Tà Dạ Vô Hối

Chương 44: Phụ tử ở chung

Trước Sau
Loại uy hiếp yếu đuối này, Dạ Hối chỉ hừ mũi một tiếng xem như đáp lại. Dạ Hạo Thiên khiêu mi, liếc liếc y, lại không nói gì nữa.

Thấy hắn thu hồi ánh mắt, tiếp tục phê duyệt tấu chương trên bàn, ánh mắt Dạ Hối có chút phức tạp.

Càng lý giải người nam nhân này, y càng không thể nào chán ghét hắn.

Sau khi biết chuyện thuở nhỏ mà Dạ Hạo Thiên đã phải trải qua, y liền không có cách nào trách cứ người nam nhân lãnh huyết vô tình này, mà rõ ràng Dạ Hạo Thiên thoạt nhìn cũng không thích hoàng cung, nhưng lại vẫn tiếp nhận nó, an an ổn ổn sinh hoạt tại đây, vì hắn muốn cho dân chúng sống ở một quốc gia yên bình.

Tà Đế? Minh quân? Bất kể là cái nào, Dạ Hạo Thiên đều chưa từng để ý, hắn chôn vùi hoàng thất, xây dựng lại toàn bộ giang sơn.

Có chút phiến tình...

Phục hồi tinh thần, thấy khóe môi Dạ Hạo Thiên tà tà nhếch lên, trong mắt mang tia lãnh quang, Dạ Hối hỏi: "Làm sao vậy?"

Dạ Hạo Thiên đưa sổ con đang cầm trong tay cho y:"" Xem ra trẫm đã lâu không động đến bọn họ, có người lá gan càng ngày càng lớn.""

Dạ Hối bĩu môi, chẳng qua chỉ là chút tham ô mục nát mà thôi, triều đại nào mà không có? Huyền quốc được Dạ Hạo Thiên quản lý chặt chẽ, đám đại thần đó cũng xem như tương đối trong sạch.

Đối với triều chính không có hứng thú cũng không muốn tham dự, Dạ Hối đem tấu chương trả lại cho hắn.

"Ngày mai phải đi Thái Học viện rồi phải không?"" Dạ Hạo Thiên một bên phê duyệt tấu chương, một bên mở miệng hỏi:"Có muốn phụ hoàng tăng thêm ảnh vệ cho ngươi không?""

"Không cần." Dạ Hối vẫn rất tin tưởng năng lực của Tam, hơn nữa cũng chỉ có một mình Dạ Minh Lân, y không phải không ứng phó được.

Nhưng mà... "" Nếu như ta đem Dạ Minh Lân đánh cho một trận, ngươi có phải sẽ lại cấm túc ta nữa không?""

Dạ Hạo Thiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn y:""Ngươi để ý sao?"" Trước khi Tề Thủy San tiến cung, hắn an bài hết thảy những chuyện đó chẳng qua chỉ muốn tránh tầm mắt của nàng mà thôi.

Nữ nhân kia thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của Dạ Hạo Thiên.

Sau lần chạy tới chỗ Mai Phi thị uy, cũng không thấy nàng có hành động gì nữa. Hạ nhân trong Hoa Dung viên bị thủ đoạn ân uy kết hợp của nàng giáo huấn có quy củ, những ngày này Dạ Hạo Thiên ân sủng, nàng cũng là một bộ biểu hiện giữ đúng bổn phận, không chút kiêu ngạo.

Cũng không cùng nhóm tần phi nịnh nọt kết giao khiến người hoài nghi, cũng không bày ra dáng vẻ công chúa lãnh ngôn lãnh ngữ (*), ngẫu nhiên chạm mặt, cũng là điệu thấp làm thiếp, trưng ra bộ dáng ôn nhu vô hại. Nhưng cũng bởi vì những cử chỉ này, người khác không dám tùy ý đánh chủ ý lên người nàng.

(*) lời nói lạnh nhạt

Sói khoác da thỏ, đây chính là hình dung của Dạ Hạo Thiên đối với nàng.

""Không."" Dạ Hối nói:"" Nhưng ta không thể lần nào cũng gọi Tam ra mang ta chạy trốn."" Lần một lần hai còn được, nhiều hơn, y cảm thấy mình quá nhu nhược rồi!

Tuy y nói không thích phiền toái, nhưng cũng sẽ không để bản thân bị người khi dễ như vậy. Tượng đất còn có ba phần tính năng của đất đấy! (*)

( Ta chẳng hiểu câu này nghĩa là gì luôn qaq, ai biết thì mách ta nha.Please!!!)

Dạ Hạo Thiên cao hứng, quăng bút ra xa, xoay người nhìn Dạ Hối:""Ngươi định làm như thế nào?"" Kỳ thật hắn cao hứng là vì Dạ Hối rốt cuộc đã sẵn sàng phản kích rồi.



Chuyện ở trong Thái Học viện, hắn mặc dù không thấy tận mắt, nhưng cũng biết chuyện gì xảy ra.

Nếu như Dạ Hối cố ý, việc này có thể nháo đến lớn, Dạ Minh Lân cũng không chiếm được tiện nghi, nhưng hắn hết lần này tới lần khác cái gì cũng không nói, hời hợt mấy câu đem nháo sự đó chuyển lên trên người đám hài tử còn lại.

Dù sao người tham dự không ít, dưới tình huống này, cũng chỉ có thể muôn miệng một lời đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đem trò khôi hài kia nói thành huynh đệ đùa giỡn.

Con mắt đảo một vòng, Dạ Hạo Thiên thừa cơ đề nghị:""Nếu không phong ngươi làm Thái Tử Chơi Đùa?""

Dạ Hạo Thiên muốn nhân cơ hội này đem nước khuấy càng hỗn loạn thêm, y mặc dù cảm thấy không sao cả, nhưng y một chút cũng không muốn ôm loại chuyện phiền toái này đến trên người mình.

Tuy Dạ Hối tin tưởng hắn sẽ bảo hộ mình thật tốt, nhưng trở thành đối thủ với trở thành cái đinh trong mắt các hoàng tử là hai việc khác nhau. Trở thành mục tiêu cho mọi người chú ý, ngay từ lúc bắt đầu y đã không muốn!

Thấy y tức giận, Dạ Hạo Thiên cũng không chút nào áy này, ngược lại không biết ngượng mà nói khoác:"Ngươi một ngày nào đó cũng sẽ phải đứng ở bên cạnh trẫm. "

"Không phải dùng loại phương thức này!"" Dạ Hối sắc mặt trầm xuống, y phát hiện chỉ cần thảo luận chuyện này cùng Dạ Hạo Thiên thì nhất định sẽ cãi nhau.

Không có biện pháp, nguyên tắc khác nhau, nếu không giải quyết, sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát mâu thuẫn lớn hơn nữa.

Y mấp máy môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dạ Hạo Thiên:"" Dạ Hạo Thiên, nếu như về sau ngươi còn lấy loại chuyện này thăm dò ta, ta tình nguyện quay trở lại lãnh cung!""

Dạ Hạo Thiên thoáng cái sắc mặt trở nên khó coi, cúi thấp đầu, ánh mắt nguy hiểm nhìn y:"" Ngươi nói đây là thăm dò?"

Dạ Hối không tránh không né:"" Trong mắt ta, cái này là thăm dò! Ngươi biết rõ ta không có hứng thú!"

"Vậy ngươi nói cho trẫm, ngươi cảm thấy hứng thú với cái gì?""

"Ta..." Dạ Hối sững sờ, sau đó nhìn ánh mắt bức người của Dạ Hạo Thiên, đột nhiên cảm thấy kinh ngạc.

"Ân?" Cho rằng y không trả lời được, mắt phượng bắt đầu trở nên u ám:"" Ngươi chỉ biết không ngừng nói cho trẫm, ngươi không thích, không thích trẫm tới gần, không thích trẫm an bài, lại chưa bao giờ nói những thứ ngươi yêu thích!""

Nhìn khuôn mặt hắn tràn đầy tức giận, Dạ Hối giật mình sửng sốt hồi lâu, lại nhẹ nhàng thở ra, y nhìn Dạ Hạo Thiên, nhẹ giọng hỏi:"" Dạ Hạo Thiên, ngươi là đang sợ hãi sao?""

Dạ Hạo Thiên vẻ mặt cứng đờ:""Sợ hãi?"" Dừng một chút, hắn bên ngoài cười trong lòng không cười, kéo kéo khóe môi:""Hoàng nhi đúng là giỏi nói sang chuyện khác.""

Không thừa nhận, cũng không phủ nhận, Dạ Hối chỉ nhìn hắn, đợi câu trả lời của hắn.

Chỉ tiếc Dạ Hạo Thiên nhìn y một lúc, rồi lại xoay người sang chỗ khác, tiếp tục phê tấu chương của hắn. Dĩ nhiên, cử động kia trong mắt Dạ Hối, giống như là chột dạ.

Nhìn nhìn hắn, vẻ mặt Dạ Hối hòa hoãn xuống, nhích lại gần Dạ Hạo Thiên, tay vô thức nắm lấy tay áo rộng thùng thình của nam nhân, nhìn đằng long (*) được thêu tỉ mỉ bằng kim tuyến ở bên trên, thanh âm Dạ Hối nhỏ đến không thể thấy:"" Kỳ thật, ta cũng rất sợ.""

(*) rồng bay

Dạ Hạo Thiên bởi vì không biết sở thích của y mà tức giận, còn Dạ Hối lại là vì không tin tình cảm của hắn mà cảm thấy sợ hãi.



Hai người chưa bao giờ biết đến hai chữ cảm tình, chung quy nên giúp đỡ nhau, học được ở chung như thế nào. Có lẽ, đây sẽ là một quá trình rất buồn chán.

Y nắm chặt bàn tay của nam nhân, không ngẩng đầu nên không nhìn thấy ánh mắt như có điều suy nghĩ của Dạ Hạo Thiên, chỉ thản nhiên nói:"" Chúng ta còn có thời gian 5 năm, không vội.""

Dạ Hạo Thiên mắt phượng khiêu lên, trước khi tức giận biến mất sạch sẽ, quăng bút ra xa, tấu chương cũng không muốn xem nữa, nghiêng người ôm Dạ Hối vào trong ngực.

Dạ Hối nhíu nhíu mày, lại bị Dạ Hạo Thiên nắm cằm nâng lên, chạm phải ánh mắt của nhau, Dạ Hạo Thiên lại tựa gần thêm một chút, cơ hồ chóp mũi sắp chạm vào nhau.

Ánh mắt Dạ Hạo Thiên thâm thúy, giống như muốn nhìn xuyên qua Dạ Hối, hắn cười nói: "Hối nhi hôm nay không giống ngày thường a!""

Vốn là cầu tình giúp Thẩm Ngọc Hạ, tiếp đó lại còn học được cách an ủi người khác, Dạ Hối của hắn chưa từng ôn nhu như vậy.

Ánh mắt Dạ Hối tránh đi, vỗ vỗ tay của hắn, ý bảo buông mình ra.

Sau khi Dạ Hạo Thiên buông tay, Dạ Hối mới mở miệng:"" Ta chỉ là có chút hâm mộ nàng."

"Nàng?"

"Thẩm Ngọc Hạ."" Dạ Hối giương lên nụ cười nhạt, nhìn nam nhân trước mặt:"" Nàng đợi Dung Thanh nhiều năm như vậy, lại chưa từng oán hận qua.""

Dạ Hạo Thiên bĩu môi:"" Không có ta Dung Thanh đã sớm chết rồi, nàng dựa vào cái gì oán hận?""

"Không phải nói ngươi." Dạ Hối lắc đầu: "Ta là nói Dung Thanh.""

Nghĩ đến phản ứng trước đó của Dung Thanh, vẻ mặt Dạ Hối lại ảm đạm thêm một ít:"" Nàng chưa từng bảo ta cầu tình giúp Dung Thanh, ta cứ nghĩ rằng nàng không dám nói, hiện tại xem ra, thì ra đã sớm biết kết quả sẽ như vậy.""

"" Thẩm Ngọc Hạ xem như cũng là một nữ nhân thức thời."" Biết Dạ Hối rất quan tâm Thẩm Ngọc Hạ, tuy rằng không thích, thế nhưng Dạ Hạo Thiên sẽ không đem biểu tình chán ghét bày lên mặt, dù sao nàng đối xử với Dạ Hối cũng không tệ, ngoại trừ có làm vài chuyện khiến Dạ Hạo Thiên động sát niệm, nói tóm lại, so với những nữ nhân khác, Dạ Hạo Thiên coi như tương đối hài lòng với nàng.

Đây cũng là nguyên nhân nàng cho dù phạm vào cấm kị của Dạ Hạo Thiên, nhưng vẫn còn bình an sống đến bây giờ.

Dạ Hạo Thiên nói: " Trong chuyện của Dung Thanh, nàng quá ngu xuẩn." Nếu như sớm buông tha cho Dung Thanh, tìm một gia đình bình thường mà gả đi, có phu quân hài tử làm bạn, sinh hoạt như vậy đối với Thẩm Ngọc Hạ cũng coi như mỹ mãn.

Đương nhiên, nếu như nàng không ngu xuẩn, bên người Dạ Hạo Thiên sẽ thiếu đi một khả năng giúp hắn yên tâm lợi dụng Dung Thanh, mà Dạ Hạo Thiên cũng có nhiều thời gian nhàn nhã xem những nữ nhân trong hậu cung tranh đấu.

Đối với lời nhận xét Thẩm Ngọc Hạ ngu xuẩn của hắn, Dạ Hối không đồng ý:"" Nàng không phải ngu xuẩn, nàng là quá mức cố chấp."" Nghĩ đến Thẩm Ngọc Hạ, biểu cảm của Dạ Hối nhu hòa đi không ít, Dạ Hối nói:"" Ta rất hâm mộ sự cố chấp của nàng.""

Dạ Hối biết rõ, chính mình đối với người hoặc chuyện, bởi vì thiếu sự cố chấp, mới cảm thấy mất đi cũng không sao cả.

Cái này trong mắt người khác, lại là lạnh lùng.

Nhưng có đôi khi không tranh đoạt, cũng không nhất định là đúng, cái gì cũng không trả giá, thậm chí cũng không biểu hiện ra quan tâm, như vậy có lẽ, chờ đợi y là mất đi một lần nữa.

Dạ Hạo Thiên kinh ngạc nhìn y:""Hối nhi đã thông suốt rồi sao?""

Dạ Hối liếc hắn:""Cứ cho là vậy đi!""

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau