Ta Dựa Mỹ Thực Kiều Dưỡng Vai Ác Quyền Thần

Trước
"Cũng không cần tàn nhẫn như vậy, chỉ cần các ngươi nghe theo quan phủ gặt lúa sớm thôi."

Cẩu Tử chớp chớp mắt, có chút do dự, vì có thể bị cha nương đánh gãy chân.

Kiều Nhân cũng biết đây là một việc khó, liền đảm bảo: "Được rồi, nếu cuối cùng không xảy ra nạn châu chấu, tiền các ngươi mất ta sẽ đền."

Cẩu Tử suy nghĩ một chút: "Sao có thể để Kiều tỷ đền tiền, cùng lắm thì bị đánh gãy chân thôi! Chúng ta đều nghe tỷ!"

Kiều Nhân cười cười: "Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, về nhà thôi."

Cẩu Tử còn muốn nói hắn giúp Kiều Nhân đẩy xe nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Minh Cảnh, hắn liền sợ hãi, hơn nữa, Minh Cảnh đã đặt tay lên chiếc xe đẩy.

Trông giống như một con sư tử tuyên bố chủ quyền vậy.

Hắn luyến tiếc vẫy tay với Kiều Nhân: "Được rồi, Kiều tỷ. Chúng ta hẹn gặp lại!"

Kiều Nhân lặng lẽ đi bên cạnh Minh Cảnh, vì chuyện đánh đập A Miêu và tiếp xúc với Cẩu Tử, khiến nàng có chút chột dạ, cúi đầu hơi thấp.

Minh Cảnh cúi mắt nhìn thấy đỉnh đầu của nàng, cảm thấy nàng thật ngoan ngoãn.

"A Cảnh, cáo thị của quan phủ... có phải cũng liên quan đến ngươi không?" Kiều Nhân mãi một lúc sau mới nghĩ ra chủ đề này để hóa giải sự ngượng ngùng.

Minh Cảnh nhàn nhạt nói: "Ta chỉ tổng hợp những tài liệu ta thu thập được rồi đưa cho Thẩm tiến sĩ thôi."



"A Cảnh, ngươi thật tốt!" Kiều Nhân ngẩng đầu, nhìn Minh Cảnh, cười như hoa.

Minh Cảnh giơ một tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Kiều Nhân nhưng rất nhanh hắn đã dùng lực đẩy một cái: "Tóc tai bù xù, không ra thể thống gì cả!"

Kiều Nhân: "..."

Muốn tạo phản!

Vào đêm trước ngày gặt lúa, Kiều Dũng sau khi lấy dụng cụ sắt đã rèn xong từ nhà Triệu thợ rèn về, đã lắp ráp hai chiếc máy tuốt lúa.

Kiều Nhân đi gọi Mộ Dung Linh, Minh Cảnh và Minh Thư đến.

"Kiều đại ca." Mộ Dung Linh mặc dù không thân thiết lắm với Kiều Chu và những người khác nhưng hàng xóm cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hơn nữa tính cách của bà ta cũng rất thoải mái, khi gặp phụ tử bốn người Kiều Chu, bà ta đã tao nhã gật đầu cười chào hỏi.

Kiều Chu mỉm cười gật đầu: "Minh gia tẩu tử."

Phụ tử Kiều Chu đều nhất trí cảm thấy trong lòng, khí chất của Mộ Dung Linh thực sự rất tốt, nếu không quen biết bà ta, sẽ không ai nghĩ bà ta là một người nông dân ở thôn trấn.

"Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, ta sẽ hướng dẫn mọi người cách sử dụng máy tuốt lúa."

Kiều Nhân ôm một bó lúa đã chuẩn bị sẵn, chân phải đạp lên bàn đạp của máy tuốt lúa và bắt đầu đạp, vừa đạp vừa nói: "Các ngươi xem, sau khi ta đạp bàn đạp, trục lăn bắt đầu lăn, khi gần như không nhìn thấy các hình tam giác trên trục lăn nữa thì cho bông lúa vào."

Nói xong, Kiều Nhân cho bông lúa vào máy tuốt lúa, tiếng hạt thóc va vào tấm ván "bộp bộp bộp" vang lên, không lâu sau, Kiều Nhân ngừng đạp bàn đạp, lấy lúa ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước