Ta Có Thể Giữ Ngươi Tới Canh Năm

Chương 12

Trước
Còn một chuyện nữa, Tạ Ấn Tuyết cảm thấy Khâu Vũ Hành trong đội của Vệ Đao có chút quen.

Trí nhớ của hắn từ trước đến nay đều rất tốt, đại khái nhìn qua thôi là không thể quên được. Nếu như hắn quên việc gì đó, vậy đó nhất định việc đó là việc nhỏ không đáng kể.

Vì vậy Tạ Ấn Tuyết thấy Khâu Vũ Hành quen, bọn họ trong trò "Tỏa trường sinh" là lần đầu gặp mặt. Vậy thì ở thế giới thực bọn họ nhất định đã từng gặp nhau. Hay nói cách khác, Tạ Ấn Tuyết đã từng nhìn thấy Khâu Vũ Hành.

Nhưng rốt cuộc là gặp ở đâu, Tạ Ấn Tuyết nhất thời chưa nghĩ ra.

Hắn hỏi Liễu Bất Hoa: "Bất Hoa, trước khi tiến vào "Tỏa trường sinh", ngươi gặp qua Khâu Vũ Hành chưa?"

"Chưa gặp qua." Liễu Bất Hoa hiểu rõ tâm tư của Tạ Ấn Tuyết, hắn mới ngẩng đầu lên, Liễu Bất Hoa đã hiểu hắn muốn nói gì rồi, "Người cảm thấy hắn rất quen?"

"Đúng." Tạ Ấn Tuyết nhăn mày trầm tư, nhưng vẫn không có chút manh mối nào.

Hắn sẽ chú ý đến người này. Chủ yếu là bởi vì Tạ Ấn Tuyết ở tiền viện phát hiện Khâu Vũ Hành có lẽ đã nghe thấy tranh chấp giữa ba người Trần Vân, Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ.

"Hắn không giống người tốt." Liễu Bất Hoa cũng nói, "Mặc dù hắn giả vờ như một người tốt."

Vừa nói xong, tiếng người hầu gõ cửa đem cơm trưa tới đã vang lên, hai người tạm thời dừng lại cuộc nói chuyện.

Bữa sáng trưa tối của tất cả người chơi đều giống nhau: buổi sáng ngoài món chính còn thêm một món dưa muối, buổi trưa và buổi tối đều là ba món ăn một món canh, bữa tiệc thịnh soạn vào giờ Tý thì tính riêng.

Tuy nhiên khi bữa trưa hôm nay được đem tới trước mặt Tạ Ấn Tuyết, hắn lại phát hiện bản thân có thêm một món ăn - có lẽ không thể gọi là món ăn, gọi là món tráng miệng thì thích hợp hơn.

Bởi vì đó là một chén chè lê trắng.

Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa mặc dù ngồi chung bàn ăn cơm, nhưng người hầu lại đặc biệt đặt chén chè lê trắng trước mặt Tạ Ấn Tuyết, không để người ta nhận nhầm rằng chén chè này là dành cho Liễu Bất Hoa.

Dù vậy nhưng Tạ Ấn Tuyết vẫn hỏi người hầu: "Đây là dành riêng cho ta sao?"

"Đúng vậy." Người hầu mỉm cười gật đầu, "Đầu bếp A Cửu thấy ngài thường xuyên ho, bèn đặc biệt làm món chè này cho người để làm dịu cổ họng."

"Ồ?"

Tạ Ấn Tuyết nghe vậy thì khẽ nhướng mày.

Đầu bếp ở đây còn có đặc quyền như vậy sao?

Hoặc là... chỉ có A Cửu là ngoại lệ?

"Đúng lúc mấy ngày nay họng ta có chút khó chịu, A Cửu làm vậy quả là ân cần." Tạ Ấn Tuyết trong lòng đang dự đoán ngàn vạn điều, tuy nhiên khuôn mặt vẫn hiền hòa, khẽ cười nói, "Ngươi có thể gọi hắn đến gặp ta không? Ta muốn đích thân cảm ơn hắn."

"Tất nhiên là được, xin Tạ tiên sinh đợi một chút."

Hôm qua Tạ Ấn Tuyết đã biết rằng đám người hầu này sẽ không từ chối yêu cầu của hắn, những lời này chỉ là hắn khách khí một chút.

Quả nhiên không lâu sau, người hầu đã dẫn A Cửu tới.



Bọn họ vừa bước qua bậc cửa cũng là lúc Tạ Ấn Tuyết đang múc một thìa chè lên thưởng thức.

Mái tóc đen của hắn vốn dĩ được thắt lên bằng một dải băng màu đỏ. Sáng nay lúc đến vườn rau chọn nguyên liệu vẫn còn, bây giờ không biết đã rơi đi đâu mất. Vì thế vài sợi tóc thuận theo tư thế cúi đầu của Tạ Ấn Tuyết mà rủ xuống bên tai, càng làm nổi bật nét yếu ớt và xanh xao của hắn.

Ánh mắt của đầu bếp có đồng tử thẳng đứng đọng lại nơi khuôn mặt không có chút sắc máu, trắng như tuyết của hắn.

Người thanh niên nghe thấy âm thanh có người đi tới, liền hướng mắt ra phía cửa, sau khi nhìn thấy người tới, khóe miệng nở một nụ cười: "A Cửu, ngươi đến rồi à."

Đầu bếp có đồng tử thẳng đứng bước đến đứng trước mặt Tạ Ấn Tuyết, hướng mắt xuống liếc nhìn hắn nói: "Tạ tiên sinh có việc gì sao?"

"Ta nghe người hầu nói người vì ta mà nấu món chè lê tuyết." Tạ Ấn Tuyết không để tâm đến tư thế từ trên cao nhìn xuống của đầu bếp có đồng tử thẳng đứng, ngẩng đầu lên nói: "Vì vậy ta muốn cảm ơn ngươi."

Đầu bếp có đồng tử thẳng đứng giữ im lặng, trong mắt hiện lên sự thờ ơ lạnh lùng cực độ, lại có một vài cảm xúc khó mà nhận ra đang ẩn chứa bên trong.

Mãi đến khi Tạ Ấn Tuyết cho rằng hắn biến thành người câm rồi thì đầu bếp có đồng tử thẳng đứng mới mở miệng.

Hắn nói: "Là chè lê thơm."

Câu nói này không đầu không cuối, Tạ Ấn Tuyết nghe xong có chút đờ đẫn.

"Không phải chè lê tuyết."

Người đàn ông nhìn hắn có vẻ không hiểu, liền giải thích bổ sung: "Là chè lê thơm."

"Nhưng có gì khác biệt ư?"

Tạ Ấn Tuyết phát ra một tiếng cười nhẹ bất đắc dĩ, hắn biết rằng lê thơm và lê tuyết không phải cùng một loại lê, tuy nhiên đều làm thành chè thì dù cho vị lê có một ít khác biệt nhưng đã sớm hòa tan vào nước đường, chỉ còn lại vị ngọt cùng hương thơm của lê.

Đầu bếp có đồng tử thẳng đứng lại đáp: "Ta chán ghét tuyết."

"Tất cả những gì dính dáng đến tuyết, thậm chí đến chữ "tuyết", đều khiến ta cảm thấy chán ghét."

Câu trả lời của A Cửu, Tạ Ấn Tuyết quả thật không hề nghĩ tới.

Đặc biệt hắn còn dùng từ "chán ghét", bày tỏ sở thích của bản thân một cách rõ ràng, thoạt nghe có vẻ như đang mắng Tạ Ấn Tuyết vậy. Tuy nhiên tình cảm mạnh mẽ như vậy, thực sự là của một NPC bình thường có thể có sao?

Hoặc là, tất cả đầu bếp đều như vậy, chỉ là Tạ Ấn Tuyết và A Cửu nói chuyện nhiều hơn mà thôi.

Đây là vấn đề đáng để tìm hiểu kỹ, Tạ Ấn Tuyết cũng bất giác trầm lặng vài giây, quyết định ngày mai sẽ tìm cơ hội để xác minh.

Tạ Ấn Tuyết lại gần đầu bếp có đồng tử dọc một chút, trên mặt nở nụ cười nói: "Trong tên ta có Tuyết, hơn nữa ta cực kỳ thích tuyết, vậy A Cửu ngươi ghét ta sao?"

Dù cho giọng điệu của Tạ Ấn Tuyết trước giờ vẫn luôn dịu dàng ấm áp, tuy nhiên những lời vừa rồi hắn nói giống như đang khiêu khích A Cửu.

"Không."

Ai ngờ người đàn ông sau khi nghe hết lời Tạ Ấn Tuyết nói thì lại cười. Hắn từ trên cao liếc nhìn người thanh niên yếu ớt có khuôn mặt không chút sắc máu, dáng vẻ ốm yếu, giọng nói khàn khàn truyền ra từ sau lớp mặt nạ, trầm ấm mà rõ ràng: "Tạ tiên sinh, ngài không giống những người khác."

Tạ Ấn Tuyết nhẹ nhàng dùng mu bàn tay tựa vào cằm, nhìn đầu bếp có đồng tử thẳng đứng tiếp tục hỏi: "Không giống chỗ nào?"



Đầu bếp có đồng tử thẳng đứng đáp: "Ngài giống như bát chè lê thơm."

Tạ Ấn Tuyết nghe lời này, tầm mắt liền hướng đến chén chè lê thơm, hắn cười đầy hứng thú: "Ngươi đang nói, ta cũng là một phần của nguyên liệu nấu ăn sao?"

"Chỉ cần xuất hiện trong vườn rau, đều là nguyên liệu."

Đầu bếp có đồng tử thẳng đứng dường như đang trực tiếp nói ra đáp án cho Tạ Ấn Tuyết, dù cho đáp án này sáng nay mọi người cũng đoán ra được rồi. Nhưng Tạ Ấn Tuyết nghe đầu bếp có đồng tử thẳng đứng nhắc lại việc đó vào lúc này, lại cảm thấy trong lời nói của A Cửu ẩn chứa điều gì đó.

Tạ Ấn Tuyết hỏi hắn: "Ngươi cũng vậy?"

Những đầu bếp trong Tần phủ muốn nấu ăn thì đều phải đi vào vườn rau. Nếu như nói đi vào vườn rau đều là nguyên liệu, người tham gia trò chơi cũng vậy, vậy thì đầu bếp cũng sẽ là nguyên liệu sao?

"Lão gia là đao phủ, ngài và ta..." đầu bếp có đồng tử thẳng đứng vẫn đang cười, tuy nhiên hắn cúi người xuống, sát gần người thanh niên, lẩm nhẩm bên tai của Tạ Ấn Tuyết, "Đều là thịt cá."

Nói xong, đầu bếp có đồng tử thẳng đứng bèn đứng dậy, xoay người đi ra khỏi chính phòng.

Tạ Ấn Tuyết dần thu lại nụ cười, nhìn theo bóng lưng của A Cửu rời đi như thể đang nghĩ gì đó.

Liễu Bất Hoa đứng bên cạnh làm phông nền một lúc lâu vẫn chưa mở miệng, Tạ Ấn Tuyết ngược lại đã hỏi trước: "Bất Hoa, ngươi nói tên đầu bếp này nói ta giống như bát chè lê thơm là có ý gì?"

Liễu Bất Hoa lắc đầu: "Con không biết."

Tạ Ấn Tuyết dường như cũng chưa nghĩ ra đáp án mà cau mày đau khổ, tuy nhiên vài giây sau, đầu lông màu hắn giãn ra.

Liễu Bất Hoa hiểu hắn, thấy vậy liền lập tức nói: "Cha nuôi, người đã biết hắn có ý gì rồi?"

"Đúng." Tạ Ấn Tuyết gật đầu, "Hắn đang nói ta ngọt như chè lê thơm."

Liễu Bất Hoa: "..."

Liễu Bất Hoa định nói gì đó nhưng lại thôi.

Hắn luôn cho rằng lời kia của đầu bếp A Cửu không phải có ý đó, nhưng lại có thể có ý gì? Cũng không thể nào có chuyện nói Tạ Ấn Tuyết thơm như chè lê thơm? Nói chung bất kể là thơm hay ngọt, hại đáp án này đều không có cái nào đáng tin cậy.

Liễu Bất Hoa vẫn cho rằng, đầu bếp A Cửu đang đe dọa Tạ Ấn Tuyết, nói Tạ Ấn Tuyết giống như nguyên liệu nấu ăn. Đây mới là đáp án chính xác.

Nhưng Tạ Ấn Tuyết hiện tại không có tâm tư nghĩ về chè lê thơm, hắn đang nghĩ câu nói cuối cùng của A Cửu:

Lão gia là đao phủ, ngài và ta đều là thịt cá.

"Lão gia" có lẽ chỉ Tần lão gia, "thịt cá" đều là đồ mặn, là chỉ nguyên liệu sao?

Lẽ nào A Cửu đang nói với hắn, đầu bếp và người tham gia trò chơi... đều là nguyên liệu?

Điều kiện để người tham gia trò chơi trở thành đồ mặn để chế biến món ăn là gọi trúng món mặn, vậy nếu như đầu bếp cũng là nguyên liệu mặn để nấu ăn, vậy điều kiện kích hoạt là gì?

Trong lòng Tạ Ấn Tuyết đã có dự đoán, ánh mắt hắn nặng nề, nhìn chiếc vòng hoa lê bạc nơi cổ tay, đột nhiên mỉm cười: Đúng hay là không, tối nay thử không phải là biết rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước