Chương 64: Người không nói lý số một thế giới
Dù lửa giận trong lòng anh lớn bao nhiêu thì vẫn có thể bị Linh Duyệt làm cho tức đến bật cười. Mặc Diễm hỏi ngược lại: "Bạo lực gia đình ư? Em không hủy hôn mới gọi là bạo lực gia đình, lời hủy hôn..."
Linh Duyệt đỏ mặt, nổi điên: "Ai nói hủy hôn hả? Em có nói sao? Em nói hủy hôn hồi nào?"
Sau khi Linh Duyệt hiểu rõ tâm ý của mình, cậu càng không chấp nhận sự thật đó nên khi cậu nói ra câu ấy thì lòng Linh Duyệt thấy rất thoải mái, thậm chí còn thoải mái hơn hồi nãy và buổi sáng. Ngô Cẩm Vinh nói đúng, trong lòng cậu khó chịu như vậy vì cậu không hiểu rõ mình yêu Mặc Diễm nhiều bao nhiêu. Nếu không, cậu cần gì phải làm loạn, cậu chỉ cần ngoảnh mặt đi là xong hết mọi chuyện.
Đôi mắt Mặc Diễm sáng lên, "Nhóc con, hồi sáng em..."
"Hồi sáng thì sao? Em có nói gì à?" Linh Duyệt đẩy ra anh ngoài, "Anh không được vào đây! Em còn chưa tính sổ với anh chuyện anh gạt em đấy!"
"Không phải anh muốn gạt em! Anh gạt em vì em nói nếu đó là đàn ông thì em sẽ hủy hôn!" Mặc Diễm đã giải thích chuyện này hai lần. Anh cho rằng cánh cửa đang chắn đường mình nên Mặc Diễm kéo cánh cửa chống trộm và khung cửa xuống rồi vui vẻ ôm lấy Linh Duyệt, "Nhóc con à!"
"Cánh cửa!" Linh Duyệt thấy hơi nhức đầu, đây là cửa chống trộm đó! Nhưng Mặc Diễm chỉ kéo nhẹ một cái là toàn bộ cánh cửa đều rớt xuống. Cậu biết nên giải thích chuyện phi lý này như thế nào với anh Vinh đây?!
Mặc Diễm hoàn toàn không quan tâm đến cánh cửa, anh chỉ ôm eo Linh Duyệt vào lòng rồi hôn lên mặt cậu một cái. Anh vui vẻ hỏi: "Em sẽ không hủy hôn và bỏ đi đúng không?"
"Chuyện đó không quan trọng, anh nhìn cánh cửa này xem!"
"Cánh cửa bị làm sao?" Ngô Cẩm Vinh cầm đĩa bước ra ngoài nhà bếp thì thấy hai người đang ôm nhau trước cửa. Trong tay Mặc Diễm còn đang cầm cánh cửa chống trộm mà anh đã mua với giá mấy ngàn đồng bạc. Ngô Cẩm Vinh ngạc nhiên chết đứng, đây là chuyện mà sức người có thể làm ra sao?
Linh Duyệt vội vã giải thích, "Anh Vinh, khung cửa của anh bị lỏng lẻo rồi! Cực kỳ lỏng lẻo luôn đấy! Tụi em từng luyện võ nên rất mạnh mẽ, anh ấy mới kéo nó một cái, em đẩy nó một cái thì tự nhiên cánh cửa rớt xuống! Anh tin em đi!"
Ngô Cẩm Vinh vô cùng kinh ngạc: "Cửa của anh... Tuần trước anh mới đổi nó mà."
Linh Duyệt: "...Chuyện này vẫn có thể xảy ra vì có khi trong lúc đang đổi thì thợ đã không vặn ốc thật chắc."
Mặc Diễm vỗ vào khung cửa, "Sao thế?"
Ngô Cẩm Vinh: "..."
Nếu hồi nãy Linh Duyệt không giải thích thì anh thực sự cho rằng mình bị hoa mắt.
Linh Duyệt đỡ trán, hai người phối hợp không hề ăn ý chút nào.
Mặc Diễm vờ như không có gì xảy ra, anh hỏi Linh Duyệt: "Khi nãy em kéo anh vào danh sách đen!"
Linh Duyệt đành giải thích: "Tại anh liên tục nhắn tin cho em khiến em bị phân tâm không thể suy nghĩ được nên em mới kéo anh vào danh sách đen. Chẳng phải em đã bảo khi nào về thì em sẽ nói chuyện với anh sao?"
Mặc Diễm sa sầm mặt, "Bây giờ em thêm số anh vào danh bạ đi."
Linh Duyệt hít sâu một hơi, "Anh thả em ra trước đi!"
"Thêm số anh vào danh bạ trước!"
"Anh ôm em chặt như vậy thì sao em lấy điện thoại ra được?"
Hai người đứng ngay cửa anh một câu, em một câu khiến khóe miệng Ngô Cẩm Vinh giật giật, "Cửa của tôi..."
Hai người đều bày ra vẻ mặt vô tội cùng một lúc rồi đồng thanh hỏi: "Cửa bị sao?"
Ngô Cẩm Vinh: "..."
Sau một hồi im lặng, Ngô Cẩm Vinh mới bình tĩnh lại, anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ, "Hai người có cần phải đứng suốt ở ngoài cửa không?"
Linh Duyệt lui về sau một bước, cậu xấu hổ nói: "Hai tụi em ở đây quá ồn ào, hay là tụi em đi về không phiền anh nấu cơm nữa."
Ngô Cẩm Vinh lạnh lùng, "Anh đã nấu xong hết rồi, cậu về sớm làm gì? Hai người vào dùng bữa đi."
Linh Duyệt lại bị la nên cậu thấy hơi buồn vì hôm nay cậu đã bị anh Vinh la đến ba lần.
Cậu nhìn Mặc Diễm, "Nếu anh không ăn nói bậy bạ thì em sẽ cho anh vào dùng bữa."
Mặc Diễm thấy Linh Duyệt chặn ở cửa như thể cậu đang nói nghiêm túc nên anh ôm lấy vai cậu, đẩy nhẹ một cái và lách vào trong.
Linh Duyệt lại một lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người khiến cậu chỉ muốn trợn mắt. Người khác bảo môn đăng hộ đối nhưng hai người lại khác nhau nhiều như vậy. Có lẽ khi ông trời quyết định cuộc hôn nhân này thì ông đã uống say, sinh ra nhức đầu nên mới ngu ngốc ghép hai người với nhau.
Sau khi hai người dùng bữa ở nhà Ngô Cẩm Vinh, Linh Duyệt đã bị Mặc Diễm mang đi mất. Ngô Cẩm Vinh đứng bên ngoài nhìn cánh cửa thật lâu để chắc chắn là mình không bị hoa mắt là cánh cửa này thật sự bị Mặc Diễm kéo ra. Tâm trạng của Ngô Cẩm Vinh càng gợn sóng hơn khi anh phát hiện ra loại thuốc trông giống như hạt đậu mà Linh Duyệt cho mình vô cùng kì diệu. Nó có thể khiến Văn Trình Mân luôn có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Ngô Cẩm Vinh tự hỏi rốt cuộc gia đình hai người làm nghề gì ở quê mà lại bí ẩn như vậy. Anh càng nghĩ đến chuyện này càng thấy bất bình thường.
Trên đường đi, Linh Duyệt luôn lo lắng quay đầu lại nhìn, "Anh Vinh thông minh như vậy nên chắc chắn sẽ nghĩ nhiều sau khi thấy anh kéo cả khung cửa ra."
Mặc Diễm chẳng buồn để ý đến chuyện đó: "Anh làm vậy để anh ta biết chúng ta khác với người bình thường và để sau này anh ta sẽ thấy quen mỗi khi em làm ra chuyện bất bình thường."
Linh Duyệt: "Nếu em bay trước mặt anh ấy thì..."
"Cục cưng, em tỉnh táo lại đi." Mặc Diễm mỉm cười nựng cằm Linh Duyệt rồi lay cằm cậu, "Dù quan hệ giữa hai người có thân cấp mấy thì em cũng không thể nói cho cậu ta biết em không phải là người."
Linh Duyệt lấy hai tay che cằm và miệng mình lại, cậu cảm giác nếu mình chậm một chút nữa thì Mặc Diễm sẽ hôn cậu. Một người vợ luôn có thể đùa giỡn lưu manh bất cứ lúc nào khiến Linh Duyệt hơi do dự, rốt cuộc mình có thể chịu được người vợ này không? Không thể hủy hôn sao? Cậu sẽ không bị hiếp trong tay vợ mình chứ?
Mặc Diễm bật cười vì cách Linh Duyệt phòng bị mình, "Nếu anh thật sự làm em thì em cho rằng mình có thể phòng bị ư?"
Linh Duyệt trợn mắt, "Anh còn muốn gì nữa? Anh phải biết thân phận của mình chứ!"
Mặc Diễm nhíu mày, ung dung chọc tức cậu: "Thân phận của anh là gì?"
"Anh là vợ em nên anh không thể động tay động chân với em. Liệu anh có thể dè dặt một chút không?" Linh Duyệt lùi về sau một bước vì nụ cười mỉm của Mặc Diễm khiến cậu thấy lạnh sống lưng.
Mặc Diễm nhịn cười,"Có phải sự nhận thức của em có hơi...Ừm. Thôi được rồi, chuyện này hãy nói sau đi." Mặc Diễm tạm thời kìm nén suy nghĩ muốn sửa sai Linh Duyệt, anh sợ sẽ dọa cậu chạy mất.
"Em nói cho anh biết!" Linh Duyệt nghiêm túc cảnh cáo: "Tuy em đã chấp nhận hôn ước và cũng hơi thích anh, nhưng điều đó không có nghĩa là bây giờ em sẽ kết hôn với anh. Chuyện anh gạt em vẫn còn chưa tính nên em không thể nuông chiều anh được. Bằng không, về sau anh sẽ càng lấn lướt hơn."
Mặc Diễm thấy mệt mỏi, "Anh không có gạt em! Anh đã giải thích chuyện này ba lần rồi đấy!"
Linh Duyệt bịt tai lại, "Em không nghe đâu."
Mặc Diễm bóp trán, nhóc con này còn không biết phải trái hơn cả anh nữa. Mặc Diễm nhận thua, "Chúng ta đổi chủ đề đi. Anh từng bảo đợi khi nào em có hơn 3000 vạn fans thì anh sẽ dạy em cách tu luyện. Hiện giờ em đã có hơn 3500 vạn fans nên tối nay em đừng đi ngủ mà hãy đợi anh."
"Ê ê ê! Anh đừng kéo em!" Dù Linh Duyệt vùng vẫy ra sao thì Mặc Diễm vẫn xách cậu lên rồi ôm cậu bay một mạch về nhà.
Linh Duyệt thở dài, "Sau này anh thật sự sẽ không bạo hành gia đình chứ? Hay là tụi mình hủy hôn đi."
Mặc Diễm đặt cậu lên giường, "Em thử nói thêm chữ hủy hôn xem?"
Linh Duyệt sợ đến xù hết lông lên, "...Có phải anh muốn bạo hành em không?"
Mặc Diễm: "..."
EQ của Linh Duyệt thật sự hết thuốc chữa rồi.
Mặc Diễm hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, "Em phải ngồi yên và không được nói chuyện."
Linh Duyệt vội vã ngồi yên. Cậu khóc không ra nước mắt vì cô vợ mềm mại của mình bỗng trở thành người hung dữ như vậy, hay là cậu hủy hôn đi!
Mặc Diễm chỉ vào áo Linh Duyệt, "Cởi ra."
"Ơ?" Linh Duyệt khiếp sợ, "Tại sao?"
Mặc Diễm nhẫn nại: "Anh nói cho em biết, sau khi hấp thụ linh khí xong thì phải giấu huyệt đạo đi. Trong đời anh chưa từng kiên nhẫn đến như thế."
Linh Duyệt thấy hơi mất tự nhiên. "Em bắt buộc phải cởi áo sao?"
Mẵ Diễm vừa giữ cậu vừa xé rách áo cậu nên đã làm vỡ vài khuy áo, "Bây giờ anh còn chưa cho em thực hiện nghĩa vụ làm chồng thì em sợ gì chứ?"
Linh Duyệt tức tối nhấc chân lên đạp anh, "Bộ đồ này của em là được đặt may! Mắc lắm đấy! Em cắn chết anh!"
"Anh sẽ cho em mười món đồ trong nhà nên em ngoan ngoãn ngồi yên, bình tĩnh và tập trung tư tưởng!" Mặc Diễm nhìn bộ dáng hiện tại của Linh Duyệt rồi anh làm mẫu trước, tiểu yêu này đang thử thách khả năng chịu đựng của anh đây mà.
Linh Duyệt lạnh lùng ngồi thiền. Nhờ Mặc Diễm dẫn linh khí vào người nên Linh Duyệt thật sự cảm nhận được có rất nhiều loại linh khí khác với khí của trời và đất. Sau khi hấp thụ hết từng chút một, Linh Duyệt nén chúng thành một quả cầu rồi giấu trong những huyệt đạo của cơ thể. Bằng cách này, về sau cậu sẽ hấp thụ linh khí nhanh hơn và chúng cũng có thể tự mình giấu sâu vào trong cơ thể hơn.
Khi đang hấp thụ linh khí, cơ thể Linh Duyệt bị nhuộm bởi một ngọn lửa. Sau đó, hình dáng con người dần dần mờ đi và thay vào đó là nguyên thân phượng hoàng lúc đầu. Mặc Diễm ngồi bên cạnh quan sát Linh Duyệt. Khi thấy sự biến hóa của cậu, anh lấy làm ngạc nhiên, thiên bẩm của tiểu yêu kỳ lạ đến mức có thể đạt được truyền thừa nhanh vậy sao?
Thật đáng tiếc, khi anh vừa mới nghĩ đến chuyện này thì Linh Duyệt đã bị vỡ mộng chỉ trong một giây. Ngọn lửa của cậu chợt bùng lên một cái. Sau đó, trên giường bỗng dưng xuất hiện một con chim non bảy màu chỉ to bằng bàn tay, trên đuôi nó có hai cọng lông, còn lông tơ trên người thì mượt mà và đáng yêu đến mức Mặc Diễm ngừng hô hấp.
Linh Duyệt nhìn cánh của mình rồi gào khóc một cách giận dữ, "Hồi nãy, thiếu chút nữa là em đã vượt qua được rào cản rồi! Em đã nắm bắt được cảm giác đó! Nhưng chỉ còn chút xíu nữa thôi! Aaaaa đáng tiếc quá đi mất! Chỉ tại em quá gấp gáp! Tức chết em! Nó chíp!"
Một giây kế tiếp, Linh Duyệt được Mặc Diễm nâng niu trong lòng bàn tay. Cuối cùng, anh chịu hết nổi bèn hôn lên cái bụng nhỏ đầy lông của cậu, "Cục cưng à, em không cần nhận truyền thừa đâu. Anh thấy em như thế này rất đẹp. Mẹ nó, em đáng yêu quá đi mất!"
Linh Duyệt bi phẫn giấu đầu dưới đôi cánh của mình, cậu không muốn lăn lộn ở thế giới con người nữa, cậu muốn nề núi Côn Lôn, cậu muốn hủy hôn!!
- ---------------------
Ngày hôm sau, Linh Duyệt đến gặp Ngô Cẩm Vinh với bộ đồ rách và vài khuy áo, "Anh Vinh, vá lỗ rách lại cho em đi."
Ngô Cẩm Vinh ghét bỏ: "Anh không phải thợ may."
"Nhưng anh biết may đồ mà. Bộ quần áo này được đặt may, nhưng em chỉ mới mặc nó có một lần à."
Ngô Cẩm Vinh cầm bộ đồ lên xem rồi nghi hoặc: "Tại sao nó lại bị rách vậy?"
Linh Duyệt than thở, "Tại thầy Mặc kéo nó đấy."
"Cậu đừng nói gì hết mà hãy đi ra ngoài." Sau một hồi im lặng, Ngô Cẩm Vinh mệt mỏi nên chỉ có thể nói vậy với Linh Duyệt để cậu ngậm miệng mình lại. Chuyện nhà hai người thì hai người tự về nhà giải quyết đi.
Linh Duyệt không biết anh hiểu lầm chuyện gì nên cậu thắc mắc, "Biểu cảm này của anh là có ý gì? Anh cũng cảm thấy thầy Mạc quá thô bạo đúng không? Hiện giờ em đang rất lo lắng cho cuộc sống sau này của mình. Lỡ anh ấy bạo hành em, nhưng em đánh không lại anh ấy thì biết làm sao? Hay là em hủy hôn?"
Ngô Cẩm Vinh im lặng liếc Linh Duyệt một cái, chuyện nên làm cũng đã làm rồi mà bây giờ còn nhắc tới việc hủy hôn. Thế tối qua hai người đã làm ra chuyện gì? Anh không ngờ người ngủ xong chối bỏ không phải Mặc Diễm mà lại là Linh Duyệt. Chuyện này khiến Ngô Cẩm Vinh thấy hơi hổ thẹn. Cháu xin lỗi ba mẹ Linh Duyệt, sau khi đứa nhỏ này tới chỗ cháu thì... Có một số vấn đề xảy ra trong việc dưỡng dục nên cậu ấy mới như thế.
Sau khi tập sáu của《 Mãi Mãi Yêu Người 》được phát sóng, độ yêu thích của người xem vẫn không hề suy giảm. Đây là chyện thần kỳ khi một chương tình giải trí có thể duy trì mức độ phổ biến cao đến thế kể từ số đầu tiên.
Sóng gió trên mạng về Linh Duyệt và Mặc Diễm quá lớn. Vì có nhiều người biết chuyện đó bắt nguồn từ quá trình ghi hình trong chương trình này nên số lượng người xem tăng nhanh đến chóng mặt. Sau khi xem biểu hiện của họ trong ngày đầu tiên, cư dân mạng cảm thấy rất bình thường. Hai người chẳng khác gì mấy tập trước, tán tỉnh rắc đường cho mọi người, nhưng lại không có tiếp xúc thân mật.
Câu nói của Linh Duyệt trong cuộc phỏng vấn vẫn khiến cư dân mạng bình luận sôi nổi: "Sự việc đó được cắt ra từ đoạn này đúng không? Quả thật là lời nói của Linh Duyệt rất dễ khiến người ta hiểu lầm vì cậu chỉ nói mình đã đính hôn chứ chưa nói mình đính hôn với ai."
"Đấy là do biên tập có vấn đề hay là do Linh Duyệt không nói vậy?"
"Có lẽ là cậu ấy chưa nói xong thì đã bị ngắt lời rồi."
"Linh Duyệt còn bảo cậu ấy không biết đau lòng là cảm giác gì? Bây giờ mà cậu ấy vẫn còn giả vờ, rõ ràng là cậu ấy đang đau lòng cho thầy Mặc."
"Sự nghiệp của Linh Duyệt vừa mới có tiến triển nên chuyện cậu ấy không dám nhận mình đang yêu đương là hết sức bình thường. Vậy mà sau này, cậu ấy vẫn bị buộc phải thừa nhận chuyện đó. Nhưng cũng may là những người thật sự yêu Linh Duyệt đều ủng hộ cậu ấy để sự nghiệp của Linh Duyệt không bị ảnh hưởng chỉ vì yêu đương."
"Anh Mặc vất vả quá. Cường độ làm việc trong mấy ngày nay của anh ấy đều cao hơn người thường. Nếu anh ấy cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ bị suy sụp. Anh Mặc nên nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân nhiều hơn đó!"
Ngay khi máy quay chiếu đến ngày hôm sau thì fans hâm mộ đều cảm khái: "Lúc đó là lúc mà sóng gió đang ập đến nên sắc mặt hai người họ đều không tốt lắm. Nhất là Linh Duyệt, suy cho cùng thì cậu ấy vẫn còn trẻ nên chắc chắn tinh thần sẽ bị ảnh hưởng bởi vụ việc này."
"Duyệt Duyệt thật đáng thương, tôi đau lòng cho con trai tôi quá."
"Linh Duyệt thật vất vả khi phải tập luyện nhiều đến thế!"
"Lúc này, rõ ràng là Linh Duyệt đang lơ đãng, chắc là vì những chuyện ồn ào trên mạng!"
"Thầy dữ quá! Aaaaa, bây giờ sắc mặt tôi cũng giống như thầy Mặc vì Linh Duyệt khiến tôi đau lòng chết đi được!"
"Anh Mặc chiều cậu ấy ghê, còn mua cơm cho Duyệt Duyệt nữa... ĐM! Tôi vừa thấy cái gì đó?!"
"Hôn kìa! Hôn kìa! Hôn aaaa, tôi chết đây!"
"Anh Mặc thẳng thắn quá!! Hai người họ hôn rồi kìa!!!"
"Tính chiếm hữu của anh Mặc nổi dậy rồi!!!"
"Anh Mặc bày ra dục vọng của mình trước mặt sư phụ... Phụt! Duyệt Duyệt vốn dĩ không quản lý được anh ấy hahahaha!"
"Cuối cùng hai người họ cũng thôi che giấu rồi. Tôi nghĩ thầy Mặc sẽ điên lên trong hai tập tiếp theo nên tôi đang hóng lắm đây! Thầy Mặc hãy rải thật nhiều thức ăn cho chó nào!"
Khi đến phần phỏng vấn Mặc Diễm, câu nói "Emm ấy bị người ta ức hiếp còn khiến tôi thấy khó chịu hơn là khi tôi bị ức hiếp " đã khiến fans hâm mộ im lặng. Bọn họ còn có thể nói gì bây giờ, chỉ biết chúc phúc cho hai người họ, hy vọng tình cảm giữa hai người sẽ càng thắm thiết hơn. Trong giới giải trí có rất nhiều đôi chia tay xong thì quen lại, vờ như là vợ chồng cũng có rất nhiều. Nếu hai người thật sự yêu nhau thì bọn họ hy vọng hai người sẽ yêu nhau mãi mãi, chứ đừng bây giờ rầm rầm rộ rộ rồi sau hai ba năm lại chia tay, vì chuyện đó khiến fans hâm mộ rất đau lòng.
Bấy giờ, fans hâm mộ Mặc Diễm mới nhận ra thông báo chính thức xác nhận quan hệ đã có, hai người cũng đã rắc rất nhiều đường, trông Anh Mặc cũng cực kỳ hạnh phúc. Chẳng phải họ nên tổ chức một buổi lễ ăn mừng anh Mặc thoát kiếp FA trên mạng sao? Cuối cùng cũng có người chịu nhận anh ấy, vất vả cho Linh Duyệt rồi, về sau cậu sẽ chịu khổ nhiều đấy!
Lần đầu tiên Linh Duyệt mới thấy fans có suy nghĩ giống mình. Đúng là khổ cho cậu vì trông thầy Mặc đẹp trai nhưng thật ra thì anh ấy là một bạo chúa. Trên thực tế, Linh Duyệt cũng muốn làm một bạo chúa ngày ngày ngắm những người đẹp. Nhưng sau khi ngắm qua bạo chúa Mặc Diễm, cậu bèn cảm thấy bộ dạng của mấy người khác thật khó coi. Tên bạo chúa này đã giết chết giấc mơ của cậu, bóp chết sự thưởng thức cái đẹp của cậu, anh ấy đáng sợ quá!
Ngoài ra, chuyện Linh Duyệt đi học Kinh kịch cũng dấy lên các cuộc thảo luận sôi nổi. Sau khi chương trình được phát sóng, Linh Duyệt đã khiến cho rất nhiều thanh niên đến nhà hát Kinh kịch. Trong chương trình, cậu đã nói mình hay đến nhà hát nên chuyện đó đã khiến nhiều người có suy nghĩ, có lẽ mình sẽ tình cờ gặp được Linh Duyệt.
Những gì Linh Duyệt học đều được fans hâm mộ cậu chú ý. Một số người có thể hát và nhảy cũng học chung với Linh Duyết hết một lát dù chỉ có vài cảnh quay do biên tập chỉnh sửa. Chỉ nhiêu đây nhưng cũng đủ khiến bọn họ nhận ra Kinh kịch cực kỳ khó học. Bọn họ không học được nhưng những điệu múa đó trông rất đẹp! Làm diễn viên hí khúc quá cực khổ!
Vô hình trung, Linh Duyệt đã thúc đẩy làn sóng văn hóa Kinh kịch đến hàng nghìn người.
Trong khi trên mạng đang thảo luận sôi nổi, giới truyền thông đưa ra một tin tức: Vào mùng chín tháng chín, ngài Vưu Đình Dục, người đã gác kiếm từ lâu sẽ làm lễ nhận học trò thân truyền và đây cũng là học trò cuối cùng của ông. Người này đứng thứ mười, lấy chữ lót là Hiểu nên có nghệ danh là Linh Hiểu Duyệt. Vưu thị lấy chữ Hiểu làm tên lót cực kỳ phù hợp với cái tên này.
Cái tên Linh Hiểu Duyệt lập tức khiến mọi người liên tưởng đến Linh Duyệt, cộng với cảnh mà ông lão dạy Linh Duyệt học trong chương trình khiến giới giải trí bùng nổ: "Cậu ấy mới hai mươi tuổi mà đã có chữ Hiểu làm tên lót! Nhiều người trên bốn mươi, năm mươi tuổi trong giới Kinh kịch đều phải kêu cậu ấy là chú đấy!"
Fans Linh Duyệt nhốn nháo: "ĐM! Con trai tôi là ông chú của khá nhiều người, nhưng tôi là fans mẹ của ông chú thì tôi nên gọi là gì???"
Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi thì vào mùng chín tháng chín, các phương tiện truyền đều phát sóng trực tiếp để quay lại cảnh nghệ sĩ Kinh kịch nổi tiếng Vưu Đình Dục nhận học trò. Buổi lễ nhận thầy của Linh Duyệt đã diễn ra khá trang trọng.
Đây là buổi lễ do tổng thư ký Hiệp hội Kinh kịch Trung Quốc chủ trì, người lên phát biểu là hiệu trưởng của Học viện Hý Kịch Trung ương. Linh Duyệt cảm thấy như mình đang ở trong một buổi họp báo khiến cậu kết thúc bài phát biểu nhận thầy của mình trong lo lắng. Những thứ này đều có quy định nên cậu không thể nói sai, nhưng một khi mà cậu nói sai thì sẽ bị mọi người cười nhạo.
Bước tiếp theo, trước sự chứng kiến của giới truyền và nhiều tên tuổi nổi tiếng trong ngành Kinh kịch, Linh Duyệt mặc bộ ấu phục màu trắng quỳ một chân xuống đất rồi dùng hai tay dâng trà để chính thức nhận thầy.
Bức hình này đã được các nhà truyền thông đăng tải trên mạng. Nó nhanh chóng được lên Hot Search.
Bức hình này cũng là bức duy nhất của Linh Duyệt được đưa vào gia phả của tộc Vưu thị.
Linh Duyệt dâng hoa cho sư phụ nhận, rồi sau đó ông lão lên sân khấu phát biểu. Tiếp theo, ông cầm tấm gia phả ra để nhà thư pháp hiện đại nổi tiếng viết tên Linh Hiểu Duyệt. Khi nhà thư pháp vừa nhấc bút lên thì xung quanh lập tức vang lên tiếng chụp hình.
Nghi thức tiếp theo khá xúc động hơn vì các nhà lãnh đạo Học viện Hý Kịch Trung ương, Hiệp hội Nhà Báo, Liên đoàn Văn học Nghệ thuật và Hiệp hội Kinh Kịch Trung Quốc đều cùng lên sân khấu phát biểu để chúc mừng hai người. Chẳng những vậy, người đại diện cho nhóm học trò của ông Vưu và Vưu phái cũng đều lên sân khấu đọc diễn văn.
Từ tám giờ sáng đến hơn mười giờ, mọi người đều lên phát biểu chúc mừng khiến Linh Duyệt ngồi đó lắng tai nghe đến sắp biến thành cộc gỗ.
Ngay sau đó, họa sĩ nổi tiếng đã tặng hai thầy trò hai bức chân dung của các nhân vật Kinh kịch. Đồng thời, ông còn tặng một bức thư pháp cho Linh Duyệt. Phó chủ tịch Liên đoàn văn học nghệ thuật và người của Hiệp hội kịch nghệ Trung Quốc cũng đều tặng các tác phẩm thư pháp.
Linh Duyệt nhận quà nhiều đến mức run cả tay. Do ở đây có quá đông người nên Linh Duyệt không thể sử dụng yêu lực. Bằng không cậu đã xách túi bách bảo của mình tới rồi bỏ những thứ này vào trong đó. Trong tương lai, nhà cậu sẽ có mùi văn hóa! Vì đây đều là những tác phẩm gốc!
Cuối cùng, ông lão chụp hình chung với mười học trò của mình rồi ông dẫn Linh Duyệt đi chụp chung với các khách mời. Sau đó người Vưu phái đã đứng chung trong một góc để chụp một tấm ảnh gia đình. Nhờ vậy mà giới truyền thông mới có thể đăng hết toàn bộ video cùng hình ảnh lên mạng và kết thúc buổi lễ bái sư.
Linh Duyệt run rẩy ôm quà nhìn đồng hồ thì thấy đã mười một giờ rưỡi, buổi lễ trịnh trọng quá! Ông lão đã bảo buổi lễ sẽ rất đơn giản! Nhưng lại cực kỳ gây rầm rộ.
Buổi sáng quá trang trọng nên buổi trưa thoải mái hơn vì giới truyền thông đều đi mất. Ông Vưu bao nguyên đại sảnh khách sạn năm sao rồi mời hơn mấy trăm người bao gồm các bạn bè của mình, học trò và học trò của con mình tới ngồi dưới đại sảnh dùng bữa.
Một số lão làng trong ngành đều trêu chọc Ông Vưu, "Đây chắc chắn là người đẹp trai nhất trong Vưu phái của ông. Câu ta kéo giá trị nhan nhan sắc của phái ông lên đấy."
"Ông đừng nói thế," Tuy ông Vưu nói vậy nhưng niềm vui vẫn lộ ra trong mắt ông, "Tụi tôi đều giỏi cả! Nhna sắc có thể dựa vào trang điểm, chủ yếu là tôi chấm bản lĩnh của Linh Duyệt vì nó chỉ có ưu điểm duy nhất đó là học cái gì cũng nhanh."
Linh Duyệt mỉm cười đứng sau lưng sư phụ. Sư phụ khen cậu trước mặt người nhiều người như vậy, mặc dù những gì ông nói đều là sự thật nhưng hề hề, cậu vẫn thấy ngại lắm. Linh Duyệt vờ như không thấy ánh mắt đố kỵ của người khác, dù là thiện hay ác thì cậu cũng đều mặc kệ.
Ông Vưu kéo Linh Duyệt qua giới thiệu, "Con mau đến gặp đàn anh của mình đi. Sau này, con có chuyện gì không hiểu trong Kinh kịch hoặc cuộc sống thì cứ tìm đàn anh. Con hãy thân thiết với bọn họ như anh em ruột của mình. Ngày nào đó ông không ở đây thì con vẫn còn đàn anh để không ai dám ăn hiếp con."
Trong ngành nghề này có người là thợ xây nhà, và có người là thợ mộc, không ai giống ai nhưng khi đã nhận thầy thì sau này đều là người một nhà với nhau. Nếu ai bực mình thì ngoáy mũi cho hả giận, nhưng nếu dám đánh nhau thì sẽ bị đuổi khỏi phái và thông báo ra cho mọi người biết.
Linh Duyệt nghiêm túc lắng nghe sư phụ mình giới thiệu, "Đây là anh cả của con và cũng là con trai của sư phụ."
Linh Duyệt vội vàng chào hỏi: "Em chào anh cả!"
Năm nay anh cả đã gần năm mươi tuổi. Ông mỉm cười, gật đầu một cách nhã nhặn, "Được rồi, sau này có gì không biết thì cậu cứ đến hỏi anh."
Linh Duyệt thấy thầy Vưu Kiến Thành đi theo sau anh cả bèn mỉm cười khó xử. Cậu vô tình trở thàng chú của thầy mình, ôi trời, vai vế bị lộn xộn hết rồi!
Vưu Kiến Thành thấy mệt mỏi, ban đầu là do y đưa cậu tới trước mặt ông nội nên mới tự tìm cho mình và các anh em trong phái một người chú. Y thật sự muốn kéo Linh Duyệt về phòng tập và dùng gậy đánh cậu vài phát.
Ông lão tiếp tục giới thiệu, "Đây là anh hai của con."
Linh Duyệt nhanh chóng cúi người, chào hỏi, "Em chào anh hai!"
Năm nay anh hai đã ngoài bốn mươi, ông mặc áo vest và tóc tai gọn gàng. Từ khuôn mặt của ông, Linh Duyệt nhận ra ông cũng là người khá đẹp trai khi còn trẻ.
Ông cười nói: "Chào cậu, sau này có chỗ nào không hiểu hoặc cần giúp thì cậu cứ tới tìm anh."
"Em cảm ơn anh hai."
"Đâu là anh ba của con."
Linh Duyệt lại cúi đầu chào. Lời của anh ba cũng khá giống với hai người trước. Tóm lại đều là bảo Linh Duyệt có chuyện gì thì cứ tới tìm mình, dù là trong phương diện cuộc sống hay là học tập. Trong ngành nghề này, thường có những đàn anh dạy học thay cho sư phụ mình nên chuyện Linh Duyệt tìm bọn họ là hết sức bình thường.
Sau khi ông Vưu đã giới thiệu xong hết các đàn anh, eo của Linh Duyệt cũng muốn nhũn ra vì cậu cúi người quá nhiều. Những đàn anh đều bật cười khi thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu. Đến tuổi này rồi, sóng gió nào bọn họ cũng từng gặp qua nên sau bao nhiêu năm, thứ duy nhất mà bọn họ mong đợi chính là truyền lại ngành nghề này cho thế hệ sau. Linh Duyệt có thiên bẩm, sư phụ mình lại thích cậu nên thái độ của họ rất tốt với Linh Duyệt.
Dù sao thì nếu cậu có chuyện gì cứ tới tìm bọn họ, đừng khách sáo.
Nhóm tiếp theo đều là người thuộc thế hệ cháu. Linh Duyệt thấy Thịnh Thanh Ninh đứng gần cuối, những người lớn tuổi hơn một chút đều đứng trước mặt cậu, còn có cả mấy người anh bằng tuổi với cậu. Linh Duyệt nghĩ, mình không được lúng túng, mình đã hơn một trăm tuổi nên bọn họ gọi mình bằng chú cũng chẳng có gì quá đáng.
Linh Duyệt nhìn nhóm học trò thế hệ thứ hai đứng đằng sau rồi mỉm cười. Ý cậu vẫn như vậy, mình đã hơn một trăm tuổi nên bọn họ gọi mình một tiếng ông nội thì mình cũng sẽ không tổn thọ...mà.
Sau khi chào hỏi mọi người xong xuôi, ông Vưu vung tay lên, "Mọi người hãy nhập tiệc! Buổi lễ nhận thầy hôm nay đã kết thúc! Mọi người ở đây cứ việc nói lời thật, nên ăn thì ăn, còn nên uống thì uống! Về sau, nếu đứa nhỏ này gặp rắc rối thì tôi xin mấy ông bạn đây hãy ra tay giúp nó! Còn nếu đứa nhỏ này không hiểu chuyện thì tôi mong các vị thấy nó còn nhỏ mà cho nó một cơ hội sửa sai! Tôi xin cảm ơn tất cả các vị tại đây!"
Giọng ông lão sang sảng nên ai trong đại sảnh cũng nghe thấy lời ông nói một cách rõ ràng. Sống mũi Lnh Duyệt cay cay vì cảm động, cảm giác có sư phụ che chở thật tốt!
Những người trong giới Kinh kịch đều rối rít cười ha hả chúc mừng ông Vưu, dù tương lai có xảy ra chuyện gì đi chẳng nữa thì ít nhất cảnh tượng này đã trở thành một quá khứ tốt đẹp. Cuối cùng Linh Duyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh anh chín của mình.
Anh chín đã ngoài ba mươi nhưng khôi ngô tuấn tú, có đôi mắt đẹp, và trông rất thích cười. Y an ủi Linh Duyệt: "Cậu đừng căng thẳng, sư phụ đi xã giao là chuyện của ông ấy, còn cậu đói thì cứ ăn đi."
"Em cảm ơn anh." Linh Duyệt vỗ ngực mình, cậu gắp một con tôm lên tính ăn thì cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói móc quen thuộc vang lên từ xa, "Bây giờ, xem ra ông chú đã có một chỗ ngồi vững chắc với vai vế này, haha."
Tai Linh Duyệt động đậy, chẳng phải đây là giọng nói đã đâm chọc cậu có vai vế lớn chưa chắc sẽ ngồi đó mãi và chết yếu sau sân khấu đó sao? Lòng đố kỵ của thằng nhóc này lớn thật!
Linh Duyệt quay sang nhìn, cậu còn chưa tìm được người đó thì một giọng nói quen thuộc khác đã mỉa mai lại: "Mày không vừa mắt anh ta, vậy mày có gan thì nói trước mặt anh ta đi. Người ta đã có vai vế này, còn được ông lão thiên vị, mày ngồi đây nói chuyện đó cho tụi tao nghe làm gì?"
Linh Duyệt nhận ra đứa nhỏ này là người luyện giọng trong sân sư phụ mình. Tính tình đứa nhỏ này khá thẳng thắn nên trước đây nó khó chịu ra mặt vì cậu được sư phụ dạy riêng. Nhưng không ngờ, bây giờ nó lại nói đỡ cho cậu.
Một vài đứa trẻ có thể lên sân khấu, nhưng đứa nhỏ kia vẫn còn luyện tập nên dù mọi người là anh em thì vẫn phân chia cấp bậc. Nhất là những thiếu niên mười mấy tuổi hay cáu gắt này, "Chẳng phải mày chỉ là học trò bình thường thôi sao? Người ta là thiên tài đấy, nhưng thiên tài này cũng không có phân biệt đối xử với người khác cho dù anh ta được ông lão dạy bảo."
"Người ta vẫn giỏi hơn mày đó. Dù tao không vừa mắt anh ta nhưng tao cũng sẽ không nói như vậy ở đây vì tao sợ bị người khác chê cười và làm mất mắt Vưu phái chúng ta."
"Mày!"
"Tao cái gì mà tao? Mày tự xem lại mình đi, nhìn người ta không vừa mắt. Nếu anh ta không có đi ngang qua vườn lê rồi kéo theo nhiều người tới thì bây giờ cái vườn lê nhỏ đó của tụi bây có thường đầy chỗ ngồi không? Hơn mười năm nay, vườn lê đã không nhộn nhịp đến thế. Dù nói sao thì anh ta cũng đã cho tụi bây ăn no. Tao có quyền nói tao ghen tị thiên bẩm của anh ta, ghen tị anh ta được ông lão tự mình chỉ bảo nhưng chỉ có mày là không được. Nếu mày đã ăn cơm của người ta thì mày phải đền đáp ân tình lại cho người ta, mày lớn hơn tao hai tuổi nhưng đến điều này mà mày cũng không hiểu khiến tao khinh thường mày!"
Linh Duyệt nghe đến đây bèn nhướng mày, ồ, đứa nhỏ này thật thông minh và lanh lợi. Tuy tính tình nó hơi tệ nhưng hiểu rất hiểu đạo lý làm người. Bây giờ, Linh Duyệt càng nhìn đứa nhỏ này càng thấy vừa mắt. Dù tính tình nó có tệ như thế nào thì sao qua được Mặc Diễm? Chỉ cần tâm không lệch lạc thì nó là đứa nhỏ ngoan. Chẳng những vậy, cậu còn thấy nó rất thú vị.
Khi đàn anh dẫn Linh Duyệt đi mời rượu, dựa theo lẽ thường thì họ sẽ không đi tới chỗ của những học trò thế hệ thứ hai. Nhưng vì Linh Duyệt còn trẻ nên họ phải phá lệ dẫn cậu đi quanh bàn một vòng cho đám nhóc nhận ra người chú hoặc ông chú của mình để về sau tụi nó sẽ không xúc phạm Linh Duyệt chỉ vì cậu trẻ tuổi.
Lúc Linh Duyệt đi tới bàn của đám nhóc kia, cậu híp mắt cười, xoa đầu đứa nhỏ đã nói đỡ cho mình, "Nhãi con, cậu tên gì?"
Linh Duyệt đỏ mặt, nổi điên: "Ai nói hủy hôn hả? Em có nói sao? Em nói hủy hôn hồi nào?"
Sau khi Linh Duyệt hiểu rõ tâm ý của mình, cậu càng không chấp nhận sự thật đó nên khi cậu nói ra câu ấy thì lòng Linh Duyệt thấy rất thoải mái, thậm chí còn thoải mái hơn hồi nãy và buổi sáng. Ngô Cẩm Vinh nói đúng, trong lòng cậu khó chịu như vậy vì cậu không hiểu rõ mình yêu Mặc Diễm nhiều bao nhiêu. Nếu không, cậu cần gì phải làm loạn, cậu chỉ cần ngoảnh mặt đi là xong hết mọi chuyện.
Đôi mắt Mặc Diễm sáng lên, "Nhóc con, hồi sáng em..."
"Hồi sáng thì sao? Em có nói gì à?" Linh Duyệt đẩy ra anh ngoài, "Anh không được vào đây! Em còn chưa tính sổ với anh chuyện anh gạt em đấy!"
"Không phải anh muốn gạt em! Anh gạt em vì em nói nếu đó là đàn ông thì em sẽ hủy hôn!" Mặc Diễm đã giải thích chuyện này hai lần. Anh cho rằng cánh cửa đang chắn đường mình nên Mặc Diễm kéo cánh cửa chống trộm và khung cửa xuống rồi vui vẻ ôm lấy Linh Duyệt, "Nhóc con à!"
"Cánh cửa!" Linh Duyệt thấy hơi nhức đầu, đây là cửa chống trộm đó! Nhưng Mặc Diễm chỉ kéo nhẹ một cái là toàn bộ cánh cửa đều rớt xuống. Cậu biết nên giải thích chuyện phi lý này như thế nào với anh Vinh đây?!
Mặc Diễm hoàn toàn không quan tâm đến cánh cửa, anh chỉ ôm eo Linh Duyệt vào lòng rồi hôn lên mặt cậu một cái. Anh vui vẻ hỏi: "Em sẽ không hủy hôn và bỏ đi đúng không?"
"Chuyện đó không quan trọng, anh nhìn cánh cửa này xem!"
"Cánh cửa bị làm sao?" Ngô Cẩm Vinh cầm đĩa bước ra ngoài nhà bếp thì thấy hai người đang ôm nhau trước cửa. Trong tay Mặc Diễm còn đang cầm cánh cửa chống trộm mà anh đã mua với giá mấy ngàn đồng bạc. Ngô Cẩm Vinh ngạc nhiên chết đứng, đây là chuyện mà sức người có thể làm ra sao?
Linh Duyệt vội vã giải thích, "Anh Vinh, khung cửa của anh bị lỏng lẻo rồi! Cực kỳ lỏng lẻo luôn đấy! Tụi em từng luyện võ nên rất mạnh mẽ, anh ấy mới kéo nó một cái, em đẩy nó một cái thì tự nhiên cánh cửa rớt xuống! Anh tin em đi!"
Ngô Cẩm Vinh vô cùng kinh ngạc: "Cửa của anh... Tuần trước anh mới đổi nó mà."
Linh Duyệt: "...Chuyện này vẫn có thể xảy ra vì có khi trong lúc đang đổi thì thợ đã không vặn ốc thật chắc."
Mặc Diễm vỗ vào khung cửa, "Sao thế?"
Ngô Cẩm Vinh: "..."
Nếu hồi nãy Linh Duyệt không giải thích thì anh thực sự cho rằng mình bị hoa mắt.
Linh Duyệt đỡ trán, hai người phối hợp không hề ăn ý chút nào.
Mặc Diễm vờ như không có gì xảy ra, anh hỏi Linh Duyệt: "Khi nãy em kéo anh vào danh sách đen!"
Linh Duyệt đành giải thích: "Tại anh liên tục nhắn tin cho em khiến em bị phân tâm không thể suy nghĩ được nên em mới kéo anh vào danh sách đen. Chẳng phải em đã bảo khi nào về thì em sẽ nói chuyện với anh sao?"
Mặc Diễm sa sầm mặt, "Bây giờ em thêm số anh vào danh bạ đi."
Linh Duyệt hít sâu một hơi, "Anh thả em ra trước đi!"
"Thêm số anh vào danh bạ trước!"
"Anh ôm em chặt như vậy thì sao em lấy điện thoại ra được?"
Hai người đứng ngay cửa anh một câu, em một câu khiến khóe miệng Ngô Cẩm Vinh giật giật, "Cửa của tôi..."
Hai người đều bày ra vẻ mặt vô tội cùng một lúc rồi đồng thanh hỏi: "Cửa bị sao?"
Ngô Cẩm Vinh: "..."
Sau một hồi im lặng, Ngô Cẩm Vinh mới bình tĩnh lại, anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ, "Hai người có cần phải đứng suốt ở ngoài cửa không?"
Linh Duyệt lui về sau một bước, cậu xấu hổ nói: "Hai tụi em ở đây quá ồn ào, hay là tụi em đi về không phiền anh nấu cơm nữa."
Ngô Cẩm Vinh lạnh lùng, "Anh đã nấu xong hết rồi, cậu về sớm làm gì? Hai người vào dùng bữa đi."
Linh Duyệt lại bị la nên cậu thấy hơi buồn vì hôm nay cậu đã bị anh Vinh la đến ba lần.
Cậu nhìn Mặc Diễm, "Nếu anh không ăn nói bậy bạ thì em sẽ cho anh vào dùng bữa."
Mặc Diễm thấy Linh Duyệt chặn ở cửa như thể cậu đang nói nghiêm túc nên anh ôm lấy vai cậu, đẩy nhẹ một cái và lách vào trong.
Linh Duyệt lại một lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người khiến cậu chỉ muốn trợn mắt. Người khác bảo môn đăng hộ đối nhưng hai người lại khác nhau nhiều như vậy. Có lẽ khi ông trời quyết định cuộc hôn nhân này thì ông đã uống say, sinh ra nhức đầu nên mới ngu ngốc ghép hai người với nhau.
Sau khi hai người dùng bữa ở nhà Ngô Cẩm Vinh, Linh Duyệt đã bị Mặc Diễm mang đi mất. Ngô Cẩm Vinh đứng bên ngoài nhìn cánh cửa thật lâu để chắc chắn là mình không bị hoa mắt là cánh cửa này thật sự bị Mặc Diễm kéo ra. Tâm trạng của Ngô Cẩm Vinh càng gợn sóng hơn khi anh phát hiện ra loại thuốc trông giống như hạt đậu mà Linh Duyệt cho mình vô cùng kì diệu. Nó có thể khiến Văn Trình Mân luôn có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Ngô Cẩm Vinh tự hỏi rốt cuộc gia đình hai người làm nghề gì ở quê mà lại bí ẩn như vậy. Anh càng nghĩ đến chuyện này càng thấy bất bình thường.
Trên đường đi, Linh Duyệt luôn lo lắng quay đầu lại nhìn, "Anh Vinh thông minh như vậy nên chắc chắn sẽ nghĩ nhiều sau khi thấy anh kéo cả khung cửa ra."
Mặc Diễm chẳng buồn để ý đến chuyện đó: "Anh làm vậy để anh ta biết chúng ta khác với người bình thường và để sau này anh ta sẽ thấy quen mỗi khi em làm ra chuyện bất bình thường."
Linh Duyệt: "Nếu em bay trước mặt anh ấy thì..."
"Cục cưng, em tỉnh táo lại đi." Mặc Diễm mỉm cười nựng cằm Linh Duyệt rồi lay cằm cậu, "Dù quan hệ giữa hai người có thân cấp mấy thì em cũng không thể nói cho cậu ta biết em không phải là người."
Linh Duyệt lấy hai tay che cằm và miệng mình lại, cậu cảm giác nếu mình chậm một chút nữa thì Mặc Diễm sẽ hôn cậu. Một người vợ luôn có thể đùa giỡn lưu manh bất cứ lúc nào khiến Linh Duyệt hơi do dự, rốt cuộc mình có thể chịu được người vợ này không? Không thể hủy hôn sao? Cậu sẽ không bị hiếp trong tay vợ mình chứ?
Mặc Diễm bật cười vì cách Linh Duyệt phòng bị mình, "Nếu anh thật sự làm em thì em cho rằng mình có thể phòng bị ư?"
Linh Duyệt trợn mắt, "Anh còn muốn gì nữa? Anh phải biết thân phận của mình chứ!"
Mặc Diễm nhíu mày, ung dung chọc tức cậu: "Thân phận của anh là gì?"
"Anh là vợ em nên anh không thể động tay động chân với em. Liệu anh có thể dè dặt một chút không?" Linh Duyệt lùi về sau một bước vì nụ cười mỉm của Mặc Diễm khiến cậu thấy lạnh sống lưng.
Mặc Diễm nhịn cười,"Có phải sự nhận thức của em có hơi...Ừm. Thôi được rồi, chuyện này hãy nói sau đi." Mặc Diễm tạm thời kìm nén suy nghĩ muốn sửa sai Linh Duyệt, anh sợ sẽ dọa cậu chạy mất.
"Em nói cho anh biết!" Linh Duyệt nghiêm túc cảnh cáo: "Tuy em đã chấp nhận hôn ước và cũng hơi thích anh, nhưng điều đó không có nghĩa là bây giờ em sẽ kết hôn với anh. Chuyện anh gạt em vẫn còn chưa tính nên em không thể nuông chiều anh được. Bằng không, về sau anh sẽ càng lấn lướt hơn."
Mặc Diễm thấy mệt mỏi, "Anh không có gạt em! Anh đã giải thích chuyện này ba lần rồi đấy!"
Linh Duyệt bịt tai lại, "Em không nghe đâu."
Mặc Diễm bóp trán, nhóc con này còn không biết phải trái hơn cả anh nữa. Mặc Diễm nhận thua, "Chúng ta đổi chủ đề đi. Anh từng bảo đợi khi nào em có hơn 3000 vạn fans thì anh sẽ dạy em cách tu luyện. Hiện giờ em đã có hơn 3500 vạn fans nên tối nay em đừng đi ngủ mà hãy đợi anh."
"Ê ê ê! Anh đừng kéo em!" Dù Linh Duyệt vùng vẫy ra sao thì Mặc Diễm vẫn xách cậu lên rồi ôm cậu bay một mạch về nhà.
Linh Duyệt thở dài, "Sau này anh thật sự sẽ không bạo hành gia đình chứ? Hay là tụi mình hủy hôn đi."
Mặc Diễm đặt cậu lên giường, "Em thử nói thêm chữ hủy hôn xem?"
Linh Duyệt sợ đến xù hết lông lên, "...Có phải anh muốn bạo hành em không?"
Mặc Diễm: "..."
EQ của Linh Duyệt thật sự hết thuốc chữa rồi.
Mặc Diễm hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, "Em phải ngồi yên và không được nói chuyện."
Linh Duyệt vội vã ngồi yên. Cậu khóc không ra nước mắt vì cô vợ mềm mại của mình bỗng trở thành người hung dữ như vậy, hay là cậu hủy hôn đi!
Mặc Diễm chỉ vào áo Linh Duyệt, "Cởi ra."
"Ơ?" Linh Duyệt khiếp sợ, "Tại sao?"
Mặc Diễm nhẫn nại: "Anh nói cho em biết, sau khi hấp thụ linh khí xong thì phải giấu huyệt đạo đi. Trong đời anh chưa từng kiên nhẫn đến như thế."
Linh Duyệt thấy hơi mất tự nhiên. "Em bắt buộc phải cởi áo sao?"
Mẵ Diễm vừa giữ cậu vừa xé rách áo cậu nên đã làm vỡ vài khuy áo, "Bây giờ anh còn chưa cho em thực hiện nghĩa vụ làm chồng thì em sợ gì chứ?"
Linh Duyệt tức tối nhấc chân lên đạp anh, "Bộ đồ này của em là được đặt may! Mắc lắm đấy! Em cắn chết anh!"
"Anh sẽ cho em mười món đồ trong nhà nên em ngoan ngoãn ngồi yên, bình tĩnh và tập trung tư tưởng!" Mặc Diễm nhìn bộ dáng hiện tại của Linh Duyệt rồi anh làm mẫu trước, tiểu yêu này đang thử thách khả năng chịu đựng của anh đây mà.
Linh Duyệt lạnh lùng ngồi thiền. Nhờ Mặc Diễm dẫn linh khí vào người nên Linh Duyệt thật sự cảm nhận được có rất nhiều loại linh khí khác với khí của trời và đất. Sau khi hấp thụ hết từng chút một, Linh Duyệt nén chúng thành một quả cầu rồi giấu trong những huyệt đạo của cơ thể. Bằng cách này, về sau cậu sẽ hấp thụ linh khí nhanh hơn và chúng cũng có thể tự mình giấu sâu vào trong cơ thể hơn.
Khi đang hấp thụ linh khí, cơ thể Linh Duyệt bị nhuộm bởi một ngọn lửa. Sau đó, hình dáng con người dần dần mờ đi và thay vào đó là nguyên thân phượng hoàng lúc đầu. Mặc Diễm ngồi bên cạnh quan sát Linh Duyệt. Khi thấy sự biến hóa của cậu, anh lấy làm ngạc nhiên, thiên bẩm của tiểu yêu kỳ lạ đến mức có thể đạt được truyền thừa nhanh vậy sao?
Thật đáng tiếc, khi anh vừa mới nghĩ đến chuyện này thì Linh Duyệt đã bị vỡ mộng chỉ trong một giây. Ngọn lửa của cậu chợt bùng lên một cái. Sau đó, trên giường bỗng dưng xuất hiện một con chim non bảy màu chỉ to bằng bàn tay, trên đuôi nó có hai cọng lông, còn lông tơ trên người thì mượt mà và đáng yêu đến mức Mặc Diễm ngừng hô hấp.
Linh Duyệt nhìn cánh của mình rồi gào khóc một cách giận dữ, "Hồi nãy, thiếu chút nữa là em đã vượt qua được rào cản rồi! Em đã nắm bắt được cảm giác đó! Nhưng chỉ còn chút xíu nữa thôi! Aaaaa đáng tiếc quá đi mất! Chỉ tại em quá gấp gáp! Tức chết em! Nó chíp!"
Một giây kế tiếp, Linh Duyệt được Mặc Diễm nâng niu trong lòng bàn tay. Cuối cùng, anh chịu hết nổi bèn hôn lên cái bụng nhỏ đầy lông của cậu, "Cục cưng à, em không cần nhận truyền thừa đâu. Anh thấy em như thế này rất đẹp. Mẹ nó, em đáng yêu quá đi mất!"
Linh Duyệt bi phẫn giấu đầu dưới đôi cánh của mình, cậu không muốn lăn lộn ở thế giới con người nữa, cậu muốn nề núi Côn Lôn, cậu muốn hủy hôn!!
- ---------------------
Ngày hôm sau, Linh Duyệt đến gặp Ngô Cẩm Vinh với bộ đồ rách và vài khuy áo, "Anh Vinh, vá lỗ rách lại cho em đi."
Ngô Cẩm Vinh ghét bỏ: "Anh không phải thợ may."
"Nhưng anh biết may đồ mà. Bộ quần áo này được đặt may, nhưng em chỉ mới mặc nó có một lần à."
Ngô Cẩm Vinh cầm bộ đồ lên xem rồi nghi hoặc: "Tại sao nó lại bị rách vậy?"
Linh Duyệt than thở, "Tại thầy Mặc kéo nó đấy."
"Cậu đừng nói gì hết mà hãy đi ra ngoài." Sau một hồi im lặng, Ngô Cẩm Vinh mệt mỏi nên chỉ có thể nói vậy với Linh Duyệt để cậu ngậm miệng mình lại. Chuyện nhà hai người thì hai người tự về nhà giải quyết đi.
Linh Duyệt không biết anh hiểu lầm chuyện gì nên cậu thắc mắc, "Biểu cảm này của anh là có ý gì? Anh cũng cảm thấy thầy Mạc quá thô bạo đúng không? Hiện giờ em đang rất lo lắng cho cuộc sống sau này của mình. Lỡ anh ấy bạo hành em, nhưng em đánh không lại anh ấy thì biết làm sao? Hay là em hủy hôn?"
Ngô Cẩm Vinh im lặng liếc Linh Duyệt một cái, chuyện nên làm cũng đã làm rồi mà bây giờ còn nhắc tới việc hủy hôn. Thế tối qua hai người đã làm ra chuyện gì? Anh không ngờ người ngủ xong chối bỏ không phải Mặc Diễm mà lại là Linh Duyệt. Chuyện này khiến Ngô Cẩm Vinh thấy hơi hổ thẹn. Cháu xin lỗi ba mẹ Linh Duyệt, sau khi đứa nhỏ này tới chỗ cháu thì... Có một số vấn đề xảy ra trong việc dưỡng dục nên cậu ấy mới như thế.
Sau khi tập sáu của《 Mãi Mãi Yêu Người 》được phát sóng, độ yêu thích của người xem vẫn không hề suy giảm. Đây là chyện thần kỳ khi một chương tình giải trí có thể duy trì mức độ phổ biến cao đến thế kể từ số đầu tiên.
Sóng gió trên mạng về Linh Duyệt và Mặc Diễm quá lớn. Vì có nhiều người biết chuyện đó bắt nguồn từ quá trình ghi hình trong chương trình này nên số lượng người xem tăng nhanh đến chóng mặt. Sau khi xem biểu hiện của họ trong ngày đầu tiên, cư dân mạng cảm thấy rất bình thường. Hai người chẳng khác gì mấy tập trước, tán tỉnh rắc đường cho mọi người, nhưng lại không có tiếp xúc thân mật.
Câu nói của Linh Duyệt trong cuộc phỏng vấn vẫn khiến cư dân mạng bình luận sôi nổi: "Sự việc đó được cắt ra từ đoạn này đúng không? Quả thật là lời nói của Linh Duyệt rất dễ khiến người ta hiểu lầm vì cậu chỉ nói mình đã đính hôn chứ chưa nói mình đính hôn với ai."
"Đấy là do biên tập có vấn đề hay là do Linh Duyệt không nói vậy?"
"Có lẽ là cậu ấy chưa nói xong thì đã bị ngắt lời rồi."
"Linh Duyệt còn bảo cậu ấy không biết đau lòng là cảm giác gì? Bây giờ mà cậu ấy vẫn còn giả vờ, rõ ràng là cậu ấy đang đau lòng cho thầy Mặc."
"Sự nghiệp của Linh Duyệt vừa mới có tiến triển nên chuyện cậu ấy không dám nhận mình đang yêu đương là hết sức bình thường. Vậy mà sau này, cậu ấy vẫn bị buộc phải thừa nhận chuyện đó. Nhưng cũng may là những người thật sự yêu Linh Duyệt đều ủng hộ cậu ấy để sự nghiệp của Linh Duyệt không bị ảnh hưởng chỉ vì yêu đương."
"Anh Mặc vất vả quá. Cường độ làm việc trong mấy ngày nay của anh ấy đều cao hơn người thường. Nếu anh ấy cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ bị suy sụp. Anh Mặc nên nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân nhiều hơn đó!"
Ngay khi máy quay chiếu đến ngày hôm sau thì fans hâm mộ đều cảm khái: "Lúc đó là lúc mà sóng gió đang ập đến nên sắc mặt hai người họ đều không tốt lắm. Nhất là Linh Duyệt, suy cho cùng thì cậu ấy vẫn còn trẻ nên chắc chắn tinh thần sẽ bị ảnh hưởng bởi vụ việc này."
"Duyệt Duyệt thật đáng thương, tôi đau lòng cho con trai tôi quá."
"Linh Duyệt thật vất vả khi phải tập luyện nhiều đến thế!"
"Lúc này, rõ ràng là Linh Duyệt đang lơ đãng, chắc là vì những chuyện ồn ào trên mạng!"
"Thầy dữ quá! Aaaaa, bây giờ sắc mặt tôi cũng giống như thầy Mặc vì Linh Duyệt khiến tôi đau lòng chết đi được!"
"Anh Mặc chiều cậu ấy ghê, còn mua cơm cho Duyệt Duyệt nữa... ĐM! Tôi vừa thấy cái gì đó?!"
"Hôn kìa! Hôn kìa! Hôn aaaa, tôi chết đây!"
"Anh Mặc thẳng thắn quá!! Hai người họ hôn rồi kìa!!!"
"Tính chiếm hữu của anh Mặc nổi dậy rồi!!!"
"Anh Mặc bày ra dục vọng của mình trước mặt sư phụ... Phụt! Duyệt Duyệt vốn dĩ không quản lý được anh ấy hahahaha!"
"Cuối cùng hai người họ cũng thôi che giấu rồi. Tôi nghĩ thầy Mặc sẽ điên lên trong hai tập tiếp theo nên tôi đang hóng lắm đây! Thầy Mặc hãy rải thật nhiều thức ăn cho chó nào!"
Khi đến phần phỏng vấn Mặc Diễm, câu nói "Emm ấy bị người ta ức hiếp còn khiến tôi thấy khó chịu hơn là khi tôi bị ức hiếp " đã khiến fans hâm mộ im lặng. Bọn họ còn có thể nói gì bây giờ, chỉ biết chúc phúc cho hai người họ, hy vọng tình cảm giữa hai người sẽ càng thắm thiết hơn. Trong giới giải trí có rất nhiều đôi chia tay xong thì quen lại, vờ như là vợ chồng cũng có rất nhiều. Nếu hai người thật sự yêu nhau thì bọn họ hy vọng hai người sẽ yêu nhau mãi mãi, chứ đừng bây giờ rầm rầm rộ rộ rồi sau hai ba năm lại chia tay, vì chuyện đó khiến fans hâm mộ rất đau lòng.
Bấy giờ, fans hâm mộ Mặc Diễm mới nhận ra thông báo chính thức xác nhận quan hệ đã có, hai người cũng đã rắc rất nhiều đường, trông Anh Mặc cũng cực kỳ hạnh phúc. Chẳng phải họ nên tổ chức một buổi lễ ăn mừng anh Mặc thoát kiếp FA trên mạng sao? Cuối cùng cũng có người chịu nhận anh ấy, vất vả cho Linh Duyệt rồi, về sau cậu sẽ chịu khổ nhiều đấy!
Lần đầu tiên Linh Duyệt mới thấy fans có suy nghĩ giống mình. Đúng là khổ cho cậu vì trông thầy Mặc đẹp trai nhưng thật ra thì anh ấy là một bạo chúa. Trên thực tế, Linh Duyệt cũng muốn làm một bạo chúa ngày ngày ngắm những người đẹp. Nhưng sau khi ngắm qua bạo chúa Mặc Diễm, cậu bèn cảm thấy bộ dạng của mấy người khác thật khó coi. Tên bạo chúa này đã giết chết giấc mơ của cậu, bóp chết sự thưởng thức cái đẹp của cậu, anh ấy đáng sợ quá!
Ngoài ra, chuyện Linh Duyệt đi học Kinh kịch cũng dấy lên các cuộc thảo luận sôi nổi. Sau khi chương trình được phát sóng, Linh Duyệt đã khiến cho rất nhiều thanh niên đến nhà hát Kinh kịch. Trong chương trình, cậu đã nói mình hay đến nhà hát nên chuyện đó đã khiến nhiều người có suy nghĩ, có lẽ mình sẽ tình cờ gặp được Linh Duyệt.
Những gì Linh Duyệt học đều được fans hâm mộ cậu chú ý. Một số người có thể hát và nhảy cũng học chung với Linh Duyết hết một lát dù chỉ có vài cảnh quay do biên tập chỉnh sửa. Chỉ nhiêu đây nhưng cũng đủ khiến bọn họ nhận ra Kinh kịch cực kỳ khó học. Bọn họ không học được nhưng những điệu múa đó trông rất đẹp! Làm diễn viên hí khúc quá cực khổ!
Vô hình trung, Linh Duyệt đã thúc đẩy làn sóng văn hóa Kinh kịch đến hàng nghìn người.
Trong khi trên mạng đang thảo luận sôi nổi, giới truyền thông đưa ra một tin tức: Vào mùng chín tháng chín, ngài Vưu Đình Dục, người đã gác kiếm từ lâu sẽ làm lễ nhận học trò thân truyền và đây cũng là học trò cuối cùng của ông. Người này đứng thứ mười, lấy chữ lót là Hiểu nên có nghệ danh là Linh Hiểu Duyệt. Vưu thị lấy chữ Hiểu làm tên lót cực kỳ phù hợp với cái tên này.
Cái tên Linh Hiểu Duyệt lập tức khiến mọi người liên tưởng đến Linh Duyệt, cộng với cảnh mà ông lão dạy Linh Duyệt học trong chương trình khiến giới giải trí bùng nổ: "Cậu ấy mới hai mươi tuổi mà đã có chữ Hiểu làm tên lót! Nhiều người trên bốn mươi, năm mươi tuổi trong giới Kinh kịch đều phải kêu cậu ấy là chú đấy!"
Fans Linh Duyệt nhốn nháo: "ĐM! Con trai tôi là ông chú của khá nhiều người, nhưng tôi là fans mẹ của ông chú thì tôi nên gọi là gì???"
Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi thì vào mùng chín tháng chín, các phương tiện truyền đều phát sóng trực tiếp để quay lại cảnh nghệ sĩ Kinh kịch nổi tiếng Vưu Đình Dục nhận học trò. Buổi lễ nhận thầy của Linh Duyệt đã diễn ra khá trang trọng.
Đây là buổi lễ do tổng thư ký Hiệp hội Kinh kịch Trung Quốc chủ trì, người lên phát biểu là hiệu trưởng của Học viện Hý Kịch Trung ương. Linh Duyệt cảm thấy như mình đang ở trong một buổi họp báo khiến cậu kết thúc bài phát biểu nhận thầy của mình trong lo lắng. Những thứ này đều có quy định nên cậu không thể nói sai, nhưng một khi mà cậu nói sai thì sẽ bị mọi người cười nhạo.
Bước tiếp theo, trước sự chứng kiến của giới truyền và nhiều tên tuổi nổi tiếng trong ngành Kinh kịch, Linh Duyệt mặc bộ ấu phục màu trắng quỳ một chân xuống đất rồi dùng hai tay dâng trà để chính thức nhận thầy.
Bức hình này đã được các nhà truyền thông đăng tải trên mạng. Nó nhanh chóng được lên Hot Search.
Bức hình này cũng là bức duy nhất của Linh Duyệt được đưa vào gia phả của tộc Vưu thị.
Linh Duyệt dâng hoa cho sư phụ nhận, rồi sau đó ông lão lên sân khấu phát biểu. Tiếp theo, ông cầm tấm gia phả ra để nhà thư pháp hiện đại nổi tiếng viết tên Linh Hiểu Duyệt. Khi nhà thư pháp vừa nhấc bút lên thì xung quanh lập tức vang lên tiếng chụp hình.
Nghi thức tiếp theo khá xúc động hơn vì các nhà lãnh đạo Học viện Hý Kịch Trung ương, Hiệp hội Nhà Báo, Liên đoàn Văn học Nghệ thuật và Hiệp hội Kinh Kịch Trung Quốc đều cùng lên sân khấu phát biểu để chúc mừng hai người. Chẳng những vậy, người đại diện cho nhóm học trò của ông Vưu và Vưu phái cũng đều lên sân khấu đọc diễn văn.
Từ tám giờ sáng đến hơn mười giờ, mọi người đều lên phát biểu chúc mừng khiến Linh Duyệt ngồi đó lắng tai nghe đến sắp biến thành cộc gỗ.
Ngay sau đó, họa sĩ nổi tiếng đã tặng hai thầy trò hai bức chân dung của các nhân vật Kinh kịch. Đồng thời, ông còn tặng một bức thư pháp cho Linh Duyệt. Phó chủ tịch Liên đoàn văn học nghệ thuật và người của Hiệp hội kịch nghệ Trung Quốc cũng đều tặng các tác phẩm thư pháp.
Linh Duyệt nhận quà nhiều đến mức run cả tay. Do ở đây có quá đông người nên Linh Duyệt không thể sử dụng yêu lực. Bằng không cậu đã xách túi bách bảo của mình tới rồi bỏ những thứ này vào trong đó. Trong tương lai, nhà cậu sẽ có mùi văn hóa! Vì đây đều là những tác phẩm gốc!
Cuối cùng, ông lão chụp hình chung với mười học trò của mình rồi ông dẫn Linh Duyệt đi chụp chung với các khách mời. Sau đó người Vưu phái đã đứng chung trong một góc để chụp một tấm ảnh gia đình. Nhờ vậy mà giới truyền thông mới có thể đăng hết toàn bộ video cùng hình ảnh lên mạng và kết thúc buổi lễ bái sư.
Linh Duyệt run rẩy ôm quà nhìn đồng hồ thì thấy đã mười một giờ rưỡi, buổi lễ trịnh trọng quá! Ông lão đã bảo buổi lễ sẽ rất đơn giản! Nhưng lại cực kỳ gây rầm rộ.
Buổi sáng quá trang trọng nên buổi trưa thoải mái hơn vì giới truyền thông đều đi mất. Ông Vưu bao nguyên đại sảnh khách sạn năm sao rồi mời hơn mấy trăm người bao gồm các bạn bè của mình, học trò và học trò của con mình tới ngồi dưới đại sảnh dùng bữa.
Một số lão làng trong ngành đều trêu chọc Ông Vưu, "Đây chắc chắn là người đẹp trai nhất trong Vưu phái của ông. Câu ta kéo giá trị nhan nhan sắc của phái ông lên đấy."
"Ông đừng nói thế," Tuy ông Vưu nói vậy nhưng niềm vui vẫn lộ ra trong mắt ông, "Tụi tôi đều giỏi cả! Nhna sắc có thể dựa vào trang điểm, chủ yếu là tôi chấm bản lĩnh của Linh Duyệt vì nó chỉ có ưu điểm duy nhất đó là học cái gì cũng nhanh."
Linh Duyệt mỉm cười đứng sau lưng sư phụ. Sư phụ khen cậu trước mặt người nhiều người như vậy, mặc dù những gì ông nói đều là sự thật nhưng hề hề, cậu vẫn thấy ngại lắm. Linh Duyệt vờ như không thấy ánh mắt đố kỵ của người khác, dù là thiện hay ác thì cậu cũng đều mặc kệ.
Ông Vưu kéo Linh Duyệt qua giới thiệu, "Con mau đến gặp đàn anh của mình đi. Sau này, con có chuyện gì không hiểu trong Kinh kịch hoặc cuộc sống thì cứ tìm đàn anh. Con hãy thân thiết với bọn họ như anh em ruột của mình. Ngày nào đó ông không ở đây thì con vẫn còn đàn anh để không ai dám ăn hiếp con."
Trong ngành nghề này có người là thợ xây nhà, và có người là thợ mộc, không ai giống ai nhưng khi đã nhận thầy thì sau này đều là người một nhà với nhau. Nếu ai bực mình thì ngoáy mũi cho hả giận, nhưng nếu dám đánh nhau thì sẽ bị đuổi khỏi phái và thông báo ra cho mọi người biết.
Linh Duyệt nghiêm túc lắng nghe sư phụ mình giới thiệu, "Đây là anh cả của con và cũng là con trai của sư phụ."
Linh Duyệt vội vàng chào hỏi: "Em chào anh cả!"
Năm nay anh cả đã gần năm mươi tuổi. Ông mỉm cười, gật đầu một cách nhã nhặn, "Được rồi, sau này có gì không biết thì cậu cứ đến hỏi anh."
Linh Duyệt thấy thầy Vưu Kiến Thành đi theo sau anh cả bèn mỉm cười khó xử. Cậu vô tình trở thàng chú của thầy mình, ôi trời, vai vế bị lộn xộn hết rồi!
Vưu Kiến Thành thấy mệt mỏi, ban đầu là do y đưa cậu tới trước mặt ông nội nên mới tự tìm cho mình và các anh em trong phái một người chú. Y thật sự muốn kéo Linh Duyệt về phòng tập và dùng gậy đánh cậu vài phát.
Ông lão tiếp tục giới thiệu, "Đây là anh hai của con."
Linh Duyệt nhanh chóng cúi người, chào hỏi, "Em chào anh hai!"
Năm nay anh hai đã ngoài bốn mươi, ông mặc áo vest và tóc tai gọn gàng. Từ khuôn mặt của ông, Linh Duyệt nhận ra ông cũng là người khá đẹp trai khi còn trẻ.
Ông cười nói: "Chào cậu, sau này có chỗ nào không hiểu hoặc cần giúp thì cậu cứ tới tìm anh."
"Em cảm ơn anh hai."
"Đâu là anh ba của con."
Linh Duyệt lại cúi đầu chào. Lời của anh ba cũng khá giống với hai người trước. Tóm lại đều là bảo Linh Duyệt có chuyện gì thì cứ tới tìm mình, dù là trong phương diện cuộc sống hay là học tập. Trong ngành nghề này, thường có những đàn anh dạy học thay cho sư phụ mình nên chuyện Linh Duyệt tìm bọn họ là hết sức bình thường.
Sau khi ông Vưu đã giới thiệu xong hết các đàn anh, eo của Linh Duyệt cũng muốn nhũn ra vì cậu cúi người quá nhiều. Những đàn anh đều bật cười khi thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu. Đến tuổi này rồi, sóng gió nào bọn họ cũng từng gặp qua nên sau bao nhiêu năm, thứ duy nhất mà bọn họ mong đợi chính là truyền lại ngành nghề này cho thế hệ sau. Linh Duyệt có thiên bẩm, sư phụ mình lại thích cậu nên thái độ của họ rất tốt với Linh Duyệt.
Dù sao thì nếu cậu có chuyện gì cứ tới tìm bọn họ, đừng khách sáo.
Nhóm tiếp theo đều là người thuộc thế hệ cháu. Linh Duyệt thấy Thịnh Thanh Ninh đứng gần cuối, những người lớn tuổi hơn một chút đều đứng trước mặt cậu, còn có cả mấy người anh bằng tuổi với cậu. Linh Duyệt nghĩ, mình không được lúng túng, mình đã hơn một trăm tuổi nên bọn họ gọi mình bằng chú cũng chẳng có gì quá đáng.
Linh Duyệt nhìn nhóm học trò thế hệ thứ hai đứng đằng sau rồi mỉm cười. Ý cậu vẫn như vậy, mình đã hơn một trăm tuổi nên bọn họ gọi mình một tiếng ông nội thì mình cũng sẽ không tổn thọ...mà.
Sau khi chào hỏi mọi người xong xuôi, ông Vưu vung tay lên, "Mọi người hãy nhập tiệc! Buổi lễ nhận thầy hôm nay đã kết thúc! Mọi người ở đây cứ việc nói lời thật, nên ăn thì ăn, còn nên uống thì uống! Về sau, nếu đứa nhỏ này gặp rắc rối thì tôi xin mấy ông bạn đây hãy ra tay giúp nó! Còn nếu đứa nhỏ này không hiểu chuyện thì tôi mong các vị thấy nó còn nhỏ mà cho nó một cơ hội sửa sai! Tôi xin cảm ơn tất cả các vị tại đây!"
Giọng ông lão sang sảng nên ai trong đại sảnh cũng nghe thấy lời ông nói một cách rõ ràng. Sống mũi Lnh Duyệt cay cay vì cảm động, cảm giác có sư phụ che chở thật tốt!
Những người trong giới Kinh kịch đều rối rít cười ha hả chúc mừng ông Vưu, dù tương lai có xảy ra chuyện gì đi chẳng nữa thì ít nhất cảnh tượng này đã trở thành một quá khứ tốt đẹp. Cuối cùng Linh Duyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh anh chín của mình.
Anh chín đã ngoài ba mươi nhưng khôi ngô tuấn tú, có đôi mắt đẹp, và trông rất thích cười. Y an ủi Linh Duyệt: "Cậu đừng căng thẳng, sư phụ đi xã giao là chuyện của ông ấy, còn cậu đói thì cứ ăn đi."
"Em cảm ơn anh." Linh Duyệt vỗ ngực mình, cậu gắp một con tôm lên tính ăn thì cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói móc quen thuộc vang lên từ xa, "Bây giờ, xem ra ông chú đã có một chỗ ngồi vững chắc với vai vế này, haha."
Tai Linh Duyệt động đậy, chẳng phải đây là giọng nói đã đâm chọc cậu có vai vế lớn chưa chắc sẽ ngồi đó mãi và chết yếu sau sân khấu đó sao? Lòng đố kỵ của thằng nhóc này lớn thật!
Linh Duyệt quay sang nhìn, cậu còn chưa tìm được người đó thì một giọng nói quen thuộc khác đã mỉa mai lại: "Mày không vừa mắt anh ta, vậy mày có gan thì nói trước mặt anh ta đi. Người ta đã có vai vế này, còn được ông lão thiên vị, mày ngồi đây nói chuyện đó cho tụi tao nghe làm gì?"
Linh Duyệt nhận ra đứa nhỏ này là người luyện giọng trong sân sư phụ mình. Tính tình đứa nhỏ này khá thẳng thắn nên trước đây nó khó chịu ra mặt vì cậu được sư phụ dạy riêng. Nhưng không ngờ, bây giờ nó lại nói đỡ cho cậu.
Một vài đứa trẻ có thể lên sân khấu, nhưng đứa nhỏ kia vẫn còn luyện tập nên dù mọi người là anh em thì vẫn phân chia cấp bậc. Nhất là những thiếu niên mười mấy tuổi hay cáu gắt này, "Chẳng phải mày chỉ là học trò bình thường thôi sao? Người ta là thiên tài đấy, nhưng thiên tài này cũng không có phân biệt đối xử với người khác cho dù anh ta được ông lão dạy bảo."
"Người ta vẫn giỏi hơn mày đó. Dù tao không vừa mắt anh ta nhưng tao cũng sẽ không nói như vậy ở đây vì tao sợ bị người khác chê cười và làm mất mắt Vưu phái chúng ta."
"Mày!"
"Tao cái gì mà tao? Mày tự xem lại mình đi, nhìn người ta không vừa mắt. Nếu anh ta không có đi ngang qua vườn lê rồi kéo theo nhiều người tới thì bây giờ cái vườn lê nhỏ đó của tụi bây có thường đầy chỗ ngồi không? Hơn mười năm nay, vườn lê đã không nhộn nhịp đến thế. Dù nói sao thì anh ta cũng đã cho tụi bây ăn no. Tao có quyền nói tao ghen tị thiên bẩm của anh ta, ghen tị anh ta được ông lão tự mình chỉ bảo nhưng chỉ có mày là không được. Nếu mày đã ăn cơm của người ta thì mày phải đền đáp ân tình lại cho người ta, mày lớn hơn tao hai tuổi nhưng đến điều này mà mày cũng không hiểu khiến tao khinh thường mày!"
Linh Duyệt nghe đến đây bèn nhướng mày, ồ, đứa nhỏ này thật thông minh và lanh lợi. Tuy tính tình nó hơi tệ nhưng hiểu rất hiểu đạo lý làm người. Bây giờ, Linh Duyệt càng nhìn đứa nhỏ này càng thấy vừa mắt. Dù tính tình nó có tệ như thế nào thì sao qua được Mặc Diễm? Chỉ cần tâm không lệch lạc thì nó là đứa nhỏ ngoan. Chẳng những vậy, cậu còn thấy nó rất thú vị.
Khi đàn anh dẫn Linh Duyệt đi mời rượu, dựa theo lẽ thường thì họ sẽ không đi tới chỗ của những học trò thế hệ thứ hai. Nhưng vì Linh Duyệt còn trẻ nên họ phải phá lệ dẫn cậu đi quanh bàn một vòng cho đám nhóc nhận ra người chú hoặc ông chú của mình để về sau tụi nó sẽ không xúc phạm Linh Duyệt chỉ vì cậu trẻ tuổi.
Lúc Linh Duyệt đi tới bàn của đám nhóc kia, cậu híp mắt cười, xoa đầu đứa nhỏ đã nói đỡ cho mình, "Nhãi con, cậu tên gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất