Chương 9: Hiền nhưng không yếu đuối
Quán Hương Quê
Triệu Kỷ và Phùng Trường Khánh sau khi dạy cho Nguyễn Hoài Nam một bài học nhớ đời thì dặn dò người chờ tới chiều giả bộ tìm thấy hắn ta rồi đưa tới bệnh viện, còn hai anh em rủ nhau đi ăn trưa.
Quán ăn này tất cả món ăn nấu theo hương vị miền quê trung bộ, hai người cũng thường tới đây ăn, thức ăn rất hợp khẩu vị của hai người.
Hai người ngồi bàn ngay cửa sổ, vừa gọi món xong trong lúc Triệu Kỷ đang lau muỗng đũa thì Phùng Trường Khánh rời đi vào nhà vệ sinh.
Một bóng dáng cô gái xinh đẹp quen thuộc loạt vào tầm mắt, Triệu Kỷ nheo mắt nhìn cô gái này chẳng phải là người em gái trên bức ảnh ở nhà chị dâu sao?
Trùng hợp nhỉ, cô gái này cũng ăn ở quán này.
Người ở ngoài đúng là đẹp hơn trong hình, Triệu Kỷ như bị thu hút nhìn chăm chăm vào con gái người ta, Phạm Ngọc Như cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình cô lia mắt về hướng anh ta, hai người bốn mắt chạm nhau.
Triệu Kỷ chột dạ liền quay ngoắc đầu nhìn hướng khác, rồi cầm ly trà đá lên uống tỏ vẻ không biết gì.
Phùng Trường Khánh trở ra, nhân viên cũng mang món ăn lên, anh ta để ý biểu hiện khác thường của chú em, liền lên tiếng dò hỏi.
“ Sao thế, không ăn đi món ăn lên hết rồi nè “
Phạm Ngọc Như lúc này mới thôi không nhìn Triệu Kỷ nữa, người đàn ông lạ này thật kỳ lạ rõ ràng lúc nãy nhìn mình chăm chú xong vờ như không biết gì, hôm nay cô gặp trúng thứ gì không vậy trời.
Đang ăn ngon lành thì Ngọc Như nhìn thấy thân hình với bộ đồ quen thuộc, cô ngẩn mặt lên trên sao lại là ông ta?
“ Trùng hợp nhỉ, Ngọc Như cũng ăn ở quán này à, tôi có thể ngồi ăn với em không? “
Chiếc đũa trên tay lúc này như nặng đi, cô ngơ ngác chưa kịp nói gì thì ông ta đã tự nhiên không biết ngại mà ngồi xuống đối diện với cô.
Ngọc Như cảm thấy thức ăn lúc này hết ngon rồi.
“ Sếp như thế này không ổn thì phải, tôi trước giờ quen ăn một mình rồi. “
Người đàn ông nở một nụ cười đắc thắng trên mặt, ông ta không để lời nói của cô vào tai đưa tay gọi phụ tới.
“ Không sao từ từ em sẽ quen thôi, anh sẽ cùng em tập quen dần dần, phục vụ! “
Hai hàng chân mày của cô nhíu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu không vui, cô cầm lấy túi xách rồi đứng dậy, cô không muốn ngồi chung với ông ta, nhìn mặt ông ta thôi là cô khó chịu rồi.
Cổ tay bị ông ta nắm lại, Ngọc Như cự tuyệt giật tay mình ra nhưng không ngờ ông ta nắm cổ tay cô chặt vậy, khiến làn da trắng hồng của cô ửng lên màu đỏ.
“ Sếp phiền ông buông tay tôi ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo nứa đâu. “
Ông ta như không hiểu ý của cô, vẫn bình thản nắm tay của cô, Phạm Ngọc Như không thể nhẫn nhịn được nữa.
Ly nước đá lạnh ngắt được cô tạt thẳng vào mặt ông ta, người đàn ông bị tạt một gáo nước lạnh sắc mặt lập tức thay đổi trở nên giận dữ.
“ Phạm Ngọc Như!!! “
Ngọc Như liếc mắt khinh thường, cô dứt khoát giựt tay mình ra khỏi bàn tay của lão.
“ Phạm Ngọc Như cái gì? Ông tưởng mình là sếp thì muốn làm gì thì làm à, ông muốn đụng tay chân với nhân viên nữ nào cũng được à? “
“ Tôi nói cho ông biết tôi tuy xuất thân không giàu có nhưng tôi là dựa vào năng lực của mình mà được tuyển vào công ty. Ông không có quyền ép buộc quy tắc ghê tởm của ông với tôi, bây giờ tôi thấy công ty không hợp với tôi nữa, tôi sẽ nộp đơn nghỉ việc. Nhưng mà tôi trước khi đi sẽ vạch trần bộ mặt xấu xa của ông cho cấp trên biết, tôi sẽ cho ông biết hậu quả khi chọc vào phụ nữ là như thế nào. “
Cô hùng hổ nói một tràng không cho ông ta cơ hội xen vào, việc gì cũng có giới hạn của nó cô tuy hiền như chọc vào cô thì cô sẽ cắn trả lại.
Mọi người điều nghe rõ những lời cô nói, nhìn theo bóng lưng cô rời đi rồi quay về với bộ dáng đang tức muốn rách mặt của lão ta, tiếng xì xào bàn tán xôn xao khắp phòng.
......................
Nhà của Phạm Tâm Châu
“ Thế nào hợp khẩu vị của chú không? “
Hai người ngồi ăn cùng nhau, trên bàn những món ăn đẹp mắt thơm phức được sắp ngay ngắn.
Đặng Tần Nhiên chậm rãi nhai miếng thịt trong miệng.
* Tay nghề của em vẫn không thay đổi, vẫn ngon như vậy. *
Nghe thấy anh khen mình, cô cũng cảm thấy vui vẻ, cô rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình nha.
“ Chú ăn nhiều vô, đây coi như đáp lại phần chú mua gà rán cho tôi. “
“ Sau này tôi có thể thường xuyên đến ăn cơm cùng em không? “
“ Ở nhà không có ai nấu ăn cho chú à, nhà chú giàu như vậy chắc không thiếu người làm đâu ha. “
“ Giúp việc nhà tôi thì không thiếu nhưng họ nấu không hợp khẩu vị của tôi. “
Cô hơi dừng lại động tác gắp thức ăn, đôi đũa dừng lại ở giữa không trung, cô nhìn người đàn ông trước mắt tự nhiên cô cảm thấy anh khá đáng thương.
“ Cho chú miếng thịt ngon nhất nè, tôi không hứa chắc chắn được, dù sao chú và Hoài Nam đang cạnh tranh công bằng theo đuổi tôi, tôi không thể thiên vị một bên nào được. “
“ Em đã từng nấu ăn như thế này cho thằng nhóc Hoài Nam chưa? “
“ Chưa, Hoài Nam không thích ăn đồ ăn quê cậu ấy thường dắt tôi ăn ở nhà hàng. “
“ Vậy tính ra em nấu ăn cho tôi là thiên vị tôi rồi không phải sao? “
“ Chú so đo từng chút như vậy, chú thấy vui khi hơn con trai mình sao? “
“ So đo chứ, trong tình yêu không nên nhường ai cả, tôi sẽ không để em cho ai kể cả Hoài Nam cũng không được. “
“ Chú không nghĩ đến kết quả tôi không chọn chú ư? Chú rất tự tin chú sẽ khiến tôi yêu chú như vậy à? “
Anh mỉm cười tự tin, không hề suy nghĩ gì:
“ Tự tin chứ, bản thân mình còn không có niềm tin thì sao làm được việc, em cứ chờ xem bắt đầu từ ngày mai đón nhận sự theo đuổi của tôi với em, tôi sẽ không làm em thất vọng đâu, tôi chắc chắn khiến em yêu tôi, chọn tôi. “
Triệu Kỷ và Phùng Trường Khánh sau khi dạy cho Nguyễn Hoài Nam một bài học nhớ đời thì dặn dò người chờ tới chiều giả bộ tìm thấy hắn ta rồi đưa tới bệnh viện, còn hai anh em rủ nhau đi ăn trưa.
Quán ăn này tất cả món ăn nấu theo hương vị miền quê trung bộ, hai người cũng thường tới đây ăn, thức ăn rất hợp khẩu vị của hai người.
Hai người ngồi bàn ngay cửa sổ, vừa gọi món xong trong lúc Triệu Kỷ đang lau muỗng đũa thì Phùng Trường Khánh rời đi vào nhà vệ sinh.
Một bóng dáng cô gái xinh đẹp quen thuộc loạt vào tầm mắt, Triệu Kỷ nheo mắt nhìn cô gái này chẳng phải là người em gái trên bức ảnh ở nhà chị dâu sao?
Trùng hợp nhỉ, cô gái này cũng ăn ở quán này.
Người ở ngoài đúng là đẹp hơn trong hình, Triệu Kỷ như bị thu hút nhìn chăm chăm vào con gái người ta, Phạm Ngọc Như cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình cô lia mắt về hướng anh ta, hai người bốn mắt chạm nhau.
Triệu Kỷ chột dạ liền quay ngoắc đầu nhìn hướng khác, rồi cầm ly trà đá lên uống tỏ vẻ không biết gì.
Phùng Trường Khánh trở ra, nhân viên cũng mang món ăn lên, anh ta để ý biểu hiện khác thường của chú em, liền lên tiếng dò hỏi.
“ Sao thế, không ăn đi món ăn lên hết rồi nè “
Phạm Ngọc Như lúc này mới thôi không nhìn Triệu Kỷ nữa, người đàn ông lạ này thật kỳ lạ rõ ràng lúc nãy nhìn mình chăm chú xong vờ như không biết gì, hôm nay cô gặp trúng thứ gì không vậy trời.
Đang ăn ngon lành thì Ngọc Như nhìn thấy thân hình với bộ đồ quen thuộc, cô ngẩn mặt lên trên sao lại là ông ta?
“ Trùng hợp nhỉ, Ngọc Như cũng ăn ở quán này à, tôi có thể ngồi ăn với em không? “
Chiếc đũa trên tay lúc này như nặng đi, cô ngơ ngác chưa kịp nói gì thì ông ta đã tự nhiên không biết ngại mà ngồi xuống đối diện với cô.
Ngọc Như cảm thấy thức ăn lúc này hết ngon rồi.
“ Sếp như thế này không ổn thì phải, tôi trước giờ quen ăn một mình rồi. “
Người đàn ông nở một nụ cười đắc thắng trên mặt, ông ta không để lời nói của cô vào tai đưa tay gọi phụ tới.
“ Không sao từ từ em sẽ quen thôi, anh sẽ cùng em tập quen dần dần, phục vụ! “
Hai hàng chân mày của cô nhíu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu không vui, cô cầm lấy túi xách rồi đứng dậy, cô không muốn ngồi chung với ông ta, nhìn mặt ông ta thôi là cô khó chịu rồi.
Cổ tay bị ông ta nắm lại, Ngọc Như cự tuyệt giật tay mình ra nhưng không ngờ ông ta nắm cổ tay cô chặt vậy, khiến làn da trắng hồng của cô ửng lên màu đỏ.
“ Sếp phiền ông buông tay tôi ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo nứa đâu. “
Ông ta như không hiểu ý của cô, vẫn bình thản nắm tay của cô, Phạm Ngọc Như không thể nhẫn nhịn được nữa.
Ly nước đá lạnh ngắt được cô tạt thẳng vào mặt ông ta, người đàn ông bị tạt một gáo nước lạnh sắc mặt lập tức thay đổi trở nên giận dữ.
“ Phạm Ngọc Như!!! “
Ngọc Như liếc mắt khinh thường, cô dứt khoát giựt tay mình ra khỏi bàn tay của lão.
“ Phạm Ngọc Như cái gì? Ông tưởng mình là sếp thì muốn làm gì thì làm à, ông muốn đụng tay chân với nhân viên nữ nào cũng được à? “
“ Tôi nói cho ông biết tôi tuy xuất thân không giàu có nhưng tôi là dựa vào năng lực của mình mà được tuyển vào công ty. Ông không có quyền ép buộc quy tắc ghê tởm của ông với tôi, bây giờ tôi thấy công ty không hợp với tôi nữa, tôi sẽ nộp đơn nghỉ việc. Nhưng mà tôi trước khi đi sẽ vạch trần bộ mặt xấu xa của ông cho cấp trên biết, tôi sẽ cho ông biết hậu quả khi chọc vào phụ nữ là như thế nào. “
Cô hùng hổ nói một tràng không cho ông ta cơ hội xen vào, việc gì cũng có giới hạn của nó cô tuy hiền như chọc vào cô thì cô sẽ cắn trả lại.
Mọi người điều nghe rõ những lời cô nói, nhìn theo bóng lưng cô rời đi rồi quay về với bộ dáng đang tức muốn rách mặt của lão ta, tiếng xì xào bàn tán xôn xao khắp phòng.
......................
Nhà của Phạm Tâm Châu
“ Thế nào hợp khẩu vị của chú không? “
Hai người ngồi ăn cùng nhau, trên bàn những món ăn đẹp mắt thơm phức được sắp ngay ngắn.
Đặng Tần Nhiên chậm rãi nhai miếng thịt trong miệng.
* Tay nghề của em vẫn không thay đổi, vẫn ngon như vậy. *
Nghe thấy anh khen mình, cô cũng cảm thấy vui vẻ, cô rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình nha.
“ Chú ăn nhiều vô, đây coi như đáp lại phần chú mua gà rán cho tôi. “
“ Sau này tôi có thể thường xuyên đến ăn cơm cùng em không? “
“ Ở nhà không có ai nấu ăn cho chú à, nhà chú giàu như vậy chắc không thiếu người làm đâu ha. “
“ Giúp việc nhà tôi thì không thiếu nhưng họ nấu không hợp khẩu vị của tôi. “
Cô hơi dừng lại động tác gắp thức ăn, đôi đũa dừng lại ở giữa không trung, cô nhìn người đàn ông trước mắt tự nhiên cô cảm thấy anh khá đáng thương.
“ Cho chú miếng thịt ngon nhất nè, tôi không hứa chắc chắn được, dù sao chú và Hoài Nam đang cạnh tranh công bằng theo đuổi tôi, tôi không thể thiên vị một bên nào được. “
“ Em đã từng nấu ăn như thế này cho thằng nhóc Hoài Nam chưa? “
“ Chưa, Hoài Nam không thích ăn đồ ăn quê cậu ấy thường dắt tôi ăn ở nhà hàng. “
“ Vậy tính ra em nấu ăn cho tôi là thiên vị tôi rồi không phải sao? “
“ Chú so đo từng chút như vậy, chú thấy vui khi hơn con trai mình sao? “
“ So đo chứ, trong tình yêu không nên nhường ai cả, tôi sẽ không để em cho ai kể cả Hoài Nam cũng không được. “
“ Chú không nghĩ đến kết quả tôi không chọn chú ư? Chú rất tự tin chú sẽ khiến tôi yêu chú như vậy à? “
Anh mỉm cười tự tin, không hề suy nghĩ gì:
“ Tự tin chứ, bản thân mình còn không có niềm tin thì sao làm được việc, em cứ chờ xem bắt đầu từ ngày mai đón nhận sự theo đuổi của tôi với em, tôi sẽ không làm em thất vọng đâu, tôi chắc chắn khiến em yêu tôi, chọn tôi. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất