Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 5: Tình nhân cũ (không phải đâu)

Trước Sau
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta, Bạch Diệc Lăng chỉ mới có bảy tuổi, đang tranh giành miếng ăn với kẻ khác.

Vào năm thứ tư sau khi Bạch Diệc Lăng bị phụ thân tự tay đưa đi trở thành tử sĩ, nhóm tử sĩ được huấn luyện rất nghiêm khắc, số lượng cơm nước mỗi ngày chỉ bằng một nửa nhân số, mọi người phải dùng bản lĩnh tranh đoạt, ai bị cướp thì đành chịu đói.

Một đám hài tử tụm lại thành một đám, Bạch Diệc Lăng bị người đánh cho sưng mặt sưng mũi, cuối cùng cũng coi như cướp được một cái bánh bao, nâng trong tay lập tức lao đi, lại không cẩn thận vấp một cái, ngã rạp trên mặt đất.

Bánh bao quý giá lăn ra ngoài, dừng bên cạnh một đôi ủng da hươu.

Người xung quanh không biết đã yên lặng quỳ xuống từ khi nào, mắt của hắn lại chỉ nhìn chằm chằm cái bánh bao kia, trong lòng cực kỳ lo lắng chủ nhân đôi ủng nhất thời mắt mù, giẫm bánh bao của hắn thành đống bánh thịt.

Nhưng đối phương lại dừng bước chân, sau đó cúi người xuống, nhặt cái bánh bao kia lên, Bạch Diệc Lăng thuận theo cái tay nhặt bánh bao ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Lâm Chương Vương Lục Khải.

Lục Khải mỉm cười đặt bánh bao vào trong tay hắn, không nói gì mà rời đi.

Bạch Diệc Lăng cầm bánh bao, nghe thấy tiểu tư bên cạnh hắn ta dò hỏi: "Vương gia, nếu ngài coi trọng tiểu tử này, chi bằng để tiểu nhân đi mua mấy cái bánh sạch cho nó?"

"Nhiều chuyện." Thiếu niên Lục Khải cười mắng, "Đây là phần thưởng người ta thắng được, ngươi mua thì có nghĩa gì."

Bởi vì câu nói này, Bạch Diệc Lăng tình nguyện đi theo hắn ta. Sau đó hắn từ một tử sĩ không thể lộ ra ánh sáng chuyển vào Trạch An vệ, cũng từng bước lên chức, tất cả những thứ này cũng không phải không có quan hệ với trợ giúp của Lục Khải.

Đáng tiếc năm đó hắn quá nhỏ, cũng không có nhờ vậy mà nhìn ra tính cách Lục Khải.

Người này giỏi dùng lời nói thu mua lòng người, lại không muốn đưa ra hứa hẹn rõ ràng. Bạch Diệc Lăng ở trong mắt hắn cũng giống như một cái bánh bao khiến kẻ đói có thể no bụng, đều là một phần thưởng bất ngờ, một công cụ lúc cần có thể lợi dụng.

Mặc kệ ước nguyện ban đầu của Lục Khải là cái gì, ít nhất trợ giúp của hắn ta đối với Bạch Diệc Lăng cũng là có thật, bởi vậy Bạch Diệc Lăng đã liều mạng cứu Lục Khải, cũng đã vì hắn ta mà làm rất nhiều chuyện.

Theo như cốt truyện trong nguyên tác, Lục Khải có thể thành công đăng cơ là dựa vào việc bóp méo di chiếu của Tiên đế, Bạch Diệc Lăng vẫn trung thành tuyệt đối với Lục Khải, cũng chưa từng hoài nghi những gì Lục Khải làm, mà vẫn luôn đi theo hắn ta, mãi đến tận lúc bị hắn ta hạ lệnh lăng trì xử tử.

Kỳ thực trong quá trình tiếp xúc, trong hiện thực Bạch Diệc Lăng đã mơ hồ cảm nhận được dã tâm của Lục Khải, cũng hạ quyết tâm muốn cách xa hắn ta, nhưng đáng tiếc tên khốn Hàn Hiến xuyên qua đây, quấy rầy hết thảy nhịp điệu của hắn.

"Lục ca!" Diêm Dương thấy Bạch Diệc Lăng xuất thần, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

"Ừm." Bạch Diệc Lăng cười cười, Diêm Dương bị nụ cười của hắn làm cho hơi xuất thần, lại nghe đối phương nói, "Ngược lại chúng ta cũng nên đến Vương phủ điều tra, bọn họ muốn xem thi thể thì nâng qua đi. Đúng rồi, cỗ kiệu của Vương đại nhân trước tiên cứ để lại chỗ này, ta còn muốn nhìn lại một chút."

Kiệu phu của Vương gia nhấc cỗ kiệu y nguyên không thay đổi qua, Bạch Diệc Lăng gật đầu, phất phất tay về phía sau ra hiệu vài người nâng thi thể đi qua Vương gia bàn giao.

Hắn rửa tay sạch sẽ, kiểm tra cỗ kiệu từ trên xuống dưới, quay người lại trùng hợp nhìn thấy cửa hàng rèn sắt ở rìa đường bị tiểu tư kia cướp mã tấu, vì vậy đi tới kiểm tra.

Cửa hàng rèn nằm ở chỗ giao nhau giữa đường chính và một cái hẻm nhỏ, Bạch Diệc Lăng đi tới cửa, chỉ thấy liệt hỏa bên trong lò sắt hừng hực cháy, hơi nóng phả vào mặt.

Bên trong cánh cửa, một người thợ rèn chốc chốc đập búa lên thanh sắt, bên cạnh còn có một thiếu niên đang vù vù thổi bể khí, vào đầu mùa đông như lúc này mà hai người đều ở trần, khi nhìn thấy hắn liền vội vã ngừng tay, trên gương mặt lộ vẻ sợ hãi.

Bạch Diệc Lăng cười cười, thấy bọn họ chần chờ không tiếp tục, liền giúp đỡ bỏ thêm chút than vào hỏa lò, bảo các thợ rèn cứ làm tiếp, còn mình thì lui ra ngoài.

Bạch Diệc Lăng đã có suy đoán sơ bộ về nguyên nhân cái chết của Vương Sướng, ra khỏi cửa hàng rèn sắt liền dự định đi xuyên qua ngõ hẻm, trực tiếp đến phủ Vương Thượng thư —— nhóm thuộc hạ của hắn đã đến trước chờ hắn.

Bạch Diệc Lăng đi được mấy bước, đột nhiên cảm giác thấy cổ chân giống như bị thứ gì đụng một cái.

Hắn dừng bước, cúi đầu, chỉ thấy một nhóc hồ ly lông đỏ lớn bằng bàn tay đứng ở bên chân, đang nhấc một cái móng vuốt đạp lên trên giày hắn, một cái móng vuốt khác vỗ vỗ mắt cá chân hắn.

Bạch Diệc Lăng: "..."

Hắn vậy mà lại cảm thấy được mình nhìn ra chút ý tứ "Đứng lại cho lão tử" từ cái tư thế này.

Bạch Diệc Lăng không nhịn được cúi người xuống, tỉ mỉ mà đánh giá đối phương, thầm nói: "Sao mà gần đây lại có nhiều hồ ly chạy trên phố lớn như vậy, còn đều là màu đỏ? Có phải là ổ của các ngươi bị người ta mang đi không?"

Lục Dữ: "..."

Y xoay người, lộ ra vết thương bên người.

Bạch Diệc Lăng: "... Hoá ra vẫn là ngươi."

【Tích phân: +1.】

Hắn cảm thấy được đồ chơi này quả thực tà môn, cũng không biết là làm sao chạy từ trong nhà ra đây, lại tìm tới chính xác chỗ mình như vậy, còn rất dính người.

Tuy rằng biểu hiện của hồ ly tựa hồ có chút ngạo mạn, mà tích phân lại tiết lộ khi y nhìn thấy Bạch Diệc Lăng kỳ thực rất vui vẻ.

Bạch Diệc Lăng xé một mảnh vải, một lần nữa băng bó lại vết thương trên người y, mang theo Lục Dữ cùng đến phủ Vương Thượng thư.

Người dân Tấn Quốc coi trọng xuất thân dòng họ, tôn trọng người đã khuất, bình dân bá tánh thì không tính, rất nhiều quý nhân trong nhà các quan to sau khi liên lụy đến hung án đều không muốn lộ ra, càng kiêng kỵ để thi thể của người thân lưu lại Bắc Tuần Kiểm ti.



Hơn nữa Vương phu nhân họ Lưu cũng không phải người hiền lành, hung hãn vô cùng, nếu không phải lúc này Vương Sướng đã chết oanh oanh liệt liệt trước mặt mọi người, chỉ sợ thời điểm tra án muốn nhìn đến thi thể của lão cũng khó khăn.

Lúc Bạch Diệc Lăng mang theo hồ ly đến phủ Vương Thượng thư, gia đinh tôi tớ trong phủ cũng đã được người hắn sai đến tập hợp ra giữa sân, đại môn ở chính đường rộng mở.

Thường Ngạn Bác đang nói chuyện với Vương phu nhân, Vương phu nhân ngồi ở trên ghế khóc tê tâm liệt phế, căn bản không phản ứng hắn ta.

Vương Sướng không dám cưới vợ bé, hắn và Vương phu nhân cũng chỉ có một nữ nhi, chính là Vương Hải Vân, người từng có hôn ước với Bạch Diệc Lăng, giờ phút này nàng cũng không xuất hiện trong sân.

Bạch Diệc Lăng tìm một cái giỏ thả tiểu hồ ly vào, dặn dò thủ hạ từng người đi hỏi hạ nhân của Vương gia, mình thì tiến vào chính đường.

Thường Ngạn Bác bước tới, dùng ánh mắt ra hiệu về hướng Vương phu nhân, thấp giọng nói: "Chỉ la hét đòi xem thi thể, không chịu nói gì khác."

Bạch Diệc Lăng gật gật đầu, tiến lên chắp tay với Vương phu nhân: "Trạch An vệ, Chỉ huy sứ Bắc Tuần Kiểm ti Bạch Diệc Lăng, vì điều tra nguyên nhân cái chết của Vương đại nhân mà đến, thi thể sẽ được đưa đến sau, thỉnh phu nhân chờ một lát."

Vương phu nhân liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt có chút khinh bỉ, vẫn chưa đáp lễ.

Người bên ngoài không biết, nhưng bà ta đã sớm nghe đệ đệ Lưu Bột nhắc qua, tên Bạch Diệc Lăng này ngoài sáng thì phong quang vô hạn, kỳ thực đều dựa cả vào Lâm Chương Vương, bất quá cũng chỉ là một con chó được hắn ta nuôi lớn, căn bản không xứng với nữ nhi. Hắn lại không biết hiện tại hôn ước đã giải trừ không còn nữa...

Nghĩ như vậy, liền không khỏi nhớ tới trượng phu trên đường trở về chết thảm, nước mắt Vương phu nhân lại rơi xuống.

Bạch Diệc Lăng không tính toán với loại phụ nhân* này, tùy tiện nói câu "Phu nhân nén bi thương" rồi nhìn xung quanh một chút, hỏi: "Vì sao quý phủ lại lạnh như thế, không đốt chậu than sao?"

(*) Người phụ nữ

Thường Ngạn Bác vừa nãy đã cảm thấy có chút lạnh, chỉ là không suy nghĩ nhiều, lúc này nghe Bạch Diệc Lăng hỏi mới phát hiện. Toàn bộ bên trong tiền đường rộng rãi quả thực chỉ đặt một cái chậu than, trên người Vương phu nhân và nha hoàn hầu hạ bên cạnh ngược lại mặc rất dày.

Điều này lại kỳ quái, lẽ nào đường đường là trong nhà Thượng thư đại nhân, ngay cả than lửa sung túc cũng không dùng nổi hay sao? Vậy thì không đúng à, áo lông giày ấm Vương phu nhân mặc trên người lại quý hơn than nhiều.

Vương phu nhân lạnh nhạt với Bạch Diệc Lăng, ngược lại là tiểu nha hoàn phía sau nàng có chút không nhìn nổi.

Nàng cảm thấy một người dáng dấp dễ nhìn như vậy thì không nên bị lạnh nhạt.

Vì vậy tiểu nha hoàn thay chủ nhân mình đáp lời: "Bạch đại nhân, phu nhân nhà ta thân thể khác hẳn với người thường, nơi khác thì không sao, chỉ là từ nhỏ không chịu được mùi lửa than bình thường, trên tay hơi hơi dính một chút bụi than sẽ sưng tấy lên, rất lâu sau vẫn không tiêu sưng."

Thường Ngạn Bác kinh ngạc xen mồm: "Vậy làm sao bây giờ, mùa đông cứ chịu đông lạnh như vậy?"

Vương phu nhân một bên khóc một bên hung tợn lườm hắn ta một cái.

Bạch Diệc Lăng nhịn cười, đẩy Thường Ngạn Bác một cái —— Thường Ngạn Bác nói chuyện đại đại liệt liệt*, tính khí Vương phu nhân đặc biệt không tốt, phỏng chừng vừa nãy lúc hai người nói chuyện cũng không vui vẻ mấy.

(*) Thẳng thắn, cực kỳ trực tiếp. Từ này còn được dùng để chỉ người quá cẩu thả trong lời nói

Tiểu nha hoàn nói: "Đại nhân nói đùa, vậy dĩ nhiên không thể. Trong phủ vốn là vẫn luôn dùng bích hỏa than* mua từ Ba Tư, chỉ là mấy ngày gần đây không mua được, cho nên những phòng khác có thể đốt than thường, riêng nơi này của phu nhân thì không được."

(*) Than lửa màu xanh

Bạch Diệc Lăng gật gật đầu, bích hỏa than không khói không bụi, duy chỉ Ba Tư có, Vương gia đại khái vẫn luôn mua từ trong tay tiểu thương từ bên kia qua đây.

Thế nhưng một tháng trước, Tề Quốc nằm giữa Ba Tư và Tấn Quốc có nội loạn, cứ thế các thương nhân chỉ có thể đi đường vòng, vì thế tốn thời gian khá dài, hàng cung cấp không đủ.

Hắn lại hỏi: "Hôm nay trước lúc xuất môn Vương đại nhân có gì khác thường không? Đã gặp qua người nào?"

Nha hoàn hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của vợ chồng Vương thị, cực kỳ hiểu rõ điểm này, không chút nghĩ ngợi nói: "Không có. Hôm nay đại nhân dậy có hơi trễ một chút, nói là sợ Tạ Hầu gia đợi lâu, chưa dùng bữa sáng đã ra phủ, không nghĩ tới..."

Nàng nói tới chỗ này, liếc mắt nhìn Vương phu nhân một cái liền không nhiều lời nữa.

Thường Ngạn Bác vốn cũng không muốn nhìn bà già dữ dằn này, bị Bạch Diệc Lăng đẩy một cái, liền lặng lẽ chuồn mất.

Hắn ta đi ra sân, vốn muốn nhìn một chút những hạ nhân khác có khai được tin tức gì hữu dụng hay không, vừa ra khỏi cửa lại nghe thấy một giọng nói nhỏ:

"... Gần hai năm nay tính khí Vương đại nhân càng lúc càng lớn, trước đây ngài ấy là người sẽ không nói chuyện lớn tiếng với phu nhân bao giờ, hiện tại hai người có lúc vẫn cãi vã... Đều là vì mấy chuyện lặt vặt."

Một giọng khác nói: "Được, ta biết rồi."

Thường Ngạn Bác không lên tiếng, lẳng lặng đứng ở cách đó không xa chờ người kia nói hết mới đi ra, nhìn thấy người vừa nãy hỏi hạ nhân chính là Dương Chuẩn.

Hắn ta gọi Dương Chuẩn lại, hỏi: "Làm sao, vừa mới nãy nha đầu kia nói tình cảm Vương Thượng thư và Vương phu nhân không tốt sao?"

Chức vị Dương Chuẩn thấp hơn, nhìn thấy hắn ta liền hành lễ kêu một tiếng "Thường Lĩnh vệ", sau đó nói: "Không phải, nàng nói mấy năm gần đây tính tình Vương đại nhân biến hóa rất lớn, nóng nảy hơn lúc trước, không chỉ đối với phu nhân, đối với người nào cũng đều rất hung ác."



Thường Ngạn Bác "à" một tiếng, vừa vặn lúc này gió lạnh thổi qua, hắn ta run lập cập, nửa đùa nửa thật mà nói: "Thật là, lại không cho đốt than, ta sắp bị đông lạnh luôn rồi."

Không nghĩ tới Dương Chuẩn lại nghiêm túc nói: "Trong phủ này lạnh lẽo, xác thật là âm khí thịnh, dễ dàng chiêu quỷ, Vương đại nhân phiền lòng nóng tính, nói không chừng là... do nguyên nhân gì khác."

Thường Ngạn Bác vừa nãy chỉ thấy lạnh, nghe lời này của y cũng xuất phát từ nội tâm mà cảm thấy một luồng khí buốt giá xộc lên, rõ ràng trên đầu còn mặt trời lơ lửng, phủ đệ này ở trong mắt hắn ta lại đầy quỷ ảnh lắc lư, vạn phần quỷ dị.

Trong lòng hắn bỗng cảm thấy sợ sệt, cười ha ha mấy tiếng xoa dịu không khí, tiếng cười vang vọng trong sân.

"Ha ha... Ha ha..."

Hạ nhân đi ngang qua hoảng sợ nhìn hắn.

Dương Chuẩn: "..."

Thường Ngạn Bác cảm thấy thật mất mặt, lấy tay đập một cái không nhẹ không nặng lên gáy Dương Chuẩn, nửa đùa nửa thật mắng:

"Ta mẹ nó là ban sai, sao có thể nhìn ra phong thuỷ trong quý phủ của nhân gia đây? Tiểu tử ngươi mau ngậm miệng đi, Chỉ huy sứ của chúng ta thiếu kiên nhẫn nhất là nghe mấy cái này —— coi như thực sự là có quỷ đụng vào, hắn cũng muốn tra tới cùng."

Cơ thể Dương Chuẩn hơi cứng lại, cười cười với Thường Ngạn Bác, không tiếp tục nói nữa.

Trong phòng, Bạch Diệc Lăng hỏi hai vấn đề, liền nhìn xung quanh một chút, những câu hỏi nhìn như không hề liên quan gì tới cái chết của Vương Thượng thư, nhưng trong lòng hắn cũng quả thật có một ít đầu mối, lại hỏi: "Xin hỏi Vương Thượng thư hôm nay mặc bộ ngoại bào này..."

Hắn nói tới chỗ này, Vương phu nhân cũng ngừng khóc, cau mày nói: "Bạch đại nhân, nếu ngươi ăn công lương thì phải cẩn thận ban sai, ta chỉ quan tâm hung thủ giết phu quân ta đến cùng thì chừng nào mới tìm được, những vấn đề này của ngươi khác nào đánh trống lảng, căn bản không liên quan gì đến vụ án, vậy còn chưa đủ?"

Đối với người trẻ tuổi thiếu chút nữa thành con rể mình này, từ lúc mới bắt đầu Vương phu nhân đã không coi trọng, trong lòng bà ta, Bạch Diệc Lăng khẳng định vẫn còn nhớ thương khuê nữ mình, ra sức vì Vương gia cũng là chuyện đương nhiên, bởi vậy mói chuyện cũng không một chút nào khách khí.

Bạch Diệc Lăng nhướng mày, còn chưa kịp nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên có hai nam tử đi tới, trong đó người đi đằng sau vóc người hơi thấp hơn một ít, vừa vào cửa đã lên tiếng: "Sao tỷ tỷ lại phát giận lớn như vậy, là ai chọc giận tỷ?"

Người đang nói tướng mạo nhã nhặn thanh tú, chính là thân đệ của Vương phu nhân mà trước đây không lâu Diêm Dương đã đề cập tới với Bạch Diệc Lăng, Lưu Bột, gã mặc một thân bạch y, cho thấy đã biết tin anh rể qua đời mới chạy tới.

Ánh mắt Bạch Diệc Lăng trực tiếp bỏ qua Lưu Bột, rơi xuống người nam nhân mặc bộ thường phục màu tím nhạt trước mặt gã.

Hắn ta mặt mày tuấn lãng, thân thể như ngọc, khí chất thanh hòa ôn nhuận, nhìn qua dễ gần lại không mất uy nghiêm, chính là Lâm Chương Vương Lục Khải.

Lục Dữ lặng lẽ nhô đầu ra khỏi giỏ, trong mắt mang theo suy tư, quan sát vị hoàng thúc bất ngờ xuất hiện này của mình.

Giây phút Bạch Diệc Lăng nhìn thấy Lục Khải, thời gian ngưng trệ, hệ thống truyền đến tiếng nhắc nhở:

【Cảnh báo, đo được dao động cảm xúc dị thường xuất hiện của nhân vật Lục Khải.】

【Kí chủ chú ý, cần phải mở ra cốt truyện bí mật của kí chủ đời trước, thỉnh dùng 10 tích phân để đổi.】

Lông mày Bạch Diệc Lăng cau lại.

Hắn biết cái gì gọi là "cốt truyện bí mật", bởi vì bản thân hắn là một nhân vật không bị nguyên tác khống chế, tính cách biến hóa dẫn đến rất nhiều bug thoát ly cốt truyện, sau khi Hàn Hiến đến, vì sửa chữa những bug này nên không thể không thêm vào một ít phát huy cá nhân.

Thời điểm Hàn Hiến mới vừa xuyên qua thành công, bởi thân thể trong nháy mắt bị chiếm dụng, không thể quen thuộc được, ý thức của bản thân bị nghiêm trọng áp chế, đoạn thời gian đó ký ức Bạch Diệc Lăng hoàn toàn trống rỗng, cũng không biết Hàn Hiến đã phát huy cái gì.

Bây giờ nhìn lại, cái cốt truyện bí mật này nhất định có liên quan tới Lục Khải, không thể xem thường.

Bạch Diệc Lăng kiểm tra tích phân của mình một hồi, muốn đổi giá trị sinh mệnh chỉ có thể dùng 100 tích phân trở lên, trước mắt hắn còn thừa một ít, vì vậy gật đầu đồng ý.

Hệ thống thật vất vả mới được một bút sinh ý, nhất thời hưng phấn.

"Phụt phụt phụt!" Trước mắt Bạch Diệc Lăng phun ra một đám khói lớn rực rỡ giống như pháo hoa, khung nhiệm vụ hỉ khí dương dương xuất hiện ở trong đầu.

Hệ thống vui rạo rực nói:

【Chúc mừng kí chủ! Thành công đổi cốt truyện bí mật! ╰(*°▽°*)╯】

【Mở cốt truyện bí mật, "người xuyên việt" Hàn Hiến từng sử dụng gói quà trung cấp "Ta và ngươi chỉ là chơi đùa một chút" với "nguyên nam chính" Lục Khải.】

Nghe tên là thấy không tốt lành gì rồi.

Bạch Diệc Lăng: "Chơi đùa... Chơi đùa? Chơi đùa hắn, hay là, chơi đùa ta?"

Đáp án không thể nghi ngờ —— xưa nay đều là nhân vật chính chơi đùa người khác, làm gì có khả năng có người chơi đùa vai chính chứ?

Tác giả có lời muốn nói: chương này viết vậy chỉ để cho nguyên nam chính lên sàn, không phải cp, cũng chưa từng yêu nhau.

Kỳ thực trong chương này Lục Khải đã thua, bởi vì "cảm xúc dao động" chính là hắn ta, "tâm lặng như nước" chính là Lục ca...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau