Ta Bị Lừa Hôn!!!

Chương 49: Cơm chó hết chén này đến chén khác

Trước Sau
Sau khi tập này phát sóng, các bình luận của fans sắp sửa che mất cả màn hình vì họ quá kích động, "Tên ngốc nào nói Linh Duyệt bị Ngô Cẩm Vinh bao nuôi hả? Cậu ấy còn cần người khác bao nuôi ư? Mọi người có biết nơi đó dù có tiền cũng không mua được không?!"

"Nhóc con!!! Aaaa nhóc con ~~~ Tôi không xong rồi, tôi bị thiếu oxy, cả người tôi mềm nhũn, tôi ngã xuống đây!"

'Hai người đó chỉ cách một bức tường, nói không chừng họ từng sống chung với nhau đấy!"

"Gọi anh Mặc thật thân mật, rốt cuộc biệt danh này đến từ đâu thế?"

"Anh Mặc: Nhóc con, xin cậu cưới tôi! Sinh một trăm đứa con trai!"

"Linh Duyệt quá thành thạo trong việc trèo tường, tôi nhìn một phát là biết ngay cậu ấy rất hay trèo tường!"

"Kết hôn à! Anh dám thể hiện tình cảm thì anh dám kết hôn không?! "

"Nhóc con nhà anh Mặc! Tôi bắt đầu thấy chương trình này không được rồi! Mối quan hệ của hai người này quá rõ ràng!!"

Bấy giờ, Linh Duyệt vẫn đang nằm trên đầu tường, quan sát nhân viên làm việc. Bỗng dưng, cậu bắt gặp một người quen, "Ơ! chị Quyên đấy à?"

Dương Quyên, người từng làm trở lý cho cậu khi tham gia chương trình lúc trước cũng ở đây. Dương Quyên được Linh Duyệt gọi tên nên cô che khuôn mặt thẹn thùng đến đỏ bừng của mình lại. Hồi nãy, cô nhìn thấy Mặc Diễm nên cảm giác hạnh phúc bùng nổ, giờ lại còn bị nhan sắc của Linh Duyệt chém thêm một đao. Tới bây giờ mà Linh Duyệt vẫn còn nhớ cô khiến cô hạnh phúc quá đi mất! Tim cô đập rộn ràng, cô muốn hét thật to!

Mặc Diễm liếc Linh Duyệt thật nhanh, hừ, đã lâu vậy mà cậu vẫn còn nhớ đến người ta. Linh Duyệt cười hì hì, "Mọi người chờ tôi với, tôi tới ngay đây."

Nhân viên định nhắc cậu chậm một chút, đừng để bản thân ngã xuống thì Mặc Diễm đã đi đến bên cạnh tường, giương tay ra với Linh Duyệt, "Nhảy xuống đi."

Linh Duyệt nhìn mọi người xung quanh, cậu nói một cách ngượng ngùng: "Tôi vẫn nên đi vòng qua để người khác khỏi thấy tôi lập dị."

Mặc Diễm nhíu mày, "Cậu sợ cái gì, ai cũng biết cậu có võ. Lúc cậu chặt gạch còn chặt rất chuẩn đấy."

Linh Duyệt bật cười rồi nắm lấy tay Mặc Diễm, nhảy xuống tường. Cậu chỉ mang theo túi xách với một ít đồ, Mặc Diễm lấy chúng treo trên hành lý của mình.

"Cậu mang theo ít đồ vậy ư?"

Linh Duyệt hỏi ngược lại: "Chẳng phải chúng ta chỉ đi có hai ngày thôi sao?"

"Tôi cứ tưởng cậu sẽ mang theo rất nhiều quần áo, mỗi ngày đổi một bộ sẽ cực kỳ đẹp mắt."

Linh Duyệt hất cằm, "Có ngày nào tôi khó coi sao?"

Mặc Diễm cười nói: "Đẹp lắm, cậu là người đẹp nhất, chúng ta mau đi thôi."

Nhân viên: "..."

Bây giờ mới bắt đầu mà đã phải ăn cơm chó, hai người này thật sự là cp trên mạng? Chứ không phải cặp đôi đang yêu?

Cuối cùng, nhân viên cũng đợi đến khi hai người bọn họ ngưng nói chuyện rồi mới mở miệng, "Chúng ta vẫn phải quay nhà Duyệt Duyệt đúng không?"

"Khỏi cần!" Linh Duyệt duỗi tay ra, che mất ống kính, "Nhà tôi có thú dữ, nguy hiểm lắm!"

"Thú dữ à?"

Người quay phim nhìn căn nhà của Linh Duyệt, mái nhà cậu ấy... ờmmm...

Mái nhà bị anh Miêu đụng vỡ đến bây giờ vẫn còn lỗ thủng được đắp lại bằng nhánh cây. Linh Duyệt gấp gáp, "Chúng ta mau đi thôi, tôi chờ không nổi nữa rồi! Chạy chạy chạy đi!"

Khách mời đầu tiên trong lịch sử đẩy người quay phim đã ra đời, cậu chẳng những không cho quay mà còn đẩy người quay phim ra khỏi cửa. Tất nhiên, sự dễ thương và tính thẳng thắn của cậu làm các nhân viên bật cười.

Linh Duyệt vừa rời khỏi nhà thì một con mèo lớn có màu vàng rực rỡ trông như con cọp nhỏ nhảy lên tường, nhìn xuống bọn họ từ trên cao. Sau khi Linh Duyệt cảm nhận được ánh mắt đó, cậu vẫy tay với đối phương, "Meo meo, tôi đi đây, mày nhớ trông nhà cho kỹ nha."

Người quay phim vội vàng quay cận cảnh con mèo này, to quá! Con mèo này đã ăn sơn hào hải vị hay kích thích hóc môn vậy? Rốt cuộc gia đình này phải giàu cỡ nào mới có thể nuôi một con mèo lớn đến thế?

"Duyệt Duyệt, nó là thú dữ... Nhà cậu à?"

Mặt Linh Duyệt cực kỳ nghiêm túc, "Vâng."

Dương Quyên: "...Khá dễ thương đấy."

"Đó là vì mọi người chưa biết sự lợi hại của nó!" Linh Duyệt đẩy từng người quay phim ra ngoài, "Tôi không cho phép quay, mấy anh ra ngoài trước đi!"

Khách mời không đồng ý thì nhân viên sẽ không xâm phạm đến quyền riêng tư của họ, người quay phim đành rời đi trong tiếc nuối.

Khi Linh Duyệt thấy đội ngũ chương trình đưa xe tới đón hai người, cậu hâm mộ: "Xe này tốt thật, bề ngoài đẹp đẽ và còn là màu tôi thích nữa."

Màu đỏ, diễm lệ!

Chị Quyên vội vàng đưa cậu bảng quảng cáo, "Duyệt Duyệt, đọc lại câu quảng cáo hồi nãy đi. Cậu chỉ cần dùng chất giọng chân thành của mình thì chắc chắn chủ đầu tư sẽ rất vui mừng,"

Linh Duyệt nghiêm túc đọc: "Nghệ thuật của cuộc sống chỉ có bạn dẫn đầu thời đại, điều khiển tương lai, kết hợp sức mạnh, tốc độ và sự sang trọng, một chiếc xe hơi vĩnh viễn không mang phiền toái đến cho mọi người! Phượng Lãng!"

"Ể?" Linh Duyệt vỗ vào thân xe một cách thích thú, "Tên hay lắm, đây là chiếc xe tốt."

Sau khi cậu quảng cáo chiếc xe xong, Mặc Diễm bỏ hành lý vào cốp sau. Anh lái xe, Linh Duyệt ngồi ghế phó lái, máy quay phim đã được đặt sẵn trong xe nên hiện giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Sau khi Linh Duyệt lên xe, cậu tự điều chỉnh chỗ ngồi sao cho thoải mái rồi cảm thán: "Xe này thật dễ chịu, chờ tôi có tiền, tôi cũng sẽ mua một chiếc."

Lúc tập này được phát sóng, người xem còn chưa tỉnh lại sau cú sốc Linh Duyệt có tứ hợp viện thì họ nghe thấy cậu nói câu này. Bình luận che kín cả màn hình trông như những hạt trà sữa trân châu lăn tăn lướt qua: "Cậu có nghiêm túc không đó? Cậu giàu như vậy mà còn mơ ước mua loại xe mấy chục vạn này?"

"Chủ đầu tư chắn chắn sẽ rất thích cậu! Cậu mà làm quảng cáo thì một khi chủ đầu tư vui vẻ, họ có thể sẽ tặng cậu một chiếc đấy ~"

Có người giúp Linh Duyệt tag tài khoản chính của chủ đầu tư trên Weibo: "Ông hãy nhìn xem thằng nhóc nhà chúng tôi đang quảng cáo cho xe nhà ông khó khăn đến nhường nào này. Ông đừng chọn người đại diện nữa! Duyệt duyệt rất thích hợp đấy."

Sau khi hai người lên xe, đội ngũ chương trình đã gửi địa chỉ tới nên Mặc Diễm chỉ cần dựa theo hướng dẫn, lái xe đến địa điểm ghi hình.

Linh Duyệt tò mò: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Mặc Diễm nhìn địa chỉ, "Chắc là một nơi có núi có sông."

Linh Duyệt chỉ chú ý trọng điểm: "Thế nơi đó có đồ ăn không? Bọn họ sẽ không bảo chúng ta tự đi hái nấm đâu ha."

Mặ Diễm ra hiệu, "Trong ngăn kéo phía trước có lịch trình, cậu đọc thử xem, vì tôi không đọc được."

Sau khi đọc xong, Linh Duyệt hơi ngạc nhiên: "Có ăn nhưng chúng ta phải tự nấu nướng. Trời ạ, chẳng phải họ nói sẽ bao ăn bao ở và đi du lịch miễn phí sao?"

Mặc Diễm nói nghiêm túc: "Có lẽ họ nghĩ rằng cung cấp thức ăn cho chúng ta chính là đã bao ăn."

Linh Duyệt cười khổ, "Anh, anh biết nấu cơm không?"

Mặc Diễm bật cười, "Cậu từng thấy tôi nấu cơm bao giờ chưa?"

"Vậy chúng ta quay về đón anh đầu bếp kia đi."

"Chẳng phải chương trình chỉ cho phép hai người tham gia thôi sao?Nếu mang theo một cái bóng đèn... Đầu bếp còn ra trò trống gì nữa?"

Linh Duyệt che mặt, "Thế thì tiêu đời rồi, tôi cũng không biết nấu cơm."

"Trước kia, không phải cậu từng luộc trứng cho con Hắc Long sao?"

"Trình độ nấu ăn của tôi chỉ giới hạn ở việc hâm nóng sủi cảo ăn liền, hấp bánh bao ăn liền, luộc trứng và nấu mì ăn liền. Tôi còn biết cách làm mì ăn liền xa xỉ hơn, thêm trứng, giăm bông và thanh cay [1]."



Mặc Diễm khen ngợi: "Cậu lợi hại thật, ngay cả mì ăn liền tôi còn không biết nấu đấy."

Đôi mắt Linh Duyệt phát sáng, "Vậy tôi sẽ nấu mì ăn liền, anh ăn không?" Hình như Linh Duyệt nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp đó là thầy Mặc đói đến lăn lộn trên sàn, chỉ có thể dựa vào cậu cho ăn.

Mặc Diễm: "...Tôi có thể không ăn."

Linh Duyệt bĩu môi, "Thế anh đói chết đi!"

Các nhân viên ngồi sau xe đều tỏ ra thích thú, "Tôi thấy hai người bọn họ ngày thường ăn chung với nhau không ít lần. Rõ ràng ánh mắt đó của Linh Duyệt là muốn tán thành, nhưng thầy Mặc lại là đàn ông chính trực nên thẳng thắn nói anh không ăn. Tôi thấy vẻ mặt khó chịu của Linh Duyệt thật đáng yêu."

"Đội khác thì tôi không biết chứ tôi chắc chắn đội chúng ta sẽ nổi tiếng."

Sau khi lái xe hết ba tiếng, bọn họ đã tiến vào vùng núi.

Linh Duyệt liên tục nhìn khắp nơi dọc theo con đường, sức sống của cậu tỏa ra bốn phía, chẳng hề rảnh rỗi trong ba tiếng đồng hồ.

Mặc Diễm luôn muốn nhìn cậu nên liên tục bị phân tâm, "Nhóc con, cậu không thấy mệt à?" Linh Duyệt hăng hái, "Không mệt chút nào."

"Nếu cậu mệt thì ngủ một lát đi."

"Tôi không ngủ, vì ngủ sẽ lỡ mất phong cảnh đẹp."

"Cậu chưa từng thấy qua cảnh này trong núi sao?"

"Tôi từng thấy cảnh này nhưng không phải ở đây. Mỗi nơi đều có phong cảnh khác nhau nên ý nghĩa cũng khác nhau."

"Sau này, cậu có thể đi loanh quanh đâu đó xem sao."

"Vâng."

Hai người trò chuyện cực kỳ rôm rả đến đội ngũ chương trình đằng sau cũng thấy bất lực. Mấy người là cuople trên mạng chứ đâu phải một cặp vợ chồng, thật sự không cần chú ý chút nào sao? Họ thấy hai người không có hiềm khích gì nên nhân viên không nhắc nhở, cứ rải cơm chó nhiều vào! Càng nhiều càng tốt!

Cuối cùng, họ cũng tới địa điểm ghi hình. Trên núi có một khu biệt thự, nhân viên cho hai người căn nhà số một.

Linh Duyệt ngắm nhìn lối vào nhà rồi hào hứng nói: "Oa, đó có phải căn nhà số một không? Đẹp quá đi mất! Im ắng và yên bình, còn tràn đầy không khí của vùng núi! Những bông hoa dại trên ngọn đồi cũng đẹp thật đấy!"



Mặc Diễm xách theo hai hành lý cá nhân, anh nhìn Linh Duyệt đang tung tăng phía trước với vẻ mặt cưng chiều.

Chị Quyên nhắc nhở: "Hai người sẽ sống ở đây trong hai ngày. Trong tương lai sẽ thay đổi phong cảnh khác."

Linh Duyệt phấn chấn hỏi: "Chúng ta định quay mấy tuần vậy chị?"

"Ít nhất là tám tuần vì phải quay tám tập và xem lịch trình sắp xếp của mọi người nữa."

Linh Duyệt cầm lấy hành lý trong tay Mặc Diễm một cách vui vẻ rồi chạy vào nhà thật nhanh. Mặc Diễm chẳng biết làm sao bèn đi theo phía sau. Anh chưa từng thấy nhóc con tràn đầy sức sống như vậy, sau khi tới vùng núi thì tiểu yêu tinh càng trở nên đáng yêu hơn hết thảy.

Linh Duyệt cũng tự nói: "Đã lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy phong cảnh núi non hùng vĩ đến thế! Nhà tôi trên núi cũng khá đẹp vì mẹ tôi trồng rất nhiều hoa. Thật ra bà không biết trồng nhưng vì học làm vợ hiền mẹ tốt nên bà trồng trọt rất nhiều. Đáng tiếc, bà trồng thì chết nên phải có người chuyên làm vườn chăm sóc mới sống. Bà còn trồng rất nhiều sen tuyết, bắp cải,... À, mọi người đừng loan truyền ra nha."

Song, hậu kỳ nghĩ ý Linh Duyệt chính là: Tuyệt đối không được cắt bỏ phân đoạn này!

Tốt thôi ~ chúng tôi sẽ giữ lại!

Những lời này lọt vào tai người khác lại biến thành: "Nhà Linh Duyệt chẳng những có tứ hợp viện ở kinh đô mà còn có một căn biệt thự lớn trên núi!"

"Mẹ Duyệt Duyệt giàu ghê! Có người chuyên chăm sóc vườn sen tuyết và bắp cải nữa chứ???"

"Nếu chuyện này là thật thì nhà Linh Duyệt có thể rất giàu!!"

"Chắc cũng chỉ có một sân đồ cổ nhà anh Mặc mới có thể xứng đôi với nhóc con giàu như vậy. Xin hai người hãy kết hôn tại đó và sinh một trăm đàn con!"

...

Sau khi về đến biệt thự nhỏ, Linh Duyệt lập tức đổi giày, đi thăm ngôi nhà một vòng. Sau đó, cậu quay lại hỏi Mặc Diễm: "Anh muốn căn phòng kia không?"

Mặc Diễm mỉm cười: "Cậu chọn trước đi."

"Phòng lớn cho anh còn tôi lấy phòng nhỏ."

Mặc Diễm nhìn sang, "Phòng lớn cho cậu vì nó gần nhà kính trồng hoa và chim non nên chắc hẳn cậu sẽ thích hơn."

"Cảm ơn thầy Mặc ~" Linh Duyệt cũng không khách sáo, cậu cầm túi xách rồi chạy chầm chậm lên lầu. Chuyện đầu tiên mà cậu làm chính là tìm máy ghi hình trong phòng mình.

"Để mình xem bọn họ giấu chúng ở đâu? Một hai ba bốn năm sáu bảy..." Linh Duyệt vừa đếm vừa cười, "Đội ngũ chương trình chơi lớn thật đấy! Bọn họ sắp đặp nhiều máy ghi hình như vậy, có khi nào họ cũng có thể quay được vài sợi tóc rụng của mình không?"

Đội ngũ chương trình ra dấu tay với cậu, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!

Nhân viên đi sau cậu đang vui cười thì Linh Duyệt đột nhiên chạy đến tủ quần áo bên cạnh rồi chỉ vào tủ, "Xem kìa, ở đây còn giấu thêm một cái nữa này!"

Nhân viên trợn tròn mắt, cái này mà cậu cũng có thể tìm ra sao?

Linh Duyệt mỉm cười: "Bài hát đó hát như thế nào nhỉ? Hãy chạy theo cảm xúc ~ Một cái cũng không chạy khỏi ~"

Tuy sai lời bài hát nhưng giác quan thứ sáu của cậu thì đúng hơn ai hết.

Sau khi Linh Duyệt xác nhận xong tất cả vị trí của máy ghi hình, cậu lấy đồ mình ra rồi treo vào trong tủ. Sau đó, cậu sửa sang lại căn phòng theo sở thích của mình.

Khi Linh Duyệt trở lại phòng khách, cậu thấy Mặc vẫn còn ngồi đó nhìn hình chụp chung của hai người trên bàn.

Trong hình là Mặc Diễm ngồi phía trước còn cậu đứng đằng sau, chống lên vai Mặc Diễm rồi làm mặt xấu với ống kính.

Linh Duyệt ngạc nhiên: "Tấm hình này ở đâu ra vậy anh? Tại sao tôi chẳng nhớ gì cả?"

Mặc Diễm bật cười, "Cậu xem bối cảnh đi."

"Tôi biết rồi, chắc chắn là do anh Phan chụp." Bối cảnh trong bức hình là ở phòng làm việc của Mặc Diễm nên chỉ có đầu gấu đó mới có ý tưởng này. "Anh ta chụp hình đẹp thật đấy. Khi nào về, tôi phải bảo anh Phan đưa hình để tôi rửa ra."

Mặc Diễm nhíu mày, hỏi Linh Duyệt: "Cậu định rửa hình rồi đặt trên đầu giường của mình?"

"Tôi đặt trên đầu giường làm gì? Tôi chỉ muốn giữ lại làm kỷ niệmthôi."

Mặc Diễm khó chịu ra mặt, "Hồi nãy cậu bảo nó đẹp mà."

"Hình nhìn đẹp cũng đâu thể đặt ở đầu giường. Nếu tôi thấy mặt anh mỗi ngày rồi gặp ác mộng vào ban đêm thì phải làm sao?"

Sắc mặt của Mặc Diễm dù nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy là đang xụ xuống. Nhân viên làm việc toát mồ hôi thay Linh Duyệt. Trước kia, đây là dấu hiệu thầy Mặc giận người khác, không biết Linh Duyệt có gánh nổi cái miệng độc đó của anh ta không nữa.

Song Mặc Diễm không giận Linh Duyệt mà anh chỉ thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Sau khi nhận ra suy nghĩ của anh, cậu nói: "Tôi đùa với anh thôi, thầy Mặc của chúng ta đẹp trai như vậy thì đặt ở đâu phong cảnh cũng đẹp." Câu tung hô thần tượng tiêu chuẩn của fans đã thành công dỗ dành Mặc Diễm.

"Cậu đặt hay không đặt?"

"Đặt!"

Linh Duyệt vừa nói vừa cầm vali của Mặc Diễm lên, "Tại sao anh còn chưa dọn dẹp đồ, tôi làm giúp anh được không?"

Mặc Diễm tỏ ra không hứng thú lắm vì thu dọn đồ đạc là việc của Phan Văn.

Linh Duyệt hối thúc anh: "Anh dọn đồ đạc của mình trước đi, dọn xong thì tụi mình ăn cơm rồi buổi chiều đi dạo bên ngoài. Anh xem khung cảnh bên ngoài đẹp biết bao, không khí còn rất trong lành!"

Mặc Diễm nói một cách hờ hững: "Đi đại đâu đó là được rồi."

Linh Duyệt biết bình thường Mặc Diễm không làm những thứ này nên cậu kéo vali lên lầu giúp anh. Đừng xem cậu gầy nhưng cậu rất mạnh, xách vali bằng một tay đi lên lầu mà như đi chơi.

Mặc Diễm đi theo sau, dạo tới dạo lui.

Linh Duyệt quan sát phòng anh, việc đầu tiên mà cậu bắt tay vào làm là tìm máy ghi hình. Sau khi đã tìm xong hết, cậu nói với Mặc Diễm: "Anh thấy chưa, bọn họ gian xảo thật, gắn máy quay nhỏ như lỗ kim. Lỡ anh không mặc quần áo tử tế bị lộ hàng thì phải làm sao?"

Mặc Diễm cười nói: "Tôi ngốc giống cậu ư?"

Linh Duyệt lườm anh, "Một ngày anh không giận tôi thì cả người anh khó chịu đúng không?"

"Không," Mặc Diễm hơi khựng lại, "Tôi chỉ nghĩ lúc cậu ngốc nghếch trông rất đáng yêu thôi."

"Hửm?"

"Ý tôi là ngoại hình cậu đẹp như thế thì quan tâm đến những thứ đó làm gì?"

"Hahaha..." Linh Duyệt lập tức vui vẻ trở lại..Mỗi khi Mặc Diễm khen cậu đẹp thì Linh Duyệt luôn thấy xấu hổ, nhưng so với lời khen của những người khác thì lời khen của anh càng khiến cậu vui vẻ hơn.

"Để tôi giúp anh sửa sang lại hành lý. Trước khi tới đây, Phan Văn đã dặn tôi phải mang anh còn sống trở về."

Mặc Diễm: "..."

Ngô Cẩm Vinh cũng nói như vậy, hai người đại diện này bị đồng hóa hết rồi sao?

"Tôi sẽ treo trên móc quần áo của anh trên móc. Lát nữa là bữa trưa, chúng ta sẽ ăn gì đây?"

Hai mắt Mặc Diễm sáng lên, "Đi săn? Bắt gấu? Heo rừng? Chó sói?"

Linh Duyệt im lặng trong năm giây. Sau đó, cậu nhìn gương mặt đẹp trai ngất trời của Mặc Diễm rồi nói: "Anh, nhà bếp chắc có đồ ăn nên chúng ta đừng ăn động vật quý hiếm được không?"

Mặc Diễm tiếc nuối, "Được."

Sau khi phân đoạn này được phát sóng, hai người đều khiến người xem cảm thấy hết sức buồn cười: "Thầy Mặc quả không hổ danh là thầy Mặc, đồ ăn cũng khác với người bình thường!"

"Thầy Mặc kinh khủng thật, muốn bắt cả gấu về nấu cơm ăn. Hahahahaha, quả không hổ danh là anh Mặc nhà tôi, một người đàn ông thực thụ!"

"Tôi đã không còn phân biệt rõ thầy Mặc đang chọc Linh Duyệt hay là đang nói thật. Đáng sợ quá, đúng là anh Mặc có khác!"

"Hahahaha, hai người bọn họ buồn cười quá, tính cách thường ngày của anh Mặc nhà tôi là gì? Bây giờ lại bị Linh Duyệt làm khó dễ đến chết."

"Duyệt Duyệt nhà tôi thật mắc cười. Bây giờ, trong lòng cậu ấy hẳn là có vô số từ đm và muốn nói, anh hãy để cho ông đây bình thường chút xíu đi!"

"Cái biểu cảm đó của Linh Duyệt là bó tay rồi, hahaha, may là anh Mặc nghe lời đấy."

"Câu nói kia của Linh Duyệt cũng quá chiều anh ấy. Thế mà lại có một ngày tôi được thấy ai đó chiều anh Mặc nhà tôi."

"Hai người bọn họ xứng đôi ghê, vừa có thể làm đối phương nổi điên ngay trong câu đầu tiên, vừa có thể dùng một câu nói để vuốt thuận lông đối phương, hai người còn cưng chiều lẫn nhau nữa chứ! Trời ạ, tôi không thở nổi rồi, đây có lẽ là một đôi trời sinh, tôi muốn hai người mau chóng kết hôn!"

"Kết hôn! Kết hôn! Kết hôn!"

......

Linh Duyệt đi xuống nhìn nhà bếp ở tầng dưới. Nồi niêu xoong chảo đều có đủ, trong tủ lạnh cũng có nhiều gà vịt cá.

"Oa! Đầy đủ quá!"

"Cậu biết nấu không?"

"Không sao, " Linh Duyệt trả lời: "Bước tiếp theo, tôi sẽ tải phần mềm để nấu ăn."

Mặc Diễm ôm tay, tựa vào cửa bếp, "Tôi giao việc này cho cậu."

Linh Duyệt quay đầu lại, "Thế còn anh làm gì?"

Mặc Diễm: "Tôi phụ trách việc đẹp trai."

Sau khi đoạn này phát sóng, mấy người bình luận phụt cười: "Con mẹ nó, nam thần của tôi phụ trách việc đẹp trai, cái gì cũng không làm chỉ có đẹp trai! Nhưng sự thật là anh ấy không biết làm!"



"Gia đình Duyệt Duyệt dạy dỗ cậu ấy tốt thật. Dù nhà có tiền thì cậu ấy vẫn cố gắng học hỏi."

"Tôi vừa nhìn Duyệt Duyệt là biết cậu ấy chưa từng nấu ăn, cách cầm dao của cậu không đúng nhưng vì thầy Mặc nên mới học nấu ăn đấy!"

"Hình như tôi nhìn thấy được hình ảnh hai người kết hôn và sống chung với nhau trong tương lai. Thầy Mặc, anh đừng như vậy nữa, anh phải cố lên chứ!"

.....

Linh Duyệt lấy trong tủ lạnh ra một con gà. Tuy thịt gà rất ngon nhưng xác gà thì... Linh Duyệt không nỡ xuống tay: "Thầy Mặc, thịt này cần chặt để nấu bữa trưa."

Mặc Diễm nhìn cậu, nhưng không có phản ứng gì.

Khóe miệng Linh Duyệt giật giật, "Anh, mời anh chặt nó."

Bấy giờ, Mặc Diễm mới bước vào, "Cậu không dám làm à?"

Linh Duyệt chỉ vào thân gà, "Suy cho cùng thì... anh biết mà."

Gà cũng khá giống chim, chặt gà cũng như chặt cậu nênLinh Duyệt không xuống tay được.

Mặc Diễm cầm dao thái thức ăn lên rồi vén tay áo, "Tôi chặt nó thành dạng gì?"

Linh Duyệt vội vàng cầm lấy tạp dề làm bếp, đưa tay vòng ra sau lưng Mặc Diễm, cột dây hộ anh, "Anh chặt thành từng miếng ấy."

Mặc Diễm cầm con dao trên tay lên rồi cạch cạch cạch. Anh nhanh chóng chia gà thành vô số miếng nhỏ có cùng kích thường với nhau.

Tâm trạng Linh Duyệt hơi phức tạp, "Thầy Mặc, anh độc ác thật."

"Chẳng phải cậu bảo tôi chặt sao?"

"Tôi mặc kệ, anh chính là rất độc ác."

Mặc Diễm thấy tức cười bèn cởi tạp dề, ném sang một bên, "Lúc ăn cơm mà cậu cũng nói như vậy."

"Hừ!" Linh Duyệt không thèm so đo chuyện này. Sau khi rửa sạch sẽ thịt gà, cậu xem các bước nấu ăn trên điện thoại, trụng vào nước sôi, đun nóng dầu và bắt đầu nấu.

"Xì" một tiếng, Linh Duyệt sợ đến mức nhảy cẫng lên trong nhà bếp, "Má ơi! Không thể chiên bằng chảo được!"

Mặc Diễm lại bước tới, trong lúc người xem trước màn hình đang hét lớn "Ôm cậu ấy! An ủi cậu ấy đi!" Thì anh quăng Linh Duyệt sang một bên, "Đi ra."

Anh dùng xẻng đảo đồ ăn trong chảo vài lần. Sau khi tiếng vang dừng lại, Mặc Diễm bỏ gia vị vào chảo làm Linh Duyệt kinh ngạc, "Anh biết làm đồ ăn!"

Mặc Diễm trông cực kỳ ngầu, "Tôi từng thấy đầu bếp làm qua, hình như là làm như thế này."

"Hình như..."

"Được rồi." Mặc Diễm đảo đồ ăn một cách bất chấp rồi nói nghiêm túc: "Hình như là có thể ăn được rồi đó."

"Không được, thầy Mặc, thịt còn chưa chín." Linh Duyệt nhận lấy xẻng, chọt vào miếng đùi gà còn máu.

Mặc Diễm: "..."

Đội ngũ chương trình ngu ngốc, đến cả cơm cũng không có! Tự làm cái rắm ấy! Là yêu tinh thì dù thịt sống vẫn có thể ăn!

Thầy Mặc tức giận bèn bỏ đi, để lại Linh Duyệt nấu ăn một mình trong bếp. Bình luận của cư dân mạng đều khá sâu sắc: "Tôi chỉ cần đẹp trai là được."

"Cậu bận bịu, còn tôi đứng một bên đẹp trai."

"Cậu nấu cơm còn tôi đẹp trai trong vòng nửa tiếng."

...

Linh Duyệt cũng không đi dỗ Mặc Diễm đẹp trai mà chỉ đứng đó hầm gà từng bước một. Khi đến bước nêm muối, Linh Duyệt nhìn chằm chằm hũ gia vị vì cậu không chắc cái nào là muối và cái nào là đường.

Thế là Linh Duyệt đổ mỗi thứ một ít ra tay rồi chạy đi tìm Mặc Diễm với nụ cười lấy lòng trông cực kỳ ngọt ngào, "Anh, anh nếm thử đường này xem, nó ngọt lắm đấy!"

Mặc Diễm kéo tay cậu qua nếm thử, sau đó chân mày anh nhíu lại, "Mặn."

"Ok, đây là muối." Linh Duyệt vui vẻ quay đầu bỏ chạy, nhưng Mặc Diễm lẹ tay tát vào mông Linh Duyệt một phát, "Cho cậu xấu xa này!"

Tai Linh Duyệt đỏ bừng, muốn nổi điên.

Mặc Diễm bật cười, "Quen tay ấy mà."

Linh Duyệt quở trách, "Quen tay cái rắm ấy!"

Thế giới bây giờ không giống như trước kia. Hai nam thanh niên ở bên nhau đều là tình anh em trong xã hội, có thể kết hôn. Nhưng hành động vỗ mông này thật sự quá mức thân mật, với lại quen tay ư???

Điệu bộ đầy vẻ xấu hổ và tức giận của Linh Duyệt là đang có chuyện gì xảy ra?!

Khi đoàn làm phim quay đến đây, họ phải nói chuyện với Mặc Diễm. Đạo diễn Ứng hỏi anh: "Cảnh này phát sóng được không? Cậu định công khai à? Fans hai người có thể sẽ bỏ đi đấy."

Mặc Diễm nghiêm mặt, "Vâng."

Linh Duyệt quay đầu, "Cái gì?"

Mặc Diễm trông vô tội, "Đạo diễn."

"À." Linh Duyệt không hỏi nhiều mà chạy vào bếp. Cậu xử lý gà xong xuôi lại dựa theo app nấu ăn làm thêm hai món rau xào, mặc dù cậu gặp trắc trở nhưng cuối cùng cũng có đồ ăn. Linh Duyệt xem đồng hồ, đã một giờ rồi.

"Ngon không?" Hai mắt Linh Duyệt phát sáng, mong một câu khen ngợi ít nhất là tám trăm chữ.

Mặc Diễm: "Ừ."

Linh Duyệt bĩu môi, bất mãn: "Hết rồi à?"

Mặc Diễm gật đầu dưới ánh mắt mong đợi của cậu, "Tạm được."

Linh Duyệt khó chịu nên lập tức mất hết hứng ăn.

Mặc Diễm nghĩ ngợi, "Cậu không muốn ăn à? Khó ăn đến vậy sao?"

Linh Duyệt: "..."

Lúc fan hâm mộ xem đến đây, họ bị sự thẳng thắn của Mặc Diễm làm bật cười và sốt ruột thay anh: "Linh Duyệt đã bận rộn hết hai tiếng đồng hồ. Dù ngon hay dở thì anh cũng phải khen cậu ấy một câu chứ!"

"Thật ra nhìn bên ngoài món ăn thì cũng không sao. Linh Duyệt rất có tài nấu ăn nên anh Mặc mau khen cậu ấy đi! Cậu ấy muốn nghe cái gì thì anh nói cái đó. Trời ơi, tức chết tôi rồi!"

"Khen cậu ấy khen cậu ấy khen cậu ấy! Mau khen cậu ấy đến tận trời cuối đất vô! Linh Duyệt nấu ăn dễ dàng lắm sao? Đồ ăn cậu ấy cũng bưng đến bàn vậy mà cả một câu khen ngợi cũng không nói, aaaa tức chết tôi! Mặc Diễm đúng là một cộc gỗ to!"

Trong lúc fan đang gấp, Mặc Diễm gắp đồ ăn cho Linh Duyệt, anh còn cho cậu hai miếng đùi gà và cánh gà, "Ăn xong thì chúng ta ra ngoài đi dạo."

Linh Duyệt thấy anh ăn thì đồ ăn trong miệng cũng cảm giác ngon hơn. Đây là lần đầu tiên cậu nấu một món phức tạp như vậy nên cậu rất tự hào khi mình nấu ngon đến thế.

Lúc này, Mặc Diễm đột nhiên sáp lại gần, "Mệt mỏi thật, còn phải ăn cơm cho giống con người."

Linh Duyệt thì thầm: "Anh từng ăn đồ sống sao?"

"Trước kia tôi từng ăn rồi, tôi còn ăn cả con người luôn đó." Mặc Diễm nhe răng, hù dọa Linh Duyệt.

"Anh đừng có đùa, hahahaha."

Nhân viên cũng bó tay. Tuy họ không biết hai người đang nói cái gì nhưng họ có thể cảm nhận được mùi vị chua chát của tình yêu đang tràn ngập màn hình! Hai người này giận dỗi chưa quá ba mươi giây đã làm lành, đây hoàn toàn là đang liếc mắt đưa tình với nhau!

Sau buổi trưa, hai người đi dạo trên đường mòn trong núi nên Linh Duyệt nhặt thêm một cây gậy ven đường.

Mặc Diễm chán ghét hỏi: "Vật gì vậy?"

Linh Duyệt thử sử dụng, "Tôi dùng nó để leo núi."

Cậu muốn giả bộ như con người. Lúc mệt mỏi, họ sẽ gỉả làm một cụ già!

Mặc Diễm bật cười, "Tôi còn tưởng rằng khi cậu thấy con sông sẽ dùng cây gậy nhảy qua chứ."

"Ể? Có lý! Thầy Mặc, anh thật thông minh, chắc là nhờ ăn nhiều hành hoa nên lớn nên mới như vậy."

Sau đó, Linh Duyệt bị Mặc Diễm bóp mặt,mấy câu dí dỏm tiếp theo đều bị bóp về.

Đường mòn trên núi yên tĩnh gập ghềnh, hai bên đường là thảm cỏ xanh mướt, cây cối mọc um tùm, có vài con chim ríu rít bay qua, nghe rất vui tai.

Linh Duyệt dỏng tai lên lắng nghe, "Bên kia có con suối nhỏ, chúng ta đi xem đi."

Mặc Diễm trêu chọc: "Cục cưng lợi hại thật, cậu có thể nghe hiểu những chuyện mà con chim đó nói."

Linh Duyệt hít sâu một hơi, "Đừng ép tôi phải đập anh."

Cậu vừa dứt lời thì một cơn gió mạnh đột nhiên thổi qua khiến Linh Duyệt chao đảo, lao vào lòng Mặc Diễm.

Linh Duyệt cảm nhận được yêu khí quen thuộc trong cơn gió này, tim cậu sụp đổ.

Thầy Mặc, rốt cuộc anh muốn chỉnh con thiêu thân nào vậy?!

Tổ đạo diễn thấy một màn này đều im lặng. Mới qua nửa ngày mà hai người đã sản xuất nhiều cơm chó như vậy thì một ngày rưỡi kế tiếp, hai người tính làm người xem no căng đến chết sao?

Lời tác giả: Mặc Diễm: Em mau tới đây, tiến vào lòng anh, em mau chủ động tới đây ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau