Ta Có Dược A!

Chương 50

Trước Sau
Người tới lớn lên tuấn vĩ to lớn, phong thái khoáng đạt, cho dù còn một khoảng cách rất xa đã làm người ta cảm nhận được cỗ lực lượng đang chờ bạo tạc ẩn chứa trong cơ thể hắn.

Có thể tưởng tượng được, thực lực của người này vô cùng mạnh mẽ!

Mà đầu cự điêu hắn dẫm dưới chân, thân hình cực kỳ to lớn, dài chừng mười trượng, hai cánh sau khi duỗi rộng ra, chiếu xuống phía dưới một mảnh bóng đen, lông trên người cự điêu xù lên, từng sợi tựa như đao sắt, dày đặc uy áp, phô thiên cái địa bay tới.

Tốc độ của cự điêu rất nhanh, trong chớp mắt đã xuất hiện tại vùng trời bên cạnh, lẳng lặng bay lượn.

Sau khi nó xuất hiện, những đầu hoang thú năm cấp của các thế gia đều an phận hẳn, không hề nóng nảy như trước.

Bởi vì con chim lớn này, chính là hoang thú cấp bảy.

Cũng là độc nhất vô nhị trong Thương Vân quốc, hoang thú có thể so với cường giả cảnh giới Tiên thiên tụ khí cấp 7.

Vô luận là đẳng cấp huyết mạch hay trí tuệ, đầu hoang điêu Lăng Vân này đều hoàn toàn áp chế những hoang thú khác, mà cấp bậc hoang thú tuy cũng tương tự võ giả, nhưng chúng lại sống lâu, cho dù thực lực xa xa sánh bằng võ giả.

Hoang điêu Lăng Vân chính là thần điêu trấn quốc, nó không chỉ tượng trưng cho thực lực, mà còn tượng trưng cho hoàng thất.

Ngoài nó ra, cho dù năm đại thế gia nhiều năm cố gắng bằng mọi cách, cũng không thể lại trói buộc đầu hoang thú nào cùng cấp với nó làm chiến sủng — để địa vị hoàng thất được củng cố, đầu hoang thú này cũng chỉ để dệt hoa lên gấm.

Người đứng trên lưng Lăng Vân hiên ngang đứng thẳng, ôm quyền nói: “Thượng Ngự phụng mệnh phụ hoàng, đặc biệt tới nghênh đón chư vị cường giả, xin chư vị đi theo ta.”

Hắn chính là Cửu hoàng tử Thương Ngự, là đệ nhất thiên tài của hoàng thất trong truyền thuyết.

Thương Vân đế đương thời có mười tám nữ tử, trong đó có mười ba hoàng tử, năm hoàng nữ.

Hiện giờ Thái tử chưa được lập, nhưng ba vị hoàng tử lớn, cũng đã đột phá trở thành cường giả tiên thiên, lại bỏ qua ba vị hoàng tử còn chưa trưởng thành, bảy người còn lại phần lớn đều đã đạt tới cảnh giới ngưng mạch cảnh, gồm cả Thương Ngự về sau đã đột phá cảnh giới hậu thiên cửu trọng đại viên mãn, quét sạch chúng hoàng tử, ngay cả ba vị huynh trưởng đã là Tiên thiên cấp 1, hắn cũng có thể tiếp được mấy chiêu của bọn họ.

Tuổi của Thương Ngự hiện giờ cũng tương đương với năm đại công tử, nhưng khi mười lăm tuổi hắn đã đạt được cảnh giới hiện tại, nhiều năm vẫn không đột phát, đều là đang không ngừng tích lũy, không ngừng ma luyện. Muốn luận tư chất, so với đám người Hách Liên Hưng Trình, còn tốt hơn nhiều, muốn luận tâm trí, cũng không cần bàn cãi.

Có lẽ dân chúng, võ giả tầm thường cũng không biết đến tên tuổi Cửu hoàng tử, thanh danh hắn không hiển hách bằng năm đại công tử, nhưng những người đứng đầu năm đại thế gia lại đều vẫn luôn chú ý đến hắn.

Lúc này thấy Thương Ngự tư thế tràn đầy oai hùng xuất hiện, rạng rỡ chói mắt đến khiến đám người Hách Liên Hưng Trình tựa hồ có chút ảm đạm phai nhạt, gia chủ mấy đại thế gia thấy thế, đều không tránh khỏi thở dài.

Thế hệ này, hoàng thất lần nữa vững vàng đứng trên một cấp với bọn họ!

Chỉ có phần lớn trưởng lão nhà Công Nghi tuy vẻ mặt cũng đồng dạng khẽ biến, nhưng trong lòng đàn cáo già này lại không có nửa điểm cảm giác bị áp chế.

Đúng là Thương Ngự lợi hại, nhưng nhớ lại bản lĩnh của công tử, lại khiến đáy lòng bị chấn động của bọn họ bình tĩnh trở lại.

Đừng nói tứ đại công tử khác, ngay cả Thương Ngự trong truyền thuyết, cũng không sánh bằng Trưởng công tử của bọn họ!

Giờ khắc này, tất cả người nhà Công Nghi đều cảm thấy như được vinh quang bao quanh.

Chân khí trên người Cố Tá lưu chuyển, tránh phía sau vị đại ca vừa mới nhận.

Hắn vốn chỉ là một vị đệ đệ trên lời nói không có tư cách đi theo, nhưng mỗi gia tộc đều mang theo mấy hộ vệ cùng các loại tùy tùng, Công Nghi Thiên Hành không yên tâm hắn một mình ở lại Công Nghi gia, nên cũng đem hắn theo… Nói thật, hắn cũng rất muốn đi.



Hoàng cung nha, đó chính là hoàng cung tại thế giới khác đó, Cố Tá còn chưa từng nhìn qua đâu.

Khi ở hiện đại, di tích cung điện từ cổ đại hắn cũng chưa từng có thời gian đi xem, hiện tại tới thế giới khác, hắn ngược lại có cơ hội đi thăm hoàng cung của quốc gia đó, đương nhiên sẽ không tránh khỏi tò mò.

Hơn nữa, hắn cũng không yên tâm đại ca nhà hắn nha.

Thiên đố thân thể chính là một quả bom, mà phương pháp của đại ca lại còn lớn như vậy, nếu trong lúc đánh đánh giết giết gặp phải vấn đề gì, hắn ở gần cũng sẽ dễ chăm sóc hơn.

Từ lúc Cố Tá có tinh thần lực có thể tra xét tình trạng cơ thể của Công Nghi Thiên hành, đối với ‘y thuật’ của bản thân cũng đã nắm chắc rất nhiều, tin rằng cũng đủ phần nào.

Chỉ là dù ‘y thuật’ có giỏi đến đâu, cũng vẫn luôn có chỗ không làm được, giống như hiện tại…. Tuy đứng trên lưng hoang thú cấp năm, lúc nó đi chậm còn tốt, một khi chạy nhanh, thân thể yếu như gà này của hắn vẫn không thể chống lại. Chưa nói đến, sau đó hắn còn thiếu chút nữa đã bị hoang thú cấp năm chấn đến hộc máu.

Lúc này Thương Ngự vừa động, hoang thú thất cấp đã lập tức trấn áp toàn bộ hoang thú cấp năm, hiện tại người Hách Liên gia cũng không lần nữa nháo loạn lên như con thiêu thân, đám người năm đại thế gia, phân thành năm phương hướng tụ họp trước cửa hoàng thành, lại một tiếng nổ vang trời, cánh cửa cực kỳ lớn bằng vàng từ từ kéo ra phía trước, để năm đầu hoang thú chở theo đoàn người cùng đi vào.

Tường thành vô cùng rộng lớn, vô số kiến trúc tựa những ngọn núi nối liền.

Có rất nhiều đại điện nguy nga đồ sộ, không biết dựng lên từ chất liệu gỗ gì, lại tỏa ra ánh sáng chói rọi mà nội liễm xưa cũ dưới ánh mặt trời.

Khi đi đến trước một tòa cung điện vô cùng uy vũ, năm đầu cự thú dừng bước.

Hoang điêu Lăng Vân xoay một vòng trên không trung xong, Thương Ngự mới thả người nhảy xuống, trong lúc đó y bào cổ đãng, cả người liền như một viên đạn pháo, tàn ác nện lên bề mặt, thổi lên vô số bụi đất, lại bị lực lượng trong chớp mắt đẩy ra, không có một điểm lây dính lên người hắn.

Quả thật lợi hại!

Chỉ nhảy một cái đã mang lại cho người ta cảm giác được hắn có một sức mạnh lạ thường!

Vô số võ giả người Hách Liên gia, Tư Mã gia trên lưng cự thú cũng đồng loạt nhảy xuống.

Nhất là đám người nhận khảo nghiệm lần này, đám người Hách Liên Hưng Trình đứng trên đầu thú dáng người mạnh mẽ, đều tự thi triển thân pháp tuyệt diệu, dùng tư thái đặc biệt tiêu sái đáp lên mặt đất.

Chờ sau khi bọn họ đáp xuống đất, nhất là Hách Liên Hưng Trình, đều quay sang nhìn về phía vị công tử đoan chính thanh nhã mặc cẩm bào đứng trên hoang thú giống rùa kia, không chút che đi vẻ mặt trào phúng.

Nếu như không nhờ gia tộc tụ hội trước đó, người Công Nghi gia hiện giờ hẳn sẽ đều cảm thấy khuất nhục, sinh lòng bất mãn. Nhưng hiện tại, vẻ mặt tất cả đều có chút vi diệu.

Cố Tá lấy ngón tay gảy gảy một bên mặt: đây đại khái chính là cảm giác biết trước mọi chuyện sao? Nghĩ đến vẻ mặt đám người đó, vẫn không biết là toan thích hay ra sao….ừm.

Công Nghi Thiên Hành luôn biết cách làm vui lòng người bên cạnh.

Hơn nữa, vừa tiến vào hoàng thành đã có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt chú mục tới, cũng không có gì hay hoặc cần thiết để che lấp.

Cho nên ngay sau đó, y bước từng bước về phía trước.

Lập tức, cả người y liền tựa như hùng ưng, thoáng lơ lửng giữa không trung, y bào phần phật, yên lặng rơi xuống mặt đất.

Cả quá trình chỉ tốn vài giây, nhưng với những người khác mà nói, lại không khác gì một hồi sóng thần càn quét.

Đồng tử Thương Ngự rút lại –- Công Nghi Thiên Hành, vậy mà có thể luyện võ!

Cùng thời khắc đó, một cỗ chiến ý sôi trào trong đáy lòng hắn, đây là đối thủ của hắn, là đối thủ mà hắn chờ mong đã lâu. Hắn rất muốn biết, Công Nghi Thiên Hành hiện tại, lực lượng đạt được tới đâu!



Nếu như nói tâm tình của Thương Ngự là tích cực có chí tiến thủ không cam yếu thế, vậy thì những gia tộc khác lại hoàn toàn bất đồng. Nhất là Hách Liên Hưng Trình, sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt hầu như chỉ có căm hận.

Tư Mã Nguyên Hữu vẻ mặt đại biến, Đoan Mộc Khinh Dung cùng Hoàng Phủ Trường Hạo khẽ nhíu mày, trong lòng vô duyên vô cớ có loại cảm giác trần ai lạc định.

Bọn họ biết rất nhiều chuyện cơ mật, từ trước đến nay cũng biết ngộ tính của Công Nghi Thiên Hành xa xa phía trên bọn họ, mà Công Nghi Thiên Hành không thể tập võ, bọn họ cũng từng thấy âm thầm may mắn, tỏ ý vui mừng. Nhưng đến hiện tại, kỳ thật đó chỉ là nỗi sợ mà bọn họ vẫn chưa từng chịu thừa nhận mà thôi.

Nhưng hiện tại, cho dù trong lòng bọn họ cảm thấy ra sao cũng đã không còn quan trọng.

Công Nghi Thiên Hành nếu đã vực dậy tất sẽ thành danh, thậm chí…. Trong lòng Đoan Mộc Khinh Dung dâng lên sóng lớn. Hắn có thể cảm nhận được, cho dù gia tộc hắn đối với y tiến hành thủ đoạn tuyệt sát, cũng đã không thể ngăn cản y!

Theo thực lực Công Nghi Thiên Hành bị phơi bày, người Công Nghi gia đều đồng thời lộ ra nét cười, nhún người nhảy từ hoang thú xuống. Cố Tá bị Long Nhất nắm cánh tay, chìm vào giữa biển người Công Nghi gia, không khiến ai chú ý đến.

Mọi người đều chú ý vào Công Nghi Thiên Hành, mà gia chủ cùng trưởng lão tứ đại thế gia khác sau khi tiêu hóa xong tin tức, tuy đều thâm trầm khó đoán không hiển lộ ra chút manh mối nào, nhưng chút sát khí lộ ra, vẫn như cũ không thể coi nhẹ — bọn họ nổi lên sát tâm với Công Nghi Thiên Hành. Chỉ là sát khí này có nhiều hay không vẫn còn phải chờ xem biểu hiện của Công Nghi Thiên Hành trọng trận khảo nghiệm lát nữa.

Không khí đặc biệt quái dị.

Thương Ngự cao giọng nói: “Chư vị mời theo ta tiến cung.”

Giọng nói đã đánh vỡ một mảnh yên lặng.

Mọi người thu liễm tâm tư, tiến nhanh về phía trước.

Cố Tá cau mũi, bắt đầu tự hỏi làm cách nào để giúp đại ca nhà mình tiến thêm một bước đề cao thực lực. Lại nói, giai đoạn trước mắt hắn cũng chỉ có thể giúp đỡ không khác gì trước đây. Nhưng hắn cũng rất để ý, nếu có người muốn đánh lén đại ca, cũng đừng trách hắn sẽ âm thầm đâm nát cái não người đó…. Chỉ cần ngắm chuẩn, một kích đã có thể biến thành thiểu năng!

Trong cung điện.

Một nam tử mặc văn vân hiên bào* đứng trên đài cao, tướng mạo thoạt nhìn chỉ mới chưa đầy ba mươi, khí thế toàn thân cực kỳ cường hãn, dung hợp vào không gian chung quanh, quanh quẩn cả tòa điện phủ, làm người không dám nhìn thẳng.

*văn vân hiên bào: áo họa tiết hình mây cao lớn:v chữ hiên là cao lớn

Một tia lực lượng bá đạo như có như không, cho dù không cố ý công kích ai, cũng khiến người cảm chận được sự công kích mãnh liệt trong đó, phi thường đáng sợ.

Thương Ngự sau khi tới gần, khom mình hành lễ với nam tử, rồi đứng cạnh bên hắn.

Hai người vừa cùng một chỗ, khí cơ liền tương liên, làm người khác có cảm giác giống đến kinh ngạc.

Không thể nghi ngờ, nam tử tôn quý này chính là người chấp chưởng (nắm giữ) Thương Vân quốc, là tuyệt thế cường giả cảnh giới đạt tới tiên thiên cửu giai, Thương Vân đế Thương Liễm! Nghe nói hắn chỉ còn một bước nữa là có thể tiến vào cảnh giới thoát phàm cảnh trong truyền thuyết, thọ nguyên tăng gấp bội (x2), tự tại cùng thiên địa, không gì ràng buộc.

Các vị gia chủ đều rất tôn kính vị Thương Vân đế này, đều đồng thời thi lễ.

Đây chính là tôn kính đối với cường giả.

Cố Tá nhìn vị vương này, trong lòng đặc biệt rung động.

Nhưng hắn rất nhanh đã áp chế xuống. Vì không ai so với hắn hiểu được, cho dù vị Thương Vân đế trước mắt này mạnh hơn đại ca cậu rất nhiều, nhưng cũng không còn lâu nữa, đại ca sẽ vượt qua được hắn!

Hắn tin chắc như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau