Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 22:

Trước Sau
Lý Thừa Tiển hơi hơi mỉm cười nói: “Nhớ năm đó, trẫm từng có duyên gặp mặt Hứa đại nhân một lần, cô rất có phong tư của Hứa đại nhân, ngoại trừ sự nhạy bén ra, còn có tài quan sát rất giỏi.”

Hứa Lan Nhân nghe có chút hồ đồ, không biết Lý Thừa Tiển muốn làm gì.

“Không biết cô có nguyện ý đến Cẩm Y Vệ làm việc không, hiện giờ Cẩm Y Vệ đồng tri Liêu Bạch Phàm, cũng coi như là nữa môn sinh của phụ thân cô, năm đó cũng vì chuyện của phụ thân cô mà chạy đôn chạy đáo, là người rất biết tri ân báo đáp. Cô đi theo hắn làm việc, cũng là không tồi.”

Hứa Lan Nhân có chút do dự hỏi: “Nữ tử cũng có thể vào Cẩm Y Vệ sao?”

Nàng nhớ rõ Cẩm Y Vệ là không nhận nữ nhân.

Lý Thừa Tiển vung tay lên nói: “Hôm nay trẫm sẽ mở ra tiền lệ này!”

Hai mắt của Hứa Lan Nhân vừa rồi còn dại ra, lúc này dần dần sáng lên, giọng điệu run nhè nhẹ nói: “Dân nữ nguyện ý! Đa tạ Hoàng Thượng!”

Lâm Nam Tích:【Hoàng Thượng uy vũ!】

Trên mặt Lý Thừa Tiển nhiều ra một tia ý cười, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Lâm Nam Tích nói: “Được rồi, đi nhanh về nhanh đi.”

Lâm Nam Tích đưa Hứa Lan Nhân ra cửa cung, không nghĩ tới trên đường trở về còn đuổi kịp Lý Thừa Tiển và Uông Đức Hải.



Lâm Nam Tích chân chó tiến lên, lộ ra một nụ cười lấy lòng: “Hoàng Thượng.”

Lý Thừa Tiển “Ừ” một tiếng.

Không biết tại sao, Lâm Nam Tích lại có ảo giác:【Không lẽ cẩu hoàng đế đang đợi hắn?】

Giây tiếp theo liền phủ định:【Chuyện này không có khả năng, hắn xứng sao?】

Lý Thừa Tiển bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.

Lâm Nam Tích:【? Có gì mà cười?】

“Không nghĩ tới một tiểu thái giám như ngươi lại mặc nữ trang hợp như vậy.”

Lâm Nam Tích: "……"

Uông Đức Hải: "……"

Lâm Nam Tích cười gượng hai tiếng nói: “Nô tài xác thật là khó phân nam nữ.”

Lý Thừa Tiển che giấu biểu tình mà nhẹ khụ một tiếng, không lẽ chính mình đã chọc đến chỗ đau của tiểu thái giám?



Trước kia, Lý Thừa Tiển chưa từng có nghĩ tới vấn đề này, từ xưa đến nay, thái giám hầu hạ hoàng đế chính là chuyện rất bình thường, nhưng khi Lý Thừa Tiển nhìn thấy gương mặt đầy phong tình của Lâm Nam Tích, âm thầm cảm thấy đáng tiếc.

Nếu không phải thái giám, chỉ sợ ngạch cửa nhà tiểu tử này đã bị bà mối đạp vỡ.

Lâm Nam Tích cúi đầu, trog lòng lại là phen suy nghĩ khác:【Cẩu hoàng đế đúng là biến thái, ai đời lại buộc thái giám mặc nữ trang, trog khi trog cung vẫn có nhiều cung nữ như vậy.】

【Tên đó quả nhiên là muốn chỉnh mình.】

Lý Thừa Tiển nhướng mày hỏi: “Trẫm bắt ngươi mặc nữ trang, ngươi sẽ không cảm thấy trẫm không bình thường chứ?”

Lâm Nam Tích bị nghẹn, lắp bắp nói: “Sao…… Sao có thể chứ? Hoàng Thượng là chủ tử, nô tài chỉ là một tên nội giám, nô tài toàn nghe theo Hoàng Thượng phân phó.”

【A, ép ta mặc còn làm ta khen, ngươi còn là người sao?】

Lý Thừa Tiển ngồi trên địa vị cao lâu rồi, xưa nay nghe thấy đều là những lời tán dương, đột nhiên nghe thấy tiếng lòng của Lâm Nam Tích, người sớm giác ngộ sẽ nghĩ là mạo phạm, to gan lớn mật, nhưng nghe nhiều lại cảm thấy bừng tỉnh.

Hơn nữa càng cảm thấy, chọc ghẹo tiểu thái giám này rất thú vị.

Tuy rằng như vậy, Lý Thừa Tiển vẫn trêu đùa: “Ngươi sẽ không cảm thấy đây không phải là chuyện mà người thường có thể làm đi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau