T.h.i.r.d.s – Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân
Quyển 3Chương 8: Quyển 3Chương 7
Ngay khi chiếc BeaCat dừng lại trên khúc giao của Đại lộ C và Phố Tây số 13, hiện trường đã bắt đầu có sự phân tán. Có khoảng hơn 10 thành viên của phe Liên Minh đeo kín mặt nạ đang tỏa ra các hướng để lẩn trốn. Rõ ràng bọn chúng đã nhận được tín hiệu cảnh báo từ trước đó, nhưng may mắn lần này là Đội Thanh trừng Delta đã kịp thời có mặt tại hiện trường. Các thành viên trong đội nhanh chóng tản ra, mỗi một người đuổi theo một thành viên của Liên Minh trong lúc lực lượng hỗ trợ vẫn đang trên đường tiếp cận hiện trường.
Dex chạy dọc theo tuyến Phố Tây số 13, bám đuôi một tên Therian to con lực lưỡng, và anh tự hỏi bản thân rằng thế quái nào anh lại luôn luôn phải đối đầu với những gã đô to nhất như thế này cơ chứ. Trong giây lát, Dex ngỡ rằng anh sắp mất dấu đối tượng rồi, bởi rõ ràng là tên Therian nọ đang tiến thẳng đến khu vực đường cao tốc sông Đông Franklin D.Roosevelt (FDR). Nhưng nhất định anh sẽ không để cho tên Therian đó đến được gần đường FDR đâu. Bỗng nhiên, ngay trước sự chứng kiến của Dex, tên Therian nhảy lên trên mui xe của một chiếc ô tô đang đỗ cạnh nhà máy, leo lên trên trần xe và vươn mình vượt lên đầu chiếc container lớn chứa chất thải rồi biến mất hút phía sau bức tường rào của nhà máy Con Edison.
"Khốn kiếp." Dex gầm lên. Anh hít một hơi thật sâu rồi đuổi theo, mặc kệ chỗ trang thiết bị đang mang theo trên người. Anh nhất định không thể để mất dấu kẻ đó. Lần này thì không. Anh nhảy lên mui trần của chiếc Honda, tiếng kim loại vang lên ken két, lõm xuống như thể hiện sự kháng cáo trước sức ép của đôi boot quân dụng, sau đó Dex bật lên trên trần xe. Chiếc ô tô này đỗ gần sát với chiếc container, và Dex nhẹ nhõm hơn cả khi nhìn thấy một vật có hình dạng giống như một chiếc hộp kim loại hình chữ nhật gắn liền với chiếc container và đang nhô ra ngay trước mặt anh. Vật này đủ rộng để anh có thể đáp đầu mũi boot quân dụng lên đó làm điểm tựa. Anh vươn người lên và nắm lấy rìa của chiếc container, chân đè lên vật kim loại và nâng người lên trên mép thành container, trong lòng cầu mong rằng anh không đâm thẳng đầu xuống đống túi đựng rác thải ở bên dưới chỉ có Chúa mới biết trong đó có chứa những gì.
Trong những tình huống như thế này, nếu là một người Therian họ Mèo thì sẽ thuận tiện hơn biết bao nhiêu. Nếu như có Hobbs ở bên cạnh hỗ trợ anh lúc này, Hobbs sẽ nhẹ nhàng vượt qua được đống vật cản này một cách ngon ơ. Dex đứng dậy, giơ hai tay ra để giữ được thăng bằng trong lúc nhanh chóng di chuyển một cách vô cùng thận trọng trên mép của chiếc container để tiến tới phía tường rào. Điều này chẳng hề dễ dàng hay thú vị giống như những gì diễn ra trên phim ảnh, nhưng ít nhất thì Dex cũng sang được phía bên kia tường rào, đáp đất bằng hai chân chứ không phải ngã sõng soài trên mặt đất.
Dex trông thấy tên khốn Therian đeo mặt nạ của phe Liên Minh đang chạy về hướng có vật thể giống như một cây cầu sắt kết nối các tòa nhà lại với nhau. Dex nhanh chóng rượt theo, bên tai không nghe được bất cứ âm thanh nào khác ngoài tiếng gió rít và tiếng xào xạc của cây cỏ xung quanh. Mẹ kiếp. Chỉ mong là anh không bị điện giật chết. Không được chạm vào. Tín hiệu đó chẳng hề có chút tác dụng nào khi anh nhìn đi đâu cũng bị những biển cảnh báo Nguy Hiểm! Điện Cao Thế đập vào mắt. Dex nhất định phải tóm được tên Therian kia trước khi hắn ta biến mất không còn dấu vết, hoặc nếu không thì anh cũng đi đời. Nếu như anh dừng lại để lấy chiếc ống nhòm ban đêm từ trong balo của mình ra thì anh chắc chắn sẽ để mất dấu tên Therian; nhưng nếu tên Therian lại lẩn trốn được vào trong bóng đêm trước khi anh tóm được hắn ta thì anh sẽ không còn bất cứ cách nào khác ngoài việc dừng đuổi bắt. Nếu như cứ đâm đầu vào trong màn đêm nơi có một kẻ Therian đang ẩn nấp chờ sẵn ở đó sẽ chẳng khác nào hành động tự sát cả.
Dex dồn hết sức lực bản thân, đẩy nhanh tốc độ, kéo gần khoảng cách đủ cho anh vươn tay ra và tóm lấy dây khóa trên bộ đồng phục tác chiến của tên Therian. Anh lấy sức kéo thật mạnh về phía sau, tuy lực kéo còn lâu mới đủ làm cho tên đó gã gục nhưng ít nhất thì có thể khiến cho hắn ta mất thăng bằng trong một khoảnh khắc.
Nhân cơ hội đối tượng đang chới với, Dex vây hắn ta lại và dồn hết toàn bộ sức nặng trên cơ thể của anh xuống người tên Therian to lớn đó. Cả hai đều ngã xuống đất, lăn lộn. Bọn họ đánh đấm, vật lộn không ngừng, và kết quả là Dex bị đè mạnh xuống mặt đất cứng rắn đến mức anh tưởng như không khí trong lồng ngực anh đã bị dồn ép hết ra bên ngoài. Cánh tay không bị trói buộc của anh vươn ra, nắm lấy một góc mặt nạ của tên Therian và giật xuống. Mái tóc màu vàng nâu trước mắt khiến cho anh như bị ai đó đấm thẳng một cú vào bụng, và rồi nỗi sợ lớn nhất của anh đã trở thành hiện thực.
"Ash?" Dex lộn người lại, không thể tin nổi vào những gì đang diễn ra trước mắt của mình.
"Mẹ kiếp." Ash gầm lên. Hai mắt của anh ta đột nhiên trợn lớn khi nhìn về phía đằng sau Dex. "Không! Chờ đã..."
Trước mắt Dex chỉ còn là bóng đêm vô tận.
~oOo~oOo~oOo~
Khốn kiếp. Lại thế nữa ư?
Dex nhất định phải dừng cái tình trạng này lại. Nhất định Sloane sẽ tẩn cho anh một trận ra bã mất. Anh nằm lặng im hết sức có thể và duy trì hơi thở của mình ở một nhịp độ ổn định. Những tên này đã trói ngược hai tay của anh ra phía sau lưng bằng một sợi thừng lớn, ngay cả chân anh cũng không thoát. Mắt của anh bị che kín và miệng cũng bị bịt chặt, nhưng ít nhất thì anh vẫn có thể nghe ngóng. Từ những gì anh suy đoán, có ít nhất là hai tên khác đang ở đây cũng với anh. Ở cái chỗ quái quỷ nào đó. Anh lắng nghe cẩn thận âm thanh của những giọng nói, có giọng của một người mà ở bất cứ đâu anh cũng có thể nhận ra. Ash đang tranh cãi với ai đó. Dex sợ rằng bọn người này sẽ phát hiện ra là anh đã tình lại nên không dám manh động kiểm tra sợi dây thừng đang thít chặt cổ tay mình. Hiện giờ thì chưa thể được. Bỗng nhiên, anh nghe thấy tên của Cael.
"Nghe này, tao không có hứng thú với đứa bạn trai của mày..."
"Cậu ta không phải bạn trai tao." Ash đáp lại, lời nói tràn đầy ác ý. "Chỉ là một thằng nhóc luôn ước ao thành bạn trai tao mà thôi. Cậu ta nhìn thấy tao là muốn n*ng rồi. Lời đéo nào tao nói cũng gật đầu lia lịa. Tao nói gì cậu ta sẽ làm y như thế."
Thằng khốn kiếp này. Dex phải cố gắng hết sức mới có thể duy trì được sự bình tĩnh, đầu anh ấn chặt xuống nền xi măng cứng rắn. Cánh tay trái của anh đã bắt đầu xuất hiện những cơn đau âm ỉ do bị cả người đè lên trong một thời gian dài. Dex tiếp tục lắm nghe, cố gắng nghi nhớ giọng nói xa lạ của người thứ hai vào trong tâm trí. Thật khó để có thể đọc vị được một người chỉ thông qua mình giọng nói, nhưng dần dần anh cũng thu được một vài chi tiết, điển hình như là tính cộc cằn, bực bội của kẻ nọ.
"Mày nghĩ nó sẽ nghe lời mày hơn là nghe theo anh trai nó hay sao?"
Có tiếng người di chuyển xung quanh trước khi giọng nói của Ash vang lên. "Tao chỉ cho rằng khi mày đã muốn điều gì đó đến mức độ nhất định, mày sẽ làm mọi thứ để có thể đạt được điều đó. Cậu ta còn non nớt và đang say tao điên cuồng, điều đó có nghĩa là cậu ta sẽ làm ra những chuyện ngu ngốc, trong đó bao gồm cả việc ngó lơ những lời cảnh báo của chính anh trai mình. Nhiều ngày nay, thằng nhóc đó đã bị tao xoay như chong chóng rồi."
"Mày thực sự nghĩ rằng bọn tao sẽ để cho thằng đó yên bình rời khỏi chỗ này khi mà nó đã phát hiện ra thân phận của mày rồi hay sao? Nó là một đặc vụ của THIRDS."
"Tao nghĩ nên giết quách nó đi."
Khỉ thật. Còn có một tên thứ ba khác nữa. Đúng là tạ ơn thánh thần, may mà anh vẫn chưa làm ra động tác cử động nào. Ai mà biết rõ được ở chỗ này có bao nhiêu người chứ.
"Mày cứ thử đặt một ngón tay lên người cậu ta xem, tao sẽ giết sạch tất cả chúng mày. Thỏa thuận giữa chúng ta là tao sẽ tham gia vào các hoạt động của THIRDS, cung cấp thông tin tình báo cho chúng mày, và đổi lại, phe Liên Minh sẽ không làm tổn hại đến các thành viên trong đội của tao."
Dex cố gắng kìm lại tiếng cười khẩy khinh bỉ. Ash thật là biết nghĩ quá cơ. Suốt quãng thời gian vừa qua, hóa ra không phải bọn họ chỉ theo đuổi tìm ra một kẻ phản bội trong nội bộ tổ chức, mà đúng ra là săn đuổi chính người đồng đội trong đội của mình. Chuyện này không khác gì một cơn ác mộng cả. Anh lại nghĩ đến Sloane và Cael. Chuyện này sẽ khiến hai người ấy sụp đổ mất. Dex mau chóng chặn lại ngọn lửa tức giận đang trỗi dậy. Đầu tiên anh phải thoát được khỏi tình thế này đã.
"Phải rồi, nếu như từ đầu bọn tao biết được đám đồng đội của mày phiền toái đến mức nào thì có lẽ bọn tao đã cân nhắc lại rồi."
"Là mày mở lời mời tao gia nhập, nhớ không?"
"Giờ tao đã thấy hối hận muốn chết rồi."
Giọng nói của tên thứ ba lại vang lên, lần này nghe có vẻ hơi lạ, giống như là đã bị cố ý bóp méo đi. "Cũng thật là thú vị, cứ chuyện gì có mày tham gia vào là mọi thứ lại đổ bể. Mày đúng là thứ vận rủi."
"Tao là thế đấy." Ash khô khốc đáp trả. "Tao giống như một vị khách không mời, lúc nào cũng xuất hiện vào những thời khắc quan trọng nhất."
Ash đang trích dẫn lại câu của Indiana Jones đấy ư? Đây không phải lúc đâu, Daley. Anh bấm bụng đợi xem bước đi tiếp theo của đám người này là gì thì kẻ cộc cằn, thô lỗ không-phải-là-Ash kia lên tiếng.
"Được thôi. Nhưng sếp lớn của bọn tao sẽ biết chuyện này. Nếu như thằng oắt đó mà gây nên bất cứ rắc rối nào với bọn tao thì mọi thứ sẽ tính hết lên đầu mày."
Được rồi. Còn có một tên sếp lớn nữa, nhưng hắn ta lại không có mặt ở đây, và có vẻ như cái tên khốn kiếp đáng khinh vừa lên tiếng kia chính là sếp phó của đám người này theo như lời Austen kể rồi. Tiếp đó là sự im lặng bao trùm cho tới khi Dex bị nhấc lên khỏi mặt đất một cách thô lỗ, cả cơ thể anh bị gác qua vai của một người khác. Anh đang bị người ta vác đi, và chẳng bao lâu sau, tiếng thì thầm trầm thấp của Ash vang lên phá tan sự im lặng.
"Tôi biết cậu đã tỉnh lâu rồi. Nghe nhịp thở của cậu là tôi biết thừa."
Đúng là tên Therian khốn kiếp.
"Nếu cậu biết điều gì là tốt nhất cho mình thì cứ tiếp tục giả chết nữa đi."
Dex làm đúng như những gì Ash yêu cầu. Anh lắng nghe tất cả những âm thanh vang lên xung quanh mình, nhưng anh gần như không thể nào đoán được bản thân đang ở đâu. Không khí xung quanh mát lạnh, có mùi đặc trưng của địa điểm ngoài trời, nhưng rõ ràng là bọn họ vẫn đang ở đâu đó chưa ra ngoài cơ mà. Những âm thanh của tiếng bước chân vang lên, ít nhất thì anh đoán có ba người nữa, cùng những tiếng mở cửa rồi đóng cửa nặng nề. Một cánh cửa được kéo mở ra rồi đóng sầm lại. Tiếng kim loại. Dex dám chắc rằng nơi này khá âm u và mập mờ. Mặc dù miếng vải bịt mắt anh là một màu đen đặc nhưng vẫn có một ít ánh sáng lọt được qua khe hở từ bên dưới. Có tiếng vang của một cánh cửa gần đó được mở ra rồi lại đóng kín, và rồi Dex cảm nhận được một luồng gió thổi ngang qua gò má, nghe thấy những âm thanh ồn ã của xe cộ và tiếng còi xe inh ỏi từ phía đằng xa. Bọn họ đã ra ngoài rồi. Sau đó, Dex được đặt xuống ghế. Là chiếc xe ô tô của Ash. Sợi dây thừng trói chặt hai cánh tay cũng như hai mắt cá chân anh được cắt đứt, miếng khăn bịt miệng cũng được lôi ra.
"Giữ nguyên miếng bịt mắt đó cho tới khi nào tôi bảo cởi ra."
Cánh cửa bên phía tay phải của anh ngồi bị đóng sầm lại, và Dex ngồi nguyên không hề cử động, tất cả nỗi tức giận của anh vẫn âm ỉ cháy không dứt. Anh nghe tiếng động cơ từ chiếc xe hàng khủng của Ash gầm rú, dây an toàn được thắt một cách vô cùng thô lỗ cố định qua ngực của Dex. Tiếng khóa dây ăn vào khớp, và rồi sau đó chiếc xe bắt đầu di chuyển. Vài phút sau, miếng bịt mắt bị giật mạnh ra, kéo theo luôn cả một vài sợi tóc của Dex đi cùng.
"Đéo mẹ nó." Dex giận sôi người, nhất là khi thấy Ash vẫn ngồi đó với dáng vẻ bình tĩnh đến nhức nhối người nhìn. "Từ khi nào mà mày lại trở thành kẻ phản bội?"
"Đừng có như một con mụ chanh chua đanh đá thế."
"Mày đùa tao chắc?" Dex còn không biết diễn tả cơn giận điên cuồng của anh như thế nào mới đúng nữa. Nếu như anh không nhận thức được rõ rằng việc cho Ash ăn một cú đấm ngang cằm có thể khiến cho cả hai người bọn họ đi đời thì anh đã làm từ lâu rồi. "Mày là thằng khốn kiếp! Sao mày có thể làm ra chuyện như thế? Mày có nghĩ đến Sloane không? Còn cả Cael nữa?"
"Tôi làm gì không cần sự cho phép của Sloane. Còn Cael... Cael vẫn chỉ là một cậu nhóc thôi. Em ấy là một người đồng đội. Chỉ có vậy."
"Nhảm nhí. Anh nghĩ tôi tin chắc. Rõ ràng anh quan tâm đến em ấy. Mọi thứ khi nãy anh nói về em ấy đều là nhảm nhí." Đó là tất cả những gì mà Dex tin tưởng. "Và tôi biết rõ điều đó. Anh muốn biết lý do tại sao không?"
"Không quan tâm."
"Được, giờ tôi nói cho anh nghe ngay đây. Bởi vì khi Cael ở bệnh viện, tất cả những hành động, thái độ lúc đó của anh không thể nào là giả tạo được. Tôi đã quan sát anh rất kĩ. Ngay từ ban đầu khi tôi mới tham gia vào đội, tôi đã thấy cách thức anh ở chung với em ấy rồi."
"Đã từng nghe đến câu đừng lo chuyện bao đồng của người khác chưa thế?"
"Chuyện bao đồng? Sao lại là chuyện bao đồng? Đồng đội của tôi, bạn chí cốt của bạn trai tôi, người đàn ông mà em tôi yêu đến điên cuồng hóa ra lại là kẻ phản bội. Sao anh..."
"Cael yêu tôi đến điên cuồng ư?"
Dex há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại giữ im lặng. "Thực sự sao? Một tên khốn nào đó đánh tôi bất tỉnh, bắt cóc tôi, muốn giết tôi giệt khẩu, và anh lại còn cộng tác với phe Liên Minh, thế mà anh vẫn muốn nói về chuyện đời sống tình cảm riêng tư của anh ư?"
"Cael nói rằng em ấy yêu tôi đến điên cuồng đúng không?"
Cứ như đang nói chuyện với một bức tường gạch cứng đến bực mình. Nhưng chính biểu cảm nghiêm nghị trên gương mặt đó của Ash đã khiến Dex hiểu ra rằng anh ta đang vô cùng nghiêm túc. Được thôi. Miễn là Ash để ý đến những gì mà anh nói thì anh sẵn lòng chiều theo sự chú ý đó của anh ta. "Tôi không biết anh làm thế nào khiến cho em tôi mềm lòng, cũng không hiểu anh có điểm nào xứng đáng với tình cảm của Cael, nhưng đúng, em tôi yêu anh đến điên rồi. Tôi nghĩ anh phải biết chứ. Anh đã nói mạnh mồm lắm với lũ khốn kia cơ mà."
"Tôi cũng hiểu được phần lớn rồi, nhưng nghe từ chính miệng cậu xác nhận điều đó lại khác." Biểu cảm nghiêm nghị trên gương mặt của Ash chưa hề thay đổi.
Dex lắc đầu, anh cảm thấy nơi cổ họng mình như có gì đó nghẹn lại. "Dù sao thì cũng không quan trọng nữa rồi. Cho dù anh có làm gì thì cuối cùng cũng sẽ khiến em ấy tổn thương mà thôi." Lời tuyên bố về xu hướng tính dục của Ash vẫn còn nguyên đó, nhưng hình ảnh về một người đàn ông dị tính đã dần có xu hướng bị lung lay rồi. Mà kể cả dù Ash đúng là có chút cảm xúc khác lạ với Cael thì giờ đây anh ta còn có những vấn đề khác lớn hơn là một mối quan hệ cần phải giải quyết.
"Cậu thì biết cái đéo gì về tôi chứ?"
"Rõ ràng là không nhiều như tôi nghĩ." Dex nạt lại. "Có thể tôi không ưa gì anh, nhưng ít ra tôi vẫn còn có sự tôn trọng đối với anh." Chiếc xe bỗng nhiên phanh gấp lại, Ash vươn người qua chỗ ghế ngồi của Dex. Anh ta dùng cả hai tay nắm lấy cổ áo Dex và lôi anh lại sát người mình. Đôi con ngươi màu hổ phách của Ash rực lên và giãn ra, những chiếc răng nanh nhọn hoắt dài ra trông thấy.
"Giờ thì nghe cho kĩ đây. Đây không phải là mấy đêm karaoke ngu ngốc của cậu. Những kẻ vừa rồi không biết nói đùa đâu. Hiện giờ tôi chính là lá chắn duy nhất ngăn không cho lũ người đó găm ngay một viên đạn vào trong đầu cậu đấy. Cậu muốn bảo vệ các thành viên khác trong đội đúng không? Thế thì câm miệng lại. Giữ cho Cael tránh xa tôi ra."
Trước khi Dex kịp thốt ra một từ nào, Ash đã tháo dây đai an toàn của Dex ra, đảy mở cánh cửa xe bên phía anh và xô anh ngã ra ngoài. Dex chật vật bay thẳng khỏi xe, loạng choạng nơi vệ đường cùng với một tiếng kêu đau đớn. Anh nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm thật mạnh và âm thanh gào rít của lốp xe với mặt đường. Ash đi rồi.
Dex ngồi dậy, xoa chỗ cánh tay bị va chạm với vệ đường. Anh nhìn chằm chằm con phố nơi chiếc xe của Ash phóng đi để lại một vệt sáng dài phía sau, càng lúc lại càng xa hơn. Anh ngồi thừ người bên vệ đường một lúc lâu, cả người mơ màng. Phải mất cả khoảng thời gian sau anh mới nhận ra rằng bản thân vẫn đang còn ở trên con phố nhà mình. Ash đã chở anh về đến tận nhà rồi.
Chẳng hề quan tâm đến việc có ai trông thấy mình hay không, Dex co chân lại, chống hai khuỷu tay lên đùi, úp mặt vào hai bàn tay và cố gắng nghĩ xem tiếp theo phải làm như thế nào. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm thấy bản thân đang mất phương hướng. Khi người cộng sự cũ của anh ra tay sát hại cậu bé Therian nọ, Dex biết rất rõ điều đúng đắn mà anh cần phải làm dù cho cũng hiểu được sự nghiệp của anh sẽ phải gánh chịu những hậu quả gì. Giờ vẫn là anh trong một tình huống tương tự, đối mặt với sự phản bội của một người thân cận với anh nhất. Anh đã tin tưởng và giao cho người đó cả sinh mạng của mình. Có thể anh với Ash chẳng ưa gì nhau, nhưng anh vẫn đủ trưởng thành để thừa nhận rằng có những khía cạnh ở người đặc vụ kiên cường ấy khiến anh vô cùng nể phục. Giờ đây, điều đúng đắn chính là dũng cảm bước lên và nói ra sự thật vừa rồi.
Nhưng nếu như điều Ash nói cũng là sự thật, về việc các thành viên trong đội của bọn họ đang gặp phải nguy hiểm? Có thể đó chỉ là một lời đe dọa suông để anh không còn bám theo anh ta không ngừng thì sao? Để cho anh biết sợ? Dex chưa bao giờ thấy Ash rơi vào tình trạng như vừa rồi. Suýt chút nữa thì anh ta đã... hóa thú rồi. Dex gần như bị hoảng loạn. Dex rút điện thoại của mình ra, lướt qua một lượt các mối quan hệ trong danh sách liên lạc cho tới khi tìm thấy số điện thoại của cha mình. Ngón tay của anh cứ dùng dằng mãi nơi biểu tượng nút "Gọi". Có điểm gì khiến cho Ash khác với Walsh cơ chứ? Biết đâu Ash đã từng tham gia vào những cuộc lùng bắt với các thành viên của phe Liên Minh và gia nhập vào những lần đánh đập các thành viên của phe The Order đến chỉ còn chút hơi tàn?
"Mẹ cái cuộc đời." Dex than thở. Tại sao những thứ khốn kiếp này lại cứ đổ hết lên đầu anh cơ chứ? Tại sao không phải là một ai đó khác phát hiện ra cái bí mật nho nhỏ ấy của Ash? "Mẹ kiếp. Mẹ kiếp. Mẹ kiếp cái cuộc đời này. Mẹ kiếp!" Dex ngả lưng nằm xuống, mơ màng nhìn những cành cây ở ngay phía trên tầm mắt. Đêm hôm nay đẹp thật. Có một chú chim mình mang hai màu cam và nâu đang hót, nhảy từ cành này sang cành khác và dừng lại ngay phía trên đầu Dex. "Cưng mà dám thả xuống đầu anh, anh bắn cho rụng luôn." Chú chim nhỏ lại kêu lên mấy tiếng và Dex chỉ thở dài. "Anh không bắn cưng đâu, nhưng mà anh giận thật đấy." Thôi thì chuyện đó chẳng phải cũng rất thú vị sao. Bỗng nhiên anh nghe thấy một giọng nói có phần chế diễu lại đem theo cả tức giận vang lên. Anh quay đầu nhìn lại.
"Buổi tối tốt lành nhé bà Bauman."
Cụ già với dáng người nhỏ ấy cùng với con chó cũng nhỏ không kém gì chủ nhân đi ngang qua đường cùng với những tiếng "hừ" rõ ràng. Có lẽ cụ già tội nghiệp đó nghĩ rằng anh có vấn đề gì rồi, mặc dù bà ta cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái khi nhìn thấy khẩu súng lục anh đang vắt ngang trước ngực. Có vẻ như lần nào bà ta nhìn thấy anh thì một là anh đang tình trạng bán khỏa thân đứng trên bậc tam cấp trước cửa nhà hoặc nằm dài trên vỉa hè nhà mình suy nghẫm về cuộc đời cũng như cả mớ hỗn loạn chẳng đâu vào đâu. Anh đứng dậy, ấn vào màn hình điện thoại.
"Là tôi đây."
"Dex? Em ở chỗ quái nào thé? Em ổn không? Chúng tôi chẳng thể nào liên lạc được với em."
"Ừ, tôi, à, đang ở nhà đây." Anh cảm thấy bản thân giống hệt như một đứa ngốc, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói của Sloane thôi là cũng đủ khiến anh bình tĩnh lại rồi.
Tiếp sau đó là một khoảng lặng kéo dài. "Em bảo em ở nhà, nghĩa là sao?"
"Tôi đang ở nhà. Nhà của tôi ấy."
Lại một khoảng lặng nữa. "15 phút nữa tôi sẽ đến chỗ em. Có cần tôi gọi lực lượng hỗ trợ không? Hoặc là lực lượng y tế?"
"Không đâu."
"Được rồi. Thế chờ tôi."
Dex cúp máy, đi vào trong nhà để chờ Sloane. Anh khóa cửa nhà, và khi anh đã yên ổn ngồi xuống chiếc ghế bành, anh mới nhận ra rằng anh vẫn mặc nguyên bộ đồng phục tác chiến cùng với đầy đủ các trang thiết bị vũ khí. Anh tháo khẩu súng lục ra khỏi dây đeo và để lên trên mặt bàn café, sau đó là cả chiếc túi đeo quân dụng. Anh tháo rời từng món trang bị một, quá trình ấy cũng khiến cho thần kinh của anh bớt căng thẳng hơn nhiều.
Tiếng đập cửa vang lên khiến cho Dex giật mình hoảng hồn. "Ai thế?" Anh đang mong đợi điều gì đây? Cứ như là thành viên của phe Liên Minh tới gõ cửa nhà anh, tìm anh nói chuyện vậy.
"Sloane đây. Em mở cửa đi."
Dex đã sẵn sàng bị Sloane ăn tươi nuốt sống khi thấy gã lao thẳng qua cửa trước. Nhưng không, người cộng sự của anh chỉ đóng cửa lại rồi vòng hai tay ôm chầm lấy Dex, siết chặt anh một cái rồi mới buông anh ra. Gã lùi lại và quan sát anh, nhẹ nhàng xoa những vết bầm hai bên má anh. "Trời ạ, Dex. Chuyện gì xảy ra thế này? Em làm tôi sợ muốn chết."
Dù cho Dex muốn quên hết mọi thứ mà lao vào lòng Sloane nhưng nhất định anh phải nói rõ ràng mọi thứ. "Tôi bị tấn công bát ngờ, bất tỉnh, sau đó liền bị...kéo đến nơi nào đó. Tôi bị bọn chúng bịt mắt, trói chặt và nhét khăn vào miệng."
"Thực sự là em nên ngừng việc để cho người khác bắt cóc đi." Những lời này được nói ra một cách rất nhẹ nhàng mặc dù đúng là Sloane chỉ có ý muốn nói đùa một chút với Dex thôi.
Dex khịt mũi, "Là do anh gây ra còn gì."
"Chỉ một lần duy nhất thôi. Còn em thì đã dính ba lần rồi đấy."
"Được rồi, chúng ta có thể thảo luận về vận may kỳ diệu của tôi sau. Tôi cần phải nói chuyện với anh." Anh nắm lấy tay Sloane và dẫn gã đến chỗ chiếc ghế bành rồi cùng nhau ngồi xuống.
"Chuyện gì thế?"
"Việc đầu tiên, anh có bắt được thành viên nào của phe Liên Minh hay không?"
"Không ai cả. Chúng tôi đều chia nhau ra đuổi theo bọn chúng khi chúng tháo chạy khắp hướng nhưng rồi đều bị mất dấu khi chúng chạy vào bên trong nhà máy Con Edison. Nhất định là chúng đã có chuẩn bị kế hoạch tẩu thoát rồi. Tôi cũng khá ngạc nhiên là khi chúng ta đến nơi thì bọn chúng vẫn đang còn ở đó. Thế em gặp phải chuyện gì?"
Dex nắm chặt lấy tay của Sloane, trong lòng nhẹ nhõm khi người cộng sự của anh không rút tay ra hoặc truy hỏi về hành động này của anh. "Lúc ấy, tôi thấy mình có cơ hội bắt được một thành viên của phe Liên Minh, và tôi đã đuổi theo hắn ta đến tận nhà máy. Ban đầu, tôi rất băn khoăn tại sao hắn cứ chạy mãi trong khi có thể rút súng bắn bỏ tôi. Sau đó, tôi đấu tay đôi với hắn, lột được mặt nạ hắn đeo, và cuối cùng biết được lý do tại sao."
Sloane bất ngờ trước lời nói của Dex. "Em nhìn thấy mặt kẻ đó rồi ư?"
"Đúng vậy. Và kẻ đó chính là người của bên ta."
"Khốn kiếp. Em biết được danh tính của tên nội gián rồi ư? Chúng ta phải báo cáo ngay với Trung úy Sparks." Sloane chực với lấy điện thoại của gã thì đã bị Dex ngăn lại, ánh mắt của anh chưa một lần rời khỏi người cộng sự. "Còn điều gì em vẫn chưa nói với tôi nữa?"
Phải mất một lúc Dex mới thu đủ dũng khí. Anh không hề muốn làm điều này chút nào, nhưng Sloane xứng đáng được biết sự thật. Còn sau đó sẽ xảy ra chuyện gì thì anh chẳng thể nào biết được. "Là Ash."
Sloane nhíu mày, gương mặt đầy bối rối. "Ash thì sao?"
"Tên nội gián là Ash."
"Không thể nào. Ash sẽ không bao giờ..." Sloane lắc đầu, biểu cảm trên gương mặt như võ vụn. "Không."
"Sloane, là tôi đã chính mắt nhìn thấy anh ta. Trước khi tôi kịp nói được gì thì đã bị kẻ nào đó đánh cho bất tỉnh rồi. Khi tôi tỉnh dậy, tôi nghe thấy Ash đang tranh cãi với những người khác. Tôi nghĩ trong số đó có kẻ đứng thứ hai chỉ huy phe Liên Minh. Tên đó đúng là một thằng khốn chính hiệu." Dex kể lại tất cả những gì mà anh đã nghe được, và khi anh kết thúc, anh quan sát người cộng sự của anh một cách vô cùng thận trọng. Sau vài phút Sloane không nói lời nào, thậm chí gã còn gần như không chớp mắt một cái, gã cũng cất lời. Giọng nói của gã gần như thì thào, sự chắc chắn trong câu chữ cũng bị mài mòn ít nhiều.
"Nhất định là sai rồi."
"Tôi đã nhìn thấy anh ta, cũng đã nghe thấy anh ta nói chuyện." Dex nhẹ nhàng đáp lại.
"Nghe này, tôi hiểu em vốn không ưa cậu ấy, nhưng đây là chuyện nghiêm túc..."
"Anh nghĩ tự tôi bịa lên tất cả những chuyện này ư?" Dex không thể tin được những lời mà anh vừa mới nghe từ miệng gã.
"Không. Ý tôi không phải như thế."
"Ý anh chính là vậy. Hoặc là tôi bị hoang tưởng, hoặc là bị nhầm lẫn, hoặc là anh chẳng hề tin tưởng tôi một chút nào." Tại sao Sloane có thể ngay lập tức phủ nhận anh như thế? Dex vừa mới bị bắt cóc, bị đe dọa và rồi sau đó lại phải chịu một cú sốc lớn khủng khiếp trong sự nghiệp của anh, ấy thế mà Sloane vẫn không hề tin lời anh nói?
"Không phải là tôi không tin em." Sloane ngồi dậy, thở dài đầy mệt mỏi và Dex thấy cơn giận của mình đã với đi phần nào. Anh không hề muốn nhìn thấy dáng vẻ này của người cộng sự. Sloane đang...vô cùng đau khổ.
"Thế thì là sao?"
"Ash là gia đình duy nhất mà tôi có kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Chúng tôi đã cùng nhau đối mặt và vượt qua mọi thứ, từ Chương trình tuyển lựa đặc vụ Therian thuộc thế hệ đầu tiên, rồi bước chân vào giảng đường đại học, rồi tới THIRDS. Khi tôi bị Tiến sĩ Shultzon trói vào chiếc ghế đó, tôi đã vô cùng sợ hãi. Giờ nghĩ lại, tôi biết Ash cũng rất sợ. Chỉ là cậu ấy không bao giờ thể hiện điều đó ra bên ngoài. Cậu ấy làm như thế là để bảo vệ tôi. Cậu ấy chính là lý do duy nhất để tôi có thể sinh tồn được ở nơi đó. Cậu ấy là người bạn chí cốt của tôi. Tôi không thể..." Sloane nhắm chặt hai mắt, hàng lông mày nhăn lại đầy âu lo. Dex cảm thấy như anh chính là một tên khốn kiếp.
Sao anh có thể trở nên nhẫn tâm như vậy chứ? Nói theo cách nào đó thì Ash chính là toàn bộ thế giới của Sloane, là lý do duy nhất để Sloane có thể vượt qua toàn bộ đau đớn và sợ hãi của những tháng ngày còn ở tại cơ sở nghiên cứu. Ở nơi đó, hai đứa trẻ đã phải liên tục trải qua các cuộc kiểm tra, nghiên cứu, bị thúc ép, bị cưỡng chế. Tất cả chỉ vì một mục đích duy nhất đó chính là để tạo nên một thế giới tốt đẹp hơn dành cho giống loài của họ. Dex nhớ lại trước đây anh đã từng hoảng loạn đến mức nào khi anh mất đi hai người thân yêu nhất của mình. Có thể lúc ấy anh nhỏ tuổi hơn cả Sloane, nhưng anh lại may mắn hơn gã rất nhiều. Anh có được một gia đình khác đầy ấm áp với một người cha tuyệt vời cùng một đứa em trai thân thiết. Dex ghé sát người rồi đặt hai bàn tay lên má của Sloane, trong lòng đầy khó chịu khi nhìn thấy nỗi đau hiển hiện rõ rệt trên gương mặt của người anh yêu. Sloane đã phải chịu đựng quá đủ với những nỗi đau trong suốt từng ấy năm cuộc đời gã rồi.
"Tôi biết rõ tôi đã chứng kiến điều gì. Nhưng chúng ta nên tin tưởng vào Ash. Đừng vội làm bất cứ điều gì vào lúc này cả. Tốt nhất là chúng ta nên tìm hiểu xem có chuyện quái quỷ gì đang diễn ra rồi mới báo cáo lên Trung úy Sparks."
Sloane mở mắt, ngồi thẳng người dậy. "Không. Nhiệm vụ của tôi là phải báo cáo lại chuyện này. Ngay từ ban đầu, tôi lúc nào cũng luôn nhắc nhở em rằng không được phép để cho cảm xúc lấn át lý trí, và đó chính là điều mà tôi sẽ phải làm ngay lúc này. Tôi không phải là kiểu đội trưởng nói một đằng làm một nẻo."
"Đó là hai chuyện khác nhau. Nếu như đổi lại là Cael, tôi cũng sẽ năn nỉ anh làm giống như vậy thôi." Người cộng sự của anh nhìn rất bối rối, vì thế Dex liền ghé vào đặt lên môi gã một nụ hôn. "Chúng ta không hề bưng bít thông tin, chỉ đơn giản là tìm kiếm thêm bằng chứng xác thực mà thôi. Đây là điều mà chúng ta vẫn làm, bất kể đối với vụ án nào đi chăng nữa. Điểm khác biệt duy nhất ở đây chính là thay vì trông đợi vào Cục Trinh sát, chúng ta sẽ tự mình xử lý. Có được không?"
Sloane dường như đang cân nhắc lời đề nghị này của Dex. "Được rồi." Gã tựa đầu mình chạm nhẹ vào đầu anh cùng với một tiếng thở dài đầy mệt mỏi. "Cám ơn em, Dex. Nếu như có bất cứ hậu quả nào phát sinh từ chuyện này, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."
"Sao? Không..." Đôi môi của Sloane đã chặn lại những âm thanh phản đối sắt phát ra từ miệng Dex, và đến lúc này, Dex đã không còn quan tâm gì nữa. Anh cởi bỏ toàn bộ sự cảnh giác và phòng bị, để cho Sloane ôm chặt anh vào lòng và kéo dài nụ hôn. Cho dù Sloane cần gì, anh cũng tình nguyện cho gã toàn bộ. Sloane cởi bỏ khẩu súng trường và thả xuống mặt sàn ngay cạnh chiếc ghế bành rồi ôm sát lấy Dex, ấn người anh nằm xuống ghế. Nụ hôn của gã càng lúc càng nóng rực và hối hả. Nếu như lúc này Sloane cần giải tỏa, Dex nhất định sẽ làm mọi thứ trong khả năng của anh. Anh nắm lấy chiếc áo đồng phục tác chiến của gã, kéo gã đè hẳn lên người mình, khao khát cảm nhận sức nặng của cơ thể gã áp phía trên anh. Bộ phận nhạy cảm của cả hai người bọn họ đều đã cứng lên, liên tục cọ sát vào nhau.
Dex rên rỉ, bàn tay lần mò xuống bên dưới cởi khóa quần của Sloane. Anh giải phóng cho vật đang hừng hực sức sống của Sloane, đẩy gã ra, ép gã nằm ngửa xuống chiếc ghế bành và chen vào giữa hai chân gã. Anh ngậm lấy dương v*t của Sloane, đồng thời không ngừng xoa bóp phía bên dưới trong lúc đưa đẩy khoang miệng. Anh di chuyển lên xuống, liếm mút và nắn bóp, ấn nhẹ đầu lưỡi vào đỉnh chóp dương v*t gã. Sloane bật ra những tiếng rên rỉ không ngừng, cả cơ thể run rẩy từng hồi, hai bàn tay gã siết chặt lấy lớp vải bên dưới ghế bành. Dex lại đẩy nhanh động tác, gia tăng thêm áp lực, quyết tâm khiến cho Sloane được thả lỏng bản thân dù cho chỉ trong một thời gian ngắn ngủi. Không lâu sau, Dex nghe thấy hơi thở nặng nhọc, gấp gáp của Sloane, cảm nhận được cơ thể gã bên dưới anh gồng lên căng cứng và xuất toàn bộ vào trong miệng anh. Dex ngậm sâu dương v*t của Sloane, nuốt hết toàn bộ cơn khoái cảm của người anh yêu. Khi thấy Sloane đã hơi kiệt sức, anh mới thôi không ngậm dương v*t của gã nữa. Nửa người trên của anh đè úp lên người gã, hai tay vòng qua ngực gã, ôm gã vào lòng. Sloane đưa tay xuống chạm vào bộ phận giữa hai chân anh nhưng Dex lại bắt lấy tay gã rồi để lên eo mình,
"Không sao." Dex nhỏ nhẹ. "Nằm đây với tôi là được rồi."
Sloane âm yếm hai bên thái dương Dex, một âm thanh trầm thấp khẽ khàng phát ra từ lồng lực gã khiến cho anh mỉm cười. Anh nhắm mắt lại và chẳng bao lâu sau đã cảm thấy từng nhịp thở ổn định từ cơ thẻ bên dưới mình. Dex tự nhủ với bản thân rằng bây giờ vẫn còn là quá sớm. Quá sớm để những cảm xúc này nảy nở. Anh gạt những suy nghĩ đó sang một bên, thấy tim mình đập mạnh liên tục từng hồi trong lồng ngực. Anh lại nhắm mắt, tập trung vào hơi thở của Sloane, tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Bọn họ sẽ tìm ra Ash đang gặp phải chuyện gì, và rồi mọi thứ sẽ một lần nữa quay trở lại trạng thái bình thường.
Dex chạy dọc theo tuyến Phố Tây số 13, bám đuôi một tên Therian to con lực lưỡng, và anh tự hỏi bản thân rằng thế quái nào anh lại luôn luôn phải đối đầu với những gã đô to nhất như thế này cơ chứ. Trong giây lát, Dex ngỡ rằng anh sắp mất dấu đối tượng rồi, bởi rõ ràng là tên Therian nọ đang tiến thẳng đến khu vực đường cao tốc sông Đông Franklin D.Roosevelt (FDR). Nhưng nhất định anh sẽ không để cho tên Therian đó đến được gần đường FDR đâu. Bỗng nhiên, ngay trước sự chứng kiến của Dex, tên Therian nhảy lên trên mui xe của một chiếc ô tô đang đỗ cạnh nhà máy, leo lên trên trần xe và vươn mình vượt lên đầu chiếc container lớn chứa chất thải rồi biến mất hút phía sau bức tường rào của nhà máy Con Edison.
"Khốn kiếp." Dex gầm lên. Anh hít một hơi thật sâu rồi đuổi theo, mặc kệ chỗ trang thiết bị đang mang theo trên người. Anh nhất định không thể để mất dấu kẻ đó. Lần này thì không. Anh nhảy lên mui trần của chiếc Honda, tiếng kim loại vang lên ken két, lõm xuống như thể hiện sự kháng cáo trước sức ép của đôi boot quân dụng, sau đó Dex bật lên trên trần xe. Chiếc ô tô này đỗ gần sát với chiếc container, và Dex nhẹ nhõm hơn cả khi nhìn thấy một vật có hình dạng giống như một chiếc hộp kim loại hình chữ nhật gắn liền với chiếc container và đang nhô ra ngay trước mặt anh. Vật này đủ rộng để anh có thể đáp đầu mũi boot quân dụng lên đó làm điểm tựa. Anh vươn người lên và nắm lấy rìa của chiếc container, chân đè lên vật kim loại và nâng người lên trên mép thành container, trong lòng cầu mong rằng anh không đâm thẳng đầu xuống đống túi đựng rác thải ở bên dưới chỉ có Chúa mới biết trong đó có chứa những gì.
Trong những tình huống như thế này, nếu là một người Therian họ Mèo thì sẽ thuận tiện hơn biết bao nhiêu. Nếu như có Hobbs ở bên cạnh hỗ trợ anh lúc này, Hobbs sẽ nhẹ nhàng vượt qua được đống vật cản này một cách ngon ơ. Dex đứng dậy, giơ hai tay ra để giữ được thăng bằng trong lúc nhanh chóng di chuyển một cách vô cùng thận trọng trên mép của chiếc container để tiến tới phía tường rào. Điều này chẳng hề dễ dàng hay thú vị giống như những gì diễn ra trên phim ảnh, nhưng ít nhất thì Dex cũng sang được phía bên kia tường rào, đáp đất bằng hai chân chứ không phải ngã sõng soài trên mặt đất.
Dex trông thấy tên khốn Therian đeo mặt nạ của phe Liên Minh đang chạy về hướng có vật thể giống như một cây cầu sắt kết nối các tòa nhà lại với nhau. Dex nhanh chóng rượt theo, bên tai không nghe được bất cứ âm thanh nào khác ngoài tiếng gió rít và tiếng xào xạc của cây cỏ xung quanh. Mẹ kiếp. Chỉ mong là anh không bị điện giật chết. Không được chạm vào. Tín hiệu đó chẳng hề có chút tác dụng nào khi anh nhìn đi đâu cũng bị những biển cảnh báo Nguy Hiểm! Điện Cao Thế đập vào mắt. Dex nhất định phải tóm được tên Therian kia trước khi hắn ta biến mất không còn dấu vết, hoặc nếu không thì anh cũng đi đời. Nếu như anh dừng lại để lấy chiếc ống nhòm ban đêm từ trong balo của mình ra thì anh chắc chắn sẽ để mất dấu tên Therian; nhưng nếu tên Therian lại lẩn trốn được vào trong bóng đêm trước khi anh tóm được hắn ta thì anh sẽ không còn bất cứ cách nào khác ngoài việc dừng đuổi bắt. Nếu như cứ đâm đầu vào trong màn đêm nơi có một kẻ Therian đang ẩn nấp chờ sẵn ở đó sẽ chẳng khác nào hành động tự sát cả.
Dex dồn hết sức lực bản thân, đẩy nhanh tốc độ, kéo gần khoảng cách đủ cho anh vươn tay ra và tóm lấy dây khóa trên bộ đồng phục tác chiến của tên Therian. Anh lấy sức kéo thật mạnh về phía sau, tuy lực kéo còn lâu mới đủ làm cho tên đó gã gục nhưng ít nhất thì có thể khiến cho hắn ta mất thăng bằng trong một khoảnh khắc.
Nhân cơ hội đối tượng đang chới với, Dex vây hắn ta lại và dồn hết toàn bộ sức nặng trên cơ thể của anh xuống người tên Therian to lớn đó. Cả hai đều ngã xuống đất, lăn lộn. Bọn họ đánh đấm, vật lộn không ngừng, và kết quả là Dex bị đè mạnh xuống mặt đất cứng rắn đến mức anh tưởng như không khí trong lồng ngực anh đã bị dồn ép hết ra bên ngoài. Cánh tay không bị trói buộc của anh vươn ra, nắm lấy một góc mặt nạ của tên Therian và giật xuống. Mái tóc màu vàng nâu trước mắt khiến cho anh như bị ai đó đấm thẳng một cú vào bụng, và rồi nỗi sợ lớn nhất của anh đã trở thành hiện thực.
"Ash?" Dex lộn người lại, không thể tin nổi vào những gì đang diễn ra trước mắt của mình.
"Mẹ kiếp." Ash gầm lên. Hai mắt của anh ta đột nhiên trợn lớn khi nhìn về phía đằng sau Dex. "Không! Chờ đã..."
Trước mắt Dex chỉ còn là bóng đêm vô tận.
~oOo~oOo~oOo~
Khốn kiếp. Lại thế nữa ư?
Dex nhất định phải dừng cái tình trạng này lại. Nhất định Sloane sẽ tẩn cho anh một trận ra bã mất. Anh nằm lặng im hết sức có thể và duy trì hơi thở của mình ở một nhịp độ ổn định. Những tên này đã trói ngược hai tay của anh ra phía sau lưng bằng một sợi thừng lớn, ngay cả chân anh cũng không thoát. Mắt của anh bị che kín và miệng cũng bị bịt chặt, nhưng ít nhất thì anh vẫn có thể nghe ngóng. Từ những gì anh suy đoán, có ít nhất là hai tên khác đang ở đây cũng với anh. Ở cái chỗ quái quỷ nào đó. Anh lắng nghe cẩn thận âm thanh của những giọng nói, có giọng của một người mà ở bất cứ đâu anh cũng có thể nhận ra. Ash đang tranh cãi với ai đó. Dex sợ rằng bọn người này sẽ phát hiện ra là anh đã tình lại nên không dám manh động kiểm tra sợi dây thừng đang thít chặt cổ tay mình. Hiện giờ thì chưa thể được. Bỗng nhiên, anh nghe thấy tên của Cael.
"Nghe này, tao không có hứng thú với đứa bạn trai của mày..."
"Cậu ta không phải bạn trai tao." Ash đáp lại, lời nói tràn đầy ác ý. "Chỉ là một thằng nhóc luôn ước ao thành bạn trai tao mà thôi. Cậu ta nhìn thấy tao là muốn n*ng rồi. Lời đéo nào tao nói cũng gật đầu lia lịa. Tao nói gì cậu ta sẽ làm y như thế."
Thằng khốn kiếp này. Dex phải cố gắng hết sức mới có thể duy trì được sự bình tĩnh, đầu anh ấn chặt xuống nền xi măng cứng rắn. Cánh tay trái của anh đã bắt đầu xuất hiện những cơn đau âm ỉ do bị cả người đè lên trong một thời gian dài. Dex tiếp tục lắm nghe, cố gắng nghi nhớ giọng nói xa lạ của người thứ hai vào trong tâm trí. Thật khó để có thể đọc vị được một người chỉ thông qua mình giọng nói, nhưng dần dần anh cũng thu được một vài chi tiết, điển hình như là tính cộc cằn, bực bội của kẻ nọ.
"Mày nghĩ nó sẽ nghe lời mày hơn là nghe theo anh trai nó hay sao?"
Có tiếng người di chuyển xung quanh trước khi giọng nói của Ash vang lên. "Tao chỉ cho rằng khi mày đã muốn điều gì đó đến mức độ nhất định, mày sẽ làm mọi thứ để có thể đạt được điều đó. Cậu ta còn non nớt và đang say tao điên cuồng, điều đó có nghĩa là cậu ta sẽ làm ra những chuyện ngu ngốc, trong đó bao gồm cả việc ngó lơ những lời cảnh báo của chính anh trai mình. Nhiều ngày nay, thằng nhóc đó đã bị tao xoay như chong chóng rồi."
"Mày thực sự nghĩ rằng bọn tao sẽ để cho thằng đó yên bình rời khỏi chỗ này khi mà nó đã phát hiện ra thân phận của mày rồi hay sao? Nó là một đặc vụ của THIRDS."
"Tao nghĩ nên giết quách nó đi."
Khỉ thật. Còn có một tên thứ ba khác nữa. Đúng là tạ ơn thánh thần, may mà anh vẫn chưa làm ra động tác cử động nào. Ai mà biết rõ được ở chỗ này có bao nhiêu người chứ.
"Mày cứ thử đặt một ngón tay lên người cậu ta xem, tao sẽ giết sạch tất cả chúng mày. Thỏa thuận giữa chúng ta là tao sẽ tham gia vào các hoạt động của THIRDS, cung cấp thông tin tình báo cho chúng mày, và đổi lại, phe Liên Minh sẽ không làm tổn hại đến các thành viên trong đội của tao."
Dex cố gắng kìm lại tiếng cười khẩy khinh bỉ. Ash thật là biết nghĩ quá cơ. Suốt quãng thời gian vừa qua, hóa ra không phải bọn họ chỉ theo đuổi tìm ra một kẻ phản bội trong nội bộ tổ chức, mà đúng ra là săn đuổi chính người đồng đội trong đội của mình. Chuyện này không khác gì một cơn ác mộng cả. Anh lại nghĩ đến Sloane và Cael. Chuyện này sẽ khiến hai người ấy sụp đổ mất. Dex mau chóng chặn lại ngọn lửa tức giận đang trỗi dậy. Đầu tiên anh phải thoát được khỏi tình thế này đã.
"Phải rồi, nếu như từ đầu bọn tao biết được đám đồng đội của mày phiền toái đến mức nào thì có lẽ bọn tao đã cân nhắc lại rồi."
"Là mày mở lời mời tao gia nhập, nhớ không?"
"Giờ tao đã thấy hối hận muốn chết rồi."
Giọng nói của tên thứ ba lại vang lên, lần này nghe có vẻ hơi lạ, giống như là đã bị cố ý bóp méo đi. "Cũng thật là thú vị, cứ chuyện gì có mày tham gia vào là mọi thứ lại đổ bể. Mày đúng là thứ vận rủi."
"Tao là thế đấy." Ash khô khốc đáp trả. "Tao giống như một vị khách không mời, lúc nào cũng xuất hiện vào những thời khắc quan trọng nhất."
Ash đang trích dẫn lại câu của Indiana Jones đấy ư? Đây không phải lúc đâu, Daley. Anh bấm bụng đợi xem bước đi tiếp theo của đám người này là gì thì kẻ cộc cằn, thô lỗ không-phải-là-Ash kia lên tiếng.
"Được thôi. Nhưng sếp lớn của bọn tao sẽ biết chuyện này. Nếu như thằng oắt đó mà gây nên bất cứ rắc rối nào với bọn tao thì mọi thứ sẽ tính hết lên đầu mày."
Được rồi. Còn có một tên sếp lớn nữa, nhưng hắn ta lại không có mặt ở đây, và có vẻ như cái tên khốn kiếp đáng khinh vừa lên tiếng kia chính là sếp phó của đám người này theo như lời Austen kể rồi. Tiếp đó là sự im lặng bao trùm cho tới khi Dex bị nhấc lên khỏi mặt đất một cách thô lỗ, cả cơ thể anh bị gác qua vai của một người khác. Anh đang bị người ta vác đi, và chẳng bao lâu sau, tiếng thì thầm trầm thấp của Ash vang lên phá tan sự im lặng.
"Tôi biết cậu đã tỉnh lâu rồi. Nghe nhịp thở của cậu là tôi biết thừa."
Đúng là tên Therian khốn kiếp.
"Nếu cậu biết điều gì là tốt nhất cho mình thì cứ tiếp tục giả chết nữa đi."
Dex làm đúng như những gì Ash yêu cầu. Anh lắng nghe tất cả những âm thanh vang lên xung quanh mình, nhưng anh gần như không thể nào đoán được bản thân đang ở đâu. Không khí xung quanh mát lạnh, có mùi đặc trưng của địa điểm ngoài trời, nhưng rõ ràng là bọn họ vẫn đang ở đâu đó chưa ra ngoài cơ mà. Những âm thanh của tiếng bước chân vang lên, ít nhất thì anh đoán có ba người nữa, cùng những tiếng mở cửa rồi đóng cửa nặng nề. Một cánh cửa được kéo mở ra rồi đóng sầm lại. Tiếng kim loại. Dex dám chắc rằng nơi này khá âm u và mập mờ. Mặc dù miếng vải bịt mắt anh là một màu đen đặc nhưng vẫn có một ít ánh sáng lọt được qua khe hở từ bên dưới. Có tiếng vang của một cánh cửa gần đó được mở ra rồi lại đóng kín, và rồi Dex cảm nhận được một luồng gió thổi ngang qua gò má, nghe thấy những âm thanh ồn ã của xe cộ và tiếng còi xe inh ỏi từ phía đằng xa. Bọn họ đã ra ngoài rồi. Sau đó, Dex được đặt xuống ghế. Là chiếc xe ô tô của Ash. Sợi dây thừng trói chặt hai cánh tay cũng như hai mắt cá chân anh được cắt đứt, miếng khăn bịt miệng cũng được lôi ra.
"Giữ nguyên miếng bịt mắt đó cho tới khi nào tôi bảo cởi ra."
Cánh cửa bên phía tay phải của anh ngồi bị đóng sầm lại, và Dex ngồi nguyên không hề cử động, tất cả nỗi tức giận của anh vẫn âm ỉ cháy không dứt. Anh nghe tiếng động cơ từ chiếc xe hàng khủng của Ash gầm rú, dây an toàn được thắt một cách vô cùng thô lỗ cố định qua ngực của Dex. Tiếng khóa dây ăn vào khớp, và rồi sau đó chiếc xe bắt đầu di chuyển. Vài phút sau, miếng bịt mắt bị giật mạnh ra, kéo theo luôn cả một vài sợi tóc của Dex đi cùng.
"Đéo mẹ nó." Dex giận sôi người, nhất là khi thấy Ash vẫn ngồi đó với dáng vẻ bình tĩnh đến nhức nhối người nhìn. "Từ khi nào mà mày lại trở thành kẻ phản bội?"
"Đừng có như một con mụ chanh chua đanh đá thế."
"Mày đùa tao chắc?" Dex còn không biết diễn tả cơn giận điên cuồng của anh như thế nào mới đúng nữa. Nếu như anh không nhận thức được rõ rằng việc cho Ash ăn một cú đấm ngang cằm có thể khiến cho cả hai người bọn họ đi đời thì anh đã làm từ lâu rồi. "Mày là thằng khốn kiếp! Sao mày có thể làm ra chuyện như thế? Mày có nghĩ đến Sloane không? Còn cả Cael nữa?"
"Tôi làm gì không cần sự cho phép của Sloane. Còn Cael... Cael vẫn chỉ là một cậu nhóc thôi. Em ấy là một người đồng đội. Chỉ có vậy."
"Nhảm nhí. Anh nghĩ tôi tin chắc. Rõ ràng anh quan tâm đến em ấy. Mọi thứ khi nãy anh nói về em ấy đều là nhảm nhí." Đó là tất cả những gì mà Dex tin tưởng. "Và tôi biết rõ điều đó. Anh muốn biết lý do tại sao không?"
"Không quan tâm."
"Được, giờ tôi nói cho anh nghe ngay đây. Bởi vì khi Cael ở bệnh viện, tất cả những hành động, thái độ lúc đó của anh không thể nào là giả tạo được. Tôi đã quan sát anh rất kĩ. Ngay từ ban đầu khi tôi mới tham gia vào đội, tôi đã thấy cách thức anh ở chung với em ấy rồi."
"Đã từng nghe đến câu đừng lo chuyện bao đồng của người khác chưa thế?"
"Chuyện bao đồng? Sao lại là chuyện bao đồng? Đồng đội của tôi, bạn chí cốt của bạn trai tôi, người đàn ông mà em tôi yêu đến điên cuồng hóa ra lại là kẻ phản bội. Sao anh..."
"Cael yêu tôi đến điên cuồng ư?"
Dex há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại giữ im lặng. "Thực sự sao? Một tên khốn nào đó đánh tôi bất tỉnh, bắt cóc tôi, muốn giết tôi giệt khẩu, và anh lại còn cộng tác với phe Liên Minh, thế mà anh vẫn muốn nói về chuyện đời sống tình cảm riêng tư của anh ư?"
"Cael nói rằng em ấy yêu tôi đến điên cuồng đúng không?"
Cứ như đang nói chuyện với một bức tường gạch cứng đến bực mình. Nhưng chính biểu cảm nghiêm nghị trên gương mặt đó của Ash đã khiến Dex hiểu ra rằng anh ta đang vô cùng nghiêm túc. Được thôi. Miễn là Ash để ý đến những gì mà anh nói thì anh sẵn lòng chiều theo sự chú ý đó của anh ta. "Tôi không biết anh làm thế nào khiến cho em tôi mềm lòng, cũng không hiểu anh có điểm nào xứng đáng với tình cảm của Cael, nhưng đúng, em tôi yêu anh đến điên rồi. Tôi nghĩ anh phải biết chứ. Anh đã nói mạnh mồm lắm với lũ khốn kia cơ mà."
"Tôi cũng hiểu được phần lớn rồi, nhưng nghe từ chính miệng cậu xác nhận điều đó lại khác." Biểu cảm nghiêm nghị trên gương mặt của Ash chưa hề thay đổi.
Dex lắc đầu, anh cảm thấy nơi cổ họng mình như có gì đó nghẹn lại. "Dù sao thì cũng không quan trọng nữa rồi. Cho dù anh có làm gì thì cuối cùng cũng sẽ khiến em ấy tổn thương mà thôi." Lời tuyên bố về xu hướng tính dục của Ash vẫn còn nguyên đó, nhưng hình ảnh về một người đàn ông dị tính đã dần có xu hướng bị lung lay rồi. Mà kể cả dù Ash đúng là có chút cảm xúc khác lạ với Cael thì giờ đây anh ta còn có những vấn đề khác lớn hơn là một mối quan hệ cần phải giải quyết.
"Cậu thì biết cái đéo gì về tôi chứ?"
"Rõ ràng là không nhiều như tôi nghĩ." Dex nạt lại. "Có thể tôi không ưa gì anh, nhưng ít ra tôi vẫn còn có sự tôn trọng đối với anh." Chiếc xe bỗng nhiên phanh gấp lại, Ash vươn người qua chỗ ghế ngồi của Dex. Anh ta dùng cả hai tay nắm lấy cổ áo Dex và lôi anh lại sát người mình. Đôi con ngươi màu hổ phách của Ash rực lên và giãn ra, những chiếc răng nanh nhọn hoắt dài ra trông thấy.
"Giờ thì nghe cho kĩ đây. Đây không phải là mấy đêm karaoke ngu ngốc của cậu. Những kẻ vừa rồi không biết nói đùa đâu. Hiện giờ tôi chính là lá chắn duy nhất ngăn không cho lũ người đó găm ngay một viên đạn vào trong đầu cậu đấy. Cậu muốn bảo vệ các thành viên khác trong đội đúng không? Thế thì câm miệng lại. Giữ cho Cael tránh xa tôi ra."
Trước khi Dex kịp thốt ra một từ nào, Ash đã tháo dây đai an toàn của Dex ra, đảy mở cánh cửa xe bên phía anh và xô anh ngã ra ngoài. Dex chật vật bay thẳng khỏi xe, loạng choạng nơi vệ đường cùng với một tiếng kêu đau đớn. Anh nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm thật mạnh và âm thanh gào rít của lốp xe với mặt đường. Ash đi rồi.
Dex ngồi dậy, xoa chỗ cánh tay bị va chạm với vệ đường. Anh nhìn chằm chằm con phố nơi chiếc xe của Ash phóng đi để lại một vệt sáng dài phía sau, càng lúc lại càng xa hơn. Anh ngồi thừ người bên vệ đường một lúc lâu, cả người mơ màng. Phải mất cả khoảng thời gian sau anh mới nhận ra rằng bản thân vẫn đang còn ở trên con phố nhà mình. Ash đã chở anh về đến tận nhà rồi.
Chẳng hề quan tâm đến việc có ai trông thấy mình hay không, Dex co chân lại, chống hai khuỷu tay lên đùi, úp mặt vào hai bàn tay và cố gắng nghĩ xem tiếp theo phải làm như thế nào. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm thấy bản thân đang mất phương hướng. Khi người cộng sự cũ của anh ra tay sát hại cậu bé Therian nọ, Dex biết rất rõ điều đúng đắn mà anh cần phải làm dù cho cũng hiểu được sự nghiệp của anh sẽ phải gánh chịu những hậu quả gì. Giờ vẫn là anh trong một tình huống tương tự, đối mặt với sự phản bội của một người thân cận với anh nhất. Anh đã tin tưởng và giao cho người đó cả sinh mạng của mình. Có thể anh với Ash chẳng ưa gì nhau, nhưng anh vẫn đủ trưởng thành để thừa nhận rằng có những khía cạnh ở người đặc vụ kiên cường ấy khiến anh vô cùng nể phục. Giờ đây, điều đúng đắn chính là dũng cảm bước lên và nói ra sự thật vừa rồi.
Nhưng nếu như điều Ash nói cũng là sự thật, về việc các thành viên trong đội của bọn họ đang gặp phải nguy hiểm? Có thể đó chỉ là một lời đe dọa suông để anh không còn bám theo anh ta không ngừng thì sao? Để cho anh biết sợ? Dex chưa bao giờ thấy Ash rơi vào tình trạng như vừa rồi. Suýt chút nữa thì anh ta đã... hóa thú rồi. Dex gần như bị hoảng loạn. Dex rút điện thoại của mình ra, lướt qua một lượt các mối quan hệ trong danh sách liên lạc cho tới khi tìm thấy số điện thoại của cha mình. Ngón tay của anh cứ dùng dằng mãi nơi biểu tượng nút "Gọi". Có điểm gì khiến cho Ash khác với Walsh cơ chứ? Biết đâu Ash đã từng tham gia vào những cuộc lùng bắt với các thành viên của phe Liên Minh và gia nhập vào những lần đánh đập các thành viên của phe The Order đến chỉ còn chút hơi tàn?
"Mẹ cái cuộc đời." Dex than thở. Tại sao những thứ khốn kiếp này lại cứ đổ hết lên đầu anh cơ chứ? Tại sao không phải là một ai đó khác phát hiện ra cái bí mật nho nhỏ ấy của Ash? "Mẹ kiếp. Mẹ kiếp. Mẹ kiếp cái cuộc đời này. Mẹ kiếp!" Dex ngả lưng nằm xuống, mơ màng nhìn những cành cây ở ngay phía trên tầm mắt. Đêm hôm nay đẹp thật. Có một chú chim mình mang hai màu cam và nâu đang hót, nhảy từ cành này sang cành khác và dừng lại ngay phía trên đầu Dex. "Cưng mà dám thả xuống đầu anh, anh bắn cho rụng luôn." Chú chim nhỏ lại kêu lên mấy tiếng và Dex chỉ thở dài. "Anh không bắn cưng đâu, nhưng mà anh giận thật đấy." Thôi thì chuyện đó chẳng phải cũng rất thú vị sao. Bỗng nhiên anh nghe thấy một giọng nói có phần chế diễu lại đem theo cả tức giận vang lên. Anh quay đầu nhìn lại.
"Buổi tối tốt lành nhé bà Bauman."
Cụ già với dáng người nhỏ ấy cùng với con chó cũng nhỏ không kém gì chủ nhân đi ngang qua đường cùng với những tiếng "hừ" rõ ràng. Có lẽ cụ già tội nghiệp đó nghĩ rằng anh có vấn đề gì rồi, mặc dù bà ta cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái khi nhìn thấy khẩu súng lục anh đang vắt ngang trước ngực. Có vẻ như lần nào bà ta nhìn thấy anh thì một là anh đang tình trạng bán khỏa thân đứng trên bậc tam cấp trước cửa nhà hoặc nằm dài trên vỉa hè nhà mình suy nghẫm về cuộc đời cũng như cả mớ hỗn loạn chẳng đâu vào đâu. Anh đứng dậy, ấn vào màn hình điện thoại.
"Là tôi đây."
"Dex? Em ở chỗ quái nào thé? Em ổn không? Chúng tôi chẳng thể nào liên lạc được với em."
"Ừ, tôi, à, đang ở nhà đây." Anh cảm thấy bản thân giống hệt như một đứa ngốc, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói của Sloane thôi là cũng đủ khiến anh bình tĩnh lại rồi.
Tiếp sau đó là một khoảng lặng kéo dài. "Em bảo em ở nhà, nghĩa là sao?"
"Tôi đang ở nhà. Nhà của tôi ấy."
Lại một khoảng lặng nữa. "15 phút nữa tôi sẽ đến chỗ em. Có cần tôi gọi lực lượng hỗ trợ không? Hoặc là lực lượng y tế?"
"Không đâu."
"Được rồi. Thế chờ tôi."
Dex cúp máy, đi vào trong nhà để chờ Sloane. Anh khóa cửa nhà, và khi anh đã yên ổn ngồi xuống chiếc ghế bành, anh mới nhận ra rằng anh vẫn mặc nguyên bộ đồng phục tác chiến cùng với đầy đủ các trang thiết bị vũ khí. Anh tháo khẩu súng lục ra khỏi dây đeo và để lên trên mặt bàn café, sau đó là cả chiếc túi đeo quân dụng. Anh tháo rời từng món trang bị một, quá trình ấy cũng khiến cho thần kinh của anh bớt căng thẳng hơn nhiều.
Tiếng đập cửa vang lên khiến cho Dex giật mình hoảng hồn. "Ai thế?" Anh đang mong đợi điều gì đây? Cứ như là thành viên của phe Liên Minh tới gõ cửa nhà anh, tìm anh nói chuyện vậy.
"Sloane đây. Em mở cửa đi."
Dex đã sẵn sàng bị Sloane ăn tươi nuốt sống khi thấy gã lao thẳng qua cửa trước. Nhưng không, người cộng sự của anh chỉ đóng cửa lại rồi vòng hai tay ôm chầm lấy Dex, siết chặt anh một cái rồi mới buông anh ra. Gã lùi lại và quan sát anh, nhẹ nhàng xoa những vết bầm hai bên má anh. "Trời ạ, Dex. Chuyện gì xảy ra thế này? Em làm tôi sợ muốn chết."
Dù cho Dex muốn quên hết mọi thứ mà lao vào lòng Sloane nhưng nhất định anh phải nói rõ ràng mọi thứ. "Tôi bị tấn công bát ngờ, bất tỉnh, sau đó liền bị...kéo đến nơi nào đó. Tôi bị bọn chúng bịt mắt, trói chặt và nhét khăn vào miệng."
"Thực sự là em nên ngừng việc để cho người khác bắt cóc đi." Những lời này được nói ra một cách rất nhẹ nhàng mặc dù đúng là Sloane chỉ có ý muốn nói đùa một chút với Dex thôi.
Dex khịt mũi, "Là do anh gây ra còn gì."
"Chỉ một lần duy nhất thôi. Còn em thì đã dính ba lần rồi đấy."
"Được rồi, chúng ta có thể thảo luận về vận may kỳ diệu của tôi sau. Tôi cần phải nói chuyện với anh." Anh nắm lấy tay Sloane và dẫn gã đến chỗ chiếc ghế bành rồi cùng nhau ngồi xuống.
"Chuyện gì thế?"
"Việc đầu tiên, anh có bắt được thành viên nào của phe Liên Minh hay không?"
"Không ai cả. Chúng tôi đều chia nhau ra đuổi theo bọn chúng khi chúng tháo chạy khắp hướng nhưng rồi đều bị mất dấu khi chúng chạy vào bên trong nhà máy Con Edison. Nhất định là chúng đã có chuẩn bị kế hoạch tẩu thoát rồi. Tôi cũng khá ngạc nhiên là khi chúng ta đến nơi thì bọn chúng vẫn đang còn ở đó. Thế em gặp phải chuyện gì?"
Dex nắm chặt lấy tay của Sloane, trong lòng nhẹ nhõm khi người cộng sự của anh không rút tay ra hoặc truy hỏi về hành động này của anh. "Lúc ấy, tôi thấy mình có cơ hội bắt được một thành viên của phe Liên Minh, và tôi đã đuổi theo hắn ta đến tận nhà máy. Ban đầu, tôi rất băn khoăn tại sao hắn cứ chạy mãi trong khi có thể rút súng bắn bỏ tôi. Sau đó, tôi đấu tay đôi với hắn, lột được mặt nạ hắn đeo, và cuối cùng biết được lý do tại sao."
Sloane bất ngờ trước lời nói của Dex. "Em nhìn thấy mặt kẻ đó rồi ư?"
"Đúng vậy. Và kẻ đó chính là người của bên ta."
"Khốn kiếp. Em biết được danh tính của tên nội gián rồi ư? Chúng ta phải báo cáo ngay với Trung úy Sparks." Sloane chực với lấy điện thoại của gã thì đã bị Dex ngăn lại, ánh mắt của anh chưa một lần rời khỏi người cộng sự. "Còn điều gì em vẫn chưa nói với tôi nữa?"
Phải mất một lúc Dex mới thu đủ dũng khí. Anh không hề muốn làm điều này chút nào, nhưng Sloane xứng đáng được biết sự thật. Còn sau đó sẽ xảy ra chuyện gì thì anh chẳng thể nào biết được. "Là Ash."
Sloane nhíu mày, gương mặt đầy bối rối. "Ash thì sao?"
"Tên nội gián là Ash."
"Không thể nào. Ash sẽ không bao giờ..." Sloane lắc đầu, biểu cảm trên gương mặt như võ vụn. "Không."
"Sloane, là tôi đã chính mắt nhìn thấy anh ta. Trước khi tôi kịp nói được gì thì đã bị kẻ nào đó đánh cho bất tỉnh rồi. Khi tôi tỉnh dậy, tôi nghe thấy Ash đang tranh cãi với những người khác. Tôi nghĩ trong số đó có kẻ đứng thứ hai chỉ huy phe Liên Minh. Tên đó đúng là một thằng khốn chính hiệu." Dex kể lại tất cả những gì mà anh đã nghe được, và khi anh kết thúc, anh quan sát người cộng sự của anh một cách vô cùng thận trọng. Sau vài phút Sloane không nói lời nào, thậm chí gã còn gần như không chớp mắt một cái, gã cũng cất lời. Giọng nói của gã gần như thì thào, sự chắc chắn trong câu chữ cũng bị mài mòn ít nhiều.
"Nhất định là sai rồi."
"Tôi đã nhìn thấy anh ta, cũng đã nghe thấy anh ta nói chuyện." Dex nhẹ nhàng đáp lại.
"Nghe này, tôi hiểu em vốn không ưa cậu ấy, nhưng đây là chuyện nghiêm túc..."
"Anh nghĩ tự tôi bịa lên tất cả những chuyện này ư?" Dex không thể tin được những lời mà anh vừa mới nghe từ miệng gã.
"Không. Ý tôi không phải như thế."
"Ý anh chính là vậy. Hoặc là tôi bị hoang tưởng, hoặc là bị nhầm lẫn, hoặc là anh chẳng hề tin tưởng tôi một chút nào." Tại sao Sloane có thể ngay lập tức phủ nhận anh như thế? Dex vừa mới bị bắt cóc, bị đe dọa và rồi sau đó lại phải chịu một cú sốc lớn khủng khiếp trong sự nghiệp của anh, ấy thế mà Sloane vẫn không hề tin lời anh nói?
"Không phải là tôi không tin em." Sloane ngồi dậy, thở dài đầy mệt mỏi và Dex thấy cơn giận của mình đã với đi phần nào. Anh không hề muốn nhìn thấy dáng vẻ này của người cộng sự. Sloane đang...vô cùng đau khổ.
"Thế thì là sao?"
"Ash là gia đình duy nhất mà tôi có kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Chúng tôi đã cùng nhau đối mặt và vượt qua mọi thứ, từ Chương trình tuyển lựa đặc vụ Therian thuộc thế hệ đầu tiên, rồi bước chân vào giảng đường đại học, rồi tới THIRDS. Khi tôi bị Tiến sĩ Shultzon trói vào chiếc ghế đó, tôi đã vô cùng sợ hãi. Giờ nghĩ lại, tôi biết Ash cũng rất sợ. Chỉ là cậu ấy không bao giờ thể hiện điều đó ra bên ngoài. Cậu ấy làm như thế là để bảo vệ tôi. Cậu ấy chính là lý do duy nhất để tôi có thể sinh tồn được ở nơi đó. Cậu ấy là người bạn chí cốt của tôi. Tôi không thể..." Sloane nhắm chặt hai mắt, hàng lông mày nhăn lại đầy âu lo. Dex cảm thấy như anh chính là một tên khốn kiếp.
Sao anh có thể trở nên nhẫn tâm như vậy chứ? Nói theo cách nào đó thì Ash chính là toàn bộ thế giới của Sloane, là lý do duy nhất để Sloane có thể vượt qua toàn bộ đau đớn và sợ hãi của những tháng ngày còn ở tại cơ sở nghiên cứu. Ở nơi đó, hai đứa trẻ đã phải liên tục trải qua các cuộc kiểm tra, nghiên cứu, bị thúc ép, bị cưỡng chế. Tất cả chỉ vì một mục đích duy nhất đó chính là để tạo nên một thế giới tốt đẹp hơn dành cho giống loài của họ. Dex nhớ lại trước đây anh đã từng hoảng loạn đến mức nào khi anh mất đi hai người thân yêu nhất của mình. Có thể lúc ấy anh nhỏ tuổi hơn cả Sloane, nhưng anh lại may mắn hơn gã rất nhiều. Anh có được một gia đình khác đầy ấm áp với một người cha tuyệt vời cùng một đứa em trai thân thiết. Dex ghé sát người rồi đặt hai bàn tay lên má của Sloane, trong lòng đầy khó chịu khi nhìn thấy nỗi đau hiển hiện rõ rệt trên gương mặt của người anh yêu. Sloane đã phải chịu đựng quá đủ với những nỗi đau trong suốt từng ấy năm cuộc đời gã rồi.
"Tôi biết rõ tôi đã chứng kiến điều gì. Nhưng chúng ta nên tin tưởng vào Ash. Đừng vội làm bất cứ điều gì vào lúc này cả. Tốt nhất là chúng ta nên tìm hiểu xem có chuyện quái quỷ gì đang diễn ra rồi mới báo cáo lên Trung úy Sparks."
Sloane mở mắt, ngồi thẳng người dậy. "Không. Nhiệm vụ của tôi là phải báo cáo lại chuyện này. Ngay từ ban đầu, tôi lúc nào cũng luôn nhắc nhở em rằng không được phép để cho cảm xúc lấn át lý trí, và đó chính là điều mà tôi sẽ phải làm ngay lúc này. Tôi không phải là kiểu đội trưởng nói một đằng làm một nẻo."
"Đó là hai chuyện khác nhau. Nếu như đổi lại là Cael, tôi cũng sẽ năn nỉ anh làm giống như vậy thôi." Người cộng sự của anh nhìn rất bối rối, vì thế Dex liền ghé vào đặt lên môi gã một nụ hôn. "Chúng ta không hề bưng bít thông tin, chỉ đơn giản là tìm kiếm thêm bằng chứng xác thực mà thôi. Đây là điều mà chúng ta vẫn làm, bất kể đối với vụ án nào đi chăng nữa. Điểm khác biệt duy nhất ở đây chính là thay vì trông đợi vào Cục Trinh sát, chúng ta sẽ tự mình xử lý. Có được không?"
Sloane dường như đang cân nhắc lời đề nghị này của Dex. "Được rồi." Gã tựa đầu mình chạm nhẹ vào đầu anh cùng với một tiếng thở dài đầy mệt mỏi. "Cám ơn em, Dex. Nếu như có bất cứ hậu quả nào phát sinh từ chuyện này, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."
"Sao? Không..." Đôi môi của Sloane đã chặn lại những âm thanh phản đối sắt phát ra từ miệng Dex, và đến lúc này, Dex đã không còn quan tâm gì nữa. Anh cởi bỏ toàn bộ sự cảnh giác và phòng bị, để cho Sloane ôm chặt anh vào lòng và kéo dài nụ hôn. Cho dù Sloane cần gì, anh cũng tình nguyện cho gã toàn bộ. Sloane cởi bỏ khẩu súng trường và thả xuống mặt sàn ngay cạnh chiếc ghế bành rồi ôm sát lấy Dex, ấn người anh nằm xuống ghế. Nụ hôn của gã càng lúc càng nóng rực và hối hả. Nếu như lúc này Sloane cần giải tỏa, Dex nhất định sẽ làm mọi thứ trong khả năng của anh. Anh nắm lấy chiếc áo đồng phục tác chiến của gã, kéo gã đè hẳn lên người mình, khao khát cảm nhận sức nặng của cơ thể gã áp phía trên anh. Bộ phận nhạy cảm của cả hai người bọn họ đều đã cứng lên, liên tục cọ sát vào nhau.
Dex rên rỉ, bàn tay lần mò xuống bên dưới cởi khóa quần của Sloane. Anh giải phóng cho vật đang hừng hực sức sống của Sloane, đẩy gã ra, ép gã nằm ngửa xuống chiếc ghế bành và chen vào giữa hai chân gã. Anh ngậm lấy dương v*t của Sloane, đồng thời không ngừng xoa bóp phía bên dưới trong lúc đưa đẩy khoang miệng. Anh di chuyển lên xuống, liếm mút và nắn bóp, ấn nhẹ đầu lưỡi vào đỉnh chóp dương v*t gã. Sloane bật ra những tiếng rên rỉ không ngừng, cả cơ thể run rẩy từng hồi, hai bàn tay gã siết chặt lấy lớp vải bên dưới ghế bành. Dex lại đẩy nhanh động tác, gia tăng thêm áp lực, quyết tâm khiến cho Sloane được thả lỏng bản thân dù cho chỉ trong một thời gian ngắn ngủi. Không lâu sau, Dex nghe thấy hơi thở nặng nhọc, gấp gáp của Sloane, cảm nhận được cơ thể gã bên dưới anh gồng lên căng cứng và xuất toàn bộ vào trong miệng anh. Dex ngậm sâu dương v*t của Sloane, nuốt hết toàn bộ cơn khoái cảm của người anh yêu. Khi thấy Sloane đã hơi kiệt sức, anh mới thôi không ngậm dương v*t của gã nữa. Nửa người trên của anh đè úp lên người gã, hai tay vòng qua ngực gã, ôm gã vào lòng. Sloane đưa tay xuống chạm vào bộ phận giữa hai chân anh nhưng Dex lại bắt lấy tay gã rồi để lên eo mình,
"Không sao." Dex nhỏ nhẹ. "Nằm đây với tôi là được rồi."
Sloane âm yếm hai bên thái dương Dex, một âm thanh trầm thấp khẽ khàng phát ra từ lồng lực gã khiến cho anh mỉm cười. Anh nhắm mắt lại và chẳng bao lâu sau đã cảm thấy từng nhịp thở ổn định từ cơ thẻ bên dưới mình. Dex tự nhủ với bản thân rằng bây giờ vẫn còn là quá sớm. Quá sớm để những cảm xúc này nảy nở. Anh gạt những suy nghĩ đó sang một bên, thấy tim mình đập mạnh liên tục từng hồi trong lồng ngực. Anh lại nhắm mắt, tập trung vào hơi thở của Sloane, tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Bọn họ sẽ tìm ra Ash đang gặp phải chuyện gì, và rồi mọi thứ sẽ một lần nữa quay trở lại trạng thái bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất