Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?
Chương 10
Mấy ngày gần đây, các đệ tử Kiếm Các phát hiện Thái Sư Thúc Tổ của bọn họ hơi cổ quái.
Vốn mỗi ngày đều ở trong Kiếm Các, bây giờ không biết vì sao lại suốt ngày chạy đến Thanh Trì sau rừng hoa lê, Hoa Ly luôn đi theo phía sau Thái Sư Thúc Tổ, không biết vì sao cũng không thấy bóng dáng.
Mọi người suy đoán sôi nổi về điều này, nhưng không biết rốt cuộc Cố Nhàn Ảnh đã làm gì ở trong Thanh Trì.
Trên thự tế, Cố Nhàn Ảnh chỉ làm một việc ở Thanh Trì, đó là ở cùng với Hoa Ly.
Đôi chân của Hoa Ly làm thế nào cũng không thể biến trở lại, giờ đây đã quay về thành đuôi cá, không đi lại được, chỉ có thể ở lại trong Thanh Trì. Mà hầu như mỗi ngày Cố Nhàn Ảnh làm xong chính sự thì sẽ chạy tới nơi này, chỉ sợ một mình Hoa Ly ở đây sẽ cảm thấy nhàm chán.
Thân phận của Hoa Ly đến bây giờ vẫn là một bí mật đối với Bạch Vũ Kiếm Tông, dù sao trên thế gian này tuy có truyền thuyết về người cá, nhưng chưa có người nào thật sự từng thấy, mà dáng vẻ này của Hoa Ly, tạm thời vẫn đừng để cho người khác thấy thì tốt hơn.
Nhưng cứ thế mãi cũng không phải là cách, thật sự Cố Nhàn Ảnh rất lo lắng, cũng không muốn giấu Hoa Ly ở trong Thanh Trì này.
Hôm nay Cố Nhàn Ảnh xách giỏ trúc đi tới Thanh Trì, còn chưa lên tiếng, thì có tiếng động trong nước, cả người Hoa Ly ướt sũng nổi lên từ trong nước, đôi mắt trong veo nhìn nàng mỉm cười.
Cố Nhàn Ảnh dừng bước, nàng vô thức nhớ tới Thích Đồng trưởng lão và con linh miêu hắn nuôi trong viện.
Mỗi lần Thích Đồng mang theo thức ăn đến, còn chưa lên tiếng, tiểu linh miêu đó sẽ tự giác nhảy ra từ trong góc, phe phẩy cái đuôi với hắn.
Tình cảnh đó giống hệt như bây giờ.
Cố Nhàn Ảnh nghĩ tới đây, không nhịn được liếc Hoa Ly một cái.
Hoa Ly chớp mắt cảm thấy khó hiểu trước sự dừng lại của Cố Nhàn Ảnh.
Cố Nhàn Ảnh vội vàng bỏ qua suy nghĩ đó, cúi người đi đến bên cạnh hồ, lấy thức ăn từ trong giỏ ra.
Ngay khi Cố Nhàn Ảnh lấy thức ăn ra, Hoa Ly đã bơi đến bờ, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Cố Nhàn Ảnh: “A Nhàn vừa nghĩ gì vậy?”
Đương nhiên Cố Nhàn Ảnh sẽ không nói ra suy nghĩ ở trong lòng, nàng khẽ mím môi, nén cười nói: “Không có gì, lên ăn chút đồ đi?”
Hoa Ly ngoan ngoãn gật đầu, Cố Nhàn Ảnh duỗi tay đỡ hắn lên bờ.
Y phục của Hoa Ly bó sát vào người vì ướt đẫm nước, nửa thân trên được quần áo che phủ, nửa còn lại ở dưới nước, dưới ánh sáng mặt trời, phản chiếu màu sắc lộng lẫy.
Mấy ngày nay không biết Cố Nhàn Ảnh đã nhìn Hoa Ly bao nhiêu lần, nhưng vẫn không khỏi thở dài trong lòng.
Tuy diện mạo không thay đổi, nhưng không biết có phải là trong lòng nghĩ quá nhiều hay không, Cố Nhàn Ảnh luôn cho rằng dáng vẻ Hoa Ly trong cơ thể con người khác với dáng vẻ Hoa Ly trong cơ thể người cá, cuối cùng Cố Nhàn Ảnh cũng không phân biệt được khác chỗ nào, nhưng tóm lại là khác nhau.
Rõ ràng Hoa Ly trong hình dáng người cá càng chói lóa hơn, hắn là cụm hoa rực rỡ nhất vào mùa xuân, là vầng trăng sáng ban đêm, luôn khiến mọi người không thể rời mắt khỏi hắn một giây phút nào.
Ánh mắt Cố Nhàn Ảnh kìm không được rơi vào đuôi của Hoa Ly, nơi có những chiếc vảy màu xam lam, nhưng không chỉ thế, khi ánh mặt trời chiếu vào, trên đó sẽ giao thoa tạo ra màu sắc càng thêm bắt mắt.
Làm cho người ta nhịn không được muốn vươn tay sờ một cái.
Hoa Ly chú ý tới tầm mắt Cố Nhàn Ảnh, lẩm bẩm hỏi: "A Nhàn?"
Cố Nhàn Ảnh thu hồi tâm tư, ngước mắt lên, thần sắc đứng đắn hỏi Hoa Ly: "Bây giờ ngươi có cảm giác gì, vẫn không có biện pháp khôi phục hai chân sao?"
Hoa Ly vốn để ý việc này, nghe thấy Cố Nhàn Ảnh hỏi vậy, lúc này cũng không có tâm trạng ăn cái gì, lo lắng lắc đầu.
Cho dù nói không ngại bất kỳ bộ dáng nào của Hoa Ly, nhưng Cố Nhàn Ảnh lại thật sự không muốn để Hoa Ly ở lại chỗ này lâu dài, nàng khẽ nhíu mày, trong lòng khó hiểu nói: "Lúc trước ngươi hóa ra hai chân như thế nào?"
"Ta..." Hoa Ly đang muốn mở miệng, lại tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, chậm một lát mới nói: "Là ông nội đã hứa giúp ta thay đổi thể chất mà thành."
Cố Nhàn Ảnh tất nhiên không biết "ông nội" trong miệng Hoa Ly rốt cuộc là ai, nàng chỉ để ý thể chất thay đổi như vậy đối với Hoa Ly mà nói có ảnh hưởng gì.
Nàng tiếp tục hỏi: "Ông ấy đã bao giờ nói sự thay đổi này là lâu dài hay tạm thời chưa?"
Hoa Ly lắc đầu, không có cách nào giải thích: "Ông không nói rõ ràng."
Cố Nhàn Ảnh biết không hỏi thêm được gì nữa, nghĩ đến Hoa Ly vốn cũng không biết quá rõ, nàng chỉ chăm chú nhìn mặt Hoa Ly, lại quan tâm: "Thân thể ngươi có chỗ nào không khỏe không?"
"Không có, ta rất tốt." Hoa Ly sợ Cố Nhàn Ảnh lo lắng, vội vàng lên tiếng.
Cố Nhàn Ảnh không lập tức lên tiếng, tiếp theo nhìn chằm chằm Hoa Ly.
Hoa Ly vùi đầu xuống, nhưng chỉ trong chốc lát đã suy sụp sửa miệng: "Mấy ngày trước luôn có chút buồn ngủ, không có sức lực gì, nhưng sau khi đến hồ thì tốt trở lại rồi."
Đây là biện pháp gần đây Cố Nhàn Ảnh mới phát hiện.
Trải qua mấy ngày như vậy, Cố Nhàn Ảnh đã thăm dò rõ tính tình của Hoa Ly, tuy rằng không biết rốt cuộc hắn học được cách lừa gạt người khác từ đâu, nhưng lá gan của y đại khái chỉ lớn bằng cái móng tay, phàm là Cố Nhàn Ảnh đối với đáp án của Hoa Ly có chút nghi hoặc, chỉ cần nàng nhìn chằm chằm Hoa Ly nhiều hơn một lát và không nói lời nào, Hoa Ly sẽ lập tức chủ động nói ra toàn bộ sự thật, tiện thể trả lời luôn những câu hỏi nàng chưa kịp nói ra.
Nghe thấy Hoa Ly đáp lại, Cố Nhàn Ảnh có chút đau lòng, đồng thời cũng tự trách bản thân lúc trước rõ ràng đã thấy sự khác thường của Hoa Ly, lại bởi vì rất nhiều chuyện chậm trễ mà không thể hỏi ra sớm hơn.
"Sao không nói cho ta biết sớm một chút?" Cố Nhàn Ảnh vừa buồn cười vừa tức giận nói.
Hoa Ly vội vàng đáp: "Bởi vì không phải là đại sự gì."
Cố Nhàn Ảnh tất nhiên không tán thành: "Chuyện của ngươi chính là đại sự."
Hoa Ly nghẹn lại, đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ đành cẩn thận túm lấy góc áo Cố Nhàn Ảnh, vùi đầu xuống.
Cố Nhàn Ảnh vốn định tiếp tục nói cho Hoa Ly biết, chuyện của hắn rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài rừng hoa liền truyền đến một tràng âm thanh vang dội, không biết là đệ tử nào xông vào nơi này, Cố Nhàn Ảnh không muốn để người khác thấy được bí mật của Hoa Ly, lúc này thu liễm thần sắc đứng dậy nói: "Ta đi xem một chút, ngươi nghỉ ngơi thật tốt."
Không muốn mang đến phiền toái cho Cố Nhàn Ảnh, Hoa Ly tất nhiên lập tức đáp ứng.
Cố Nhàn Ảnh cuối cùng nhìn thoáng qua Hoa Ly, xoay người rời khỏi Thanh Trì.
Nhưng vừa mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy đại đệ tử Hạ Uẩn của Kiếm Các đang vội vàng chạy tới.
Lại nói, đám đệ tử Kiếm Các đều do Cố Nhàn Ảnh phụ trách quản giáo, nhưng Cố Nhàn Ảnh ở chung với bọn họ cũng chỉ là trong Kiếm Các, ra khỏi Kiếm Các, Cố Nhàn Ảnh rất ít khi ở chung một chỗ với người khác, cho nên bình thường ở bên ngoài Kiếm Các, nàng rất ít khi đụng phải Hạ Uẩn.
Nhưng mà không biết vì sao, mỗi lần ở bên ngoài Kiếm Các gặp Hạ Uẩn, cũng sẽ không có chuyện tốt gì.
Quả nhiên, Hạ Uẩn thấy Cố Nhàn Ảnh, còn chưa đợi nàng mở miệng, lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ nói: "Thái Sư Thúc Tổ, đại sự không ổn!"
Cũng may Cố Nhàn Ảnh không phải là người dễ dàng kinh hoảng thất thố, nàng nhìn sắc mặt Hạ Uẩn, bình tĩnh nói: "Chuyện gì không ổn?"
"Thích Đồng trưởng lão! Thích Đồng trưởng lão không ổn!" Hạ Uẩn liên tục nói.
Cố Nhàn Ảnh hơi nhíu mày, mắt thấy Hạ Uẩn không biết vì sao lại tiếp tục chạy vào bên trong Thanh Trì, nàng nhanh chóng giữ chặt người lại: "Dẫn ta đi tìm Thích Đồng, chuyện khác nói trên đường."
Hạ Uẩn sốt ruột gật đầu, vội vàng dẫn Cố Nhàn Ảnh chạy tới chỗ ở của Thích Đồng trưởng lão.
Cố Nhàn Ảnh vẫn luôn cho rằng Hạ Uẩn tuy tư chất hơi thấp kém, gặp chuyện có chút hoảng sợ, nhưng lại khiến người ta yên tâm nhất trong đám đệ tự cả ngày hồ nháo kia.
Cho đến hôm nay, nàng bị Hạ Uẩn vô cùng lo lắng đưa đến trước mặt Thích Đồng, mới biết Hạ Uẩn làm như vậy là do mấy tên sư đệ của hắn vì muốn tìm kiếm bảo bối pháp khí của Thích Đồng trưởng lão mà trèo tường vào, không ngờ lại đánh thức linh miêu trưởng lão nuôi. Lúc này con mèo đó đã bị dọa sợ chạy ra khỏi viện không biết tung tích, đám người sợ Thích Đồng trưởng lão tức giận bèn tìm Cố Nhàn Ảnh giúp đỡ.
“Thái Sư Thúc Tổ, Thích Đồng trưởng lão tuy ngày thường dễ nói chuyện, nhưng con mèo này là bảo bối của ông ấy. Nếu để ông ấy biết thì chúng con tiêu rồi, Thái Sư Thúc Tổ, người nhất định phải giúp chúng con.” Hạ Uẩn nói mà như sắp rơi lệ, cả người đầy ăn năn hối lỗi cầu cứu Cố Nhàn Ảnh.
Cố Nhàn Ảnh thấy cảnh này buồn cười, nhưng nàng ra vẻ nghiêm mặt nói: “Các ngươi cho rằng ta sẽ giúp các ngươi thay vì giáo huấn các ngươi sao?”
Nấy tên đệ tử đang nơm nớp lo sợ, nghe thế chợt sững sờ, mặt đơ ra, bọn họ chưa từng nghĩ đến việc này.
Cố Nhàn Ảnh thấy dáng vẻ này của lũ nhóc này liền biết bọn họ chỉ nghĩ đến việc bị Thích Đồng trưởng lão chặt thành tám khối, nhưng quên rằng nàng cũng là một vị Thái Sư Thúc Tổ, chỉ vì thấy nàng có thể chống đỡ được cơn thịnh nộ của trưởng lão mà không suy nghĩ gì đã vội vàng đi tìm nàng.
Nói chung cũng chỉ có đám nhóc hấp tấp, lỗ mãng này mới có thể làm ra chuyện như vậy, Cố Nhàn Ảnh không nói toạc ra, cố nín cười nhìn bọn hắn, thấy bọn họ như vậy cũng không gây khó dễ nữa, trầm giọng nói: “Được rồi, các ngươi nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra trước, bên phía Thích Đồng ta sẽ nói đỡ cho các ngươi. Nhưng chúng ta phải nhanh chóng bắt con mèo kia về.”
Dường như không ngờ Cố Nhàn Ảnh thật sự sẽ giúp bọn hắn, khi Cố Nhàn Ảnh nói ra những lời này, mấy tên đệ tử lộ rõ vẻ sửng sốt, nhìn chằm chằm Cố Nhàn Ảnh không nói gì.
Cố Nhàn Ảnh nhướng mày nói: “Còn không nhanh lên? Đợi Thích Đồng trưởng lão quay về để ăn mắng sao?”
Dưới sự thúc giục của Cố Nhàn Ảnh, đám người mới hoàn hồn, liền mở miệng nói không ngừng, kể cho Cố Nhàn Ảnh việc xảy ra trước đó.
Cố Nhàn Ảnh nhanh chóng nắm rõ mọi chuyện, lúc này mới biết tình hình có vẻ không đơn giản như nàng nghĩ, đám nhóc này ngay từ đầu là muốn trêu chọc mèo của Thích Đồng, kết quả không cẩn thận chọc giận nó, bị nó cào cho một trận rồi xông ra ngoài biến mất không biết tung tích.
“Nó sẽ không đi quá xa, ít nhất bây giờ vẫn còn ở trong Bạch Vũ Kiếm Tông.” Cố Nhàn Ảnh biết sơn môn có kết giới phòng thủ, nếu như có bất cứ thứ gì ra vào tông môn nàng đều có thể nhận ra, nàng quay người nói với đám đệ tử: “Bây giờ đi tìm mèo đi, tìm được nó càng sớm càng tốt.”
Đám người nhanh chóng gật đầu, mà Cố Nhàn Ảnh vừa dứt lời, Thích Đồng đã quay lại, đám đệ tử không dám hé răng, cuối cùng là Cố Nhàn Ảnh kể lại sự việc cho hắn nghe, đồng thời cam đoan sẽ tìm lại mèo giao cho hắn. Vừa nghe tin mèo bảo bối chạy mất, mặt hắn lập tức biến sắc, nhưng có Thái Sư Thúc Tổ Cố Nhàn Ảnh ở đây, hắn nói nhiều lời cũng không tốt, chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm đám đệ tử.
Đám đệ tử nhìn Cố Nhàn Ảnh đầy cảm kích, sau đó quay người chạy đi khắp núi tìm mèo.
Cố Nhàn Ảnh tạm thời ổn định mọi việc, lúc này mới nhận ra trời đã muộn, mây đen tích tụ trên bầu tròi, nhìn như sắp mưa, Cố Nhàn Ảnh không nhịn được lo lắng cho Hoa Ly vẫn còn ở trong hồ.
Lo lắng một người cá dầm mưa quả là dư thừa, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh một mình Hoa Ly trong mưa, nàng lại nhịn không được cảm thấy cô đơn và đáng thương thay cho hắn.
Giống như Hoa Ly nhầm lẫn về hình tượng của mình, thì ấn tượng của Cố Nhàn Ảnh về Hoa Ly cũng lệch lạc không kém. Bất kể lúc nào cũng cảm thấy Hoa Ly yếu đuối, nhu nhược, cần được chăm sóc.
Nàng nói một tiếng với đám người rồi vội vã chạy đến hồ, nào biết mới vừa đến bên hồ thì thấy Hoa Ly đang đứng sững người ở đó, tập trung suy nghĩ cái gì.
Đôi chân của Hoa Ly trở lại rồi.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Cố Nhàn Ảnh sau khi ngẩn người.
Đây tất nhiên là một chuyện làm cho người ta vui vẻ, Cố Nhàn Ảnh dường như lập tức đi về phía Hoa Ly, đồng thời lên tiếng gọi: "Hoa Ly."
"A Nhàn, cẩn thận!" Hoa Ly thấy Cố Nhàn Ảnh đến, nhưng không mừng rỡ như thường lệ, mà là mở miệng ngăn cản nàng, trên mặt là bộ dáng khẩn trương chưa từng có.
Trong lòng Cố Nhàn Ảnh khó hiểu, nhưng không thật sự dừng bước, mà là khẽ nhíu mày thả nhẹ cước bộ tới gần Hoa Ly, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đáy lòng âm thầm chuẩn bị ra tay.
Ngay giữa lúc Cố Nhàn Ảnh lo lắng, cuối cùng nàng cũng đi tới bên hồ, thấy rõ thủ phạm khiến Hoa Ly khẩn trương.
Đối mắt với Hoa Ly hồi lâu, dùng ánh mắt như quyết đại chiến mấy trăm hiệp, cũng khiến Hoa Ly như gặp phải đại địch, lại là một con vật có bộ lông xù tuyết trắng toàn thân thoạt nhìn rất hung dữ... Một con mèo?
Vốn mỗi ngày đều ở trong Kiếm Các, bây giờ không biết vì sao lại suốt ngày chạy đến Thanh Trì sau rừng hoa lê, Hoa Ly luôn đi theo phía sau Thái Sư Thúc Tổ, không biết vì sao cũng không thấy bóng dáng.
Mọi người suy đoán sôi nổi về điều này, nhưng không biết rốt cuộc Cố Nhàn Ảnh đã làm gì ở trong Thanh Trì.
Trên thự tế, Cố Nhàn Ảnh chỉ làm một việc ở Thanh Trì, đó là ở cùng với Hoa Ly.
Đôi chân của Hoa Ly làm thế nào cũng không thể biến trở lại, giờ đây đã quay về thành đuôi cá, không đi lại được, chỉ có thể ở lại trong Thanh Trì. Mà hầu như mỗi ngày Cố Nhàn Ảnh làm xong chính sự thì sẽ chạy tới nơi này, chỉ sợ một mình Hoa Ly ở đây sẽ cảm thấy nhàm chán.
Thân phận của Hoa Ly đến bây giờ vẫn là một bí mật đối với Bạch Vũ Kiếm Tông, dù sao trên thế gian này tuy có truyền thuyết về người cá, nhưng chưa có người nào thật sự từng thấy, mà dáng vẻ này của Hoa Ly, tạm thời vẫn đừng để cho người khác thấy thì tốt hơn.
Nhưng cứ thế mãi cũng không phải là cách, thật sự Cố Nhàn Ảnh rất lo lắng, cũng không muốn giấu Hoa Ly ở trong Thanh Trì này.
Hôm nay Cố Nhàn Ảnh xách giỏ trúc đi tới Thanh Trì, còn chưa lên tiếng, thì có tiếng động trong nước, cả người Hoa Ly ướt sũng nổi lên từ trong nước, đôi mắt trong veo nhìn nàng mỉm cười.
Cố Nhàn Ảnh dừng bước, nàng vô thức nhớ tới Thích Đồng trưởng lão và con linh miêu hắn nuôi trong viện.
Mỗi lần Thích Đồng mang theo thức ăn đến, còn chưa lên tiếng, tiểu linh miêu đó sẽ tự giác nhảy ra từ trong góc, phe phẩy cái đuôi với hắn.
Tình cảnh đó giống hệt như bây giờ.
Cố Nhàn Ảnh nghĩ tới đây, không nhịn được liếc Hoa Ly một cái.
Hoa Ly chớp mắt cảm thấy khó hiểu trước sự dừng lại của Cố Nhàn Ảnh.
Cố Nhàn Ảnh vội vàng bỏ qua suy nghĩ đó, cúi người đi đến bên cạnh hồ, lấy thức ăn từ trong giỏ ra.
Ngay khi Cố Nhàn Ảnh lấy thức ăn ra, Hoa Ly đã bơi đến bờ, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Cố Nhàn Ảnh: “A Nhàn vừa nghĩ gì vậy?”
Đương nhiên Cố Nhàn Ảnh sẽ không nói ra suy nghĩ ở trong lòng, nàng khẽ mím môi, nén cười nói: “Không có gì, lên ăn chút đồ đi?”
Hoa Ly ngoan ngoãn gật đầu, Cố Nhàn Ảnh duỗi tay đỡ hắn lên bờ.
Y phục của Hoa Ly bó sát vào người vì ướt đẫm nước, nửa thân trên được quần áo che phủ, nửa còn lại ở dưới nước, dưới ánh sáng mặt trời, phản chiếu màu sắc lộng lẫy.
Mấy ngày nay không biết Cố Nhàn Ảnh đã nhìn Hoa Ly bao nhiêu lần, nhưng vẫn không khỏi thở dài trong lòng.
Tuy diện mạo không thay đổi, nhưng không biết có phải là trong lòng nghĩ quá nhiều hay không, Cố Nhàn Ảnh luôn cho rằng dáng vẻ Hoa Ly trong cơ thể con người khác với dáng vẻ Hoa Ly trong cơ thể người cá, cuối cùng Cố Nhàn Ảnh cũng không phân biệt được khác chỗ nào, nhưng tóm lại là khác nhau.
Rõ ràng Hoa Ly trong hình dáng người cá càng chói lóa hơn, hắn là cụm hoa rực rỡ nhất vào mùa xuân, là vầng trăng sáng ban đêm, luôn khiến mọi người không thể rời mắt khỏi hắn một giây phút nào.
Ánh mắt Cố Nhàn Ảnh kìm không được rơi vào đuôi của Hoa Ly, nơi có những chiếc vảy màu xam lam, nhưng không chỉ thế, khi ánh mặt trời chiếu vào, trên đó sẽ giao thoa tạo ra màu sắc càng thêm bắt mắt.
Làm cho người ta nhịn không được muốn vươn tay sờ một cái.
Hoa Ly chú ý tới tầm mắt Cố Nhàn Ảnh, lẩm bẩm hỏi: "A Nhàn?"
Cố Nhàn Ảnh thu hồi tâm tư, ngước mắt lên, thần sắc đứng đắn hỏi Hoa Ly: "Bây giờ ngươi có cảm giác gì, vẫn không có biện pháp khôi phục hai chân sao?"
Hoa Ly vốn để ý việc này, nghe thấy Cố Nhàn Ảnh hỏi vậy, lúc này cũng không có tâm trạng ăn cái gì, lo lắng lắc đầu.
Cho dù nói không ngại bất kỳ bộ dáng nào của Hoa Ly, nhưng Cố Nhàn Ảnh lại thật sự không muốn để Hoa Ly ở lại chỗ này lâu dài, nàng khẽ nhíu mày, trong lòng khó hiểu nói: "Lúc trước ngươi hóa ra hai chân như thế nào?"
"Ta..." Hoa Ly đang muốn mở miệng, lại tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, chậm một lát mới nói: "Là ông nội đã hứa giúp ta thay đổi thể chất mà thành."
Cố Nhàn Ảnh tất nhiên không biết "ông nội" trong miệng Hoa Ly rốt cuộc là ai, nàng chỉ để ý thể chất thay đổi như vậy đối với Hoa Ly mà nói có ảnh hưởng gì.
Nàng tiếp tục hỏi: "Ông ấy đã bao giờ nói sự thay đổi này là lâu dài hay tạm thời chưa?"
Hoa Ly lắc đầu, không có cách nào giải thích: "Ông không nói rõ ràng."
Cố Nhàn Ảnh biết không hỏi thêm được gì nữa, nghĩ đến Hoa Ly vốn cũng không biết quá rõ, nàng chỉ chăm chú nhìn mặt Hoa Ly, lại quan tâm: "Thân thể ngươi có chỗ nào không khỏe không?"
"Không có, ta rất tốt." Hoa Ly sợ Cố Nhàn Ảnh lo lắng, vội vàng lên tiếng.
Cố Nhàn Ảnh không lập tức lên tiếng, tiếp theo nhìn chằm chằm Hoa Ly.
Hoa Ly vùi đầu xuống, nhưng chỉ trong chốc lát đã suy sụp sửa miệng: "Mấy ngày trước luôn có chút buồn ngủ, không có sức lực gì, nhưng sau khi đến hồ thì tốt trở lại rồi."
Đây là biện pháp gần đây Cố Nhàn Ảnh mới phát hiện.
Trải qua mấy ngày như vậy, Cố Nhàn Ảnh đã thăm dò rõ tính tình của Hoa Ly, tuy rằng không biết rốt cuộc hắn học được cách lừa gạt người khác từ đâu, nhưng lá gan của y đại khái chỉ lớn bằng cái móng tay, phàm là Cố Nhàn Ảnh đối với đáp án của Hoa Ly có chút nghi hoặc, chỉ cần nàng nhìn chằm chằm Hoa Ly nhiều hơn một lát và không nói lời nào, Hoa Ly sẽ lập tức chủ động nói ra toàn bộ sự thật, tiện thể trả lời luôn những câu hỏi nàng chưa kịp nói ra.
Nghe thấy Hoa Ly đáp lại, Cố Nhàn Ảnh có chút đau lòng, đồng thời cũng tự trách bản thân lúc trước rõ ràng đã thấy sự khác thường của Hoa Ly, lại bởi vì rất nhiều chuyện chậm trễ mà không thể hỏi ra sớm hơn.
"Sao không nói cho ta biết sớm một chút?" Cố Nhàn Ảnh vừa buồn cười vừa tức giận nói.
Hoa Ly vội vàng đáp: "Bởi vì không phải là đại sự gì."
Cố Nhàn Ảnh tất nhiên không tán thành: "Chuyện của ngươi chính là đại sự."
Hoa Ly nghẹn lại, đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ đành cẩn thận túm lấy góc áo Cố Nhàn Ảnh, vùi đầu xuống.
Cố Nhàn Ảnh vốn định tiếp tục nói cho Hoa Ly biết, chuyện của hắn rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài rừng hoa liền truyền đến một tràng âm thanh vang dội, không biết là đệ tử nào xông vào nơi này, Cố Nhàn Ảnh không muốn để người khác thấy được bí mật của Hoa Ly, lúc này thu liễm thần sắc đứng dậy nói: "Ta đi xem một chút, ngươi nghỉ ngơi thật tốt."
Không muốn mang đến phiền toái cho Cố Nhàn Ảnh, Hoa Ly tất nhiên lập tức đáp ứng.
Cố Nhàn Ảnh cuối cùng nhìn thoáng qua Hoa Ly, xoay người rời khỏi Thanh Trì.
Nhưng vừa mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy đại đệ tử Hạ Uẩn của Kiếm Các đang vội vàng chạy tới.
Lại nói, đám đệ tử Kiếm Các đều do Cố Nhàn Ảnh phụ trách quản giáo, nhưng Cố Nhàn Ảnh ở chung với bọn họ cũng chỉ là trong Kiếm Các, ra khỏi Kiếm Các, Cố Nhàn Ảnh rất ít khi ở chung một chỗ với người khác, cho nên bình thường ở bên ngoài Kiếm Các, nàng rất ít khi đụng phải Hạ Uẩn.
Nhưng mà không biết vì sao, mỗi lần ở bên ngoài Kiếm Các gặp Hạ Uẩn, cũng sẽ không có chuyện tốt gì.
Quả nhiên, Hạ Uẩn thấy Cố Nhàn Ảnh, còn chưa đợi nàng mở miệng, lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ nói: "Thái Sư Thúc Tổ, đại sự không ổn!"
Cũng may Cố Nhàn Ảnh không phải là người dễ dàng kinh hoảng thất thố, nàng nhìn sắc mặt Hạ Uẩn, bình tĩnh nói: "Chuyện gì không ổn?"
"Thích Đồng trưởng lão! Thích Đồng trưởng lão không ổn!" Hạ Uẩn liên tục nói.
Cố Nhàn Ảnh hơi nhíu mày, mắt thấy Hạ Uẩn không biết vì sao lại tiếp tục chạy vào bên trong Thanh Trì, nàng nhanh chóng giữ chặt người lại: "Dẫn ta đi tìm Thích Đồng, chuyện khác nói trên đường."
Hạ Uẩn sốt ruột gật đầu, vội vàng dẫn Cố Nhàn Ảnh chạy tới chỗ ở của Thích Đồng trưởng lão.
Cố Nhàn Ảnh vẫn luôn cho rằng Hạ Uẩn tuy tư chất hơi thấp kém, gặp chuyện có chút hoảng sợ, nhưng lại khiến người ta yên tâm nhất trong đám đệ tự cả ngày hồ nháo kia.
Cho đến hôm nay, nàng bị Hạ Uẩn vô cùng lo lắng đưa đến trước mặt Thích Đồng, mới biết Hạ Uẩn làm như vậy là do mấy tên sư đệ của hắn vì muốn tìm kiếm bảo bối pháp khí của Thích Đồng trưởng lão mà trèo tường vào, không ngờ lại đánh thức linh miêu trưởng lão nuôi. Lúc này con mèo đó đã bị dọa sợ chạy ra khỏi viện không biết tung tích, đám người sợ Thích Đồng trưởng lão tức giận bèn tìm Cố Nhàn Ảnh giúp đỡ.
“Thái Sư Thúc Tổ, Thích Đồng trưởng lão tuy ngày thường dễ nói chuyện, nhưng con mèo này là bảo bối của ông ấy. Nếu để ông ấy biết thì chúng con tiêu rồi, Thái Sư Thúc Tổ, người nhất định phải giúp chúng con.” Hạ Uẩn nói mà như sắp rơi lệ, cả người đầy ăn năn hối lỗi cầu cứu Cố Nhàn Ảnh.
Cố Nhàn Ảnh thấy cảnh này buồn cười, nhưng nàng ra vẻ nghiêm mặt nói: “Các ngươi cho rằng ta sẽ giúp các ngươi thay vì giáo huấn các ngươi sao?”
Nấy tên đệ tử đang nơm nớp lo sợ, nghe thế chợt sững sờ, mặt đơ ra, bọn họ chưa từng nghĩ đến việc này.
Cố Nhàn Ảnh thấy dáng vẻ này của lũ nhóc này liền biết bọn họ chỉ nghĩ đến việc bị Thích Đồng trưởng lão chặt thành tám khối, nhưng quên rằng nàng cũng là một vị Thái Sư Thúc Tổ, chỉ vì thấy nàng có thể chống đỡ được cơn thịnh nộ của trưởng lão mà không suy nghĩ gì đã vội vàng đi tìm nàng.
Nói chung cũng chỉ có đám nhóc hấp tấp, lỗ mãng này mới có thể làm ra chuyện như vậy, Cố Nhàn Ảnh không nói toạc ra, cố nín cười nhìn bọn hắn, thấy bọn họ như vậy cũng không gây khó dễ nữa, trầm giọng nói: “Được rồi, các ngươi nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra trước, bên phía Thích Đồng ta sẽ nói đỡ cho các ngươi. Nhưng chúng ta phải nhanh chóng bắt con mèo kia về.”
Dường như không ngờ Cố Nhàn Ảnh thật sự sẽ giúp bọn hắn, khi Cố Nhàn Ảnh nói ra những lời này, mấy tên đệ tử lộ rõ vẻ sửng sốt, nhìn chằm chằm Cố Nhàn Ảnh không nói gì.
Cố Nhàn Ảnh nhướng mày nói: “Còn không nhanh lên? Đợi Thích Đồng trưởng lão quay về để ăn mắng sao?”
Dưới sự thúc giục của Cố Nhàn Ảnh, đám người mới hoàn hồn, liền mở miệng nói không ngừng, kể cho Cố Nhàn Ảnh việc xảy ra trước đó.
Cố Nhàn Ảnh nhanh chóng nắm rõ mọi chuyện, lúc này mới biết tình hình có vẻ không đơn giản như nàng nghĩ, đám nhóc này ngay từ đầu là muốn trêu chọc mèo của Thích Đồng, kết quả không cẩn thận chọc giận nó, bị nó cào cho một trận rồi xông ra ngoài biến mất không biết tung tích.
“Nó sẽ không đi quá xa, ít nhất bây giờ vẫn còn ở trong Bạch Vũ Kiếm Tông.” Cố Nhàn Ảnh biết sơn môn có kết giới phòng thủ, nếu như có bất cứ thứ gì ra vào tông môn nàng đều có thể nhận ra, nàng quay người nói với đám đệ tử: “Bây giờ đi tìm mèo đi, tìm được nó càng sớm càng tốt.”
Đám người nhanh chóng gật đầu, mà Cố Nhàn Ảnh vừa dứt lời, Thích Đồng đã quay lại, đám đệ tử không dám hé răng, cuối cùng là Cố Nhàn Ảnh kể lại sự việc cho hắn nghe, đồng thời cam đoan sẽ tìm lại mèo giao cho hắn. Vừa nghe tin mèo bảo bối chạy mất, mặt hắn lập tức biến sắc, nhưng có Thái Sư Thúc Tổ Cố Nhàn Ảnh ở đây, hắn nói nhiều lời cũng không tốt, chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm đám đệ tử.
Đám đệ tử nhìn Cố Nhàn Ảnh đầy cảm kích, sau đó quay người chạy đi khắp núi tìm mèo.
Cố Nhàn Ảnh tạm thời ổn định mọi việc, lúc này mới nhận ra trời đã muộn, mây đen tích tụ trên bầu tròi, nhìn như sắp mưa, Cố Nhàn Ảnh không nhịn được lo lắng cho Hoa Ly vẫn còn ở trong hồ.
Lo lắng một người cá dầm mưa quả là dư thừa, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh một mình Hoa Ly trong mưa, nàng lại nhịn không được cảm thấy cô đơn và đáng thương thay cho hắn.
Giống như Hoa Ly nhầm lẫn về hình tượng của mình, thì ấn tượng của Cố Nhàn Ảnh về Hoa Ly cũng lệch lạc không kém. Bất kể lúc nào cũng cảm thấy Hoa Ly yếu đuối, nhu nhược, cần được chăm sóc.
Nàng nói một tiếng với đám người rồi vội vã chạy đến hồ, nào biết mới vừa đến bên hồ thì thấy Hoa Ly đang đứng sững người ở đó, tập trung suy nghĩ cái gì.
Đôi chân của Hoa Ly trở lại rồi.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Cố Nhàn Ảnh sau khi ngẩn người.
Đây tất nhiên là một chuyện làm cho người ta vui vẻ, Cố Nhàn Ảnh dường như lập tức đi về phía Hoa Ly, đồng thời lên tiếng gọi: "Hoa Ly."
"A Nhàn, cẩn thận!" Hoa Ly thấy Cố Nhàn Ảnh đến, nhưng không mừng rỡ như thường lệ, mà là mở miệng ngăn cản nàng, trên mặt là bộ dáng khẩn trương chưa từng có.
Trong lòng Cố Nhàn Ảnh khó hiểu, nhưng không thật sự dừng bước, mà là khẽ nhíu mày thả nhẹ cước bộ tới gần Hoa Ly, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đáy lòng âm thầm chuẩn bị ra tay.
Ngay giữa lúc Cố Nhàn Ảnh lo lắng, cuối cùng nàng cũng đi tới bên hồ, thấy rõ thủ phạm khiến Hoa Ly khẩn trương.
Đối mắt với Hoa Ly hồi lâu, dùng ánh mắt như quyết đại chiến mấy trăm hiệp, cũng khiến Hoa Ly như gặp phải đại địch, lại là một con vật có bộ lông xù tuyết trắng toàn thân thoạt nhìn rất hung dữ... Một con mèo?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất