Chương 202: Diệt sạch nạn trộm cướp
Edit: Cám ( Tracy_Vitieubao)
Công Nghi Thiên Hành ăn vào một viên Nặc Tức Đan, an tĩnh mà nằm dưới tán một gốc cây to.
Bóng râm cây chiếu xuống che đậy y kín mít, hơn nữa hiện tại hơi thở y hoàn toàn hư vô, ngay cả côn trùng bay ngang, đều không cảm giác được sự tồn tại của y.
–– Nặc Tức Đan đúng là một loại đan dược có thể che giấu hơi thở Tiên Thiên Võ giả, ngoại trừ Võ giả Thoát Phàm cảnh trở lên, thì không ai có thể phát hiện được.
Loại đan dược này tác dụng không nhiều, nhưng đối với người cảnh giới, lại là vũ khí sắc bén dùng để đánh lén cùng ẩn náo. Cố Tá phải cẩn thận suy xét mới tìm ra được loại đan dược này, muốn để cho Công Nghi Thiên Hành dưới mọi loại tình huống nguy nan đều có thể tự bảo vệ chính mình.
Hiện giờ, chính là lúc Công Nghi Thiên Hành cần dùng đến thứ này.
Hơn hai trăm đạo tặc Hậu Thiên, còn có đạo tặc Tiên Thiên cảnh giới cao ơn mình, lại thêm một phỉ chủ Tiên Thiên cửu trọng! Nếu thật sự cùng bọn họ chính diện đối địch, dù Công Nghi Thiên Hành tự tin bản thân thực lực siêu việt trong cùng cảnh giới, cũng hoàn toàn không có phần thắng. Lấy sự thông tuệ của y, đương nhiên sẽ không dùng điểm yếu của mình cùng kẻ địch ganh đua rồi.
Bởi vậy Công Nghi Thiên Hành liền tính toán, chia ra đánh, ngầm tập sát!
Đơn giản mà nói chính là tiếp tục đánh lén a!
Những đạo tặc đó sau khi vào núi, phỉ chủ hạ lệnh tra xét mỗi tấc đất đều phải tìm ra tung tích đám người Công Nghi Thiên Hành, như vậy bọn họ không có khả năng ở cùng một chỗ với nhau, mà bắt đầu chia nhau ra tìm kiếm, một tiểu đội chừng mười mấy hai mươi người, được Võ giả Tiên Thiên dẫn dắt từ các hướng truy tìm.
Công Nghi Thiên Hành bất động thanh sắc ẩn núp, hơi nghiêng đầu, như muốn nghe ngóng hướng đi của nhóm đạo tặc.
Có lẽ bởi vì đặc thù của thiên đố thân thể, ngũ cảm của Công Nghi Thiên Hành so với Võ giả Tiên Thiên bình thường mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa còn có Cố Tá luyện chế đan dược giúp ngũ cảm càng thêm phóng đại rõ ràng hơn, khiến y trở nên cực kì nhạy bén, âm thanh trong vòng phạm vi trăm dặm đều có thể dễ dàng bị y bắt giữ.
Hiện tại cũng là lúc cần dùng tới.
Không bao lâu, Công Nghi Thiên Hành động.
Dưới sự yểm hộ của tầng tầng cỏ cây, y lặng lẽ tiếp cận Võ giả Tiên Thiên lục trong dẫn đội gần đó, tay trái bắn ra mấy viên Quỷ Đan nổ tung trên mặt đất tản ra nồng đậm hoàng yên, thân mình đồng thời nhanh như chớp, trở tay đem chủy thủ lướt qua cổ Võ giả Tiên Thiên!
Một đội đạo tặc này đều vô thanh vô tức ngã xuống, hóa thành một đống thi thể, hơn nữa thi thể bọn họ còn hủ hóa, không quá bao nhiêu thời gian dưới tác dụng của kịch độc hoàn toàn tan rã ra.
Độc này chính là sương mù hoàng tuyền, là một loại kịch độc vô cùng đáng sợ, Võ giả cảnh giới Hậu Thiên vô pháp ngăn cản, ngay cả Tiên Thiên Võ giả ngũ trọng lục trọng cũng sẽ nhanh chóng bị ăn mòn, nếu muốn mượn chân khí Tiên Thiên để loại bỏ chất độc, nhưng trong thời gian trừ độc này Võ giả Tiên Thiên cũng không hề có kích chống cự.
Công Nghi Thiên Hành lấy ra một cái hồ lô, nhỏ lên thi thể Võ giả Tiên Thiên một ít hóa thi thủy, đem hắn hủy thi diệt tích. Sau đó y nhảy lên, thừa dịp tác dụng Nặc Tức Đan vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đi đến một hướng khác..... Nếu y không nghe lầm, một đội nhân mã cũng trong vòng trăm dặm gần đây.
Y phải nắm lấy cơ hội, thêm một hồi ám sát nữa.
Công Nghi Thiên Hành thay một thân áo dài màu xanh đen, ở trong rừng cây không ngừng xuyên qua.
Y mang theo vô số đan dược, trong đó ít nhất ba phần đều dùng để ám sát có phần thắng rất lớn, cũng nhờ số đan dược đó giúp y bớt đi được rất nhiều chuyện.
Nếu không nhờ thế, y làm sao có khả năng hoàn thành nhiệm vụ lần này chứ? Vốn là còn đang suy nghĩ phải dùng cách gì dẫn nhóm đạo tặc đến, không nghĩ tới nửa đường gặp được huynh muội Lăng thị, hơn nữa hai người họ còn chủ động hợp tác. Đây đúng là trời cao cho cơ hội tốt, nếu y không bắt lấy...thì đúng là không phải Công Nghi Thiên Hành nữa rồi.
Dùng phương pháp tương tự nhau, mỗi lần Công Nghi Thiên Hành nghe ngóng được động tĩnh, liền sẽ lặng lẽ tiếp cận, đem từng nhóm đạo tặc ám sát.
Hai tiểu đội.... Ba tiểu đội.... Năm tiểu đội.....
Ngắn ngủi không đến một canh giờ, tám tiểu đội đạo tặc đã bị y ám sát, tổng số đạo tặc bỏ mạng cũng hơn một trăm bảy tám chục người.
Nói cách khác, An Sơn phỉ bang đều đã thiệt hại hơn phân nửa!
Kế tiếp, Công Nghi Thiên Hành cố tình tránh đi phỉ chủ thực lực mạnh nhất, lại tìm đến mấy Võ giả Thiên Thiên ngũ trọng. Mặc kệ là Võ giả Tiên Thiên lục trọng hay thất trọng, tất cả đều chết dưới ám sát của Công Nghi Thiên Hành.
Bất quá bởi vì người chết càng ngày càng nhiều, những thi thể chưa kị hủ hóa xong dần dần bị người khác phát hiện ra. Mà người phát hiện ra xương người vừa mới hủ hóa một nửa đúng là một Võ giả Tiên Thiên ngũ trọng.
Trong mắt hắn bỗng nhiên co rút lại, giơ tay, liền bắn pháo truyền tin!
Công Nghi Thiên Hành lúc này tránh cách đó không xa, thấy thế ánh mắt khẽ động, vung tay bắn ra mấy viên Quỷ Đan, nháy mắt xông thẳng ra trực tiếp đánh tới Võ giả Tiên Thiên!
Nếu chuyện đã bại lộ, đối với tiểu đội hai mươi người trước mắt này, cũng không có gì phải trốn tránh cả!
Võ giả Tiên Thiên ngũ trọng sao có thể là đối thủ của Công Nghi Thiên Hành? Hắn cũng không nghĩ đến Công Nghi Thiên Hành sẽ đột nhiên xuất hiện, lại cùng hắn chính diện giao chiến, bất ngờ không kịp phòng bị, đầu trực tiếp bị khí kình oanh phá –– thậm chí tiếng kêu thảm thiết trong cổ họng vẫn chưa kịp thốt ra!
Nhóm Võ giả Hậu Thiên phía sau cả người kịch liệt đau đớn, căn bản không kêu nổi thành tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn làn da từng lớp bóc ra, từ trong thân thể phát ra một tiếng "kẽo kẹt", sau đó trong đầu như đình trệ, cái gì cũng đều không biết nữa.
Công Nghi Thiên Hành lập tức rút lui.
Y biết Xà Vĩ Sơn đối với Võ giả mà nói cũng không phải quá lớn, pháo truyền tin đã bắn ra, không bao lâu nữa nhóm đạo tặc sẽ đuổi đến đây, y nếu lại chần chờ nhất định sẽ ngã ở chỗ này.
Lợi dụng Quỷ Đan cũng cần có thời gian chuẩn bị, nếu y không thể ẩn núp mà bị người khác vây sát, lại thêm dưới uy hiếp của Tiên Thiên cửu trọng, y chưa chắc có thể nắm bắt được thời gian.
Bởi vậy Công Nghi Thiên Hành lần thứ hai ăn vào Nặc Tức Đan, lặng yên biến mất trong tầng tầng lá cây dày đậm.
Bốn phương tám hướng, mấy chục đạo tặc sôi nổi chạy tới.
Công Nghi Thiên Hành thấy rất rõ ràng, người cầm đầu kia khí thế kinh người, thực lực uyên thâm, thậm chí hắn mang đến một loại cảm giác uy hiếp đáng sợ, không thể nghi ngờ người này chính là phỉ chủ.
Lúc này phỉ chủ đầy mặt phẫn nộ, ngực không ngừng phập phồng, thanh niên khí chất nham hiểm hung ác đi phía sau cũng cau mày, như có như không mà tránh xa xa phỉ chủ.
Nhóm đạo tặc khác càng bất kham, cơ hồ cũng không dám tiếp cận đại thủ lĩnh của mình. Đơn giản là vì vị thủ lĩnh này của họ hiện tại đã là...lửa giận ngập trời.
Phỉ chủ nhìn thi cốt trên đất đang hòa tan, không khỏi rít gào một tiếng: "Phế vật vô dụng! Dám để người dưới mí mắt của ta giết nhiều cao thủ như vây!"
Liền có một tiểu đầu lĩnh nom nớp lo sợ nói: "Hồi bẩm phỉ chủ, đều là bởi vì kịch độc...."
Phỉ chủ giận không kiềm được: "Cái gì kịch độc, giải độc đan của chúng ta đâu? Không biết ăn vào hay sao hả!"
Một tiểu đầu lĩnh khác nói: "Đều đã ăn rồi, nhưng đối với độc này không có tác dụng a phỉ chủ, người kia không biết từ đâu kiếm được loại độc dược này, cũng quá đáng sợ đi!"
Dần dần, cũng không còn người nào khác đến nữa.
Phỉ chủ trong lòng trầm xuống: "Người đâu? Người đều đi đâu hết rồi? Pháo truyền tin bắn ra, cư nhiên còn không chịu tới đây? Có phải không đem bản tôn đặt vào mắt rồi đúng không hả!"
Cho dù hắn nói như vậy, nhưng vẫn không còn ai đến nữa.
Rốt cuộc cũng có một đạo tặc cẩn thận suy đoán nói: "Có phải hay không bọn họ đều....bị ám toán...."
Phỉ chủ bỗng nhiên bạo khí: "Đi tìm! Đi tìm cho ta!"
Liền có bảy tám đạo tặc lập tức vận chuyển bộ pháp tản ra các hướng, mục đích của bọn họ chính là đi tìm tung tích của những người khác. Đại khái qua nửa canh giờ sau, những người này trở về, trên mặt đều là hoảng sợ cùng hoảng loạn.
"Phỉ chủ, trăm dặm hướng Tây Nam, ta nhìn thấy, thấy được tình huống cũng giống như ở đây...."
"Phỉ chủ, phía Đông Nam cũng..."
"Phía Tây Bắc cũng có...."
"Còn có phía Đông Bắc...."
Trong miệng những người này, cơ hồ đều là cùng một loại tin tức.
Mà tin tức này, đều là tin xấu.
Phỉ chủ từ trạng thái lửa giận ngút trời dần dần ngưng trọng âm trầm như nước, nhưng không một ai cảm thấy hắn không còn phẫn nộ. Ngược lại tất cả mọi người đều hiểu, hắn đã đem phẫn nộ đè nén dưới đáy lòng, so với bộc lộ ra ngoài trước đó lại càng thêm đáng sợ. Đồng thời mọi người cũng đã biết, những nhóm đồng bọn đó của họ đều là lành ít dữ nhiều –– cơ hồ đây không còn là suy đoán nữa, những người đó hẳn là cũng giống như những thi thể bọn họ phát hiện ra, toàn bộ đều bị kịch độc sát hại cả rồi.
Làm sao bây giờ? Nên làm sao bây giờ?
Người đang ẩn nấp trong tối kia thật là quá đáng sợ, cư nhiên chỉ dùng sức lực của vài người, đã khiến An Sơn phỉ bang bọn họ biến thành tình cảnh thê thảm thế này –– bọn họ vẫn còn không biết được, người chân chính làm ra chuyện này căn bản chỉ có một mình Công Nghi Thiên Hành mà thôi.
Chỉ như vậy thôi cũng đã đủ dọa người rồi.
Phỉ chủ hít sâu một hơi: "Từ giờ trở đi, không được tách ra, cẩn thận hành sự."
Đông đảo đạo tặc miễn cưỡng thu lại tâm tư, nhưng sĩ khí đã giảm bớt: "Vâng, phỉ chủ."
Sau đó, phỉ chủ từ bên hông lấy ra một cái túi da, đem dây lưng kéo ra, trực tiếp đem đồ bên trong đổ ra ngoài.
Đó là một con chuột đại khái to bằng nắm tay, toàn thân tuyết trắng, cùng chuột bình thường giống nhau như đúc, chỉ có điểm khác nhau khá nhỏ chính là mũi nó lớn gấp đôi so với chuột bình thường, hơn nữa trên chớp mũi có màu đỏ vàng.
Phỉ chủ trầm giọng: "Đây là Tầm Tung Thử, có thể ngửi được khí tức lưu lại cách đây mấy canh giờ, hơn nữa thông qua khí tức đó có thể tìm được người kia. Bản tôn cũng không xác định được trước đó kẻ kia từng xuất hiện chỗ nào, nhưng nếu vừa rồi người nọ xuất hiện ở đây, dám ám hại người trong phỉ bang ta, Tầm Tung Thử sẽ thay bản tôn tìm ra tung tích hắn, buộc hắn để mạng lại!"
Đông đảo đạo tặc nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự là quá tốt.
Người ở trong tối mới đáng sợ, đánh lén cùng hạ độc mới là dọa người, nhưng nếu có thể tìm được tung tích đối phương, thực lực đối phương cũng không bằng bọn họ, bọn họ lại cũng nhau tiến lên vây sát, như vậy không còn gì phải lo lắng nữa.
Phỉ chủ thấy sĩ khí mọi người gia tăng trở lại, biểu tình hòa hoãn hơn chút. Ngay sau đó hắn đối với Tầm Tung Thử làm thủ quyết, nói một tiếng: "Tầm Tung Thử, đi!"
Tầm Tung Thử liền giống như tên rời cung, vèo một cái vọt tới những thi thể phía trước, mũi liên tiếp rung động, ngửi ngửi khí tức còn lưu lại.
Công Nghi Thiên Hành tự nhiên đem hết thảy thu vào trong mắt, nghe vào trong tai.
Y không hề hoài nghi năng lực của Tầm Tung Thử, thậm chí đối với vật nhỏ này cảm thấy hứng thú, nhưng hiển nhiên trước mắt không phải lúc tiếp tục trốn tránh, nếu không một khí Tầm Tung Thử tìm tới, y chỉ sợ hành tung bại lộ, cuối cùng cơ hội đánh lén cũng không còn.
–– dù là trước đó đã dùng Nặc Tức Đan, nhưng ai biết được đối với Tầm Tung Thử kia có tác dụng hay không chứ?
Công Nghi Thiên Hành thập phần quyết đoán, y lập tức lắc mình, ngón tay liền động, ước chừng có mười mấy viên Quỷ Đan liên tiếp bắn ra, trong nháy mắt nhóm Võ giả Hậu Thiên liền bị luồng hoàng yên nồng đậm bao vây!
Ngay sai đó, nhóm Võ giả Hậu Thiên ùn ùn ngã xuống, Võ giả Tiên Thiên ngũ trọng cách đó tương đối gần cũng cảm thấy thân thể tê rần, cảm giác đau đớn nháy mắt dâng lên, thân thể tê mỏi nặng nề, ý thức đều dần hỗn độn. Bọn họ kinh hãi biến sắc, vội vàng vận chuyển chân khí muốn ngăn cản độc tố tràn lan, cũng muốn đem nó bài trừ ra ngoài!
Phỉ chủ cũng đồng dạng sinh ra cảm giác tê mỏi.
Bất quá dù kịch độc kia lợi hại thế nào, đối với Tiên Thiên cửu trọng tác dụng cũng không quá lớn. Trong giây lát, độc tố đã bị bài trừ hơn phân nửa, độc tố còn sót lại cũng không ảnh hưởng đến hành động của phỉ chủ.
Đương nhiên, phỉ chủ hiện tại cũng không rãnh suy nghĩ chuyện khác.
Lấy nhạy bén của hắn, sau khi bị Quỷ Đan đánh úp liền đã phát hiện ra nơi Công Nghi Thiên Hành đang lẩn trốn! Mà Công Nghi Thiên Hành sớm cũng đã có kế hoạch, thời điểm đánh ra Quỷ Đan bản thân cũng lập tức nhảy ra!
Một đạo khí kình khủng bố xông thẳng về phía phỉ chủ!
Phỉ chủ cơ hồ cũng đồng thời động thủ, cũng rất lâu rồi hắn không tự mình động thủ, nhưng cũng không đại biểu cho cho hắn sơ sót chuyện tu hành, năng lực phản ứng cũng cực kì cao cường.
Hai luồng kình khí ầm ầm chạm vào nhau, phỉ chủ ngoài ý muốn phát hiện ra, một kích vội vàng này của mình cư nhiên cùng đối phương ngang tay? Tuy nói hắn không dốc hết toàn lực, nhưng tiểu tử trước mắt rõ ràng chỉ mới Tiên Thiên tứ trọng –– chút cảnh giới này, làm sao có thể so bì cùng hắn được chứ!
Chỉ một thoáng, phỉ chủ liền hiểu được chính mình đã gặp được Võ giả cấp bậc thiên tài, nói không chừng đối phương là con cháu danh môn, cho nên mới có thể dùng cảnh giới này phát huy năng lực đối chiến vượt cấp.
Nhưng con cháu danh môn thì thế nào?
Người cản đường đều phải chết!
Phỉ chủ tâm trầm xuống, tức khắc đánh ra võ kỹ mạnh nhất Bò Cạp Vương Kính.
Đây vốn dĩ là phương pháp hắn dùng để trấn áp chúng đạo tặc cường hãn, lúc này dù đối thủ cảnh giới kém xa mình, hắn cũng lập tức sử dụng chiêu này không dám coa chút chậm trễ.
Chỉ thấy hắn giống như một con bò cạp khổng lồ, cả người nhanh như chớp, dũng mãnh công kích Công Nghi Thiên Hành. Mỗi một chiêu đánh ra, phảng phất như đuôi bọ cạp đang đông đưa qua lại, khí kình càn quét bốn phía, thoang thoảng một mùi tanh nồng –– khi tu hành loại khí kình này, hắn phải không ngừng hấp thu từng lượng nhỏ độc tố, khiến cho công kích càng trở nên đáng sợ.
Công Nghi Thiên Hành thấy thể, biểu tình hơi động.
Võ kỹ mang độc?
Khó tránh vừa rồi phỉ chủ có thể nhanh chóng thoát khỏi độc tố Quỷ Đan.
Bất quá, võ kỹ chứa độc, y cũng có!
Một bộ cốt châu trong thân thể Công Nghi Thiên Hành đã bị nhuộm thành màu đen, bên trong cất chứa đều alf kịch độc, chỉ cần tâm vừa động, những độc tố đó sẽ kích phát ra theo khí kình, hóa thành một loại sức mạng có tính ăn mòn cao.
Đặc biết thời gian gần đây y không ngừng sử dụng Quỷ Đan, đối với phương pháp thao tác độc tố trong thân thể cũng có thêm hiểu biết mới.
Chỉ một thoáng, khí thế Công Nghi Thiên Hành dâng lên.
Loại khí thế này của Công Nghi Thiên Hành mang theo hương vị khủng bố bình thường không có, tựa như có vô số sát niệm tràn ngập mùi tanh bạo ngược, khiến khí chất y biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Mấy trăm người chết trong tay y, sát khí của sự tử vong vô ý được y hấp thụ, đồng dạng cũng trở thành một một phần trong thân thể.
Hiện tại cũng hóa thành một phần khí thế cuồng bạo này.
Công Nghi Thiên Hành một quyền đánh ra.
Trong quyền mang theo một loại sát khí bạo ngược đánh sâu vào!
Phỉ chủ cùng Công Nghi Thiên Hành lần thứ hai va chạm.
Phỉ chủ luyện bò cạp độc, khí kình Công Nghi Thiên Hành cũng mang theo độc, sau khi va chạm phát ra từng tiếng "chi chi" vô cùng quỷ dị, đó không phải là âm thanh một loại võ kỹ va chạm nhau, ngược lại giống như tiếng động cắn xé, ăn mòn lẫn nhau, cực kì quỷ dị.
Nhưng hai người không vì va chạm mà đình chỉ động tác, bọn họ ngược lại càng tiến thêm một bước, bắt đầu hung hãn công kích lẫn nhau!
Công Nghi Thiên Hành vẫn dùng quyền đối kháng.
Từng quyền chạm vào da thịt, mỗi quyền so với trước đều hung hiểm hơn, vô cùng hung hãn.
Không thể nghi ngờ, bộ dạng hung hãn ra quyền kia không phù hợp với diện mạo cùng khí chất của y lắm, nhưng hiện tại trong mắt y lập lòe ánh sáng hưng phấn, muốn tận hưởng cảm giác cùng phỉ chủ chiến đấu!
Mà tình cảnh của phỉ chủ lại bất đồng.
Hắn vì báo thù mà đến, hắn muốn nhanh chóng giết chết Công Nghi Thiên Hành để xả giận!
Chút tâm cảnh khác biết nhỏ này, tạo thành tình thế Công Nghi Thiên Hành càng đánh càng hăng, cùng với phỉ chủ không che giấu được tia nôn nóng.
Nhưng sức mạnh Công Nghi Thiên Hành vẫn còn gia tăng.
"Phanh phanh phanh! Phanh phanh!"
Thanh thế giao chiến cực kì to lớn.
Công Nghi Thiên Hành vô cùng bình tĩnh, nhìn ra được chỗ hở sau khi phỉ chủ mỗi lần ra tay, mãnh liệt công kích vào đó. Thời điểm ra quyền, y cũng phát hiện thế quyền của chính mình ở mức độ nào đó đã xảy ra biến hóa kịch liệt.
Tựa hồ trong mỗi quyền, sát khí so với trước càng nồng đậm hơn, mỗi quyền đánh ra, kịch độc trong khí kình cũng xảy ra biến hóa vi diệu.
Sát khí cùng kịch độc kết hợp, hình thành một lực lượng quỷ dị, cùng khí huyết cuồn cuộn kết hợp lẫn nhau, mơ hồ tạo thành một loại khí kình màu đổ tươi.
Khí kình như vậy theo mỗi quyền không ngừng hoàn thiện hơn.
Đồng thời cũng mang đến áp lực càng lớn cho phỉ chủ.
Dần dần, phỉ chủ hoảng sợ khi phát hiện mình rơi vào thế hạ phong, ngược lại khí thế Công Nghi Thiên Hành so với vừa rồi càng cường hãn gấp đôi!
Cốt châu trong cơ thể Công Nghi Thiên Hành sung sướng kêu gào, chân khí đánh sâu vào huyệt khiếu, dưới tình huống lĩnh ngộ thực chiến này, nhanh chóng hình thành Thiên Cương Cốt châu!
Trong đầu đột nhiên ầm vang một tiếng, Công Nghi Thiên Hành cảm thấy sức mạnh của mình càng cường đại hơn, thân thể càng thêm cường kiện, khí huyết sụt sôi, chân khí dâng trào.
Y đột phá! Ngay tại thời điểm thành, trở thành Võ giả Tiên Thiên ngũ trọng!
Trong mắt phỉ chủ hiện lên một tia hoảng loạn.
Ngay sau đó hắn bình tâm, thoát khỏi trận đấu lui về sau, cười dữ tợn chụp lấy đan điền chính mình.
Giờ khắc này, hơi thở trên người hắn cũng bạo trướng!
Công Nghi Thiên Hành ánh mắt trầm xuống.
Y có thể cảm giác được cảnh giới phỉ chủ đang nhanh chóng hướng tới Thoát Phàm cảnh, dù sao trước đó hắn cũng đã là Tiên Thiên cửu trọng đỉnh! Hiện tại, hắn muốn dùng áp lực kích thích chính mình đột phá Thoát Phàm cảnh!
Công Nghi Thiên Hành há có thể cho phép chuyện đó xảy ra sao?
Y trực tiếp thả người bay lên, khẩn cấp ra tay.
Lần này không đơn giản chỉ là sử dụng nắm tay, rất nhiều võ kỹ đều được nhất nhất dùng ra, khiến cho phỉ chủ không kịp trở tay, lại càng vì lực lượng chấn động này làm hắn mấy lần hụt hơi không thể ngưng thần.
Công Nghi Thiên Hành biết chuyện hiện tại cần làm chính là tranh thủ đoạt lấy thời gian!
Mau! Mau! Mau!
Tốc độ y càng nhanh, thì phỉ chủ càng không thể tập trung sức mạnh đột phá được!
Sự thật đúng là như thế, Công Nghi Thiên Hành đột phá chỉ trong nháy mắt, mà phỉ chủ chỉ vừa mới bắt đầu đột phá, đã bị Công Nghi Thiên Hành công kích liên tiếp khiến hắn nghẹn đến hộc máu.
Sau đó, cảnh giới phỉ chủ vọt đến mức tiếp cận Thoát Phàm cảnh liền đình chỉ.
Giờ phút này, phỉ chủ chỉ có thể coi như là nửa bước Thoát Phàm cảnh mà thôi.
Công Nghi Thiên Hành cảm nhận khí tức phỉ chủ một chút, lại nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó y lui về sau, ăn vào một viên đan dược.
Phải tốc chiến tốc thắng, tuy rằng Công Nghi Thiên Hành muốn nhân cơ hội này cùng đối thủ tôi luyện quyền kỹ chính mình vừa mới lĩnh ngộ kia, chỉ đáng tiếc hiện tại không phải lúc thích hợp.
Công Nghi Thiên Hành trước nay không phải người ngu xuẩn, tự nhiên sẽ không làm ra loại chuyện thừa thảy tốn thời gian, ngược lại khiến cho đối phương có cơ hội chuyển bại thành thắng –– cho dù phỉ chủ còn có át chủ bài, y nhất định cũng sẽ không cho đối phương có thời gian đem ra sử dụng!
Trong chớp mắt, Công Nghi Thiên Hành liền vọt đến gần phỉ chủ.
Phỉ chủ trong lòng rùng mình.
Hắn thế nhưng không cảm giác được Công Nghi Thiên Hành tiếp cận mình! Thằng nhãi này quá nhanh!
Mà chờ sau khi Công Nghi Thiên Hành đến gần, phỉ chủ mới phát hiện lúc này Công Nghi Thiên Hành cả người Công Nghi Thiên Hành đều nhiễm một thằng kim hồng.
Đồng thời, thời tiết bỗng nhiên trở nên nóng hơn.
Không đúng! Đây là nhiệt lượng do Công Nghi Thiên Hành mang đến!
Khí thế Công Nghi Thiên Hành sau khi đột phá cư nhiên so với trước đó gia tăng không dưới mười lần.
Này đến tột cùng là –––
Khi tiếp cận Công Nghi Thiên Hành, cả người như bị tầng ánh sáng kim hồng kia bao phủ lấy, phỉ chủ cảm thấy cực kì quỷ dị, hắn điều động lực lượng toàn thân, muốn thi triển công kích mạnh nhất....
Chính là cổ sức mạnh kim hồng kia đều tất cả nuốt chửng hết.
Đến cuối cùng, phỉ chủ cũng không thể sử dụng công kích được cho là mạnh nhất của mình chạm đến Công Nghi Thiên Hành, cứ như vậy bị một luồng nhiệt lượng đáng sợ thiêu đốt, đốt xương cốt cũng không còn.
Luồng ánh sáng kim hồng kia đáp trên mặt đất, đột nhiên tan đi.
Tại chỗ chỉ còn lại một mình Công Nghi Thiên Hành quanh thân tỏa sáng như ánh mặt trời.
Một nơi khác, người mới vừa bàn chuyện sinh ý tốt với Tân thành chủ –– Cố Tá bắt đầu lựa chọn linh dược.
_____________
Cám: thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, nhưng cuộc sống của tui lại vô cùng buồn chán cùng tẻ nhạt!
Công Nghi Thiên Hành ăn vào một viên Nặc Tức Đan, an tĩnh mà nằm dưới tán một gốc cây to.
Bóng râm cây chiếu xuống che đậy y kín mít, hơn nữa hiện tại hơi thở y hoàn toàn hư vô, ngay cả côn trùng bay ngang, đều không cảm giác được sự tồn tại của y.
–– Nặc Tức Đan đúng là một loại đan dược có thể che giấu hơi thở Tiên Thiên Võ giả, ngoại trừ Võ giả Thoát Phàm cảnh trở lên, thì không ai có thể phát hiện được.
Loại đan dược này tác dụng không nhiều, nhưng đối với người cảnh giới, lại là vũ khí sắc bén dùng để đánh lén cùng ẩn náo. Cố Tá phải cẩn thận suy xét mới tìm ra được loại đan dược này, muốn để cho Công Nghi Thiên Hành dưới mọi loại tình huống nguy nan đều có thể tự bảo vệ chính mình.
Hiện giờ, chính là lúc Công Nghi Thiên Hành cần dùng đến thứ này.
Hơn hai trăm đạo tặc Hậu Thiên, còn có đạo tặc Tiên Thiên cảnh giới cao ơn mình, lại thêm một phỉ chủ Tiên Thiên cửu trọng! Nếu thật sự cùng bọn họ chính diện đối địch, dù Công Nghi Thiên Hành tự tin bản thân thực lực siêu việt trong cùng cảnh giới, cũng hoàn toàn không có phần thắng. Lấy sự thông tuệ của y, đương nhiên sẽ không dùng điểm yếu của mình cùng kẻ địch ganh đua rồi.
Bởi vậy Công Nghi Thiên Hành liền tính toán, chia ra đánh, ngầm tập sát!
Đơn giản mà nói chính là tiếp tục đánh lén a!
Những đạo tặc đó sau khi vào núi, phỉ chủ hạ lệnh tra xét mỗi tấc đất đều phải tìm ra tung tích đám người Công Nghi Thiên Hành, như vậy bọn họ không có khả năng ở cùng một chỗ với nhau, mà bắt đầu chia nhau ra tìm kiếm, một tiểu đội chừng mười mấy hai mươi người, được Võ giả Tiên Thiên dẫn dắt từ các hướng truy tìm.
Công Nghi Thiên Hành bất động thanh sắc ẩn núp, hơi nghiêng đầu, như muốn nghe ngóng hướng đi của nhóm đạo tặc.
Có lẽ bởi vì đặc thù của thiên đố thân thể, ngũ cảm của Công Nghi Thiên Hành so với Võ giả Tiên Thiên bình thường mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa còn có Cố Tá luyện chế đan dược giúp ngũ cảm càng thêm phóng đại rõ ràng hơn, khiến y trở nên cực kì nhạy bén, âm thanh trong vòng phạm vi trăm dặm đều có thể dễ dàng bị y bắt giữ.
Hiện tại cũng là lúc cần dùng tới.
Không bao lâu, Công Nghi Thiên Hành động.
Dưới sự yểm hộ của tầng tầng cỏ cây, y lặng lẽ tiếp cận Võ giả Tiên Thiên lục trong dẫn đội gần đó, tay trái bắn ra mấy viên Quỷ Đan nổ tung trên mặt đất tản ra nồng đậm hoàng yên, thân mình đồng thời nhanh như chớp, trở tay đem chủy thủ lướt qua cổ Võ giả Tiên Thiên!
Một đội đạo tặc này đều vô thanh vô tức ngã xuống, hóa thành một đống thi thể, hơn nữa thi thể bọn họ còn hủ hóa, không quá bao nhiêu thời gian dưới tác dụng của kịch độc hoàn toàn tan rã ra.
Độc này chính là sương mù hoàng tuyền, là một loại kịch độc vô cùng đáng sợ, Võ giả cảnh giới Hậu Thiên vô pháp ngăn cản, ngay cả Tiên Thiên Võ giả ngũ trọng lục trọng cũng sẽ nhanh chóng bị ăn mòn, nếu muốn mượn chân khí Tiên Thiên để loại bỏ chất độc, nhưng trong thời gian trừ độc này Võ giả Tiên Thiên cũng không hề có kích chống cự.
Công Nghi Thiên Hành lấy ra một cái hồ lô, nhỏ lên thi thể Võ giả Tiên Thiên một ít hóa thi thủy, đem hắn hủy thi diệt tích. Sau đó y nhảy lên, thừa dịp tác dụng Nặc Tức Đan vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đi đến một hướng khác..... Nếu y không nghe lầm, một đội nhân mã cũng trong vòng trăm dặm gần đây.
Y phải nắm lấy cơ hội, thêm một hồi ám sát nữa.
Công Nghi Thiên Hành thay một thân áo dài màu xanh đen, ở trong rừng cây không ngừng xuyên qua.
Y mang theo vô số đan dược, trong đó ít nhất ba phần đều dùng để ám sát có phần thắng rất lớn, cũng nhờ số đan dược đó giúp y bớt đi được rất nhiều chuyện.
Nếu không nhờ thế, y làm sao có khả năng hoàn thành nhiệm vụ lần này chứ? Vốn là còn đang suy nghĩ phải dùng cách gì dẫn nhóm đạo tặc đến, không nghĩ tới nửa đường gặp được huynh muội Lăng thị, hơn nữa hai người họ còn chủ động hợp tác. Đây đúng là trời cao cho cơ hội tốt, nếu y không bắt lấy...thì đúng là không phải Công Nghi Thiên Hành nữa rồi.
Dùng phương pháp tương tự nhau, mỗi lần Công Nghi Thiên Hành nghe ngóng được động tĩnh, liền sẽ lặng lẽ tiếp cận, đem từng nhóm đạo tặc ám sát.
Hai tiểu đội.... Ba tiểu đội.... Năm tiểu đội.....
Ngắn ngủi không đến một canh giờ, tám tiểu đội đạo tặc đã bị y ám sát, tổng số đạo tặc bỏ mạng cũng hơn một trăm bảy tám chục người.
Nói cách khác, An Sơn phỉ bang đều đã thiệt hại hơn phân nửa!
Kế tiếp, Công Nghi Thiên Hành cố tình tránh đi phỉ chủ thực lực mạnh nhất, lại tìm đến mấy Võ giả Thiên Thiên ngũ trọng. Mặc kệ là Võ giả Tiên Thiên lục trọng hay thất trọng, tất cả đều chết dưới ám sát của Công Nghi Thiên Hành.
Bất quá bởi vì người chết càng ngày càng nhiều, những thi thể chưa kị hủ hóa xong dần dần bị người khác phát hiện ra. Mà người phát hiện ra xương người vừa mới hủ hóa một nửa đúng là một Võ giả Tiên Thiên ngũ trọng.
Trong mắt hắn bỗng nhiên co rút lại, giơ tay, liền bắn pháo truyền tin!
Công Nghi Thiên Hành lúc này tránh cách đó không xa, thấy thế ánh mắt khẽ động, vung tay bắn ra mấy viên Quỷ Đan, nháy mắt xông thẳng ra trực tiếp đánh tới Võ giả Tiên Thiên!
Nếu chuyện đã bại lộ, đối với tiểu đội hai mươi người trước mắt này, cũng không có gì phải trốn tránh cả!
Võ giả Tiên Thiên ngũ trọng sao có thể là đối thủ của Công Nghi Thiên Hành? Hắn cũng không nghĩ đến Công Nghi Thiên Hành sẽ đột nhiên xuất hiện, lại cùng hắn chính diện giao chiến, bất ngờ không kịp phòng bị, đầu trực tiếp bị khí kình oanh phá –– thậm chí tiếng kêu thảm thiết trong cổ họng vẫn chưa kịp thốt ra!
Nhóm Võ giả Hậu Thiên phía sau cả người kịch liệt đau đớn, căn bản không kêu nổi thành tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn làn da từng lớp bóc ra, từ trong thân thể phát ra một tiếng "kẽo kẹt", sau đó trong đầu như đình trệ, cái gì cũng đều không biết nữa.
Công Nghi Thiên Hành lập tức rút lui.
Y biết Xà Vĩ Sơn đối với Võ giả mà nói cũng không phải quá lớn, pháo truyền tin đã bắn ra, không bao lâu nữa nhóm đạo tặc sẽ đuổi đến đây, y nếu lại chần chờ nhất định sẽ ngã ở chỗ này.
Lợi dụng Quỷ Đan cũng cần có thời gian chuẩn bị, nếu y không thể ẩn núp mà bị người khác vây sát, lại thêm dưới uy hiếp của Tiên Thiên cửu trọng, y chưa chắc có thể nắm bắt được thời gian.
Bởi vậy Công Nghi Thiên Hành lần thứ hai ăn vào Nặc Tức Đan, lặng yên biến mất trong tầng tầng lá cây dày đậm.
Bốn phương tám hướng, mấy chục đạo tặc sôi nổi chạy tới.
Công Nghi Thiên Hành thấy rất rõ ràng, người cầm đầu kia khí thế kinh người, thực lực uyên thâm, thậm chí hắn mang đến một loại cảm giác uy hiếp đáng sợ, không thể nghi ngờ người này chính là phỉ chủ.
Lúc này phỉ chủ đầy mặt phẫn nộ, ngực không ngừng phập phồng, thanh niên khí chất nham hiểm hung ác đi phía sau cũng cau mày, như có như không mà tránh xa xa phỉ chủ.
Nhóm đạo tặc khác càng bất kham, cơ hồ cũng không dám tiếp cận đại thủ lĩnh của mình. Đơn giản là vì vị thủ lĩnh này của họ hiện tại đã là...lửa giận ngập trời.
Phỉ chủ nhìn thi cốt trên đất đang hòa tan, không khỏi rít gào một tiếng: "Phế vật vô dụng! Dám để người dưới mí mắt của ta giết nhiều cao thủ như vây!"
Liền có một tiểu đầu lĩnh nom nớp lo sợ nói: "Hồi bẩm phỉ chủ, đều là bởi vì kịch độc...."
Phỉ chủ giận không kiềm được: "Cái gì kịch độc, giải độc đan của chúng ta đâu? Không biết ăn vào hay sao hả!"
Một tiểu đầu lĩnh khác nói: "Đều đã ăn rồi, nhưng đối với độc này không có tác dụng a phỉ chủ, người kia không biết từ đâu kiếm được loại độc dược này, cũng quá đáng sợ đi!"
Dần dần, cũng không còn người nào khác đến nữa.
Phỉ chủ trong lòng trầm xuống: "Người đâu? Người đều đi đâu hết rồi? Pháo truyền tin bắn ra, cư nhiên còn không chịu tới đây? Có phải không đem bản tôn đặt vào mắt rồi đúng không hả!"
Cho dù hắn nói như vậy, nhưng vẫn không còn ai đến nữa.
Rốt cuộc cũng có một đạo tặc cẩn thận suy đoán nói: "Có phải hay không bọn họ đều....bị ám toán...."
Phỉ chủ bỗng nhiên bạo khí: "Đi tìm! Đi tìm cho ta!"
Liền có bảy tám đạo tặc lập tức vận chuyển bộ pháp tản ra các hướng, mục đích của bọn họ chính là đi tìm tung tích của những người khác. Đại khái qua nửa canh giờ sau, những người này trở về, trên mặt đều là hoảng sợ cùng hoảng loạn.
"Phỉ chủ, trăm dặm hướng Tây Nam, ta nhìn thấy, thấy được tình huống cũng giống như ở đây...."
"Phỉ chủ, phía Đông Nam cũng..."
"Phía Tây Bắc cũng có...."
"Còn có phía Đông Bắc...."
Trong miệng những người này, cơ hồ đều là cùng một loại tin tức.
Mà tin tức này, đều là tin xấu.
Phỉ chủ từ trạng thái lửa giận ngút trời dần dần ngưng trọng âm trầm như nước, nhưng không một ai cảm thấy hắn không còn phẫn nộ. Ngược lại tất cả mọi người đều hiểu, hắn đã đem phẫn nộ đè nén dưới đáy lòng, so với bộc lộ ra ngoài trước đó lại càng thêm đáng sợ. Đồng thời mọi người cũng đã biết, những nhóm đồng bọn đó của họ đều là lành ít dữ nhiều –– cơ hồ đây không còn là suy đoán nữa, những người đó hẳn là cũng giống như những thi thể bọn họ phát hiện ra, toàn bộ đều bị kịch độc sát hại cả rồi.
Làm sao bây giờ? Nên làm sao bây giờ?
Người đang ẩn nấp trong tối kia thật là quá đáng sợ, cư nhiên chỉ dùng sức lực của vài người, đã khiến An Sơn phỉ bang bọn họ biến thành tình cảnh thê thảm thế này –– bọn họ vẫn còn không biết được, người chân chính làm ra chuyện này căn bản chỉ có một mình Công Nghi Thiên Hành mà thôi.
Chỉ như vậy thôi cũng đã đủ dọa người rồi.
Phỉ chủ hít sâu một hơi: "Từ giờ trở đi, không được tách ra, cẩn thận hành sự."
Đông đảo đạo tặc miễn cưỡng thu lại tâm tư, nhưng sĩ khí đã giảm bớt: "Vâng, phỉ chủ."
Sau đó, phỉ chủ từ bên hông lấy ra một cái túi da, đem dây lưng kéo ra, trực tiếp đem đồ bên trong đổ ra ngoài.
Đó là một con chuột đại khái to bằng nắm tay, toàn thân tuyết trắng, cùng chuột bình thường giống nhau như đúc, chỉ có điểm khác nhau khá nhỏ chính là mũi nó lớn gấp đôi so với chuột bình thường, hơn nữa trên chớp mũi có màu đỏ vàng.
Phỉ chủ trầm giọng: "Đây là Tầm Tung Thử, có thể ngửi được khí tức lưu lại cách đây mấy canh giờ, hơn nữa thông qua khí tức đó có thể tìm được người kia. Bản tôn cũng không xác định được trước đó kẻ kia từng xuất hiện chỗ nào, nhưng nếu vừa rồi người nọ xuất hiện ở đây, dám ám hại người trong phỉ bang ta, Tầm Tung Thử sẽ thay bản tôn tìm ra tung tích hắn, buộc hắn để mạng lại!"
Đông đảo đạo tặc nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự là quá tốt.
Người ở trong tối mới đáng sợ, đánh lén cùng hạ độc mới là dọa người, nhưng nếu có thể tìm được tung tích đối phương, thực lực đối phương cũng không bằng bọn họ, bọn họ lại cũng nhau tiến lên vây sát, như vậy không còn gì phải lo lắng nữa.
Phỉ chủ thấy sĩ khí mọi người gia tăng trở lại, biểu tình hòa hoãn hơn chút. Ngay sau đó hắn đối với Tầm Tung Thử làm thủ quyết, nói một tiếng: "Tầm Tung Thử, đi!"
Tầm Tung Thử liền giống như tên rời cung, vèo một cái vọt tới những thi thể phía trước, mũi liên tiếp rung động, ngửi ngửi khí tức còn lưu lại.
Công Nghi Thiên Hành tự nhiên đem hết thảy thu vào trong mắt, nghe vào trong tai.
Y không hề hoài nghi năng lực của Tầm Tung Thử, thậm chí đối với vật nhỏ này cảm thấy hứng thú, nhưng hiển nhiên trước mắt không phải lúc tiếp tục trốn tránh, nếu không một khí Tầm Tung Thử tìm tới, y chỉ sợ hành tung bại lộ, cuối cùng cơ hội đánh lén cũng không còn.
–– dù là trước đó đã dùng Nặc Tức Đan, nhưng ai biết được đối với Tầm Tung Thử kia có tác dụng hay không chứ?
Công Nghi Thiên Hành thập phần quyết đoán, y lập tức lắc mình, ngón tay liền động, ước chừng có mười mấy viên Quỷ Đan liên tiếp bắn ra, trong nháy mắt nhóm Võ giả Hậu Thiên liền bị luồng hoàng yên nồng đậm bao vây!
Ngay sai đó, nhóm Võ giả Hậu Thiên ùn ùn ngã xuống, Võ giả Tiên Thiên ngũ trọng cách đó tương đối gần cũng cảm thấy thân thể tê rần, cảm giác đau đớn nháy mắt dâng lên, thân thể tê mỏi nặng nề, ý thức đều dần hỗn độn. Bọn họ kinh hãi biến sắc, vội vàng vận chuyển chân khí muốn ngăn cản độc tố tràn lan, cũng muốn đem nó bài trừ ra ngoài!
Phỉ chủ cũng đồng dạng sinh ra cảm giác tê mỏi.
Bất quá dù kịch độc kia lợi hại thế nào, đối với Tiên Thiên cửu trọng tác dụng cũng không quá lớn. Trong giây lát, độc tố đã bị bài trừ hơn phân nửa, độc tố còn sót lại cũng không ảnh hưởng đến hành động của phỉ chủ.
Đương nhiên, phỉ chủ hiện tại cũng không rãnh suy nghĩ chuyện khác.
Lấy nhạy bén của hắn, sau khi bị Quỷ Đan đánh úp liền đã phát hiện ra nơi Công Nghi Thiên Hành đang lẩn trốn! Mà Công Nghi Thiên Hành sớm cũng đã có kế hoạch, thời điểm đánh ra Quỷ Đan bản thân cũng lập tức nhảy ra!
Một đạo khí kình khủng bố xông thẳng về phía phỉ chủ!
Phỉ chủ cơ hồ cũng đồng thời động thủ, cũng rất lâu rồi hắn không tự mình động thủ, nhưng cũng không đại biểu cho cho hắn sơ sót chuyện tu hành, năng lực phản ứng cũng cực kì cao cường.
Hai luồng kình khí ầm ầm chạm vào nhau, phỉ chủ ngoài ý muốn phát hiện ra, một kích vội vàng này của mình cư nhiên cùng đối phương ngang tay? Tuy nói hắn không dốc hết toàn lực, nhưng tiểu tử trước mắt rõ ràng chỉ mới Tiên Thiên tứ trọng –– chút cảnh giới này, làm sao có thể so bì cùng hắn được chứ!
Chỉ một thoáng, phỉ chủ liền hiểu được chính mình đã gặp được Võ giả cấp bậc thiên tài, nói không chừng đối phương là con cháu danh môn, cho nên mới có thể dùng cảnh giới này phát huy năng lực đối chiến vượt cấp.
Nhưng con cháu danh môn thì thế nào?
Người cản đường đều phải chết!
Phỉ chủ tâm trầm xuống, tức khắc đánh ra võ kỹ mạnh nhất Bò Cạp Vương Kính.
Đây vốn dĩ là phương pháp hắn dùng để trấn áp chúng đạo tặc cường hãn, lúc này dù đối thủ cảnh giới kém xa mình, hắn cũng lập tức sử dụng chiêu này không dám coa chút chậm trễ.
Chỉ thấy hắn giống như một con bò cạp khổng lồ, cả người nhanh như chớp, dũng mãnh công kích Công Nghi Thiên Hành. Mỗi một chiêu đánh ra, phảng phất như đuôi bọ cạp đang đông đưa qua lại, khí kình càn quét bốn phía, thoang thoảng một mùi tanh nồng –– khi tu hành loại khí kình này, hắn phải không ngừng hấp thu từng lượng nhỏ độc tố, khiến cho công kích càng trở nên đáng sợ.
Công Nghi Thiên Hành thấy thể, biểu tình hơi động.
Võ kỹ mang độc?
Khó tránh vừa rồi phỉ chủ có thể nhanh chóng thoát khỏi độc tố Quỷ Đan.
Bất quá, võ kỹ chứa độc, y cũng có!
Một bộ cốt châu trong thân thể Công Nghi Thiên Hành đã bị nhuộm thành màu đen, bên trong cất chứa đều alf kịch độc, chỉ cần tâm vừa động, những độc tố đó sẽ kích phát ra theo khí kình, hóa thành một loại sức mạng có tính ăn mòn cao.
Đặc biết thời gian gần đây y không ngừng sử dụng Quỷ Đan, đối với phương pháp thao tác độc tố trong thân thể cũng có thêm hiểu biết mới.
Chỉ một thoáng, khí thế Công Nghi Thiên Hành dâng lên.
Loại khí thế này của Công Nghi Thiên Hành mang theo hương vị khủng bố bình thường không có, tựa như có vô số sát niệm tràn ngập mùi tanh bạo ngược, khiến khí chất y biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Mấy trăm người chết trong tay y, sát khí của sự tử vong vô ý được y hấp thụ, đồng dạng cũng trở thành một một phần trong thân thể.
Hiện tại cũng hóa thành một phần khí thế cuồng bạo này.
Công Nghi Thiên Hành một quyền đánh ra.
Trong quyền mang theo một loại sát khí bạo ngược đánh sâu vào!
Phỉ chủ cùng Công Nghi Thiên Hành lần thứ hai va chạm.
Phỉ chủ luyện bò cạp độc, khí kình Công Nghi Thiên Hành cũng mang theo độc, sau khi va chạm phát ra từng tiếng "chi chi" vô cùng quỷ dị, đó không phải là âm thanh một loại võ kỹ va chạm nhau, ngược lại giống như tiếng động cắn xé, ăn mòn lẫn nhau, cực kì quỷ dị.
Nhưng hai người không vì va chạm mà đình chỉ động tác, bọn họ ngược lại càng tiến thêm một bước, bắt đầu hung hãn công kích lẫn nhau!
Công Nghi Thiên Hành vẫn dùng quyền đối kháng.
Từng quyền chạm vào da thịt, mỗi quyền so với trước đều hung hiểm hơn, vô cùng hung hãn.
Không thể nghi ngờ, bộ dạng hung hãn ra quyền kia không phù hợp với diện mạo cùng khí chất của y lắm, nhưng hiện tại trong mắt y lập lòe ánh sáng hưng phấn, muốn tận hưởng cảm giác cùng phỉ chủ chiến đấu!
Mà tình cảnh của phỉ chủ lại bất đồng.
Hắn vì báo thù mà đến, hắn muốn nhanh chóng giết chết Công Nghi Thiên Hành để xả giận!
Chút tâm cảnh khác biết nhỏ này, tạo thành tình thế Công Nghi Thiên Hành càng đánh càng hăng, cùng với phỉ chủ không che giấu được tia nôn nóng.
Nhưng sức mạnh Công Nghi Thiên Hành vẫn còn gia tăng.
"Phanh phanh phanh! Phanh phanh!"
Thanh thế giao chiến cực kì to lớn.
Công Nghi Thiên Hành vô cùng bình tĩnh, nhìn ra được chỗ hở sau khi phỉ chủ mỗi lần ra tay, mãnh liệt công kích vào đó. Thời điểm ra quyền, y cũng phát hiện thế quyền của chính mình ở mức độ nào đó đã xảy ra biến hóa kịch liệt.
Tựa hồ trong mỗi quyền, sát khí so với trước càng nồng đậm hơn, mỗi quyền đánh ra, kịch độc trong khí kình cũng xảy ra biến hóa vi diệu.
Sát khí cùng kịch độc kết hợp, hình thành một lực lượng quỷ dị, cùng khí huyết cuồn cuộn kết hợp lẫn nhau, mơ hồ tạo thành một loại khí kình màu đổ tươi.
Khí kình như vậy theo mỗi quyền không ngừng hoàn thiện hơn.
Đồng thời cũng mang đến áp lực càng lớn cho phỉ chủ.
Dần dần, phỉ chủ hoảng sợ khi phát hiện mình rơi vào thế hạ phong, ngược lại khí thế Công Nghi Thiên Hành so với vừa rồi càng cường hãn gấp đôi!
Cốt châu trong cơ thể Công Nghi Thiên Hành sung sướng kêu gào, chân khí đánh sâu vào huyệt khiếu, dưới tình huống lĩnh ngộ thực chiến này, nhanh chóng hình thành Thiên Cương Cốt châu!
Trong đầu đột nhiên ầm vang một tiếng, Công Nghi Thiên Hành cảm thấy sức mạnh của mình càng cường đại hơn, thân thể càng thêm cường kiện, khí huyết sụt sôi, chân khí dâng trào.
Y đột phá! Ngay tại thời điểm thành, trở thành Võ giả Tiên Thiên ngũ trọng!
Trong mắt phỉ chủ hiện lên một tia hoảng loạn.
Ngay sau đó hắn bình tâm, thoát khỏi trận đấu lui về sau, cười dữ tợn chụp lấy đan điền chính mình.
Giờ khắc này, hơi thở trên người hắn cũng bạo trướng!
Công Nghi Thiên Hành ánh mắt trầm xuống.
Y có thể cảm giác được cảnh giới phỉ chủ đang nhanh chóng hướng tới Thoát Phàm cảnh, dù sao trước đó hắn cũng đã là Tiên Thiên cửu trọng đỉnh! Hiện tại, hắn muốn dùng áp lực kích thích chính mình đột phá Thoát Phàm cảnh!
Công Nghi Thiên Hành há có thể cho phép chuyện đó xảy ra sao?
Y trực tiếp thả người bay lên, khẩn cấp ra tay.
Lần này không đơn giản chỉ là sử dụng nắm tay, rất nhiều võ kỹ đều được nhất nhất dùng ra, khiến cho phỉ chủ không kịp trở tay, lại càng vì lực lượng chấn động này làm hắn mấy lần hụt hơi không thể ngưng thần.
Công Nghi Thiên Hành biết chuyện hiện tại cần làm chính là tranh thủ đoạt lấy thời gian!
Mau! Mau! Mau!
Tốc độ y càng nhanh, thì phỉ chủ càng không thể tập trung sức mạnh đột phá được!
Sự thật đúng là như thế, Công Nghi Thiên Hành đột phá chỉ trong nháy mắt, mà phỉ chủ chỉ vừa mới bắt đầu đột phá, đã bị Công Nghi Thiên Hành công kích liên tiếp khiến hắn nghẹn đến hộc máu.
Sau đó, cảnh giới phỉ chủ vọt đến mức tiếp cận Thoát Phàm cảnh liền đình chỉ.
Giờ phút này, phỉ chủ chỉ có thể coi như là nửa bước Thoát Phàm cảnh mà thôi.
Công Nghi Thiên Hành cảm nhận khí tức phỉ chủ một chút, lại nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó y lui về sau, ăn vào một viên đan dược.
Phải tốc chiến tốc thắng, tuy rằng Công Nghi Thiên Hành muốn nhân cơ hội này cùng đối thủ tôi luyện quyền kỹ chính mình vừa mới lĩnh ngộ kia, chỉ đáng tiếc hiện tại không phải lúc thích hợp.
Công Nghi Thiên Hành trước nay không phải người ngu xuẩn, tự nhiên sẽ không làm ra loại chuyện thừa thảy tốn thời gian, ngược lại khiến cho đối phương có cơ hội chuyển bại thành thắng –– cho dù phỉ chủ còn có át chủ bài, y nhất định cũng sẽ không cho đối phương có thời gian đem ra sử dụng!
Trong chớp mắt, Công Nghi Thiên Hành liền vọt đến gần phỉ chủ.
Phỉ chủ trong lòng rùng mình.
Hắn thế nhưng không cảm giác được Công Nghi Thiên Hành tiếp cận mình! Thằng nhãi này quá nhanh!
Mà chờ sau khi Công Nghi Thiên Hành đến gần, phỉ chủ mới phát hiện lúc này Công Nghi Thiên Hành cả người Công Nghi Thiên Hành đều nhiễm một thằng kim hồng.
Đồng thời, thời tiết bỗng nhiên trở nên nóng hơn.
Không đúng! Đây là nhiệt lượng do Công Nghi Thiên Hành mang đến!
Khí thế Công Nghi Thiên Hành sau khi đột phá cư nhiên so với trước đó gia tăng không dưới mười lần.
Này đến tột cùng là –––
Khi tiếp cận Công Nghi Thiên Hành, cả người như bị tầng ánh sáng kim hồng kia bao phủ lấy, phỉ chủ cảm thấy cực kì quỷ dị, hắn điều động lực lượng toàn thân, muốn thi triển công kích mạnh nhất....
Chính là cổ sức mạnh kim hồng kia đều tất cả nuốt chửng hết.
Đến cuối cùng, phỉ chủ cũng không thể sử dụng công kích được cho là mạnh nhất của mình chạm đến Công Nghi Thiên Hành, cứ như vậy bị một luồng nhiệt lượng đáng sợ thiêu đốt, đốt xương cốt cũng không còn.
Luồng ánh sáng kim hồng kia đáp trên mặt đất, đột nhiên tan đi.
Tại chỗ chỉ còn lại một mình Công Nghi Thiên Hành quanh thân tỏa sáng như ánh mặt trời.
Một nơi khác, người mới vừa bàn chuyện sinh ý tốt với Tân thành chủ –– Cố Tá bắt đầu lựa chọn linh dược.
_____________
Cám: thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, nhưng cuộc sống của tui lại vô cùng buồn chán cùng tẻ nhạt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất