Chương 53
Lần này Lệ Tinh Luân bế quan lâu tới một năm, lâu đến nỗi hộ pháp của hắn Trường Không Trác Ngọc nhàm chán tới nỗi chơi thân với Yêu Linh luôn… Mấy ngày này, Trường Không Trác Ngọc mới biết thật ra Yêu Linh có thể biết được tất cả mọi chuyện bên trong Vụ Linh cốc, nàng và kết giới của Nữ Oa có mối quan hệ, lúc Trường Không Trác Ngọc đi vào nàng đã biết được, hơn nữa có thể nhận ra bọn họ mở ra kết giới nhờ vào tín vật của Bách Hoa Môn.
“Một khi đã như vậy, vì sao ngươi còn kiên trì nói ta không phải là truyền nhân của Nữ Oa?” Trường Không Trác Ngọc hỏi.
Yêu Linh im lặng.
Tuy nàng là một luồng thần niệm, nhưng trải qua ngàn vạn năm, cho dù là đá cũng có thể thành tinh, càng miễn bàn nàng chính là thần niệm của cổ thần, trong thần niệm cất chưa vô số công pháp cổ thần, nàng ở bên trong núi bảo vật, muốn tu luyện là chuyện quá mức đơn giản. Một người tại sao lại tồn tại nhiều mâu thuẫn như vậy, thật ra cũng có thể giải thích. Thân niệm của cổ thần quá mức cường đại so với người bình thường, sau khi hóa thân hàng nghìn hàng vạn lần, có hàng nghìn hàng vạn nhân cách độc lập, trải qua tính cách, sở thích bất đồng, những người này bất cứ lúc nào cũng có thể bị cổ thần hấp thu trở lại, đem những trải nghiệm bọn họ gặp ở hồng trần trở thành kinh nghiệm của mình.
Yêu Linh lại khác với họ, nàng đã được định trước sẽ không bị Nữ Oa hấp thu về, chỉ cần nàng không muốn, thì sẽ không bị những người khác hấp thu.
“Chẳng lẽ Nữ Oa không ngờ tới tình huống này sao?” Trường Không Trác Ngọc hỏi, “Các cổ thần hẳn phải suy nghĩ chu đáo chứ, nhất là Nữ Oa là vị thần như vậy.”
“Nàng có nghĩ,” Yêu Linh gọi Nữ Oa là nàng, “Nếu ngươi cầm tín vật tới tìm ta, chỉ cần ngươi được tín vật thừa nhận, như vậy ta sẽ bị hấp thu.”
Có thể nói như vậy với Trường Không Trác Ngọc, có nghĩa là Yêu Linh đã hoàn toàn tin tưởng y, đó cũng không phải là chuyện khó, Trường Không Trác Ngọc chính là người như vậy. Y cố chấp, nhìn thấy thân phận gì cũng phải gán lên người mình, y còn thích so đo, nhất định phải làm người mạnh nhất thiên hạ, thậm chí có một loại tự tin khó hiểu, tự cho mình là người cứu thế. Trên người y có rất nhiều khuyết điểm, ban đầu ngay cả Lệ Tinh Luân cũng thấy phiền muốn chết, nhưng chỉ cần tiếp xúc đủ lâu, có thể cảm nhận được chữ “thật” trên người Trường Không Trác Ngọc, y thể hiện tất cả của mình ra trước mặt người khác, cả tốt lẫn xấu, y làm người khác cảm nhận được cái “thật” ít ỏi nhất trên thế gian này.
Y nói sẽ không hấp thu Yêu Linh, vậy y sẽ không làm, không có ai nghi ngờ y.
Nữ Oa quả thật tính toán không sai sót, dùng tín vật và Yêu Linh như hai tầng bảo vệ, bảo đảm truyền thừa mình để lại nhất định có thể đưa tới tay của truyền nhân. Đáng tiếc dù là ai cũng không tính tới, Trường Không Trác Ngọc ngay cả khi cơ hội thành thần đưa tới trước mắt cũng không thèm, có bao nhiêu người ở Tu Chân giới có thể cự tuyệt phần truyền thừa này?
“Xem ra chỉ cần tín vật thừa nhận ta, ta chính là truyền nhân của Nữ Oa. Truyền nhân chính là một thân phận của ta, có lẽ là huyết mạch hoặc thần hồn. Nhưng ngay cả khi biết đây là một thân phận của ta, nếu ta chưa từng tới Vụ Linh cốc, thì có nghĩa ta cũng không biết mình đã từng có thân phận này, chuyện này cũng không xung đột với quá khứ của ta, nhưng trước khi ta đi tới Đoạn Hồn cốc thì là gì?” Trường Không Trác Ngọc lẩm bẩm.
“Không biết,” Yêu Linh nói, “Bất quá ngươi thật sự có truyền thừa trận pháp của Dao Trì, muốn đi hỏi thử không?”
“Cũng tốt,” Trường Không Trác Ngọc thở dài một tiếng, “Haizz, vậy đi Côn Lôn trước đi, cách Thục Sơn đại hội cũng gần hai năm rồi, không biết bên ngoài sao rồi.”
Y thở dài không phải vì lo lắng cho nhân gian, dù sao nếu lối vào Ma giới thật sự mở ra, cho dù đang ở Vụ Linh cốc cũng sẽ cảm nhận được. Y thở dài, là bởi vì nghĩ tới một chuyện.
Huyết Thiên Kiếp đã từng đi qua Bách Hoa Môn, hẳn là cũng từng tiếp xúc với hai con rắn cạp nong, nhưng hai ngàn năm trước hai con rắn cạp nong cũng không thừa nhận Huyết Thiên Kiếp là truyền nhân của Nữ Oa, vậy y thật sự không phải là Huyết Thiên Kiếp.
Nghĩ tới đây Trường Không Trác Ngọc liền nhịn không được mà thở dài, cũng không biết vì sao, lần đầu tiên hắn nghe được câu chuyện của Huyết Thiên Kiếp, thì rất thích người này, luôn hy vọng mình là hắn. Ở Bách Hoa Môn khi nhìn thấy bức họa cuộn tròn cô tịch không vẽ gương mặt kia, trong lòng y kiềm không được cảm xúc chua xót, khi đó y cảm thấy mình có tâm trạng kích động khi nhìn thấy bức họa của mình, nhưng cuối cùng mặc kệ y cố gắng bắt lấy thân phận này như thế nào, Huyết Thiên Kiếp cũng không phải là của y.
Trường Không Trác Ngọc trong lòng đau xót, nhìn về phía đồ đệ đang bế quan, nghĩ thầm sao Lệ Tinh Luân còn chưa xuất quan nữa, y có thể tưởng tượng được cảnh vừa ôm đồ đệ vừa khóc luôn. Tuy rằng sau khi đồ đệ cao lên không còn đáng yêu như hồi trước, nhưng bây giờ cao lên nên cũng tiện dựa vào.
Cũng không biết có phải là cảm nhận được oán niệm của sư phụ hay không, Lê Tinh Luân dưới ánh nhìn chằm chằm trông mong của Trường Không Trác Ngọc mở mắt, vô cùng tự nhiên ôm lấy y, hỏi: “Sư phụ làm sao vậy, tâm trạng không tốt?”
“Ta không phải là Huyết Thiên Kiếp.” Trường Không Trác Ngọc buồn bực nói.
Vừa nghe lại là chuyện này, Lệ Tinh Luân hít sâu một hơi, kiềm nén nói: “Ta vẫn luôn cho rằng sư phụ không phải là Huyết Thiên Kiếp, sư phụ là người có một không hai trong thiên hạ như vậy, Huyết Thiên Kiếp sao có thể so sánh được.”
Trường Không Trác Ngọc nghe được câu đầu tiên liền uể oải hơn, nhưng nghe câu thứ hai tâm tình lại tốt hơn một chút, lau nước mắt lên người Lệ Tinh Luân nói: “Bất quá ta chắc là có liên quan với hắn, có cơ hội chúng ta đi tìm hiểu người này đi.”
Lệ Tinh Luân hít sâu hít sâu rồi lại hít sâu, suýt nữa đem những thứ mình lĩnh ngộ tâm đắc khi bế quan quên hết, rốt cuộc hắn khôi phục bình tĩnh, tự nói với mình không thể so đo với một người đã rời khỏi thế giới này, rồi mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Sư phụ muốn làm gì, đồ nhi tất nhiên phải bên cạnh.”
Trường Không Trác Ngọc lúc này mới vui vẻ lên, y dò xét cảnh giới của Lệ Tinh Luân, ngạc nhiên nói: “Ây? Đồ nhi sao ngươi vẫn là Nguyên Anh hậu kỳ? Ngươi đã bế quan cả một năm rồi mà.”
Đừng nói bế quan một năm, cho dù bế quan một trăm năm cũng có cả đống người không thể tăng cảnh giới, nhưng Lệ Tinh Luân không phải người bình thường, hắn bế quan ba tháng có thể lên được vài cảnh giới, dựa theo hiểu biết của Trường Không Trác Ngọc đối với hắn, bế quan một năm còn dùng tới phương pháp tu thần, hiện tại hẳn phải trực tiếp lên đến Hóa Thần hậu kỳ thậm chí còn có thể lên tới Đại Thừa kỳ, làm sao vẫn là Nguyên Anh hậu kỳ được?
Ngược lại Lệ Tinh Luân cũng không chán nản, mà khẽ mỉm cười nói: “Lần này đồ nhi bế quan, tuy rằng không lên cảnh giới, nhưng lại rèn luyện được tâm tính. Hơn nữa phương pháp tu thần… nói sao nhỉ, quả thật khác với phương pháp tu chân, hình như đồ nhi hơi hiểu được vì sao cổ thần phải rời khỏi thế gian này, nhân giản quả thật không thể chứa nổi nhiều trận tranh đấu của cổ thần như vậy, bọn họ nhất định tìm một nơi nào đó càng mạnh hơn mới đúng.”
Trường Không Trác Ngọc cảm thấy lần này xuất quan, đồ nhi cũng khác với trước đây, hoặc là nói, khác với những người của Tu Chân giới, nhưng hắn lại không tu thần, vẫn là người tu chân, cũng không biết sự khác biệt này ở đâu ra.
“Sư phụ,” Lệ Tinh Luân đột nhiên nói, “Sau này tốc độ tu vi tiến cảnh của đồ nhi có thể sẽ chậm hơn một chút, ta cần phải củng cố lại công pháp tu luyện của mình trước, phải chậm chân lại chút. Trước kia ta nóng lòng muốn nâng cao pháp lực, ước gì mình có thể lập tức thành Đại Thừa kỳ để cùng sư phụ chia sẻ, nhưng hiện tại đã hiểu được rồi.”
“Ngươi có lòng vi sư cũng đã rất vui rồi.” Trường Không Trác Ngọc thoải mái nói, “Không cần ép buộc mình như vậy, vi sư còn muốn trải nghiệm cảm giác dạy đồ đệ chút.”
Hai sư đồ ở đây tâng bốc nhau, ban đầu Yêu Linh còn nghiêm túc lắng nghe, sau đó càng nghe không hiểu sao càng thấy phiền chán, luôn cảm thấy thật hâm mộ hai người này, lại hy vòng bọn họ có thể cút đi thật xa. Nếu là người bình thường có lẽ sẽ lịch sự hơn, nhưng Yêu Linh không có rối rắm như người thường, mà nói thẳng: “Các ngươi không phải là nên tới Dao Trì sao?”
Đối mặt với thái độ rõ ràng là đang đuổi người này của Yêu Linh, Trường Không Trác Ngọc cũng không tức giận, ngược lại gật gật đầu nói: “Vậy chúng ta không quấy rầy, về chuyện kiếp nạn nhân gian…”
“Yên tâm,” đối với chuyện này Yêu Linh vẫn nhìn về đại cục, “Trong truyền thừa Nữ Oa để lại cho ta có miêu tả về kiếp nạn nhân gian, một khi kết giới Ma giới mở, Vụ Linh cốc sẽ không đứng yên chỉ lo thân mình. Đến lúc đó toàn bộ Vụ Linh cốc nhất định sẽ ra mặt, sau đó ta sẽ cố gắng đưa con Bát vĩ hồ kia biến hành Cữu vĩ, đạt tới trình độ có thể miễn cưỡng mở ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ*.”
*Xuất phát từ tiểu thuyết “Phong thần diễn nghĩa”, là pháp bảo của Nữ Oa, sau trao cho Dương Tiễn thu phục Mai Sơn Thất Quái Viên Hồng. T nghĩ nó là một bức tranh. [đúng là một bức tranh nha – một đứa từng xem Na Tra chi ma đồng giáng thế cho hay]
“Sơn Hà Xã Tắc Đồ?” Trường Không Trác Ngọc và Lệ Tinh Luân đồng thời nói, đây chính là thượng cổ thần khí.
Thanh âm của Yêu Linh run lên, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Phải, Sơn Hà Xã Tắc Đồ, các ngươi không biết Vụ Linh cốc là một phần của Sơn Hà Xã Tắc Đồ sao? Là Nữ Oa dưới sự giúp đỡ của Tây Vương Mẫu, cưỡng chế đem một mảnh nhỏ của thế giới hồng hoang cố định lại trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, dùng uy lực của thần khí và trận pháp mới có thể để Vụ Linh cốc tồn tại độc lập trong không gian nhiều năm như vậy, đương nhiên sau khi ngươi được truyền thừa, Sơn Hà Xã Tắc Đồ sẽ rơi vào tay ngươi, Vụ Linh cốc và nhân gian sẽ hòa thành một thể, không còn độc lập nữa.”
Nhưng nếu Sơn Hà Xã Tắc Đồ ở trong tay Bát vĩ hồ không có tạp niệm, hắn ở trong Vụ Linh cốc, hoàn toán có thể tiếp túc giấu Vụ Linh cốc ở trong khắp ngõ ngách Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sau khi kiếp nạn nhân gian kết thúc, tiếp tục duy trì Vụ Linh cốc, như vậy Vụ Linh cốc sẽ không bị kiếp nạn nhân gian hủy diệt.
“Ra là thế.” Trường Không Trác Ngọc gật gật đầu.
Lúc này y đã hơi hiểu ra được, Nữ Oa để lại truyền thừa, quan trọng nhất chính là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đây cũng là thần khí số một trong chín đại thần khí, dùng để chống lại kiếp nạn nhân gian.
Cho tới bây giờ, ba phái lớn mỗi phái giữ một thần khí, Hám Thiên Phong có ba cái, hiện tại Vụ Linh cốc có một, vậy là còn lại hai cái, hẳn là ở Dao Trì hoặc Phật tông.
Thần trận Côn Lôn bị phá, thần khí kia không biết còn ở đó không, Dao Trì trong truyền thuyết nằm ngay phía sau núi Côn Lôn, xem ra bây giờ bọn họ nhất định phải đi tới Côn Lôn một chuyến.
Trường Không Trác Ngọc gật gật đầu nói với Yêu Linh: “Đa tạ đã giúp đỡ, ta sẽ đem chuyện của ngươi nói cho Bát vĩ hồ, chín vị trưởng lão còn lại sẽ không biết.”
Cứ như vậy, có thể đủ khả năng bảo vệ Yêu Linh an toàn, để cho nàng có thể tiếp tục sinh hoạt trong Vụ Linh cốc, bảo vệ thế giới này.
“Ta…” Yêu Linh không thuần thục nói, “… Đa tạ các ngươi.”
Từ trong tiếng cảm tạ của nàng, Trường Không Trác Ngọc đã đẩy sương trắng ra, kéo Lệ Tinh Luân thoải mái bay lên phía trên sơn cốc.
Sương trắng một lần nữa bảo hộ Yêu Linh, lần này, sẽ không có ai biết sự tồn tại của nàng.
“Một khi đã như vậy, vì sao ngươi còn kiên trì nói ta không phải là truyền nhân của Nữ Oa?” Trường Không Trác Ngọc hỏi.
Yêu Linh im lặng.
Tuy nàng là một luồng thần niệm, nhưng trải qua ngàn vạn năm, cho dù là đá cũng có thể thành tinh, càng miễn bàn nàng chính là thần niệm của cổ thần, trong thần niệm cất chưa vô số công pháp cổ thần, nàng ở bên trong núi bảo vật, muốn tu luyện là chuyện quá mức đơn giản. Một người tại sao lại tồn tại nhiều mâu thuẫn như vậy, thật ra cũng có thể giải thích. Thân niệm của cổ thần quá mức cường đại so với người bình thường, sau khi hóa thân hàng nghìn hàng vạn lần, có hàng nghìn hàng vạn nhân cách độc lập, trải qua tính cách, sở thích bất đồng, những người này bất cứ lúc nào cũng có thể bị cổ thần hấp thu trở lại, đem những trải nghiệm bọn họ gặp ở hồng trần trở thành kinh nghiệm của mình.
Yêu Linh lại khác với họ, nàng đã được định trước sẽ không bị Nữ Oa hấp thu về, chỉ cần nàng không muốn, thì sẽ không bị những người khác hấp thu.
“Chẳng lẽ Nữ Oa không ngờ tới tình huống này sao?” Trường Không Trác Ngọc hỏi, “Các cổ thần hẳn phải suy nghĩ chu đáo chứ, nhất là Nữ Oa là vị thần như vậy.”
“Nàng có nghĩ,” Yêu Linh gọi Nữ Oa là nàng, “Nếu ngươi cầm tín vật tới tìm ta, chỉ cần ngươi được tín vật thừa nhận, như vậy ta sẽ bị hấp thu.”
Có thể nói như vậy với Trường Không Trác Ngọc, có nghĩa là Yêu Linh đã hoàn toàn tin tưởng y, đó cũng không phải là chuyện khó, Trường Không Trác Ngọc chính là người như vậy. Y cố chấp, nhìn thấy thân phận gì cũng phải gán lên người mình, y còn thích so đo, nhất định phải làm người mạnh nhất thiên hạ, thậm chí có một loại tự tin khó hiểu, tự cho mình là người cứu thế. Trên người y có rất nhiều khuyết điểm, ban đầu ngay cả Lệ Tinh Luân cũng thấy phiền muốn chết, nhưng chỉ cần tiếp xúc đủ lâu, có thể cảm nhận được chữ “thật” trên người Trường Không Trác Ngọc, y thể hiện tất cả của mình ra trước mặt người khác, cả tốt lẫn xấu, y làm người khác cảm nhận được cái “thật” ít ỏi nhất trên thế gian này.
Y nói sẽ không hấp thu Yêu Linh, vậy y sẽ không làm, không có ai nghi ngờ y.
Nữ Oa quả thật tính toán không sai sót, dùng tín vật và Yêu Linh như hai tầng bảo vệ, bảo đảm truyền thừa mình để lại nhất định có thể đưa tới tay của truyền nhân. Đáng tiếc dù là ai cũng không tính tới, Trường Không Trác Ngọc ngay cả khi cơ hội thành thần đưa tới trước mắt cũng không thèm, có bao nhiêu người ở Tu Chân giới có thể cự tuyệt phần truyền thừa này?
“Xem ra chỉ cần tín vật thừa nhận ta, ta chính là truyền nhân của Nữ Oa. Truyền nhân chính là một thân phận của ta, có lẽ là huyết mạch hoặc thần hồn. Nhưng ngay cả khi biết đây là một thân phận của ta, nếu ta chưa từng tới Vụ Linh cốc, thì có nghĩa ta cũng không biết mình đã từng có thân phận này, chuyện này cũng không xung đột với quá khứ của ta, nhưng trước khi ta đi tới Đoạn Hồn cốc thì là gì?” Trường Không Trác Ngọc lẩm bẩm.
“Không biết,” Yêu Linh nói, “Bất quá ngươi thật sự có truyền thừa trận pháp của Dao Trì, muốn đi hỏi thử không?”
“Cũng tốt,” Trường Không Trác Ngọc thở dài một tiếng, “Haizz, vậy đi Côn Lôn trước đi, cách Thục Sơn đại hội cũng gần hai năm rồi, không biết bên ngoài sao rồi.”
Y thở dài không phải vì lo lắng cho nhân gian, dù sao nếu lối vào Ma giới thật sự mở ra, cho dù đang ở Vụ Linh cốc cũng sẽ cảm nhận được. Y thở dài, là bởi vì nghĩ tới một chuyện.
Huyết Thiên Kiếp đã từng đi qua Bách Hoa Môn, hẳn là cũng từng tiếp xúc với hai con rắn cạp nong, nhưng hai ngàn năm trước hai con rắn cạp nong cũng không thừa nhận Huyết Thiên Kiếp là truyền nhân của Nữ Oa, vậy y thật sự không phải là Huyết Thiên Kiếp.
Nghĩ tới đây Trường Không Trác Ngọc liền nhịn không được mà thở dài, cũng không biết vì sao, lần đầu tiên hắn nghe được câu chuyện của Huyết Thiên Kiếp, thì rất thích người này, luôn hy vọng mình là hắn. Ở Bách Hoa Môn khi nhìn thấy bức họa cuộn tròn cô tịch không vẽ gương mặt kia, trong lòng y kiềm không được cảm xúc chua xót, khi đó y cảm thấy mình có tâm trạng kích động khi nhìn thấy bức họa của mình, nhưng cuối cùng mặc kệ y cố gắng bắt lấy thân phận này như thế nào, Huyết Thiên Kiếp cũng không phải là của y.
Trường Không Trác Ngọc trong lòng đau xót, nhìn về phía đồ đệ đang bế quan, nghĩ thầm sao Lệ Tinh Luân còn chưa xuất quan nữa, y có thể tưởng tượng được cảnh vừa ôm đồ đệ vừa khóc luôn. Tuy rằng sau khi đồ đệ cao lên không còn đáng yêu như hồi trước, nhưng bây giờ cao lên nên cũng tiện dựa vào.
Cũng không biết có phải là cảm nhận được oán niệm của sư phụ hay không, Lê Tinh Luân dưới ánh nhìn chằm chằm trông mong của Trường Không Trác Ngọc mở mắt, vô cùng tự nhiên ôm lấy y, hỏi: “Sư phụ làm sao vậy, tâm trạng không tốt?”
“Ta không phải là Huyết Thiên Kiếp.” Trường Không Trác Ngọc buồn bực nói.
Vừa nghe lại là chuyện này, Lệ Tinh Luân hít sâu một hơi, kiềm nén nói: “Ta vẫn luôn cho rằng sư phụ không phải là Huyết Thiên Kiếp, sư phụ là người có một không hai trong thiên hạ như vậy, Huyết Thiên Kiếp sao có thể so sánh được.”
Trường Không Trác Ngọc nghe được câu đầu tiên liền uể oải hơn, nhưng nghe câu thứ hai tâm tình lại tốt hơn một chút, lau nước mắt lên người Lệ Tinh Luân nói: “Bất quá ta chắc là có liên quan với hắn, có cơ hội chúng ta đi tìm hiểu người này đi.”
Lệ Tinh Luân hít sâu hít sâu rồi lại hít sâu, suýt nữa đem những thứ mình lĩnh ngộ tâm đắc khi bế quan quên hết, rốt cuộc hắn khôi phục bình tĩnh, tự nói với mình không thể so đo với một người đã rời khỏi thế giới này, rồi mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Sư phụ muốn làm gì, đồ nhi tất nhiên phải bên cạnh.”
Trường Không Trác Ngọc lúc này mới vui vẻ lên, y dò xét cảnh giới của Lệ Tinh Luân, ngạc nhiên nói: “Ây? Đồ nhi sao ngươi vẫn là Nguyên Anh hậu kỳ? Ngươi đã bế quan cả một năm rồi mà.”
Đừng nói bế quan một năm, cho dù bế quan một trăm năm cũng có cả đống người không thể tăng cảnh giới, nhưng Lệ Tinh Luân không phải người bình thường, hắn bế quan ba tháng có thể lên được vài cảnh giới, dựa theo hiểu biết của Trường Không Trác Ngọc đối với hắn, bế quan một năm còn dùng tới phương pháp tu thần, hiện tại hẳn phải trực tiếp lên đến Hóa Thần hậu kỳ thậm chí còn có thể lên tới Đại Thừa kỳ, làm sao vẫn là Nguyên Anh hậu kỳ được?
Ngược lại Lệ Tinh Luân cũng không chán nản, mà khẽ mỉm cười nói: “Lần này đồ nhi bế quan, tuy rằng không lên cảnh giới, nhưng lại rèn luyện được tâm tính. Hơn nữa phương pháp tu thần… nói sao nhỉ, quả thật khác với phương pháp tu chân, hình như đồ nhi hơi hiểu được vì sao cổ thần phải rời khỏi thế gian này, nhân giản quả thật không thể chứa nổi nhiều trận tranh đấu của cổ thần như vậy, bọn họ nhất định tìm một nơi nào đó càng mạnh hơn mới đúng.”
Trường Không Trác Ngọc cảm thấy lần này xuất quan, đồ nhi cũng khác với trước đây, hoặc là nói, khác với những người của Tu Chân giới, nhưng hắn lại không tu thần, vẫn là người tu chân, cũng không biết sự khác biệt này ở đâu ra.
“Sư phụ,” Lệ Tinh Luân đột nhiên nói, “Sau này tốc độ tu vi tiến cảnh của đồ nhi có thể sẽ chậm hơn một chút, ta cần phải củng cố lại công pháp tu luyện của mình trước, phải chậm chân lại chút. Trước kia ta nóng lòng muốn nâng cao pháp lực, ước gì mình có thể lập tức thành Đại Thừa kỳ để cùng sư phụ chia sẻ, nhưng hiện tại đã hiểu được rồi.”
“Ngươi có lòng vi sư cũng đã rất vui rồi.” Trường Không Trác Ngọc thoải mái nói, “Không cần ép buộc mình như vậy, vi sư còn muốn trải nghiệm cảm giác dạy đồ đệ chút.”
Hai sư đồ ở đây tâng bốc nhau, ban đầu Yêu Linh còn nghiêm túc lắng nghe, sau đó càng nghe không hiểu sao càng thấy phiền chán, luôn cảm thấy thật hâm mộ hai người này, lại hy vòng bọn họ có thể cút đi thật xa. Nếu là người bình thường có lẽ sẽ lịch sự hơn, nhưng Yêu Linh không có rối rắm như người thường, mà nói thẳng: “Các ngươi không phải là nên tới Dao Trì sao?”
Đối mặt với thái độ rõ ràng là đang đuổi người này của Yêu Linh, Trường Không Trác Ngọc cũng không tức giận, ngược lại gật gật đầu nói: “Vậy chúng ta không quấy rầy, về chuyện kiếp nạn nhân gian…”
“Yên tâm,” đối với chuyện này Yêu Linh vẫn nhìn về đại cục, “Trong truyền thừa Nữ Oa để lại cho ta có miêu tả về kiếp nạn nhân gian, một khi kết giới Ma giới mở, Vụ Linh cốc sẽ không đứng yên chỉ lo thân mình. Đến lúc đó toàn bộ Vụ Linh cốc nhất định sẽ ra mặt, sau đó ta sẽ cố gắng đưa con Bát vĩ hồ kia biến hành Cữu vĩ, đạt tới trình độ có thể miễn cưỡng mở ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ*.”
*Xuất phát từ tiểu thuyết “Phong thần diễn nghĩa”, là pháp bảo của Nữ Oa, sau trao cho Dương Tiễn thu phục Mai Sơn Thất Quái Viên Hồng. T nghĩ nó là một bức tranh. [đúng là một bức tranh nha – một đứa từng xem Na Tra chi ma đồng giáng thế cho hay]
“Sơn Hà Xã Tắc Đồ?” Trường Không Trác Ngọc và Lệ Tinh Luân đồng thời nói, đây chính là thượng cổ thần khí.
Thanh âm của Yêu Linh run lên, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Phải, Sơn Hà Xã Tắc Đồ, các ngươi không biết Vụ Linh cốc là một phần của Sơn Hà Xã Tắc Đồ sao? Là Nữ Oa dưới sự giúp đỡ của Tây Vương Mẫu, cưỡng chế đem một mảnh nhỏ của thế giới hồng hoang cố định lại trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, dùng uy lực của thần khí và trận pháp mới có thể để Vụ Linh cốc tồn tại độc lập trong không gian nhiều năm như vậy, đương nhiên sau khi ngươi được truyền thừa, Sơn Hà Xã Tắc Đồ sẽ rơi vào tay ngươi, Vụ Linh cốc và nhân gian sẽ hòa thành một thể, không còn độc lập nữa.”
Nhưng nếu Sơn Hà Xã Tắc Đồ ở trong tay Bát vĩ hồ không có tạp niệm, hắn ở trong Vụ Linh cốc, hoàn toán có thể tiếp túc giấu Vụ Linh cốc ở trong khắp ngõ ngách Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sau khi kiếp nạn nhân gian kết thúc, tiếp tục duy trì Vụ Linh cốc, như vậy Vụ Linh cốc sẽ không bị kiếp nạn nhân gian hủy diệt.
“Ra là thế.” Trường Không Trác Ngọc gật gật đầu.
Lúc này y đã hơi hiểu ra được, Nữ Oa để lại truyền thừa, quan trọng nhất chính là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đây cũng là thần khí số một trong chín đại thần khí, dùng để chống lại kiếp nạn nhân gian.
Cho tới bây giờ, ba phái lớn mỗi phái giữ một thần khí, Hám Thiên Phong có ba cái, hiện tại Vụ Linh cốc có một, vậy là còn lại hai cái, hẳn là ở Dao Trì hoặc Phật tông.
Thần trận Côn Lôn bị phá, thần khí kia không biết còn ở đó không, Dao Trì trong truyền thuyết nằm ngay phía sau núi Côn Lôn, xem ra bây giờ bọn họ nhất định phải đi tới Côn Lôn một chuyến.
Trường Không Trác Ngọc gật gật đầu nói với Yêu Linh: “Đa tạ đã giúp đỡ, ta sẽ đem chuyện của ngươi nói cho Bát vĩ hồ, chín vị trưởng lão còn lại sẽ không biết.”
Cứ như vậy, có thể đủ khả năng bảo vệ Yêu Linh an toàn, để cho nàng có thể tiếp tục sinh hoạt trong Vụ Linh cốc, bảo vệ thế giới này.
“Ta…” Yêu Linh không thuần thục nói, “… Đa tạ các ngươi.”
Từ trong tiếng cảm tạ của nàng, Trường Không Trác Ngọc đã đẩy sương trắng ra, kéo Lệ Tinh Luân thoải mái bay lên phía trên sơn cốc.
Sương trắng một lần nữa bảo hộ Yêu Linh, lần này, sẽ không có ai biết sự tồn tại của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất