Chương 11: Diệp Nhiên rời đi
Tối hôm qua bởi vì hành động của Dạ Hạo Thiên mà tức giận, sau đó nghĩ đến hắn liền không hiểu tại sao mà trằn trọc một đêm không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau Dạ Hối liền bị hắn dựng dậy từ trên giường, nhìn qua cực kỳ khó chịu.
"Phụ hoàng còn tưởng hoàng nhi muốn đi tiễn Nhiên nhi!" Bị y dùng ánh mắt âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm, Dạ Hạo Thiên tỏ vẻ vô tội.
Diệp Nhiên?
Đại não Dạ Hối một giây sau mới phản ứng lại, nhanh chóng đứng lên cầm lấy quần áo bên cạnh bắt đầu mặc.
Đúng vậy, ngày hôm nay Diệp Nhiên rời đi, y nhất định phải đến tiễn.
" Không cần vội, ít nhất sư phụ còn phải ngủ nửa canh giờ nữa, ngươi tới sớm quá cũng không gặp được Nhiên nhi."
Nhìn y luống cuống tay chân, Dạ Hạo Thiên hảo tâm nhắc nhở.
Động tác Dạ Hối chậm lại.
Thì ra người kì quái đó là sư phụ Dạ Hạo Thiên?
" Ông ấy muốn đem Diệp Nhiên đi đâu?"
" Không biết." Chuyện này sư phụ không nói cho hắn biết, hắn cũng không định đi hỏi, bởi vì có hỏi cũng vô dụng, chắc chắn sư phụ sẽ không nói.
Dạ Hạo Thiên chống cằm, cũng không biết đang suy nghĩ gì, bộ dáng dường như có chút không yên lòng.
Khi phục hồi lại tinh thần, Dạ Hối đã rửa mặt chải đầu xong, đứng nhìn hắn.
Vẫy vẫy tay, Dạ Hạo Thiên nói:" Cùng phụ hoàng ăn sáng rồi đến đó! Ngươi đến đó quá sớm cũng không gặp được Nhiên nhi." bởi vì sư đệ nhà mình nhất định sẽ ở cùng Nhiên nhi đến phút cuối cùng.
Dạ Hối nghĩ đến khi Diệp Minh Hàn nghe Diệp Nhiên phải rời đi, vẻ mặt liền thay đổi.
Đoán được y suy nghĩ cái gì, Dạ Hạo Thiên chống cằm không đứng đắn cười:" Hoàng nhi không cần phải hâm mộ người khác như vậy. Nếu như hoàng nhi cũng phải rời đi, phụ hoàng khẳng định cũng sẽ rất luyến tiếc."
Dạ Hối vờ như không nghe thấy, tự mình ăn điểm tâm.
...
Như lời Dạ Hạo Thiên nói, chờ mọi người đến đông đủ, Tiêu Diêu Tán Nhân (*) mới chậm rãi xuất hiện.
( biệt hiệu của sư phụ đó, ai đọc Du Nhiên Ngạo Hàn rồi chắc cũng không xa lạ gì)
Một thân bạch y tựa thần tiên, chỉ tiếc cử chỉ lại phá hỏng mất hình tượng.
Duỗi lưng một cái, Tiêu Diêu Tán Nhân mở cửa nhìn phụ tử hai người:" Được rồi, đã đến lúc phải đi." Thân hình khẽ nhúc nhích, Diệp Nhiên bị Diệp Minh Hàn ôm vào trong ngực.
Tiêu Diêu Tán Nhân nhìn Dạ Hạo Thiên, vẻ mặt nghiêm khắc:" Hạo Thiên, chuyện nên xử lý thì sớm xử lý đi, thừa dịp này, đem những thứ nên chỉnh đốn chỉnh đốn thật tốt cho ta, ta không hy vọng khi Nhiên nhi trở về, còn có chuyện ngoài ý muốn."
" Vâng, sư phụ."
Dạ Hạo Thiên biết trong triều còn vài kẻ muốn tạo phản. Nhưng bởi vì quá mức buồn chán mới mở một mắt nhắm một mắt, nhưng hiện tại...
Đôi mắt phượng nhướn lên lóe ra tia sắc bén, hắn nhất định khiến đám người đó có kết cục bi thảm.
Triều đình yên ả đã lâu, cuối cùng vì một hài tử mà bắt đầu sóng gió.
Dạ Hạo Thiên bĩu môi thấy có chút đáng tiếc, không còn những người đó, thời gian tới sẽ rất buồn chán. Nhưng mà...khóe mắt nhìn về phía Dạ Hối.
Cuộc sống sau này ai biết được?
Dạ Hối đang nghe Tiêu Diêu Tán Nhân trách cứ Diệp Minh Hàn võ công đã lâu không có tiến triển, đột nhiên cảm giác bản thân đang bị ai đó nhìn chằm chằm giống như là rắn đang nhìn ếch, ngẩng đầu nhìn lại, bắt gặp nét mặt hứng thú mười phần của Dạ Hạo Thiên. Dạ Hối cau mày.
Người này lại đang tính toán cái gì?
" Được rồi, tự làm tốt chuyện của mình đi, không cần tiễn."
Quay đầu, nhìn Tiêu Diêu Tán Nhân ôm Diệp Nhiên rời đi, Dạ Hối có chút hối hận cắn môi.
Đều do Dạ Hạo Thiên khiến y phân tâm, thậm chí còn chưa nói lời từ biệt với Diệp Nhiên.
Quay lại hung hăng trợn mắt trừng Dạ Hạo Thiên, lại phát hiện hắn đang nhìn Diệp Minh Hàn, trong mắt có chút lo lắng.
" Sư đệ, ngươi đừng quá lo lắng cho Nhiên nhi, chờ khi y xuất sư thì sẽ trở lại."
Nhìn Dạ Hạo Thiên đang trấn an Diệp Minh Hàn, Dạ Hối chuyển ánh mắt qua người hắn.
Cũng khó trách Dạ Hạo Thiên tại sao lại lo lắng, Dạ Hối có chút kinh ngạc nhìn nam nhân luôn lộ vẻ mặt băng hàn ngàn năm không tan, vẻ mặt lúc này lại yếu đuối.
Dường như Diệp Nhiên rời đi đã mang đi toàn bộ ôn nhu của nam nhân này, ánh mắt lạnh lùng trở lại, hóa thành hồ băng vạn năm.
" Sư đệ!" Dạ Hạo Thiên cau mày, giọng nói có chút nghiêm nghị, nam nhân lạnh như băng xoay đầu lại.
Con ngươi không có sóng nhìn lướt qua Dạ Hạo Thiên nói:" Ta không sao."
Giọng nói lạnh lẽo làm Dạ Hối không tự chủ được rùng mình một cái.
Lướt qua Dạ Hạo Thiên, gần đến Dạ Hối thì hơi khựng lại.
Một vật lạnh lẽo bay vào lòng, không đợi Dạ Hối thấy rõ ràng, Diệp Minh Hàn đã đi xa, chỉ để lại một câu nói.
" Nếu như có chuyện. Đến tuyết sơn Ngạo Hàn cung tìm ta."
"Đây là cái gì?"
Nhìn vật trong tay trong suốt như băng, lại chắc chắn giống như lệnh bài, Dạ Hối hỏi Dạ Hạo Thiên.
"Hàn băng lệnh."Dạ Hạo Thiên nhíu mày."Hắn lại đem cái này cho ngươi? Hoàng nhi lần này đúng là buôn bán lời rồi!"
Không yên lòng nói xong, nhìn phương hướng Diệp Minh Hàn rời đi, hơi nhíu mày.
Từ đầu đến cuối có chút không yên lòng.
"Đi theo hắn, nếu như có chuyện gì, lập tức báo."
Cũng không biết hắn ra lệnh cho ai, Dạ Hối không thấy người nào chuyển động.
Rũ mắt xuống, Dạ Hối cũng không hỏi nhiều, ước lượng sức nặng của lệnh bài, nhìn về phía xa xa.
Y và Diệp Minh Hàn thậm chí chưa nói quá ba câu với nhau, đối phương lại cho y lệnh bài, đủ để thấy là vì Diệp Nhiên.
Nơi nào đó trong ngực ấm áp. Cho dù Diệp Nhiên đã rời đi, nhưng vẫn có người lo lắng cho hắn.
" Hắn bao lâu thì trở lại?" Thanh âm không lớn, Dạ Hối đoán Dạ Hạo Thiên cũng không biết đáp án.
Quả nhiên, sau một lúc trầm mặc, Dạ Hạo Thiên trả lời: "Không biết, phải xem bản thân hắn."
Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Diệp Minh Hàn trước khi đi, Dạ Hạo Thiên cười khổ nói:" Ta cũng hy vọng Nhiên nhi sẽ trở về sớm một chút, có thể ngăn cản Minh Hàn cũng chỉ có nó."
Dạ Hối khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
" Sư đệ luyện loại võ công tên là Ngưng Ngọc Quyết, nội công càng sâu, người càng vô tình. Sư phụ trách hắn võ công không có tiến triển, là bởi vì hắn luyện đến tầng thứ sáu thì không luyện nữa."
Dạ Hạo Thiên chỉ nói đại khái, Dạ Hối hiểu rõ ràng.
Diệp Minh Hàn sở dĩ không có luyện nữa là bởi vì Diệp Nhiên không cho. Diệp Nhiên đi lần này...
"Ngươi không có cách nào ngăn cản hắn sao?"
Dạ Hối có cảm giác đợi đến khi Diệp Nhiên trở về, không biết lúc đấy Diệp Minh Hàn đã biến thành cái dạng gì rồi.
"Ta nếu như có thể ngăn cản thì sớm đã làm." Ánh mắt Dạ Hạo Thiên lướt qua tầng tầng cung điện nhìn về phía xa xa, dường như trong tâm cũng nghĩ như vậy, hắn cười, dáng cười mang theo chân thành, nhưng cũng có chút tái nhợt vô lực:" Đây là số phận đã được định trước của chúng ta, người có thể thay đổi số phận của sư đệ đã bị sư phụ mang đi."
Dạ Hối không rõ, thế nhưng Dạ Hạo Thiên không muốn giải thích thêm nữa.
Dạ Hạo Thiên xoay đầu nhìn Dạ Hối, vẻ mặt đã thay đổi, về lại bộ dạng bất cần đời.
Hắn tà tà nhếch môi, mắt phượng nhướn lên làm cho lòng người kinh hãi, cười:" Một người hát hí khúc rất không có ý nghĩa, hoàng nhi có muốn tới hát một điệu hay không?"
Dạ Hối lạnh lùng nhìn hắn một cái:"Ta không phải là con hát."
Chỉ có người điên mới hát hí khúc, còn người ngồi xem là bọn ngu. Đại thần xem hát hí khúc là bọn ngốc, mà Dạ Hạo Thiên hát hí khúc là người điên chân chính.
Dạ Hối đương nhiên không có khả năng theo bọn hắn cùng nhau ngốc, cùng nhau điên rồi.
Chỉ là...quyền lựa chọn không ở trong tay y.
Dạ Hối căn bản không biết, y hiện tại đã trở thành đối tượng được quan tâm nhất hoàng cung.
Là một hoàng tử không có bối cảnh từ trong lãnh cung ra, rất nhiều người không ưa y, nhưng không có nghĩa bọn họ sẽ bỏ qua y.
Ngoại trừ Dung Thanh, không ai biết vì sao Dạ Hạo Thiên lại chú ý tới một tiểu hài tử ở trong lãnh cung đã bị hắn lãng quên 5 năm.
Tin tức trong hoàng cung luôn luôn truyền đi rất nhanh, chuyện Dạ Hạo Thiên sắp xếp Dạ Hối ngụ ở Kiền Minh điện. Dạ Hối thấy Dạ Hạo Thiên chưa bao giờ hành lễ, hơn nữa còn rất vô lễ. Dạ Hạo Thiên tự mình đi gọi Dạ Hối rời giường, còn cùng y dùng đồ ăn sáng...
Ai cũng không biết hài tử này có cái gì đặc biệt mà lại được Dạ Hạo Thiên đối đãi như vậy.
Có lẽ là do Dạ Hạo Thiên nhất thời xúc động đi? Có người suy đoán như vậy. Nhưng...ngộ nhỡ sự thật không phải như vậy thì sao?
Đoán không ra tính tình của đế vương, nhìn không thấu chuyện thực giả, cho nên có người thì bàng quan nhìn, mà có người, đã bắt đầu hành động.
Lúc Dạ Hối trở lại Kiền Minh điện, đã thấy Liên nhi đang đứng chờ. Thấy y trở về, nàng mới thả lỏng người.
"Điện hạ."
"Làm sao vậy?"Dạ Hối rất ít khi nhìn thấy bộ dáng này của nàng.
"Điện hạ, mấy vị nương nương vừa nãy đến, không thấy điện hạ, các nàng cũng không nói gì thêm, chỉ là..." Liên nhi do dự, cẩn thận nhìn y một cái:" Các nàng nói, điện hạ mới chuyển qua đây, có lẽ sẽ thiếu người, sợ các nô tài hầu hạ không chu toàn..."
Dạ Hối sắc mặt lạnh lẽo."Cho nên bọn họ để lại vài người?"
" Đúng vậy."
" Đuổi về!"
Y mới chuyển ra có một ngày, mà đám người đó đã hành động rồi, y hẳn nên biểu thị một chút " thụ sủng nhược kinh "?( được sủng ái mà lo sợ)
Dám hiên ngang sắp xếp thủ hạ ở bên cạnh mình, xem ra đối phương thật xem y là một tiểu hài tử.
Hoặc là, đối phương đang thử y?
"Thế nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì hết!" Liên nhi biết Dạ Hối kiêng dè, chỉ là theo tình thế bây giờ, nếu như các nàng thực sự có gan nói điều đó, thế thì chứng minh bọn họ chỉ là đám nữ nhân ngu xuẩn!
Suốt đêm Dạ Hối không phát hiện ra mình thậm chí đã bắt đầu tin tưởng Dạ Hạo Thiên.
"Phụ hoàng còn tưởng hoàng nhi muốn đi tiễn Nhiên nhi!" Bị y dùng ánh mắt âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm, Dạ Hạo Thiên tỏ vẻ vô tội.
Diệp Nhiên?
Đại não Dạ Hối một giây sau mới phản ứng lại, nhanh chóng đứng lên cầm lấy quần áo bên cạnh bắt đầu mặc.
Đúng vậy, ngày hôm nay Diệp Nhiên rời đi, y nhất định phải đến tiễn.
" Không cần vội, ít nhất sư phụ còn phải ngủ nửa canh giờ nữa, ngươi tới sớm quá cũng không gặp được Nhiên nhi."
Nhìn y luống cuống tay chân, Dạ Hạo Thiên hảo tâm nhắc nhở.
Động tác Dạ Hối chậm lại.
Thì ra người kì quái đó là sư phụ Dạ Hạo Thiên?
" Ông ấy muốn đem Diệp Nhiên đi đâu?"
" Không biết." Chuyện này sư phụ không nói cho hắn biết, hắn cũng không định đi hỏi, bởi vì có hỏi cũng vô dụng, chắc chắn sư phụ sẽ không nói.
Dạ Hạo Thiên chống cằm, cũng không biết đang suy nghĩ gì, bộ dáng dường như có chút không yên lòng.
Khi phục hồi lại tinh thần, Dạ Hối đã rửa mặt chải đầu xong, đứng nhìn hắn.
Vẫy vẫy tay, Dạ Hạo Thiên nói:" Cùng phụ hoàng ăn sáng rồi đến đó! Ngươi đến đó quá sớm cũng không gặp được Nhiên nhi." bởi vì sư đệ nhà mình nhất định sẽ ở cùng Nhiên nhi đến phút cuối cùng.
Dạ Hối nghĩ đến khi Diệp Minh Hàn nghe Diệp Nhiên phải rời đi, vẻ mặt liền thay đổi.
Đoán được y suy nghĩ cái gì, Dạ Hạo Thiên chống cằm không đứng đắn cười:" Hoàng nhi không cần phải hâm mộ người khác như vậy. Nếu như hoàng nhi cũng phải rời đi, phụ hoàng khẳng định cũng sẽ rất luyến tiếc."
Dạ Hối vờ như không nghe thấy, tự mình ăn điểm tâm.
...
Như lời Dạ Hạo Thiên nói, chờ mọi người đến đông đủ, Tiêu Diêu Tán Nhân (*) mới chậm rãi xuất hiện.
( biệt hiệu của sư phụ đó, ai đọc Du Nhiên Ngạo Hàn rồi chắc cũng không xa lạ gì)
Một thân bạch y tựa thần tiên, chỉ tiếc cử chỉ lại phá hỏng mất hình tượng.
Duỗi lưng một cái, Tiêu Diêu Tán Nhân mở cửa nhìn phụ tử hai người:" Được rồi, đã đến lúc phải đi." Thân hình khẽ nhúc nhích, Diệp Nhiên bị Diệp Minh Hàn ôm vào trong ngực.
Tiêu Diêu Tán Nhân nhìn Dạ Hạo Thiên, vẻ mặt nghiêm khắc:" Hạo Thiên, chuyện nên xử lý thì sớm xử lý đi, thừa dịp này, đem những thứ nên chỉnh đốn chỉnh đốn thật tốt cho ta, ta không hy vọng khi Nhiên nhi trở về, còn có chuyện ngoài ý muốn."
" Vâng, sư phụ."
Dạ Hạo Thiên biết trong triều còn vài kẻ muốn tạo phản. Nhưng bởi vì quá mức buồn chán mới mở một mắt nhắm một mắt, nhưng hiện tại...
Đôi mắt phượng nhướn lên lóe ra tia sắc bén, hắn nhất định khiến đám người đó có kết cục bi thảm.
Triều đình yên ả đã lâu, cuối cùng vì một hài tử mà bắt đầu sóng gió.
Dạ Hạo Thiên bĩu môi thấy có chút đáng tiếc, không còn những người đó, thời gian tới sẽ rất buồn chán. Nhưng mà...khóe mắt nhìn về phía Dạ Hối.
Cuộc sống sau này ai biết được?
Dạ Hối đang nghe Tiêu Diêu Tán Nhân trách cứ Diệp Minh Hàn võ công đã lâu không có tiến triển, đột nhiên cảm giác bản thân đang bị ai đó nhìn chằm chằm giống như là rắn đang nhìn ếch, ngẩng đầu nhìn lại, bắt gặp nét mặt hứng thú mười phần của Dạ Hạo Thiên. Dạ Hối cau mày.
Người này lại đang tính toán cái gì?
" Được rồi, tự làm tốt chuyện của mình đi, không cần tiễn."
Quay đầu, nhìn Tiêu Diêu Tán Nhân ôm Diệp Nhiên rời đi, Dạ Hối có chút hối hận cắn môi.
Đều do Dạ Hạo Thiên khiến y phân tâm, thậm chí còn chưa nói lời từ biệt với Diệp Nhiên.
Quay lại hung hăng trợn mắt trừng Dạ Hạo Thiên, lại phát hiện hắn đang nhìn Diệp Minh Hàn, trong mắt có chút lo lắng.
" Sư đệ, ngươi đừng quá lo lắng cho Nhiên nhi, chờ khi y xuất sư thì sẽ trở lại."
Nhìn Dạ Hạo Thiên đang trấn an Diệp Minh Hàn, Dạ Hối chuyển ánh mắt qua người hắn.
Cũng khó trách Dạ Hạo Thiên tại sao lại lo lắng, Dạ Hối có chút kinh ngạc nhìn nam nhân luôn lộ vẻ mặt băng hàn ngàn năm không tan, vẻ mặt lúc này lại yếu đuối.
Dường như Diệp Nhiên rời đi đã mang đi toàn bộ ôn nhu của nam nhân này, ánh mắt lạnh lùng trở lại, hóa thành hồ băng vạn năm.
" Sư đệ!" Dạ Hạo Thiên cau mày, giọng nói có chút nghiêm nghị, nam nhân lạnh như băng xoay đầu lại.
Con ngươi không có sóng nhìn lướt qua Dạ Hạo Thiên nói:" Ta không sao."
Giọng nói lạnh lẽo làm Dạ Hối không tự chủ được rùng mình một cái.
Lướt qua Dạ Hạo Thiên, gần đến Dạ Hối thì hơi khựng lại.
Một vật lạnh lẽo bay vào lòng, không đợi Dạ Hối thấy rõ ràng, Diệp Minh Hàn đã đi xa, chỉ để lại một câu nói.
" Nếu như có chuyện. Đến tuyết sơn Ngạo Hàn cung tìm ta."
"Đây là cái gì?"
Nhìn vật trong tay trong suốt như băng, lại chắc chắn giống như lệnh bài, Dạ Hối hỏi Dạ Hạo Thiên.
"Hàn băng lệnh."Dạ Hạo Thiên nhíu mày."Hắn lại đem cái này cho ngươi? Hoàng nhi lần này đúng là buôn bán lời rồi!"
Không yên lòng nói xong, nhìn phương hướng Diệp Minh Hàn rời đi, hơi nhíu mày.
Từ đầu đến cuối có chút không yên lòng.
"Đi theo hắn, nếu như có chuyện gì, lập tức báo."
Cũng không biết hắn ra lệnh cho ai, Dạ Hối không thấy người nào chuyển động.
Rũ mắt xuống, Dạ Hối cũng không hỏi nhiều, ước lượng sức nặng của lệnh bài, nhìn về phía xa xa.
Y và Diệp Minh Hàn thậm chí chưa nói quá ba câu với nhau, đối phương lại cho y lệnh bài, đủ để thấy là vì Diệp Nhiên.
Nơi nào đó trong ngực ấm áp. Cho dù Diệp Nhiên đã rời đi, nhưng vẫn có người lo lắng cho hắn.
" Hắn bao lâu thì trở lại?" Thanh âm không lớn, Dạ Hối đoán Dạ Hạo Thiên cũng không biết đáp án.
Quả nhiên, sau một lúc trầm mặc, Dạ Hạo Thiên trả lời: "Không biết, phải xem bản thân hắn."
Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Diệp Minh Hàn trước khi đi, Dạ Hạo Thiên cười khổ nói:" Ta cũng hy vọng Nhiên nhi sẽ trở về sớm một chút, có thể ngăn cản Minh Hàn cũng chỉ có nó."
Dạ Hối khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
" Sư đệ luyện loại võ công tên là Ngưng Ngọc Quyết, nội công càng sâu, người càng vô tình. Sư phụ trách hắn võ công không có tiến triển, là bởi vì hắn luyện đến tầng thứ sáu thì không luyện nữa."
Dạ Hạo Thiên chỉ nói đại khái, Dạ Hối hiểu rõ ràng.
Diệp Minh Hàn sở dĩ không có luyện nữa là bởi vì Diệp Nhiên không cho. Diệp Nhiên đi lần này...
"Ngươi không có cách nào ngăn cản hắn sao?"
Dạ Hối có cảm giác đợi đến khi Diệp Nhiên trở về, không biết lúc đấy Diệp Minh Hàn đã biến thành cái dạng gì rồi.
"Ta nếu như có thể ngăn cản thì sớm đã làm." Ánh mắt Dạ Hạo Thiên lướt qua tầng tầng cung điện nhìn về phía xa xa, dường như trong tâm cũng nghĩ như vậy, hắn cười, dáng cười mang theo chân thành, nhưng cũng có chút tái nhợt vô lực:" Đây là số phận đã được định trước của chúng ta, người có thể thay đổi số phận của sư đệ đã bị sư phụ mang đi."
Dạ Hối không rõ, thế nhưng Dạ Hạo Thiên không muốn giải thích thêm nữa.
Dạ Hạo Thiên xoay đầu nhìn Dạ Hối, vẻ mặt đã thay đổi, về lại bộ dạng bất cần đời.
Hắn tà tà nhếch môi, mắt phượng nhướn lên làm cho lòng người kinh hãi, cười:" Một người hát hí khúc rất không có ý nghĩa, hoàng nhi có muốn tới hát một điệu hay không?"
Dạ Hối lạnh lùng nhìn hắn một cái:"Ta không phải là con hát."
Chỉ có người điên mới hát hí khúc, còn người ngồi xem là bọn ngu. Đại thần xem hát hí khúc là bọn ngốc, mà Dạ Hạo Thiên hát hí khúc là người điên chân chính.
Dạ Hối đương nhiên không có khả năng theo bọn hắn cùng nhau ngốc, cùng nhau điên rồi.
Chỉ là...quyền lựa chọn không ở trong tay y.
Dạ Hối căn bản không biết, y hiện tại đã trở thành đối tượng được quan tâm nhất hoàng cung.
Là một hoàng tử không có bối cảnh từ trong lãnh cung ra, rất nhiều người không ưa y, nhưng không có nghĩa bọn họ sẽ bỏ qua y.
Ngoại trừ Dung Thanh, không ai biết vì sao Dạ Hạo Thiên lại chú ý tới một tiểu hài tử ở trong lãnh cung đã bị hắn lãng quên 5 năm.
Tin tức trong hoàng cung luôn luôn truyền đi rất nhanh, chuyện Dạ Hạo Thiên sắp xếp Dạ Hối ngụ ở Kiền Minh điện. Dạ Hối thấy Dạ Hạo Thiên chưa bao giờ hành lễ, hơn nữa còn rất vô lễ. Dạ Hạo Thiên tự mình đi gọi Dạ Hối rời giường, còn cùng y dùng đồ ăn sáng...
Ai cũng không biết hài tử này có cái gì đặc biệt mà lại được Dạ Hạo Thiên đối đãi như vậy.
Có lẽ là do Dạ Hạo Thiên nhất thời xúc động đi? Có người suy đoán như vậy. Nhưng...ngộ nhỡ sự thật không phải như vậy thì sao?
Đoán không ra tính tình của đế vương, nhìn không thấu chuyện thực giả, cho nên có người thì bàng quan nhìn, mà có người, đã bắt đầu hành động.
Lúc Dạ Hối trở lại Kiền Minh điện, đã thấy Liên nhi đang đứng chờ. Thấy y trở về, nàng mới thả lỏng người.
"Điện hạ."
"Làm sao vậy?"Dạ Hối rất ít khi nhìn thấy bộ dáng này của nàng.
"Điện hạ, mấy vị nương nương vừa nãy đến, không thấy điện hạ, các nàng cũng không nói gì thêm, chỉ là..." Liên nhi do dự, cẩn thận nhìn y một cái:" Các nàng nói, điện hạ mới chuyển qua đây, có lẽ sẽ thiếu người, sợ các nô tài hầu hạ không chu toàn..."
Dạ Hối sắc mặt lạnh lẽo."Cho nên bọn họ để lại vài người?"
" Đúng vậy."
" Đuổi về!"
Y mới chuyển ra có một ngày, mà đám người đó đã hành động rồi, y hẳn nên biểu thị một chút " thụ sủng nhược kinh "?( được sủng ái mà lo sợ)
Dám hiên ngang sắp xếp thủ hạ ở bên cạnh mình, xem ra đối phương thật xem y là một tiểu hài tử.
Hoặc là, đối phương đang thử y?
"Thế nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì hết!" Liên nhi biết Dạ Hối kiêng dè, chỉ là theo tình thế bây giờ, nếu như các nàng thực sự có gan nói điều đó, thế thì chứng minh bọn họ chỉ là đám nữ nhân ngu xuẩn!
Suốt đêm Dạ Hối không phát hiện ra mình thậm chí đã bắt đầu tin tưởng Dạ Hạo Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất