Chương 284: Toàn diệt
Edit: Cám ❤. ( CamsVitiba)
Cũng không ai vì lời khiêu khích của đại sư huynh Trùng Vân Tông lộ diện, ngược lại là hai cổ lực lượng vô hình vụt ra, nháy mắt đánh úp về phía ba Luyện dược sư trong nhóm đệ tử Trùng Vân Tông.
Ba Luyện dược sư cảm nhận được tinh thần lực công kích, lập tức cũng chính mình cũng dùng tinh thần lực tiến hành phòng ngự. Nhưng bọn hắn bất quá chỉ là Qua Thần Cảnh, mà một đòn tập kích này có uy lực gấp trăm lần so với bọn họ! Kết quả đương nhiên đầu dễ dàng bị xuyên thấu, toàn bộ Luyện dược sư chết thẳng cẳng.
Võ giả bên cạnh bảo hộ Luyện dược sư thấy thế sắc mặt đỏ bừng bừng.
Bọn họ là người của nhất đại tông môn, mang theo Luyện dược sư là vì muốn một đường tiến vào Trung Ương đại lục càng thêm thuận tiện, không nghĩ tới trước đó đã thiệt hại không ít người, ba người sống sót cuối cùng cư nhiên cũng không thể bảo vệ được.
Đại sư huynh giây trước vẫn còn bạo nộ, lúc này đột nhiên thu hồi cơn phẫn nộ quá mức phô trương của mình, thay vào đó là sắc mặt lạnh lùng, trong mắt hàm chứa tức giận không nhỏ.
Lúc này hắn vung tay ra lệnh: "Một số người ở lại trông chừng đám phế vật Kình Vân Tông, những người còn lại theo ta lục soát xung quanh, nhất định phải tóm được kẻ trong tối kia!."
Đám đệ tử Trùng Vân Tông đồng thời đáp: "Vâng, đại sư huynh."
Ngay sau đó, các đệ tử Trùng Vân Tông lập tức tản ra, những nơi có thể ẩn náo đều bị bới tung lên. Phương hướng của người vừa rồi đánh lén bọn họ cũng không nhìn rõ, nhưng tóm lại chỉ có thể quanh quảng gần đây thôi...
Trong tối, Cố Tá dùng tinh thần lực bao trùm lên mình cùng Công Nghi Thiên Hành, thấy đệ tử Trùng Vân Tông có biểu hiện như thế, không khỏi kì dị hỏi: "Đại ca, bọn họ...."
Công Nghi Thiên Hành bình tĩnh nói: "Đại sư huynh Trùng Vân Tông cũng không phải hạng người lỗ mãng, trước đó hắn ra vẻ ta đây như vậy, chủ yếu là muốn chúng ta xem nhẹ hắn, tự mình lộ diện mà thôi."
Cố Tá suy nghĩ, liền hiểu ngay: "Tâm tư đủ âm hiểm! Chúng ta chỉ có hai người, bọn họ có cả đám, hiện tại chúng ta trong tối bọn họ ngoài sáng, người có lợi tất nhiên là chúng ta. Nhưng nếu chúng ta vì đánh lén thành công mà kiêu ngạo tự mình lộ diện, mọi người đều đứng ngoài sáng, khẳng định kẻ bất lợi sẽ là chúng ta, có đúng không?"
Công Nghi Thiên Hành hơi hơi gật đầu: "Chỉ trong chớp mắt đã có thể ứng đối như vậy, đủ biết người này tâm tư kín đáo. Chúng ta không đi ra, hắn liền biết hai ta cũng không phải hạng người kiêu ngạo, ngược lại liền thu hồi vẻ ta đây, bắt đầu ra lệnh lục soát."
Cố Tá đối với người này không chút hảo cảm: "Hắn dung túng sư đệ có hành vi bỉ ổi khinh nhục nữ tử như vậy, bản thân cũng không phải loại tốt lành gì đâu."
Công Nghi Thiên Hành cũng dung túng tiểu Luyện dược sư nhà mình, nói theo: "Không sai, đích xác không phải thứ tốt lành gì."
Cố Tá đơn giản chỉ vì đệ tử Trùng Vân Tông bắt nạt nữ tử mà tức giận, còn Công Nghi Thiên Hành lại từ cách hành sự của người Trùng Vân Tông mà hiểu được đại khái cách làm người của đám người này.
Có câu "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", hoàn cảnh tu luyện ở Trùng Vân Tông chỉ sợ chính là người dưới phục tùng người trên, kẻ có thiên tư hơn người có thể tùy ý ức hiếp kẻ không đủ thiên tư.
Vừa rồi trong đám người Trùng Vân Tông không phải ai ai cũng nổi lên sắc ma, thậm chí khi tên đệ tử kia vừa mở miệng khinh nhục bắt nạt nữ tử bọn họ đều nhìn hắn với ánh mắt xem thường. Chỉ là khinh thường không phải vì hắn bắt nạt nữ tử, mà vì hắn không quản được "nửa thân dưới" của mình, ý chí không kiên!
Nhưng mà tên đệ tử này tư chất rất tốt, khí thế cũng mạnh, cho nên hắn muốn khi dễ cô nương người ta các đệ tử Trùng Vân Tông khác cũng mặc kệ hắn làm bậy –– đây ước chừng chính là đặc quyền của cường giả.
Công Nghi Thiên Hành rốt cuộc đã hiểu đệ tử Trùng Vân Tông cùng Kình Vân Tông vì sao lại khác nhau như vậy.
Đại khái bởi vì Trùng Vân Tông ở Đông Nam đàn vực, nhân tài xuất sắc đều có tư chất hơn xa Nam đàn vực, cho nên tổng thể nơi nơi đều là tình trạng cá lớn nuốt cá bé, còn ở Kình Vân Tông, giữa các đệ tử đều tuần hoàn theo quy củ nhất định, nhưng ở Trùng Vân Tông chỉ sợ giữa các thiên tài luôn có luật rừng, cấp bậc phân chia thiên tài cũng đặc biệt tàn khốc.
Cố Tá không biết Công Nghi Thiên Hành đang nghĩ gì, tâm tư hắn cũng không phức tạp như vậy, mắt thấy đệ tử Trùng Vân Tông đang tiến gần lại đây, liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Đại ca, Trùng Vân Tông ở đây hại chết không ít người của Kình Vân Tông ta, ta cảm thấy ít nhiều liên quan đến việc lần trước bọn họ đến tông ta không được như ý nguyên. Cho nên.... Chúng ta nhất định phải cứu những đồng môn này, đồng thời diệt sách đám hỗn đản Trùng Vân Tông."
Công Nghi Thiên Hành đáp lời: "Được."
Hai người nói xong mấy câu, Cố Tá lần thứ hai ra tay, Công Nghi Thiên Hành cũng kéo cung bắn tên, chớp mắt liền đem mấy đệ tử Trùng Vân Tông Thoát Phàm cảnh nhập môn đang đến gần bắn thủng bụng.
Cố Tá không chút lưu tình, lập tức ngưng tụ một cây Lang Nha Bổng –– cây Lang Nha Bổng lần này là hắn tiêu hao bảy thành tinh thần lực ngưng tụ thành, so với ba cây trước đó lớn hơn mấy lần, Lang Nha Bổng vừa ra, lao tới một tên đệ tử Trùng Vân Tông ở một đầu khác!
"Phốc – "
"Phanh –– –– "
Người nọ che lại bụng không ngừng tuôn trào máu tươi, lại không cách nào ngăn trở thiên phủ đang bị thiêu đốt, rất nhanh chấm dứt sự sống.
Một tên khác còn chưa kịp phát ra tiếng kêu tham thiết, đầu đã bị vô số gai nhọn đánh xuyên qua, theo chuyển động của Lang Nha Bổng cả người nháy mắt bị đánh thành đống thịt vụn bầy nhầy đẫm máu! Tiếp đó Lang Nha Bổng cũng biến mất.
Tử trạng của hai người này đều cực kì thê thảm...
Các đệ tử Trùng Vân Tông khác vẫn đang tìm kiếm đều kinh hãi không thôi.
Lập tức cả đám đều dừng bước, quan sát bốn phía.
Bởi vì hai người công kích quá nhanh, Công Nghi Thiên Hành bắn tên lao nhanh như chớp, thi thể bị thiêu đốt cũng xảy ra trong nháy mắt, những người còn lại đều chưa kịp nhìn rõ hình thái mũi tên, cũng vô pháp phân biệt được phương hướng bắn tên, mà Cố Tá cố tình thao túng Lang Nha Bổng ở một phương hướng khác, lần thứ hai mê hoặc tầm mắt bọn họ.
Đại sư huynh Trùng Vân Tông thân hình khẽ động liền xuất hiện trước hai cổ thi thể, trong mắt hắn dâng trào sát khí, khóe miệng lại treo lên tươi cười, chắp tay nói: "Vị bằng hữu trong tối kia a, oan gia nên giải không nên kết, nếu mấy tên bại hoại trong tông ta đều đã bị bằng hữu trừng trị, không bằng các hạ cũng nên hiện thân, chúng ta cùng nhau hóa giải đoạn ân oán này thế nào?"
Cố Tá: Phi!
Tin cái quỷ a!
Công Nghi Thiên Hành cũng không đáp lại, cũng không tiếp tục ra tay –– đối phương lần này đã có phòng bị, nếu y hành động, sẽ dễ dàng bị người tìm ra vị trí.
[ A Tá, lại công kích thêm mấy người đi. ]
Cố Tá yên lặng gật đầu.
[ Ta đã biết, đại ca. ]
Liền thấy ở một nơi khác gió nổi lên, một cây Lang Nha Bổng thật lớn xuất hiện.
Lần này Lang Nha Bổng quét ngang mà tới, từ phía sau công kích đám đệ tử Trùng Vân Tông đang tụ lại một chỗ. Bọn họ phản ứng rất nhanh, liên tục trốn tránh. Đáng tiếc nơi đó nhỏ hẹp, tự nhiên là tránh không thoát.
Đám đệ tử Trùng Vân Tông bắt đầu tranh đoạt lẫn nhau, có ba người nhanh chóng chạy thoát, chỉ là trên cánh tay cùng đùi xuất hiện rất nhiều lỗ máu, hai người còn lại xui xẻo chạy không kịp, một tên đầu bị đánh rụng, một tên nửa người máu thịt bầy nhầy, sau đó lại bị Lang Nha Bổng nghiền áp qua, rốt cuộc không tránh khỏi kết cục trở thành một đống thịt vụn.
Đệ tử Trùng Vân Tông lại thiệt hại hai người.
Đại sư huynh Trùng Vân Tông ánh mắt càng thêm sắc lạnh, hắn dùng tốc độ cực nhanh hóa thành một đạo quang ảnh đánh về một hướng!
Công Nghi Thiên Hành cũng không dự định tiếp tục ẩn náo đánh lén, song kích trong tay vung lên tức thì ngăn chặn lại công kích của đại sư huynh Trùng Vân Tông.
Cố Tá dán người trên lứng Công Nghi Thiên Hành, không khỏi âm thầm mắng một tiếng "âm hiểm".
Tên đại sư huynh này tuy rằng không phát hiện ra vị trí hai người, nhưng đã sớm nhận ra gần đây có nguy hiểm, chỉ là hắn không thể xác định cụ thể nguy hiểm ở nơi nào, cho nên vẫn luôn bất động thanh sắc, lợi dụng thời cơ đệ tử tông mình bị giết nâng cao độ cảm giác, rốt cuộc xác định được vị trí bọn họ.
Vì thế đại sư huynh Trùng Vân Tông thừa dịp Cố Tá vừa giết xong mấy người lơi là cảnh giác, lập tức xông tới công kích nơi bọn họ đang trốn.
Chẳng qua vị đại sư huynh Trùng Vân Tông này lầm tưởng người trốn ở đây chỉ có một Luyện dược sư là Cố Tá, còn Công Nghi Thiên Hành tránh ở chỗ khác, cho nên vừa rồi mới có thể nhiễu loạn phương hướng của bọn hắn. Hắn muốn trước tiên phải bắt được Cố Tá, sau đó dẫn dụ Võ giả trong tối kia hiện thân, một lưới tóm gọn hết hai người!
Đáng tiếc bởi vì chút sai lầm này khiến cho đại sư huynh tâm tư thâm trầm đoán trật rồi, ngược lại cùng Công Nghi Thiên Hành đối đầu trực diện, mà Cố Tá cũng không hề thu hồi Lang Nha Bổng, tinh thần lực vừa động, Lang Nha Bổng tách ra làm năm, nháy mắt biến thành năm bánh xe cực lớn, xung quanh mang đầy lưỡi dao sắc bén xoay tròn như đĩa bay!
Đĩa bay không ngừng xoay tròn phát ra âm thanh "ô ô", chúng ở trên không trung tùy ý bay nhảy, bỗng nhiên vọt thẳng lên trời, sau lại ầm ầm hạ xuống, trực tiếp cuốn lấy một tên đệ tử Trùng Vân Tông –– lưỡi dao sắc bén linh hoạt chém ngang eo bụng đệ tử Trùng Vân Tông kia, nội tạng bên trong từ chỗ rách lồi ra ngoài, cứ thế tuôn ra, đổ đầy đất!
Sau khi giải quyết nhanh gọn lẹ một tên, đĩa bay đang đáp trên đất lại nhanh chóng xẹt qua, lần thứ hai bay vút lên không trung, cùng với bốn đĩa bay còn lại lượn lờ giữa trời giơ nanh múa vuốt.
Chúng đệ tử Trùng Vân Tông hoàn toàn nhìn không thấu quỹ đạo của đám đĩa bay đó, thực lục bọn họ dù mạnh so ra vẫn kém số đĩa bay quỷ dị đó, thậm chí chúng chỉ chuyển động mấy vòng đã thành công đem bọn họ tách rời.
Cảnh tượng này khiến đệ tử Trùng Vân Tông vô cùng khủng hoảng, nhóm đệ tử Kình Vân Tông tránh ở một bên cũng kinh dị đến cực điểm, bọn họ khó khăn nuốt xuống một nước miếng: "Này, đây là.... Cái gì?!"
Nữ tử Luyện dược sư sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn còn rất tỉnh táo: "Hẳn là tinh thần lực, nhưng mà tinh thần lực của ta muốn cô đọng thành loại vũ khí này thì quả là còn kém rất xa."
Đồng thời, nhóm đệ tử Kình Vân Tông rốt cuộc nhìn thấy đại sư huynh Trùng Vân Tông từ trong góc bức ra hai người, người nắm song kích đang đối chiến kịch liệt chính là một vị đệ tử tiềm tu cực điệu thấp lại rất có danh vọng trong tông môn bọn họ, vô cùng tuấn mỹ, thiên tư trác tuyệt, mà trên lưng y cõng một thiếu niên lang, cũng chính Luyện dược sư chuyên chúc như hình với bóng của mình.
Bọn họ sớm biết vị Công Nghi sư đệ này cảnh giới tuy thấp nhưng cực không dễ chọc, Luyện dược sư của y bản lĩnh luyện dược cũng không tệ, lại không nghĩ rằng hai người này, người không dễ chọc đúng là không dễ chọc, kẻ bản lĩnh không tệ thế nhưng... Không tệ đến bực này.
Không bao lâu, Cố Tá liều mạng tiêu hao một nửa tinh thần lực, đem đám đệ tử Trùng Vân Tông từng tên từng tên chém sạch. Đám đệ tử Trùng Vân Tông cũng không phải chưa từng nghĩ tới bắt đệ tử Kình Vân Tông đến uy hiếp, chỉ tiếc bọn họ từ đầu đã không nắm bắt cơ hội này, lúc này nhớ tới thì đĩa bay lượn lờ đầy trời, không bao giờ còn cơ hội ra tay nữa!
___________
#Cám: *ôm ngực* quá bạo lực, quá kinh dị, quá dã man! Tui đi báo chú công an đây!
Cũng không ai vì lời khiêu khích của đại sư huynh Trùng Vân Tông lộ diện, ngược lại là hai cổ lực lượng vô hình vụt ra, nháy mắt đánh úp về phía ba Luyện dược sư trong nhóm đệ tử Trùng Vân Tông.
Ba Luyện dược sư cảm nhận được tinh thần lực công kích, lập tức cũng chính mình cũng dùng tinh thần lực tiến hành phòng ngự. Nhưng bọn hắn bất quá chỉ là Qua Thần Cảnh, mà một đòn tập kích này có uy lực gấp trăm lần so với bọn họ! Kết quả đương nhiên đầu dễ dàng bị xuyên thấu, toàn bộ Luyện dược sư chết thẳng cẳng.
Võ giả bên cạnh bảo hộ Luyện dược sư thấy thế sắc mặt đỏ bừng bừng.
Bọn họ là người của nhất đại tông môn, mang theo Luyện dược sư là vì muốn một đường tiến vào Trung Ương đại lục càng thêm thuận tiện, không nghĩ tới trước đó đã thiệt hại không ít người, ba người sống sót cuối cùng cư nhiên cũng không thể bảo vệ được.
Đại sư huynh giây trước vẫn còn bạo nộ, lúc này đột nhiên thu hồi cơn phẫn nộ quá mức phô trương của mình, thay vào đó là sắc mặt lạnh lùng, trong mắt hàm chứa tức giận không nhỏ.
Lúc này hắn vung tay ra lệnh: "Một số người ở lại trông chừng đám phế vật Kình Vân Tông, những người còn lại theo ta lục soát xung quanh, nhất định phải tóm được kẻ trong tối kia!."
Đám đệ tử Trùng Vân Tông đồng thời đáp: "Vâng, đại sư huynh."
Ngay sau đó, các đệ tử Trùng Vân Tông lập tức tản ra, những nơi có thể ẩn náo đều bị bới tung lên. Phương hướng của người vừa rồi đánh lén bọn họ cũng không nhìn rõ, nhưng tóm lại chỉ có thể quanh quảng gần đây thôi...
Trong tối, Cố Tá dùng tinh thần lực bao trùm lên mình cùng Công Nghi Thiên Hành, thấy đệ tử Trùng Vân Tông có biểu hiện như thế, không khỏi kì dị hỏi: "Đại ca, bọn họ...."
Công Nghi Thiên Hành bình tĩnh nói: "Đại sư huynh Trùng Vân Tông cũng không phải hạng người lỗ mãng, trước đó hắn ra vẻ ta đây như vậy, chủ yếu là muốn chúng ta xem nhẹ hắn, tự mình lộ diện mà thôi."
Cố Tá suy nghĩ, liền hiểu ngay: "Tâm tư đủ âm hiểm! Chúng ta chỉ có hai người, bọn họ có cả đám, hiện tại chúng ta trong tối bọn họ ngoài sáng, người có lợi tất nhiên là chúng ta. Nhưng nếu chúng ta vì đánh lén thành công mà kiêu ngạo tự mình lộ diện, mọi người đều đứng ngoài sáng, khẳng định kẻ bất lợi sẽ là chúng ta, có đúng không?"
Công Nghi Thiên Hành hơi hơi gật đầu: "Chỉ trong chớp mắt đã có thể ứng đối như vậy, đủ biết người này tâm tư kín đáo. Chúng ta không đi ra, hắn liền biết hai ta cũng không phải hạng người kiêu ngạo, ngược lại liền thu hồi vẻ ta đây, bắt đầu ra lệnh lục soát."
Cố Tá đối với người này không chút hảo cảm: "Hắn dung túng sư đệ có hành vi bỉ ổi khinh nhục nữ tử như vậy, bản thân cũng không phải loại tốt lành gì đâu."
Công Nghi Thiên Hành cũng dung túng tiểu Luyện dược sư nhà mình, nói theo: "Không sai, đích xác không phải thứ tốt lành gì."
Cố Tá đơn giản chỉ vì đệ tử Trùng Vân Tông bắt nạt nữ tử mà tức giận, còn Công Nghi Thiên Hành lại từ cách hành sự của người Trùng Vân Tông mà hiểu được đại khái cách làm người của đám người này.
Có câu "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", hoàn cảnh tu luyện ở Trùng Vân Tông chỉ sợ chính là người dưới phục tùng người trên, kẻ có thiên tư hơn người có thể tùy ý ức hiếp kẻ không đủ thiên tư.
Vừa rồi trong đám người Trùng Vân Tông không phải ai ai cũng nổi lên sắc ma, thậm chí khi tên đệ tử kia vừa mở miệng khinh nhục bắt nạt nữ tử bọn họ đều nhìn hắn với ánh mắt xem thường. Chỉ là khinh thường không phải vì hắn bắt nạt nữ tử, mà vì hắn không quản được "nửa thân dưới" của mình, ý chí không kiên!
Nhưng mà tên đệ tử này tư chất rất tốt, khí thế cũng mạnh, cho nên hắn muốn khi dễ cô nương người ta các đệ tử Trùng Vân Tông khác cũng mặc kệ hắn làm bậy –– đây ước chừng chính là đặc quyền của cường giả.
Công Nghi Thiên Hành rốt cuộc đã hiểu đệ tử Trùng Vân Tông cùng Kình Vân Tông vì sao lại khác nhau như vậy.
Đại khái bởi vì Trùng Vân Tông ở Đông Nam đàn vực, nhân tài xuất sắc đều có tư chất hơn xa Nam đàn vực, cho nên tổng thể nơi nơi đều là tình trạng cá lớn nuốt cá bé, còn ở Kình Vân Tông, giữa các đệ tử đều tuần hoàn theo quy củ nhất định, nhưng ở Trùng Vân Tông chỉ sợ giữa các thiên tài luôn có luật rừng, cấp bậc phân chia thiên tài cũng đặc biệt tàn khốc.
Cố Tá không biết Công Nghi Thiên Hành đang nghĩ gì, tâm tư hắn cũng không phức tạp như vậy, mắt thấy đệ tử Trùng Vân Tông đang tiến gần lại đây, liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Đại ca, Trùng Vân Tông ở đây hại chết không ít người của Kình Vân Tông ta, ta cảm thấy ít nhiều liên quan đến việc lần trước bọn họ đến tông ta không được như ý nguyên. Cho nên.... Chúng ta nhất định phải cứu những đồng môn này, đồng thời diệt sách đám hỗn đản Trùng Vân Tông."
Công Nghi Thiên Hành đáp lời: "Được."
Hai người nói xong mấy câu, Cố Tá lần thứ hai ra tay, Công Nghi Thiên Hành cũng kéo cung bắn tên, chớp mắt liền đem mấy đệ tử Trùng Vân Tông Thoát Phàm cảnh nhập môn đang đến gần bắn thủng bụng.
Cố Tá không chút lưu tình, lập tức ngưng tụ một cây Lang Nha Bổng –– cây Lang Nha Bổng lần này là hắn tiêu hao bảy thành tinh thần lực ngưng tụ thành, so với ba cây trước đó lớn hơn mấy lần, Lang Nha Bổng vừa ra, lao tới một tên đệ tử Trùng Vân Tông ở một đầu khác!
"Phốc – "
"Phanh –– –– "
Người nọ che lại bụng không ngừng tuôn trào máu tươi, lại không cách nào ngăn trở thiên phủ đang bị thiêu đốt, rất nhanh chấm dứt sự sống.
Một tên khác còn chưa kịp phát ra tiếng kêu tham thiết, đầu đã bị vô số gai nhọn đánh xuyên qua, theo chuyển động của Lang Nha Bổng cả người nháy mắt bị đánh thành đống thịt vụn bầy nhầy đẫm máu! Tiếp đó Lang Nha Bổng cũng biến mất.
Tử trạng của hai người này đều cực kì thê thảm...
Các đệ tử Trùng Vân Tông khác vẫn đang tìm kiếm đều kinh hãi không thôi.
Lập tức cả đám đều dừng bước, quan sát bốn phía.
Bởi vì hai người công kích quá nhanh, Công Nghi Thiên Hành bắn tên lao nhanh như chớp, thi thể bị thiêu đốt cũng xảy ra trong nháy mắt, những người còn lại đều chưa kịp nhìn rõ hình thái mũi tên, cũng vô pháp phân biệt được phương hướng bắn tên, mà Cố Tá cố tình thao túng Lang Nha Bổng ở một phương hướng khác, lần thứ hai mê hoặc tầm mắt bọn họ.
Đại sư huynh Trùng Vân Tông thân hình khẽ động liền xuất hiện trước hai cổ thi thể, trong mắt hắn dâng trào sát khí, khóe miệng lại treo lên tươi cười, chắp tay nói: "Vị bằng hữu trong tối kia a, oan gia nên giải không nên kết, nếu mấy tên bại hoại trong tông ta đều đã bị bằng hữu trừng trị, không bằng các hạ cũng nên hiện thân, chúng ta cùng nhau hóa giải đoạn ân oán này thế nào?"
Cố Tá: Phi!
Tin cái quỷ a!
Công Nghi Thiên Hành cũng không đáp lại, cũng không tiếp tục ra tay –– đối phương lần này đã có phòng bị, nếu y hành động, sẽ dễ dàng bị người tìm ra vị trí.
[ A Tá, lại công kích thêm mấy người đi. ]
Cố Tá yên lặng gật đầu.
[ Ta đã biết, đại ca. ]
Liền thấy ở một nơi khác gió nổi lên, một cây Lang Nha Bổng thật lớn xuất hiện.
Lần này Lang Nha Bổng quét ngang mà tới, từ phía sau công kích đám đệ tử Trùng Vân Tông đang tụ lại một chỗ. Bọn họ phản ứng rất nhanh, liên tục trốn tránh. Đáng tiếc nơi đó nhỏ hẹp, tự nhiên là tránh không thoát.
Đám đệ tử Trùng Vân Tông bắt đầu tranh đoạt lẫn nhau, có ba người nhanh chóng chạy thoát, chỉ là trên cánh tay cùng đùi xuất hiện rất nhiều lỗ máu, hai người còn lại xui xẻo chạy không kịp, một tên đầu bị đánh rụng, một tên nửa người máu thịt bầy nhầy, sau đó lại bị Lang Nha Bổng nghiền áp qua, rốt cuộc không tránh khỏi kết cục trở thành một đống thịt vụn.
Đệ tử Trùng Vân Tông lại thiệt hại hai người.
Đại sư huynh Trùng Vân Tông ánh mắt càng thêm sắc lạnh, hắn dùng tốc độ cực nhanh hóa thành một đạo quang ảnh đánh về một hướng!
Công Nghi Thiên Hành cũng không dự định tiếp tục ẩn náo đánh lén, song kích trong tay vung lên tức thì ngăn chặn lại công kích của đại sư huynh Trùng Vân Tông.
Cố Tá dán người trên lứng Công Nghi Thiên Hành, không khỏi âm thầm mắng một tiếng "âm hiểm".
Tên đại sư huynh này tuy rằng không phát hiện ra vị trí hai người, nhưng đã sớm nhận ra gần đây có nguy hiểm, chỉ là hắn không thể xác định cụ thể nguy hiểm ở nơi nào, cho nên vẫn luôn bất động thanh sắc, lợi dụng thời cơ đệ tử tông mình bị giết nâng cao độ cảm giác, rốt cuộc xác định được vị trí bọn họ.
Vì thế đại sư huynh Trùng Vân Tông thừa dịp Cố Tá vừa giết xong mấy người lơi là cảnh giác, lập tức xông tới công kích nơi bọn họ đang trốn.
Chẳng qua vị đại sư huynh Trùng Vân Tông này lầm tưởng người trốn ở đây chỉ có một Luyện dược sư là Cố Tá, còn Công Nghi Thiên Hành tránh ở chỗ khác, cho nên vừa rồi mới có thể nhiễu loạn phương hướng của bọn hắn. Hắn muốn trước tiên phải bắt được Cố Tá, sau đó dẫn dụ Võ giả trong tối kia hiện thân, một lưới tóm gọn hết hai người!
Đáng tiếc bởi vì chút sai lầm này khiến cho đại sư huynh tâm tư thâm trầm đoán trật rồi, ngược lại cùng Công Nghi Thiên Hành đối đầu trực diện, mà Cố Tá cũng không hề thu hồi Lang Nha Bổng, tinh thần lực vừa động, Lang Nha Bổng tách ra làm năm, nháy mắt biến thành năm bánh xe cực lớn, xung quanh mang đầy lưỡi dao sắc bén xoay tròn như đĩa bay!
Đĩa bay không ngừng xoay tròn phát ra âm thanh "ô ô", chúng ở trên không trung tùy ý bay nhảy, bỗng nhiên vọt thẳng lên trời, sau lại ầm ầm hạ xuống, trực tiếp cuốn lấy một tên đệ tử Trùng Vân Tông –– lưỡi dao sắc bén linh hoạt chém ngang eo bụng đệ tử Trùng Vân Tông kia, nội tạng bên trong từ chỗ rách lồi ra ngoài, cứ thế tuôn ra, đổ đầy đất!
Sau khi giải quyết nhanh gọn lẹ một tên, đĩa bay đang đáp trên đất lại nhanh chóng xẹt qua, lần thứ hai bay vút lên không trung, cùng với bốn đĩa bay còn lại lượn lờ giữa trời giơ nanh múa vuốt.
Chúng đệ tử Trùng Vân Tông hoàn toàn nhìn không thấu quỹ đạo của đám đĩa bay đó, thực lục bọn họ dù mạnh so ra vẫn kém số đĩa bay quỷ dị đó, thậm chí chúng chỉ chuyển động mấy vòng đã thành công đem bọn họ tách rời.
Cảnh tượng này khiến đệ tử Trùng Vân Tông vô cùng khủng hoảng, nhóm đệ tử Kình Vân Tông tránh ở một bên cũng kinh dị đến cực điểm, bọn họ khó khăn nuốt xuống một nước miếng: "Này, đây là.... Cái gì?!"
Nữ tử Luyện dược sư sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn còn rất tỉnh táo: "Hẳn là tinh thần lực, nhưng mà tinh thần lực của ta muốn cô đọng thành loại vũ khí này thì quả là còn kém rất xa."
Đồng thời, nhóm đệ tử Kình Vân Tông rốt cuộc nhìn thấy đại sư huynh Trùng Vân Tông từ trong góc bức ra hai người, người nắm song kích đang đối chiến kịch liệt chính là một vị đệ tử tiềm tu cực điệu thấp lại rất có danh vọng trong tông môn bọn họ, vô cùng tuấn mỹ, thiên tư trác tuyệt, mà trên lưng y cõng một thiếu niên lang, cũng chính Luyện dược sư chuyên chúc như hình với bóng của mình.
Bọn họ sớm biết vị Công Nghi sư đệ này cảnh giới tuy thấp nhưng cực không dễ chọc, Luyện dược sư của y bản lĩnh luyện dược cũng không tệ, lại không nghĩ rằng hai người này, người không dễ chọc đúng là không dễ chọc, kẻ bản lĩnh không tệ thế nhưng... Không tệ đến bực này.
Không bao lâu, Cố Tá liều mạng tiêu hao một nửa tinh thần lực, đem đám đệ tử Trùng Vân Tông từng tên từng tên chém sạch. Đám đệ tử Trùng Vân Tông cũng không phải chưa từng nghĩ tới bắt đệ tử Kình Vân Tông đến uy hiếp, chỉ tiếc bọn họ từ đầu đã không nắm bắt cơ hội này, lúc này nhớ tới thì đĩa bay lượn lờ đầy trời, không bao giờ còn cơ hội ra tay nữa!
___________
#Cám: *ôm ngực* quá bạo lực, quá kinh dị, quá dã man! Tui đi báo chú công an đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất