Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 30:
Lý Thừa Tiển cũng không biết tâm tình của mình lúc này thế nào nữa, hắn xoa tờ giấy dơ thành một cục, ra vẻ bình thường nói: “Hử? Lâm Nam Tích sao?”
“Hồi Hoàng Thượng, chính là hắn.”
Lần này tới đây là muốn làm gì?
Còn muốn tìm cơ hội trà trộn vào tẩm điện sao?
Nghe không thấy tiếng lòng của Lâm Nam Tích, ánh mắt Lý Thừa Tiển liền trở nên sâu thẫm, còn lộ ra một chút hơi thở làm người sợ hãi, ngữ khí nặng nề nói: “Cho hắn vào đi.”
Không biết vì sao, Uông Đức Hải luôn cảm thấy những lời này của Lý Thừa Tiển, tuy rằng nói ra không vui, nhưng lại ẩn ẩn có ý tứ khác.
Sau khi Lâm Nam Tích đi Nội Vụ Phủ truyền lời, liền ở Ngự Hoa Viên chuyển động vài vòng, càng chuyển càng cảm thấy mạng của mình sắp giữ không nổi.
Cuối cùng, liền quyết định lấy hết can đảm đi tới Tử Thần Điện.
Tóm lại, cẩu hoàng đế mới là người lãnh đạo trực tiếp của hắn.
Sau khi được thông truyền, Lâm Nam Tích liền khẩn trương đi vào Tử Thần Điện, lúc nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm của Lý Thừa Tiển, càng thêm khẩn trương, xém chút nữa đã đi nhầm chân.
Sau đó “Bùm” một tiếng, hắn quỳ xuống, dập đầu mấy cái vang dội: “Hoàng Thượng, nô tài có việc muốn bẩm báo.”
Lý Thừa Tiển vừa nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Nam Tích, ngay cả bản thân cũng không có chú ý, theo bản năng mà thu hồi vài phần hơi thở, kiềm chế tính tình chờ đợi: “Nói.”
Lâm Nam Tích chưa nói đã đỏ mặt trước, bộ dáng ấp úng, rất khó mở miệng.
Lý Thừa Tiển đợi có chút không kiên nhẫn: “Ấp a ấp úng làm gì?”
Lâm Nam Tích:【Thôi được rồi, đây là ngươi làm ta nói đó.】
Lâm Nam Tích hít sâu một hơi, ổn định giọng rồi mới nói: “Có, có người mơ ước long thể của Hoàng Thượng!”
Giọng nói trog trẻo vang vọng khắp Tử Thần Điện, người trog điện, ngoài điện đều sửng sốt tại chỗ, sau đó thống khổ, hận không thể che lại lỗ tai.
Nói thì nói đi, ngươi lớn tiếng như vậy làm gì?
Bọn họ không muốn nghe chút nào?
Ai mơ ước long thể của Hoàng Thượng, long thể của Hoàng Thượng làm sao mà bị mơ ước?
Đây là chuyện bọn họ có thể nghe sao!
Mặt già của Uông Đức Hải xém chút nữa cũng nhịn không được, tiểu tử này, có học qua cách ăn nói không đây? Những gì học được ở Tư Lễ Giám đều quên hết rồi sao?
Lý Thừa Tiển phải tìm rất nhiều lần mới tìm về phản ứng của mình, cả người giống như bị thiên lôi đánh vậy.
Ai mơ ước long thể của hắn?
Lâm Nam Tích chỉ nghe được Tử Thần Điện im ắng, hắn liếm liếm bờ môi khô nứt của mình, thật cẩn thận lấy ra cái bình nhỏ trog ngực nói: “Đây là vật chứng.”
Lâm Nam Tích:【Phù —— rốt cuộc cũng nói ra rồi, nghẹn ở trog lòng thật khó chịu.】
【Ta thật thông minh, mới có thể nghĩ ra lý do thoái thác uyển chuyển như vậy.】
【Nhân tiện cũng phải khen một chút dáng người của cẩu hoàng đế thật tốt.】
Lý Thừa Tiển không biết phải miêu tả tâm tình lúc này của mình thế nào, chỉ cảm thấy rất phức tạp!
Không lẽ người này vẫn luôn không tới tìm hắn, chính là bởi vì chưa nghĩ ra phải nói thế nào sao?
Không lẽ lý do thoái thác như vậy thật sự rất xảo diệu sao?
“Hồi Hoàng Thượng, chính là hắn.”
Lần này tới đây là muốn làm gì?
Còn muốn tìm cơ hội trà trộn vào tẩm điện sao?
Nghe không thấy tiếng lòng của Lâm Nam Tích, ánh mắt Lý Thừa Tiển liền trở nên sâu thẫm, còn lộ ra một chút hơi thở làm người sợ hãi, ngữ khí nặng nề nói: “Cho hắn vào đi.”
Không biết vì sao, Uông Đức Hải luôn cảm thấy những lời này của Lý Thừa Tiển, tuy rằng nói ra không vui, nhưng lại ẩn ẩn có ý tứ khác.
Sau khi Lâm Nam Tích đi Nội Vụ Phủ truyền lời, liền ở Ngự Hoa Viên chuyển động vài vòng, càng chuyển càng cảm thấy mạng của mình sắp giữ không nổi.
Cuối cùng, liền quyết định lấy hết can đảm đi tới Tử Thần Điện.
Tóm lại, cẩu hoàng đế mới là người lãnh đạo trực tiếp của hắn.
Sau khi được thông truyền, Lâm Nam Tích liền khẩn trương đi vào Tử Thần Điện, lúc nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm của Lý Thừa Tiển, càng thêm khẩn trương, xém chút nữa đã đi nhầm chân.
Sau đó “Bùm” một tiếng, hắn quỳ xuống, dập đầu mấy cái vang dội: “Hoàng Thượng, nô tài có việc muốn bẩm báo.”
Lý Thừa Tiển vừa nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Nam Tích, ngay cả bản thân cũng không có chú ý, theo bản năng mà thu hồi vài phần hơi thở, kiềm chế tính tình chờ đợi: “Nói.”
Lâm Nam Tích chưa nói đã đỏ mặt trước, bộ dáng ấp úng, rất khó mở miệng.
Lý Thừa Tiển đợi có chút không kiên nhẫn: “Ấp a ấp úng làm gì?”
Lâm Nam Tích:【Thôi được rồi, đây là ngươi làm ta nói đó.】
Lâm Nam Tích hít sâu một hơi, ổn định giọng rồi mới nói: “Có, có người mơ ước long thể của Hoàng Thượng!”
Giọng nói trog trẻo vang vọng khắp Tử Thần Điện, người trog điện, ngoài điện đều sửng sốt tại chỗ, sau đó thống khổ, hận không thể che lại lỗ tai.
Nói thì nói đi, ngươi lớn tiếng như vậy làm gì?
Bọn họ không muốn nghe chút nào?
Ai mơ ước long thể của Hoàng Thượng, long thể của Hoàng Thượng làm sao mà bị mơ ước?
Đây là chuyện bọn họ có thể nghe sao!
Mặt già của Uông Đức Hải xém chút nữa cũng nhịn không được, tiểu tử này, có học qua cách ăn nói không đây? Những gì học được ở Tư Lễ Giám đều quên hết rồi sao?
Lý Thừa Tiển phải tìm rất nhiều lần mới tìm về phản ứng của mình, cả người giống như bị thiên lôi đánh vậy.
Ai mơ ước long thể của hắn?
Lâm Nam Tích chỉ nghe được Tử Thần Điện im ắng, hắn liếm liếm bờ môi khô nứt của mình, thật cẩn thận lấy ra cái bình nhỏ trog ngực nói: “Đây là vật chứng.”
Lâm Nam Tích:【Phù —— rốt cuộc cũng nói ra rồi, nghẹn ở trog lòng thật khó chịu.】
【Ta thật thông minh, mới có thể nghĩ ra lý do thoái thác uyển chuyển như vậy.】
【Nhân tiện cũng phải khen một chút dáng người của cẩu hoàng đế thật tốt.】
Lý Thừa Tiển không biết phải miêu tả tâm tình lúc này của mình thế nào, chỉ cảm thấy rất phức tạp!
Không lẽ người này vẫn luôn không tới tìm hắn, chính là bởi vì chưa nghĩ ra phải nói thế nào sao?
Không lẽ lý do thoái thác như vậy thật sự rất xảo diệu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất