Chương 291: Kinh biến
Edit: Cám nè ❤.
Tấm gương đồng "ô ô" sáng lên, bên trong liền có bóng dáng nhảy vọt ra, hình thành bộ dáng một con hoang thú. Nó tướng mạo dữ tợn, không bao lâu đã xuất hiện hơn nửa người ra ngoài, duy chỉ có phần đuôi đặc biệt dài vẫn còn gắn chặt với gương đồng, tùy thời ngự sử.
Tam vương gia mặc Công Nghi Thiên Hành công kích điên cuồng, liền mạng hét một tiếng: "Ăn hắn!"
Tức khắc, hoang thú kia đột nhiên lắc đầu, há miệng khổng lồ bay lên, nhào tới cắn xé Công Nghi Thiên Hành.
Cố Tá một bên lắp bắp kinh hãi: Đây là cái thứ đồ chơi gì a? Thoạt nhìn không giống như vật sống, nhưng sao lại giống như vật sống thế này?
Giờ khắc này, hắn không khỏi có chút uể oải.
Hắn tựa hồ vẫn còn quá thiếu hiểu biết.....
Trong nháy mắt, Công Nghi Thiên Hành đã cùng hư ảnh của hoang thú bắt đầu chém giết, thực lực hoang thú không hề thua kém Tam vương gia, thời điểm Công Nghi Thiên Hành cùng nó chiến đấu, Tam vương gia ngược lại thoát khỏi vòng vây, dưới chân dùng lực bay lên trời, cùng hoang thú vây đánh Công Nghi Thiên Hành.
Trước đó vừa chiếm ưu thế hiện tại đã hóa thành hư ảo, Công Nghi Thiên Hành một mặt đối chiến, một mặt lại hiểu được hư ảnh hoang thú này rất hiếm có, đây hẳn chính là át chủ bài của Tam vương gia.
Chỉ là không biết át chủ bài này còn ẩn giấu huyền cơ gì hay không....
Sau khi suy nghĩ, áo giáp trên người Công Nghi Thiên Hành đột nhiên rút đi một tấm trên tay phải, mà nơi đó vừa lúc bị hoang thú cắn một ngụm.
"Tê – " Cố Tá hít ngược một ngụm khí lạnh.
Dáng vẻ đại ca trông rất bình tĩnh, hắn là người đứng xem ngược lại có chút ớn lạnh.... Chỉ nhìn thôi đều cảm thấy rất đau rồi.
Cánh tay Công Nghi Thiên Hành bị hoang thú cắn xé, da thịt bị kéo rách một mảng, nhưng lạ là chỗ da thịt bị rơi xuống đất lại không bị hoang thú ăn vào.
Cố Tá nhíu mày, hắn nhẫn nhịn, sau đó vẫn là đem tinh thần lực phóng xuất ra, lập tức đem mớ huyết nhục kia thu hồi lại.
Máu thịt trên người đại ca vấn trước đó bị thương bị ăn thì cũng đành, loại bị cắn xé rớt xuống này tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác!
Công Nghi Thiên Hành xác định được đại khái năng lực của hoang thú, lại lần nữa khôi phục lại áo giáp, tiếp tục cùng một người một thú đối chiến, hai bên lần thứ hai quyết chiến kịch liệt.
Mà bởi vì lực chú ý của mọi người đều đặt hết trên người hai bên, cảm giác tồn tại của Cố Tá vốn dĩ đã không cao, nhưng hắn vừa động thủ, cảm giác tồn tại lập tức tăng vọt lên.
Mọi người lập tức dồn hết chú ý vào hắn, biểu tình cành thêm quái dị.
Luyện dược sư này cư nhiên thu lại thịt của Công Nghi Thiên Hành..... Là định làm gì á? Chẳng lẽ còn có thể lấy đi luyện dược?
Chỉ tưởng giữa hai người họ tình cảm thâm hậu, không ngờ còn có chỗ vi diệu như vậy.
Cố Tá sau khi thu lại máu thịt của đại ca nhà mình xong, mới phát hiện biểu tình mọi người có chút không đúng. Hắn lập tức đỏ mặt, hít sâu một hơi, cảm thấy da mặt mình có chút nóng rát.
–– Quản người khác nghĩ gì làm chi chứ? Hắn muốn làm gì thì làm thôi.
Giữa sân, Công Nghi Thiên Hành lấy một chọi hai, lần nữa bị áp chế. Tam vương gia tựa hồ vì muốn trả thù nên để hoang thú kia liên tục cắn xé Công Nghi Thiên Hành, mấy độ muốn đem đầu y cắn rớt, chiêu thức ra tay cũng phá lệ tàn nhẫn. Bất quá vì sử dụng gương đồng, Tam vương gia hầu như hao tổn gấp đôi Huyền khí, mức tiêu hao so ra không kém Công Nghi Thiên Hành bao nhiêu.
Công Nghi Thiên Hành cực lực bòn rút mỗi một phân chân khí trong cơ thể, không ngừng tìm kiếm nhược điểm của hoang thú, tựa hồ như đã bỏ quên ngân thương, dùng thân pháp linh hoạt, nhanh chóng vòng qua người hoang thú khổng lồ, tiến tới cùng Tam vương gia vật lộn! Phương hướng y công kích chính là gương đồng trước ngực Tam vương gia.
Mũi tên kim hồng cơ hồ được Công Nghi Thiên Hành chính diện bắn ra, lực đạo to lớn, nhiệt lực mãnh liệt, khó có thể tưởng tượng. Gương đồng phát ra âm thanh chói tai, thân hình hoang thú đột nhiên lại biến lớn!
Tam vương gia vẻ mặt lãnh khốc: "Ngươi xem gương đồng của bổn vương là dạng gì? Nếu là người cảnh giới không cao hơn bổn vương, bất luận thi triển ra bao nhiêu chân khí, Huyền khí, đều sẽ bị nó hấp thu, nuôi dưỡng ngược lại chính mình!."
Lời này tựa hồ cùng thân ảnh hoang thú biến lớn tương xứng, nhất thời những người vây xem đều hít vào ngụm khí lạnh –– thứ đồ gian lận bực này, làm sao có thể đối phó? Công Nghi Thiên Hành nguy rồi!
Tim Cố Tá cũng nhảy lên.
Nhưng mà việc này cũng không cần Cố Tá quá mức để tâm.
Bởi vì hư ảnh hoang thú biến lớn, phảng phất như lực lượng tăng cường hơn rất nhiều lần, đột nhiên có một cổ lực lượng kim hồng từ bên trong bốc cháy lên, trong giây lát đã thổi quét toàn thân hư ảnh.
Hư ảnh hoang thú lúc này không phải dáng vẻ thỏa mãn vừa được hút no chân khí, mà là loại từ thỏa mãn tức thì biến hóa thành hoảng sợ cùng thống khổ!
Hư ảnh hoang thú sau khi cắn nuốt mũi tên lực lượng kim hồng, thế nhưng bị phản phệ!
Cố Tá chậm rãi thở ra.
Nguy hiểm thật....
Trái tim dường như mới vừa đi một vòng tàu lượn siêu tốc trở về.
Tam vương gia da mặt lãnh khốc căng chặt cuối cùng cũng run rẩy.
Hắn lập tức nắm chặt gương đồng thu hoang thú trở về, sau đó lại nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành, biểu tình thập phần đáng sợ.
Trong lòng Cố Tá thoáng chốc "lộp bộp".
–– Không ổn!
Nơi đan điền Tam vương gia lần thứ hai xuất hiện quang mang.
Quang mang này có vẻ đặc biệt quỷ dị, tựa hồ như mênh mông cuồn cuộn, lại sắc bén như một cây tiêm châm, từng chút từng chút dò xét tới.
Lúc này mới có người nhìn rõ, đây là một cây ngọc thước, ước chừng chỉ dài ba tấc, rộng nửa tấc, quanh thân lập lòe ánh sáng trong suốt.
Thứ này thoạt nhìn tựa hồ cũng không có uy lực gì to tác, vì sao Tam vương gia lại muốn dùng nó? Cố Tá không hiểu, nhưng tâm cảnh giác đột nhiên càng cất cao lên.
Tam vương gia mang theo tia cười quỷ dị, vươn ngón tay đem máu tích trên ngọc thước, sau đó đem ngọc thước ném thẳng vào Đại Yên Tháp.
Lúc này, ngọc thước cùng Đại Yên Tháp tương tiếp lẫn nhau, lập lòe ánh sáng mãnh liệt.
Đồng thời Tam vương gia lần nữa lao ra, tiến công về phía Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành vung quyền đón nhận!
"Oanh!"
Hai người công kích chạm nhau, nhưng bất luận là Công Nghi Thiên Hành hay Tam vương gia, khí kình ẩn chứa trong quyền này đều cực kì thưa thớt.
Đúng vậy, trước đó liên tục đại chiến, lực lượng cả hai cơ hồ đều tiêu hao sạch sẽ, hiện tại đối chiến bất quá bọn họ chỉ dùng sức lực thân thể mà thôi.
Cố Tá phân tâm quan sát, một mặt phải giám thị Đại Yên Tháp xem có xảy ra biến hóa kì dị gì hay không, một mặt lại trông chừng Công Nghi Thiên Hành, quan tâm tình huống đối chiến của đại ca nhà mình.
Cũng may đại ca nhà hắn sau khi trải huyết thú tôi thể thân thể cường hãn hơn không ít, đã vượt xa phạm trù của Võ giả Tiên Thiên, nếu không hiện tại vừa đối mặt với trận chiến này liền phải bại trận, làm sao còn đủ sức để chống đỡ cơ chứ?
Tam vương gia không nghĩ đến thân thể Công Nghi Thiên Hành có thể đối kháng trực diện cùng mình, trên mặt tỏ vẻ không vui. Nhưng hắn đã xuất ra đồ vật, Công Nghi Thiên Hành ngã xuống là chuyện sớm muộn, nên cũng không quá để ý. Tóm lại.... Không bao lâu, Công Nghi Thiên Hành sẽ trở thành người chết.
Bính Long Quân vẫn luôn thủ vệ bên ngoài, Đại thống lĩnh Nhị thống lĩnh sau khi nhìn thấy ngọc thước, đồng tử bỗng dưng đều co rút lại. Bọn họ chậm rãi từng bước từng bước hướng đến một chỗ.
Những Võ giả còn lại vẫn không rõ tình huống, chỉ cảm thấy Tam vương gia ước chừng ra chiêu kì lạ gì đó, đều cực kì tò mò chờ đợi uy phong của nó.
Trên đài cao, biểu tình Chu hoàng tử biến đổi, vẻ mặt Tân công tử cũng không đẹp hơn bao nhiêu.
Chu hoàng tử cắn răng nói: "Cái tên Triệu lão tam thật là ti bỉ vô sỉ!"
Tân công tử đem quạt phất hai cái, nhanh chống gọi mấy thuộc hạ đến, nói nhỏ vài tiếng bên tai bọn họ. Trong bất tri bất giác liền có một ít người lặng lẽ tiến vào trong đám đông, không chút dấu vết làm cho bọn họ lui về sau.
Chu hoàng tử nhẫn nại trong chốc lát, vẫn là không nhịn nổi bất mãn bèn gọi người tới: "Đi, đem những người trong phòng cách xa một chút, còn những người đang quan chiến cũng bảo bọn họ tức tốc rời đi nhanh!" Hắn dừng một chút, lạnh giọng nói: "Không cần che giấu, cứ giống trống khua chiêng mà rời đi, bổn hoàng tử phải khiến cho Triệu lão tam ngột ngạt mới hả dạ."
Thuộc hạ kia nghe thấy, không dám chậm trễ liền quay người rời đi.
Đám đông giữa sân xảy ra biến động càng lúc càng lợi hại, Cố Tá rất nhanh đã phát hiện ra, hắn lo lắng đưa mắt nhìn sang đại ca nhà mình, Công Nghi Thiên Hành cũng đã phát hiện ra chỗ không đúng, nhưng bản thân đang trong trận chiến, y cần phải cận thận ứng phó không thể phân tâm.
Bởi vậy, Công Nghi Thiên Hành vừa đánh vừa lui, ngược hướng lại với Đại Yên Tháp.
Trên mặt Tam vương gia mang theo lạnh lẽo, nói một tiếng: "Chậm!"
Biểu tình Công Nghi Thiên Hành khẽ động.
Nhưng mà y cũng không lộ ra thần sắc hoảng loạn gì, ngược lại là càng thêm thong dong bình tĩnh, vận dụng khí kình, đem áo giáp mỏng mặc lại trên người.
Đáng tiếc, dù đã chuẩn bị, nhưng vẻ mặt Tam vương gia tựa hồ đã nắm chắc phần thắng.
Lúc này, Đại Yên Tháp quang mang càng rực rỡ, đột nhiên phía sau xuất hiện một hắc động cực lớn, bên trong nảy sinh lực hấp dẫn cường đại, cuồng phong to lớn nổi lên.
Gió đến một cách kì lạ, hắc động cũng càng quỷ dị.
Nhưng càng quỷ dị chính là quang mang trên Đại Yên Tháp lại chiếu đến trên người Công Nghi Thiên Hành.
Cố Tá chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết như thế nào đã xuất hiện trước người Công Nghi Thiên Hành, đem y đẩy ra ngoài.
_______________
#Cám: thằng lớn gặp nguy hiểm đều thong dong bềnh tễnh, để tui coi lần này ra sao!
Tấm gương đồng "ô ô" sáng lên, bên trong liền có bóng dáng nhảy vọt ra, hình thành bộ dáng một con hoang thú. Nó tướng mạo dữ tợn, không bao lâu đã xuất hiện hơn nửa người ra ngoài, duy chỉ có phần đuôi đặc biệt dài vẫn còn gắn chặt với gương đồng, tùy thời ngự sử.
Tam vương gia mặc Công Nghi Thiên Hành công kích điên cuồng, liền mạng hét một tiếng: "Ăn hắn!"
Tức khắc, hoang thú kia đột nhiên lắc đầu, há miệng khổng lồ bay lên, nhào tới cắn xé Công Nghi Thiên Hành.
Cố Tá một bên lắp bắp kinh hãi: Đây là cái thứ đồ chơi gì a? Thoạt nhìn không giống như vật sống, nhưng sao lại giống như vật sống thế này?
Giờ khắc này, hắn không khỏi có chút uể oải.
Hắn tựa hồ vẫn còn quá thiếu hiểu biết.....
Trong nháy mắt, Công Nghi Thiên Hành đã cùng hư ảnh của hoang thú bắt đầu chém giết, thực lực hoang thú không hề thua kém Tam vương gia, thời điểm Công Nghi Thiên Hành cùng nó chiến đấu, Tam vương gia ngược lại thoát khỏi vòng vây, dưới chân dùng lực bay lên trời, cùng hoang thú vây đánh Công Nghi Thiên Hành.
Trước đó vừa chiếm ưu thế hiện tại đã hóa thành hư ảo, Công Nghi Thiên Hành một mặt đối chiến, một mặt lại hiểu được hư ảnh hoang thú này rất hiếm có, đây hẳn chính là át chủ bài của Tam vương gia.
Chỉ là không biết át chủ bài này còn ẩn giấu huyền cơ gì hay không....
Sau khi suy nghĩ, áo giáp trên người Công Nghi Thiên Hành đột nhiên rút đi một tấm trên tay phải, mà nơi đó vừa lúc bị hoang thú cắn một ngụm.
"Tê – " Cố Tá hít ngược một ngụm khí lạnh.
Dáng vẻ đại ca trông rất bình tĩnh, hắn là người đứng xem ngược lại có chút ớn lạnh.... Chỉ nhìn thôi đều cảm thấy rất đau rồi.
Cánh tay Công Nghi Thiên Hành bị hoang thú cắn xé, da thịt bị kéo rách một mảng, nhưng lạ là chỗ da thịt bị rơi xuống đất lại không bị hoang thú ăn vào.
Cố Tá nhíu mày, hắn nhẫn nhịn, sau đó vẫn là đem tinh thần lực phóng xuất ra, lập tức đem mớ huyết nhục kia thu hồi lại.
Máu thịt trên người đại ca vấn trước đó bị thương bị ăn thì cũng đành, loại bị cắn xé rớt xuống này tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác!
Công Nghi Thiên Hành xác định được đại khái năng lực của hoang thú, lại lần nữa khôi phục lại áo giáp, tiếp tục cùng một người một thú đối chiến, hai bên lần thứ hai quyết chiến kịch liệt.
Mà bởi vì lực chú ý của mọi người đều đặt hết trên người hai bên, cảm giác tồn tại của Cố Tá vốn dĩ đã không cao, nhưng hắn vừa động thủ, cảm giác tồn tại lập tức tăng vọt lên.
Mọi người lập tức dồn hết chú ý vào hắn, biểu tình cành thêm quái dị.
Luyện dược sư này cư nhiên thu lại thịt của Công Nghi Thiên Hành..... Là định làm gì á? Chẳng lẽ còn có thể lấy đi luyện dược?
Chỉ tưởng giữa hai người họ tình cảm thâm hậu, không ngờ còn có chỗ vi diệu như vậy.
Cố Tá sau khi thu lại máu thịt của đại ca nhà mình xong, mới phát hiện biểu tình mọi người có chút không đúng. Hắn lập tức đỏ mặt, hít sâu một hơi, cảm thấy da mặt mình có chút nóng rát.
–– Quản người khác nghĩ gì làm chi chứ? Hắn muốn làm gì thì làm thôi.
Giữa sân, Công Nghi Thiên Hành lấy một chọi hai, lần nữa bị áp chế. Tam vương gia tựa hồ vì muốn trả thù nên để hoang thú kia liên tục cắn xé Công Nghi Thiên Hành, mấy độ muốn đem đầu y cắn rớt, chiêu thức ra tay cũng phá lệ tàn nhẫn. Bất quá vì sử dụng gương đồng, Tam vương gia hầu như hao tổn gấp đôi Huyền khí, mức tiêu hao so ra không kém Công Nghi Thiên Hành bao nhiêu.
Công Nghi Thiên Hành cực lực bòn rút mỗi một phân chân khí trong cơ thể, không ngừng tìm kiếm nhược điểm của hoang thú, tựa hồ như đã bỏ quên ngân thương, dùng thân pháp linh hoạt, nhanh chóng vòng qua người hoang thú khổng lồ, tiến tới cùng Tam vương gia vật lộn! Phương hướng y công kích chính là gương đồng trước ngực Tam vương gia.
Mũi tên kim hồng cơ hồ được Công Nghi Thiên Hành chính diện bắn ra, lực đạo to lớn, nhiệt lực mãnh liệt, khó có thể tưởng tượng. Gương đồng phát ra âm thanh chói tai, thân hình hoang thú đột nhiên lại biến lớn!
Tam vương gia vẻ mặt lãnh khốc: "Ngươi xem gương đồng của bổn vương là dạng gì? Nếu là người cảnh giới không cao hơn bổn vương, bất luận thi triển ra bao nhiêu chân khí, Huyền khí, đều sẽ bị nó hấp thu, nuôi dưỡng ngược lại chính mình!."
Lời này tựa hồ cùng thân ảnh hoang thú biến lớn tương xứng, nhất thời những người vây xem đều hít vào ngụm khí lạnh –– thứ đồ gian lận bực này, làm sao có thể đối phó? Công Nghi Thiên Hành nguy rồi!
Tim Cố Tá cũng nhảy lên.
Nhưng mà việc này cũng không cần Cố Tá quá mức để tâm.
Bởi vì hư ảnh hoang thú biến lớn, phảng phất như lực lượng tăng cường hơn rất nhiều lần, đột nhiên có một cổ lực lượng kim hồng từ bên trong bốc cháy lên, trong giây lát đã thổi quét toàn thân hư ảnh.
Hư ảnh hoang thú lúc này không phải dáng vẻ thỏa mãn vừa được hút no chân khí, mà là loại từ thỏa mãn tức thì biến hóa thành hoảng sợ cùng thống khổ!
Hư ảnh hoang thú sau khi cắn nuốt mũi tên lực lượng kim hồng, thế nhưng bị phản phệ!
Cố Tá chậm rãi thở ra.
Nguy hiểm thật....
Trái tim dường như mới vừa đi một vòng tàu lượn siêu tốc trở về.
Tam vương gia da mặt lãnh khốc căng chặt cuối cùng cũng run rẩy.
Hắn lập tức nắm chặt gương đồng thu hoang thú trở về, sau đó lại nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành, biểu tình thập phần đáng sợ.
Trong lòng Cố Tá thoáng chốc "lộp bộp".
–– Không ổn!
Nơi đan điền Tam vương gia lần thứ hai xuất hiện quang mang.
Quang mang này có vẻ đặc biệt quỷ dị, tựa hồ như mênh mông cuồn cuộn, lại sắc bén như một cây tiêm châm, từng chút từng chút dò xét tới.
Lúc này mới có người nhìn rõ, đây là một cây ngọc thước, ước chừng chỉ dài ba tấc, rộng nửa tấc, quanh thân lập lòe ánh sáng trong suốt.
Thứ này thoạt nhìn tựa hồ cũng không có uy lực gì to tác, vì sao Tam vương gia lại muốn dùng nó? Cố Tá không hiểu, nhưng tâm cảnh giác đột nhiên càng cất cao lên.
Tam vương gia mang theo tia cười quỷ dị, vươn ngón tay đem máu tích trên ngọc thước, sau đó đem ngọc thước ném thẳng vào Đại Yên Tháp.
Lúc này, ngọc thước cùng Đại Yên Tháp tương tiếp lẫn nhau, lập lòe ánh sáng mãnh liệt.
Đồng thời Tam vương gia lần nữa lao ra, tiến công về phía Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành vung quyền đón nhận!
"Oanh!"
Hai người công kích chạm nhau, nhưng bất luận là Công Nghi Thiên Hành hay Tam vương gia, khí kình ẩn chứa trong quyền này đều cực kì thưa thớt.
Đúng vậy, trước đó liên tục đại chiến, lực lượng cả hai cơ hồ đều tiêu hao sạch sẽ, hiện tại đối chiến bất quá bọn họ chỉ dùng sức lực thân thể mà thôi.
Cố Tá phân tâm quan sát, một mặt phải giám thị Đại Yên Tháp xem có xảy ra biến hóa kì dị gì hay không, một mặt lại trông chừng Công Nghi Thiên Hành, quan tâm tình huống đối chiến của đại ca nhà mình.
Cũng may đại ca nhà hắn sau khi trải huyết thú tôi thể thân thể cường hãn hơn không ít, đã vượt xa phạm trù của Võ giả Tiên Thiên, nếu không hiện tại vừa đối mặt với trận chiến này liền phải bại trận, làm sao còn đủ sức để chống đỡ cơ chứ?
Tam vương gia không nghĩ đến thân thể Công Nghi Thiên Hành có thể đối kháng trực diện cùng mình, trên mặt tỏ vẻ không vui. Nhưng hắn đã xuất ra đồ vật, Công Nghi Thiên Hành ngã xuống là chuyện sớm muộn, nên cũng không quá để ý. Tóm lại.... Không bao lâu, Công Nghi Thiên Hành sẽ trở thành người chết.
Bính Long Quân vẫn luôn thủ vệ bên ngoài, Đại thống lĩnh Nhị thống lĩnh sau khi nhìn thấy ngọc thước, đồng tử bỗng dưng đều co rút lại. Bọn họ chậm rãi từng bước từng bước hướng đến một chỗ.
Những Võ giả còn lại vẫn không rõ tình huống, chỉ cảm thấy Tam vương gia ước chừng ra chiêu kì lạ gì đó, đều cực kì tò mò chờ đợi uy phong của nó.
Trên đài cao, biểu tình Chu hoàng tử biến đổi, vẻ mặt Tân công tử cũng không đẹp hơn bao nhiêu.
Chu hoàng tử cắn răng nói: "Cái tên Triệu lão tam thật là ti bỉ vô sỉ!"
Tân công tử đem quạt phất hai cái, nhanh chống gọi mấy thuộc hạ đến, nói nhỏ vài tiếng bên tai bọn họ. Trong bất tri bất giác liền có một ít người lặng lẽ tiến vào trong đám đông, không chút dấu vết làm cho bọn họ lui về sau.
Chu hoàng tử nhẫn nại trong chốc lát, vẫn là không nhịn nổi bất mãn bèn gọi người tới: "Đi, đem những người trong phòng cách xa một chút, còn những người đang quan chiến cũng bảo bọn họ tức tốc rời đi nhanh!" Hắn dừng một chút, lạnh giọng nói: "Không cần che giấu, cứ giống trống khua chiêng mà rời đi, bổn hoàng tử phải khiến cho Triệu lão tam ngột ngạt mới hả dạ."
Thuộc hạ kia nghe thấy, không dám chậm trễ liền quay người rời đi.
Đám đông giữa sân xảy ra biến động càng lúc càng lợi hại, Cố Tá rất nhanh đã phát hiện ra, hắn lo lắng đưa mắt nhìn sang đại ca nhà mình, Công Nghi Thiên Hành cũng đã phát hiện ra chỗ không đúng, nhưng bản thân đang trong trận chiến, y cần phải cận thận ứng phó không thể phân tâm.
Bởi vậy, Công Nghi Thiên Hành vừa đánh vừa lui, ngược hướng lại với Đại Yên Tháp.
Trên mặt Tam vương gia mang theo lạnh lẽo, nói một tiếng: "Chậm!"
Biểu tình Công Nghi Thiên Hành khẽ động.
Nhưng mà y cũng không lộ ra thần sắc hoảng loạn gì, ngược lại là càng thêm thong dong bình tĩnh, vận dụng khí kình, đem áo giáp mỏng mặc lại trên người.
Đáng tiếc, dù đã chuẩn bị, nhưng vẻ mặt Tam vương gia tựa hồ đã nắm chắc phần thắng.
Lúc này, Đại Yên Tháp quang mang càng rực rỡ, đột nhiên phía sau xuất hiện một hắc động cực lớn, bên trong nảy sinh lực hấp dẫn cường đại, cuồng phong to lớn nổi lên.
Gió đến một cách kì lạ, hắc động cũng càng quỷ dị.
Nhưng càng quỷ dị chính là quang mang trên Đại Yên Tháp lại chiếu đến trên người Công Nghi Thiên Hành.
Cố Tá chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết như thế nào đã xuất hiện trước người Công Nghi Thiên Hành, đem y đẩy ra ngoài.
_______________
#Cám: thằng lớn gặp nguy hiểm đều thong dong bềnh tễnh, để tui coi lần này ra sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất