Ta Dựa Mỹ Thực Kiều Dưỡng Vai Ác Quyền Thần
Chương 29:
"Cho ta một phần bánh ít mặn nếm thử." Hoa ma ma chỉ vào bánh ít mặn nói.
Kiều Nhân không ti bất cang gật đầu, dùng giấy dầu gói ba cái bánh ít mặn, dùng thìa nhỏ múc nước sốt củ cải muối xào cay, đưa cho Hoa ma ma: "Một đồng tiền."
Hoa ma ma có chút bất ngờ: "Sao lại rẻ thế."
Kiều Nhân mỉm cười nói: "Nguyên liệu rẻ, công sức bỏ ra cũng không nhiều, giá thành thấp thì đương nhiên không đắt."
Hoa ma ma nếm thử một cái, bánh ít mặn không lớn, một miếng là có thể ăn hết: "Nước sốt củ cải muối xào cay, hương vị mặn mà thơm ngon phát huy hết sức, rất kích thích vị giác, chẳng trách phu nhân nhà ta thích."
Ăn xong bánh ít mặn, bà ta lại tiếp tục nếm thử các loại đồ ăn vặt khác, vừa ăn vừa hỏi Kiều Nhân cách làm, thật ra cũng là để thử xem những món ăn vặt này có phải do Kiều Nhân làm không.
Khi bà ta nếm thử hết các món ăn vặt của Kiều Nhân, còn muốn tiếp tục ăn thì nha hoàn nhắc nhở bà ta đến đây để làm gì.
Hoa ma ma dùng khăn tay lau miệng, dùng giọng không cho phép phản bác nói với Kiều Nhân: "Đi thôi, theo ta về, làm đầu bếp riêng cho phu nhân nhà ta, chuyên làm điểm tâm cho phu nhân nhà ta."
Kiều Nhân thu lại nụ cười, không nhúc nhích: "Ý tốt của ma ma, ta xin nhận. Chỉ là, ta không muốn làm đầu bếp cho người khác, ta chỉ muốn làm một người bán hàng rong."
Hoa ma ma cười: " Tiểu cô nương, làm đầu bếp cho phu nhân nhà ta, tiền lương hàng tháng là cố định, mà tiền lương chắc chắn cũng không ít. Tốt hơn là ở đây dãi nắng dầm mưa, không chắc mỗi ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền."
"Không đi." Kiều Nhân dứt khoát nói.
Ai nói đồ ăn vặt của nàng không kiếm được nhiều tiền, nàng chỉ không nói ra thôi!
Bên cạnh có một bà bán rau, thích ăn bánh ít mặn do Kiều Nhân làm, Kiều Nhân mỗi lần đều tặng thêm cho bà ta một cái.
Bà ta lén nhìn Hoa ma ma vài lần, sau đó ghé vào tai Kiều Nhân nói nhỏ: "A Nhân, bà ma ma này hình như là người bên cạnh mẫu thân của tri huyện."
Kiều Nhân nghe vậy, nhanh chóng dùng giấy dầu gói ba cái bánh ít mặn đưa cho bà ta: " Đa tạ thẩm nhắc nhở."
Bà ta có chút ngượng ngùng nhưng Kiều Nhân đã nhét vào lòng bà ta, bà ta đành nhận.
Kiều Nhân nhìn Hoa ma ma: "Ta có thể theo ngươi về gặp phu nhân nhà ngươi nhưng ta phải bán hết những món ăn vặt này mới có thể về với ngươi."
Hoa ma ma sốt ruột dậm chân: "Bán gì nữa chứ? Ta mua hết!"
"Không được, có một số khách quen đã đặt trước rồi, ta phải đợi họ."
Mặc dù nàng cũng muốn sớm gặp mẫu thân của tri huyện nhưng làm ăn phải giữ chữ tín.
Hoa ma ma khóe miệng giật giật, cũng chịu thua.
Nếu không phải vì phu nhân, bà ta mới không chiều theo cô thôn nữ này.
May mà, những khách quen đó đến sớm, Kiều Nhân nhanh chóng dọn hàng.
Hoa ma ma vẫn luôn đợi ở bên cạnh, bảo nha hoàn giúp Kiều Nhân dọn đồ, sau đó ba người cùng đến nha môn.
Kiều Nhân không ti bất cang gật đầu, dùng giấy dầu gói ba cái bánh ít mặn, dùng thìa nhỏ múc nước sốt củ cải muối xào cay, đưa cho Hoa ma ma: "Một đồng tiền."
Hoa ma ma có chút bất ngờ: "Sao lại rẻ thế."
Kiều Nhân mỉm cười nói: "Nguyên liệu rẻ, công sức bỏ ra cũng không nhiều, giá thành thấp thì đương nhiên không đắt."
Hoa ma ma nếm thử một cái, bánh ít mặn không lớn, một miếng là có thể ăn hết: "Nước sốt củ cải muối xào cay, hương vị mặn mà thơm ngon phát huy hết sức, rất kích thích vị giác, chẳng trách phu nhân nhà ta thích."
Ăn xong bánh ít mặn, bà ta lại tiếp tục nếm thử các loại đồ ăn vặt khác, vừa ăn vừa hỏi Kiều Nhân cách làm, thật ra cũng là để thử xem những món ăn vặt này có phải do Kiều Nhân làm không.
Khi bà ta nếm thử hết các món ăn vặt của Kiều Nhân, còn muốn tiếp tục ăn thì nha hoàn nhắc nhở bà ta đến đây để làm gì.
Hoa ma ma dùng khăn tay lau miệng, dùng giọng không cho phép phản bác nói với Kiều Nhân: "Đi thôi, theo ta về, làm đầu bếp riêng cho phu nhân nhà ta, chuyên làm điểm tâm cho phu nhân nhà ta."
Kiều Nhân thu lại nụ cười, không nhúc nhích: "Ý tốt của ma ma, ta xin nhận. Chỉ là, ta không muốn làm đầu bếp cho người khác, ta chỉ muốn làm một người bán hàng rong."
Hoa ma ma cười: " Tiểu cô nương, làm đầu bếp cho phu nhân nhà ta, tiền lương hàng tháng là cố định, mà tiền lương chắc chắn cũng không ít. Tốt hơn là ở đây dãi nắng dầm mưa, không chắc mỗi ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền."
"Không đi." Kiều Nhân dứt khoát nói.
Ai nói đồ ăn vặt của nàng không kiếm được nhiều tiền, nàng chỉ không nói ra thôi!
Bên cạnh có một bà bán rau, thích ăn bánh ít mặn do Kiều Nhân làm, Kiều Nhân mỗi lần đều tặng thêm cho bà ta một cái.
Bà ta lén nhìn Hoa ma ma vài lần, sau đó ghé vào tai Kiều Nhân nói nhỏ: "A Nhân, bà ma ma này hình như là người bên cạnh mẫu thân của tri huyện."
Kiều Nhân nghe vậy, nhanh chóng dùng giấy dầu gói ba cái bánh ít mặn đưa cho bà ta: " Đa tạ thẩm nhắc nhở."
Bà ta có chút ngượng ngùng nhưng Kiều Nhân đã nhét vào lòng bà ta, bà ta đành nhận.
Kiều Nhân nhìn Hoa ma ma: "Ta có thể theo ngươi về gặp phu nhân nhà ngươi nhưng ta phải bán hết những món ăn vặt này mới có thể về với ngươi."
Hoa ma ma sốt ruột dậm chân: "Bán gì nữa chứ? Ta mua hết!"
"Không được, có một số khách quen đã đặt trước rồi, ta phải đợi họ."
Mặc dù nàng cũng muốn sớm gặp mẫu thân của tri huyện nhưng làm ăn phải giữ chữ tín.
Hoa ma ma khóe miệng giật giật, cũng chịu thua.
Nếu không phải vì phu nhân, bà ta mới không chiều theo cô thôn nữ này.
May mà, những khách quen đó đến sớm, Kiều Nhân nhanh chóng dọn hàng.
Hoa ma ma vẫn luôn đợi ở bên cạnh, bảo nha hoàn giúp Kiều Nhân dọn đồ, sau đó ba người cùng đến nha môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất