Tà Dạ Vô Hối

Chương 23: Khi còn nhỏ

Trước Sau
Dạ Hạo Thiên không thích nhớ lại chuyện đã qua, bởi vì chuyện đáng giá thật sự là quá ít, tuy rằng ít, nhưng không có nghĩa là không có.

Năm đó thời điểm Dạ Hạo Thiên được sư phụ Tiêu Diêu mang lên núi, không quá 7 tuổi, lúc đó đáp ứng trở thành đồ đệ của Tiêu Diêu Tán Nhân là vì hắn đã hoàn toàn đi đến bước đường cùng rồi.

Dạ Hạo Thiên không muốn gọi người nam nhân kia là phụ hoàng, bởi vì hắn không xứng! Ngu ngốc vô đạo, chuyên sủng một vũ cơ, thậm chí mặc kệ ả ở hậu cung một tay che trời.

Nữ nhân kia hãm hại mẫu hậu hắn, hại nàng bị giam trong lãnh cung, cữu cữu thật vất vả điều tra rõ hết thảy đem người cứu ra, đợi cữu cữu vừa rời đi, nữ nhân kia lại xúi giục, nói cái gì mà để cho hoàng hậu thay trời cầu phúc.

Một đạo thánh chỉ xuống, hoàng hậu bất đắc dĩ, sợ nữ nhân kia thừa dịp nàng không ở đây, sẽ ra tay với Dạ Hạo Thiên, liền mang Dạ Hạo Thiên đi cùng. Không nghĩ tới con đường kia, lại chính là ác mộng.

Màn đêm buông xuống Hạo Thiên hấp hối bị người ném xuống sườn núi, Là Tiêu Diêu Chân Nhân cứu hắn, chỉ là lúc hắn tỉnh lại...

sự việc đã kết thúc rồi.

Mẫu hậu hắn trên đường bị người hại, sống chết cũng chỉ muốn tìm về nhi tử bị mất của mình, lại bị người nam nhân kia gán tội danh có quan hệ bất chính, cứ thế mà dẫn đến bị thắt cổ trên lụa trắng. Không chỉ như vậy, một nhà cữu cữu tức thì bị dùng tội danh thông đồng với địch mà tịch thu tài sản xử trảm cả nhà, phơi thây ba ngày. Thậm chí nam nhân kia còn tin lời đồn nói Dạ Hạo Thiên là hoàng hậu cùng thị vệ thông dâm sinh, hạ lệnh cả nước đuổi bắt, bất luận sống chết.

Sau khi Dạ Hạo Thiên 7 tuổi biết, ngay cả một câu cũng không nói.

Ngốc ba ngày, bị Tiêu Diêu cho một cái tát đánh tỉnh:"Không có tiền đồ! Có oán báo oán, có oan báo oan, tra tấn chính mình thì được gì?"

Dạ Hạo Thiên sững sờ, sau nửa ngày "bịch" một tiếng quỳ xuống, hắn nói:"Ta muốn làm hoàng đế! Ta muốn cho tên nam nhân kia phải trả giá đại giới!"

Lời nói nghịch thiên như thế, lại được Tiêu Diêu tán thưởng.

"Vậy dập đầu ba cái đầu, bái ta làm thầy a! Đừng nói làm hoàng đế, đem ngươi thành thần tiên cũng rất đơn giản."

Lời nói quá mức chắc chắn, lại khiến cho Dạ Hạo Thiên tin tưởng không nghi ngờ:"Sư phụ, xin nhận của đồ đệ ba lạy.""

Ba cái khấu đầu xong, Dạ Hạo Thiên phát ngôn bừa bãi:"Từ hôm nay trở đi, ta Dạ Hạo Thiên lạy trời, lạy đất, chính là không quỳ trước người!"

Tiêu Diêu vỗ vào đầu hắn một cái, dạy dỗ:"Quá cuồng vọng!" Rồi lập tức cười ha ha:" Nhưng mà ta thích!"

Sau đó hắn bị nhốt trong trận pháp kỳ quái, trong trận pháp có bí tịch võ công, có binh thư, có sách dạy đánh cờ, có giảng trị quốc thiên hạ, đạo làm vua đủ loại sách, thậm chí còn có ảo cảnh.

Dạ Hạo Thiên 7 tuổi lúc đầu thiếu chút nữa chịu không được, bởi vì không phân rõ cái gì là thực cái gì là giả, ở bên trong ảo cảnh bị giết, bị lừa, bị nhục nhã, sau khi tỉnh lại, bị Tiêu Diêu hung hăng cười nhạo.

Sư phụ Tiêu Diêu đối với Dạ Hạo Thiên là một tồn tại rất kỳ quái, nói không chừng lão thật sự là tiên nhân, lão bày ra các loại đồ vật mà Dạ Hạo Thiên cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua, nhưng đôi khi những vật kia cũng không tốt đẹp. Đó là một đoạn trí nhớ màu đen, bởi vì tràn ngập quá nhiều thống khổ, thậm chí còn hơn cả những gì Dạ Hạo Thiên đã trải qua.

Đoạn thời gian kia tiếp diễn cho tới khi Diệp Minh Hàn năm tuổi bị dẫn lên núi.

""Đây là sư đệ ngươi Diệp Minh Hàn."" Tiêu Diêu giới thiệu, lại ném cho Dạ Hạo Thiên một đống lớn đồ vật.

Lão thỉnh thoảng lại chơi trò mất tích, trở về thì mang một đống lớn đồ vật, ăn mặc dùng, có khi là một món đồ chơi, văn chương tranh chữ, thậm chí có cả y phục nữ nhân, đến loại đồ vật như đông cung đồ cũng có.

Không biết hai cái tay áo như thế nào lại có thể chứa ba bốn cỗ xe ngựa chở đồ.

Dạ Hạo Thiên đã thành thói quen, so với những cái đó, hắn càng cảm thấy hứng thú với Diệp Minh Hàn đứng ở một bên như khúc gỗ.

Cầm một xâu hồ lô đi trêu chọc hài tử mặt không biểu tình, cợt nhả nói:"" Tiểu Diệp tử, gọi sư huynh."" Diệp Minh Hàn lạnh lùng nhìn hắn.

Dạ Hạo Thiên thật không ngờ tiểu hài tử này lại đi học Ngưng Ngọc quyết, hàn khí dày đặc khiến Dạ Hạo Thiên không muốn đến gần hàn trì lạnh như băng, hài tử kia cư nhiên mắt không chớp liền nhảy xuống.

Nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh, Dạ Hạo Thiên không biết hài tử kia làm thế nào có thể chịu đựng được, có lẽ là giống hắn đi, cũng có một đoạn thời gian không muốn nhắc đến.

Thống khổ khiến người ta trưởng thành, mặc kệ là ai cũng sẽ như vậy.

Thời điểm Dạ Hạo Thiên không còn bị ảo cảnh làm bị thương nữa, Tiêu Diêu liền bỏ trận pháp ảo cảnh đi, vì vậy Dạ Hạo Thiên mỗi ngày ngoại trừ luyện công cùng học bài, thì rất rảnh rỗi.



Hắn ghé vào bên cạnh ao nhìn người đang ngâm trong hồ toàn thân da thịt bong tróc thối rữa, mà Diệp Minh Hàn thủy chung không rên một tiếng.

Dạ Hạo Thiên nổi lên tâm tư trêu chọc, nghĩ biện pháp làm cho hài tử mở miệng, mặc dù lúc mới bắt đầu, toàn là hắn tự nói một mình, sư đệ một ánh mắt cũng không cho hắn. Nhưng dần dần về sau, lời nói đùa giỡn của Dạ Hạo Thiên trở thành lời thổ lộ tâm sự, Diệp Minh Hàn cũng sẽ ở lúc hắn hỏi có đang nghe hay không, hài tử nhẹ nhàng ứng một tiếng.

Rất lâu rất lâu về sau, Dạ Hạo Thiên rốt cuộc biết thân thế Diệp Minh Hàn.

Hắn cười vỗ vỗ bả vai Diệp Minh Hàn, nói:" Tiểu Diệp, ngươi xem ta không có người thân, ngươi cũng không có người thân, về sau chúng ta nương tựa lẫn nhau a.""

Không nghĩ tới Diệp Minh Hàn lại chân thành nghĩ nghĩ, sau đó trịnh trọng gật đầu:""Được.""

Dạ Hạo Thiên kinh ngạc nhìn Diệp Minh Hàn, thật lâu sau, hắn cười sung sướng, một tay vòng ra sau đầu Diệp Minh Hàn, trán đối trán, bốn mắt nhìn nhau, hắn hỏi:"" Thật sự?""

Diệp Minh Hàn đáp:"" Ân, không thay đổi!""

Vì vậy từ đó về sau, Dạ Hạo Thiên có người thân đầu tiên, lúc đó, hắn 14 tuổi, Diệp Minh Hàn 12 tuổi.

Hắn hỏi Diệp Minh Hàn:""Tiểu Diệp tử ngươi có lạnh không?""

Diệp Minh Hàn nói:""Lạnh.""

Dạ Hạo Thiên liền đem tay chà xát một lúc, áp lên khuôn mặt lộ ra ngoài ao nước của Diệp Minh Hàn, chính mình cũng đông lạnh đến toàn thân cứng ngắc.

Dạ Hạo Thiên phàn nàn nói:""Ai bảo ngươi muốn luyện loại võ công rách nát này, tự tìm khổ ăn.""

Diệp Minh Hàn nhắm mắt lại, không để ý đến hắn.

Một lần Tiêu Diêu trở về chứng kiến Dạ Hạo Thiên ghé vào bên cạnh ao nhét đồ ăn cho Diệp Minh Hàn ăn, cảm thấy rất là kinh ngạc:""Từ lúc nào mà quan hệ các ngươi tốt như vậy hả?""

Dạ Hạo Thiên khiêu mắt phượng cười sung sướng:"" Ta cùng sư đệ quan hệ luôn tốt như vậy, sư phụ ngươi ghen tỵ a!""

""Xú tiểu tử!"" Tiêu Diêu cầm đồ vật ném cho hắn:""Ta mà lại đi ghen tỵ hay sao?"" Nói xong, lão lại thâm sâu cảm khái:""Nếu ngươi sau này trở thành hoàng đế mà vẫn đối xử với sư đệ ngươi như vậy thì tốt.""

Dạ Hạo Thiên thu hồi vẻ mặt cười, nhìn lão, còn thật sự cam đoan:""Sư phụ, người yên tâm, ta sẽ không thay đổi. Người cùng sư đệ đều là người nhà của ta, không giống với người khác.""

Vẻ mặt nghiêm túc của hắn chọc cười Tiêu Diêu:"" Ha ha, không có việc gì, vi sư không lo lắng, sư đệ ngươi võ công so với ngươi cao hơn, ngươi nếu đối xử với hắn không tốt, hắn nhất định sẽ làm thịt ngươi.""

Dạ Hạo Thiên bất giác cảm thấy lạnh cổ. Hắn chạy tới uy Diệp Minh Hàn ăn, một bên uy một bên dụ dỗ:"" Tiểu Diệp tử, ta chắc chắn sẽ không thay đổi, ngươi về sau mỗi khi mất hứng đừng dùng băng chưởng đập ta nha!""

Tiêu Diêu một cước đạp mông hắn, thiếu chút nữa đạp hắn xuống hàn trì:""Xú tiểu tử còn không đi học bài, ở đây làm chậm trễ sư đệ ngươi luyện công.""

Vì vậy Dạ Hạo Thiên liền kêu to:" Sư phụ ta sai rồi."" Sau đó chạy trốn tứ phía.

Dạ Hạo Thiên thường thường đem sách, bàn cờ ra khỏi trận pháp, vừa ngồi bên cạnh ao học tập vừa nói chuyện phiếm với Diệp Minh Hàn. Phần lớn chuyện là những thứ hắn đã học qua, đem nhân tâm phức tạp nói sao cho đơn giản nhất, nói nhiều lần, không hy vọng Diệp Minh Hàn có thể nhớ kỹ, chỉ hy vọng hắn có thể hiểu rõ.

Sư đệ của hắn tâm tư quá mức đơn thuần, tương lai hắn một người mới bước chân vào giang hồ, Dạ Hạo Thiên thật sự lo lắng.

Cũng may, về sau Tiêu Diêu lại mang về một người khác, nói là cho Diệp Minh Hàn dùng làm thủ hạ.

Dạ Hạo Thiên quan sát đối phương một thời gian ngắn, nói cho Diệp Minh Hàn:"" Sư đệ, người này ngươi có thể trọng dụng."" Người này hiện tại là thủ hạ của Diệp Minh Hàn, nắm trong tay chi tiêu của Ngạo Hàn cung - Tiêu Tuấn.

Thời gian cứ như vậy trôi qua cho đến một ngày nào đó, Tiêu Diêu đột nhiên mang về tin tức người nam nhân kia bệnh nặng, cùng lúc, tuyên bố tuyên bố Dạ Hạo Thiên có thể xuất sư.

Trở lại nơi chính mình tâm tâm niệm niệm, nhớ lại cừu hận ngày đó, Dạ Hạo Thiên đứng trước giường bệnh người nam nhân kia, mặc sức cười:"" Ta tới để lấy mạng ngươi.""

Nam nhân bệnh tình nguy kịch híp con mắt đục ngầu nhìn hắn, vẻ mặt hối hận:"" Ta đối với không...""



Chưởng phong quét nhẹ, không lưu tình ngăn chặn lời nói của nam nhân, Dạ Hạo Thiên vẻ mặt lãnh khốc:""Xuống dưới kia mà giải thích với nàng!""

Đêm hôm đó trong hoàng cung, rất loạn.

Không ai biết vị hoàng tử vốn đã chết rất nhiều năm từ đâu xuất hiện.

Hắn và Diệp Minh Hàn hai người chia nhau hành động. Diệp Minh Hàn phụ trách ngoài hoàng cung, mà hắn phụ trách trong hoàng cung.

Vũ cơ kia đã sớm trở thành người đứng đầu hậu cung, lúc Dạ Hạo Thiên tới tìm ả, ả đang chuẩn bị tẩu thoát khỏi hoàng cung.

Dạ Hạo Thiên phong huyệt đạo tứ chi của ả, đem ả ném cho Tiêu Tuấn đem tới một kỹ viện:"" Trong vòng 3 tháng không được để cho ả chết.""

Ba tháng sau, lúc hắn xuất hiện trước mặt nữ nhân này, ả đã nửa điên nửa dại, nhìn thấy hắn chỉ biết kêu to:"" Dạ Hạo Thiên ngươi cái đồ tạp chủng!""

Về sau, Dạ Hạo Thiên tự tay róc xương lóc thịt sống nữ nhân kia.

Một đêm cung biến, người chết vô số, sáng ngày hôm đó, đám thủ lĩnh binh lính cùng đại thần đều không còn, trơ mắt nhìn Dạ Hạo Thiên bước lên ngôi vị hoàng đế, một thân quần áo dính máu giống như quỷ mị.

Tà Đế, cái tên bắt đầu từ lúc đó bắt đầu được gọi.

Dạ Hạo Thiên đăng cơ làm đế vương, nhưng mà ngay cả niên hiệu cũng lười đặt, cũng không có danh xưng chính thống, quan hỏi lúc ghi chép thì phải làm thế nào, hắn chỉ là khoát tay chặn lại:""Không cần nhớ thì không phải nhớ!"" Hắn không để ý việc lưu danh sử sách.

Người lúc đó phụ trách sao chép là Dung gia, triều đại nhà Thanh đường, Dạ Hạo Thiên thủ đoạn ngoan lệ, bất luận quyết sách gì của hắn, không ai dám nghi vấn.

Dạ Hạo Thiên giết chóc quá nhiều, dân chúng vốn tưởng rằng từ nay về sau sẽ phải sống trong lo sợ, nhưng một năm hai năm... Đương triều đại bộ phận quan viên đều bình yên vô sự, thời điểm dân chúng phát hiện bọn tham quan bắt đầu bị trừng phạt thích đáng, danh xưng Tà Đế dần dần biến thành Minh Đế.

Đối với việc này, Dạ Hạo Thiên xì mũi khinh thường.

Dạ Hạo Thiên kiếp này có một tiếc nuối lớn, là hắn không cách nào tìm về thi cốt mẫu hậu cùng một nhà cữu cữu. Sau khi tìm mọi cách điều tra, Dạ Hạo Thiên cho xây một tòa chùa miếu ở bãi tha ma. Trong miếu hương khói không ngừng, tiếng tụng kinh không ngớt, chỉ mong mẫu hậu và cữu cữu hắn sớm có thể mỉm cười.

"" Ngươi...còn tin những thứ này?"" Dạ Hối hỏi.

Dạ Hạo Thiên lắc đầu:"" Vốn không tin."" Nhưng mà vì mẫu hậu và cữu cữu, hắn chỉ có thể tin tưởng. Kiếp này, sẽ tin một lần.

Dạ Hối cảm thấy Dạ Hạo Thiên như vậy lại dễ dàng làm cho người ta mềm lòng, y không muốn nhìn Dạ Hạo Thiên cười điềm nhiên như không có việc gì, cũng không muốn nhìn hắn trầm mặc cái gì cũng không nói.

Cho nên mới lỗ mãng hỏi chuyện của hắn và Diệp Minh Hàn. Nghe, đúng là một đoạn thời gian vui vẻ.

Y nói với Dạ Hạo Thiên:"" Ngươi so với ta hạnh phúc hơn. Ít nhất ngươi còn nguyện ý nhớ lại chuyện trước kia."" Mà y, lại chỉ muốn quên đi.

Y chờ Dạ Hạo Thiên hỏi đoạn quá khứ đã qua kia, dù sao cũng là y hỏi hắn trước. Dạ Hối thủy chung cho rằng trao đổi đồng giá là hợp lý nhất.

Chỉ là y đợi cả buổi, cũng không thấy Dạ Hạo Thiên mở miệng, ngẩng đầu, chỉ thấy Dạ Hạo Thiên híp mắt nhìn mình.

"Làm sao vậy?"

Dạ Hạo Thiên nhíu mày:"" Ngươi thật sự là Hối nhi? Không phải người khác giả trang?

Vì vậy Dạ Hối sắc mặt trầm xuống, quăng cho hắn một cái liếc mắt, xoay người rời đi. Y chỉ biết, mình đi đồng cảm với Dạ Hạo Thiên, căn bản là đầu óc không bình thường mà!

Dạ Hạo Thiên sau lưng sung sướng cười lớn.

Rất lâu sau, Dạ Hạo Thiên biết, hắn sao lại có thể nhẹ nhàng nói ra đoạn chuyện cũ ít người biết đến?

Có lẽ là bởi vì đứa bé kia không chút khách khí chọc thủng lớp ngụy trang của hắn, trong ánh mắt luôn lạnh lùng mang theo sự quan tâm không dễ dàng phát giác ra. Có lẽ chính hắn cũng không có phát hiện.

Thời gian 5 năm, này coi như là có tiến bộ đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau