Ta Có Thể Giữ Ngươi Tới Canh Năm
Chương 7
Từ khi bước vào phủ Tần gia cho tới nay, mọi người đều rất nghe lời của lão quản gia. Bởi ông ta là NPC hướng dẫn, là sự tồn tại an toàn nhất trong tất cả NPC - trừ NPC người đưa đò. Nếu như đến cả lời ông ta nói mà người tham gia trò chơi không làm theo, vậy thì điều chờ đợi bọn họ chính là kết cục phải chết.
Do đó trong khoảnh khắc này khi đối diện với lời thúc giục của lão quản gia, mọi người đều như đã hẹn từ trước, ngồi im lặng tại chỗ miễn cưỡng cầm đũa lên.
Mọi người đều chưa rõ việc gọi trúng món mặn sẽ đem đến hậu quả gì. Mặc dù Cao Xảo đã ăn phồng tôm, nhìn có vẻ không bị trúng độc, càng không có vẻ gì là dấu hiệu của cái chết. Tuy nhiên mọi người đều rõ một chuyện - đó chính là việc đột nhiên xuất hiện món mặn tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.
Lão quản gia nhìn đám người không dám ăn thức ăn, ngay tức khắc không nể nang gì, nụ cười không còn trên môi, u ám hỏi: "Là do món ăn A Nhị làm không hợp khẩu vị chư vị à? Tại sao không thấy mọi người động đũa?"
Sở Lệ là người đầu tiên nhịn không nổi, lời lão quản gia vừa dứt thì cô ta tiền run tay gắp một miếng phồng tôm bỏ vào miệng. Dẫu sao là người chơi mới, món ăn này còn là do bản thân chọn, chung quy vẫn là chưa có sự bình tĩnh như những người chơi lão làng.
Cô ta ăn xong thì giống như Cao Xảo, không xảy ra việc gì. Vậy nên sau khi Sở Lệ ăn thì các bạn cùng phòng ký túc xá của cô cũng lần lượt động đũa.
Cứ như vậy, những người khác nếu như không ăn sẽ làm đầu bếp A Nhị và lão quản gia vướng mắt, thế nên 14 người ngồi cạnh bàn tròn, mỗi người đều gắp một miếng phồng tôm lên ăn.
Bình tĩnh lại mà nói, hương vị của đĩa phồng tôm này không tệ. Vị tôm đậm đà, độ giòn vừa phải, đưa vào trong miệng quả là thơm ngon đậm đà.
Phải biết rằng, Tần lão gia tổ chức "bữa tiệc thịnh soạn", cái tên có vẻ uy phong và khí phái, mới nghe thì đều cho rằng là một bữa tiệc với nhiều món ăn ngon.
Thực tế thì sao?
Sau khi bọn họ ngồi vào chỗ ngồi, ngoại trừ món "Cơm Đầu Người" và "Tuyệt Đại Song Kiêu" thì bọn họ không ăn được món nào có hương vị bình thường nữa rồi. Những món ăn còn lại như "Chiến tranh Bosnia", "Thanh Long Ngọa Tuyết", nguyên liệu nấu ăn nếu như không chín hẳn thì cũng quá già, là người bình thường thì đều cảm thấy khó ăn.
Nhưng hiện tại lại xuất hiện một món có hương vị không tệ "Tuyết Sơn Phi Hồ".
Lão quản gia vô cùng hài lòng về sự biết điều của mọi người, lại một lần nữa lặp lại câu hỏi: "Món ăn do đầu bếp A Nhị chế biến có hợp khẩu vị của chư vị không? Chư vị có cảm thấy món ăn này có chỗ nào không ổn không?"
Vệ Đao lắc đầu, Cao Xảo không đáp lời, Đới Nguyệt cũng không nói gì.
Những người chơi lão làng như bọn họ đều không bày tỏ thái độ gì, đám người mới càng không dám phát biểu "cao kiến" gì nữa.
Những lần trước đến lúc này, nếu như không có ai nói gì thì món ăn sẽ được người hầu bưng đi. Kết quả lần này lão quản gia lại hỏi thêm một câu: "Sở cô nương cũng không cảm thấy có chỗ không ổn à?"
Sở Lệ nhát gan, bị lão quản gia gọi tên liền sợ đến mức suýt nữa rơi từ trên ghế xuống.
Tạ Ấn Tuyết đang ngồi yên trên ghế của mình lúc này cũng ngước mắt lên nhìn Sở Lệ, hắn cau mày mở miệng muốn nói. Đáng tiếc hiện tại đôi mắt Sở lệ đều đang nhìn lão quản gia và đầu bếp A Nhị không chớp mắt, căn bản không chú ý đến Tạ Ấn Tuyết phía này. Sở Lệ bị ánh mắt lạnh lẽo của bọn họ lướt qua một cái là mất hết bình tĩnh, lắc đầu theo bản năng, hoảng sợ lắp bắp nói: "Không có không có..."
Nghe thấy thế, năm ngón tay cầm đũa của Tạ Ấn Tuyết nắm chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi mím môi, thở dài một hơi nhẹ gần như không thể nghe thấy.
Tiếng thở dài này người bên cạnh không phát hiện ra, tuy nhiên người hiểu rõ tính khí của Tạ Ấn Tuyết là Liễu Bất Hoa thì không bỏ sót điều này. Hắn quay đầu nhìn người thanh niên bên cạnh, chỉ thấy đôi mày của Tạ Ấn Tuyết càng ngày càng nhíu chặt. Vẻ thương tiếc trên khuôn mặt dần dần được thay thế bằng nỗi đau khó mà kìm nén. Tiếp đó hắn áp tay lên miệng mà ho, khi hắn hạ tay xuống, đôi môi luôn nhợt nhạt của Tạ Ấn Tuyết đã bị nhuộm một màu đỏ thẫm khó mà bỏ qua - đó là vết máu.
Tạ Ấn Tuyết ho ra một chút máu.
Vệt máu vương trên đôi môi hắn, hệt như vẻ đẹp sắc nước hương trời được miêu tả trong bức tranh thủy mặc đột nhiên bước ra khỏi bức họa, trong một khoảnh khắc trở nên sống động và thơm ngát.
Âm thanh mà khi nãy Tạ Ấn Tuyết ho phát ra khiến mọi người không khỏi để ý. Mọi người nhìn hắn. Tạ Ấn Tuyết hướng lông mi xuống không động đậy, giống như ngay cả đến việc hô hấp đối với hắn mà nói cũng phí sức.
Quản gia không có ý muốn xem xem Tạ Ấn Tuyết đã chết hay chưa, tiếp tục giới thiệu món: "Món ăn thứ 10 "Đi Trên Đường Nhỏ Ở Quê" mà Hạ cô nương chọn, được đầu bếp A Tứ chế biến, mời chư vị thưởng thức."
Nghe thấy món ăn mà mình chọn được mang lên, Hạ Đóa vội vàng ngồi thẳng người, ngước cổ lên nhìn xem món ăn mà mình chọn là đồ mặn hay đồ chay.
Câu trả lời được hé lộ vào lúc tấm vải đỏ được vén lên - mọi người đều ngửi thấy mùi thơm nồng của thịt.
Hạ Đóa sắc mặt khó coi, cầm đũa, mắt trừng trừng nhìn món móng heo kho tộ được đặt trên bàn như đang trừng mắt với kẻ thù.
Bên dưới đĩa móng heo kho tộ chất thành một núi nhỏ, rắc một ít rau mùi thái nhỏ xung quanh thành hình con đường nhỏ - cũng là nguyên liệu mà ban ngày cô chọn ở vườn rau.
"Tuyết Sơn Phi Hồ" và "Đi Trên Đường Nhỏ Ở Quê" đều là món mặn, khác nhau ở chỗ "Tuyết Sơn Phi Hồ" có nguyên liệu không phải mọi người lựa chọn, còn "Đi Trên Đường Nhỏ Ở Quê" tuy có loại rau mà Hạ Đóa chọn, tuy nhiên lại là món mặn.
Vấn đề rốt cục nằm ở đâu?
"...Tên món ăn." Lữ Sóc hai mắt mở to, đột nhiên hắt lên một tiếng, "Là tên món ăn!"
Tiêu Tư Vũ với ánh mắt thâm trầm, gật đầu nói: "Không sai, món ăn là mặn hay chay không hề liên quan đến nguyên liệu mà chúng ta chọn mà chỉ liên quan đến tên món ăn."
Nghe vậy Vệ Đao không khỏi nhìn Lữ Sóc và Tiêu Tư Vũ. Hắn cảm thấy tiềm lực của hai người chơi mới này rất lớn, hoặc là hắn có thể chào mời hai người này về đội, lần sau sẽ lập đội cùng bọn họ để cùng tiến vào phó bản "Tỏa trường sinh."
Mặc dù mọi người đã biết quy luật xuất hiện của món mặn, tuy nhiên sau khi món mặn xuất hiện sẽ có kết quả gì thì tất cả đều vẫn rất mơ hồ.
Vài phút trước Sở Lệ gọi và thưởng thức món mặn vẫn ổn. Đồng nghĩa với việc mọi người ăn món thịt heo kho tộ trong thời gian ngắn cũng không có chuyện gì. Tuy nhiên với những cảm xúc hoảng sợ đan xen nhau, không một ai có tâm trạng ăn uống nữa.
Đến Cao Xảo khi nhìn thấy món móng heo kho tộ cũng không nảy sinh chút hào hứng nào nữa, ăn chay đã ăn no bụng rồi, hiện tại bất kể là bao nhiêu mỹ vị đi nữa thì đối với mọi người mà nói đều không phải một sự hưởng thụ mà ngược lại là một sự giày vò.
"Ăn thôi."
Hạ Đóa là người chơi lão làng, cô ta biết dù có trốn tránh cũng vô ích. Bản thân đem nhiều dụng cụ như vậy đến giờ khắc này cũng vô dụng, vì vậy đành chấp nhận số phận cầm đũa lên.
Sau khi mọi người đều nếm thử móng heo xong, quản gia lại hỏi lại bọn họ món ăn này có hợp khẩu vị không.
Thật đáng tiếc, món ăn này nấu nướng vô cùng hoàn mỹ, móng heo mềm mà không ngấy, không có gì để bắt bẻ khiến Hạ Đóa không thể miễn cưỡng tìm ra lỗi sai. Nếu như cô nhất quyết lấy một cái cớ nói đồ ăn không ngon khiến đầu bếp A Tứ tức giận, có thể sẽ còn chết nhanh hơn.
Kế đến những món ăn được dâng lên tiếp theo đều là đồ chay, không còn đồ mặn nữa.
14 món ăn của tối nay, 2 mặn 12 chay, chỉ có Sở Lệ và Hạ Đóa chọn ra món mặn.
Sau khi món ăn được đưa lên hết, lão quản gia nói: "Yến tiệc tối nay dừng ở đây thôi. Trời cũng không còn sớm nữa, chư vị mau về phòng nghỉ ngơi thôi."
Yến tiệc kết thúc, mọi người về phòng. Sở Lệ và Hạ Đóa vẫn sống sót như cũ.
Sắc mặt hai người này trên đường về nhà không giống nhau. Hạ Đóa có vẻ nghiêm trọng, sắc mặt xanh xao, cảnh giác nhìn xung quanh. Sở Lệ vì mới tiến vào trò chơi chưa được một ngày, chưa trải qua quá nhiều chuyện, vì vậy sắc mặt lúc này tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ sau khi vượt qua thảm họa.
Cô ta cho rằng bản thân sẽ không có chuyện gì.
Tạ Ấn Tuyết đứng ở bên cửa nhìn theo hình bóng cô đi vào dãy nhà sau hậu viện, chắp tay thở dài nhẹ nhẹ: "Còn rất trẻ mà.."
Liễu Bất Hoa đứng sau Tạ Ấn Tuyết nửa bước nghe thấy câu nói này liền ngẩng đầu lên nói: "Cô ấy có lẽ bằng tuổi người."
"Vì vậy ta mới tiếc." Tạ Ấn Tuyết quay người chậm rãi bước vào trong phòng, giọng nói nhẹ nhàng, "Ta vẫn còn cơ hội sống tiếp, còn cô ấy có lẽ không còn cơ hội nữa rồi."
Liễu Bất Hoa không cùng Tạ Ấn Tuyết bước vào phòng, mà sau khi kéo cửa lại cho Tạ Ấn Tuyết liền trở về căn phòng tây nhĩ của mình.
Mỗi phòng trong phủ Tần gia đều có đủ giường cho mọi người ngủ.
Tuy nhiên tối nay không biết lại có bao nhiêu người có thể bình yên mà ngủ. Dù cho ngủ được thì vào giờ Sửu cũng sẽ bị đánh thức bởi tiếng la hét đau xé ruột gan phát ra từ phòng sau hậu viện.
Tạ Ấn Tuyết đang ngồi trên ghế lấy tay đỡ trán để chợp mắt phút chốc nghe thấy âm thanh liền mở mắt, đứng dậy mở cửa và đi về phía hậu viện.
Kết quả hắn bước qua ngưỡng cửa chưa được mấy bước liền chậm lại. Hắn nhìn thấy một vệt máu chảy từ cửa lớn của chái phòng phía Tây tới tiền viện. Mà Hạ Đóa và Đới Nguyệt là người sống ở chái phòng phía Tây.
Cửa chái phòng phía Đông cũng đang mở, bên trong là Vệ Đao, Kỷ Đào mấy người bọn họ vịn vào khung cửa, sắc mặt khó coi. Bọn họ muốn đi xem cho rõ chuyện gì đã xảy ra ở chái phòng phía Tây.
"Có người ở bên ngoài không? Có thể nói cho bọn tôi biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì không?" hai người Lữ Sóc và Tiêu Tư Vũ ớ phòng đông nhĩ đều rất thận trọng. Bọn họ trước khi đi ngủ đã bàn kỹ bất luận ban đêm có nghe thấy động tĩnh gì, trời chưa sáng thì sẽ không mở cửa phòng. Vì vậy bây giờ dù có nghe thấy âm thanh mở cửa từ chính phòng và những nơi khác, bọn họ cũng đều ở trong phòng, chỉ lớn tiếng hét lên.
"Hình như có người chết rồi."
Lời này là Liễu Bất Hoa trả lời bọn họ. Âm thanh vừa dứt, đông nhĩ phòng lại không có tiếng động gì nữa.
Liễu Bất Hoa cũng mặc kệ bọn họ, trực tiếp đi tới cạnh Tạ Ấn Tuyết để dìu tay hắn ta. Tuy nhiên Tạ Ấn Tuyết lại giơ tay lên cản nói: "Không cần, ta vẫn có thể đi."
Liễu Bất Hoa hỏi: "Cha nuôi, người muốn tới hậu viện xem xét tình hình sao?"
Tạ Ấn Tuyết nghe thấy tiếng khóc nức nở của các cô gái, hét lên: "Mau đi xem xem."
Tuy nhiên bọn họ mới đi được hết nửa đường thì đã nhìn thấy cửa nhỏ nơi hậu viện có một cô gái tóc tai bù xù chạy đến, hình như là Trần Vân. Cô ta nhìn thấy cửa phòng Vệ Đao bọn họ không đóng thì như nhìn thấy vị cứu tinh, đôi mắt sáng lên và chạy đến cửa chái phòng phía Đông. Sau đó huỵch một tiếng quỳ xuống, cầu xin Vệ Đao: "Vệ Đao đại ca, Vệ ca! Tôi nhớ các anh có hộp cứu thương đúng không? Có thể cho chúng tôi mượn dùng một chút không... Cầu xin các người!"
Khâu Vũ Hành cau mày và lo lắng hỏi: "Sao thế? Phòng các cô xảy ra chuyện gì rồi?"
"Huhu... Sở Lệ...Sở Lệ cô ấy, cô ấy.."
"Cô ấy bị lột da rồi!"
Do đó trong khoảnh khắc này khi đối diện với lời thúc giục của lão quản gia, mọi người đều như đã hẹn từ trước, ngồi im lặng tại chỗ miễn cưỡng cầm đũa lên.
Mọi người đều chưa rõ việc gọi trúng món mặn sẽ đem đến hậu quả gì. Mặc dù Cao Xảo đã ăn phồng tôm, nhìn có vẻ không bị trúng độc, càng không có vẻ gì là dấu hiệu của cái chết. Tuy nhiên mọi người đều rõ một chuyện - đó chính là việc đột nhiên xuất hiện món mặn tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.
Lão quản gia nhìn đám người không dám ăn thức ăn, ngay tức khắc không nể nang gì, nụ cười không còn trên môi, u ám hỏi: "Là do món ăn A Nhị làm không hợp khẩu vị chư vị à? Tại sao không thấy mọi người động đũa?"
Sở Lệ là người đầu tiên nhịn không nổi, lời lão quản gia vừa dứt thì cô ta tiền run tay gắp một miếng phồng tôm bỏ vào miệng. Dẫu sao là người chơi mới, món ăn này còn là do bản thân chọn, chung quy vẫn là chưa có sự bình tĩnh như những người chơi lão làng.
Cô ta ăn xong thì giống như Cao Xảo, không xảy ra việc gì. Vậy nên sau khi Sở Lệ ăn thì các bạn cùng phòng ký túc xá của cô cũng lần lượt động đũa.
Cứ như vậy, những người khác nếu như không ăn sẽ làm đầu bếp A Nhị và lão quản gia vướng mắt, thế nên 14 người ngồi cạnh bàn tròn, mỗi người đều gắp một miếng phồng tôm lên ăn.
Bình tĩnh lại mà nói, hương vị của đĩa phồng tôm này không tệ. Vị tôm đậm đà, độ giòn vừa phải, đưa vào trong miệng quả là thơm ngon đậm đà.
Phải biết rằng, Tần lão gia tổ chức "bữa tiệc thịnh soạn", cái tên có vẻ uy phong và khí phái, mới nghe thì đều cho rằng là một bữa tiệc với nhiều món ăn ngon.
Thực tế thì sao?
Sau khi bọn họ ngồi vào chỗ ngồi, ngoại trừ món "Cơm Đầu Người" và "Tuyệt Đại Song Kiêu" thì bọn họ không ăn được món nào có hương vị bình thường nữa rồi. Những món ăn còn lại như "Chiến tranh Bosnia", "Thanh Long Ngọa Tuyết", nguyên liệu nấu ăn nếu như không chín hẳn thì cũng quá già, là người bình thường thì đều cảm thấy khó ăn.
Nhưng hiện tại lại xuất hiện một món có hương vị không tệ "Tuyết Sơn Phi Hồ".
Lão quản gia vô cùng hài lòng về sự biết điều của mọi người, lại một lần nữa lặp lại câu hỏi: "Món ăn do đầu bếp A Nhị chế biến có hợp khẩu vị của chư vị không? Chư vị có cảm thấy món ăn này có chỗ nào không ổn không?"
Vệ Đao lắc đầu, Cao Xảo không đáp lời, Đới Nguyệt cũng không nói gì.
Những người chơi lão làng như bọn họ đều không bày tỏ thái độ gì, đám người mới càng không dám phát biểu "cao kiến" gì nữa.
Những lần trước đến lúc này, nếu như không có ai nói gì thì món ăn sẽ được người hầu bưng đi. Kết quả lần này lão quản gia lại hỏi thêm một câu: "Sở cô nương cũng không cảm thấy có chỗ không ổn à?"
Sở Lệ nhát gan, bị lão quản gia gọi tên liền sợ đến mức suýt nữa rơi từ trên ghế xuống.
Tạ Ấn Tuyết đang ngồi yên trên ghế của mình lúc này cũng ngước mắt lên nhìn Sở Lệ, hắn cau mày mở miệng muốn nói. Đáng tiếc hiện tại đôi mắt Sở lệ đều đang nhìn lão quản gia và đầu bếp A Nhị không chớp mắt, căn bản không chú ý đến Tạ Ấn Tuyết phía này. Sở Lệ bị ánh mắt lạnh lẽo của bọn họ lướt qua một cái là mất hết bình tĩnh, lắc đầu theo bản năng, hoảng sợ lắp bắp nói: "Không có không có..."
Nghe thấy thế, năm ngón tay cầm đũa của Tạ Ấn Tuyết nắm chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi mím môi, thở dài một hơi nhẹ gần như không thể nghe thấy.
Tiếng thở dài này người bên cạnh không phát hiện ra, tuy nhiên người hiểu rõ tính khí của Tạ Ấn Tuyết là Liễu Bất Hoa thì không bỏ sót điều này. Hắn quay đầu nhìn người thanh niên bên cạnh, chỉ thấy đôi mày của Tạ Ấn Tuyết càng ngày càng nhíu chặt. Vẻ thương tiếc trên khuôn mặt dần dần được thay thế bằng nỗi đau khó mà kìm nén. Tiếp đó hắn áp tay lên miệng mà ho, khi hắn hạ tay xuống, đôi môi luôn nhợt nhạt của Tạ Ấn Tuyết đã bị nhuộm một màu đỏ thẫm khó mà bỏ qua - đó là vết máu.
Tạ Ấn Tuyết ho ra một chút máu.
Vệt máu vương trên đôi môi hắn, hệt như vẻ đẹp sắc nước hương trời được miêu tả trong bức tranh thủy mặc đột nhiên bước ra khỏi bức họa, trong một khoảnh khắc trở nên sống động và thơm ngát.
Âm thanh mà khi nãy Tạ Ấn Tuyết ho phát ra khiến mọi người không khỏi để ý. Mọi người nhìn hắn. Tạ Ấn Tuyết hướng lông mi xuống không động đậy, giống như ngay cả đến việc hô hấp đối với hắn mà nói cũng phí sức.
Quản gia không có ý muốn xem xem Tạ Ấn Tuyết đã chết hay chưa, tiếp tục giới thiệu món: "Món ăn thứ 10 "Đi Trên Đường Nhỏ Ở Quê" mà Hạ cô nương chọn, được đầu bếp A Tứ chế biến, mời chư vị thưởng thức."
Nghe thấy món ăn mà mình chọn được mang lên, Hạ Đóa vội vàng ngồi thẳng người, ngước cổ lên nhìn xem món ăn mà mình chọn là đồ mặn hay đồ chay.
Câu trả lời được hé lộ vào lúc tấm vải đỏ được vén lên - mọi người đều ngửi thấy mùi thơm nồng của thịt.
Hạ Đóa sắc mặt khó coi, cầm đũa, mắt trừng trừng nhìn món móng heo kho tộ được đặt trên bàn như đang trừng mắt với kẻ thù.
Bên dưới đĩa móng heo kho tộ chất thành một núi nhỏ, rắc một ít rau mùi thái nhỏ xung quanh thành hình con đường nhỏ - cũng là nguyên liệu mà ban ngày cô chọn ở vườn rau.
"Tuyết Sơn Phi Hồ" và "Đi Trên Đường Nhỏ Ở Quê" đều là món mặn, khác nhau ở chỗ "Tuyết Sơn Phi Hồ" có nguyên liệu không phải mọi người lựa chọn, còn "Đi Trên Đường Nhỏ Ở Quê" tuy có loại rau mà Hạ Đóa chọn, tuy nhiên lại là món mặn.
Vấn đề rốt cục nằm ở đâu?
"...Tên món ăn." Lữ Sóc hai mắt mở to, đột nhiên hắt lên một tiếng, "Là tên món ăn!"
Tiêu Tư Vũ với ánh mắt thâm trầm, gật đầu nói: "Không sai, món ăn là mặn hay chay không hề liên quan đến nguyên liệu mà chúng ta chọn mà chỉ liên quan đến tên món ăn."
Nghe vậy Vệ Đao không khỏi nhìn Lữ Sóc và Tiêu Tư Vũ. Hắn cảm thấy tiềm lực của hai người chơi mới này rất lớn, hoặc là hắn có thể chào mời hai người này về đội, lần sau sẽ lập đội cùng bọn họ để cùng tiến vào phó bản "Tỏa trường sinh."
Mặc dù mọi người đã biết quy luật xuất hiện của món mặn, tuy nhiên sau khi món mặn xuất hiện sẽ có kết quả gì thì tất cả đều vẫn rất mơ hồ.
Vài phút trước Sở Lệ gọi và thưởng thức món mặn vẫn ổn. Đồng nghĩa với việc mọi người ăn món thịt heo kho tộ trong thời gian ngắn cũng không có chuyện gì. Tuy nhiên với những cảm xúc hoảng sợ đan xen nhau, không một ai có tâm trạng ăn uống nữa.
Đến Cao Xảo khi nhìn thấy món móng heo kho tộ cũng không nảy sinh chút hào hứng nào nữa, ăn chay đã ăn no bụng rồi, hiện tại bất kể là bao nhiêu mỹ vị đi nữa thì đối với mọi người mà nói đều không phải một sự hưởng thụ mà ngược lại là một sự giày vò.
"Ăn thôi."
Hạ Đóa là người chơi lão làng, cô ta biết dù có trốn tránh cũng vô ích. Bản thân đem nhiều dụng cụ như vậy đến giờ khắc này cũng vô dụng, vì vậy đành chấp nhận số phận cầm đũa lên.
Sau khi mọi người đều nếm thử móng heo xong, quản gia lại hỏi lại bọn họ món ăn này có hợp khẩu vị không.
Thật đáng tiếc, món ăn này nấu nướng vô cùng hoàn mỹ, móng heo mềm mà không ngấy, không có gì để bắt bẻ khiến Hạ Đóa không thể miễn cưỡng tìm ra lỗi sai. Nếu như cô nhất quyết lấy một cái cớ nói đồ ăn không ngon khiến đầu bếp A Tứ tức giận, có thể sẽ còn chết nhanh hơn.
Kế đến những món ăn được dâng lên tiếp theo đều là đồ chay, không còn đồ mặn nữa.
14 món ăn của tối nay, 2 mặn 12 chay, chỉ có Sở Lệ và Hạ Đóa chọn ra món mặn.
Sau khi món ăn được đưa lên hết, lão quản gia nói: "Yến tiệc tối nay dừng ở đây thôi. Trời cũng không còn sớm nữa, chư vị mau về phòng nghỉ ngơi thôi."
Yến tiệc kết thúc, mọi người về phòng. Sở Lệ và Hạ Đóa vẫn sống sót như cũ.
Sắc mặt hai người này trên đường về nhà không giống nhau. Hạ Đóa có vẻ nghiêm trọng, sắc mặt xanh xao, cảnh giác nhìn xung quanh. Sở Lệ vì mới tiến vào trò chơi chưa được một ngày, chưa trải qua quá nhiều chuyện, vì vậy sắc mặt lúc này tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ sau khi vượt qua thảm họa.
Cô ta cho rằng bản thân sẽ không có chuyện gì.
Tạ Ấn Tuyết đứng ở bên cửa nhìn theo hình bóng cô đi vào dãy nhà sau hậu viện, chắp tay thở dài nhẹ nhẹ: "Còn rất trẻ mà.."
Liễu Bất Hoa đứng sau Tạ Ấn Tuyết nửa bước nghe thấy câu nói này liền ngẩng đầu lên nói: "Cô ấy có lẽ bằng tuổi người."
"Vì vậy ta mới tiếc." Tạ Ấn Tuyết quay người chậm rãi bước vào trong phòng, giọng nói nhẹ nhàng, "Ta vẫn còn cơ hội sống tiếp, còn cô ấy có lẽ không còn cơ hội nữa rồi."
Liễu Bất Hoa không cùng Tạ Ấn Tuyết bước vào phòng, mà sau khi kéo cửa lại cho Tạ Ấn Tuyết liền trở về căn phòng tây nhĩ của mình.
Mỗi phòng trong phủ Tần gia đều có đủ giường cho mọi người ngủ.
Tuy nhiên tối nay không biết lại có bao nhiêu người có thể bình yên mà ngủ. Dù cho ngủ được thì vào giờ Sửu cũng sẽ bị đánh thức bởi tiếng la hét đau xé ruột gan phát ra từ phòng sau hậu viện.
Tạ Ấn Tuyết đang ngồi trên ghế lấy tay đỡ trán để chợp mắt phút chốc nghe thấy âm thanh liền mở mắt, đứng dậy mở cửa và đi về phía hậu viện.
Kết quả hắn bước qua ngưỡng cửa chưa được mấy bước liền chậm lại. Hắn nhìn thấy một vệt máu chảy từ cửa lớn của chái phòng phía Tây tới tiền viện. Mà Hạ Đóa và Đới Nguyệt là người sống ở chái phòng phía Tây.
Cửa chái phòng phía Đông cũng đang mở, bên trong là Vệ Đao, Kỷ Đào mấy người bọn họ vịn vào khung cửa, sắc mặt khó coi. Bọn họ muốn đi xem cho rõ chuyện gì đã xảy ra ở chái phòng phía Tây.
"Có người ở bên ngoài không? Có thể nói cho bọn tôi biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì không?" hai người Lữ Sóc và Tiêu Tư Vũ ớ phòng đông nhĩ đều rất thận trọng. Bọn họ trước khi đi ngủ đã bàn kỹ bất luận ban đêm có nghe thấy động tĩnh gì, trời chưa sáng thì sẽ không mở cửa phòng. Vì vậy bây giờ dù có nghe thấy âm thanh mở cửa từ chính phòng và những nơi khác, bọn họ cũng đều ở trong phòng, chỉ lớn tiếng hét lên.
"Hình như có người chết rồi."
Lời này là Liễu Bất Hoa trả lời bọn họ. Âm thanh vừa dứt, đông nhĩ phòng lại không có tiếng động gì nữa.
Liễu Bất Hoa cũng mặc kệ bọn họ, trực tiếp đi tới cạnh Tạ Ấn Tuyết để dìu tay hắn ta. Tuy nhiên Tạ Ấn Tuyết lại giơ tay lên cản nói: "Không cần, ta vẫn có thể đi."
Liễu Bất Hoa hỏi: "Cha nuôi, người muốn tới hậu viện xem xét tình hình sao?"
Tạ Ấn Tuyết nghe thấy tiếng khóc nức nở của các cô gái, hét lên: "Mau đi xem xem."
Tuy nhiên bọn họ mới đi được hết nửa đường thì đã nhìn thấy cửa nhỏ nơi hậu viện có một cô gái tóc tai bù xù chạy đến, hình như là Trần Vân. Cô ta nhìn thấy cửa phòng Vệ Đao bọn họ không đóng thì như nhìn thấy vị cứu tinh, đôi mắt sáng lên và chạy đến cửa chái phòng phía Đông. Sau đó huỵch một tiếng quỳ xuống, cầu xin Vệ Đao: "Vệ Đao đại ca, Vệ ca! Tôi nhớ các anh có hộp cứu thương đúng không? Có thể cho chúng tôi mượn dùng một chút không... Cầu xin các người!"
Khâu Vũ Hành cau mày và lo lắng hỏi: "Sao thế? Phòng các cô xảy ra chuyện gì rồi?"
"Huhu... Sở Lệ...Sở Lệ cô ấy, cô ấy.."
"Cô ấy bị lột da rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất