Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?
Chương 7
Hoa Ly lúc đầu còn không chịu đi, Cố Nhàn Ảnh phải khuyên can mãi, hắn mới chịu đi theo Thích Đồng.
Chẳng qua là lúc rời đi, hắn hơi rũ mắt, mím chặt môi, bộ dạng rõ ràng là tủi thân.
Đây là lần đầu tiên Cố Nhàn Ảnh nhìn thấy loại cảm xúc này trên người Hoa Ly, đáy lòng nàng run rẩy, suýt nữa đã lên tiếng bảo hắn đừng đi, không hiểu tại sao, rõ ràng nàng lo lắng cho hắn, muốn hắn nhìn thấy thế giới bao la ngoài kia, lại như thể ác bá đang bắt nạt hắn.
Cố Nhàn Ảnh cứ như vậy đưa hai người xuống núi, lúc đi tới sơn môn, bước chân rốt cuộc cũng dừng lại, không đi về phía trước nữa, trong ánh hoàng hôn, đưa mắt nhìn hai người kia.
Tầm mắt không nỡ dời đi nửa phần, tựa như rời đi rồi sẽ đánh mất nó cả đời.
Nhìn bộ dáng lưu luyến tiếc biệt của Cố Nhàn Ảnh, lại nhìn Hoa Ly đáng thương bên cạnh, Thích Đồng không biết vì sao lại cảm thấy mình giống như tên phản diện chia rẽ đôi uyên ương, mắt thấy Hoa Ly cứ đi được ba bước lại quay đầu nhìn một lần, hận không thể dừng lại nói với y, nếu luyến tiếc thì thôi đừng đi.
Nhưng mà nhìn tư thế của Cố Nhàn Ảnh, Thích Đồng lại thật sự không dám mở miệng.
Đi như vậy hơn nửa ngày, cuối cùng bóng dáng Hoa Ly mới biến mất ở góc đường núi.
Cho đến khi hai bóng người kia biến mất hồi lâu, ánh sáng tà tà của hoàng hôn sắp tan biến hoàn toàn, Cố Nhàn Ảnh cũng không rời khỏi sơn môn kia một bước.
Bạch Vũ Kiếm Tông vốn nằm ở nơi xa xôi, chỉ có trấn nhỏ dưới chân núi coi như náo nhiệt, đệ tử Kiếm Tông phần lớn là thiếu gia công tử nhà giàu, không chịu nổi sự vắng vẻ này, phàm là tết đến đều chạy xuống dưới chân núi tìm sự náo nhiệt, hiện giờ người còn ở lại trên núi là vô cùng ít ỏi.
Cố Nhàn Ảnh đã quen với chuyện này, biết bao ngày xuân ngày thu của vô số năm qua, bản tính ham vui của nàng đã sớm không còn, hiện giờ bưng một chén trà, cầm một quyển sách là có thể giống như lão tăng ngồi cả ngày.
Lạnh lẽo tịch mịch, nhưng tất cả đều là người bên ngoài thuận miệng nói, kỳ thật bản thân lại không cảm thấy như vậy.
Nhưng giờ đây, không biết là bởi vì mấy ngày nay có Hoa Ly làm bạn đã quen, hay chỉ là cảm xúc nhất thời, nàng đứng ở sơn môn, hứng gió lạnh thổi qua, lại cảm giác được khoảng trống cô đơn ở trong ngực khó có thể lấp đầy.
Nàng cười khổ cúi đầu, cũng không biết rốt cuộc mình nhẫn tâm nói ra lời đó như thế nào.
Bây giờ chỉ cảm thấy hối hận, muốn tát cho mình một cái.
Không ai biết rõ thế giới dưới chân núi hấp dẫn như thế nào hơn nàng, nàng đã từng lưu luyến chốn ấy, ngay cả bây giờ không thể rời khỏi sơn môn này, nhưng tâm trí thì vẫn luôn nhớ về phong cảnh ban đầu.
Hoa Ly chưa bao giờ rời khỏi biển sâu, những điều hắn biết đều là những câu chữ nàng nói với hắn, cho dù hiện tại hắn đã rời khỏi biển sâu, nhưng cũng chưa từng đi ra khỏi sơn môn.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy thế gian này.
Thế gian này ngàn tốt vạn tốt, rộng lớn mênh mông, phong cảnh vô số, bất luận là xuân hạ hay thu đông, mùa nào cũng có những cảnh sắc riêng biệt khiến người ta yêu thích, nàng làm sao có thể không biết chứ?
Hoa Ly của nàng rời khỏi đỉnh núi, nhìn thấy những điều tốt đẹp ấy, sẽ ngay lập tức biết ở lại trên núi với nàng có bao nhiêu tẻ nhạt.
Làm sao hắn có thể quay lại?
Cố Nhàn Ảnh ấn ngực, nàng cảm thấy từ sau khi thấy Hoa Ly tỉnh lại, lồng ngực này vẫn chưa hề yên ắng lại được một chút nào, một trái tim thất thường luôn hiện diện ở đó, ngay cả thanh tâm kinh văn bình thường cũng không thể trấn áp.
Nàng không khỏi thở dài một tiếng, sau đó bất đắc dĩ cười khổ.
Nếu Hoa Ly thật sự muốn rời đi, vậy cứ để cho hắn đi là được rồi, nàng vốn cũng không muốn giam cả đời hắn ở đây.
Cố Nhàn Ảnh cảm thấy tâm tư của mình còn không bằng một đứa trẻ, người tu hành nhất định phải kiêng kỵ sự thất thường, trước kia nàng đã giáo huấn đệ tử như vậy, hiện giờ lại rơi vào người nàng.
*
Rốt cuộc Cố Nhàn Ảnh vẫn trở về chỗ ở của mình.
Sắc trời đã tối, Cố Nhàn Ảnh lại ra đứng trước cửa sổ, quần áo chỉnh tề, dường như không có ý muốn đi ngủ.
Mặc dù thị trấn nằm ở chân núi Bạch Vũ, nhưng trên thực tế, núi Bạch Vũ rất cao, dọc theo đường đi núi phải rẽ qua một con đường rất dài, ngay cả khi đứng trên vách đá nhìn xuống, cũng không thể nhìn thấy thị trấn.
Và ở lại trong sơn môn này, tự nhiên cũng không thể nghe thấy sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới bên ngoài.
Nhưng Cố Nhàn Ảnh cứ đứng ở trước cửa sổ như vậy, vẻ mặt đờ đẫn nhìn bóng đêm ngoài đó, tựa như có thể từ trong màn đom đóm bay kia tìm được chút náo nhiệt, có thể nghe thấy tiếng chiêng trống truyền đến từ chân núi.
Đêm đã khuya nhưng vẫn chưa có ai trở lại.
Bầu không khí lễ hội dưới chân núi đang đến rõ ràng hơn, mỗi năm vào dịp này mọi người đều chơi đến nửa đêm, tất nhiên không có chuyện về vào lúc này, song hiện tại Cố Nhàn Ảnh cảm thấy bọn họ đi quá lâu, chơi về quá muộn.
Nàng muốn chờ Hoa Ly trở về, nhưng nghĩ lại, nàng cảm thấy chưa chắc Hoa Ly sẽ trở về, vậy nàng canh giữ ở chỗ này, còn có ý nghĩa gì đây?
Chi bằng đi ngủ sớm, nếu sang hôm nay thức dậy, nàng không nhìn thấy Hoa Ly, có lẽ sẽ không thất vọng như vậy.
Nàng cũng không biết đêm nay mình rốt cuộc đã suy nghĩ cái gì, đợi đến khi hoàn hồn, mới phát hiện bầu trời đầy sao dường như sáng lên một chút, không biết vì sao đám đom đóm lại hơi rối loạn, bầu không khí nương theo làn gió bay đến dường như cũng có gì đó thanh ngọt quen thuộc.
Hoa lê trong rừng bị gió khuấy đảo bay tán loạn khắp nơi, tỏa ra một chút hương vị tuyết mùa đông.
Cố Nhàn Ảnh giật mình, tầm mắt dừng lại ở xa xa.
Hiện tại trong Bạch Vũ Kiếm Tông không có mấy người, vốn sẽ không có ai ở đây, cho nên lúc này Cố Nhàn Ảnh theo bản năng cảm thấy bản thân đã nhìn thấy ảo ảnh.
Nhưng bóng dáng của người trong ảo ảnh đó lại đang dùng những bước chân không vững của mình mà vội vã đi qua rừng lê, chạy về phía nàng.
Cả Bạch Vũ Kiếm Tông, người có phương thức đi lại cổ quái này, lại có thể trông giống như một tiên nhân, toàn thân phong hoa, đại khái chỉ có một người, Cố Nhàn Ảnh làm thế nào cũng không thể nhận nhầm.
Nhưng người đó đã xuống núi với Thích Đồng, chắc chắn sẽ không ở đây.
Đại khái là bởi vì mộng cảnh quá mức chân thật, khiến Cố Nhàn Ảnh sợ tới mức quên mất phải phản ứng, cũng quên mất tối nay là Hà Tịch.
Cho đến khi bóng người đó ngã xuống trước cửa sổ của Cố Nhàn Ảnh.
Cú ngã này khiến Cố Nhàn Ảnh bừng tỉnh từ trong mộng.
Cũng làm cho trái tim nàng rơi xuống.
Nàng thậm chí còn bất chấp khoảng cách từ cửa ra vào đến cửa sổ, ngay cả một khoảnh khắc cũng không muốn trì hoãn, cứ như vậy trèo cửa sổ, vọt thẳng đến trước mặt người nọ, cẩn thận đỡ người đó lên.
Hoa Ly xem ra không đau lắm, hoặc là căn bản đã quên đi đau đơn, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
Đến lúc này, Cố Nhàn Ảnh mới phát giác Hoa Ly đi tới, trong ngực dường như đang cất giấu thứ gì đó, vừa rồi ngã xuống hắn không dùng tay chống đỡ, chỉ ôm chặt đồ vật trong ngực, che chở vô cùng cẩn thận.
Thấy Cố Nhàn Ảnh gần trước mắt, Hoa Ly ngẩng đầu lên, đưa đồ vật trong ngực ra, đặt vào tay Cố Nhàn Ảnh.
Đó là một khối đồ nhỏ được bọc trong một tấm vải, được Hoa Ly cẩn thận nâng đỡ, lúc giao cho Cố Nhàn Ảnh, trên đó thậm chí còn mang theo hơi thở và nhiệt độ của hắn.
Cố Nhàn Ảnh đột nhiên nghĩ đến những âm thanh truyền đến từ vỏ ốc biển nhiều năm trước.
Nàng đột nhiên cảm thấy túi vải trong tay không phải là đồ phàm tục, mà tựa như một viên lưu ly.
Dưới ánh trăng, từng đường nét được chạm trổ rõ ràng mà tinh xảo của món đồ hiện ra rõ ràng, bất cứ ai nhìn cũng sẽ sửng sốt, không thể dời tầm mắt, nhưng trong mắt Hoa Ly rõ ràng chỉ phản chiếu bóng dáng Cố Nhàn Ảnh.
Hắn chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn túi vải trong tay hai người, là đang lặng lẽ thúc giục Cố Nhàn Ảnh mở nó ra.
Cố Nhàn Ảnh mím môi cười cười, dưới ánh mắt chờ mong của hắn cẩn thận mở túi vải ra.
Thứ bọc trong khăn vải hiển nhiên không trân quý bằng trái tim của Hoa Ly, nhưng vẫn làm cho khóe môi Cố Nhàn Ảnh khẽ nhếch lên, mặt mày thoáng chốc dịu dàng: "Bánh đậu đỏ?"
Hoa Ly gật đầu, tuy rằng không nói gì, nhưng lại khiến Cố Nhàn Ảnh nhìn ra ý tứ.
Hắn rõ ràng mong đợi để cho nàng nếm thử.
Cố Nhàn Ảnh không đành lòng làm phật ý Hoa Ly, nhẹ nhàng cầm một miếng bánh ngọt, nếm thử miếng nhỏ.
Hoa Ly nhìn động tác của nàng, lúc này mới rốt cuộc xoắn vạt áo, cúi đầu nói: "Ngươi không thể xuống núi, ta có thể thay ngươi đi lấy về."
Giống như Hoa Ly trước kia không thể rời khỏi biển sâu, Cố Nhàn Ảnh liền thay hắn đi khắp vạn dặm thiên sơn.
Động tác của Cố Nhàn Ảnh dừng lại, hiểu ý của Hoa Ly.
Y chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi.
Hoa Ly cho tới bây giờ đều không giỏi ăn nói, nhưng hắn không hy vọng lời nói không tốt của hắn làm cho Cố Nhàn Ảnh hiểu lầm, tất cả vẻ mặt của hắn đều nói cho nàng biết, hắn sẽ ở cùng nàng.
Cố Nhàn Ảnh vốn muốn đỡ Hoa Ly đứng dậy, lúc này lại ngồi xổm bên cạnh Hoa Ly, cầm bánh ngọt, cong mi nở nụ cười.
Hoa Ly nói ra lời này đại khái đã lấy hết dũng khí, vì thế dưới ánh mắt chăm chú của Cố Nhàn Ảnh lúc này thì không đủ sức chống đỡ, không bao lâu sau liền đỏ mặt hỏi: "Ăn ngon không?"
Lúc hắn hỏi vậy, Cố Nhàn Ảnh đang nhìn chằm chằm hắn, nhìn môi hắn nhúc nhích, dưới ánh trăng phản chiếu màu sắc hồng nhạt, thoạt nhìn vô cùng mềm mại, khiến Cố Nhàn Ảnh theo bản năng liên kết câu hỏi của Hoa Ly với đôi môi kia.
Thân thể nàng hơi nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng đỡ lấy vai Hoa Ly.
"Ngon." Lúc Cố Nhàn Ảnh nói như vậy, hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở rơi vào bên gò má Hoa Ly.
Nàng thực sự muốn nếm thử hương vị của cánh môi kia, chắc chắn là hương vị ngọt ngào hơn bánh đậu đỏ.
Ban đêm thật sự quá tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức khiến những suy nghĩ lung tung của người ta đều bị chặt đứt trong thoáng chốc.
Trong lòng Cố Nhàn Ảnh có một giọng nói, giống như lão tăng gõ mõ, giọng nói lãnh đạm nhắc nhở nàng không thể gấp gáp, nhưng dưới ánh trăng, mỹ nhân đang ở trước mắt, nàng đột nhiên có chút không muốn nghe theo âm thanh kia.
Nàng giơ tay lên, nâng cao gò má ửng đỏ của Hoa Ly, áp sát vào hắn một chút.
Hơi thở của Hoa Ly ở quanh người nàng, tiếng gõ mõ trong lòng dường như lớn hơn một chút, vô tình nói cho nàng biết nàng phải nhịn xuống, hiện tại vẫn chưa được, nhưng Cố Nhàn Ảnh vẫn không để ý, âm thanh kia dần dần biến thành tiếng chuông, đinh tai nhức óc, gõ đến mức đầu Cố Nhàn Ảnh đau đớn.
Nhưng Cố Nhàn Ảnh hôm nay lại vô cùng cứng rắn, sinh ra chút quyết tâm mạnh mẽ.
Tại thời điểm này, nàng đã có thể cảm thấy hơi thở của Hoa Ly, họ gần nhau như vậy, chỉ cần tiến thêm một chút, nàng có thể nếm thử hương vị ngọt ngào của đôi môi ấy.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài rừng hoa lê có người lộc cộc chạy tới, kinh hãi cả tòa Bạch Vũ Kiếm Tông, "Không ổn rồi, không ổn rồi, Thái Sư Thúc Tổ, không ổn rồi!"
Cố Nhàn Ảnh: "..."
*
Thái Sư Thúc Tổ quả thật không ổn lắm, người tới là đại sư huynh Hạ Uẩn trong Kiếm Các, nàng vốn không có ý định để ý tới người này, nhưng sau khi hắn tới lại oa oa kêu loạn, thật sự khiến người ta muốn làm bộ như không có ở đây cũng khó.
Huống chi ngay sau khi Hạ Uẩn tới không bao lâu, Thích Đồng cũng chạy tới, cũng náo loạn thành động tĩnh rất lớn.
Càng làm cho người ta không ngờ tới chính là, Thích Đồng tới không bao lâu, người thứ ba cũng chạy theo tới, chưởng môn Tô Hành sắc mặt cổ quái, cùng hai người phía trước sóng vai đứng đó, bắt đầu kể cho Cố Nhàn Ảnh chuyện xảy ra.
Người đến trước nói trước, Hạ Uẩn không giữ được bình tĩnh nhất, liên tục nói: "Thái Sư Thúc Tổ! Nghe nói trên trấn dưới chân núi có thêm một đám yêu vật, hiện giờ đang chạy lên núi, không biết có phải muốn gây bất lợi cho Bạch Vũ Kiếm Tông chúng ta hay không!"
Sắc mặt Cố Nhàn Ảnh ngưng trọng nửa phần, trong lòng biết đây không phải chuyện nhỏ, vội vàng quay đầu hỏi Thích Đồng, người thứ hai tới, không biết còn có chuyện nghiêm trọng hơn nữa hay không: "Bên của ngươi xảy ra chuyện gì?"
Thích Đồng nghiêm mặt nói: "Sư Thúc Tổ, ta không trông chừng tốt Hoa Ly tiền bối, xoay người liền không thấy hắn."
Cái này ngược lại không có gì, Cố Nhàn Ảnh nhìn thoáng qua căn phòng phía sau nói: "Không có việc gì, Hoa Ly đã trở lại."
Nghe Cố Nhàn Ảnh nói, Thích Đồng xem như thở phào nhẹ nhõm.
Hai người phía trước đều nói xong, Cố Nhàn Ảnh cuối cùng đặt ánh mắt vào người Tô Hành, những người khác thấy thế cũng theo đó nhìn chằm chằm Tô Hành.
Tô Hành: "Ồ, bên con không có chuyện gì lớn."
Thấy thần sắc mọi người do dự, Tô Hành sờ sờ mũi, buông tay nói: "Con muốn nói, đám yêu vật dưới chân núi kia đã cho người đi giải quyết, bọn họ nói có một bạch y tiên nhân từ bên kia đi ngang qua núi, còn chưa ra tay đám yêu vật đó đã bị dọa đến choáng váng."
Mọi người: "..."
Chẳng qua là lúc rời đi, hắn hơi rũ mắt, mím chặt môi, bộ dạng rõ ràng là tủi thân.
Đây là lần đầu tiên Cố Nhàn Ảnh nhìn thấy loại cảm xúc này trên người Hoa Ly, đáy lòng nàng run rẩy, suýt nữa đã lên tiếng bảo hắn đừng đi, không hiểu tại sao, rõ ràng nàng lo lắng cho hắn, muốn hắn nhìn thấy thế giới bao la ngoài kia, lại như thể ác bá đang bắt nạt hắn.
Cố Nhàn Ảnh cứ như vậy đưa hai người xuống núi, lúc đi tới sơn môn, bước chân rốt cuộc cũng dừng lại, không đi về phía trước nữa, trong ánh hoàng hôn, đưa mắt nhìn hai người kia.
Tầm mắt không nỡ dời đi nửa phần, tựa như rời đi rồi sẽ đánh mất nó cả đời.
Nhìn bộ dáng lưu luyến tiếc biệt của Cố Nhàn Ảnh, lại nhìn Hoa Ly đáng thương bên cạnh, Thích Đồng không biết vì sao lại cảm thấy mình giống như tên phản diện chia rẽ đôi uyên ương, mắt thấy Hoa Ly cứ đi được ba bước lại quay đầu nhìn một lần, hận không thể dừng lại nói với y, nếu luyến tiếc thì thôi đừng đi.
Nhưng mà nhìn tư thế của Cố Nhàn Ảnh, Thích Đồng lại thật sự không dám mở miệng.
Đi như vậy hơn nửa ngày, cuối cùng bóng dáng Hoa Ly mới biến mất ở góc đường núi.
Cho đến khi hai bóng người kia biến mất hồi lâu, ánh sáng tà tà của hoàng hôn sắp tan biến hoàn toàn, Cố Nhàn Ảnh cũng không rời khỏi sơn môn kia một bước.
Bạch Vũ Kiếm Tông vốn nằm ở nơi xa xôi, chỉ có trấn nhỏ dưới chân núi coi như náo nhiệt, đệ tử Kiếm Tông phần lớn là thiếu gia công tử nhà giàu, không chịu nổi sự vắng vẻ này, phàm là tết đến đều chạy xuống dưới chân núi tìm sự náo nhiệt, hiện giờ người còn ở lại trên núi là vô cùng ít ỏi.
Cố Nhàn Ảnh đã quen với chuyện này, biết bao ngày xuân ngày thu của vô số năm qua, bản tính ham vui của nàng đã sớm không còn, hiện giờ bưng một chén trà, cầm một quyển sách là có thể giống như lão tăng ngồi cả ngày.
Lạnh lẽo tịch mịch, nhưng tất cả đều là người bên ngoài thuận miệng nói, kỳ thật bản thân lại không cảm thấy như vậy.
Nhưng giờ đây, không biết là bởi vì mấy ngày nay có Hoa Ly làm bạn đã quen, hay chỉ là cảm xúc nhất thời, nàng đứng ở sơn môn, hứng gió lạnh thổi qua, lại cảm giác được khoảng trống cô đơn ở trong ngực khó có thể lấp đầy.
Nàng cười khổ cúi đầu, cũng không biết rốt cuộc mình nhẫn tâm nói ra lời đó như thế nào.
Bây giờ chỉ cảm thấy hối hận, muốn tát cho mình một cái.
Không ai biết rõ thế giới dưới chân núi hấp dẫn như thế nào hơn nàng, nàng đã từng lưu luyến chốn ấy, ngay cả bây giờ không thể rời khỏi sơn môn này, nhưng tâm trí thì vẫn luôn nhớ về phong cảnh ban đầu.
Hoa Ly chưa bao giờ rời khỏi biển sâu, những điều hắn biết đều là những câu chữ nàng nói với hắn, cho dù hiện tại hắn đã rời khỏi biển sâu, nhưng cũng chưa từng đi ra khỏi sơn môn.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy thế gian này.
Thế gian này ngàn tốt vạn tốt, rộng lớn mênh mông, phong cảnh vô số, bất luận là xuân hạ hay thu đông, mùa nào cũng có những cảnh sắc riêng biệt khiến người ta yêu thích, nàng làm sao có thể không biết chứ?
Hoa Ly của nàng rời khỏi đỉnh núi, nhìn thấy những điều tốt đẹp ấy, sẽ ngay lập tức biết ở lại trên núi với nàng có bao nhiêu tẻ nhạt.
Làm sao hắn có thể quay lại?
Cố Nhàn Ảnh ấn ngực, nàng cảm thấy từ sau khi thấy Hoa Ly tỉnh lại, lồng ngực này vẫn chưa hề yên ắng lại được một chút nào, một trái tim thất thường luôn hiện diện ở đó, ngay cả thanh tâm kinh văn bình thường cũng không thể trấn áp.
Nàng không khỏi thở dài một tiếng, sau đó bất đắc dĩ cười khổ.
Nếu Hoa Ly thật sự muốn rời đi, vậy cứ để cho hắn đi là được rồi, nàng vốn cũng không muốn giam cả đời hắn ở đây.
Cố Nhàn Ảnh cảm thấy tâm tư của mình còn không bằng một đứa trẻ, người tu hành nhất định phải kiêng kỵ sự thất thường, trước kia nàng đã giáo huấn đệ tử như vậy, hiện giờ lại rơi vào người nàng.
*
Rốt cuộc Cố Nhàn Ảnh vẫn trở về chỗ ở của mình.
Sắc trời đã tối, Cố Nhàn Ảnh lại ra đứng trước cửa sổ, quần áo chỉnh tề, dường như không có ý muốn đi ngủ.
Mặc dù thị trấn nằm ở chân núi Bạch Vũ, nhưng trên thực tế, núi Bạch Vũ rất cao, dọc theo đường đi núi phải rẽ qua một con đường rất dài, ngay cả khi đứng trên vách đá nhìn xuống, cũng không thể nhìn thấy thị trấn.
Và ở lại trong sơn môn này, tự nhiên cũng không thể nghe thấy sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới bên ngoài.
Nhưng Cố Nhàn Ảnh cứ đứng ở trước cửa sổ như vậy, vẻ mặt đờ đẫn nhìn bóng đêm ngoài đó, tựa như có thể từ trong màn đom đóm bay kia tìm được chút náo nhiệt, có thể nghe thấy tiếng chiêng trống truyền đến từ chân núi.
Đêm đã khuya nhưng vẫn chưa có ai trở lại.
Bầu không khí lễ hội dưới chân núi đang đến rõ ràng hơn, mỗi năm vào dịp này mọi người đều chơi đến nửa đêm, tất nhiên không có chuyện về vào lúc này, song hiện tại Cố Nhàn Ảnh cảm thấy bọn họ đi quá lâu, chơi về quá muộn.
Nàng muốn chờ Hoa Ly trở về, nhưng nghĩ lại, nàng cảm thấy chưa chắc Hoa Ly sẽ trở về, vậy nàng canh giữ ở chỗ này, còn có ý nghĩa gì đây?
Chi bằng đi ngủ sớm, nếu sang hôm nay thức dậy, nàng không nhìn thấy Hoa Ly, có lẽ sẽ không thất vọng như vậy.
Nàng cũng không biết đêm nay mình rốt cuộc đã suy nghĩ cái gì, đợi đến khi hoàn hồn, mới phát hiện bầu trời đầy sao dường như sáng lên một chút, không biết vì sao đám đom đóm lại hơi rối loạn, bầu không khí nương theo làn gió bay đến dường như cũng có gì đó thanh ngọt quen thuộc.
Hoa lê trong rừng bị gió khuấy đảo bay tán loạn khắp nơi, tỏa ra một chút hương vị tuyết mùa đông.
Cố Nhàn Ảnh giật mình, tầm mắt dừng lại ở xa xa.
Hiện tại trong Bạch Vũ Kiếm Tông không có mấy người, vốn sẽ không có ai ở đây, cho nên lúc này Cố Nhàn Ảnh theo bản năng cảm thấy bản thân đã nhìn thấy ảo ảnh.
Nhưng bóng dáng của người trong ảo ảnh đó lại đang dùng những bước chân không vững của mình mà vội vã đi qua rừng lê, chạy về phía nàng.
Cả Bạch Vũ Kiếm Tông, người có phương thức đi lại cổ quái này, lại có thể trông giống như một tiên nhân, toàn thân phong hoa, đại khái chỉ có một người, Cố Nhàn Ảnh làm thế nào cũng không thể nhận nhầm.
Nhưng người đó đã xuống núi với Thích Đồng, chắc chắn sẽ không ở đây.
Đại khái là bởi vì mộng cảnh quá mức chân thật, khiến Cố Nhàn Ảnh sợ tới mức quên mất phải phản ứng, cũng quên mất tối nay là Hà Tịch.
Cho đến khi bóng người đó ngã xuống trước cửa sổ của Cố Nhàn Ảnh.
Cú ngã này khiến Cố Nhàn Ảnh bừng tỉnh từ trong mộng.
Cũng làm cho trái tim nàng rơi xuống.
Nàng thậm chí còn bất chấp khoảng cách từ cửa ra vào đến cửa sổ, ngay cả một khoảnh khắc cũng không muốn trì hoãn, cứ như vậy trèo cửa sổ, vọt thẳng đến trước mặt người nọ, cẩn thận đỡ người đó lên.
Hoa Ly xem ra không đau lắm, hoặc là căn bản đã quên đi đau đơn, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
Đến lúc này, Cố Nhàn Ảnh mới phát giác Hoa Ly đi tới, trong ngực dường như đang cất giấu thứ gì đó, vừa rồi ngã xuống hắn không dùng tay chống đỡ, chỉ ôm chặt đồ vật trong ngực, che chở vô cùng cẩn thận.
Thấy Cố Nhàn Ảnh gần trước mắt, Hoa Ly ngẩng đầu lên, đưa đồ vật trong ngực ra, đặt vào tay Cố Nhàn Ảnh.
Đó là một khối đồ nhỏ được bọc trong một tấm vải, được Hoa Ly cẩn thận nâng đỡ, lúc giao cho Cố Nhàn Ảnh, trên đó thậm chí còn mang theo hơi thở và nhiệt độ của hắn.
Cố Nhàn Ảnh đột nhiên nghĩ đến những âm thanh truyền đến từ vỏ ốc biển nhiều năm trước.
Nàng đột nhiên cảm thấy túi vải trong tay không phải là đồ phàm tục, mà tựa như một viên lưu ly.
Dưới ánh trăng, từng đường nét được chạm trổ rõ ràng mà tinh xảo của món đồ hiện ra rõ ràng, bất cứ ai nhìn cũng sẽ sửng sốt, không thể dời tầm mắt, nhưng trong mắt Hoa Ly rõ ràng chỉ phản chiếu bóng dáng Cố Nhàn Ảnh.
Hắn chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn túi vải trong tay hai người, là đang lặng lẽ thúc giục Cố Nhàn Ảnh mở nó ra.
Cố Nhàn Ảnh mím môi cười cười, dưới ánh mắt chờ mong của hắn cẩn thận mở túi vải ra.
Thứ bọc trong khăn vải hiển nhiên không trân quý bằng trái tim của Hoa Ly, nhưng vẫn làm cho khóe môi Cố Nhàn Ảnh khẽ nhếch lên, mặt mày thoáng chốc dịu dàng: "Bánh đậu đỏ?"
Hoa Ly gật đầu, tuy rằng không nói gì, nhưng lại khiến Cố Nhàn Ảnh nhìn ra ý tứ.
Hắn rõ ràng mong đợi để cho nàng nếm thử.
Cố Nhàn Ảnh không đành lòng làm phật ý Hoa Ly, nhẹ nhàng cầm một miếng bánh ngọt, nếm thử miếng nhỏ.
Hoa Ly nhìn động tác của nàng, lúc này mới rốt cuộc xoắn vạt áo, cúi đầu nói: "Ngươi không thể xuống núi, ta có thể thay ngươi đi lấy về."
Giống như Hoa Ly trước kia không thể rời khỏi biển sâu, Cố Nhàn Ảnh liền thay hắn đi khắp vạn dặm thiên sơn.
Động tác của Cố Nhàn Ảnh dừng lại, hiểu ý của Hoa Ly.
Y chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi.
Hoa Ly cho tới bây giờ đều không giỏi ăn nói, nhưng hắn không hy vọng lời nói không tốt của hắn làm cho Cố Nhàn Ảnh hiểu lầm, tất cả vẻ mặt của hắn đều nói cho nàng biết, hắn sẽ ở cùng nàng.
Cố Nhàn Ảnh vốn muốn đỡ Hoa Ly đứng dậy, lúc này lại ngồi xổm bên cạnh Hoa Ly, cầm bánh ngọt, cong mi nở nụ cười.
Hoa Ly nói ra lời này đại khái đã lấy hết dũng khí, vì thế dưới ánh mắt chăm chú của Cố Nhàn Ảnh lúc này thì không đủ sức chống đỡ, không bao lâu sau liền đỏ mặt hỏi: "Ăn ngon không?"
Lúc hắn hỏi vậy, Cố Nhàn Ảnh đang nhìn chằm chằm hắn, nhìn môi hắn nhúc nhích, dưới ánh trăng phản chiếu màu sắc hồng nhạt, thoạt nhìn vô cùng mềm mại, khiến Cố Nhàn Ảnh theo bản năng liên kết câu hỏi của Hoa Ly với đôi môi kia.
Thân thể nàng hơi nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng đỡ lấy vai Hoa Ly.
"Ngon." Lúc Cố Nhàn Ảnh nói như vậy, hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở rơi vào bên gò má Hoa Ly.
Nàng thực sự muốn nếm thử hương vị của cánh môi kia, chắc chắn là hương vị ngọt ngào hơn bánh đậu đỏ.
Ban đêm thật sự quá tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức khiến những suy nghĩ lung tung của người ta đều bị chặt đứt trong thoáng chốc.
Trong lòng Cố Nhàn Ảnh có một giọng nói, giống như lão tăng gõ mõ, giọng nói lãnh đạm nhắc nhở nàng không thể gấp gáp, nhưng dưới ánh trăng, mỹ nhân đang ở trước mắt, nàng đột nhiên có chút không muốn nghe theo âm thanh kia.
Nàng giơ tay lên, nâng cao gò má ửng đỏ của Hoa Ly, áp sát vào hắn một chút.
Hơi thở của Hoa Ly ở quanh người nàng, tiếng gõ mõ trong lòng dường như lớn hơn một chút, vô tình nói cho nàng biết nàng phải nhịn xuống, hiện tại vẫn chưa được, nhưng Cố Nhàn Ảnh vẫn không để ý, âm thanh kia dần dần biến thành tiếng chuông, đinh tai nhức óc, gõ đến mức đầu Cố Nhàn Ảnh đau đớn.
Nhưng Cố Nhàn Ảnh hôm nay lại vô cùng cứng rắn, sinh ra chút quyết tâm mạnh mẽ.
Tại thời điểm này, nàng đã có thể cảm thấy hơi thở của Hoa Ly, họ gần nhau như vậy, chỉ cần tiến thêm một chút, nàng có thể nếm thử hương vị ngọt ngào của đôi môi ấy.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài rừng hoa lê có người lộc cộc chạy tới, kinh hãi cả tòa Bạch Vũ Kiếm Tông, "Không ổn rồi, không ổn rồi, Thái Sư Thúc Tổ, không ổn rồi!"
Cố Nhàn Ảnh: "..."
*
Thái Sư Thúc Tổ quả thật không ổn lắm, người tới là đại sư huynh Hạ Uẩn trong Kiếm Các, nàng vốn không có ý định để ý tới người này, nhưng sau khi hắn tới lại oa oa kêu loạn, thật sự khiến người ta muốn làm bộ như không có ở đây cũng khó.
Huống chi ngay sau khi Hạ Uẩn tới không bao lâu, Thích Đồng cũng chạy tới, cũng náo loạn thành động tĩnh rất lớn.
Càng làm cho người ta không ngờ tới chính là, Thích Đồng tới không bao lâu, người thứ ba cũng chạy theo tới, chưởng môn Tô Hành sắc mặt cổ quái, cùng hai người phía trước sóng vai đứng đó, bắt đầu kể cho Cố Nhàn Ảnh chuyện xảy ra.
Người đến trước nói trước, Hạ Uẩn không giữ được bình tĩnh nhất, liên tục nói: "Thái Sư Thúc Tổ! Nghe nói trên trấn dưới chân núi có thêm một đám yêu vật, hiện giờ đang chạy lên núi, không biết có phải muốn gây bất lợi cho Bạch Vũ Kiếm Tông chúng ta hay không!"
Sắc mặt Cố Nhàn Ảnh ngưng trọng nửa phần, trong lòng biết đây không phải chuyện nhỏ, vội vàng quay đầu hỏi Thích Đồng, người thứ hai tới, không biết còn có chuyện nghiêm trọng hơn nữa hay không: "Bên của ngươi xảy ra chuyện gì?"
Thích Đồng nghiêm mặt nói: "Sư Thúc Tổ, ta không trông chừng tốt Hoa Ly tiền bối, xoay người liền không thấy hắn."
Cái này ngược lại không có gì, Cố Nhàn Ảnh nhìn thoáng qua căn phòng phía sau nói: "Không có việc gì, Hoa Ly đã trở lại."
Nghe Cố Nhàn Ảnh nói, Thích Đồng xem như thở phào nhẹ nhõm.
Hai người phía trước đều nói xong, Cố Nhàn Ảnh cuối cùng đặt ánh mắt vào người Tô Hành, những người khác thấy thế cũng theo đó nhìn chằm chằm Tô Hành.
Tô Hành: "Ồ, bên con không có chuyện gì lớn."
Thấy thần sắc mọi người do dự, Tô Hành sờ sờ mũi, buông tay nói: "Con muốn nói, đám yêu vật dưới chân núi kia đã cho người đi giải quyết, bọn họ nói có một bạch y tiên nhân từ bên kia đi ngang qua núi, còn chưa ra tay đám yêu vật đó đã bị dọa đến choáng váng."
Mọi người: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất