Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung

Chương 58: Sao yến dĩ tuần thích cắn người đến thế!

Trước Sau
Càn Long Điện

Tiểu thái giám rụt rè bẩm báo với Nguyên Đức Đế: "Hoàng Thượng, nửa đêm hôm qua Trì tướng quân đã xuất cung, trên xe ngựa hình như có che giấu người. Vốn dĩ thị vệ muốn ngăn cản, nhưng vì nghe theo lời của ngài nên nô tài đã yêu cầu thị vệ không chặn đường họ lại."

Vào trưa hôm qua Trì Linh báo tin Yến Chiêu đã bị xử tử, nửa đêm lại truyền đến tin báo trên xe ngựa có giấu người. Người ở trên xe ngựa là ai, không cần nói cũng biết.

Trì Linh bao che cho phu quân của mình cũng không có gì đáng trách.

Trong một năm này, tóc của Nguyên Đức Đế đã bạc đi rất nhiều, nét mặt tang thương nhìn ra ngoài điện, mắt hướng nơi xa xăm không nói gì. Thật lâu sau, Nguyên Đức Đế mới chậm rãi mở miệng.

"Trẫm biết rồi." – Nguyên Đức Đế không cảm thấy ngạc nhiên, giống như chuyện Trì Linh bao che Yến Chiêu hoàn toàn nằm trong dự tính.

Nguyên Đức Đế ngả người: "Phái người đi theo hai đứa đi..."

Tiểu thái giám dò hỏi: "Ngài muốn chờ thời cơ bắt họ lại sao?"

Nguyên Đức Đế hơi dừng lại một lát rồi đáp: "Không cần bắt lại, phái người đi theo hai đứa, nhất định phải...giữ an toàn cho chúng."

Tiểu thái giám ngẩn người, sau đó quỳ xuống dập đầu: "Vâng."

Âm thanh vừa dứt, Nguyên Đức Đế khẽ nhắm hai mắt. Trong đầu hiện lên đều là hình ảnh bé con vụng về lẽo đẽo đi phía sau mình, miệng nhỏ lúc nào cũng gọi một tiếng 'phụ hoàng'.

Không thể trở về nữa rồi.

Giọng nói mỏi mệt của Nguyên Đức Đế vang vọng trong đại điện trống trải: "Hi vọng hai đứa ở bên ngoài có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, đừng lại bị cuốn vào những tranh chấp."

*



Cảnh Dương Cung

"Yến Dĩ Tuần..."

Kỳ Văn dựa vào đầu giường, cảm giác tê dại cứ dâng lên từng đợt. Y ngẩng cao đầu mở to hai mắt, toàn thân không ngừng run rẩy, muốn lên tiếng gọi, nhưng lại phát hiện âm thanh đều bị nghẹn lại trong cổ họng.

Chỉ cảm thấy một giây trước như đang lên mây, một giây sau liền rớt xuống vực thảm, vừa nhanh vừa mãnh liệt.

Vừa đâm vào vừa khuấy đảo, vô cùng kích thích.

Rất nhanh Kỳ Văn đã mất hết sức lực mà lùi về phía sau. Hiện tại y chỉ có thể di chuyển xuống hoặc lên mà thôi.

Không biết Yến Dĩ Tuần từ đâu lấy ra một sợi dây gai, trói hai tay Kỳ Văn vào đầu giường khiến y không cách nào động đậy được.

"Yến Dĩ Tuần..." – Kỳ Văn giãy dụa không ra, y vặn vẹo eo muốn đạp Yến Dĩ Tuần một cái: "Mau cởi trói cho ta..."

Dù sao y vẫn có thể động chân.

Yến Dĩ Tuần kéo mắt cá chân của Kỳ Văn, lòng bàn tay hắn to vừa đủ để nắm trọn cổ chân của y. Hắn giả ngu nói: "Kỳ tiểu thế tử lại dám ra lệnh như vậy? Tốt xấu gì ta cũng là hoàng tử, ngươi như vậy làm mất mặt ta quá."

Bình thường không dùng thân phận để bức ép người khác thì thôi, lại chọn lúc này để phô trương.

Kỳ Văn thấy Yến Dĩ Tuần không ăn cứng liền mềm giọng: "Phu quân...giúp ta cởi đi..."

Y khó nhịn vặn vẹo tư thế: "Ngươi buộc chặt quá..."

Yến Dĩ Tuần im lặng vài giây, sau đó đột nhiên cong con ngươi: "Được."

Một câu nhẹ tẫng, hắn dễ dàng cởi trói cho Kỳ Văn. Nhưng Kỳ Văn còn chưa vui mừng được mấy giây thì lại bị Yến Dĩ Tuần lần nữa trói lại, chỉ là lần này cột cao hơn so với lần trước.



Kỳ Văn mở to hai mắt nhìn chính mình bị trói: "Yến Dĩ Tuần! Ngươi gạt ta!"

Lúc nãy còn có thể nằm, nhưng lần này y chỉ có thể ngồi.

Yến Dĩ Tuần không nhìn thẳng Kỳ Văn đang ai oán, hắn hơi bế Kỳ Văn lên một chút rồi đặt y ngồi trên đùi mình. Lòng bàn tay đầy vết chai của hắn mân mê cổ y, vén đi những sợi tóc tán loạn vướng ở cổ, hơi thở từng chút từng chút cận kề da thịt mà tiếp xúc thân mật.

Ngay lúc này, răng của Yến Dĩ Tuần đặt ở phần gáy, đầu răng tiếp xúc với làn da trắng trẻo mềm mại.

Kỳ Văn a một tiếng, mắng to: "Yến Dĩ Tuần! Ngươi là chó!"

Tại sao trước kia y không phát hiện Yến Dĩ Tuần cực thích cắn người!

Mặc cho Kỳ Văn có mắng thế nào, Yến Dĩ Tuần vẫn giả bộ làm ngơ, động tác tay di chuyển không ngừng.

Ban đầu là ngoại lai xâm nhập, mãnh liệt chiếm hữu rồi đi vào, sau đó là giằng co thăm dò xung quanh, cuối cùng là càng vào sâu sẽ càng dịu dàng trấn an. Không thể nói là đau đớn, mà giống như cơ thể rơi vào một tách trà được rót đầy.

Vừa thâm sâu vừa mê người, thật khiến con người ta muốn chìm đắm trong đó.

————【 Vẫn là kéo rèm nhé 】————

Làm thêm một lần nữa khiến Kỳ Văn nằm bất động trên giường. Y nhìn sang gương mặt sáng loáng, tươi tỉnh của Yến Dĩ Tuần thì cảm thấy mình như bị ông trời lừa gạt.

Hoặc là, Yến Dĩ Tuần bị người ta đoạt xá rồi.

Đây không phải Nhị hoàng tử chỉ trêu chọc hai ba câu liền thẹn của trước kia, tại sao bây giờ hắn lại biến thành như vậy aaaaa!!!

【 Hoàn chính văn 】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau