Chương 7: Bằng hữu Diệp Nhiên
"Ngươi đang làm gì đó?"
Thấy Dạ Hối đem quần áo mặc lại trên người, Dạ Hạo Thiên nhíu mày.
"Còn có việc?"Dạ Hối cũng nhìn hắn.
"Hoàng nhi lẽ nào đã quên vừa đáp ứng trẫm, sẽ ngoan ngoãn ở lại chỗ này?"
"Thái y đã xem xong rồi."
Ngụ ý, y còn ở lại làm gì nữa?
"Chuyện này ngươi đã đồng ý..." Dạ Hạo Thiên nhìn lướt qua Dung Thanh, người sau ngầm hiểu mang theo đám tiểu thái giám thối lui ra ngoài cửa.
"Hình như cho đến bây giờ hoàng nhi cũng không có gọi trẫm một tiếng "phụ hoàng"?"
"Ta không gọi!"
"Nga? Vì sao?"Dạ Hạo Thiên chống cằm nhìn hắn, trên mặt không thể hiện tức giận.
Dạ Hối mím chặt môi không đáp.
Y rất muốn nói ngươi thiếu tư cách và ta căn bản không phải con của ngươi.
Nhưng, thứ nhất y không cần phải nói, sẽ khiến Dạ Hạo Thiên tức giận, đã sống lâu như vậy, hiện tại cũng không muốn chết. Thứ hai, nói ra cũng không ai tin, người khác sẽ nghĩ y điên rồi hoặc nghĩ y là yêu quái! Huống chi, không nói giải thích thực sự quá phiền phức, mà là trước mặt người này, y ghét hắn, vậy nên cũng không muốn nói nhiều!
Dạ Hối không tiếng động cự tuyệt, Dạ Hạo Thiên nhìn thấy rất rõ ràng.
Tuy rằng đã đoán được sẽ như thế, nhưng... con ngươi nheo lại, ngay cả ngữ điệu cũng cao hơn:" Hoàng nhi dường như rất chắc chắn trẫm sẽ không bắt ngươi ở lại?"
Dĩ nhiên nói uy hiếp!
Nhẫn nhịn, nhưng lại nhịn không được ném lại câu:" Tùy ngươi." rồi cầm hộp thuốc xoay người rời đi.
Dạ Hạo Thiên nhìn thân ảnh nhỏ khập khiễng biến mất, cũng không ngăn cản.
Lấy tay chống quai hàm, tự hỏi:" Không phải rất thú vị sao?"
Dung Thanh cúi đầu bổ nhào một tiếng quỳ xuống đất.
"Vì sao không báo?"
"Dù sao cũng là huyết mạch của bệ hạ, hơn nữa tuổi còn nhỏ, nô tài cho rằng..." Nói còn chưa dứt lời, Dung Thanh liền cảm thấy khóe miệng trào tia máu, liên tục dập đầu:" Tạ ơn bệ hạ."
Dạ Hạo Thiên liếc xéo hắn, sắc mặt không đổi giống như một kích kia không phải do hắn đánh ra.
"Không nên tùy tiện suy đoán tâm tư trẫm, thu hồi lòng dạ đàn bà của ngươi lại. Nếu có lần sau, sợ rằng Dung gia một người cũng không thể sống!"
"Nô tài tuân chỉ."
...
Liên nhi vẫn chờ ở cửa lãnh cung.
Không yên lòng.
Dạ Hạo Thiên truyền Dạ Hối làm gì, nàng lo thương thế Dạ Hối lại nặng thêm, tầng tầng thủ vệ làm cho nàng không vào được, không có biện pháp vào, chỉ có thể ở nơi này chờ.
Rất xa đã nhìn thấy thân ảnh Dạ Hối, nàng thiếu chút nữa kích động khóc lớn.
Đi đến quan sát trên dưới, lại nhìn chằm chằm khuôn mặt Dạ Hối như muốn nói " Điện hạ ngài có khỏe không? Bệ hạ không làm khó ngài chứ?" Những lời này Liên nhi không dám hỏi, chỉ nhìn Dạ Hối, rất sợ nhìn thấy một tia khác thường ở y.
"Ta không sao."
Đến nơi này trông thấy người quen, Dạ Hối cuối cùng cũng thả lỏng, kín đáo đưa hộp thuốc cho Liên nhi, nói: "Ôm ta trở về đi, ta mệt mỏi."
Chống một thân thương tích đi đường lâu như vậy, cũng không muốn kéo dài nữa, dù sao vẫn là thân thể của một tiểu hài tử. Vừa trầm tĩnh lại, Dạ Hối cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, thậm chí ngay cả đứng cũng đứng không nổi nữa.
"Vâng, vâng..." Liên nhi luống cuống tay chân đỡ lấy y, cẩn thận ôm vào lòng.
Nhìn Dạ Hối nằm tựa đầu vào vai mình, vành mắt Liên nhi liền đỏ. Hài tử này nếu không phải quá mệt mỏi, kiên quyết sẽ không làm hành động như vậy.
"Ngài ngủ đi, Liên nhi sẽ chiếu cố ngài."
"Ngô..."Mơ mơ màng màng lên tiếng, Dạ Hối lại nặng nề ngủ.
Cũng không biết điện hạ có muốn ăn không?
Nhẹ nhàng ôm Dạ Hối đặt lên giường, nhìn bữa ăn khuya nàng để dành cho y, do dự một chút, cũng không đánh thức y.
Mở hộp thuốc trong tay ra, cẩn thận bôi lên vết thương cho hài tử đang ngủ say.
...
Dạ Hối ngủ một giấc liền ngủ thẳng đến hừng đông.
Mở mắt ra, thấy Liên nhi chờ ở bên cạnh, còn có một tiểu thái giám.
"Ngũ điện hạ, bệ hạ phân phó nô tài đợi ngài tỉnh liền đưa ngài đi gặp một người."
Gặp người?
Dạ Hối trở mình đứng lên, vội vã rửa mặt chải đầu, Liên nhi bưng một chén cháo và một quả trứng vào.
"Điện hạ ăn một ít hãy đi!"
Suy nghĩ một chút, Dạ Hối vẫn gật đầu.
Từ Lan Tâm viện đi ra, đi theo đường ngày hôm qua đã đi.
Nhìn ra Dạ Hối chần chừ, tiểu thái giám nói:"Người ngài muốn gặp đang ở bên trong nội cung."
Nội cung ngoại cung Dạ Hối không biết, cũng không nhận ra, chỉ có thể đi theo tiểu thái giám thất chuyển bát nhiễu ( đại khái rẽ lòng vòng quanh co), tới cửa một gian tiểu viện u nhã tĩnh lặng mới dừng lại.
Nói u nhã tĩnh lặng kỳ thực cũng không đúng, dù sao trong ngoài cũng có ba tầng thủ vệ, điều này cũng đủ chứng minh người bên trong thân phận đặc biệt.
Trong hoàng cung có người như vậy sao?
Khi Dạ Hối vẫn còn đang quan sát bốn phía, tiểu thái giám đã bảo thị vệ đi thông báo.
Tiểu thái giám lui ra, Dạ Hối theo cung nữ đi vào.
Tiểu viện cũng không phải quá lớn, phong cách cũng rất đơn giản, nhìn sân thôi cũng thấy chủ nhân nơi này là người giản dị.
Cửa vừa mở ra, Dạ Hối thấy đứa bé mình gặp ở ngự hoa viên đang ngồi bên bàn dùng bữa.
"Ăn sáng chưa?"
Thấy y trực tiếp ngồi xuống, hài tử cũng không tức giận, cười với y, ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ.
"Ân."
Dạ Hối đáp lời, chăm chú nhìn hắn.
Rõ ràng cũng chỉ là một tiểu hài tử, nhưng lại cho người ta một cảm giác tín nhiệm, con ngươi ôn hòa kia, dường như có thể nhìn thấu nhân tâm.
" Ngũ hoàng tử tới tìm ta có chuyện gì không?"
Thấy hắn không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm mình, hài tử tựa hồ có chút bất đắc dĩ, hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời của Dạ Hối, cũng không tức giận, cười cười, rồi tiếp tục dùng đồ ăn sáng.
Mình thật thất lễ a!
Cúi đầu, có chút xấu hổ cắn cắn môi, Dạ Hối phát hiện mình vừa rồi nhìn người ta chằm chằm cả nửa ngày, có chút xấu hổ.
Đợi hài tử dùng xong đồ ăn sáng, hạ nhân tới thu thập sạch sẽ bàn lui ra ngoài, Dạ Hối mới mở miệng.
Dùng ngữ khí của người lớn, thận trọng, nghiêm túc.
"Ta là Dạ Hối, không cần gọi ta là ngũ hoàng tử." Đối với thân phận này, y cực kỳ chán ghét.
Hài tử cũng không có hỏi vì sao, thậm chí một tia tò mò trên mặt cũng không có, ung dung đáp lời.
"Được, ta là Diệp Nhiên."
Lại một lần nữa Dạ Hối nghĩ đứa bé này thực sự không tầm thường.
Nếu quả thật người này chỉ là một hài tử 5 tuổi, cho dù tài năng có xuất chúng đi nữa cũng không thể nào ung dung như vậy được, đối phương có phải cũng giống mình hay không?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Dạ Hối cũng không dám hỏi luôn, chậm rãi thăm dò:"Ngươi vì sao giúp ta?"
Diệp Nhiên cười.
Hắn hình như rất thích cười. Lần đầu tiên Dạ Hối nhìn thấy hắn, hắn cũng cười như thế này.
Ôn nhu, đơn thuần, không khoa trương, không giả tạo.
Nụ cười của hắn có chút bất đắc dĩ, nói:"Giúp ngươi sao? Ta lại thấy mình không giúp ngươi, ngược lại là hại ngươi a."
Dạ Hối nghĩ hắn còn chưa nói hết.
Diệp Nhiên lại cười, nhưng lần này mang theo chút bi ai.
"Ngươi ở trong hoàng cung, vốn không bị hoàng thượng chú ý, chỉ biết ở một góc sáng sủa yên lặng lớn dần, tuy nhìn qua sẽ thấy cực khổ, nhưng như thế lại không bị cuốn vào thị phi phức tạp, hiện tại ngươi bị hoàng thượng chú ý, thái độ hắn đối với ngươi sẽ ảnh hưởng đến an nguy tương lai của ngươi, có thể nói là ta một tay đẩy ngươi ra trước tầm mắt mọi người, ngươi nên hận ta mới đúng, sao lại cảm thấy ta đang cứu ngươi?"
Đối phương cư nhiên nghĩ nhiều như vậy? Ánh mắt hắn bi ai là bởi vì hắn cảm thấy hắn đã làm một chuyện sai lầm rồi sao?
Nghĩ tới đây Dạ Hối chắc chắc nói: "Ngươi đã cứu ta! Nếu trong hoàng cung này không đơn giản như ngươi nói, thì ta tuyệt đối cũng không có khả năng bình yên sống đến lúc trưởng thành."
Bởi vì Dung Thanh xuất hiện, y đã bị mọi người chú ý, ngày hôm qua lại cùng mấy hoàng tử đánh một trận, nếu như không có một câu nói của hài tử này, Dạ Hạo Thiên cũng sẽ không nhớ tới y, tương lai một ngày nào đó y sẽ yên lặng biến mất trong hoàng cung, thậm chí không cần chờ nhiều năm sau.
Đây là quy tắc trong cung!
Dạ Hối không giải thích, Diệp Nhiên cũng không hỏi nhiều.
Dạ Hối nhìn hắn.
Y nghĩ y có thể tin tưởng người này, người này cũng sẽ không nghĩ y là người điên!
"Ta không phải là người của thế giới này."
Bị lời y nói làm cho kinh ngạc một trận, Diệp Nhiên có chút giật mình, sợ nhìn thấy biểu tình mình không muốn nhìn, Dạ Hối cúi đầu tiếp tục nói:"Ta sống ở thế kỷ 21, nhưng chỉ là một du hồn, ta không biết sao ta rõ ràng đã chết rồi mà tại sao lại sống lại ở nơi này."
Những lời này, y đã sớm muốn nói, thế nhưng y lại không thể nói cho bất luận kẻ nào nghe. 5 năm, y chưa từng nghĩ về nơi ấy, bây giờ nhắc lại y hầu như đã quên.
"Vì sao nói cho ta biết?"Diệp Nhiên không có kinh ngạc, thậm chí ngay cả dáng cười cũng không ấm áp như trước, hắn chỉ là nhìn Dạ Hối, bình tĩnh hỏi.
"Ta cũng không biết."Dạ Hối cũng nhìn hắn, bật cười, nụ cười đầu tiên trong 5 năm qua:"Trực giác của ta nói cho ta biết, ta có thể tin tưởng ngươi."
Sự thật chứng minh, y không có tin lầm người.
Chỉ là, không nghĩ tới Diệp Nhiên hạ xuống một câu...."Ta cũng như vậy!"
Như dự liệu, rồi lại ngoài dự liệu.
Thấy Dạ Hối đem quần áo mặc lại trên người, Dạ Hạo Thiên nhíu mày.
"Còn có việc?"Dạ Hối cũng nhìn hắn.
"Hoàng nhi lẽ nào đã quên vừa đáp ứng trẫm, sẽ ngoan ngoãn ở lại chỗ này?"
"Thái y đã xem xong rồi."
Ngụ ý, y còn ở lại làm gì nữa?
"Chuyện này ngươi đã đồng ý..." Dạ Hạo Thiên nhìn lướt qua Dung Thanh, người sau ngầm hiểu mang theo đám tiểu thái giám thối lui ra ngoài cửa.
"Hình như cho đến bây giờ hoàng nhi cũng không có gọi trẫm một tiếng "phụ hoàng"?"
"Ta không gọi!"
"Nga? Vì sao?"Dạ Hạo Thiên chống cằm nhìn hắn, trên mặt không thể hiện tức giận.
Dạ Hối mím chặt môi không đáp.
Y rất muốn nói ngươi thiếu tư cách và ta căn bản không phải con của ngươi.
Nhưng, thứ nhất y không cần phải nói, sẽ khiến Dạ Hạo Thiên tức giận, đã sống lâu như vậy, hiện tại cũng không muốn chết. Thứ hai, nói ra cũng không ai tin, người khác sẽ nghĩ y điên rồi hoặc nghĩ y là yêu quái! Huống chi, không nói giải thích thực sự quá phiền phức, mà là trước mặt người này, y ghét hắn, vậy nên cũng không muốn nói nhiều!
Dạ Hối không tiếng động cự tuyệt, Dạ Hạo Thiên nhìn thấy rất rõ ràng.
Tuy rằng đã đoán được sẽ như thế, nhưng... con ngươi nheo lại, ngay cả ngữ điệu cũng cao hơn:" Hoàng nhi dường như rất chắc chắn trẫm sẽ không bắt ngươi ở lại?"
Dĩ nhiên nói uy hiếp!
Nhẫn nhịn, nhưng lại nhịn không được ném lại câu:" Tùy ngươi." rồi cầm hộp thuốc xoay người rời đi.
Dạ Hạo Thiên nhìn thân ảnh nhỏ khập khiễng biến mất, cũng không ngăn cản.
Lấy tay chống quai hàm, tự hỏi:" Không phải rất thú vị sao?"
Dung Thanh cúi đầu bổ nhào một tiếng quỳ xuống đất.
"Vì sao không báo?"
"Dù sao cũng là huyết mạch của bệ hạ, hơn nữa tuổi còn nhỏ, nô tài cho rằng..." Nói còn chưa dứt lời, Dung Thanh liền cảm thấy khóe miệng trào tia máu, liên tục dập đầu:" Tạ ơn bệ hạ."
Dạ Hạo Thiên liếc xéo hắn, sắc mặt không đổi giống như một kích kia không phải do hắn đánh ra.
"Không nên tùy tiện suy đoán tâm tư trẫm, thu hồi lòng dạ đàn bà của ngươi lại. Nếu có lần sau, sợ rằng Dung gia một người cũng không thể sống!"
"Nô tài tuân chỉ."
...
Liên nhi vẫn chờ ở cửa lãnh cung.
Không yên lòng.
Dạ Hạo Thiên truyền Dạ Hối làm gì, nàng lo thương thế Dạ Hối lại nặng thêm, tầng tầng thủ vệ làm cho nàng không vào được, không có biện pháp vào, chỉ có thể ở nơi này chờ.
Rất xa đã nhìn thấy thân ảnh Dạ Hối, nàng thiếu chút nữa kích động khóc lớn.
Đi đến quan sát trên dưới, lại nhìn chằm chằm khuôn mặt Dạ Hối như muốn nói " Điện hạ ngài có khỏe không? Bệ hạ không làm khó ngài chứ?" Những lời này Liên nhi không dám hỏi, chỉ nhìn Dạ Hối, rất sợ nhìn thấy một tia khác thường ở y.
"Ta không sao."
Đến nơi này trông thấy người quen, Dạ Hối cuối cùng cũng thả lỏng, kín đáo đưa hộp thuốc cho Liên nhi, nói: "Ôm ta trở về đi, ta mệt mỏi."
Chống một thân thương tích đi đường lâu như vậy, cũng không muốn kéo dài nữa, dù sao vẫn là thân thể của một tiểu hài tử. Vừa trầm tĩnh lại, Dạ Hối cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, thậm chí ngay cả đứng cũng đứng không nổi nữa.
"Vâng, vâng..." Liên nhi luống cuống tay chân đỡ lấy y, cẩn thận ôm vào lòng.
Nhìn Dạ Hối nằm tựa đầu vào vai mình, vành mắt Liên nhi liền đỏ. Hài tử này nếu không phải quá mệt mỏi, kiên quyết sẽ không làm hành động như vậy.
"Ngài ngủ đi, Liên nhi sẽ chiếu cố ngài."
"Ngô..."Mơ mơ màng màng lên tiếng, Dạ Hối lại nặng nề ngủ.
Cũng không biết điện hạ có muốn ăn không?
Nhẹ nhàng ôm Dạ Hối đặt lên giường, nhìn bữa ăn khuya nàng để dành cho y, do dự một chút, cũng không đánh thức y.
Mở hộp thuốc trong tay ra, cẩn thận bôi lên vết thương cho hài tử đang ngủ say.
...
Dạ Hối ngủ một giấc liền ngủ thẳng đến hừng đông.
Mở mắt ra, thấy Liên nhi chờ ở bên cạnh, còn có một tiểu thái giám.
"Ngũ điện hạ, bệ hạ phân phó nô tài đợi ngài tỉnh liền đưa ngài đi gặp một người."
Gặp người?
Dạ Hối trở mình đứng lên, vội vã rửa mặt chải đầu, Liên nhi bưng một chén cháo và một quả trứng vào.
"Điện hạ ăn một ít hãy đi!"
Suy nghĩ một chút, Dạ Hối vẫn gật đầu.
Từ Lan Tâm viện đi ra, đi theo đường ngày hôm qua đã đi.
Nhìn ra Dạ Hối chần chừ, tiểu thái giám nói:"Người ngài muốn gặp đang ở bên trong nội cung."
Nội cung ngoại cung Dạ Hối không biết, cũng không nhận ra, chỉ có thể đi theo tiểu thái giám thất chuyển bát nhiễu ( đại khái rẽ lòng vòng quanh co), tới cửa một gian tiểu viện u nhã tĩnh lặng mới dừng lại.
Nói u nhã tĩnh lặng kỳ thực cũng không đúng, dù sao trong ngoài cũng có ba tầng thủ vệ, điều này cũng đủ chứng minh người bên trong thân phận đặc biệt.
Trong hoàng cung có người như vậy sao?
Khi Dạ Hối vẫn còn đang quan sát bốn phía, tiểu thái giám đã bảo thị vệ đi thông báo.
Tiểu thái giám lui ra, Dạ Hối theo cung nữ đi vào.
Tiểu viện cũng không phải quá lớn, phong cách cũng rất đơn giản, nhìn sân thôi cũng thấy chủ nhân nơi này là người giản dị.
Cửa vừa mở ra, Dạ Hối thấy đứa bé mình gặp ở ngự hoa viên đang ngồi bên bàn dùng bữa.
"Ăn sáng chưa?"
Thấy y trực tiếp ngồi xuống, hài tử cũng không tức giận, cười với y, ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ.
"Ân."
Dạ Hối đáp lời, chăm chú nhìn hắn.
Rõ ràng cũng chỉ là một tiểu hài tử, nhưng lại cho người ta một cảm giác tín nhiệm, con ngươi ôn hòa kia, dường như có thể nhìn thấu nhân tâm.
" Ngũ hoàng tử tới tìm ta có chuyện gì không?"
Thấy hắn không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm mình, hài tử tựa hồ có chút bất đắc dĩ, hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời của Dạ Hối, cũng không tức giận, cười cười, rồi tiếp tục dùng đồ ăn sáng.
Mình thật thất lễ a!
Cúi đầu, có chút xấu hổ cắn cắn môi, Dạ Hối phát hiện mình vừa rồi nhìn người ta chằm chằm cả nửa ngày, có chút xấu hổ.
Đợi hài tử dùng xong đồ ăn sáng, hạ nhân tới thu thập sạch sẽ bàn lui ra ngoài, Dạ Hối mới mở miệng.
Dùng ngữ khí của người lớn, thận trọng, nghiêm túc.
"Ta là Dạ Hối, không cần gọi ta là ngũ hoàng tử." Đối với thân phận này, y cực kỳ chán ghét.
Hài tử cũng không có hỏi vì sao, thậm chí một tia tò mò trên mặt cũng không có, ung dung đáp lời.
"Được, ta là Diệp Nhiên."
Lại một lần nữa Dạ Hối nghĩ đứa bé này thực sự không tầm thường.
Nếu quả thật người này chỉ là một hài tử 5 tuổi, cho dù tài năng có xuất chúng đi nữa cũng không thể nào ung dung như vậy được, đối phương có phải cũng giống mình hay không?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Dạ Hối cũng không dám hỏi luôn, chậm rãi thăm dò:"Ngươi vì sao giúp ta?"
Diệp Nhiên cười.
Hắn hình như rất thích cười. Lần đầu tiên Dạ Hối nhìn thấy hắn, hắn cũng cười như thế này.
Ôn nhu, đơn thuần, không khoa trương, không giả tạo.
Nụ cười của hắn có chút bất đắc dĩ, nói:"Giúp ngươi sao? Ta lại thấy mình không giúp ngươi, ngược lại là hại ngươi a."
Dạ Hối nghĩ hắn còn chưa nói hết.
Diệp Nhiên lại cười, nhưng lần này mang theo chút bi ai.
"Ngươi ở trong hoàng cung, vốn không bị hoàng thượng chú ý, chỉ biết ở một góc sáng sủa yên lặng lớn dần, tuy nhìn qua sẽ thấy cực khổ, nhưng như thế lại không bị cuốn vào thị phi phức tạp, hiện tại ngươi bị hoàng thượng chú ý, thái độ hắn đối với ngươi sẽ ảnh hưởng đến an nguy tương lai của ngươi, có thể nói là ta một tay đẩy ngươi ra trước tầm mắt mọi người, ngươi nên hận ta mới đúng, sao lại cảm thấy ta đang cứu ngươi?"
Đối phương cư nhiên nghĩ nhiều như vậy? Ánh mắt hắn bi ai là bởi vì hắn cảm thấy hắn đã làm một chuyện sai lầm rồi sao?
Nghĩ tới đây Dạ Hối chắc chắc nói: "Ngươi đã cứu ta! Nếu trong hoàng cung này không đơn giản như ngươi nói, thì ta tuyệt đối cũng không có khả năng bình yên sống đến lúc trưởng thành."
Bởi vì Dung Thanh xuất hiện, y đã bị mọi người chú ý, ngày hôm qua lại cùng mấy hoàng tử đánh một trận, nếu như không có một câu nói của hài tử này, Dạ Hạo Thiên cũng sẽ không nhớ tới y, tương lai một ngày nào đó y sẽ yên lặng biến mất trong hoàng cung, thậm chí không cần chờ nhiều năm sau.
Đây là quy tắc trong cung!
Dạ Hối không giải thích, Diệp Nhiên cũng không hỏi nhiều.
Dạ Hối nhìn hắn.
Y nghĩ y có thể tin tưởng người này, người này cũng sẽ không nghĩ y là người điên!
"Ta không phải là người của thế giới này."
Bị lời y nói làm cho kinh ngạc một trận, Diệp Nhiên có chút giật mình, sợ nhìn thấy biểu tình mình không muốn nhìn, Dạ Hối cúi đầu tiếp tục nói:"Ta sống ở thế kỷ 21, nhưng chỉ là một du hồn, ta không biết sao ta rõ ràng đã chết rồi mà tại sao lại sống lại ở nơi này."
Những lời này, y đã sớm muốn nói, thế nhưng y lại không thể nói cho bất luận kẻ nào nghe. 5 năm, y chưa từng nghĩ về nơi ấy, bây giờ nhắc lại y hầu như đã quên.
"Vì sao nói cho ta biết?"Diệp Nhiên không có kinh ngạc, thậm chí ngay cả dáng cười cũng không ấm áp như trước, hắn chỉ là nhìn Dạ Hối, bình tĩnh hỏi.
"Ta cũng không biết."Dạ Hối cũng nhìn hắn, bật cười, nụ cười đầu tiên trong 5 năm qua:"Trực giác của ta nói cho ta biết, ta có thể tin tưởng ngươi."
Sự thật chứng minh, y không có tin lầm người.
Chỉ là, không nghĩ tới Diệp Nhiên hạ xuống một câu...."Ta cũng như vậy!"
Như dự liệu, rồi lại ngoài dự liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất