Chương 3
Edit & Beta: SwaniSwania (Chỉ đăng tại Watt...pad & Word...press).
Chương 3.
Hai người ngồi đối diện trên bàn cơm mà không nói gì, Tùng Khanh ăn cơm rất nhanh, gần như là ăn ngấu nghiến, lúc còn ở nhà nếu cậu không ăn nhanh như vậy thì liền sẽ không ăn cơm được vì cha mẹ dọn rất nhanh.
Nguyệt Bạch ăn no rồi mà không chịu ngồi yên, chạy tới chạy lui ở trong viện, cắn cắn dây đằng, cào cào đất đá, động động móng vuốt, thế mà những hành động này của nó lại có tác dụng điều hoà bầu không khí, làm hai người cũng bớt thấy xấu hổ.
Tạ Thầm Hoài nhìn thấy người đối diện vội vàng ăn, hắn muốn khuyên cậu từ từ ăn, rồi lại nghĩ đến phản ứng vừa rồi của cậu, cảm thấy vẫn là từ từ tiến tới từ từ thân cận thì mới tốt hơn, không hề có một chút ý niệm muốn đuổi Tùng Khanh.
Thời gian cũng không còn sớm, đến lúc trời tối phải đi ngủ Tạ Thầm Hoài càng thêm khó xử.
Dưới sự ép buộc của Tạ Thầm Hoài Tùng Khanh cũng tắm rửa xong, cậu vốn là muốn kêu Tạ Thầm Hoài đi tắm trước, lại bị Tạ Thầm Hoài nói cái gì mà trên người cậu sạch sẽ nên cứ tắm trước, bản thân hắn làm việc tay chân sống tương đối dơ nên phải tắm sau, dùng mọi từ ngữ để lừa cậu nhóc tắm trước.
Chờ Tùng Khanh mơ mơ màng màng phản ứng lại, Tạ Thầm Hoài lúc này đang ở trần, lộ ra vòng eo tinh tráng đi ra ngoài.
Tạ Thầm Hoài để Tùng Khanh tắm nước ấm ở trong viện, hắn vốn nghĩ cứ tắm nước lạnh cho rồi. Nhưng sau đó lại cảm thấy nên nấu một chút nước ấm, hắn sợ thân thể gầy yếu của cậu chịu không nổi.
Quan trọng nhất chính là, Tạ Thầm Hoài vừa mới nhìn thấy Tùng Khanh tắm rửa xong thân hình cậu trơn bóng lấp lánh ánh nước, rất giống một tiểu tinh linh, làm cho tâm hắn có hơi ngứa.
Tùng Khanh mặc một bộ quần áo không hợp thân, cậu vừa nhìn thấy Tạ Thầm Hoài thì liền chạy bay đi mất, cậu có chút bối rối mà cuối đầu, tỏ vẻ chính mình rất khiếp sợ.
Chờ Tạ Thầm Hoài tắm xong, chuẩn bị tốt tâm lý rồi mới trở về, Tùng Khanh đã tự giác rút vào một góc ngủ rồi, kỳ thật cũng không thể trách Tùng Khanh, Tạ Thầm Hoài tắm cũng hơi lâu, ước chừng là tắm gần hai canh giờ, bây giờ hắn mới trở về. (Ổng tắm 4 tiếng?_?)
Tạ Thầm Hoài lên giường, trong ổ chăn là một mảng ấm áp dễ chịu, hắn nhìn cậu nhóc nằm co rút ở một góc, hắn cũng không nhúc nhích mà nằm xuống kê đầu lên cánh tay mình, trong lòng cũng thấy băn khoăn, từ sau khi cha mẹ mất, hắn liền sống một mình cùng với Nguyệt Bạch, bây giờ nhiều thêm một người, trong lòng Tạ Thầm Hoài liền thấy có chút khác thường, nhưng hắn vẫn nuốt xuống chút cảm xúc dị thường này, trong lòng suy nghĩ xem khi nào thả cậu đi.
Lúc Tùng Khanh tỉnh giấc phần giường sát bên đã lạnh, Tạ Thầm Hoài đã đi thật lâu rồi, Tùng Khanh lại không biết như vậy, cậu vừa mới tỉnh dậy từ ác mộng mà lại không thấy Tạ Thầm Hoài đâu liền sợ hãi hơn.
Nguyệt Bạch ở ngoài cào cửa khiến Tùng Khanh chú ý, cậu ngồi dậy định xuống giường thì tay sờ đến một bộ quần áo, đó là do sáng nay Tạ Thầm Hoài qua nhà Thím Dư mượn quần áo của Tạ Miên Du, thân hình của Tạ Miên Du cũng không khác Tùng Khanh lắm, Tạ Thầm Hoài đành phải mượn tạm để Tùng Khanh mặc trước, chờ đến khi hắn lên chợ huyện thì dẫn cậu đi theo mua nguyên liệu để may mấy bộ quần áo mới.
Tùng Khanh mặc xong quần áo thì đi ra ngoài, cậu mới vừa đẩy cửa ra đã bị Nguyệt Bạch kéo đi phòng bếp, Tùng Khanh không rõ nguyên do nhưng đợi tới khi nhìn thấy đồ ăn và cơm ở trên bàn thì mới biết là Tạ Thầm Hoài để lại cho cậu trước khi đi ra ngoài.
Tùng Khanh ngồi xổm xuống sờ đầu Nguyệt Bạch, cậu thấp giọng nói "Chó ngoan."
Dường như Nguyệt Bạch nghe hiểu lời Tùng Khanh nói, cũng nâng cái đầu xù của mình lên cho Tùng Khanh sờ.
Chờ Tùng Khanh cơm nước xong, còn chưa có làm cái gì, thì có người tới nhà.
Thím Dư không thể kiềm chế nôn nóng trong lòng được, vốn dĩ khi sáng nay Tạ Thầm Hoài tới mượn quần áo của con mình thì bà liền nghi hoặc hỏi một chút, ai ngờ là Tạ Thầm Hoài liền đáp lại như này, nói là mượn cho người trong nhà mặc, cha mẹ Tạ Thầm Hoài Đều mất rồi, mượn cho người trong nhà mặc còn không phải là mượn cho tức phụ vừa mới mua đấy sao? Cho tức phụ của mình mặc trang phục nam, Thím Dư liền hoài nghi rằng có phải là Tạ Thầm Hoài vui quá đến choáng váng đầu óc rồi không.
Ai ngờ nghe được một câu của Tạ Thầm Hoài "Thím làm sao biết tức phụ của con có phải là nữ hay không?" Bà bị câu này của hắn làm cho kinh ngạc triệt để, Thím Dư liền muốn đi tới nhà Tạ Thầm Hoài, lại bị hắn ngăn cản.
"Thím, cậu ấy còn đang ngủ mà, Thím cũng đừng đi làm phiền cậu ấy." Tạ Thầm Hoài cũng có chút ngượng ngùng, hắn ở dưới tình thế cấp bách đã kêu cậu nhóc là tức phụ, nhưng hiện giờ hắn vẫn chưa biết tên cậu, đành phải gọi như thế.
"'Cậu ấy'?! Thầm Hoài, con đừng có nói với Thím là tới giờ con vẫn chưa biết tên của cậu nhóc đó nha!" Thím Dư hận mài sắt không thành thép, muốn vọt tới nhà Tạ Thầm Hoài để hỏi rõ ràng.
"Ai! Thím à, người đừng nóng vội, con......, kỳ thật là con tính để cậu ấy ở lại đây hai ngày thì thả cậu ấy đi!"
Tạ Thầm Hoài thấy ngăn không được, liền đem ý nghĩ của chính mình nói thẳng ra.
"Con mua được tức phụ, vậy mà muốn thả người ta đi? Thầm Hoài à, con nói cho Thím biết, rốt cuộc là con nghĩ cái gì vậy? Không hài lòng hay do có lý do khác?" Thím Dư không hề so đo chuyện Tùng Khanh là nam, càng chú ý việc Tạ Thầm Hoài không muốn giữ tức phụ lại hơn.
Tạ Thầm Hoài nói, hắn mua cậu nhóc là vì thấy cậu đáng thương, không muốn cậu ở trong tay kẻ buôn người, hiện tại cậu nhóc cũng ổn rồi, là lúc thả người đi.
"Thím, người chờ một chút nữa rồi hẳn đi nhà tới nhà con, tìm cậu ấy nói chuyện, hỏi cậu ấy xem sao. Xem cậu ấy muốn như thế nào?" Lúc mắt của Thím Dư nhìn thấy Tùng Khanh thì bà liền nhớ tới những lời Tạ Thầm Hoài đã nói với mình, trong nháy mắt cảm thấy khó xử.
*
Lời của tác giả:
Tùng Khanh: Tạ Thầm Hoài, ngươi không có lương tâm (*≧m≦*)
*
Tùng Khanh đứng ở xa xa nhìn Thím Dư đang đứng trong sân, Nguyệt Bạch chạy đến bên cạnh Thím Dư, muốn bà tiến vào.
"Khụ ——, chuyện là..., cậu tên là gì vậy?" Cho dù Thím Dư là người miệng mồm nhanh nhảu, nhưng nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Tùng Khanh, cũng có chút nghẹn lời.
Thật ra, ngay ánh mắt đầu tiên bà nhìn thấy Tùng Khanh thì liền thích cậu, Tạ Thầm Hoài là người ổn trọng nội liễm, không cần bà nhọc lòng cái gì; thằng nhóc Tạ Du Miên nhà bà là một đứa đầu gỗ cứng nhắc, vẫn là dáng vẻ dịu ngoan tính tình mềm mại của Tùng Khanh hợp với Tạ Thầm Hoài hơn.
"Tùng Khanh, con tên Tùng Khanh." Tùng Khanh ngồi đối diện Thím Dư có chút đứng ngồi không yên, ánh mắt cậu nhìn khắp nơi, trong lòng thầm nghĩ người nam nhân kia sao lâu thế rồi mà chưa trở lại.
"Khanh Khanh à, Thím nói với con......" Thím Dư nhọc lòng đối xử với Tùng Khanh, đến cái tên mà bà đã thích mà đến không được rồi nói chi người "Thầm Hoài nó đi xuống ruộng rồi, phải đến tối mới trở về được."
Thím Dư nắm lấy tay Tùng Khanh, bà nhìn bộ dáng cậu cứ nhìn ngó khắp nơi thì biết cậu đang tìm Tạ Thầm Hoài.
"Dạ......"
Tùng Khanh cúi đầu không nói gì, Thím Dư nhanh trí kiếm một lý do thoái thác, bà đem những lời của Tạ Thầm Hoài uyển chuyển nói cho Tùng Khanh một chút, bà đã nhìn ra, ngoài miệng thì Tạ Thầm Hoài nói như vậy, chứ trong lòng hẳn là nghĩ một nẻo, nếu hắn không quan tâm chuyện của Tùng Khanh thì sẽ vào lúc sáng sớm chạy đi mượn quần áo giúp cậu nhóc sao, xem ra Tạ Thầm Hoài chỉ sợ Tùng Khanh không muốn ở lại nơi này thôi.
Thím Dư là một người khôn khéo, bà đã trải qua rất nhiều chuyện so với đám tiểu bối này, nhìn người cũng chuẩn, bà nhìn ra là Tùng Khanh vô cùng ỷ lại Tạ Thầm Hoài, chẳng sợ là hai bên có không thích nhau đi nữa, những ngày sau này có thể bồi dưỡng thêm.
Tùng Khanh nghe Thím Dư nói, cậu tự đưa ra kết luận ở trong lòng—— Tạ Thầm Hoài không cần cậu.
Tùng Khanh cúi đầu, trong mắt chứa đầy bi thương, Thím Dư nhìn Tùng Khanh như vậy, vội an ủi cậu "Khanh Khanh à, Thầm Hoài...nó cũng không muốn đuổi con đi đâu......"
Tùng Khanh nghe được lời này, vội ngẩng đầu nhìn Thím Dư "Thật vậy sao?......Thím ơi..."
"Ai u, tiểu tổ tông của ta......"
Hai chữ "Thím ơi" vô cùng mềm mại này làm tâm Thím Dư mềm thành bãi nước rồi.
Thế giới này rộng lớn bao la, bên dưới đón nhận ánh sáng chiếu xuống từ mặt trời, chiếu đến sau lưng người sinh đau, từ trên cao nhìn xuống, tất cả con người đều bé nhỏ như hạt mè.
Đoạn thơ kia nói về mặt đất cùng ánh mặt trời, đứng từ dưới nhìn lên trời cũng khác nhau nhiều. (Đoạn thơ này t không rõ lắm, edit hơi củ chuối T T)
Tạ Thầm Hoài cúi mặt khom lưng xuống đất làm việc, hắn lại thất thần mà nghĩ không biết là Thím Dư đã nói chuyện với cậu nhóc chưa? Có phải là cậu đã rời đi rồi không?
"Thầm Hoài? Thầm Hoài!"
Vương Nhĩ làm việc ở bên cạnh nhìn thấy Tạ Thầm Hoài cúi đầu mà không làm gì, không biết là hắn đang suy nghĩ cái gì, bình thường vào giờ này Tạ Thầm Hoài đã làm xong tám chín phần việc rồi, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì?
"Vương ca......" Tạ Thầm Hoài ngẩng đầu quay lại nói với Vương Nhĩ, ánh mặt trời càng lúc càng gắt, trên mặt hai người đều là mồ hôi, cả hai kéo nhau tới dưới gốc cây nghỉ ngơi.
"Thầm Hoài này, ngươi hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Cứ thất thần." Vương Nhĩ phe phẩy quạt hương bồ hai cái rồi lại nghĩ tới cái gì liền quay đầu hỏi "Nghe nói ngươi mới mua tức phụ về, chuyện là như thế nào?"
Ngày đó vừa vặn là Vươn Nhĩ lên chợ huyện nên không biết chuyện gì xảy ra, nương tử nhà hắn cũng không không rõ chuyện này lắm.
"Không có gì, thì là......" Tạ Thầm Hoài rủ mắt xuống, tay bức đám cỏ dại dưới chân, không biết phải nói như thế nào, hắn cũng không biết cậu nhóc có còn ở đây không.
Vương Nhĩ nhìn bộ dáng Tạ Thầm Hoài có vẻ không muốn nói, cũng không làm khó hắn, chỉ duỗi tay vỗ vỗ vai hắn, thở dài, không nói thêm gì.
"Cha!" Vương Nhĩ ngẩng đầu nhìn xung quanh, trên mặt tràn đầy vui sướng, hắn quay đầu lại nói với Tạ Thầm Hoài "Thằng nhóc nhà ta tới rồi, đi trước đây."
Tạ Thầm Hoài nhìn Vương Nhĩ một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc, trong mắt ngăn không được mà nổi lên mất mát, hắn trước kia cũng từng như vậy.
Tới buổi trưa, người thân của mọi người đều tới đưa cơm đưa nước, ven đoạn đường toàn là người ngồi, Tùng Khanh cầm giỏ tre đi về phía bên này.
Tùng Khanh đi đường rất chậm, cậu đi đi dừng dừng cố gắng phân biệt bóng dáng của Tạ Thầm Hoài, mấy nam nhân ngồi ven đường ăn cơm không biết cậu là ai, quay lại nhìn cậu, trong miệng còn trêu đùa rằng tiểu nương tử nhà ai đây, Tùng Khanh cũng không để ý, cậu đi một hồi lâu, đôi chân nhỏ mang giày không hợp chân nên bị ma sát đến nổi mụn nước, giày cỏ thô đâm vào chân làm cậu đau.
Phía trước rộn ràng nhốn nháo, có nam có nữ, Tùng Khanh nhìn đám người rậm rạp, thật sự là tìm không thấy Tạ Thầm Hoài, cậu nhớ tới lời Thím Dư vừa dạy mình, Tùng Khanh há mồm kêu một tiếng "Tướng công!"
Thanh âm vừa phát ra, vô số người quay đầu lại nhìn cậu, đương nhiên là Tùng Khanh không để ý mà vẫn tiếp tục kêu "Tướng công! Tướng công......"
Các nữ nhân e lệ mà che mặt nhìn Tùng Khanh, cũng có vài nam nhân muốn nhìn kỹ để phân biệt cậu là ai, tức phụ của Vương Nhĩ nhìn Tùng Khanh thì liền nhận ra, nàng quay đầu nói với trượng phu "Đây là tiểu nương tử nhà Thầm Hoài đó."
Cách đó không xa Tạ Thầm Hoài đang nghỉ ngơi, trong cơn mơ màng hắn nghe được giọng nói của cậu nhóc, hắn liền đứng lên tìm kiếm thân ảnh của cậu.
Vương Nhĩ thấy Tùng Khanh lẻ loi một mình thì liền đi tìm Tạ Thầm Hoài tới đây, nhưng hắn còn chưa đi được mấy bước đã thấy Tạ Thầm Hoài đang vội vội vàng vàng tìm tới bên này "Thầm Hoài à, tiểu nương tử nhà ngươi tới này, đang ở phía trước tìm ngươi đấy."
Tạ Thầm Hoài nghe xong lời Vương Nhĩ nói, nện bước chân nhanh hơn, đẩy ra đám người tìm thấy Tùng Khanh đứng lẻ loi, Tạ Thầm Hoài dùng một tay bế Tùng Khanh lên, một cái tay khác lấy đi cái rổ trong tay Tùng Khanh, trên mặt hắn tràn đầy vui sướng, đôi tay của Tùng Khanh được giải phóng, tiện thể ôm cổ Tạ Thầm Hoài, cậu ngoài miệng mềm mềm mại mại kêu tướng công, Tạ Thầm Hoài thấp giọng đáp lại, một phen động tác của hai người làm cho đám người đang vây xem mặt đỏ tai nóng một trận. (Ủa, ăn cơm trưa đủ no rồi sao còn thồn thêm cơm chó:)))))
Có nữ nhân âm thầm trách cứ nam nhân nhà mình, khiến không ít người ăn chanh (ghen tị).
Lời của tác giả:
Tạ Thầm Hoài: Lại là một ngày không biết tên của tức phụ nhà mình (╥ω╥')
Tạ Thầm Hoài cao hứng quay đầu, mang Tùng Khanh đi tới chỗ hắn nghỉ trưa.
Chờ bình tĩnh lại, Tạ Thầm Hoài mới tinh tế hỏi Tùng Khanh làm sao biết đường đến đây, bên ngoài trời nắng gắt như vậy, phải cẩn thận một chút đừng để bị cháy nắng.
"Tướng công......" Tùng Khanh cúi đầu không trả lời mấy câu hỏi của Tạ Thầm Hoài, cậu chỉ thấp giọng kêu hắn.
"...... Ở đây!"
Tạ Thầm Hoài cầm rổ bánh nướng lớn, bên trong còn có chút đồ ăn kèm, hắn liền đưa cho Tùng Khanh ăn trước. Tùng Khanh không nhận lấy, chỉ nhìn chằm chằm hắn, Tạ Thầm Hoài biết cậu đang nghĩ gì, hắn đành phải gãi gãi đầu trả lời Tùng Khanh "Ta không phải là muốn đuổi ngươi đi......, là......"
Ở trong mắt Tùng Khanh, Tạ Thầm Hoài cứ ấp úng nói mãi không nên lời như vậy, cậu liền cho rằng hắn vẫn muốn đuổi cậu đi.
"Chờ......, chờ về nhà ta lại nói rõ ràng với ngươi, có được không?"
Tạ Thầm Hoài không còn cách nào khác, hiện tại cũng không phải là thời điểm thích hợp để nói loại chuyện này, hắn bẻ bánh ngô thành từng miếng từng miếng rồi đặt ở trong mâm muốn đút cho Tùng Khanh ăn, Tùng Khanh cũng há mồm nhận lấy, chờ khi hắn đút cậu miếng thứ hai thì cậu lại không ăn nữa, cậu nhai miếng bánh thơm giòn ở trong miệng, ý bảo Tạ Thầm Hoài ăn đi.
Tạ Thầm Hoài cũng không khách khí, hai người cứ lôi lôi kéo kéo vậy mà ăn xong bữa trưa.
Ánh mặt trời vẫn gắt như cũ, Tạ Thầm Hoài không cho Tùng Khanh trở về, mà Tùng Khanh cũng không muốn trở về, cậu còn muốn xuống ruộng làm việc cùng với Tạ Thầm Hoài, hắn khuyên can mãi cậu mới chịu nghe, Tùng Khanh đành phải ngồi ở dưới bóng râm chờ Tạ Thầm Hoài.
Vương Nhĩ nhìn Tạ Thầm Hoài làm việc với hiệu suất cực kì cao khác hẳn với vừa nãy, lại liếc mắt nhìn về phía tiểu nương tử của Tạ Thầm Hoài đang ngốc ở chỗ kia, cười mà không nói gì.
Tùng Khanh ngồi ở dưới tàng cây, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tạ Thầm Hoài, bảo đảm có thể nhìn thấy thân ảnh hắn, Tùng Khanh mới yên tâm lại.
Trời chiều ngả bóng về Tây mọi người đều lục tục rời đi, Tạ Thầm Hoài cũng cõng Tùng Khanh trở về nhà.
Trên tay Tạ Thầm Hoài là đôi giày Tùng Khanh mang không hợp chân kia, Tùng Khanh ở trên lưng hắn nhìn khắp nơi, dường như rất là tò mò, đôi chân bị thương kia lắc qua lắc lại, rất là linh động.
Gió đêm thổi qua, ven đường còn ngẫu nhiên nghe được tiếng ếch kêu cùng tiếng con nít vọc nước đùa giỡn, vô cùng yên bình.
Về đến nhà, Tạ Thầm Hoài cõng người vào tới tận giường, đặt cậu lên giường xong hắn liền đi thắp nến để xem cái chân bị thương, chân của Tùng Khanh rất trắng, gót chân bị đế giày thô ráp cọ cho đỏ một mảng còn nổi mụn nước to, hắn nhẹ nhàng nắm lấy chân cậu rồi ngước mắt lên nhìn, cũng không thấy Tùng Khanh kêu đau, hắn liền buột miệng hỏi thốt ra "Có đau không?"
P/s: Mấy chế còn sống khum, chứ t đã chết chìm trong sự dịu dàng và sủng nịch của anh công ròi TT.TT
Chương 3.
Hai người ngồi đối diện trên bàn cơm mà không nói gì, Tùng Khanh ăn cơm rất nhanh, gần như là ăn ngấu nghiến, lúc còn ở nhà nếu cậu không ăn nhanh như vậy thì liền sẽ không ăn cơm được vì cha mẹ dọn rất nhanh.
Nguyệt Bạch ăn no rồi mà không chịu ngồi yên, chạy tới chạy lui ở trong viện, cắn cắn dây đằng, cào cào đất đá, động động móng vuốt, thế mà những hành động này của nó lại có tác dụng điều hoà bầu không khí, làm hai người cũng bớt thấy xấu hổ.
Tạ Thầm Hoài nhìn thấy người đối diện vội vàng ăn, hắn muốn khuyên cậu từ từ ăn, rồi lại nghĩ đến phản ứng vừa rồi của cậu, cảm thấy vẫn là từ từ tiến tới từ từ thân cận thì mới tốt hơn, không hề có một chút ý niệm muốn đuổi Tùng Khanh.
Thời gian cũng không còn sớm, đến lúc trời tối phải đi ngủ Tạ Thầm Hoài càng thêm khó xử.
Dưới sự ép buộc của Tạ Thầm Hoài Tùng Khanh cũng tắm rửa xong, cậu vốn là muốn kêu Tạ Thầm Hoài đi tắm trước, lại bị Tạ Thầm Hoài nói cái gì mà trên người cậu sạch sẽ nên cứ tắm trước, bản thân hắn làm việc tay chân sống tương đối dơ nên phải tắm sau, dùng mọi từ ngữ để lừa cậu nhóc tắm trước.
Chờ Tùng Khanh mơ mơ màng màng phản ứng lại, Tạ Thầm Hoài lúc này đang ở trần, lộ ra vòng eo tinh tráng đi ra ngoài.
Tạ Thầm Hoài để Tùng Khanh tắm nước ấm ở trong viện, hắn vốn nghĩ cứ tắm nước lạnh cho rồi. Nhưng sau đó lại cảm thấy nên nấu một chút nước ấm, hắn sợ thân thể gầy yếu của cậu chịu không nổi.
Quan trọng nhất chính là, Tạ Thầm Hoài vừa mới nhìn thấy Tùng Khanh tắm rửa xong thân hình cậu trơn bóng lấp lánh ánh nước, rất giống một tiểu tinh linh, làm cho tâm hắn có hơi ngứa.
Tùng Khanh mặc một bộ quần áo không hợp thân, cậu vừa nhìn thấy Tạ Thầm Hoài thì liền chạy bay đi mất, cậu có chút bối rối mà cuối đầu, tỏ vẻ chính mình rất khiếp sợ.
Chờ Tạ Thầm Hoài tắm xong, chuẩn bị tốt tâm lý rồi mới trở về, Tùng Khanh đã tự giác rút vào một góc ngủ rồi, kỳ thật cũng không thể trách Tùng Khanh, Tạ Thầm Hoài tắm cũng hơi lâu, ước chừng là tắm gần hai canh giờ, bây giờ hắn mới trở về. (Ổng tắm 4 tiếng?_?)
Tạ Thầm Hoài lên giường, trong ổ chăn là một mảng ấm áp dễ chịu, hắn nhìn cậu nhóc nằm co rút ở một góc, hắn cũng không nhúc nhích mà nằm xuống kê đầu lên cánh tay mình, trong lòng cũng thấy băn khoăn, từ sau khi cha mẹ mất, hắn liền sống một mình cùng với Nguyệt Bạch, bây giờ nhiều thêm một người, trong lòng Tạ Thầm Hoài liền thấy có chút khác thường, nhưng hắn vẫn nuốt xuống chút cảm xúc dị thường này, trong lòng suy nghĩ xem khi nào thả cậu đi.
Lúc Tùng Khanh tỉnh giấc phần giường sát bên đã lạnh, Tạ Thầm Hoài đã đi thật lâu rồi, Tùng Khanh lại không biết như vậy, cậu vừa mới tỉnh dậy từ ác mộng mà lại không thấy Tạ Thầm Hoài đâu liền sợ hãi hơn.
Nguyệt Bạch ở ngoài cào cửa khiến Tùng Khanh chú ý, cậu ngồi dậy định xuống giường thì tay sờ đến một bộ quần áo, đó là do sáng nay Tạ Thầm Hoài qua nhà Thím Dư mượn quần áo của Tạ Miên Du, thân hình của Tạ Miên Du cũng không khác Tùng Khanh lắm, Tạ Thầm Hoài đành phải mượn tạm để Tùng Khanh mặc trước, chờ đến khi hắn lên chợ huyện thì dẫn cậu đi theo mua nguyên liệu để may mấy bộ quần áo mới.
Tùng Khanh mặc xong quần áo thì đi ra ngoài, cậu mới vừa đẩy cửa ra đã bị Nguyệt Bạch kéo đi phòng bếp, Tùng Khanh không rõ nguyên do nhưng đợi tới khi nhìn thấy đồ ăn và cơm ở trên bàn thì mới biết là Tạ Thầm Hoài để lại cho cậu trước khi đi ra ngoài.
Tùng Khanh ngồi xổm xuống sờ đầu Nguyệt Bạch, cậu thấp giọng nói "Chó ngoan."
Dường như Nguyệt Bạch nghe hiểu lời Tùng Khanh nói, cũng nâng cái đầu xù của mình lên cho Tùng Khanh sờ.
Chờ Tùng Khanh cơm nước xong, còn chưa có làm cái gì, thì có người tới nhà.
Thím Dư không thể kiềm chế nôn nóng trong lòng được, vốn dĩ khi sáng nay Tạ Thầm Hoài tới mượn quần áo của con mình thì bà liền nghi hoặc hỏi một chút, ai ngờ là Tạ Thầm Hoài liền đáp lại như này, nói là mượn cho người trong nhà mặc, cha mẹ Tạ Thầm Hoài Đều mất rồi, mượn cho người trong nhà mặc còn không phải là mượn cho tức phụ vừa mới mua đấy sao? Cho tức phụ của mình mặc trang phục nam, Thím Dư liền hoài nghi rằng có phải là Tạ Thầm Hoài vui quá đến choáng váng đầu óc rồi không.
Ai ngờ nghe được một câu của Tạ Thầm Hoài "Thím làm sao biết tức phụ của con có phải là nữ hay không?" Bà bị câu này của hắn làm cho kinh ngạc triệt để, Thím Dư liền muốn đi tới nhà Tạ Thầm Hoài, lại bị hắn ngăn cản.
"Thím, cậu ấy còn đang ngủ mà, Thím cũng đừng đi làm phiền cậu ấy." Tạ Thầm Hoài cũng có chút ngượng ngùng, hắn ở dưới tình thế cấp bách đã kêu cậu nhóc là tức phụ, nhưng hiện giờ hắn vẫn chưa biết tên cậu, đành phải gọi như thế.
"'Cậu ấy'?! Thầm Hoài, con đừng có nói với Thím là tới giờ con vẫn chưa biết tên của cậu nhóc đó nha!" Thím Dư hận mài sắt không thành thép, muốn vọt tới nhà Tạ Thầm Hoài để hỏi rõ ràng.
"Ai! Thím à, người đừng nóng vội, con......, kỳ thật là con tính để cậu ấy ở lại đây hai ngày thì thả cậu ấy đi!"
Tạ Thầm Hoài thấy ngăn không được, liền đem ý nghĩ của chính mình nói thẳng ra.
"Con mua được tức phụ, vậy mà muốn thả người ta đi? Thầm Hoài à, con nói cho Thím biết, rốt cuộc là con nghĩ cái gì vậy? Không hài lòng hay do có lý do khác?" Thím Dư không hề so đo chuyện Tùng Khanh là nam, càng chú ý việc Tạ Thầm Hoài không muốn giữ tức phụ lại hơn.
Tạ Thầm Hoài nói, hắn mua cậu nhóc là vì thấy cậu đáng thương, không muốn cậu ở trong tay kẻ buôn người, hiện tại cậu nhóc cũng ổn rồi, là lúc thả người đi.
"Thím, người chờ một chút nữa rồi hẳn đi nhà tới nhà con, tìm cậu ấy nói chuyện, hỏi cậu ấy xem sao. Xem cậu ấy muốn như thế nào?" Lúc mắt của Thím Dư nhìn thấy Tùng Khanh thì bà liền nhớ tới những lời Tạ Thầm Hoài đã nói với mình, trong nháy mắt cảm thấy khó xử.
*
Lời của tác giả:
Tùng Khanh: Tạ Thầm Hoài, ngươi không có lương tâm (*≧m≦*)
*
Tùng Khanh đứng ở xa xa nhìn Thím Dư đang đứng trong sân, Nguyệt Bạch chạy đến bên cạnh Thím Dư, muốn bà tiến vào.
"Khụ ——, chuyện là..., cậu tên là gì vậy?" Cho dù Thím Dư là người miệng mồm nhanh nhảu, nhưng nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Tùng Khanh, cũng có chút nghẹn lời.
Thật ra, ngay ánh mắt đầu tiên bà nhìn thấy Tùng Khanh thì liền thích cậu, Tạ Thầm Hoài là người ổn trọng nội liễm, không cần bà nhọc lòng cái gì; thằng nhóc Tạ Du Miên nhà bà là một đứa đầu gỗ cứng nhắc, vẫn là dáng vẻ dịu ngoan tính tình mềm mại của Tùng Khanh hợp với Tạ Thầm Hoài hơn.
"Tùng Khanh, con tên Tùng Khanh." Tùng Khanh ngồi đối diện Thím Dư có chút đứng ngồi không yên, ánh mắt cậu nhìn khắp nơi, trong lòng thầm nghĩ người nam nhân kia sao lâu thế rồi mà chưa trở lại.
"Khanh Khanh à, Thím nói với con......" Thím Dư nhọc lòng đối xử với Tùng Khanh, đến cái tên mà bà đã thích mà đến không được rồi nói chi người "Thầm Hoài nó đi xuống ruộng rồi, phải đến tối mới trở về được."
Thím Dư nắm lấy tay Tùng Khanh, bà nhìn bộ dáng cậu cứ nhìn ngó khắp nơi thì biết cậu đang tìm Tạ Thầm Hoài.
"Dạ......"
Tùng Khanh cúi đầu không nói gì, Thím Dư nhanh trí kiếm một lý do thoái thác, bà đem những lời của Tạ Thầm Hoài uyển chuyển nói cho Tùng Khanh một chút, bà đã nhìn ra, ngoài miệng thì Tạ Thầm Hoài nói như vậy, chứ trong lòng hẳn là nghĩ một nẻo, nếu hắn không quan tâm chuyện của Tùng Khanh thì sẽ vào lúc sáng sớm chạy đi mượn quần áo giúp cậu nhóc sao, xem ra Tạ Thầm Hoài chỉ sợ Tùng Khanh không muốn ở lại nơi này thôi.
Thím Dư là một người khôn khéo, bà đã trải qua rất nhiều chuyện so với đám tiểu bối này, nhìn người cũng chuẩn, bà nhìn ra là Tùng Khanh vô cùng ỷ lại Tạ Thầm Hoài, chẳng sợ là hai bên có không thích nhau đi nữa, những ngày sau này có thể bồi dưỡng thêm.
Tùng Khanh nghe Thím Dư nói, cậu tự đưa ra kết luận ở trong lòng—— Tạ Thầm Hoài không cần cậu.
Tùng Khanh cúi đầu, trong mắt chứa đầy bi thương, Thím Dư nhìn Tùng Khanh như vậy, vội an ủi cậu "Khanh Khanh à, Thầm Hoài...nó cũng không muốn đuổi con đi đâu......"
Tùng Khanh nghe được lời này, vội ngẩng đầu nhìn Thím Dư "Thật vậy sao?......Thím ơi..."
"Ai u, tiểu tổ tông của ta......"
Hai chữ "Thím ơi" vô cùng mềm mại này làm tâm Thím Dư mềm thành bãi nước rồi.
Thế giới này rộng lớn bao la, bên dưới đón nhận ánh sáng chiếu xuống từ mặt trời, chiếu đến sau lưng người sinh đau, từ trên cao nhìn xuống, tất cả con người đều bé nhỏ như hạt mè.
Đoạn thơ kia nói về mặt đất cùng ánh mặt trời, đứng từ dưới nhìn lên trời cũng khác nhau nhiều. (Đoạn thơ này t không rõ lắm, edit hơi củ chuối T T)
Tạ Thầm Hoài cúi mặt khom lưng xuống đất làm việc, hắn lại thất thần mà nghĩ không biết là Thím Dư đã nói chuyện với cậu nhóc chưa? Có phải là cậu đã rời đi rồi không?
"Thầm Hoài? Thầm Hoài!"
Vương Nhĩ làm việc ở bên cạnh nhìn thấy Tạ Thầm Hoài cúi đầu mà không làm gì, không biết là hắn đang suy nghĩ cái gì, bình thường vào giờ này Tạ Thầm Hoài đã làm xong tám chín phần việc rồi, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì?
"Vương ca......" Tạ Thầm Hoài ngẩng đầu quay lại nói với Vương Nhĩ, ánh mặt trời càng lúc càng gắt, trên mặt hai người đều là mồ hôi, cả hai kéo nhau tới dưới gốc cây nghỉ ngơi.
"Thầm Hoài này, ngươi hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Cứ thất thần." Vương Nhĩ phe phẩy quạt hương bồ hai cái rồi lại nghĩ tới cái gì liền quay đầu hỏi "Nghe nói ngươi mới mua tức phụ về, chuyện là như thế nào?"
Ngày đó vừa vặn là Vươn Nhĩ lên chợ huyện nên không biết chuyện gì xảy ra, nương tử nhà hắn cũng không không rõ chuyện này lắm.
"Không có gì, thì là......" Tạ Thầm Hoài rủ mắt xuống, tay bức đám cỏ dại dưới chân, không biết phải nói như thế nào, hắn cũng không biết cậu nhóc có còn ở đây không.
Vương Nhĩ nhìn bộ dáng Tạ Thầm Hoài có vẻ không muốn nói, cũng không làm khó hắn, chỉ duỗi tay vỗ vỗ vai hắn, thở dài, không nói thêm gì.
"Cha!" Vương Nhĩ ngẩng đầu nhìn xung quanh, trên mặt tràn đầy vui sướng, hắn quay đầu lại nói với Tạ Thầm Hoài "Thằng nhóc nhà ta tới rồi, đi trước đây."
Tạ Thầm Hoài nhìn Vương Nhĩ một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc, trong mắt ngăn không được mà nổi lên mất mát, hắn trước kia cũng từng như vậy.
Tới buổi trưa, người thân của mọi người đều tới đưa cơm đưa nước, ven đoạn đường toàn là người ngồi, Tùng Khanh cầm giỏ tre đi về phía bên này.
Tùng Khanh đi đường rất chậm, cậu đi đi dừng dừng cố gắng phân biệt bóng dáng của Tạ Thầm Hoài, mấy nam nhân ngồi ven đường ăn cơm không biết cậu là ai, quay lại nhìn cậu, trong miệng còn trêu đùa rằng tiểu nương tử nhà ai đây, Tùng Khanh cũng không để ý, cậu đi một hồi lâu, đôi chân nhỏ mang giày không hợp chân nên bị ma sát đến nổi mụn nước, giày cỏ thô đâm vào chân làm cậu đau.
Phía trước rộn ràng nhốn nháo, có nam có nữ, Tùng Khanh nhìn đám người rậm rạp, thật sự là tìm không thấy Tạ Thầm Hoài, cậu nhớ tới lời Thím Dư vừa dạy mình, Tùng Khanh há mồm kêu một tiếng "Tướng công!"
Thanh âm vừa phát ra, vô số người quay đầu lại nhìn cậu, đương nhiên là Tùng Khanh không để ý mà vẫn tiếp tục kêu "Tướng công! Tướng công......"
Các nữ nhân e lệ mà che mặt nhìn Tùng Khanh, cũng có vài nam nhân muốn nhìn kỹ để phân biệt cậu là ai, tức phụ của Vương Nhĩ nhìn Tùng Khanh thì liền nhận ra, nàng quay đầu nói với trượng phu "Đây là tiểu nương tử nhà Thầm Hoài đó."
Cách đó không xa Tạ Thầm Hoài đang nghỉ ngơi, trong cơn mơ màng hắn nghe được giọng nói của cậu nhóc, hắn liền đứng lên tìm kiếm thân ảnh của cậu.
Vương Nhĩ thấy Tùng Khanh lẻ loi một mình thì liền đi tìm Tạ Thầm Hoài tới đây, nhưng hắn còn chưa đi được mấy bước đã thấy Tạ Thầm Hoài đang vội vội vàng vàng tìm tới bên này "Thầm Hoài à, tiểu nương tử nhà ngươi tới này, đang ở phía trước tìm ngươi đấy."
Tạ Thầm Hoài nghe xong lời Vương Nhĩ nói, nện bước chân nhanh hơn, đẩy ra đám người tìm thấy Tùng Khanh đứng lẻ loi, Tạ Thầm Hoài dùng một tay bế Tùng Khanh lên, một cái tay khác lấy đi cái rổ trong tay Tùng Khanh, trên mặt hắn tràn đầy vui sướng, đôi tay của Tùng Khanh được giải phóng, tiện thể ôm cổ Tạ Thầm Hoài, cậu ngoài miệng mềm mềm mại mại kêu tướng công, Tạ Thầm Hoài thấp giọng đáp lại, một phen động tác của hai người làm cho đám người đang vây xem mặt đỏ tai nóng một trận. (Ủa, ăn cơm trưa đủ no rồi sao còn thồn thêm cơm chó:)))))
Có nữ nhân âm thầm trách cứ nam nhân nhà mình, khiến không ít người ăn chanh (ghen tị).
Lời của tác giả:
Tạ Thầm Hoài: Lại là một ngày không biết tên của tức phụ nhà mình (╥ω╥')
Tạ Thầm Hoài cao hứng quay đầu, mang Tùng Khanh đi tới chỗ hắn nghỉ trưa.
Chờ bình tĩnh lại, Tạ Thầm Hoài mới tinh tế hỏi Tùng Khanh làm sao biết đường đến đây, bên ngoài trời nắng gắt như vậy, phải cẩn thận một chút đừng để bị cháy nắng.
"Tướng công......" Tùng Khanh cúi đầu không trả lời mấy câu hỏi của Tạ Thầm Hoài, cậu chỉ thấp giọng kêu hắn.
"...... Ở đây!"
Tạ Thầm Hoài cầm rổ bánh nướng lớn, bên trong còn có chút đồ ăn kèm, hắn liền đưa cho Tùng Khanh ăn trước. Tùng Khanh không nhận lấy, chỉ nhìn chằm chằm hắn, Tạ Thầm Hoài biết cậu đang nghĩ gì, hắn đành phải gãi gãi đầu trả lời Tùng Khanh "Ta không phải là muốn đuổi ngươi đi......, là......"
Ở trong mắt Tùng Khanh, Tạ Thầm Hoài cứ ấp úng nói mãi không nên lời như vậy, cậu liền cho rằng hắn vẫn muốn đuổi cậu đi.
"Chờ......, chờ về nhà ta lại nói rõ ràng với ngươi, có được không?"
Tạ Thầm Hoài không còn cách nào khác, hiện tại cũng không phải là thời điểm thích hợp để nói loại chuyện này, hắn bẻ bánh ngô thành từng miếng từng miếng rồi đặt ở trong mâm muốn đút cho Tùng Khanh ăn, Tùng Khanh cũng há mồm nhận lấy, chờ khi hắn đút cậu miếng thứ hai thì cậu lại không ăn nữa, cậu nhai miếng bánh thơm giòn ở trong miệng, ý bảo Tạ Thầm Hoài ăn đi.
Tạ Thầm Hoài cũng không khách khí, hai người cứ lôi lôi kéo kéo vậy mà ăn xong bữa trưa.
Ánh mặt trời vẫn gắt như cũ, Tạ Thầm Hoài không cho Tùng Khanh trở về, mà Tùng Khanh cũng không muốn trở về, cậu còn muốn xuống ruộng làm việc cùng với Tạ Thầm Hoài, hắn khuyên can mãi cậu mới chịu nghe, Tùng Khanh đành phải ngồi ở dưới bóng râm chờ Tạ Thầm Hoài.
Vương Nhĩ nhìn Tạ Thầm Hoài làm việc với hiệu suất cực kì cao khác hẳn với vừa nãy, lại liếc mắt nhìn về phía tiểu nương tử của Tạ Thầm Hoài đang ngốc ở chỗ kia, cười mà không nói gì.
Tùng Khanh ngồi ở dưới tàng cây, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tạ Thầm Hoài, bảo đảm có thể nhìn thấy thân ảnh hắn, Tùng Khanh mới yên tâm lại.
Trời chiều ngả bóng về Tây mọi người đều lục tục rời đi, Tạ Thầm Hoài cũng cõng Tùng Khanh trở về nhà.
Trên tay Tạ Thầm Hoài là đôi giày Tùng Khanh mang không hợp chân kia, Tùng Khanh ở trên lưng hắn nhìn khắp nơi, dường như rất là tò mò, đôi chân bị thương kia lắc qua lắc lại, rất là linh động.
Gió đêm thổi qua, ven đường còn ngẫu nhiên nghe được tiếng ếch kêu cùng tiếng con nít vọc nước đùa giỡn, vô cùng yên bình.
Về đến nhà, Tạ Thầm Hoài cõng người vào tới tận giường, đặt cậu lên giường xong hắn liền đi thắp nến để xem cái chân bị thương, chân của Tùng Khanh rất trắng, gót chân bị đế giày thô ráp cọ cho đỏ một mảng còn nổi mụn nước to, hắn nhẹ nhàng nắm lấy chân cậu rồi ngước mắt lên nhìn, cũng không thấy Tùng Khanh kêu đau, hắn liền buột miệng hỏi thốt ra "Có đau không?"
P/s: Mấy chế còn sống khum, chứ t đã chết chìm trong sự dịu dàng và sủng nịch của anh công ròi TT.TT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất