Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 44:
Cẩm Y Vệ định bỏ đi, nhưng đi được hai bước lại quay đầu lại: “Kỳ thực ta rất tò mò, ngươi đã vào đây bằng cách nào?”
Lâm Nam Tích bực bội nói: “Ngươi không nói cho ta biết, làm sao ta biết được?”
Cẩm Y Vệ ra vẻ thần bí: “Ngươi có biết thái giám bị giam vào đây trước ngươi là ai không?”
Lâm Nam Tịch lắc đầu.
Cẩm Y Vệ ra vẻ bí mật nói: “Phùng Tiến Niên, Phùng đại tổng quản, nhân vật quyền khuynh triều chính thời tiên đế, ngươi hẳn là từng nghe qua đi? Ngươi chỉ là một tiểu nội giám, có thể vào được Chiếu Ngục, cũng coi như là tổ tiên tích đức.”
“Nơi này không phải ai muốn vào là vào được, ít nhất cũng phải là quan viên có máu mặt trong triều mới được.”
“Có thể khiến cho Hoàng thượng đích thân hạ lệnh bắt vào Chiếu Ngục, xem như là mộ tổ tiên nhhà ngươi bốc khói xanh rồi.”
Lâm Nam Tích: “…”
Lâm Nam Tịch u ám nói: “Trên đời này còn có người khen người khác như ngươi sao?”
Cẩm Y Vệ không nhịn được cười “hắc hắc” hai tiếng.
Lâm Nam Tích trầm ngâm suy nghĩ.
Lời tên Cẩm Y Vệ này nói cũng không sai, Chiếu Ngục không phải là nơi ai muốn vào là vào được, hơn nữa đã vào rồi, rất có thể sẽ không ra được nữa. Lâm Nam Tích nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay từ đầu đến cuối, rốt cuộc cũng ngộ ra.
Nhất định là hắn đã biết quá nhiều chuyện.
Hắn đã nói tên cẩu hoàng đế kia lòng dạ rất hẹp hòi rồi mà.
Lâm Nam Tích thở dài một hơi.
Thấy Lâm Nam Tích im lặng hồi lâu, Cẩm Y Vệ hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Lâm Nam Tích u ám nói: “Muốn ăn dưa không?”
Cẩm Y Vệ: “???” Dưa gì?
Nửa nén nhang sau.
Trong ngục.
Hai mắt Cẩm Y Vệ sáng rực, ghé sát đầu vào Lâm Nam Tích, giọng nói gấp gáp: “Sau đó thì sao? Lưu Thị Lang nói thế nào?”
Lâm Nam Tích hạ giọng thì thầm vài câu.
“Thật sao? Lưu Thị Lang… biến thái vậy à!” Hai mắt Cẩm Y Vệ sáng rực, quả nhiên là đám văn quan thật biết chơi!
Nói xong, Cẩm Y Vệ còn móc từ trong ngực ra một nắm kẹo hạt dưa nói: “Ăn đi, ăn đi, ăn xong rồi kể tiếp.”
Lâm Nam Tịch cầm một viên kẹo hạt dưa bỏ vào miệng, vị ngọt thanh mát lập tức lan tỏa khắp đầu lưỡi, ngọt đến nỗi khiến hắn khẽ nheo mắt lại.
Cẩm Y Vệ thúc giục: “Mau kể tiếp đi.”
Lâm Nam Tịch hắng giọng: “Chưa hết đâu, thái y khám mạch tại chỗ, mỹ nhân kia đã có thai rồi!”
“Là của Lưu Nguyên Cát! Không ngờ lại là của lão già Lưu Thị Lang kia!”
“Nhìn lão già Lưu Thị Lang kia đã thấy chướng mắt rồi, suốt ngày chỉ biết nịnh bợ, không ngờ lại dây dưa với cả tình nhân của con trai mình, lão ta còn biết xấu hổ hay không?”
“Khó trách Lưu Thị Lang bị điều tra, điều tra là đúng rồi!”
“Còn gì nữa không? Còn gì nữa không?”
“Lưu Thị Lang bị lừa sao! Thật lợi hại!”
“Đệt! Đại tướng quân cũng có sở thích đó sao?”
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
Đám võ tướng chơi cũng lớn thật!
Lâm Nam Tích bực bội nói: “Ngươi không nói cho ta biết, làm sao ta biết được?”
Cẩm Y Vệ ra vẻ thần bí: “Ngươi có biết thái giám bị giam vào đây trước ngươi là ai không?”
Lâm Nam Tịch lắc đầu.
Cẩm Y Vệ ra vẻ bí mật nói: “Phùng Tiến Niên, Phùng đại tổng quản, nhân vật quyền khuynh triều chính thời tiên đế, ngươi hẳn là từng nghe qua đi? Ngươi chỉ là một tiểu nội giám, có thể vào được Chiếu Ngục, cũng coi như là tổ tiên tích đức.”
“Nơi này không phải ai muốn vào là vào được, ít nhất cũng phải là quan viên có máu mặt trong triều mới được.”
“Có thể khiến cho Hoàng thượng đích thân hạ lệnh bắt vào Chiếu Ngục, xem như là mộ tổ tiên nhhà ngươi bốc khói xanh rồi.”
Lâm Nam Tích: “…”
Lâm Nam Tịch u ám nói: “Trên đời này còn có người khen người khác như ngươi sao?”
Cẩm Y Vệ không nhịn được cười “hắc hắc” hai tiếng.
Lâm Nam Tích trầm ngâm suy nghĩ.
Lời tên Cẩm Y Vệ này nói cũng không sai, Chiếu Ngục không phải là nơi ai muốn vào là vào được, hơn nữa đã vào rồi, rất có thể sẽ không ra được nữa. Lâm Nam Tích nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay từ đầu đến cuối, rốt cuộc cũng ngộ ra.
Nhất định là hắn đã biết quá nhiều chuyện.
Hắn đã nói tên cẩu hoàng đế kia lòng dạ rất hẹp hòi rồi mà.
Lâm Nam Tích thở dài một hơi.
Thấy Lâm Nam Tích im lặng hồi lâu, Cẩm Y Vệ hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Lâm Nam Tích u ám nói: “Muốn ăn dưa không?”
Cẩm Y Vệ: “???” Dưa gì?
Nửa nén nhang sau.
Trong ngục.
Hai mắt Cẩm Y Vệ sáng rực, ghé sát đầu vào Lâm Nam Tích, giọng nói gấp gáp: “Sau đó thì sao? Lưu Thị Lang nói thế nào?”
Lâm Nam Tích hạ giọng thì thầm vài câu.
“Thật sao? Lưu Thị Lang… biến thái vậy à!” Hai mắt Cẩm Y Vệ sáng rực, quả nhiên là đám văn quan thật biết chơi!
Nói xong, Cẩm Y Vệ còn móc từ trong ngực ra một nắm kẹo hạt dưa nói: “Ăn đi, ăn đi, ăn xong rồi kể tiếp.”
Lâm Nam Tịch cầm một viên kẹo hạt dưa bỏ vào miệng, vị ngọt thanh mát lập tức lan tỏa khắp đầu lưỡi, ngọt đến nỗi khiến hắn khẽ nheo mắt lại.
Cẩm Y Vệ thúc giục: “Mau kể tiếp đi.”
Lâm Nam Tịch hắng giọng: “Chưa hết đâu, thái y khám mạch tại chỗ, mỹ nhân kia đã có thai rồi!”
“Là của Lưu Nguyên Cát! Không ngờ lại là của lão già Lưu Thị Lang kia!”
“Nhìn lão già Lưu Thị Lang kia đã thấy chướng mắt rồi, suốt ngày chỉ biết nịnh bợ, không ngờ lại dây dưa với cả tình nhân của con trai mình, lão ta còn biết xấu hổ hay không?”
“Khó trách Lưu Thị Lang bị điều tra, điều tra là đúng rồi!”
“Còn gì nữa không? Còn gì nữa không?”
“Lưu Thị Lang bị lừa sao! Thật lợi hại!”
“Đệt! Đại tướng quân cũng có sở thích đó sao?”
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
Đám võ tướng chơi cũng lớn thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất