong là gì nhưng đến cuối cùng lại ngưng tay.

“ Từ hôm nay tôi sẽ bắt đầu theo đuổi em, cạnh tranh công bằng với thằng nhóc Hoài Nam, tôi sẽ chứng minh cho em thấy lời tôi nói là thật, Tâm Châu em cho tôi cơ hội nhé? “

Giọng anh hạ xuống mềm mỏng cầu xin câu chấp nhận của cô, nhìn vẻ mặt thật thà của anh cô không hiểu sao trái tim mình lại đau như thế, giống như nó không muốn nhìn thấy bộ dạng này của anh.

Cô mềm lòng thở ra một hơi rồi cũng quyết định cho anh một cơ hội, cô lần này sẽ nghe theo con tim thử.

Nguyễn Hoài Nam sau buổi ăn chơi cùng đám bạn lúc tan trời cũng chuyển sang tầm trưa, hắn vừa leo định mở cửa xe bước vào thì bất ngờ bị một bàn tay bóp lấy cổ, bịt miệng hắn lại bằng một chiếc khăn tẩm thuốc mê.

Qua mấy giây hắn liền ngất đi, Triệu Kỷ kéo hắn bỏ lên xe, trong xe còn một người khác người này là Phùng Trường Khánh một trong những đàn em thân tín của Đặng Tần Nhiên.

Hai người họ đem Nguyễn Hoài Nam đến một ngôi nhà bỏ hoang, trói hai tay hai chân của hắn, Triệu Kỷ cầm hai cây gậy gỗ ném cho Phùng Trường Khánh một cây hai người qua ánh mắt liền cùng nhau hành động.

Anh Đặng đã dặn rồi, phải giúp cậu ta nằm ở giường nữa tháng hai mươi ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau