Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?
Chương 14
"Sư Thúc Tổ, người đang hỏi con sao?" Vất vả lắm Tô Hành mới vượt qua cơn thở gấp, cuối cùng đã có có thể nói hoàn chỉnh một câu: "Sư Thúc Tổ cho rằng con là người trẻ tuổi sao?"
Cố Nhàn Ảnh nhìn Tô Hành từ trên xuống dưới, dường như cảm thấy Tô Hành vừa nói một câu gì đó vô nghĩa lắm vậy.
Bỗng nhiên Tô Hành uất ức, đúng là tuổi tác giữa hai người cách xa nhau, nhưng nói đến dáng vẻ, người nhìn qua thật sự trẻ tuổi nên là Cố Nhàn Ảnh mới phải. Hắn vuốt mặt, tầm mắt thoáng dừng lại trên người các đệ tử đang luyện kiếm, ngón tay chỉ trỏ lung tung nói: "Nếu Sư Thúc Tổ muốn biết thế nào là người trẻ tuổi, thì hãy nhìn đám tiểu tử kia sẽ rõ."
Cố Nhàn Ảnh nhìn đám tiểu tử kia chẳng qua mới luyện vài chiêu đã không còn sức lực mà quỳ rạp trên mặt đất, không nhịn được mở miệng thúc giục bọn họ hai câu, lúc này mới quay đầu lại nói với Tô Hành: "Bọn chúng không phải người trẻ tuổi, căn bản chỉ là những đứa nhỏ thôi."
Không ngờ yêu cầu của Sư Thúc Tổ lại cao như vậy, Tô Hành đắn đo suy nghĩ, thật sự không có cách nào trả lời vấn đề này của Cố Nhàn Ảnh, qua một lúc lâu sau, cuối cùng mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, giơ ngón tay lên chỉ Hoa Ly đang giằng co với mèo trắng ở đằng xa, híp mắt cười nói: "Người này chắc là được rồi, Sư Thúc Tổ nhìn tiền bối Hoa Ly kìa, hẳn tiền bối Hoa Ly không được xem là người trẻ tuổi đâu đúng không?"
Cố Nhàn Ảnh: "..."
Nàng nhất thời cảm thấy chênh lệch giữa mình và Hoa Ly càng lớn hơn nữa, cả người suy sụp tinh thần.
Tô Hành vẻ mặt mù mờ nhìn Cố Nhàn Ảnh, thật sự không biết mình lại nói sai gì rồi, bèn thành thật cúi đầu uống trà, không dám tiếp tục lên tiếng nữa.
Buổi luyện kiếm ngày hôm đó cứ thế trôi qua, trong lòng Cố Nhàn Ảnh có tâm sự, mấy ngày tiếp theo đều mang vẻ mặt ôn hòa khiến cho người ta sợ hãi, các đệ tử múa kiếm vài ngày mặc dù mệt đến chết đi sống lại, nhưng không ai dám hó hé nhiều thêm một chữ.
Chỉ có Cố Nhàn Ảnh biết, tâm trạng của nàng đang dần dần bất ổn.
Lúc đầu Hoa Ly mới tỉnh lại, chưa từng tiếp xúc với người ngoài, cũng không biết người đó là ai, cho nên bất luận làm cái gì cũng luôn cẩn thận, không muốn nói chuyện với người khác, ngoại trừ ban đêm ngủ nghỉ, trong mắt chỉ có Cố Nhàn Ảnh, cũng chỉ đi theo bên cạnh Cố Nhàn Ảnh, gần như không rời khỏi Cố Nhàn Ảnh quá hai câu, một lát không gặp được nàng sẽ có vẻ bối rối, nhưng sau một thời gian dài, Hoa Ly dần quen với việc trong một thời gian ngắn ngủi sẽ không có Cố Nhàn Ảnh trong tầm mắt của mình.
Nhưng Hoa Ly có thể quen, Cố Nhàn Ảnh lại không quen, càng như thế, nàng càng cảm thấy lo lắng mấy ngày nay của mình rất có thể trở thành hiện thực, cảm thấy tính tình trầm tĩnh của mình khiến Hoa Ly cảm thấy không thú vị nữa, thậm chí sinh ra chán ghét.
Dung mạo Cố Nhàn Ảnh mấy trăm năm qua chưa từng thay đổi, cũng chưa từng để ý đến những thứ này, nhưng gần đây lại thật sự có chút ưu thương năm tháng không tha cho con người.
Hôm nay Cố Nhàn Ảnh vẫn một mình ở bãi đất trống bên ngoài Kiếm Các dạy các đệ tử kiếm pháp. Từ sau khi mỗi ngày Thích Đồng đều mang theo mèo tới xem bọn họ, Hoa Ly liền dần quen thuộc với linh miêu tên là Đoàn Đoàn kia, có đôi khi còn chơi đùa cùng nó, chỉ còn lại Cố Nhàn Ảnh và Thích Đồng chủ tử của chú mèo đó mắt to trợn mắt nhỏ.
Kiếm pháp của các đệ tử Kiếm Các sau năm ngày tu luyện, vẫn không có chút tiến bộ nào, Cố Nhàn Ảnh đối với chuyện này ngược lại không quá bất ngờ, dù sao đám người này cũng không nghiêm túc tu luyện, nếu thật sự có thể trong vòng hai tháng gặt hái được thành tựu lớn, đó mới là một chuyện khiến người ta kinh ngạc.
"Các ngươi đang thêu hoa hay là đang luyện chữ?" Cố Nhàn Ảnh nhìn hai người bên kia cầm kiếm đâm loạn xạ bốn phía mà đau mắt, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nghiêm mặt nói: "Như vậy các ngươi cũng muốn lấy đệ nhất đại hội Bích Hà Phong?"
Hạ Uẩn bị quở trách một phen cực kỳ đau khổ, dứt khoát buông kiếm xuống, bất đắc dĩ nói: "Thái Sư Thúc Tổ, chúng con không còn khí lực..."
"Muốn luyện kiếm là do các ngươi nói." Cố Nhàn Ảnh biết được tính tình của đám người này, dứt khoát dọa bọn họ sợ hãi: "Nếu không muốn luyện nữa, có thể trực tiếp nói cho ta biết."
Vài tên đệ tử bị lời này của Cố Nhàn Ảnh làm cho ngẩn ra, Cố Nhàn Ảnh nhìn chằm chằm phản ứng của bọn họ, đợi một lát mới nghe thấy Hạ Uẩn thở dài nói: "Thái Sư Thúc Tổ."
Cố Nhàn Ảnh đáp: "Nói."
Hạ Uẩn lúc này đã tựa kiếm vào tường, bất đắc dĩ cúi đầu nói: "Thái Sư Thúc Tổ nên biết, con là người của Hạ gia Thanh Châu."
Cố Nhàn Ảnh tuy đã lâu không rời khỏi núi Bạch Vũ, nhưng danh tiếng của Hạ gia vẫn biết, là gia tộc sở hữu sơn trang đúc kiếm số một số hai thiên hạ, có tiền có thế, ngay cả các đại danh môn chính phái cũng phải kính sợ Hạ gia ba phần, toàn bộ thiên hạ có một nửa danh đao binh khí đều là từ Hạ gia mà ra, mà Hạ Uẩn chính là đại thiếu gia của Hạ gia.
Thế nhưng, Hạ Uẩn thực chất là một đại thiếu gia khá dễ chịu, ngoại trừ những lúc lề mề chậm chạp bình thường, thì là đệ tử khiến người ta bớt lo hơn nhiều so với các đệ tử khác, hắn thở dài một tiếng, giải thích với Cố Nhàn Ảnh: "Con thật sự không thích đánh đánh giết giết, cũng không có thiên phú tu luyện gì, con nghe nói đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông mỗi ngày chỉ cần uống trà, ngủ nghỉ, phơi nắng, không cần tu luyện, cho nên nghĩ hết biện pháp bảo cha con đưa con tới đây."
Cố Nhàn Ảnh: "... Ai nói với ngươi đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông chỉ cần uống trà, ngủ nghỉ, phơi nắng?"
"Mọi người đều nói như vậy." Vẻ mặt Hạ Uẩn vô tội, nhưng nghĩ đến chuyện phiền lòng gì đó, lại nhíu mày: "Nhưng cha con không nghĩ như vậy, con, Thẩm Ngọc Sơn, Cung Nguy đều đã chơi cùng nhau từ nhỏ, nói muốn lên núi liền cùng nhau tới Bạch Vũ Kiếm Tông, nhưng trước kia chúng con còn có một người bạn, hắn cũng chơi với chúng con từ nhỏ, mỗi ngày đều được chúng con dẫn đi chơi, kết quả bị đưa tới Thanh Lam Tông, nghe nói hiện tại lăn lộn cũng không tệ, cho nên cha con liền mất hứng, luôn cảm thấy con đã làm mất mặt ông."
Nghe đến đây, Cố Nhàn Ảnh nhịn không được cắt ngang lời Hạ Uẩn, lên tiếng hỏi: "Người bạn kia của người tên gì?"
Hạ Uẩn nói: "Văn Hàn."
Cố Nhàn Ảnh: "..."
Người này đâu chỉ là lăn lộn không tệ, ngay cả Cố Nhàn Ảnh cũng đã nghe nói qua tên của người này, người này là nhân tài trong thế hệ trẻ hiện nay, được xưng là kỳ tài tu luyện trăm năm khó gặp, hiện giờ khắp thiên hạ đường lớn ngõ nhỏ đều truyền tai câu chuyện của vị thiếu niên anh tài này.
Hạ Uẩn không chú ý tới sắc mặt Cố Nhàn Ảnh biến hóa, vì thế lại nói: "Lão Văn gia gần đây ở trước mặt cha con nói chuyện này, tính tình nóng nảy của cha con làm sao chịu được kích thích như vậy, không qua mấy ngày liền viết thư thông báo cho Thẩm gia và Cung gia, thương lượng một hồi thì đưa thư tới cho chúng con."
Cố Nhàn Ảnh thật sự không hiểu được cuộc đấu tranh giữa các thế gia này, nhịn không được tò mò hỏi: "Trên thư nói cái gì?"
Hạ Uẩn vừa ấm ức vừa bất đắc dĩ: "Trong thư nói mấy người chúng con mà không lọt vào top 50 của đại hội Bích Hà Phong thì đừng trở về gặp ông ấy nữa."
Cố Nhàn Ảnh muốn nói lại thôi, xem ra không riêng gì mấy tiểu gia hỏa này, ngay cả các lão gia phía sau bọn họ cũng quá mức ngây thơ, muốn vào top 50 đại hội Bích Hà Phong, há là chuyện dễ dàng như vậy?
Không đợi Cố Nhàn Ảnh nói ra lời này, Hạ Uẩn đã rũ mắt đáng thương nói: "Cho nên xin Thái Sư Thúc Tổ giúp chúng con, chúng con đã rất cố gắng luyện kiếm, nhưng chỉ hoạt động vài cái tay chân đã mỏi nhừ, đây cũng không phải là thứ chúng con có thể khống chế..."
Cố Nhàn Ảnh cảm thấy bất đắc dĩ, nhịn cười nói: "Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi thì mau tiếp tục luyện, có thể vào top 50 hay không ta không biết, dù sao luyện cũng sẽ không thua quá mất mặt."
Hạ Uẩn liên tục gật đầu, mấy người bên cạnh Thẩm Ngọc Sơn cũng đang chú ý tới cuộc đối thoại bên này, nghe thấy Cố Nhàn Ảnh nói như vậy vội vàng tỏ vẻ mặt đau khổ hỏi: "Thái Sư Thúc Tổ, chúng con đã luyện vung kiếm mấy ngày nay rồi, nó thật sự hữu dụng sao, chúng con khi nào mới có thể học kiếm chiêu?"
"Các ngươi chuyên tâm vung là được rồi, ta biết khi nào nên dạy các ngươi." Cố Nhàn Ảnh tất nhiên không nói cho bọn họ biết, hiện giờ vung như vậy là đang áp dụng phương pháp đốt cháy giai đoạn, nếu không phải chỉ có thời gian hai tháng này luyện tập lại từ đầu, bọn họ tất nhiên còn phải vung một năm rưỡi mới có thể bắt đầu học kiếm chiêu.
Nói như vậy, Cố Nhàn Ảnh tiếp tục nhìn thành quả luyện kiếm của bọn họ, nhưng khi ánh mắt lướt qua lại thấy Diệp Ca đang trốn ở trong góc, vừa nắm cổ tay vừa nghỉ ngơi.
Cố Nhàn Ảnh nhịn không được nhíu mày, đi về phía Diệp Ca.
Nàng còn nhớ rõ Diệp Ca là người duy nhất nói muốn lấy hạng nhất cuộc tỷ thí Bích Hà Phong, nhưng mấy ngày nay, Cố Nhàn Ảnh cho tới bây giờ chưa từng thấy Diệp Ca dụng tâm luyện kiếm, vị đại thiếu gia nhà giàu nhất thiên hạ này luôn tiện tay vung kiếm vài cái rồi trốn dưới tàng cây râm mát nghỉ ngơi, nếu không cũng là tụ một đám lại nghỉ ngơi cùng nhau, chỉ đứng được chốc lát đã mệt đến mức thở hồng hộc, xách theo một thanh kiếm như thể bị giày vò mất nửa cái mạng.
Nếu luyện kiếm như vậy có thể lấy được vị trí thứ nhất đại hội Bích Hà Phong, vậy chỉ sợ đến cả trời cũng sụp xuống.
Cố Nhàn Ảnh vừa đi vừa trầm ngâm, lúc này đã đến trước mặt Diệp Ca, nơi Diệp Ca luyện kiếm ở dưới bóng cây, Cố Nhàn Ảnh dứt khoát đứng dựa vào cây, ôm hai tay cười như không cười nói: "Ngươi luyện ta xem một chút."
Diệp Ca đang cúi đầu xoa cổ tay, nhìn vẻ mặt dường như đã sớm nhận ra sự xuất hiện của Cố Nhàn Ảnh, nhưng chỉ đợi đến khi nàng mở miệng mới ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của thiếu niên u ám, âm trầm, ẩn giấu sự kiêu căng và xa cách.
Nếu Cố Nhàn Ảnh ngay cả ánh mắt này cũng không đối phó được, coi như sống nhiều năm như vậy vô ích rồi, nàng không hề động đậy, lại nói: "Chỉ vung kiếm, ta xem ngươi luyện thế nào."
Diệp Ca vẫn trầm mặc như trước, tầm mắt lóe lên một chút, rốt cuộc miễn cưỡng nhấc kiếm lên, theo tiếng gió xẹt qua không trung một chút.
Lần này thực sự không có quy luật gì, động tác vừa nặng nề vừa chậm chạp, đuổi muỗi cũng ngại không đủ lực.
"Được rồi." Cũng không thèm nhìn thêm vài lần, Diệp Ca ném kiếm trong tay xuống, không hề nhúc nhích nữa, chỉ đứng tại chỗ nhìn Cố Nhàn Ảnh.
Hàng lông mày Cố Nhàn Ảnh đã khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm kiếm trên mặt đất một lúc lâu, như có điều suy nghĩ, lúc này mới nhìn về phía Diệp Ca một lần nữa. Lần này nàng nhìn tay Diệp Ca. Cổ tay và ngón tay mảnh khảnh, đôi tay này tất nhiên thuộc về đại thiếu gia từ nhỏ sống an nhàn, sung sướng.
Thời gian đã không còn sớm, mắt thấy Diệp Ca không có ý giải thích gì, Cố Nhàn Ảnh cũng thu hồi tầm mắt, sau đó nói với mọi người bốn phía: "Hôm nay luyện đến đây thôi, các ngươi tự mình trở về suy nghĩ thật kỹ, ngày mai lại tiếp tục luyện."
Ngay sau khi nàng nói xong, Diệp Ca lập tức nhặt kiếm trên mặt đất lên, xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không nói một lời. Cố Nhàn Ảnh cũng không truy cứu nhiều, xoay người đi tìm Hoa Ly.
Nhưng mà chờ nàng quay đầu lại, mới phát giác trong đình phía sau trống rỗng, Hoa Ly sớm đã không thấy bóng dáng.
Sau khi Hoa Ly tỉnh lại, Cố Nhàn Ảnh mỗi ngày đến Kiếm Các dạy học cho đệ tử đều dẫn theo Hoa Ly, trình tự thường là buổi sáng Cố Nhàn Ảnh đến chỗ ở của Hoa Ly đón hắn, chờ mặt trời sắp lặn, Cố Nhàn Ảnh dạy đệ tử xong liền cùng Hoa Ly trở về, Cố Nhàn Ảnh đã sớm quen như thế, cho nên sau giải tán các đệ tử thì tự động đi tìm Hoa Ly.
Nhưng không ngờ lần này chỉ trì hoãn một lát, Hoa Ly đã rời đi rồi.
Nhìn căn đình trống rỗng, Cố Nhàn Ảnh lắc đầu cười cười, bốn phía không có người, cô đơn hiện lên hết trên mặt.
Cố Nhàn Ảnh đối với những chuyện thế gian đều vô cùng sáng suốt, nhưng đối với tâm tình của mình, nàng vẫn luôn mông lung không rõ. Hoa Ly vốn không phải là của một mình nàng, nếu hắn đã tới Bạch Vũ Kiếm Tông, sớm muộn gì cũng phải quen với cuộc sống của Bạch Vũ Kiếm Tông, quen biết bạn bè khác, cũng có thể chung sống thật tốt với nàng, hết thảy vốn nên như thế, nàng vốn không nên để Hoa Ly dính chặt bên cạnh mình như thế.
Nhưng nàng không nghĩ rằng chỉ mới bắt đầu, nàng đã có chút không quen với nó.
Cố Nhàn Ảnh nhìn Tô Hành từ trên xuống dưới, dường như cảm thấy Tô Hành vừa nói một câu gì đó vô nghĩa lắm vậy.
Bỗng nhiên Tô Hành uất ức, đúng là tuổi tác giữa hai người cách xa nhau, nhưng nói đến dáng vẻ, người nhìn qua thật sự trẻ tuổi nên là Cố Nhàn Ảnh mới phải. Hắn vuốt mặt, tầm mắt thoáng dừng lại trên người các đệ tử đang luyện kiếm, ngón tay chỉ trỏ lung tung nói: "Nếu Sư Thúc Tổ muốn biết thế nào là người trẻ tuổi, thì hãy nhìn đám tiểu tử kia sẽ rõ."
Cố Nhàn Ảnh nhìn đám tiểu tử kia chẳng qua mới luyện vài chiêu đã không còn sức lực mà quỳ rạp trên mặt đất, không nhịn được mở miệng thúc giục bọn họ hai câu, lúc này mới quay đầu lại nói với Tô Hành: "Bọn chúng không phải người trẻ tuổi, căn bản chỉ là những đứa nhỏ thôi."
Không ngờ yêu cầu của Sư Thúc Tổ lại cao như vậy, Tô Hành đắn đo suy nghĩ, thật sự không có cách nào trả lời vấn đề này của Cố Nhàn Ảnh, qua một lúc lâu sau, cuối cùng mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, giơ ngón tay lên chỉ Hoa Ly đang giằng co với mèo trắng ở đằng xa, híp mắt cười nói: "Người này chắc là được rồi, Sư Thúc Tổ nhìn tiền bối Hoa Ly kìa, hẳn tiền bối Hoa Ly không được xem là người trẻ tuổi đâu đúng không?"
Cố Nhàn Ảnh: "..."
Nàng nhất thời cảm thấy chênh lệch giữa mình và Hoa Ly càng lớn hơn nữa, cả người suy sụp tinh thần.
Tô Hành vẻ mặt mù mờ nhìn Cố Nhàn Ảnh, thật sự không biết mình lại nói sai gì rồi, bèn thành thật cúi đầu uống trà, không dám tiếp tục lên tiếng nữa.
Buổi luyện kiếm ngày hôm đó cứ thế trôi qua, trong lòng Cố Nhàn Ảnh có tâm sự, mấy ngày tiếp theo đều mang vẻ mặt ôn hòa khiến cho người ta sợ hãi, các đệ tử múa kiếm vài ngày mặc dù mệt đến chết đi sống lại, nhưng không ai dám hó hé nhiều thêm một chữ.
Chỉ có Cố Nhàn Ảnh biết, tâm trạng của nàng đang dần dần bất ổn.
Lúc đầu Hoa Ly mới tỉnh lại, chưa từng tiếp xúc với người ngoài, cũng không biết người đó là ai, cho nên bất luận làm cái gì cũng luôn cẩn thận, không muốn nói chuyện với người khác, ngoại trừ ban đêm ngủ nghỉ, trong mắt chỉ có Cố Nhàn Ảnh, cũng chỉ đi theo bên cạnh Cố Nhàn Ảnh, gần như không rời khỏi Cố Nhàn Ảnh quá hai câu, một lát không gặp được nàng sẽ có vẻ bối rối, nhưng sau một thời gian dài, Hoa Ly dần quen với việc trong một thời gian ngắn ngủi sẽ không có Cố Nhàn Ảnh trong tầm mắt của mình.
Nhưng Hoa Ly có thể quen, Cố Nhàn Ảnh lại không quen, càng như thế, nàng càng cảm thấy lo lắng mấy ngày nay của mình rất có thể trở thành hiện thực, cảm thấy tính tình trầm tĩnh của mình khiến Hoa Ly cảm thấy không thú vị nữa, thậm chí sinh ra chán ghét.
Dung mạo Cố Nhàn Ảnh mấy trăm năm qua chưa từng thay đổi, cũng chưa từng để ý đến những thứ này, nhưng gần đây lại thật sự có chút ưu thương năm tháng không tha cho con người.
Hôm nay Cố Nhàn Ảnh vẫn một mình ở bãi đất trống bên ngoài Kiếm Các dạy các đệ tử kiếm pháp. Từ sau khi mỗi ngày Thích Đồng đều mang theo mèo tới xem bọn họ, Hoa Ly liền dần quen thuộc với linh miêu tên là Đoàn Đoàn kia, có đôi khi còn chơi đùa cùng nó, chỉ còn lại Cố Nhàn Ảnh và Thích Đồng chủ tử của chú mèo đó mắt to trợn mắt nhỏ.
Kiếm pháp của các đệ tử Kiếm Các sau năm ngày tu luyện, vẫn không có chút tiến bộ nào, Cố Nhàn Ảnh đối với chuyện này ngược lại không quá bất ngờ, dù sao đám người này cũng không nghiêm túc tu luyện, nếu thật sự có thể trong vòng hai tháng gặt hái được thành tựu lớn, đó mới là một chuyện khiến người ta kinh ngạc.
"Các ngươi đang thêu hoa hay là đang luyện chữ?" Cố Nhàn Ảnh nhìn hai người bên kia cầm kiếm đâm loạn xạ bốn phía mà đau mắt, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nghiêm mặt nói: "Như vậy các ngươi cũng muốn lấy đệ nhất đại hội Bích Hà Phong?"
Hạ Uẩn bị quở trách một phen cực kỳ đau khổ, dứt khoát buông kiếm xuống, bất đắc dĩ nói: "Thái Sư Thúc Tổ, chúng con không còn khí lực..."
"Muốn luyện kiếm là do các ngươi nói." Cố Nhàn Ảnh biết được tính tình của đám người này, dứt khoát dọa bọn họ sợ hãi: "Nếu không muốn luyện nữa, có thể trực tiếp nói cho ta biết."
Vài tên đệ tử bị lời này của Cố Nhàn Ảnh làm cho ngẩn ra, Cố Nhàn Ảnh nhìn chằm chằm phản ứng của bọn họ, đợi một lát mới nghe thấy Hạ Uẩn thở dài nói: "Thái Sư Thúc Tổ."
Cố Nhàn Ảnh đáp: "Nói."
Hạ Uẩn lúc này đã tựa kiếm vào tường, bất đắc dĩ cúi đầu nói: "Thái Sư Thúc Tổ nên biết, con là người của Hạ gia Thanh Châu."
Cố Nhàn Ảnh tuy đã lâu không rời khỏi núi Bạch Vũ, nhưng danh tiếng của Hạ gia vẫn biết, là gia tộc sở hữu sơn trang đúc kiếm số một số hai thiên hạ, có tiền có thế, ngay cả các đại danh môn chính phái cũng phải kính sợ Hạ gia ba phần, toàn bộ thiên hạ có một nửa danh đao binh khí đều là từ Hạ gia mà ra, mà Hạ Uẩn chính là đại thiếu gia của Hạ gia.
Thế nhưng, Hạ Uẩn thực chất là một đại thiếu gia khá dễ chịu, ngoại trừ những lúc lề mề chậm chạp bình thường, thì là đệ tử khiến người ta bớt lo hơn nhiều so với các đệ tử khác, hắn thở dài một tiếng, giải thích với Cố Nhàn Ảnh: "Con thật sự không thích đánh đánh giết giết, cũng không có thiên phú tu luyện gì, con nghe nói đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông mỗi ngày chỉ cần uống trà, ngủ nghỉ, phơi nắng, không cần tu luyện, cho nên nghĩ hết biện pháp bảo cha con đưa con tới đây."
Cố Nhàn Ảnh: "... Ai nói với ngươi đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông chỉ cần uống trà, ngủ nghỉ, phơi nắng?"
"Mọi người đều nói như vậy." Vẻ mặt Hạ Uẩn vô tội, nhưng nghĩ đến chuyện phiền lòng gì đó, lại nhíu mày: "Nhưng cha con không nghĩ như vậy, con, Thẩm Ngọc Sơn, Cung Nguy đều đã chơi cùng nhau từ nhỏ, nói muốn lên núi liền cùng nhau tới Bạch Vũ Kiếm Tông, nhưng trước kia chúng con còn có một người bạn, hắn cũng chơi với chúng con từ nhỏ, mỗi ngày đều được chúng con dẫn đi chơi, kết quả bị đưa tới Thanh Lam Tông, nghe nói hiện tại lăn lộn cũng không tệ, cho nên cha con liền mất hứng, luôn cảm thấy con đã làm mất mặt ông."
Nghe đến đây, Cố Nhàn Ảnh nhịn không được cắt ngang lời Hạ Uẩn, lên tiếng hỏi: "Người bạn kia của người tên gì?"
Hạ Uẩn nói: "Văn Hàn."
Cố Nhàn Ảnh: "..."
Người này đâu chỉ là lăn lộn không tệ, ngay cả Cố Nhàn Ảnh cũng đã nghe nói qua tên của người này, người này là nhân tài trong thế hệ trẻ hiện nay, được xưng là kỳ tài tu luyện trăm năm khó gặp, hiện giờ khắp thiên hạ đường lớn ngõ nhỏ đều truyền tai câu chuyện của vị thiếu niên anh tài này.
Hạ Uẩn không chú ý tới sắc mặt Cố Nhàn Ảnh biến hóa, vì thế lại nói: "Lão Văn gia gần đây ở trước mặt cha con nói chuyện này, tính tình nóng nảy của cha con làm sao chịu được kích thích như vậy, không qua mấy ngày liền viết thư thông báo cho Thẩm gia và Cung gia, thương lượng một hồi thì đưa thư tới cho chúng con."
Cố Nhàn Ảnh thật sự không hiểu được cuộc đấu tranh giữa các thế gia này, nhịn không được tò mò hỏi: "Trên thư nói cái gì?"
Hạ Uẩn vừa ấm ức vừa bất đắc dĩ: "Trong thư nói mấy người chúng con mà không lọt vào top 50 của đại hội Bích Hà Phong thì đừng trở về gặp ông ấy nữa."
Cố Nhàn Ảnh muốn nói lại thôi, xem ra không riêng gì mấy tiểu gia hỏa này, ngay cả các lão gia phía sau bọn họ cũng quá mức ngây thơ, muốn vào top 50 đại hội Bích Hà Phong, há là chuyện dễ dàng như vậy?
Không đợi Cố Nhàn Ảnh nói ra lời này, Hạ Uẩn đã rũ mắt đáng thương nói: "Cho nên xin Thái Sư Thúc Tổ giúp chúng con, chúng con đã rất cố gắng luyện kiếm, nhưng chỉ hoạt động vài cái tay chân đã mỏi nhừ, đây cũng không phải là thứ chúng con có thể khống chế..."
Cố Nhàn Ảnh cảm thấy bất đắc dĩ, nhịn cười nói: "Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi thì mau tiếp tục luyện, có thể vào top 50 hay không ta không biết, dù sao luyện cũng sẽ không thua quá mất mặt."
Hạ Uẩn liên tục gật đầu, mấy người bên cạnh Thẩm Ngọc Sơn cũng đang chú ý tới cuộc đối thoại bên này, nghe thấy Cố Nhàn Ảnh nói như vậy vội vàng tỏ vẻ mặt đau khổ hỏi: "Thái Sư Thúc Tổ, chúng con đã luyện vung kiếm mấy ngày nay rồi, nó thật sự hữu dụng sao, chúng con khi nào mới có thể học kiếm chiêu?"
"Các ngươi chuyên tâm vung là được rồi, ta biết khi nào nên dạy các ngươi." Cố Nhàn Ảnh tất nhiên không nói cho bọn họ biết, hiện giờ vung như vậy là đang áp dụng phương pháp đốt cháy giai đoạn, nếu không phải chỉ có thời gian hai tháng này luyện tập lại từ đầu, bọn họ tất nhiên còn phải vung một năm rưỡi mới có thể bắt đầu học kiếm chiêu.
Nói như vậy, Cố Nhàn Ảnh tiếp tục nhìn thành quả luyện kiếm của bọn họ, nhưng khi ánh mắt lướt qua lại thấy Diệp Ca đang trốn ở trong góc, vừa nắm cổ tay vừa nghỉ ngơi.
Cố Nhàn Ảnh nhịn không được nhíu mày, đi về phía Diệp Ca.
Nàng còn nhớ rõ Diệp Ca là người duy nhất nói muốn lấy hạng nhất cuộc tỷ thí Bích Hà Phong, nhưng mấy ngày nay, Cố Nhàn Ảnh cho tới bây giờ chưa từng thấy Diệp Ca dụng tâm luyện kiếm, vị đại thiếu gia nhà giàu nhất thiên hạ này luôn tiện tay vung kiếm vài cái rồi trốn dưới tàng cây râm mát nghỉ ngơi, nếu không cũng là tụ một đám lại nghỉ ngơi cùng nhau, chỉ đứng được chốc lát đã mệt đến mức thở hồng hộc, xách theo một thanh kiếm như thể bị giày vò mất nửa cái mạng.
Nếu luyện kiếm như vậy có thể lấy được vị trí thứ nhất đại hội Bích Hà Phong, vậy chỉ sợ đến cả trời cũng sụp xuống.
Cố Nhàn Ảnh vừa đi vừa trầm ngâm, lúc này đã đến trước mặt Diệp Ca, nơi Diệp Ca luyện kiếm ở dưới bóng cây, Cố Nhàn Ảnh dứt khoát đứng dựa vào cây, ôm hai tay cười như không cười nói: "Ngươi luyện ta xem một chút."
Diệp Ca đang cúi đầu xoa cổ tay, nhìn vẻ mặt dường như đã sớm nhận ra sự xuất hiện của Cố Nhàn Ảnh, nhưng chỉ đợi đến khi nàng mở miệng mới ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của thiếu niên u ám, âm trầm, ẩn giấu sự kiêu căng và xa cách.
Nếu Cố Nhàn Ảnh ngay cả ánh mắt này cũng không đối phó được, coi như sống nhiều năm như vậy vô ích rồi, nàng không hề động đậy, lại nói: "Chỉ vung kiếm, ta xem ngươi luyện thế nào."
Diệp Ca vẫn trầm mặc như trước, tầm mắt lóe lên một chút, rốt cuộc miễn cưỡng nhấc kiếm lên, theo tiếng gió xẹt qua không trung một chút.
Lần này thực sự không có quy luật gì, động tác vừa nặng nề vừa chậm chạp, đuổi muỗi cũng ngại không đủ lực.
"Được rồi." Cũng không thèm nhìn thêm vài lần, Diệp Ca ném kiếm trong tay xuống, không hề nhúc nhích nữa, chỉ đứng tại chỗ nhìn Cố Nhàn Ảnh.
Hàng lông mày Cố Nhàn Ảnh đã khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm kiếm trên mặt đất một lúc lâu, như có điều suy nghĩ, lúc này mới nhìn về phía Diệp Ca một lần nữa. Lần này nàng nhìn tay Diệp Ca. Cổ tay và ngón tay mảnh khảnh, đôi tay này tất nhiên thuộc về đại thiếu gia từ nhỏ sống an nhàn, sung sướng.
Thời gian đã không còn sớm, mắt thấy Diệp Ca không có ý giải thích gì, Cố Nhàn Ảnh cũng thu hồi tầm mắt, sau đó nói với mọi người bốn phía: "Hôm nay luyện đến đây thôi, các ngươi tự mình trở về suy nghĩ thật kỹ, ngày mai lại tiếp tục luyện."
Ngay sau khi nàng nói xong, Diệp Ca lập tức nhặt kiếm trên mặt đất lên, xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không nói một lời. Cố Nhàn Ảnh cũng không truy cứu nhiều, xoay người đi tìm Hoa Ly.
Nhưng mà chờ nàng quay đầu lại, mới phát giác trong đình phía sau trống rỗng, Hoa Ly sớm đã không thấy bóng dáng.
Sau khi Hoa Ly tỉnh lại, Cố Nhàn Ảnh mỗi ngày đến Kiếm Các dạy học cho đệ tử đều dẫn theo Hoa Ly, trình tự thường là buổi sáng Cố Nhàn Ảnh đến chỗ ở của Hoa Ly đón hắn, chờ mặt trời sắp lặn, Cố Nhàn Ảnh dạy đệ tử xong liền cùng Hoa Ly trở về, Cố Nhàn Ảnh đã sớm quen như thế, cho nên sau giải tán các đệ tử thì tự động đi tìm Hoa Ly.
Nhưng không ngờ lần này chỉ trì hoãn một lát, Hoa Ly đã rời đi rồi.
Nhìn căn đình trống rỗng, Cố Nhàn Ảnh lắc đầu cười cười, bốn phía không có người, cô đơn hiện lên hết trên mặt.
Cố Nhàn Ảnh đối với những chuyện thế gian đều vô cùng sáng suốt, nhưng đối với tâm tình của mình, nàng vẫn luôn mông lung không rõ. Hoa Ly vốn không phải là của một mình nàng, nếu hắn đã tới Bạch Vũ Kiếm Tông, sớm muộn gì cũng phải quen với cuộc sống của Bạch Vũ Kiếm Tông, quen biết bạn bè khác, cũng có thể chung sống thật tốt với nàng, hết thảy vốn nên như thế, nàng vốn không nên để Hoa Ly dính chặt bên cạnh mình như thế.
Nhưng nàng không nghĩ rằng chỉ mới bắt đầu, nàng đã có chút không quen với nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất