Ta Có Dược A!

Chương 214: Người trong quan

Trước Sau
Edit: CamsVitiba

Phần lớn người đứng đầu đại thế lực sắc mặt đều xanh mét.

Một số thiên tài muốn tới chiếm tiên cơ, biểu tình cũng ngưng trọng. Vốn dĩ cho rằng có thể tiến vào rèn luyện một phen, hiện tại đều biến thành hư ảo.

–– căn bản là không chiếm được tiện nghi gì cả.

Cũng hết cách, đại mộ có quá nhiều cửa vào, muốn tiến vào phải chăm chước cân nhắc thật kỹ, nếu không sẽ thiệt hại rất nhiều người, lại không thể tìm ra được nơi truyền thừa, như vậy thật không đáng.

Cho nên, các thế lực đều tạm thời ngừng động tác, cử ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi người đến chi viện.

Thời điểm trong lòng mọi người không ngừng tính toán, đột nhiên trên trời cao liền vang lên tiếng hét thảm.

Mọi người vội vàng nhìn sang, mới phát hiện thì ra là có một số Võ giả Thoát Phàm cảnh không thuộc các thế lực tự cho mình thông minh dẫn đầu nhảy lên bay vào cửa mộ.

Bọn họ lựa chọn cửa vào không giống nhau, cũng không xảy ra xung đột lẫn nhau, nhưng mà người tiến vào nhanh nhất kia lúc này cả người đều bị một cổ lục quang bao vây, hét thảm từ giữa không trung rơi xuống.

Những Võ giả Thoát Phàm cảnh khác cũng không chậm, từng người từng người sắp đến gần được cửa vào.

Lúc này mọi người rõ ràng nhìn thấy người thứ hai, thứ ba khoảnh khắc vừa tiếp cận cửa vào liền bị lục quang đánh trúng, ngay sao đó liền giống như người đầu tiên ngã quỵ xuống dưới.

Hai người chậm chạm đến sau thấy thế, cuống quít dừng lại hành động, nửa điểm không dám đến gần cửa vào kia nữa, tựa hồ như gặp phải ma quỷ, co chân chạy ngược trở về.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không ai cười nhạo bọn họ nhát gan cả...

Toàn bộ sự việc xảy ra không đến một giây.

Năm vị cường giả Thoát Phàm cảnh bởi vì tự cao bản thân cường hãn, không chịu phục tùng quy củ của các đại thế lực đưa ra, nháy mắt năm người đã đi đời nhà ma hết ba.

Tình cảnh này còn không đủ thảm thiết hay sao.

Mọi người nhìn đến ba người vẫn còn lăn lộn kêu rên, kinh ngạc phát hiện ra lục quang kia chính là ngọn lửa màu xanh lục, chặt chẽ bám lấy trên người bọn họ, mặc ba người quay cuồng thế nào thế lửa cũng chẳng giảm đi nửa phần.

Có người không đành lòng nhìn, thử dùng một thùng lớn nước hắt qua, nhưng tiếc không hề có chút tác dụng, nước kia tựa hồ như không tồn, sau khi hắt qua liền chảy xuôi xuống đất, một chút cũng không ảnh hưởng đến ngọn lửa kia.

Đại khái qua ba năm phút, ba vị Thoát Phàm cảnh cứ thế trước mắt bao nhiêu người bị lục hỏa thiêu chết –– không, không chỉ bị thiêu chết, mà còn bị đột thành tro, khoảnh khắc khi lục hỏa biến mất, một luồn gió mát thổi qua, trên mặt đất một chút tro tàn cũng đều không lưu lại.

Thật là quá tàn nhẫn, quá đáng sợ!

Giữa sân một mảnh yên tĩnh.

Bình thường gặp phải loại chuyện này luôn có người sôi nổi nghị luận, nhưng hiện tại không hề như thế. Không chỉ không ai hé răng nửa lời, hơn nữa bọn họ vẫn còn mãi đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại.

Một lúc lâu, đầu lĩnh cứ điểm Kình Vân Tông - nhất đại tông môn thực lực mạnh nhất mới miễn cưỡng lên tiếng: "Vừa rồi đã thử qua năm cửa vào, trong đó ba cái đều có lục hỏa tập kích... Hiện tại ta có hai suy đoán, nói đến thì là thả con tép bắt con tôm. Chư vị nếu có ý tưởng gì, vì an nguy của tất cả mọi người ở đây, cũng mong rằng chớ nên che giấu."

Lời vừa ra, mọi người đều thầm đồng ý.

Tranh đoạt là một chuyện, hiện tại xuất hiện tình huống quỷ dị, đoàn kết là một chuyện khác.

Mắt thấy người còn lại đều đồng ý, người đại diện Kình Vân Tông đem suy nghĩ của mình nói ra: "Lúc trước chúng ta có nói qua, mười tám cửa vào này thật giả đan xen, đó hẳn là thật. Lục hỏa xuất hiện quá quỷ dị, Kình Vân Tông ta suy đoán đầu tiên chính là huyệt mộ thật không có lục hỏa, huyệt mộ giả mới có lục hỏa; suy đoán thứ hai là lục hỏa xuất hiện là vì muốn ngăn cản Võ giả trên Thoát Phàm cảnh tiến vào."

Đông đảo Võ giả đều an tĩnh lắng nghe.

"Cá nhân ta cho rằng suy đoán thứ hai khả năng cao hơn. Đầu tiên nhóm Võ giả trước đó tiến vào đều không có ai vượt qua Thoát Phàm cảnh, tất cả chưa từng bị lục hỏa cản trở. Mặc khác, nếu là theo suy đoán đầu tiên, chúng ta chỉ cần phái thêm vài vị... Võ giả Thoát Phàm cảnh có thọ nguyên gần đến cực hạn đến thử, nhất định sẽ tìm ta huyệt mộ chân chính, thiết kế bố trí của chủ nhân ngôi mộ cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa ta cho rằng, phần lớn Võ giả Thoát Phàm cảnh trở lên đều đã có thành tựu trên con đường võ đạo của mình, nên để cho người chưa đến Thoát Phàm tiến vào sẽ dễ dàng tu luyện hơn. Nếu trong mộ có truyền thừa, vì có thể để cho truyền thừa phát dương quang đại, vẫn nên là để những người chưa đến Thoát Phàm tiếp thu khảo nghiệm, cuối cùng trải qua cạnh tranh tìm ra được người có tiềm lực nhận truyền thừa, như vậy thỏa đáng nhất."

Phân tích có thể nói là kỹ càng tỉ mỉ, cũng có đạo lí.

Rất nhiều đệ tử ở đây đều bị thuyết phục.

Ngay sau đó, liền có một thế lực chọn ra Võ giả Tiên Thiên đã có dấu hiệu dần già đi, cuộc đời vô vọng không thể đột phá Thoát Phàm dẫn đầu tiếp xúc huyệt mộ, quả nhiên sau khi hắn cẩn thận đi vào, hoàn toàn không có nửa điểm trở ngại – – hắn nhanh chân rời đi, tiến vào huyệt mộ thứ hai, cũng đồng dạng không hề trở ngại.

Cứ như thế từng cái đều thử qua, phần đông Võ giả đều tin tưởng chuyện này –– Võ giả Thoát Phàm cảnh trở lên không được phép tiến vào đại mộ!

Không thể nghi ngờ, trải qua lần trải nghiệm này, mọi người ở đây đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Vô luận thế nào, ít nhất bọn họ cũng biết được hiện tại nên làm gì.

Ngay sau đó, các thế lực lần thứ hai phái người tiến vào.

Liên tiếp đi qua năm mộ thất, đoàn người Công Nghi Thiên Hành càng đi càng khó khăn, càng đi càng gian khổ.

Sau khi lần thứ năm vượt qua ảo giác, trong đại điện đã không còn xuất hiện thông đạo dẫn đến mộ thất khác nữa. Mà vị trí tận cùng bên trong mộ thất, ngược lại xuất hiện một pho tượng thật lớn.

Pho tượng này thân mặc khôi giáp, tóc dài rối tung, nhưng bởi vì thân thể có tàn khuyết, cho nên khiến người không thể phân biệt được giới tính của nó, cũng không nhìn rõ được gương mặt.

Bất quá trên người pho tượng này phát ta khí thế cực kì sắc bén, dù cho nó căn bản không phải người sống, thậm chí đã bị tổn hại hơn nửa, nhưng cũng đủ để người khác cảm nhận được uy áp khủng bố.

Như là nếu đến gần nó, có khả năng sẽ bị nghiền áp thành nhiều mảnh nhỏ!

Cố Tá ngơ ngác nhìn pho tượng này ba giây, mới từ trong khí thế khiếp người kia phục hồi lại tinh thần. Sau đó hắn ngó trái liếc phải, quả nhiên đám người Công Nghi Thiên Dương cùng Long Nhất đều đang chìm trong chấn động, duy chỉ có đại ca hắn, tựa hồ hoàn hồn so với hắn còn sớm hơn, lúc này y vẫn nhìn pho tượng, ánh mắt hơi hơi chớp động, không biết pà đang suy nghĩ gì.

Không bao lâu, những người còn lại cũng hoàn hồn.

Lăng Tử Kỳ chưa bao giờ gặp qua thứ khí thế bức người như vậy, không khỏi tán thưởng: "Đây, đây không biết là người nào.... Nó đứng yên ở đây, chẳng lẽ là muốn thủ hộ cho chủ nhân ngôi mộ?"

Những người khác cũng bắt đầu suy đoán.

Cố Tá kì thật cũng cảm thấy như vậy.

Một tay của pho tượng mặc khôi giáp tựa hồ giống như đang nắm lấy binh khí, nhìn thế nào cũng giống như đang bảo hộ cái gì đó! Trong đại mộ Nhân Vương này, ngoại trừ bảo hộ bản thân Nhân Vương ra, còn có thể là ai nữa chứ?

Đương nhiên không ngoài khả năng đây chính là bản tôn của Nhân Vương.... Nếu đúng là vậy, bản tôn Nhân Vương ở đây là muốn bảo hộ cái gì?

Trong nhất thời, mọi người suy nghĩ không ít thứ.



Sau đó Cố Tá lại cười tươi: "Đúng rồi đại ca, chúng ta còn chưa thu vật bồi táng xong đâu!"

Ngay sau đó, mọi người theo quán tính bắt đầu nhìn sang bàn đá thứ nhất, xem trên đó có những gì.

Đầu tiên đập vào mắt vẫn là binh khí.

Mọi người đều đã quen với việc mỗi một lần linh tính của binh khí đều mạnh hơn, lúc này cũng không ngoại lệ –– hơn nữa những binh khí này phát ra linh tính cơ hồ như vật sống.

Cố Tá lẩm bẩm: "So với những cái trước đó tựa hồ như đột phá khỏi gông cùm xiềng xích...."

Có thể nói, những binh khí thu được trước đó là tinh tú –– dù ngôi sao có tỏa ra ánh sáng lóa mắt đi nữa thì cũng chỉ là sao mà thôi –– nhưng lúc này nó lại giống như hạo nguyệt, hai thứ không thể đánh đồng.

Công Nghi Thiên Dương buột miệng thốt ra: "Linh Binh Hoàng cấp!"

Lăng Tử Kỳ cũng hâm mộ nói: "Ta cũng cảm thấy đây nhất định là Linh Binh Hoàng cấp! Nếu chỉ là Nhân cấp, sẽ không đạt được đến trình độ này."

Tất cả đưa ánh mắt dò hỏi về phía Công Nghi Thiên Hành.

Công Nghi Thiên Hành cười: "Ta cũng cho rằng như vậy."

Cố Tá nghiêm túc gật đầu: "Nếu đại ca đã nói vậy, khẳng định sẽ không sai đâu."

Linh Binh Hoàng cấp chính là thích hợp với Võ giả Hợp Nguyên cảnh, cho dù là các trưởng lão đứng đầu Kình Vân Tông, mỗi người có một thanh đã là không đơn giản rồi, nhưng chỗ này lại có tới bốn kiện.

Tất cả chúng hiện tại đều thuộc về sở hữu của Công Nghi Thiên Hành.

Công Nghi Thiên Hành nhướng mày, duỗi tay, muốn đem chúng thu hồi lại.

Nhưng ngoài dự đoán chính là cư nhiên.... Không thể tịch thu?

Những người khác cũng phản ứng lại, Linh Binh có linh tính, không giống như Phàm Binh nói thu liền thu. Linh Binh nhân cấp càng dễ, nhưng đã đạt đến phạm trù Hoàng cấp, thì không dễ xơi như vậy... Linh Binh hoàng cấp sẽ tự động bài xích trữ vật võ cụ phẩm chất thấp hơn so với chính mình.

Mấy người Công Nghi Thiên Dương cau mày.

Nếu không thể thu hồi, cứ hiên ngang cầm ra như vậy không khổ có chút chói mắt.... Nhưng nếu cứ vậy bỏ qua, ai có thể buông tha món hàng tốt như vậy chứ!

Nhưng thật ra Công Nghi Thiên Hành cũng không chút hoang mang: "A Tá, đệ tới thu thử xem."

Cố Tá nghĩ nghĩ, bàn tay múa may làm thủ thế trên những món binh khí đó, tâm niệm vừa động –– chỉ một thoáng, Linh Binh hoàng cấp ngoan ngoãn bay lên, trực tiếp biến mất trước mặt mọi người.

Thu thành công!

Huynh muội Lăng thị cực kì tò mò.

Trữ vật võ cụ trong tay vị Cố dược sư là cái dạng gì, so với ân công còn cao cấp hơn? Chỉ là dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của người ta, vẫn không tiện hỏi ra miệng.

Công Nghi Thiên Dương nhớ tới kỳ ngộ của Cố Tá, tự giác hiểu được.

Còn Long Nhất, hắn chỉ chuyên tâm làm theo mệnh lệnh, cũng sẽ không vì chuyện gì phát sinh mà tìm tòi nghiên cứu.

Không ai nói gì, Công Nghi Thiên Hành cũng đi đến bàn dài thứ hai.

Vẫn là ba kiện nội giáp, hơn nữa màu sắc thuần bạc, cầm trong tay xoa lại xoa, cảm giác còn mượt mà hơn cả tơ lụa, thậm chí dùng ngón tay cuộn nó lại, nó lập tức co lại thành một viên cầu nhỏ, mặc người đè nắn trong lòng bàn tay, có thể thấy được tài chất không thể xem thường.

Nội giáp rất mềm dẻo, dù Cố Tá lấy ra Linh Binh hoàng cấp chém tới, cũng sẽ hoàn toàn không có hư tổn gì.

Kế đó, Cố Tá liền vội vàng nói: "Đại ca, huynh chọn một kiện nhận chủ đi."

Những cái trước đó thì bỏ đi, rõ ràng không cùng cấp bậc với nội giáp trước mặt này, ít nhất những thứ này mới miễn cưỡng coi như xứng đôi với thiên đố thân thể của đại ca.

Công Nghi Thiên Hành vốn dĩ muốn thu hồi nội giáp, nghe vậy liền nhướng mày, vẫn đem máu trích ra nhỏ vào một kiện. Trong phút chốc, bên ngoài nội giáp phát ra ánh sáng bàng bạc, đem cả người y bao vây lại, chờ khi luồng sáng tan đi, nội giáp kia vô cùng phục tùng che chở những nơi yếu hại của thân thể!

Công Nghi Thiên Dương nhìn nội giáp, cảm thấy huynh trưởng nhà mình uy vũ bất phàm, hắn suy nghĩ một chút, kiên nghị nói: "Đại ca, không bằng huynh thử một chút xem sao. Đệ cảm thấy phẩm chất nội giáp thay đổi, công dụng hẳn là sẽ không đơn giản như những vật trước."

Công Nghi Thiên Hành gật đầu, đồng ý với ý hắn.

Ngay sau đó, y liền dốc một lực lớn nhắm ngay bụng mình hung hăng oanh kích –– sau khi ánh sáng kim hồng tan đi, nội giáp ngân bạch một chút hư tổn cũng không có, tựa hồ chỉ như gió nhẹ lướt qua, không một chút gợn sống.

Một kích này hội tụ toàn bộ sức lực của Công Nghi Thiên Hành, vậy mà nội giáp không có lấy nửa điểm thương tổn!

Cố Tá có chút vội vàng: "Đại ca, thế nào?"

Công Nghi Thiên Hành hơi suy nghĩ: "Sau khi nhận chủ, ta lại biết thêm được một ít thứ."

Mấy người Công Nghi Thiên Dương cùng huynh muội Lăng thị đều tò mò nhìn qua.

Công Nghi Thiên Hành cũng không thừa nước đục thả câu, giảng giải cho bọn họ: "Nghiêm khắc mà nói, nội giáp này cũng được coi như một loại Linh Binh, còn là Hoàng cấp, vì thế mang theo linh tính. Sau khi ta nhận chủ, nội giáp có tác dụng gì đều sẽ phản hồi lại cho ta biết, thế nên tức thì ta liền biết được tất cả."

Vừa nói, Công Nghi Thiên Hành vừa vặn chuyển công pháp.

Ngay sau đó mọi người nhìn thấy nội giáp kia lập tức biến thành một bộ giáp mỏng màu ngân bạch! Đỉnh quan màu bạc, giáp thân màu bạc, mặt nạ màu bạc, hoàn thân Công Nghi Thiên Hành đều được bao vây lại không một kẽ hở, mặc kệ là công kích dạng gì, đều không thể gây thương tổn cho y!

Cố Tá ngừng thở.

Bộ giáp này.... Thật đẹp!

Mỗi một đường nét đều thập phần hoàn mỹ, mỗi một độ cong đều vô cùng lưu sướng.

Cũng không biết là người thế nào mới có thể chế tạo ra được nội giáp như vậy?

Bất quá không đến vài giây, khôi giáp bao trùm bên ngoài thân thể kia giống như mây trôi nước chảy lui về, Công Nghi Thiên Hành liền trở lại bộ dáng ban đầu.

Lúc này Công Nghi Thiên Hành nói: "Muốn điều khiển nội giáp Hoàng cấp này, ít nhất cũng phải có được chân khí Tiên Thiên. Nhưng đối với Võ giả Tiên Thiên mà nói cần phải hao tổn lượng lớn chân khí, ta muốn dùng nó nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì một canh giờ mà thôi, sau đó sẽ khôi phục nguyên hình. Mặc khác, nếu là công kích bình thường, lực lượng này sẽ bị khôi giáp tự động hấp thu, sẽ không gây thương tổn đến ta, nhưng nếu là công kích của Võ giả Hợp Nguyên cảnh trở lên, ngược lại vẫn cần phải tiêu hao lượng lớn chân khí mới có thể thông qua nội giáp giảm bớt phần nào uy lực."



Dù đồ tốt dĩ nhiên phải có giá của nó, bọn họ sớm đã chuẩn bị tốt tâm lí, nghe Công Nghi Thiên Hành nói vậy cũng không có gì phải thất vọng.

Hơn nữa tuy rằng món đồ này tiêu hao rất nhiều lực lượng, nhưng thời điểm mấu chốt lại là vũ khí sắc bén bảo mệnh a! Có thể ngăn cản phần nào công kích của Võ giả Hợp Nguyên cảnh thì đúng là không phải chuyện dễ dàng!

Đương nhiên, đây cũng không đại biểu cho việc an toàn chạy thoát dưới tay Võ giả Hợp Nguyên cảnh, dù sao đến khi dùng hết chân khí, không sai biệt lắm vẫn phải bị người xâu xé... Bất quá đối với Công Nghi Thiên Hành mà nói vẫn là có lợi, Cố Tá luyện chế cho y không ít cực phẩm đan, thời điểm mấu chốt dùng lượng lớn đan dược trợ giúp cũng có thể kéo dài thêm ít thời gian, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.

Có thể nói, nội giáp này đối với Công Nghi Thiên Hành chỗ dùng đúng là không tồi.

Cố Tá yên lặng liếc nhìn huynh muội Lăng thị, phát hiện trong mắt bọn họ có hâm mộ, nhưng lại không có tia tham lam cùng ác ý, lúc này hắn mới thở phào.

Xem ra nhân phẩm hai người này cũng không tệ.

Ít nhất cũng không phải loại người thấy bảo bối liền nổi lòng tham.

Ba kiện nội giáp, một kiện được Công Nghi Thiên Hành mặc vào, hai kiện còn lại đều được Cố Tá thu hồi. Cũng hết cách, vốn dĩ Cố Tá cũng có được một kiện, nhưng cố tình thứ đồ chơi này chỉ thích hợp với Võ giả, Luyện dược sư da thịt giòn mỏng, chỉ có thể để Võ giả đi trước che chắn mà thôi...

Nếu nói những món đồ trước đó là trân quý khiến người nhìn đỏ mắt, như vậy hai quyển sách cổ trên bàn đá thứ ba chính là làm người ruột gan cồn cào thèm muốn!

Lần này chỉ có hai quyển, bất quá hai quyển đều cùng một bộ, hơn nữa chúng đều là công pháp Huyền cấp.

Ngay cả Kình Vân Tông công pháp Huyền cấp cũng chẳng được mấy bộ đâu, bảo vật trấn tông cũng chính là Huyền cấp thượng giai. Mà hai quyển sách này lại lập tức nhảy lên Huyền cấp hạ giai, trực tiếp chính là công pháp siêu cấp Huyền cấp trung giai đó!

"Dung Nham Đại Địa Quyết", "Phần Thiên Thập Bát Trảm".

Cách gọi này khiến cho người nghe được cũng khó điều thở nổi!

Cố Tá sau khi nhìn thấy bộ công pháp Huyền cấp trung giai, đứng ngốc một chỗ.

Hắn cũng không cảm thấy có gì đặc biệt khiếp sợ cả, tâm pháp của hắn cũng rất lợi hại rồi mà, hắn ngốc là vì nhìn thấy trên tâm pháp ghi cái gì dung nham a đại địa gì đó, không phải vừa lúc quá thích hợp với Công Nghi Thiên Dương hay sao? Thiên Dương chính là song thuộc tính hỏa - thổ a! Còn thập bát trảm kia, rõ ràng binh khí cũng là đao! Lại một lần nữa thu hoạch ngoài ý muốn a!

Nói trắng ra, bộ công pháp này giống như là được đặt làm cho Công Nghi Thiên Dương, có quá nhiều trùng hợp cũng sẽ khiến cho tâm tình trở nên có chút phức tạp.

Công Nghi Thiên Hành cũng cảm thấy có chút ý tứ.

Y đi qua, nhanh chóng đem tâm pháp cùng võ kỹ lật xem một lần, sau khi cẩn thận ghi nhớ cũng không thu lại, trực tiếp ném sang cho thiếu niên lang nghiêm túc quật cường kia: "Thiên Dương, từ hôm nay trở đi, đệ bắt đầu sử dụng công pháp này."

Công Nghi Thiên Dương nhận được liền vội vàng nhìn qua vài tờ, chỉ cảm thấy hơi thở cả người đều trở nên kích động, như có gì đang thúc giục hắn tu luyện, đủ để thấy được tâm pháp này có bao nhiêu phù hợp với hắn.

Trong lòng vui mừng vô hạn, khóe miệng căng thẳng không khỏi cong lên: "Đa tạ đại ca!"

Huynh muội Lăng thị nhìn thấy cũng cao hứng thay hắn.

Kế đó Công Nghi Thiên Hành lại nói: "Thiên Dương, ta thấy mộ thất này rất không bình thường, tôn tượng này thoạt nhìn uy vũ bất phàm, từ tư thái này, khó tránh khỏi cùng công pháp trong tay đệ có liên quan. Đệ nếu đã nhận công pháp, thì nên quỳ xuống khấu đầu trước tôn tượng này, cũng như bày tỏ sự tôn kính đối với tiền bối."

Công Nghi Thiên Dương cũng cảm thấy huynh trưởng nói có lí, hắn lặp tức nghiêm túc đi lên, cung cung kính kính quỳ gối trước pho tượng, đứng đắn mà sáu lạy hai dập đầu –– nhưng dù sao cũng không phải bái sư, liền ít đi một lạy một dập đầu mà thôi.

Nhưng mà, chuyện kinh dị bắt đầu xảy ra.

Sau khi Công Nghi Thiên Dương hoàn thành lễ bái đứng lên, tôn tượng kia đột nhiên nứt ra.

Cùng khắc đó, trong pho tượng lớn kia lại xuất hiện một pho tượng nhỏ, tư thái so với pho tượng lớn giống nhau như đúc, lại bởi vì tài chất là vàng không phải vàng, ánh sáng tỏa ra càng thêm uy vũ bất phàm.

Đây là một nam tử trong tay cầm đại đao, tuấn mĩ bất phàm, thân xuyên trọng giáp, đầu đội trọng khôi, giống như một vị tướng quân thủ thành, khí độ dung nhan đều rung động chúng sinh.

Lúc này động tác vung trường đao kia của hắn còn không phải là đao thứ nhất trong quyển "Phần Thiên Thập Bát Trảm" hay sao? Xem ra bộ công pháp này cùng hắn có quan hệ sâu xa!

Công Nghi Thiên Dương thấy thế, đem một lạy một dập đầu còn lại bổ dung đầy đủ.

Tuy không phải sư tôn, nhưng cũng nguyện kính trọng như sư tôn!

Sau lễ bái, pho tượng nhỏ cũng bắt đầu động.

Mặt sau vách đá "ca ca" vang lên, vỡ ra hai bên, lúc này mọi người mới phát hiện, thì ra bên trong mộ thất còn có một gian mộ thất nữa!

Mộ trong mộ, dĩ nhiên nhỏ hẹp hơn rất nhiều.

Đồng thời chính giữa ngôi mộ đặt một quan tài rất lớn.

Quan tài trong suốt, có thể để cho người khác nhìn thấy rõ được người nằm bên trong.

Cố Tá không khỏi hút khí.

Người bên trong, làm sao lại giống như đang sống vậy hả?

–– đương nhiên, người này cũng không phải thật sự sống.

Quan tài lớn này không biết là dùng hàn băng bao nhiêu năm đúc thành, người bên trong là một nữ tử tuyệt diễm mặc hồng y, nàng như một vị Quý Phi nghiêng người nằm đó, ngũ quan tuy nói không tinh xảo tuyệt luân, thậm chí không mang theo ý cười, nhưng lại mang đến một loại cảm giác phong hoa tuyết đại, khiến người nhìn thấy không khỏi buột miệng hô lên một tiếng "tuyệt thế giai nhân"!

Mắt đẹp khẽ nhắm, da trắng như tuyết, nếu không phải nàng hiện tại lẳng lặng bất động, chỉ sợ từng cử chỉ từng nụ cười của nàng đều hấp dẫn nhân tâm, khó lòng kiềm chế.

Đây bất quá là... Một khối thi thể có sức dụ hoặc.

Nhưng cũng đủ kinh người rồi!

Những người có mặt trong mộ thất này, Cố Tá cảm thấy nàng khá xinh đẹp, cũng chỉ đơn giản là cảm thấy nữ tử này xinh đẹp mà thôi; Công Nghi Thiên Hành ý chí kiên định, cũng không vì sắc đẹp khom lưng; Long Nhất trong lòng chỉ có trung thành, không hiểu phong tình; Lăng Tử Kỳ cùng Công Nghi Thiên Dương đều là lứa tuổi thiếu niên biết yêu hoa yêu cỏ, bất quá người trước vừa hóa giải huyết hải thâm thù, chỉ ngây người một chút còn chưa tính, người sau hiện tại đã có người trong lòng, mị lực kia đối với hắn mà nói giảm đi vài phần.... Năm đại nam tử, vậy mà không một kẻ si mê! (Mấy người có thấy quá đáng với tận mấy đoạn miêu tả mỹ nhân hong hả!)

Nhưng bọn họ không nghĩ đến, người chịu ảnh hưởng lớn nhất lại là Lăng Tử Vi. ( Rồi tính trồng bách luôn hay zề!)

Chỉ thấy Lăng Tử Vi ánh mắt dại ra, kế đó nàng từng bước từng bước chậm rãi tiến lên... Toàn thân nàng bị một dòng khí kích động bao phủ, động tác cùng thần thái như mang lại cảm giác bóng dáng của nữ tử tuyệt sắc trong quan tài.

Nàng lúc này tựa hồ như cái gì cũng đều quên hết, như bị thứ gì đó không ngừng lôi kéo tiến về phía trước....

____

#CamsVitiba: đừng trách tui lười, trách tác giả lại chơi chiêu dài dòng quanh co! Nghĩ mà tức cái lòng ngực á!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau