Ta Có Dược A!

Chương 167: Liên tiếp tao ngộ

Trước Sau
Edit: Cám

Trong phút chốc, tất cả con cháu Công Nghi gia đều không chủ được mà ngồi xếp bằng xuống.

Công Nghi Thiên Hành cũng không cản họ, nhìn bọn họ vận chuyển tâm pháp, trên mặt đều bày ra thần sắc thập phần thoải mái.

Nhóm con cháu tốt xấu gì cũng nhớ tới mục đích mình tới đây, sôi nổi khắc chế tham vọng với thiên địa chi khí, mở mắt ra.

Công Nghi Thiên Hà cả kinh nói: "Tốc độ hấp thu thiên địa khí gấp năm lần trước!."

Công Nghi Thiên Hiểu cũng nói: "Vậy chẳng lẽ nói, Võ giả sinh ra ở đây, tư chất ngang nhau, nhưng tốc độ tập võ lại gấp năm lần chúng ta?"

Công Nghi Thiên Hành khoanh tay nói: "Đây bất quá chỉ là dã ngoại mà thôi, nếu đến tông môn, thiên địa khí nồng đậm cơ hồ gấp mười lần Thương Vân quốc."

Công Nghi Thiên Hà hít ngược một hơi khí lạnh.

Những người còn lại không nói gì, biểu tình chấn kinh.

Không thể nghi ngờ, điều kiện nơi này so với Thương Vân quốc mạnh hơn rất nhiều! Khó tránh nhiều Võ giả đều muốn chen một chân tiến vào tông môn.

Cố Tá cũng cười: "Cho nên đệ tử tông môn rất ít khi trở về, bởi vì trở về rồi tốc độ tu luyện sẽ bị đình trệ."

Lúc này, Công Nghi Thiên Dương như hiểu cái gì đó: "Thoát Phàm cảnh tọa trấn ở đế quốc, con đường võ đạo đã đến cuối....."

Cố Tá khẽ gật đầu.

Công Nghi Thiên Hành trầm giọng nói: "Không tồi, thọ nguyên Thoát Phàm cảnh bất quá chỉ 500 tuổi mà thôi, nếu tu luyện tốt, tiến tới đột phá, có thể sống được càng lâu."

Trừ phi căn bản không có biện pháp đột phá, hoặc có nguyên nhân cản trở khác, nếu không có Võ giả nào lại nguyện ý rời đi một nơi tốt như thế này chứ?

Chỉ một thoáng, biểu tình mọi người đều có chút ngưng trọng.

Công Nghi Thiên Hành nói: "Trong tông môn, càng không thể thiếu cảnh giác, thân phận đệ tử kí danh thấp hèn, nhưng không thể không có cốt khí, lại cũng không được hành sự lỗ mãng. Các ngươi làm việc trong gia tộc đã lâu, trong lòng tự mình tính toán."

Công Nghi Thiên Dương dẫn đầu nói: "Ngu đệ hiểu rõ!."

Mấy người Công Nghi Thiên Ấn cũng đều thật sự rất nghiêm túc.

Công Nghi Thiên Hành chợt cười: "Cũng không cần quá mức lo lắng, tông môn quy củ nghiêm minh, cẩn thận một chút là được."

Đám con cháu Công Nghi gia tự nhiên lại nói một câu "hiểu rõ".

Phi thuyền tới Kình Vân đại lục, tốc độ liền chậm lại.

Bởi vậy, mọi người liền có thể quan sát cảnh vật ở đây.

Vô luận là Võ giả qua lại, hay hoang thú trong núi, so với Thương Vân quốc đều mạnh hơn, nhất là Võ giả, rõ ràng là cùng cảnh giới, nhưng so với Võ giả Thương Vân quốc lại nhỏ tuổi hơn.

Ví dụ như con cháu Công Nghi gia mười sáu bảy tuổi thực lực Ngưng Mạch cảnh, đã được coi là thiên tài đứng đầu, chỉ kém cỏi hơn ngũ đại công tử thế hệ trước một chút mà thôi, nhưng ở Kình Vân đại lục, nhân tài như vậy rất bình thường, tư chất không tệ lại thêm nỗ lực, cơ bản đều có thể đạt tới trình độ này.

Nhìn càng lâu, nhóm con cháu Công Nghi gia càng líu lưỡi, tâm thái cũng sinh ra biến hóa lớn.

Nếu nói trước đó bọn họ hưng phấn cùng khát khao, hiện tại lại nhiều hơn áp lực đè nặng, khiến bọn họ không dám có chút khinh mạn.

Dần dần, phi thuyền bay tới địa giới Kình Vân tông.

Núi non trùng trùng, Võ giả Ngưng Mạch cảnh ở dưới lao động, Xích Huyết Mễ không đếm được cùng các loại tài nguyên, trong mắt đám người Công Nghi Thiên Dương đều thập phần chấn động.

Sau khi tới nơi, Công Nghi Thiên Hành không vội vã hồi tông, trước đem phi thuyền thu hồi, dẫn mọi người vào trong Kình Vân thành, làm một ít tiếp viện.

Đám người Công Nghi Thiên Dương nhìn một tòa thành đồ sộ, không khỏi cảm thán.

––– bọn họ cho rằng Thương Vân thành đã đủ lớn rồi, so với tòa thành đồ sộ này, giống như là kiến so với voi, căn bản không đáng nhắc tới!

Công Nghi Thiên Hành lấy ra lệnh bài đệ tử nội môn sáng ngời, được người thủ thành cung cung kính kính mời vào trong. Trong thành, đệ tử ngoại môn cùng đệ tử kí danh đều là quần, lệnh bài bất đồng, sau khi phát hiện Công Nghi Thiên Hành, mọi người đều tránh sang hai bên.

Bởi vậy, con cháu Công Nghi gia lần nữa hiểu biết thêm địa vị Kình Vân Tông, đặc biệt là địa vị đệ tử nội môn. Vốn có dã tâm, lúc này lại như được thắp sáng, hừng hực bốc cháy.

Luyện võ!

Chỉ có giá trị vũ lực cao càng, mới có thể đạt được địa vị tương ứng!

Chuyện phía sau không cần phải nói, Công Nghi Thiên Hành dẫn bọn nhóc đi tham quan trong thành cùng mua sắm một ít đồ vật, thậm chí còn dẫn bọn hắn đi một chuyến đến nơi mua bán nô lệ, phổ cập một phen kiến thức, khiến bọn họ càng thêm áp lực. Cuối cùng, bọn họ mới đến nơi cần đến ––– một tiệm quần áo phố bắc.

Cố Tá vào theo.

Hắn nhớ lại chuyện vừa rồi, biểu tình có chút kì dị.

Trước kia hắn đi theo đại ca một đường "củng cố kiến thức" đã đủ phá hủy tam quan rồi, nhưng phát hiện lần này mang theo đám nhỏ chưa hề chuẩn bị trước đã tiến hành công kích trực tiếp, lại cảm thấy đại ca đối với hắn.... Cũng đủ ôn nhu a.

Nói thật, Cố Tá cảm thấy đã có thể thích ứng với thế giới này, đôi khi thời điểm làm việc gì đó lúc ấy cảm thấy rất bình thường, nhưng xong việc nghĩ lại mới phát hiện, giáo dục nơi này cùng hiện đại hoàn toàn không khác nhau –––– có thể nói, hắn từ trong ra ngoài đều xảy ra một ít biến hóa.

Hiện tại hắn có thể sống tốt, chỉ là không biết những chuyện phải trải qua sau này, sẽ biến hắn thành cái dạng gì nữa..... Bất quá mặc kệ có biến thành gì, luôn có một số thứ, hẳn là sẽ không thay đổi.

Tự mình nảy sinh một ít tạp niệm linh tinh, Cố Tá đã đi tới trước một vách tường "màu sắc sặc sỡ" trong tiệm quần áo. Nơi này bán đều là nữ trang, Cố Tá nghĩ, người khác đều là nam tử thô cứng đều không nói, Công Nghi Minh Hà chỉ là tiểu nữ hài, tóm lại không thể để nàng cả ngày đều đi theo bọn họ lăn lộn được phải không? Cần phải chọn một số xiêm y sáng sủa một chút mới được.

Nghĩ như vậy, Cố Tá nói với nữ hầu trong tiệm: "Hỗ trợ lựa chọn hai mươi bộ sam váy kiểu cách khác nhau."

Nữ hầu kia không nghĩ tới tiểu thiếu niên mở miệng ra lại là một vụ làm ăn tốt như vậy, liền hỏi một câu: "Váy sam chất liệu khác nhau giá cũng khác nhau, cái có năng lực phòng hộ nhất định, mỗi kiện giá bán từ mấy trăm đến mấy ngàn kim, không biết vị dược sư này có yêu cầu tinh tế gì không?"

Không khác lắm chính là uyển chuyển hỏi Cố Tá có đủ tiền hay không.

Cố Tá nghĩ nghĩ, tiền riêng hắn còn không ít, chính mình muốn cái gì đều có thể từ chỗ đại ca lấy tới, cũng không có chỗ dùng... Gật gật đầu: "Ngươi cứ chọn đi, lấy thứ tốt. Còn số đo.....". Hắn nhìn lướt qua một đầu khác đám Công Nghi Thiên Dương đang chọn y phục cho Công Nghi Minh Hà: ".... Chính là vị tiểu thiếu nữ đó."

Khi nói chuyện, còn móc ra một chồng kim phiếu quơ quơ.

Nữ hầu nhìn thấy Công Nghi Minh Hà, trên mặt nở cười tươi. Nàng nhanh chóng chọn lựa mấy mẫu váy sam màu sắc thích hợp tương đối sang quý, phất tay một cái, dùng khí kình đem tất cả lấy xuống, gói lại trong một túi cẩm.

Nói đến cũng kì quái, đừng nhìn những váy sam treo trên đó chiếm không ít diện tích, nhưng sau khi bỏ vào túi cẩm, liền mềm xốp đi, rất là thoải mái.

"Mười ba vạn kim." Nữ hầu tươi cười mỹ lệ: "Mời nhận lấy."

Cố Tá rút mấy tờ ngân phiếu đưa qua: "Đa tạ."

Vì thế, coi như mua xong.

Sau đó, Cố Tá xách lấy túi cẩm đi tới bên kia, kéo kéo cánh tay Công Nghi Minh Hà.

Công Nghi Minh Hà quay người lại: "A Tá ca ca?"

Cố Tá có chút quẫn bách: "Muội nếu gọi ta một tiếng ca ca.... Cái này cho muội."

Công Nghi Minh Hà có chút kinh ngạc, nhận lấy túi cẩm nhìn vào trong, nhìn thấy bên trong đều là váy sam cực tốt, dùng tay sờ sờ, nguyên liệu tinh tế mềm mại, khiến người yêu thích không buông tay.

Sau khi nghĩ nghĩ, Công Nghi Minh Hà không có cự tuyệt, lộ ra tươi cười đáng yêu: "Đa tạ A Tá ca ca."

Cố Tá cũng rất cao hứng: "Ừm."

Công Nghi Thiên Hành bên kia đem tất cả động tác Cố Tá thu vào mắt, đi tới vỗ vỗ đầu hắn: "A Tá bỏ ra tiền riêng nhiều a, sau khi trở về, ta bù lại cho đệ."

Cố Tá nóng mặt, vội lắc đầu: "Không cần không cần, đây là nên làm."

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Ta làm đại ca, cho đệ chút tiền tiêu phí, cũng là nên làm."



Cố Tá 囧

Tiền tiêu vặt sao.... Bất quá, hắn cũng không lại cự tuyệt.

Cũng giống như Thiên Đằng, Minh Hà rất đáng yêu, bọn họ đều là đệ đệ muội muội đại ca, đại ca đối với hắn rất tốt, hắn cũng muốn đối tốt với đệ đệ muội muội y.

Người trong nhà, không phải đều nên như vậy sao?

Công Nghi Thiên Hành tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của hắn, bàn tay lại đem tóc hắn xoa xoa, cũng không nói nữa.

Công Nghi Minh Hà nhìn nhìn Công Nghi Thiên Hành, lại nhìn Cố Tá, chớp chớp mắt.

Nàng chưa từng thấy qua huynh trưởng ôn nhu như vậy, nhưng là, nàng cảm thấy như vậy rất tốt nha.

Nhóm con cháu Công Nghi gia bên kia cũng chọn được thứ mình thích, Công Nghi Thiên Hành thanh toán tiền, mang theo một chuỗi người rời đi.

Kế tiếp, tìm một chỗ dùng cơm.

Chờ khi bọn họ rời đi, trong góc tiệm gần áo, hai người đi ra.

Hai người đều mặc xiêm y màu tối, tướng mạo cũng rất bình thường, cảm giác tồn tại phi thường kém, nếu đi trên đường cái, chỉ sợ rất ít người chú ý tới bọn họ.

Lúc này bọn họ liếc nhau, đột nhiên đi ra ngoài, biến mất trong đám người.

"Mọi thứ sắp xếp xong rồi chứ?"

"Yên tâm, Luyện dược sư cũng không thể phát hiện ra."

"Lần sau phải cẩn thận hơn mới được."

"Lần này, không uổng công chúng ta chờ lâu như vậy..."

Đối thoại như thế, cũng không rơi vào tai những người khác, thời điểm bọn họ biến mất, người trong tiệm quần áo cũng làm như không thấy, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Nữ hầu vừa kiếm được tiền từ chỗ Cố Tá yên lặng dò hỏi người bên cạnh: "Hai người kia, có phải có chút không đúng hay không? Bọn họ xuất hiện thật sự rất quỷ dị."

Mà người bên cạnh nàng lại nghiêm khắc nói: "Không cần xen vào việc người khác, ngoài trừ mua bán, hết thảy đều cùng chúng ta không quan hệ. Ngươi phải nhớ cho thật kỹ!"

Nữ hầu hoảng sợ im lặng.

Thời điểm ăn cơm, đám người Công Nghi Thiên Dương lần thứ hai kiến thức qua muốn dùng đồ ăn tốt ở tông môn tiêu phí bao nhiêu, tài sản bọn họ mang tới chẳng được coi là gì, bên ngoài ngoại trừ kinh ngạc còn lại chính là gấp gáp ––– bọn họ đi theo huynh trưởng không sai, nhưng cũng không thể cái gì cũng để cho huynh trưởng trả tiền? Dù sao cũng phải biểu hiện ra một ít giá trị mới được, bằng không ngay cả bữa cơm ngon tốt cũng ăn không được, nhưng phải làm sao bây giờ?

Nhóm tiểu công tử này tròn thế gia không thiếu thứ gì, lại phát hiện ra ở đại lục xa lạ phải tự mình dốc sức làm việc, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, chỉ biết phải dốc sức làm việc cùng tôn kính Công Nghi Thiên Hành.

Sau khi ăn xong, mọi người dạo trên đường phố, muốn tới tông môn phải đi qua cửa thành.

Ra khỏi thành cũng rất thuận lợi, lại đi tiếp mười mấy dặm đường, chính là tới núi non tông môn ––– đối với Võ giả mà nói, khoảng cách như vậy không đáng nhắc tới.

Lộ trình vốn an an ổn ổn, lại xuất hiện biến cố.

Đột nhiên trong đầu Cố Tá chấn động một cái, buộc miệng thốt ra: "Cẩn thận!"

So với hắn, phản ứng đối với nguy hiểm của Công Nghi Thiên Hành càng mãnh liệt hơn.

Cơ hồ khi Cố Tá mở miệng, hoặc làm còn sớm hơn một chút, trường thương đã rung lên, lập tức đâm trúng mặt bên một chỗ trong góc chết!

Ở đó, có một bóng người đột nhiên lòe ra, thân pháp nhanh nhẹn vô cùng, trong tay nắm hai thanh chủy thủ, bên trên tựa hồ bôi độc dược, lập lòe ánh sáng màu đen.

Đây là thích khách!

Có người tới đánh lén!

Cố Tá kinh hãi không thôi, lúc này hắn thấy hoa mắt, năm Võ giả Tiên Thiên nhất trọng lập tức bạo khởi, đem hắn cũng đám Công Nghi Thiên Dương bảo hộ bên trong vòng tròn, mỗi một hướng đều có một người xoay mặt ra ngoài, tận tâm tận lực phòng bị.

Hơn nữa chứng minh bọn họ phòng bị không sai, bởi vì sau khi thích khách kia ngăn cản Công Nghi Thiên Hành, phía sau cây đại thụ bên đường liền nhảy ra mấy hắc y nhân, đồng dạng đều dùng khăn đen che mặt, ngoại trừ một đôi mắt hung ác, toàn thân đều che đậy kín mít.

Đám người Long Tam nhanh chóng động thủ, dù vũ khí của mình giao chiến "lách cách lang cang", chỉ là vũ khí đối phương tốt hơn bọn họ, đôi bên đối chiến ước chừng ngang tay, chỉ có vũ khí của đám người Long Tam tổn hại nghiêm trọng.

Ở trong vòng, Cố Tá đem Công Nghi Minh Hà kéo tới phía sau mình.

Cùng khắc đó, hắn kéo đám người Công Nghi Thiên Dương cũng tới bên cạnh mình, làm cho đám người Long Tam giảm bớt áp lực.

Cố Tá cẩn thận quan sát người tập kích này.

Thực lực bọn họ phần lớn đều là Tiên Thiên một vài trọng, chỉ có người đang đối chiến cùng Công Nghi Thiên Hành, thực lực Tiên Thiên tứ trọng.

Dưới tiền đề không biết thực lực chân chính của Công Nghi Thiên Hành, bày bố như vậy rõ ràng có thể bắt lấy Công Nghi Thiên Hành, chỉ là đối phương tính sai rồi, mới cũng họ dây dưa.

Như vậy a.

Tột cùng là ai độc ác như vậy, cư nhiên thời điểm bọn họ trở về tông môn, nửa đường đánh lén?

Địch nhân che giấu thật sự rất đáng sợ, bọn họ cần phải nghĩ thật kỹ, đem kẻ này tìm ra!

Đám người Công Nghi Thiên Dương thấy được ngay lúc nguy hiểm Cố Tá là người phản ứng đầu tiên, bọn họ đầu tiên là kinh ngạc, sau chính là ý chí kiên định.

Một Luyện dược sư không có năng lực bảo vệ mình lại có dũng khí như vậy, bọn họ cũng nên anh dũng đối địch mới phải! Vô dụng nhất, cũng không thể kéo chân sau!

–– trên thực tế, bọn họ cũng không biết, Cố Tá cũng không phải không có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa, lá gan hắn một chút cũng không lớn chút nào a....

Lại nói bên kia, Công Nghi Thiên Hành đối chiến cùng Võ giả Tiên Thiên tứ trọng qua vài phút, trường thương xẹt qua tạo thành độ cung xảo quyệt, lại nghiêng người đâm tới, xuyên qua ngực thích khách, đem hắn giết chết. Sau đó phản thân lao tới, đem ba tên thích khách Tiên Thiên đang cuốn lấy đám người Long Tam nhất nhất giết chết, tư thái tiêu sái lưu loát, thật giống như không dùng mấy sức lực, đã đạt được hiệu quả tuyệt đối.

Đám Công Nghi Thiên Dương nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành, thần quang trong mắt nở rộ, phá lệ bất đồng:

"Đại ca quá lợi hại!"

"Không hổ là đường huynh!"

"Chúng ta sau này nhất định sẽ càng khổ tu, mới có được bản lĩnh như đường huynh mới được!"

Công Nghi Thiên Hành khẽ cười nhìn bọn họ.

Đám người Long Tam Long Tứ tiến lên, đem khăn đen trên mặt mấy người kia kéo xuống, lại lục soát bên ngoài người chúng một lần, xem có mấy cái linh tinh chứng minh thân phận gì không.

Có lẽ mấy người này không có kinh nghiệm, có lẽ bọn họ cho rằng lần này ăn chắc Công Nghi Thiên Hành rồi, trong ngực bọn họ có trữ vật võ cụ, lấy ra xem thử, không chỉ có mấy trăm vạn kim phiếu, đan dược, còn có vũ khí cùng lệnh bài đệ tử nội môn, cùng một số đồ vật linh tinh.

Công Nghi Thiên Hành đem lệnh bài thân phận kia xem, tên viết bên trên rất xa lạ, lấy trí nhớ của mình lập tức phát hiện, tên này cũng không có trên Địa Bảng, cũng không phải đệ tử có danh khí trong nội môn. Nhưng hắn cố tình lại tới ám sát ––– hẳn là ngầm đầu phục cho ai đó, chủ sự phía sau một màn này, tất nhiên có thân phận cùng địa vị nhất định.

Chỉ là không biết, người nọ rốt cuộc là ai.

Cố Tá cũng tự hỏi.

Hắn nghĩ, mặc kệ là ở ngoại môn hay nội môn, hắn cùng đại ca hai người đều rất cẩn thận, nếu thật nói đắc tội ai, vậy chỉ có Đoạn Thủy Đường. Chỉ là Đoạn Thủy Đường hiện tại đang liều mạng với Minh Nguyệt Các, sao có thể quay qua ám toán bọn họ chứ?

––– vậy chẳng lẽ còn có người khác sao?

Nếu là muốn cướp lấy phương pháp bắt giữ lượng lớn hoang thú trong tay bọn họ, đơn giản như vậy lại ra tay thô bạo thế này thì không thích hợp.

Nhất thời nửa khắc, Cố Tá nghĩ không ra.

Công Nghi Thiên Hành trầm ngâm một lát, nói: "Xử lí thi thể."

Long Ngũ Long Lục lập tức làm theo, hành động dứt khoát lưu loát.



Cố Tá hỏi: "Đại ca có nghĩ ra cái gì không?"

Công Nghi Thiên Hành gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Có chút suy đoán, nhưng không có chứng cứ, chỉ đơn thuần cảm thấy có khả năng thôi. Bởi vậy rất khó nói, khó nói a."

Cố Tá nghi hoặc: ".... Là cái gì?"

Công Nghi Thiên Hành âm thanh trầm thấp: " Lục Cửu Tư."

Cố Tá sửng sốt.

Công Nghi Thiên Hành nói: "Bất quá qua miêu tả của A Tá về Lục Cửu Tư, chuyện này lại không giống cách làm của hắn. Hắn bên người Tịch Dương Vân cùng Hứa Linh Tụ ẩn nhẫn ngần ấy năm, hành động hẳn là không đến mức vụng về như vậy."

Cố Tá trong lòng căng thẳng: "Cho nên, đại ca cũng thấy không đúng..."

Công Nghi Thiên Hành cười: "Tóm lại cứ cẩn thận là được."

Cố Tá gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

Sau này làm việc, nghĩ tới nghĩ lui mười bảy tám lần rồi làm! Tinh thần lực gì đó, thời điểm không có việc gì, cũng nên dò xét bốn phương tám hướng nhiều chút....

Chờ Long Ngũ Long Lục đem thi thể xử lí tốt, đoàn người buông xuống việc này, đi về phía trước.

Công Nghi Thiên Hành cuối cùng báo một câu: "Ngày sau muốn đi ra ngoài, trước khi luyện võ có thành tựu, chớ có đi một mình, hợp lại nhiều người mà đi. Chú ý phòng bị, ở trong tông môn còn tốt, rời khỏi tông môn, quy củ tông môn không có tác dụng, tâm đề phòng cần phải gia tăng mới được."

Đám người Công Nghi Thiên Dương nghe xong, trịnh trọng đáp ứng.

Trong thời gian ngắn gặp phải nhiều chuyện như vậy, trong lòng bọn họ đối với nguy hiểm ở đại lục này càng thêm rõ ràng.

Cố Tá yên lặng thở dài.

Chờ sau khi trở về, phải nghiên cứu Quỷ Đan nhiều hơn, còn phải bắt giữ một ít hoang thú hung mãnh mới được. Đám Thiết Giáp Hoang Tê Thú trước đó bọn họ thuần phục, bởi vì phi thuyền nhỏ hẹp không thể mang lên, đều lưu lại gia tộc. Hiện giờ, cũng nên đền bù cho bọn họ.....

Công Nghi Thiên Hành mang theo bọn họ đứng phi thuyền, bản thân cưỡi phi hành hoang thú, trở lại sơn cốc trong nội môn.

Những nô lệ được giao canh giữ nơi đó, nhóm Luyện dược sư trong sơn động vẫn luôn nghiên cứu gì đó, còn có đám người Long Nhất Long Nhị cũng chạy ra nhận mặt.

Sau khi gặp mặt, Công Nghi Thiên Hành kêu Long Nhất Long Nhị mang theo năm người Thiên Long Vệ phân chia công việc, giảng qua chút quy củ tông môn, lại đem nhóm con cháu Công Nghi gia gọi đến dưới một thân cây, nói chút sự tình cho bọn họ: "Quy củ tông môn, các ngươi có thể ở lại cùng ta trong sơn cốc này, cũng có thể đến tạp dịch phường, ở cùng các đệ tử kí danh khác.... Các ngươi muốn lựa chọn thế nào?"

Đám người Công Nghi gia đều nhíu mày, suy tư.

Rất nhanh, Công Nghi Thiên Dương mở miệng đầu tiên: "Đại ca, ta đến tạp dịch phường."

Cơ hồ cùng thời khắc đó, Công Nghi Thiên Ấn cũng nói: "Tạp dịch phường."

Mắt thấy hai người đều lựa chọn như thế, Công Nghi Thiên Hà cùng Công Nghi Thiên Hiểu tuy không biết dụng ý bọn họ, nhưng cũng mơ hồ hiểu gì đó, trăm miệng một lời: "Ta cũng vậy."

Công Nghi Thiên Hành nhướng mày: "Thiên Dương, Thiên Ấn, hai người các ngươi nói xem, vì sao lựa chọn như vậy.?"

Cố Tá cũng tò mò nhìn qua.

Công Nghi Thiên Dương banh mặt: "Nếu ở trong sơn cốc, tự nhiên cái gì cũng đều có, cũng sẽ không đối mặt với quá nhiều vặt vãnh, nhưng lâu dài đi, ta chung quy chỉ có thể trốn trong sự che chở của đại ca, khó có thể vì đại ca phân ưu."

Công Nghi Thiên Ấn nói: "Ta thân là con cháu, chỉ có khi trở thành đệ tử nội môn, mới có thể chân chính trợ giúp được gia tộc. Vất vả nhất thời, có thể giúp ta quen dần với thị phi, kết giao nhân mạch, tìm hiểu tin tức, mày dũa tâm trí."

Công Nghi Thiên Dương lại nói: "Ở trong cốc, công tử thế gia chúng ta vẫn la công tử thế gia, năng lực ứng biến dĩ nhiên không theo kịp người khác."

Công Nghi Thiên Ấn cũng nói thêm: "Không trải qua chút sóng gió, đối với tu luyện võ đạo cũng không có chỗ tốt."

Ngươi một câu ta một câu, làm cho ý tưởng trong đầu Công Nghi Thiên Hà cùng Công Nghi Thiên Hiểu cũng dần rõ lên. Chỉ một thoáng, bọn họ cảm thấy chính mình quyết định đi cùng bọn Công Nghi Thiên Dương và Công Nghi Thiên Ấn là không sai.

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười gật đầu: "Rất tốt, các ngươi cùng Thiên Long Vệ bất đồng, bọn họ là tử vệ của ta, ngày thường phải dựa theo phân phó của ta đi làm rất nhiều việc, từ trong ra ngoài đều trung thành với ta, tiền đồ bản thân đều liên quan tới ta, nhưng các ngươi là con cháu Công Nghi gia, phải dốc sức làm việc, tuyệt đối không thể ỷ vào ta che chở, các ngươi liền có thể an gối vô ưu! Người trong gia tộc, trông coi lẫn nhau, các ngươi lựa chọn như thế, lòng ta rất an ủi!"

Đám người Công Nghi Thiên Dương nghe xong tán thưởng, trong lòng vui mừng, trên mặt cũng tươi cười lên.

––– dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, không thể không để lộ hỉ nộ ra ngoài. Có huynh trưởng bọn họ kính trọng khen ngợi, làm sao bọn hắn có thể khống chế được?

Cố Tá đứng một bên nhìn, cũng không thấy kì quái.

Nhân sinh a, người nào có mị lực người đó thắng.... Dù hắn thân mang hệ thống cũng không có biện pháp chống cự loại hào quang này, một thế hệ tuổi trẻ lớn lên trong các sự tích truyền kì về đại ca, làm sao có thể cầm cự được chứ? Haiz.....

Dù sao, người như vậy càng nhiều càng tốt.

Công Nghi Minh Hà lúc này cũng lên tiếng, giọng nói trong trẻo, tươi cười xinh đẹp: "Đại ca, ta cũng đi tạp dịch phường."

Lời vừa xuất khẩu, Công Nghi Thiên Hành chưa kịp nói gì, Cố Tá đã giành trước: "Minh Hà không được!"

Công Nghi Minh Hà kinh ngạc: "Vì.... Vì cái gì?"

Cố Tá có chút ngược ngùng nhìn Công Nghi Thiên Hành liếc mắt một cái.

Công Nghi Thiên Hành ánh mắt lay động, nhìn về phía Công Nghi Minh Hà nói: "Tiểu muội đúng là không thể."

Công Nghi Minh Hà thấy hai vị ca ca đều cự tuyệt, càng thêm khó hiểu.

Công Nghi Thiên Hành nói: "Minh Hà tuổi còn nhỏ, thực lực cũng không đủ, trong tạp dịch phường cơ hồ không có nữ tử, muội đến đó, rất không thỏa đáng."

Cố Tá cũng là nghĩ vậy: "Đám người Thiên Dương cũng liền thôi, bọn họ ở tạp dịch phường có thể không phải cường đại nhất, nhưng vài người liên hợp lại, cũng có năng lực tự bảo vệ mình. Đúng như đại ca nói, trong tông môn có rất nhiều nữ đệ tử bản lĩnh cao cường, ta cũng hy vọng Minh Hà có thể sớm đạt được bản lĩnh hành tẩu một mình, nhưng không phải hôm nay. Ít nhất, muội phải tu luyện được mấy môn võ kỹ lợi hại, tập luyện từng tâm pháp một, nếu không muội đến tạp dịch phường, chính là đưa dê vào miệng cọp...."

Mấy người Công Nghi Thiên Dương cũng đều nói: "Hai vị huynh trưởng nói đúng, Minh Hà không thể!"

Công Nghi Minh Hà có chút uể oải.

Bất quá nàng rất nhanh hiểu được là do mình quá vội, tạp dịch phường là nơi các ca ca có thể tôi luyện, nhưng với nàng mà nói, không khác đầm rồng hang hổ. Nàng cũng muốn rèn luyện chính mình, nhưng không cần dùng phương thức giống như các ca ca, cũng không cần vì chứng minh cái gì, mà phải một hai làm được.

Cho nên, Công Nghi Minh Hà liền nói: "Vâng, ta liền ở lại trong sơn cốc."

Công Nghi Thiên Hành thấy nàng thụ giáo, ngữ khí cũng ôn hòa chút: "Ta sẽ cho muội mấy bộ võ kỹ, muội cứ ở trong phạm vị sơn cốc này, tập luyện cho tốt là được."

Công Nghi Minh Hà lập tức cao hứng: "Vâng! Đại ca!"

Giải quyết xong chuyện này, Cố Tá cũng cảm thấy thoải mái. Chờ Công Nghi Minh Hà có thực lực nhất định, lại thả nàng rèn luyện cũng không muộn. Đến lúc đó, tin rằng nàng có thể đạt được tiến bộ vượt bật.

Công Nghi Thiên Hành mang theo Cố Tá đi qua một bên, muốn thương lượng chút chuyện.

Cố Tá khó hiểu: "Đại ca, sao vậy?"

Công Nghi Thiên Hành suy tư: "Không biết vì sao, ta cảm thấy một hồi ám sát trước kia, có chút không ổn."

Cố Tá nhớ tới bọn họ phân tích vừa rồi, cũng cảm thấy quái quái, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, lại cũng không nghĩ ra có gì không thích hợp.

Nhưng mà, Cố Tá một chút cũng không lơi là cảnh giác.

Tinh thân lực của hắn, lực quan sát của đại ca hắn, đều rất mạnh.

Nếu đại ca hắn cảm thấy không thích hợp, tất nhiên lực quan sát sẽ nổi lên tác dụng, chỉ là nhất thời không thấy tới manh mối mà thôi, còn hắn, tinh thần lực cảm nhận được nguy hiểm tiềm tàng, đương nhiên cũng không phải là ảo giác.

Như vậy, khẳng định bọn họ đã bỏ lỡ thứ gì đó rồi.

Cố Tá chần chờ một lát, nói: "Đại ca, hôm nay ngoại trừ gặp thích khách, còn có chuyện gì đáng chú ý hay không?"

___________________

Cám: —_____________—

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau