Chương 304: Thập Tuyệt điện chủ
Edit: Cám ❤.
Những người bị bỏ lại không khỏi cười khổ trong lòng, họ tự biết rằng bản thân tư chất không bằng, cho nên cũng đã quen với việc bị người lãng quên thế này rồi, còn có một số người lòng thầm hâm mộ, cảm thấy bản thân may mắn khi được khảo nghiệm cùng một Thiên Kiêu thế này, nói không chừng ngày sau còn có thể nương nhờ hợp tác, còn số ít lòng đầy kiêu ngạo không muốn xum xoe, nhưng thật ra vẫn hy vọng tương lai có thể cùng Thiên Kiêu này giao hảo tốt, riêng số ít người trước nay đã quen được chúng tinh phủng nguyệt, hiện tại bị Công Nghi Thiên Hành cướp mất ánh hào quang, giống như thanh niên âm trầm đạt được chín sao trước đó... Trong lòng không khỏi tuôn trào ghen ghét cùng oán hận.
Đủ loại thái độ đều được hiển lộ ra.
Mặc dù Công Nghi Thiên Hành lúc này bị nhóm phu tử bao quanh nhưng cũng chưa từng bỏ qua biểu hiện của những người khác, chỉ là y biểu hiện cảm xúc ra ngoài mà thôi.
Ứng đối với nhiệt tình của nhóm phu tử mới là điều quan trọng nhất, tuy rằng bản thân được người săn đón tranh đoạt là việc tốt, nhưng cũng không thể lung tung đắc tội người ta.
Vì vậy, Công Nghi Thiên Hành mỉm cười nói: "Mời chư vị sư phụ dẫn đường."
Trong lời chưa từng ưu ái người nào, cũng không cự tuyệt bất kì ai.
Nhóm phu tử nghe thế cũng lập tức thu liễm đôi chút. Bọn họ thấy Công Nghi Thiên Hành không kiêu ngạo không siểm nịnh, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân, trong ánh mắt lại ẩn chứa một cổ quý khí thuộc về Thiên Kiêu bất khả xâm phạm, tức khắc liền hiểu thêm hai phần về vị Thiên Kiêu này.
Cũng phải thôi, phàm là Thiên Kiêu đều có tính toán của riêng mình, dù bọn họ thành công lôi kéo người này nhưng cũng không thể hoàn toàn làm chủ được, không bằng cứ cùng nhau đưa người đi, để người có thể làm chủ đưa ra điều kiện tốt nhất để giành người!
Nghĩ vậy, nhóm phu tử mỉm cười nói: "Công Nghi Thiên Hành, Công Nghi sư điệt có đúng không?"
Công Nghi Thiên Hành đáp: "Đúng vậy."
Nhóm phu tử lại nói: "Nếu đã vậy, sư điệt đi theo chúng ta tiến vào Thập Tuyệt điện gặp gỡ các vị trưởng lão thôi."
Công Nghi Thiên Hành nói: "Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."
Ngay sau đó, nhóm phu tử đưa mắt nhìn nhau, cân nhắc một chút lại để đệ tử tùy hầu của mình ở lại tiếp tục quan sát khảo nghiệm, còn lại tất cả phu tử đều khởi hành hộ tống Công Nghi Thiên Hành -- tâm Thiên Kiêu khó dò, bọn họ tự mình hộ tống cũng coi như thể hiện chút lòng thành.
Công Nghi Thiên Hành đều rõ ý tứ của những người này, cũng không cự tuyệt. Trong một thế lực lớn, phô trương thanh thế càng lớn chứng tỏ càng rất được xem trọng, có thể đề phòng tiểu nhân, cũng có thể cảnh cáo cường giả, để không vì một số chuyện nhỏ không đáng kể mà lãng phí thời gian.
Cái gọi là cây to bóng mát, việc mà Công Nghi Thiên Hành phải làm hiện tại là chọn một phe phái cường đại về mọi mặt làm hậu thuẫn cho mình, đồng thời cũng xây dựng căn cơ vững chắc cho những việc cần làm trong tương lai của mình.
Ra khỏi điện, liền có một vị phu tử tiến lên giơ tay làm động tác trảo. Trong phút chốc liền có một chưởng ấn khổng lồ từ trên trời giáng xuống, cẩn thận dừng trước mặt Công Nghi Thiên Hành.
Phu tử này cười vang nói: "Đây là càn khôn thủ, Công Nghi sư điệt, để lão phu đưa ngươi một đoạn đường vậy."
Công Nghi Thiên Hành ngước nhìn bàn tay to lớn trước mặt, kì thật nó được ngưng tụ bằng lực lượng, từ lòng bàn tay đến đường chỉ tay đều sinh động như thật, giống hệt như tay người thật, vừa nhìn không khỏi khiến người kinh ngạc trầm trồ. Bàn tay này rất lớn, bán kính khoảng chừng một dặm, hàng trăm người đứng trên đó cũng không sao.
Nghe vị phu tử nọ nói thế, Công Nghi Thiên Hành liền thả người bay lên đứng trên đó.
Các phu tử còn lại không khỏi thầm mắng một câu: "Xảo trá!"
Ngay sau đó bọn họ cũng bay lên, cùng Công Nghi Thiên Hành rời đi.
Bàn tay này che trời cản nắng, giống như một đoàn mây đen không ngừng kéo dài về trước, Công Nghi Thiên Hành cúi đầu nhìn xuống, liền thấy bàn tay này cứ thế lướt qua học phủ to lớn, trước mắt rất nhanh liền xuất hiện một vùng đất bao la rộng lớn cùng núi non hùng vĩ, thiên địa khí dồi dào vô tận, bậc thang trải dài, điện phủ san sát nối tiếp nhau. Chỉ nhìn thoáng qua cơ hồ đều không thấy được giới hạn, bất kể là trái phải trước sau đều là kỳ thú trân dược, tài nguyên trải rộng khắp nơi, hết thảy vô cùng vô tận.
Phía dưới có vô số đệ tử Thập Tuyệt Tông, y phục trên người không đồng nhất, phong thái tuấn tú, khí độ thong dong, cử chỉ điềm đạm, hơi thở mỗi người đều mang theo ý kì dị, tựa hồ ẩn chứa vô số bí ẩn. Rất nhiều Võ giả trẻ tuổi mồ hôi đầm đìa, vội vàng qua lại các nơi trong tông môn học hỏi lẫn nhau, toàn bộ tông môn đều tràn đầy võ khí, Võ giả tinh thần vô hạn sáng ngời, thiên tài tuấn kiệt oai phong hiển hách.
Ngoài ra còn có những mảng lớn đất đai màu mỡ, vườn hoa, bên trong còn có hàng ngàn bảo vật, hương thơm lan tỏa tứ phía, vô cùng nồng đậm, phóng thích vô số tinh thần lực bay lên, va chạm lẫn nhau.
Công Nghi Thiên Hành thu hết tất cả vào mắt, không khỏi thầm khen.
Thế lực Bạch Ngân không hổ là Bạch Ngân, vốn cho rằng Kình Vân Tông đã rất uy nghiêm hùng vĩ, nhưng đem so sánh với Thập Tuyệt Tông này thì chỉ như ánh sáng đom đóm cùng hạo nguyệt mà thôi, căn bản không cùng một đẳng cấp, Kình Vân Tông dù được tiếp sức thêm hàng trăm ngàn lần đi nữa mãi mãi vẫn không thể nào đuổi kịp Thập Tuyệt Tông.
Công Nghi Thiên Hành khoing cần nghĩ nhiều, chỉ cần hít một hơi thiên địa khí ở đây tức khắc lục phủ ngũ tạng đều tràn ngập chân khí tinh thuần, nhanh chóng khuếch tán đến mọi tế bào trong cơ thể, sau đó lan tràn đến tứ chi, thậm chí truyền đến từng đường tơ kẽ tóc.
Chỉ cần tùy tiện chọn một nơi trong Thập Tuyệt Tông cũng không hề thua kém Chân Khí Trì như trân như bảo ở Kình Vân Tông rồi. Chưa kể hơi thở ở đây càng thêm nhu hòa và dễ hấp thu hơn rất nhiều lần.
Công Nghi Thiên Hành bất động thanh sắc, tinh tế thể hội cùng tiếp thu những điều mới lạ mà thế lực cấp Bạch Ngân đem đến.
Qua một lúc, sau khi băng qua vô số thung lũng cùng núi non, một vị phu tử khác lại vung tay ném ra một thứ như lệnh bài, trên lệnh bài điêu khắc một con hoang cầm hung mãnh đang giơ nanh múa vuốt, chờ khi lệnh bài phát sáng, một con hoang cầm giống hệt như bức họa được điêu khắc bỗng nhiên xuất hiện, dang rộng đôi cánh khổng lồ.
Phu tử kia nói: "Gió ở đây rất dữ dội, Công Nghi sư điệt không bằng cưỡi hoang cầm lĩnh hội thử xem sao, thế nào?"
Thập Tuyệt Điện.
Sau vài tiếng bước chân ầm ầm, âm thanh gió rít gào dữ dội, tiếng lửa bíp, biển xanh dâng trào, tiếng sấm điện âm vang... Tất cả âm thanh đều hội tụ trong chủ điện.
Sau vài tiếng nổ, hàng chục người chạy tán loạn, sau đó chen chúc đứng kín chính điện.
Trong mười người có nam có nữ, có già có trẻ, biểu tình trên mặt cũng khác nhau, nhưng không thể nghi ngờ tâm trạng bọn họ đều là vội vàng lo lắng, ánh mắt cũng hơi hơi chớp động.
Một đại hán cường tráng thân cao gần một thước đặt mông ngồi xuống ghế dựa, lớn tiếng nói: "Này! Nghe nói tới là một hạt giống tốt, các ngươi trước đó đã đoạt được không ít người rồi, lần này dù sao cũng phải chừa cho lão từ một người có đúng không?"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Không thể nói như vậy được, thu nhận đệ tử đều phải dựa vào thực lực của chính mình, huống chi đệ tử lần này cũng không giống trước đó..."
Còn có giọng trẻ con dữ dằn phản bác: "Nghĩ đẹp nhỉ! Trước đó bất quá chỉ là tuyệt thế thiên tài mà thôi, lúc này chính là Thiên Kiêu ba lần mãn tinh, sao có thể để tên ngu ngốc nhà ngươi chiếm lợi được chứ!"
Sau đó lại thêm vài đạo âm thanh sôi nổi phát ra, không ngừng tranh cãi.
Cuối cùng cũng có một đạo âm thanh đáng tin kết thúc trận chiến: "Nhiều lời cũng vô ích, các ngươi giữ sức chờ khi Thiên Kiêu mãn tinh kia đến rồi lại phô trương thanh thế cùng chỗ tốt của mình, để hắn tự mình chọn sư là được. Hiện giờ bình tĩnh trật tự lại cho ta, lát nữa chớ có làm trò hề trước mặt người ta đó! Nếu để cho Thiên Kiêu kia thất vọng khi tới đây, chúng ta đều sẽ trở thành tội nhân của tông môn!"
Lời này vừa ra, những người kia liền lập tức ngưng cãi vã, miễn cưỡng an tĩnh chờ đợi.
Đúng vậy, Thiên Kiêu đã hiếm, Thiên Kiêu mãn tinh lại càng là báu vật, nếu bọn họ để lại ấn tượng không tốt cho nhân gia, nhân gia liền xoay người đầu nhập vào thế lực khác, như vậy còn không phải là lỗi của bọn họ hay sao?
Tự nhiên, mười người này -- cũng chính là Thập Tuyệt điện chủ đều an phận ngồi lại.
Không lâu sau, bên ngoài đại điện truyền đến âm thanh nhỏ vụn, qua vài trận gió thổi, có mười mấy phu tử vây quanh một thanh niên tiến đến, người này cực kì tuấn mỹ, khí chất ngời ngời như trăng sáng, khí độ bất phàm. Hơn nữa thoạt nhìn cũng không giống loại người kiệt ngạo ngỗ ngược khó hòa đồng... Chỉ một thoáng, trong lòng Thập Tuyệt điện chủ cũng tràn ra một tia yêu thích.
Công Nghi Thiên Hành vào cửa, ôm quyền hành lễ: "Gặp qua chư vị điện chủ."
Dọc đường đi, có rất nhiều phu tử đã nói qua với y về tình huống của Thập Tuyệt điện.
Thập Tuyệt Tông có Thập Tuyệt Thiên Quân, đều là Toái Không cảnh, vì bọn họ cảnh giới thâm hậu lại gánh vác trọng trách an nguy cùng thăng cấp của tông môn cho nên quanh năm đều đóng cửa bế quan, không quản đến những chuyện vụn vặt bên ngoài. Bởi vậy trong tông môn ngoài Thập Tuyệt Thiên Quân ra thì còn có Thập Tuyệt điện chủ, phân biệt chưởng quản Thập Tuyệt điện, cũng phụ trách nhiệm vụ bồi dưỡng đệ tử.
Mà mười vị điện chủ này cũng chính là tập hợp mười vị Nhân Hoàng cảnh có tố chất cao nhất -- cho dù bọn họ đều cùng Nhân Hoàng cảnh nhưng ít nhiều cũng sẽ chênh lệch nhau vài tiểu cảnh giới, bất quá địa vị mỗi người đều giống nhau, chiến lực cũng sẽ không xê xích nhau bao nhiêu cả.
Thập Tuyệt điện chủ bao gồm:
Mỗi một vị điện chủ, mỗi một Thập Tuyệt điện, đều nắm giữ một môn tuyệt học của riêng mình.
Phàm là đệ tử gia nhập Thập Tuyệt Tông, ngoại trừ số ít có thể trực tiếp bái sư, số còn lại đều là tự mình cố gắng chăm chỉ tu luyện. Chờ khi thực lực cùng cảnh giới bản thân được cải thiện, họ sẽ tự mình lựa chọn tu tập một môn tuyệt học nào đó, cuối cùng mới có thể tiến vào Thập Tuyệt điện của môn tuyệt học kia.
Thiên Kiêu như Công Nghi Thiên Hành tự nhiên không cần phải rườm rà vất vả như những đệ tử bình thường kia, một khi đã được cường giả coi trọng, y liền có thể trực tiếp lựa chọn một điện để tiến vào.
Sau khi Công Nghi Thiên Hành hành lễ xong, Thập Tuyệt điện chủ vội vàng nói hảo.
Một trung niên uy nghiêm đoan chính dẫn đầu mở miệng: "Ta là điện chủ Lôi Tuyệt Điện, sở hữu bảo vật Lôi Trì Thiên Hà, có thể rèn gân cốt, có tuyệt kỹ Thiên cấp "Cửu Tiêu Lôi Chỉ", ngươi có muốn học cũng như nguyện ý bái ta là sư hay không?"
___________
#Cám: rãnh rỗi nên tui thử vậy thôi, mai mốt biết đâu toàn làm thế để up cũng không chừng.,.. Hự hự.... Sẽ từ từ nghiên cứu......... Thiết tha gì nữa mà vội mà vàng....
Những người bị bỏ lại không khỏi cười khổ trong lòng, họ tự biết rằng bản thân tư chất không bằng, cho nên cũng đã quen với việc bị người lãng quên thế này rồi, còn có một số người lòng thầm hâm mộ, cảm thấy bản thân may mắn khi được khảo nghiệm cùng một Thiên Kiêu thế này, nói không chừng ngày sau còn có thể nương nhờ hợp tác, còn số ít lòng đầy kiêu ngạo không muốn xum xoe, nhưng thật ra vẫn hy vọng tương lai có thể cùng Thiên Kiêu này giao hảo tốt, riêng số ít người trước nay đã quen được chúng tinh phủng nguyệt, hiện tại bị Công Nghi Thiên Hành cướp mất ánh hào quang, giống như thanh niên âm trầm đạt được chín sao trước đó... Trong lòng không khỏi tuôn trào ghen ghét cùng oán hận.
Đủ loại thái độ đều được hiển lộ ra.
Mặc dù Công Nghi Thiên Hành lúc này bị nhóm phu tử bao quanh nhưng cũng chưa từng bỏ qua biểu hiện của những người khác, chỉ là y biểu hiện cảm xúc ra ngoài mà thôi.
Ứng đối với nhiệt tình của nhóm phu tử mới là điều quan trọng nhất, tuy rằng bản thân được người săn đón tranh đoạt là việc tốt, nhưng cũng không thể lung tung đắc tội người ta.
Vì vậy, Công Nghi Thiên Hành mỉm cười nói: "Mời chư vị sư phụ dẫn đường."
Trong lời chưa từng ưu ái người nào, cũng không cự tuyệt bất kì ai.
Nhóm phu tử nghe thế cũng lập tức thu liễm đôi chút. Bọn họ thấy Công Nghi Thiên Hành không kiêu ngạo không siểm nịnh, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân, trong ánh mắt lại ẩn chứa một cổ quý khí thuộc về Thiên Kiêu bất khả xâm phạm, tức khắc liền hiểu thêm hai phần về vị Thiên Kiêu này.
Cũng phải thôi, phàm là Thiên Kiêu đều có tính toán của riêng mình, dù bọn họ thành công lôi kéo người này nhưng cũng không thể hoàn toàn làm chủ được, không bằng cứ cùng nhau đưa người đi, để người có thể làm chủ đưa ra điều kiện tốt nhất để giành người!
Nghĩ vậy, nhóm phu tử mỉm cười nói: "Công Nghi Thiên Hành, Công Nghi sư điệt có đúng không?"
Công Nghi Thiên Hành đáp: "Đúng vậy."
Nhóm phu tử lại nói: "Nếu đã vậy, sư điệt đi theo chúng ta tiến vào Thập Tuyệt điện gặp gỡ các vị trưởng lão thôi."
Công Nghi Thiên Hành nói: "Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."
Ngay sau đó, nhóm phu tử đưa mắt nhìn nhau, cân nhắc một chút lại để đệ tử tùy hầu của mình ở lại tiếp tục quan sát khảo nghiệm, còn lại tất cả phu tử đều khởi hành hộ tống Công Nghi Thiên Hành -- tâm Thiên Kiêu khó dò, bọn họ tự mình hộ tống cũng coi như thể hiện chút lòng thành.
Công Nghi Thiên Hành đều rõ ý tứ của những người này, cũng không cự tuyệt. Trong một thế lực lớn, phô trương thanh thế càng lớn chứng tỏ càng rất được xem trọng, có thể đề phòng tiểu nhân, cũng có thể cảnh cáo cường giả, để không vì một số chuyện nhỏ không đáng kể mà lãng phí thời gian.
Cái gọi là cây to bóng mát, việc mà Công Nghi Thiên Hành phải làm hiện tại là chọn một phe phái cường đại về mọi mặt làm hậu thuẫn cho mình, đồng thời cũng xây dựng căn cơ vững chắc cho những việc cần làm trong tương lai của mình.
Ra khỏi điện, liền có một vị phu tử tiến lên giơ tay làm động tác trảo. Trong phút chốc liền có một chưởng ấn khổng lồ từ trên trời giáng xuống, cẩn thận dừng trước mặt Công Nghi Thiên Hành.
Phu tử này cười vang nói: "Đây là càn khôn thủ, Công Nghi sư điệt, để lão phu đưa ngươi một đoạn đường vậy."
Công Nghi Thiên Hành ngước nhìn bàn tay to lớn trước mặt, kì thật nó được ngưng tụ bằng lực lượng, từ lòng bàn tay đến đường chỉ tay đều sinh động như thật, giống hệt như tay người thật, vừa nhìn không khỏi khiến người kinh ngạc trầm trồ. Bàn tay này rất lớn, bán kính khoảng chừng một dặm, hàng trăm người đứng trên đó cũng không sao.
Nghe vị phu tử nọ nói thế, Công Nghi Thiên Hành liền thả người bay lên đứng trên đó.
Các phu tử còn lại không khỏi thầm mắng một câu: "Xảo trá!"
Ngay sau đó bọn họ cũng bay lên, cùng Công Nghi Thiên Hành rời đi.
Bàn tay này che trời cản nắng, giống như một đoàn mây đen không ngừng kéo dài về trước, Công Nghi Thiên Hành cúi đầu nhìn xuống, liền thấy bàn tay này cứ thế lướt qua học phủ to lớn, trước mắt rất nhanh liền xuất hiện một vùng đất bao la rộng lớn cùng núi non hùng vĩ, thiên địa khí dồi dào vô tận, bậc thang trải dài, điện phủ san sát nối tiếp nhau. Chỉ nhìn thoáng qua cơ hồ đều không thấy được giới hạn, bất kể là trái phải trước sau đều là kỳ thú trân dược, tài nguyên trải rộng khắp nơi, hết thảy vô cùng vô tận.
Phía dưới có vô số đệ tử Thập Tuyệt Tông, y phục trên người không đồng nhất, phong thái tuấn tú, khí độ thong dong, cử chỉ điềm đạm, hơi thở mỗi người đều mang theo ý kì dị, tựa hồ ẩn chứa vô số bí ẩn. Rất nhiều Võ giả trẻ tuổi mồ hôi đầm đìa, vội vàng qua lại các nơi trong tông môn học hỏi lẫn nhau, toàn bộ tông môn đều tràn đầy võ khí, Võ giả tinh thần vô hạn sáng ngời, thiên tài tuấn kiệt oai phong hiển hách.
Ngoài ra còn có những mảng lớn đất đai màu mỡ, vườn hoa, bên trong còn có hàng ngàn bảo vật, hương thơm lan tỏa tứ phía, vô cùng nồng đậm, phóng thích vô số tinh thần lực bay lên, va chạm lẫn nhau.
Công Nghi Thiên Hành thu hết tất cả vào mắt, không khỏi thầm khen.
Thế lực Bạch Ngân không hổ là Bạch Ngân, vốn cho rằng Kình Vân Tông đã rất uy nghiêm hùng vĩ, nhưng đem so sánh với Thập Tuyệt Tông này thì chỉ như ánh sáng đom đóm cùng hạo nguyệt mà thôi, căn bản không cùng một đẳng cấp, Kình Vân Tông dù được tiếp sức thêm hàng trăm ngàn lần đi nữa mãi mãi vẫn không thể nào đuổi kịp Thập Tuyệt Tông.
Công Nghi Thiên Hành khoing cần nghĩ nhiều, chỉ cần hít một hơi thiên địa khí ở đây tức khắc lục phủ ngũ tạng đều tràn ngập chân khí tinh thuần, nhanh chóng khuếch tán đến mọi tế bào trong cơ thể, sau đó lan tràn đến tứ chi, thậm chí truyền đến từng đường tơ kẽ tóc.
Chỉ cần tùy tiện chọn một nơi trong Thập Tuyệt Tông cũng không hề thua kém Chân Khí Trì như trân như bảo ở Kình Vân Tông rồi. Chưa kể hơi thở ở đây càng thêm nhu hòa và dễ hấp thu hơn rất nhiều lần.
Công Nghi Thiên Hành bất động thanh sắc, tinh tế thể hội cùng tiếp thu những điều mới lạ mà thế lực cấp Bạch Ngân đem đến.
Qua một lúc, sau khi băng qua vô số thung lũng cùng núi non, một vị phu tử khác lại vung tay ném ra một thứ như lệnh bài, trên lệnh bài điêu khắc một con hoang cầm hung mãnh đang giơ nanh múa vuốt, chờ khi lệnh bài phát sáng, một con hoang cầm giống hệt như bức họa được điêu khắc bỗng nhiên xuất hiện, dang rộng đôi cánh khổng lồ.
Phu tử kia nói: "Gió ở đây rất dữ dội, Công Nghi sư điệt không bằng cưỡi hoang cầm lĩnh hội thử xem sao, thế nào?"
Thập Tuyệt Điện.
Sau vài tiếng bước chân ầm ầm, âm thanh gió rít gào dữ dội, tiếng lửa bíp, biển xanh dâng trào, tiếng sấm điện âm vang... Tất cả âm thanh đều hội tụ trong chủ điện.
Sau vài tiếng nổ, hàng chục người chạy tán loạn, sau đó chen chúc đứng kín chính điện.
Trong mười người có nam có nữ, có già có trẻ, biểu tình trên mặt cũng khác nhau, nhưng không thể nghi ngờ tâm trạng bọn họ đều là vội vàng lo lắng, ánh mắt cũng hơi hơi chớp động.
Một đại hán cường tráng thân cao gần một thước đặt mông ngồi xuống ghế dựa, lớn tiếng nói: "Này! Nghe nói tới là một hạt giống tốt, các ngươi trước đó đã đoạt được không ít người rồi, lần này dù sao cũng phải chừa cho lão từ một người có đúng không?"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Không thể nói như vậy được, thu nhận đệ tử đều phải dựa vào thực lực của chính mình, huống chi đệ tử lần này cũng không giống trước đó..."
Còn có giọng trẻ con dữ dằn phản bác: "Nghĩ đẹp nhỉ! Trước đó bất quá chỉ là tuyệt thế thiên tài mà thôi, lúc này chính là Thiên Kiêu ba lần mãn tinh, sao có thể để tên ngu ngốc nhà ngươi chiếm lợi được chứ!"
Sau đó lại thêm vài đạo âm thanh sôi nổi phát ra, không ngừng tranh cãi.
Cuối cùng cũng có một đạo âm thanh đáng tin kết thúc trận chiến: "Nhiều lời cũng vô ích, các ngươi giữ sức chờ khi Thiên Kiêu mãn tinh kia đến rồi lại phô trương thanh thế cùng chỗ tốt của mình, để hắn tự mình chọn sư là được. Hiện giờ bình tĩnh trật tự lại cho ta, lát nữa chớ có làm trò hề trước mặt người ta đó! Nếu để cho Thiên Kiêu kia thất vọng khi tới đây, chúng ta đều sẽ trở thành tội nhân của tông môn!"
Lời này vừa ra, những người kia liền lập tức ngưng cãi vã, miễn cưỡng an tĩnh chờ đợi.
Đúng vậy, Thiên Kiêu đã hiếm, Thiên Kiêu mãn tinh lại càng là báu vật, nếu bọn họ để lại ấn tượng không tốt cho nhân gia, nhân gia liền xoay người đầu nhập vào thế lực khác, như vậy còn không phải là lỗi của bọn họ hay sao?
Tự nhiên, mười người này -- cũng chính là Thập Tuyệt điện chủ đều an phận ngồi lại.
Không lâu sau, bên ngoài đại điện truyền đến âm thanh nhỏ vụn, qua vài trận gió thổi, có mười mấy phu tử vây quanh một thanh niên tiến đến, người này cực kì tuấn mỹ, khí chất ngời ngời như trăng sáng, khí độ bất phàm. Hơn nữa thoạt nhìn cũng không giống loại người kiệt ngạo ngỗ ngược khó hòa đồng... Chỉ một thoáng, trong lòng Thập Tuyệt điện chủ cũng tràn ra một tia yêu thích.
Công Nghi Thiên Hành vào cửa, ôm quyền hành lễ: "Gặp qua chư vị điện chủ."
Dọc đường đi, có rất nhiều phu tử đã nói qua với y về tình huống của Thập Tuyệt điện.
Thập Tuyệt Tông có Thập Tuyệt Thiên Quân, đều là Toái Không cảnh, vì bọn họ cảnh giới thâm hậu lại gánh vác trọng trách an nguy cùng thăng cấp của tông môn cho nên quanh năm đều đóng cửa bế quan, không quản đến những chuyện vụn vặt bên ngoài. Bởi vậy trong tông môn ngoài Thập Tuyệt Thiên Quân ra thì còn có Thập Tuyệt điện chủ, phân biệt chưởng quản Thập Tuyệt điện, cũng phụ trách nhiệm vụ bồi dưỡng đệ tử.
Mà mười vị điện chủ này cũng chính là tập hợp mười vị Nhân Hoàng cảnh có tố chất cao nhất -- cho dù bọn họ đều cùng Nhân Hoàng cảnh nhưng ít nhiều cũng sẽ chênh lệch nhau vài tiểu cảnh giới, bất quá địa vị mỗi người đều giống nhau, chiến lực cũng sẽ không xê xích nhau bao nhiêu cả.
Thập Tuyệt điện chủ bao gồm:
Mỗi một vị điện chủ, mỗi một Thập Tuyệt điện, đều nắm giữ một môn tuyệt học của riêng mình.
Phàm là đệ tử gia nhập Thập Tuyệt Tông, ngoại trừ số ít có thể trực tiếp bái sư, số còn lại đều là tự mình cố gắng chăm chỉ tu luyện. Chờ khi thực lực cùng cảnh giới bản thân được cải thiện, họ sẽ tự mình lựa chọn tu tập một môn tuyệt học nào đó, cuối cùng mới có thể tiến vào Thập Tuyệt điện của môn tuyệt học kia.
Thiên Kiêu như Công Nghi Thiên Hành tự nhiên không cần phải rườm rà vất vả như những đệ tử bình thường kia, một khi đã được cường giả coi trọng, y liền có thể trực tiếp lựa chọn một điện để tiến vào.
Sau khi Công Nghi Thiên Hành hành lễ xong, Thập Tuyệt điện chủ vội vàng nói hảo.
Một trung niên uy nghiêm đoan chính dẫn đầu mở miệng: "Ta là điện chủ Lôi Tuyệt Điện, sở hữu bảo vật Lôi Trì Thiên Hà, có thể rèn gân cốt, có tuyệt kỹ Thiên cấp "Cửu Tiêu Lôi Chỉ", ngươi có muốn học cũng như nguyện ý bái ta là sư hay không?"
___________
#Cám: rãnh rỗi nên tui thử vậy thôi, mai mốt biết đâu toàn làm thế để up cũng không chừng.,.. Hự hự.... Sẽ từ từ nghiên cứu......... Thiết tha gì nữa mà vội mà vàng....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất