Chương 308: Ngụy trang tinh thần lực
Edit: Cám .
Hồ Trường An trong lòng căng thẳng: "A Tá huynh đệ, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi không cần phải như vậy."
Cố Tá chớp mắt nhìn hắn: "Tuy rằng bản lĩnh ta cùng họ giống nhau, nhưng tốt xấu gì cũng có thể luyện chế ra được đan dược thích hợp cho Thoát Phàm cảnh, chưa chắc không thể đánh bại bọn họ. Hơn nữa, ta cũng không phải con cháu Hồ gia, cho dù thất bại, một tên vô danh tiểu tốt như ta cũng không sợ bị người chỉ trích, Hồ gia cũng dễ dàng giải thích hơn."
Hồ Trường An sao lại không biết Cố Tá đang nghĩ gì?
Nếu để Cố Tá đại diện Hồ gia, tỷ lệ chiến thắng sẽ cao hơn Hồ Trường Bích rất nhiều –– cứ việc xem hắn có thể lấy ra phương pháp luyện chế chữa trị Vạn Lậu Chi Thể là sẽ biết, hơn nữa dù Cố Tá đại biểu cho Hồ gia nhưng cũng không mang họ Hồ, có thua thì đúng là Hồ gia mất mặt, nhưng cuối cùng vẫn có thể bảo vệ phần nào con cháu Hồ gia.
Chỉ là nếu làm thế nhất định sẽ tổn thất thanh danh Cố Tá... Tuy rằng bề ngoài Cố Tá đều tỏ vẻ không hề bận tâm chút thanh danh này.
Cố Tá hy sinh như vậy, Hồ Trường An sao có thể không cảm động?
Nhưng cảm động là một chuyện, hắn sao có thể để Cố Tá đứng ra gánh vác trách nhiệm của Hồ gia bọn họ được chứ?
Hồ Trường An vội vàng muốn cự tuyệt.
Cố Tá cố ý nghiêm mặt nói: "Trường An huynh chẳng lẽ là xem thường ta, cảm thấy ta không đủ bản lĩnh?"
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng lại vì hành động của Hồ Trường An mà sinh ra thêm mấy phần hảo cảm. Có lẽ trong mắt người ngoài, hắn chính là không màn thế cục Hồ gia bọn họ, nhưng bản thân Cố Tá luôn có trách nhiệm với việc làm của mình.
Hồ Trường An nghe Cố Tá nói thế, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Nhưng hắn vẫn không quên tiếp tục dặn dò: "A Tá huynh đệ nhất thiết phải cẩn trọng, lấy an toàn đặt lên hàng đầu."
Cố Tá tự nhiên đáp ứng.
Vì thế, Hồ Trường An liền nhìn về phía Ngô Tam công tử, mở miệng nói: "Nếu Ngô gia đã "nhân hậu" như vậy..." Hắn cực lực nhấn mạnh hai từ kia, người thành thật như hắn cũng bị ép đến nóng nảy, khó tránh khỏi phát hỏa: ".... Hồ gia ta nếu không đáp ứng cũng không phải. Vị A Tá huynh đệ này chính là khách khanh của Hồ gia ta, hiện giờ đành mời hắn xuất thủ, đến luận bàn một phen."
Ngô Tam công tử liếc nhìn Cố Tá một cái, cười lạnh xem thường.
Người Ngô gia vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của thiếu chủ Hồ gia, chuyện Hồ Trường An lần này nhặt được một người đem về cũng không bỏ sót, hiện tại xem ra chính là người này a. Bất quá với tí tuổi đầu này thì có được bản lĩnh gì? Nếu là thật sự có bản lĩnh, cũng đã không phải chật vật đến mức phơi thây ven đường chờ Hồ Trường An cứu giúp –– hơn nửa khả năng chỉ là người bình thường mà thôi.
Người bình thường không có truyền thừa không có chỗ dựa chỉ dựa vào năng lực của mình thì hoàn toàn không thể tạo nên bất luận uy hiếp gì, cùng lắm cũng chỉ mạnh hơn Hồ Trường Bích một chút, vì muốn níu kéo thể diện Hồ gia nên cắn răng lên sân khấu mà thôi. Nhưng đối với Ngô gia, Hồ gia có tìm lá chắn cũng vô ích, thứ bọn họ muốn chính là danh tiếng "Ngô gia lại thắng Hồ gia".
Quyết định xong, Ngô Tam công tử không tiếng tục tranh cãi nhất định người thi đấu phải mang họ Hồ, rất khoan dung độ lượng mà cười: "Đây là Luyện dược sư Ngô gia ta, cũng là đường đệ dòng chính của ta Ngô Tử Kỳ, năm nay mười chín tuổi, mặc dù chỉ là Luyện dược sư Nhân cấp, nhưng cố gắng thì cũng có thể luyện chế chút ít đan dược Hoàng cấp."
Ngô Tử Kỳ là Thoát Phàm cảnh nhập môn, luyện chế được một ít đan dược thích hợp với Thoát Phàm cảnh đúng là không thành vấn đề, nếu năng lực cao hơn chút, cũng có thể thử luyện chế đan dược thích hợp với Hợp Nguyên cảnh. Đương nhiên phải dưới tiền đề là tinh thần lực của hắn đã đạt đến trình độ vô hạn tiếp cận Đan Thần Cảnh, nếu không quả đúng là rất khó khăn.
Như vậy, Ngô Tử Kỳ này đã đạt đến cảnh giới gì?
Cố Tá im lặng sờ sờ ngón tay mình.
Bản thân hắn chính là Đan Thần cảnh, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra Ngô Tử Kỳ này không đến Đan Thần cảnh... Tuy rằng đều nói làm người nên khiêm tốn một chút mốt tốt, nhưng Cố Tá vẫn cảm thấy trận này hắn thắng chắc rồi.
Cho nên Cố Tá liền mở miệng nói: "Tại hạ cũng chỉ là Luyện dược sư Nhân cấp, thỉnh vị huynh đài này chỉ giáo."
Ngô Tam công tử liếc mắt nhìn Cố Tá, vẫn là nói với Hồ Trường An: "Nếu đã quyết định xong, chúng ta cũng nên tìm một nơi ít người, nhanh chóng bàn luận cho ra kết quả." Hắn cong cong môi: "Sau khi thiếu chủ Hồ gia thắng, Ngô gia ta sẽ nhanh chóng đem đồ dâng lên biểu đạt tâm ý."
Hồ Trường An khóe miệng giật giật: "Vậy mời Ngô Tam công tử chọn nơi tỉ thí, Hồ gia xin phụng bồi đến cùng."
Ngô Tam công tử cũng không lắm lời, đem theo đám người đi đến một nơi. Đây rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, không bao lâu, bọn họ đã dừng trước một quãng trường.
Có rất nhiều người vội vã chạy theo đám người Hồ Trường An cùng Cố Tá tò mò muốn xem náo nhiệt, tạo nên động tĩnh không nhỏ.
Tới quãng trường rồi, Ngô Tam công tử chỉ tay vào khoảng đất trống: "Tuy không phải nơi hẻo lánh, nhưng nơi này rộng lớn, không có cỏ cây che phủ, thời điểm luận bàn cũng khiến tâm tình sảng khoái hơn."
Hồ Trường An bảo hắn ta chỉ đường, hắn cũng không có gì phản đối. Chỉ là nơi này càng rộng rãi, sẽ càng có nhiều người vậy xem, đấu thua sẽ càng có thêm nhiều người nhìn thấy, tin tức lan truyền càng nhanh chóng dữ dội... Cho nên đây chính là nguyên nhân Ngô gia chọn nơi này.
Cố Tá cùng Ngô Tử Kỳ thân là đối thủ, lúc này cùng nhau gật đầu, tiến lên ngồi hai bên.
Ngô Tam công tử nói: "Hai người luận bàn, ba trận thắng hai, Ngô mỗ cùng thiếu chủ Hồ gia mỗi người sẽ ra hai đề, mỗi trận hai người sẽ tự mình bốc thăm. Bốc được cái nào, liền so cái đó, đây cũng coi như cồn bằng. Hồ thiếu chủ nghĩ sao?"
Nghe qua cũng rất công bằng, Hồ Trường An không có gì để phản bác, gật đầu đồng ý.
Vì thế hai bên bắt đầu ra đề mục viết lên giấy.
Cố Tá cùng Ngô Tử Kỳ chờ trong giây lát, sau đó đề mục được đưa tới đặt trước mặt họ.
Ai sẽ là người bốc trận đầu a?
Đây là một vấn đề nghiêm túc.
Cố Tá nghĩ nghĩ, đưa ra quyết định.
Ngô gia luôn mồm tâng bóc Hồ gia lên chín tầng mây chính là vì muốn lát nữa dùng sức dẫm đạp mặt mũi Hồ gia, như vậy, một tên tốt thí như hắn đại biểu cho Hồ gia lên sân khấu, không bằng cứ khoát tỏ vẻ một chút phong thái của Hồ gia đi?
Vì vậy hắn nói: "Nếu Ngô gia đã tôn trọng Hồ gia ta như thế, Hồ gia tất nhiên cũng phải thể hiện đôi chút." Sau khi nói mấy câu lễ độ, hắn vẫy vẫy tay: "Liền mời Ngô gia tới bắt trước đi. Ba trận thắng hai, cứ để Ngô gia đến bắt trước đi."
Ngô Tam công tử nghe được ý tứ trong lời nói, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Mặc dù trong lòng ba huynh muội Hồ gia âm thầm vui vẻ, nhưng vẫn rất lo lắng cho Cố Tá. Dù sao bọn họ cũng không biết bản lĩnh thật sự của Cố Tá là gì.
Ngô Tử Kỳ dù sao cũng chỉ mười chín tuổi, nghe Cố Tá nói vậy liền có chút không vui, nhưng hắn rất nhanh thu liễm lại, hào phóng đưa tay nắm lấy một tờ giấy.
Sau đó hắn mở ra để lộ chữ viết bên trong.
[ Tam Khiếu Đan, Nhân cấp đan, thích hợp với Võ giả Thoát Phàm cảnh. Đan phương tự nghĩ, người hủy đan thua, không thành đan thua, đan dược dưới tứ phẩm không tính thành quả. Thời gian đấu đan là nửa canh giờ."
Cố Tá nhìn chữ thì đọc được đấy, nhưng không hiểu nó có nghĩa gì a.
Hủy đan cùng không thành đan không phải ý nghĩa đều như nhau sao? Cả hai không phải đều là đan dược không luyện thành sao, vì sao lại phải tách ra để nói chứ? Còn nữa a, đan dược có hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cùng cực phẩm, tứ phẩm lại là cái quỷ gì?
Hắn hoàn toàn không hiểu gì cả.
Cố Tá đơ mặt ngơ ngác.
Ở Trung Ương đại lục này chẳng lẽ còn chia đan dược theo nhiều cấp bậc khác nhau nữa ư? Bây giờ hắn có nên hỏi hệ thống hay không a? Tuy nhiên, muốn hệ thống giải đáp thắc mắc cần phải trả dược khí, thời điểm không có đại ca bên người, mỗi sợ dược khí đều phải dùng để tăng cường sức mạnh cho bản thân, tiêu tốn nó để mua thông tin liệu có phải quá xa xỉ hay không....
Ngay sau đó, Cố Tá không suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Dù sao bây giờ cũng không cần che giấu năng lực, hắn chỉ cần cho ra đan dược tốt nhất có thể luyện chế ra, dốc toàn lực còn không thể thắng được hay sao? Nếu đọc không hiểu, sao khi có kết quả so đấu thì sẽ hiểu ngay thôi! Dù sao tin tức này cũng không phải thứ gì quá bí mật, hắn không cần phải quá sốt ruột.
Vì vậy, Cố Tá phát huy hết kĩ thuật diễn xuất của chính mình, dùng bộ dáng mình đã hiểu ngồi xuống trước đan lô đã được hai nhà chuẩn bị sẵn.
Tất cả đều là lò duyện đan tiêu chuẩn thường dùng để luyện đan nhất, nhằm để đảm bảo tính công bằng.
Cố Tá một bên kiểm tra dược liệu của Tam Khiếu Đan do hai nhà chuẩn bị xem có đáng tin cậy hay không, một bên lặng lẽ phóng ra một tia tinh thần lực đến bên Ngô Tử Kỳ thăm dò, xem đối phương chuẩn bị thế nào.
Sau đó hắn thầm cảm tạ trời đất vì bản thân không gấp gáp vùi đầu luyện đan mà đã chú ý đến đối thủ của mình.
Bởi vì khi hai người đang dùng địa hỏa để sưởi ấm lò, đột nhiên giữa mày Ngô Tử Kỳ quang mang chợt lóe, một cây đao xuất hiện gần hắn, không sai biệt lắm dài hơn một thước, tuy rằng không uy phong bằng Lang Nha Bỏng Cố Tá thả ra trước đó, nhưng thoạt nhìn hàn quang lấp lóe, vô cùng sắc bén.
Cố Tá hô hấp cứng lại.
Tia tinh thần lực hắn thả ra kia lại quét trái quét phải, phát hiện tất cả mọi người đều không hề lộ ra biểu tình kì quái gì, hắn liền biết đây chính là chút thủ đoạn mà khi đấu đan tất phải có.
Khóe miệng Cố Tá giật giật.
Hắn xem như đã hiểu vì sao tách hủy đan cùng không thành đan ra riêng rồi, hủy đan đây chính là bị tinh thần lực của người khác phá hỏng, không thành đan là chính mình luyện không thành, cả hai căn bản không cùng một loại.
Hơn nữa, đấu đan trên Trung Ương đại lục quá hung tàn... Dùng tinh thần lực công kích đều là quang minh chính đại mà làm, nào có giống như Kình Vân Tông hay Trùng Vân Tông đều phải lén la lén lút.
Sau khi hiểu được điều này, giữa mày Cố Tá cũng chớp động quang mang.
Bên cạnh hắn cũng xuất hiện một tấm khiên do tinh thần lực tạo thành, chỉ dài một gang tay, nhìn không được rắn chắc cho lắm, bộ dáng còn có chút "suy dinh dưỡng".
Xung quanh liền có rất nhiều người khe khẽ nói nhỏ:
"Vị này của Hồ gia dùng tinh thần lực ngụy trang thành phòng ngự?"
"Nhìn dáng vẻ ngụy trang còn chưa thuần thục, chỉ sợ khó có thể phòng ngự được a...."
"Miễn là có thể kiên trì bảo trụ không gây trở ngại đến luyện đan là được."
"Nếu là như vậy thì còn có cơ hội nắm phần thắng, chỉ hy vọng có thể thuận lợi làm theo ý mình...."
Cố Tá xem như không hề nghe thấy những lời bàn tán này, hiện tại hắn đã chuẩn bị xong dược liệu, liền quy quy củ củ ném chúng vào lò, chờ chúng hòa tan, hơn nữa đem thủ quyết từng cái đánh ra.
Ngô Tử Kỳ đối diện cũng nhanh chóng chuyển động, đan lô đồng dạng phản ứng kịch liệt.
Đồng thời như cùng lúc, đoản đao được tinh thần lực hóa thành bên cạnh sau tiếng kêu to ngắn ngủi gào thét lao về hướng đan lô Cố Tá chém tới.
_______________
Cám: Năm mới rồi, mong xui xẻo bay đi xa, buông tha nhau, một năm 2020 quá vất vả mệt mỏi rồi..... Mọi người năm mới vui vẻ, thành công và hạnh phúc nhé! Mãi êu....
Hồ Trường An trong lòng căng thẳng: "A Tá huynh đệ, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi không cần phải như vậy."
Cố Tá chớp mắt nhìn hắn: "Tuy rằng bản lĩnh ta cùng họ giống nhau, nhưng tốt xấu gì cũng có thể luyện chế ra được đan dược thích hợp cho Thoát Phàm cảnh, chưa chắc không thể đánh bại bọn họ. Hơn nữa, ta cũng không phải con cháu Hồ gia, cho dù thất bại, một tên vô danh tiểu tốt như ta cũng không sợ bị người chỉ trích, Hồ gia cũng dễ dàng giải thích hơn."
Hồ Trường An sao lại không biết Cố Tá đang nghĩ gì?
Nếu để Cố Tá đại diện Hồ gia, tỷ lệ chiến thắng sẽ cao hơn Hồ Trường Bích rất nhiều –– cứ việc xem hắn có thể lấy ra phương pháp luyện chế chữa trị Vạn Lậu Chi Thể là sẽ biết, hơn nữa dù Cố Tá đại biểu cho Hồ gia nhưng cũng không mang họ Hồ, có thua thì đúng là Hồ gia mất mặt, nhưng cuối cùng vẫn có thể bảo vệ phần nào con cháu Hồ gia.
Chỉ là nếu làm thế nhất định sẽ tổn thất thanh danh Cố Tá... Tuy rằng bề ngoài Cố Tá đều tỏ vẻ không hề bận tâm chút thanh danh này.
Cố Tá hy sinh như vậy, Hồ Trường An sao có thể không cảm động?
Nhưng cảm động là một chuyện, hắn sao có thể để Cố Tá đứng ra gánh vác trách nhiệm của Hồ gia bọn họ được chứ?
Hồ Trường An vội vàng muốn cự tuyệt.
Cố Tá cố ý nghiêm mặt nói: "Trường An huynh chẳng lẽ là xem thường ta, cảm thấy ta không đủ bản lĩnh?"
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng lại vì hành động của Hồ Trường An mà sinh ra thêm mấy phần hảo cảm. Có lẽ trong mắt người ngoài, hắn chính là không màn thế cục Hồ gia bọn họ, nhưng bản thân Cố Tá luôn có trách nhiệm với việc làm của mình.
Hồ Trường An nghe Cố Tá nói thế, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Nhưng hắn vẫn không quên tiếp tục dặn dò: "A Tá huynh đệ nhất thiết phải cẩn trọng, lấy an toàn đặt lên hàng đầu."
Cố Tá tự nhiên đáp ứng.
Vì thế, Hồ Trường An liền nhìn về phía Ngô Tam công tử, mở miệng nói: "Nếu Ngô gia đã "nhân hậu" như vậy..." Hắn cực lực nhấn mạnh hai từ kia, người thành thật như hắn cũng bị ép đến nóng nảy, khó tránh khỏi phát hỏa: ".... Hồ gia ta nếu không đáp ứng cũng không phải. Vị A Tá huynh đệ này chính là khách khanh của Hồ gia ta, hiện giờ đành mời hắn xuất thủ, đến luận bàn một phen."
Ngô Tam công tử liếc nhìn Cố Tá một cái, cười lạnh xem thường.
Người Ngô gia vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của thiếu chủ Hồ gia, chuyện Hồ Trường An lần này nhặt được một người đem về cũng không bỏ sót, hiện tại xem ra chính là người này a. Bất quá với tí tuổi đầu này thì có được bản lĩnh gì? Nếu là thật sự có bản lĩnh, cũng đã không phải chật vật đến mức phơi thây ven đường chờ Hồ Trường An cứu giúp –– hơn nửa khả năng chỉ là người bình thường mà thôi.
Người bình thường không có truyền thừa không có chỗ dựa chỉ dựa vào năng lực của mình thì hoàn toàn không thể tạo nên bất luận uy hiếp gì, cùng lắm cũng chỉ mạnh hơn Hồ Trường Bích một chút, vì muốn níu kéo thể diện Hồ gia nên cắn răng lên sân khấu mà thôi. Nhưng đối với Ngô gia, Hồ gia có tìm lá chắn cũng vô ích, thứ bọn họ muốn chính là danh tiếng "Ngô gia lại thắng Hồ gia".
Quyết định xong, Ngô Tam công tử không tiếng tục tranh cãi nhất định người thi đấu phải mang họ Hồ, rất khoan dung độ lượng mà cười: "Đây là Luyện dược sư Ngô gia ta, cũng là đường đệ dòng chính của ta Ngô Tử Kỳ, năm nay mười chín tuổi, mặc dù chỉ là Luyện dược sư Nhân cấp, nhưng cố gắng thì cũng có thể luyện chế chút ít đan dược Hoàng cấp."
Ngô Tử Kỳ là Thoát Phàm cảnh nhập môn, luyện chế được một ít đan dược thích hợp với Thoát Phàm cảnh đúng là không thành vấn đề, nếu năng lực cao hơn chút, cũng có thể thử luyện chế đan dược thích hợp với Hợp Nguyên cảnh. Đương nhiên phải dưới tiền đề là tinh thần lực của hắn đã đạt đến trình độ vô hạn tiếp cận Đan Thần Cảnh, nếu không quả đúng là rất khó khăn.
Như vậy, Ngô Tử Kỳ này đã đạt đến cảnh giới gì?
Cố Tá im lặng sờ sờ ngón tay mình.
Bản thân hắn chính là Đan Thần cảnh, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra Ngô Tử Kỳ này không đến Đan Thần cảnh... Tuy rằng đều nói làm người nên khiêm tốn một chút mốt tốt, nhưng Cố Tá vẫn cảm thấy trận này hắn thắng chắc rồi.
Cho nên Cố Tá liền mở miệng nói: "Tại hạ cũng chỉ là Luyện dược sư Nhân cấp, thỉnh vị huynh đài này chỉ giáo."
Ngô Tam công tử liếc mắt nhìn Cố Tá, vẫn là nói với Hồ Trường An: "Nếu đã quyết định xong, chúng ta cũng nên tìm một nơi ít người, nhanh chóng bàn luận cho ra kết quả." Hắn cong cong môi: "Sau khi thiếu chủ Hồ gia thắng, Ngô gia ta sẽ nhanh chóng đem đồ dâng lên biểu đạt tâm ý."
Hồ Trường An khóe miệng giật giật: "Vậy mời Ngô Tam công tử chọn nơi tỉ thí, Hồ gia xin phụng bồi đến cùng."
Ngô Tam công tử cũng không lắm lời, đem theo đám người đi đến một nơi. Đây rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, không bao lâu, bọn họ đã dừng trước một quãng trường.
Có rất nhiều người vội vã chạy theo đám người Hồ Trường An cùng Cố Tá tò mò muốn xem náo nhiệt, tạo nên động tĩnh không nhỏ.
Tới quãng trường rồi, Ngô Tam công tử chỉ tay vào khoảng đất trống: "Tuy không phải nơi hẻo lánh, nhưng nơi này rộng lớn, không có cỏ cây che phủ, thời điểm luận bàn cũng khiến tâm tình sảng khoái hơn."
Hồ Trường An bảo hắn ta chỉ đường, hắn cũng không có gì phản đối. Chỉ là nơi này càng rộng rãi, sẽ càng có nhiều người vậy xem, đấu thua sẽ càng có thêm nhiều người nhìn thấy, tin tức lan truyền càng nhanh chóng dữ dội... Cho nên đây chính là nguyên nhân Ngô gia chọn nơi này.
Cố Tá cùng Ngô Tử Kỳ thân là đối thủ, lúc này cùng nhau gật đầu, tiến lên ngồi hai bên.
Ngô Tam công tử nói: "Hai người luận bàn, ba trận thắng hai, Ngô mỗ cùng thiếu chủ Hồ gia mỗi người sẽ ra hai đề, mỗi trận hai người sẽ tự mình bốc thăm. Bốc được cái nào, liền so cái đó, đây cũng coi như cồn bằng. Hồ thiếu chủ nghĩ sao?"
Nghe qua cũng rất công bằng, Hồ Trường An không có gì để phản bác, gật đầu đồng ý.
Vì thế hai bên bắt đầu ra đề mục viết lên giấy.
Cố Tá cùng Ngô Tử Kỳ chờ trong giây lát, sau đó đề mục được đưa tới đặt trước mặt họ.
Ai sẽ là người bốc trận đầu a?
Đây là một vấn đề nghiêm túc.
Cố Tá nghĩ nghĩ, đưa ra quyết định.
Ngô gia luôn mồm tâng bóc Hồ gia lên chín tầng mây chính là vì muốn lát nữa dùng sức dẫm đạp mặt mũi Hồ gia, như vậy, một tên tốt thí như hắn đại biểu cho Hồ gia lên sân khấu, không bằng cứ khoát tỏ vẻ một chút phong thái của Hồ gia đi?
Vì vậy hắn nói: "Nếu Ngô gia đã tôn trọng Hồ gia ta như thế, Hồ gia tất nhiên cũng phải thể hiện đôi chút." Sau khi nói mấy câu lễ độ, hắn vẫy vẫy tay: "Liền mời Ngô gia tới bắt trước đi. Ba trận thắng hai, cứ để Ngô gia đến bắt trước đi."
Ngô Tam công tử nghe được ý tứ trong lời nói, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Mặc dù trong lòng ba huynh muội Hồ gia âm thầm vui vẻ, nhưng vẫn rất lo lắng cho Cố Tá. Dù sao bọn họ cũng không biết bản lĩnh thật sự của Cố Tá là gì.
Ngô Tử Kỳ dù sao cũng chỉ mười chín tuổi, nghe Cố Tá nói vậy liền có chút không vui, nhưng hắn rất nhanh thu liễm lại, hào phóng đưa tay nắm lấy một tờ giấy.
Sau đó hắn mở ra để lộ chữ viết bên trong.
[ Tam Khiếu Đan, Nhân cấp đan, thích hợp với Võ giả Thoát Phàm cảnh. Đan phương tự nghĩ, người hủy đan thua, không thành đan thua, đan dược dưới tứ phẩm không tính thành quả. Thời gian đấu đan là nửa canh giờ."
Cố Tá nhìn chữ thì đọc được đấy, nhưng không hiểu nó có nghĩa gì a.
Hủy đan cùng không thành đan không phải ý nghĩa đều như nhau sao? Cả hai không phải đều là đan dược không luyện thành sao, vì sao lại phải tách ra để nói chứ? Còn nữa a, đan dược có hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cùng cực phẩm, tứ phẩm lại là cái quỷ gì?
Hắn hoàn toàn không hiểu gì cả.
Cố Tá đơ mặt ngơ ngác.
Ở Trung Ương đại lục này chẳng lẽ còn chia đan dược theo nhiều cấp bậc khác nhau nữa ư? Bây giờ hắn có nên hỏi hệ thống hay không a? Tuy nhiên, muốn hệ thống giải đáp thắc mắc cần phải trả dược khí, thời điểm không có đại ca bên người, mỗi sợ dược khí đều phải dùng để tăng cường sức mạnh cho bản thân, tiêu tốn nó để mua thông tin liệu có phải quá xa xỉ hay không....
Ngay sau đó, Cố Tá không suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Dù sao bây giờ cũng không cần che giấu năng lực, hắn chỉ cần cho ra đan dược tốt nhất có thể luyện chế ra, dốc toàn lực còn không thể thắng được hay sao? Nếu đọc không hiểu, sao khi có kết quả so đấu thì sẽ hiểu ngay thôi! Dù sao tin tức này cũng không phải thứ gì quá bí mật, hắn không cần phải quá sốt ruột.
Vì vậy, Cố Tá phát huy hết kĩ thuật diễn xuất của chính mình, dùng bộ dáng mình đã hiểu ngồi xuống trước đan lô đã được hai nhà chuẩn bị sẵn.
Tất cả đều là lò duyện đan tiêu chuẩn thường dùng để luyện đan nhất, nhằm để đảm bảo tính công bằng.
Cố Tá một bên kiểm tra dược liệu của Tam Khiếu Đan do hai nhà chuẩn bị xem có đáng tin cậy hay không, một bên lặng lẽ phóng ra một tia tinh thần lực đến bên Ngô Tử Kỳ thăm dò, xem đối phương chuẩn bị thế nào.
Sau đó hắn thầm cảm tạ trời đất vì bản thân không gấp gáp vùi đầu luyện đan mà đã chú ý đến đối thủ của mình.
Bởi vì khi hai người đang dùng địa hỏa để sưởi ấm lò, đột nhiên giữa mày Ngô Tử Kỳ quang mang chợt lóe, một cây đao xuất hiện gần hắn, không sai biệt lắm dài hơn một thước, tuy rằng không uy phong bằng Lang Nha Bỏng Cố Tá thả ra trước đó, nhưng thoạt nhìn hàn quang lấp lóe, vô cùng sắc bén.
Cố Tá hô hấp cứng lại.
Tia tinh thần lực hắn thả ra kia lại quét trái quét phải, phát hiện tất cả mọi người đều không hề lộ ra biểu tình kì quái gì, hắn liền biết đây chính là chút thủ đoạn mà khi đấu đan tất phải có.
Khóe miệng Cố Tá giật giật.
Hắn xem như đã hiểu vì sao tách hủy đan cùng không thành đan ra riêng rồi, hủy đan đây chính là bị tinh thần lực của người khác phá hỏng, không thành đan là chính mình luyện không thành, cả hai căn bản không cùng một loại.
Hơn nữa, đấu đan trên Trung Ương đại lục quá hung tàn... Dùng tinh thần lực công kích đều là quang minh chính đại mà làm, nào có giống như Kình Vân Tông hay Trùng Vân Tông đều phải lén la lén lút.
Sau khi hiểu được điều này, giữa mày Cố Tá cũng chớp động quang mang.
Bên cạnh hắn cũng xuất hiện một tấm khiên do tinh thần lực tạo thành, chỉ dài một gang tay, nhìn không được rắn chắc cho lắm, bộ dáng còn có chút "suy dinh dưỡng".
Xung quanh liền có rất nhiều người khe khẽ nói nhỏ:
"Vị này của Hồ gia dùng tinh thần lực ngụy trang thành phòng ngự?"
"Nhìn dáng vẻ ngụy trang còn chưa thuần thục, chỉ sợ khó có thể phòng ngự được a...."
"Miễn là có thể kiên trì bảo trụ không gây trở ngại đến luyện đan là được."
"Nếu là như vậy thì còn có cơ hội nắm phần thắng, chỉ hy vọng có thể thuận lợi làm theo ý mình...."
Cố Tá xem như không hề nghe thấy những lời bàn tán này, hiện tại hắn đã chuẩn bị xong dược liệu, liền quy quy củ củ ném chúng vào lò, chờ chúng hòa tan, hơn nữa đem thủ quyết từng cái đánh ra.
Ngô Tử Kỳ đối diện cũng nhanh chóng chuyển động, đan lô đồng dạng phản ứng kịch liệt.
Đồng thời như cùng lúc, đoản đao được tinh thần lực hóa thành bên cạnh sau tiếng kêu to ngắn ngủi gào thét lao về hướng đan lô Cố Tá chém tới.
_______________
Cám: Năm mới rồi, mong xui xẻo bay đi xa, buông tha nhau, một năm 2020 quá vất vả mệt mỏi rồi..... Mọi người năm mới vui vẻ, thành công và hạnh phúc nhé! Mãi êu....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất