Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp
Chương 110: Một đám tham ăn
Trên thực tế.
Nếu Quý Vô Tu nghe không hiểu mấy con thú biến dị này nói gì.
Có lẽ y sẽ thông cảm với đám thú biến dị như diễn viên chuyên nghiệp này.
Nghĩ mà xem, một đám lông xù lay hàng rào, tiếng kêu tình cảm dạt dào rên rỉ.
Hết đợt này đến đợt khác.
Đôi mắt nhỏ còn phiếm thủy quang.
Đem vẻ ngoài đáng thương nhỏ yếu bất lực đầy chuyên nghiệp thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Thật đến không thể thật hơn.
Thử hỏi những nhân loại vốn rất có tình cảm với thú biến dị sao có thể chống đỡ nổi?
Đặc biệt là đại lão hổ đã từng ngây thơ nhiệt tình kia, cũng không biết bị con thú biến dị nào dạy hư, còn gọi thêm một con hổ biến dị tới đây cùng nhau kêu rên: "Ngao ô ——"
—— Mau tới cùng nhau gào, sẽ có đồ ăn ngon!
Con hổ biến dị kia ngẩng đầu, một đường chạy chậm tới.
Mấy ngày nay, nó và băng nhận hùng thích nghi rất tốt ở vườn thú.
Thương thế cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp lên.
Càng quan trọng hơn, quan hệ của hai bọn nó với đám thú biến dị này càng ngày càng hòa hợp.
Mối quan hệ giữa chúng cũng từ 'chúng ta không thân, nhưng chúng ta phải cố gắng thân' thay đổi thành trạng thái 'chúng ta cực kỳ thân'!
Một đám lông xù xù mỗi ngày đi ra ngoài bắt thỏ bơi lội, xế chiều lại lăn lóc trên bại cỏ kêu gào.
Cuộc sống hàng ngày cực kỳ hạnh phúc.
Nhưng dù sao hổ biến dị cũng mới tới không bao lâu, nhiều ít vẫn còn chút thể diện.
Lúc này, nó không chịu được lão hổ nhiệt tình kêu gọi, chỉ có thể lay hàng rào, nhỏ giọng kêu lên: "Ngao?"
Đầu lão hổ kia không giận tự uy, cúi đầu, trách mắng: "Ngao ngao ngao!"
—— Kêu thảm thêm chút nữa, nhân loại mới có thể cho đồ ăn ngon ngao!
Nó lại bắt đầu rướn cổ kêu gào một trận nữa, đầy nhịp điệu, cảm xúc cực kỳ dồi dào.
Hổ biến dị nghe càng cảm thấy ngượng ngùng, thoạt nhìn hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài tràn ngập khí thế bá vương của nó.
Nó.....nó thật sự không gào nổi.
Lão hổ hận sắt không thành thép lắc đầu, vỗ vỗ hổ biến dị: "Ngao ngao ngao."
—— Không sao, đến lúc đó ta chia một nửa cho ngươi.
Hổ biến dị lập tức lộ ra vẻ mặt cảm động: "Ngao!"
—— Ngươi thật tốt!
****
Nhưng cái này cũng chưa hết.
Trong đám thú biến dị, muốn nói thông minh nhất lanh lợi nhất đương nhiên thuộc về tiểu li miêu.
Tuy sức chiến đấu xếp hạng lót đế, thân hình tròn vo thoạt nhìn không hề có lực sát thương.
Nhưng nó biết rõ bản chất của con người.
Ví dụ như những nhân loại này thích nhất móng vuốt mèo.
Không có nhân loại nào có thể chống cự được!
Nó cũng lay hàng rào, ngồi ở chỗ kia rướn cổ kêu lên đầy nhịp nhàng: "Meo meo! Meo meo! Meo meo meo ngao!"
Tiếng kêu non nớt giống như làm nũng.
Khiến mấy người hầu nghe thấy đều mềm lòng.
"Quá đáng yêu."
"Sao nó lại đáng yêu như vậy!"
Trước những lời tán thưởng và tình cảm yêu thích của đám người hầu, tiểu li miêu giống như được cổ vũ, tinh thần phấn chấn tiếp tục kêu gào, móng vuốt nhỏ không ngừng duỗi ra bên ngoài, thậm chí còn cơ trí mở móng vuốt ra, lộ ra thịt lót phấn nộn.
Nó tin, mấy tên hót k.ứ.c này nhất định không chống đỡ được mị lực dụ hoặc tới từ phấn hồng.
Quả nhiên, phấn hồng dụ hoặc khiến đám người hầu che ngực kinh hô: "A!!! Móng vuốt nhỏ đáng yêu muốn chết!"
Tiểu li miêu gian trá run run râu, ánh mắt đầy chờ mong.
Meo meo meo.
Không uổng công nó cực cực khổ khổ bán manh như vậy.
Tin rằng những nhân loại này nhất định sẽ cho chuẩn bị cho mình rất nhiều cá khô nhỏ, mực khô và cá lát....
Nghĩ thôi đã khiến mèo chảy nước miếng!
Một đám lông xù ngày thường lãnh khốc, giờ phút này mặt đầy đáng thương kêu thảm vô cùng, đối với những người hầu vốn đã có tình cảm với thú biến dị mà nói, không thể nghi ngờ là một loại tra tấn lương tâm.
Càng đừng nói tới những binh lính đã từng sống chết có nhau với thú biến dị, lương tâm càng khó chịu nổi.
*******
Đặc biệt là thú biến dị vì có thể đạt được rất nhiều đồ ăn ngon, cơ hồ đều liều mạng thi triển sở trường, cố gắng bày hết điểm đáng yêu nhất của mình ra.
Vẻ ngoài đáng yêu liền tận khả nang bán manh.
Giống như tiểu li miêu, tận tình triển lãm móng vuốt đáng yêu của mình.
Vẻ ngoài hung dữ, liền dùng tiếng kêu tràn ngập tình cảm đả động lòng người.
Giống như con hổ biến dị kia vậy, tiếng kêu lên xuống phập phồng, nghe ra cực kỳ bi thương.
Nhưng nếu là con thú biến dị vẻ ngoài đáng sợ lại không thể kêu ra tiếng......
Quý Vô Tu nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn thấy trăn biến dị ở một nơi cực kỳ kín đáo, bởi vì thân hình khổng lồ, ngay cả đầu nó cũng không thể chui qua hàng rào, cho nên từ đầu tới cuối, trăn biến dị chỉ xoay quanh nơi đó, dùng cái chóp đuôi nhỏ lắc lư biểu đạt nỗi bi thương và khổ sở của mình.
Kêu gào không tiếng động!
Tê thanh kiệt lực!
Cho dù toàn bộ quá trình ánh mắt đều lạnh như băng, không hề có độ ấm.
Nhưng chỉ dựa vào biên độ run rẩy kia, liền khiến cho người ta một loại chấn động trực tiếp đâm thẳng vào tim.
Thật là một con trăn tội nghiệp.
Nó nhất định rất muốn đi ra.
Quý Vô Tu: "......"
Đám thú biến dị này bị ai dạy ai xui.
Rõ ràng ngày thường đã được ăn không ít thứ tốt.
Kết quả lại cố tình muốn đóng kịch để thêm đồ ăn.
Không biết là ai đột nhiên nhỏ giọng lên tiếng: "Nguyên soái tới."
Giọng nói ồn ào lập tức im bặt.
Otis đã đến, khiến đám diễn viên chuyện nghiệp thú biến dị lập tức an tĩnh, xếp hàng ngồi, mặt đầy ngơ ngắc.
Trăn biến dị yên lặng cuộn thân thể lại thành hương vòng, hoàn toàn không nhúc nhích.
Otis đi qua nhìn mọi người xung quanh, phàm là người bị ánh mắt sắc bén này nhìn qua, liền sẽ không tự chủ mà cúi đầu, tránh đi mũi nhọn.
Một mảnh an tĩnh.
Ngay cả thú biến dị tựa hồ cũng nhận ra không khí lúc này không thích hợp.
Đám thú biến dị hai mặt nhìn nhau, cho rằng Otis muốn ngăn cản chúng nó muốn đồ ăn, liền nhụt chí ủ rũ cụp đuôi, bất an lắc lư cái đuôi.
Chúng nó mới không có ngốc.
Tuyệt đối không đấu với nhân loại này.
Thú biến dị có trực giác nhạy bén hơn thì quỳ rạp trên mặt đất nức nở.
Đáy mắt tràn đầy sợ hãi.
Nhân loại này sao đột nhiên lại càng trở nên đáng sợ vậy!
Quý Vô Tu: "......"
Otis vốn là chủ nhân của vườn thú, sao lúc này lại giống như nhân vật phản diện vậy?
Thú biến dị nhìn thấy hắn, bị dọa cho không dám kêu gào nữa.
Người hầu nhìn thấy hắn, bị dọa im lặng cúi đầu.
Otis lạnh mặt, không chút để ý mấy chuyện này.
Nhưng Quý Vô Tu nhìn lại cảm thấy vô cùng chua xót, lặng lẽ đi qua, dùng móng vuốt nhẹ nhàng túm ống quần Otis, giống như trấn an kêu lên một tiếng.
Otis cúi đầu, xoa xao đầu cục cưng nhỏ.
Giống như đáp lại.
Sau đó hắn ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói với mọi người: "Nói một chút xem, sao lại thế này?"
Vì thế, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đẩy một vị binh lính lớn tuổi đứng ra kể lại rõ ràng sự việc.
Đối mặt với nguyên soái của đế quốc, người lính này có vẻ rất khẩn trương, nhưng vẫn hoàn chỉnh nói ra mọi việc: "Cụ thể ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết đám thú biến dị này muốn có được tự do, chúng nó rất không thích bị nhốt ở nơi này."
Mọi người sôi nổi gật đầu, vô cùng tán đồng.
Quý Vô Tu: "......"
Đám người ngu ngốc này.
Là cái gì khiến bọn họ sinh ra ảo giác như vậy?
Bọn họ hoàn toàn hiểu sai nhu cầu thực sự của đám thú biến dị.
Nghĩ cũng biết, đám thú biến dị này ở trong vườn thú sinh sống vô cùng vui sướng, căn bản không muốn đi ra ngoài.
Mục đích chúng nó diễn kịch như vậy, chính là muốn đồ ăn ngon.
Mục đích đơn thuần khiến người xấu hổ.
Nhưng vì sao phải lựa chọn phương thức này.....
Quý Vô Tu vẫn chưa biết được.
Có binh lính canh gác có quan hệ tốt với lão hổ gom hết dũng khí nói: "Nguyên soái, hay là mở cửa vườn thú ra đi, chúng nó thật sự rất muốn ra ngoài."
Otis: "......"
Là hắn xây dựng vườn thú không đủ lớn, hay là đám thú biến dị này quá đòi hỏi?
Binh linh canh gác hiển nhiên cũng nhớ tới không gian vườn thú cực kỳ rộng, căn bản không có chuyện thú biến dị sống ở bên trong rất gò bó khó chịu.
Nhưng hành vi cử chỉ của thú biến dị ngày hôm nay, thực sự khiến mọi người cảm thấy vô cùng đau lòng.
Có lẽ đối với chúng nó mà nói, không gian có lớn, có giống thế giới tự nhiên như nào, cũng chỉ là một cái lồng giam cỡ lớn mà thôi.
Chỉ có mở cửa vườn thú, mới chân chính là thả chúng nó ra.
Một đám người hầu mặt đầy khổ sở nghĩ như vậy.
Đối mặt với đám người ngày trước rất chán ghét thú biến dị, nhưng hiện tại lại bắt đầu thương xót thú biến dị......
Tâm trạng Otis phá lệ vi diệu, lại thực bất đắc dĩ.
Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người xung quanh, giọng nói bình tĩnh vang lên: "Nguyên nhân đóng cửa vườn thú là vì muốn người thường sẽ không bị thú biến dị dọa tới."
Mấy người thường vội vàng tỏ vẻ: "Chúng tôi không hề sợ hãi một chút nào!"
Otis nhàn nhạt gật đầu: "Vậy mở đi."
Mọi người: "......"
Dễ dàng đồng ý như vậy sao?
Quý Vô Tu ở bên cạnh nghe, cho dù y biết mục đích của đám thú biến dị không phải vì ra ngoài, nhưng y lại giữ im lặng không nói, không nghĩ tới việc giải thích rõ ràng cho Otis.
Dưới cái nhìn của y.
Có thể mở vườn thú ra vừa lúc là minh chứng tốt nhất cho việc nhân loại đồng ý tiếp nhận thú biến dị.
Đây cũng là kết quả mà mình muốn nhìn thấy nhất.
Rất nhanh.
Binh lính mở cổng vườn thú ra, không đóng lại nữa.
Thấy thế, một đám lông xù đột nhiên trở nên kích động.
Có con hưng phấn đập đập đuôi xuống đất, phát ra tiếng bịch bịch.
Có phải nhân loại sắp bắt đầu đưa rất nhiều đồ ăn ngon tới đúng không?
Tiểu li miêu không ngừng liếm móng vuốt.
Tự hỏi lát nữa mình nên ăn cá khô nhỏ trước, hay là ăn mực khô trước.
Thật là lựa chọn ngọt ngào khiến mèo cảm thấy thống khổ.
Trăn biến dị cuộn mình thành hương vòng vẫn không nhúc nhích bỗng nhiên ngẩng đầu, phun lưỡi rắn, cái chóp đuôi nhỏ hưng phấn bắt đầu run rẩy.
Nó không hề muốn ăn mấy con chuột đó!
Nó muốn ăn thịt chuột do nhân loại nướng cơ!
Một đám người đứng ở nơi đó, khóe miệng mỉm cười nhìn đám lông xù, vì đám thú biến dị vừa đáng thương lại vừa đáng yêu này cảm thấy vui vẻ.
Nhìn xem, chúng nó vui vẻ biết nhường nào.
Chúng nó không cần bị nhốt trong vườn thú, dùng đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn thế giới bên ngoài nữa.
Thật tốt.
Nhưng mà sau mười phút trôi qua.
Một đám lông xù hưng phấn qua đi, cuối cùng nhận ra cái gì đó sai sai.
Những nhân loại này vì sao còn không mau đem đồ ăn ngon tới đây?
Đồ xấu xí kia chính là làm như vậy mới khiến những nhân loại này đem đồ ăn ngon uống tốt đưa tới mà.
Thậm chí ngay cả chân gà nướng cũng có.
Đám thú biến dị thèm đến chảy nước miếng.
Hận không thể để con thú biến dị được nhân loại cưng chiều ở trong lòng biến thành mình.
Vì thế, để có được những đồ ăn ngon đó.
Một đám thú biến dị cứ như vậy tâm hữu linh tê triển khai diễn kịch tình cảm.
Hi vọng xa vời có thể đạt được đãi ngộ tương tự.
Nhưng không ngờ trời xui đất khiến, giải quyết vấn đề cổng vườn thú.
Quý Vô Tu dở khóc dở cười.
Nhưng đám thú biến dị giờ phút này, không hề vui vẻ một chút nào.
Bởi vì những người hầu đó đang gọi chúng nó, ý bảo ra ngoài chơi.
Đám thú biến dị khịt mũi coi thường.
Thế giới bên ngoài có gì tốt chứ.
Mỗi ngày ăn không đủ no ngủ không đủ ngon, còn phải lo lắng bị nhân loại bắt đi.
Quan trọng nhất chính là, bên ngoài không có đồ ăn ngon.
Không ra ngoài!
Đánh chết cũng không ra ngoài!
Một đám thú biến dị kêu rên không thôi.
Thật muốn ăn chân gà nướng!
Tiểu li miêu cũng thở dài theo.
Muốn ăn cá khô nhỏ meo!
Nếu Quý Vô Tu nghe không hiểu mấy con thú biến dị này nói gì.
Có lẽ y sẽ thông cảm với đám thú biến dị như diễn viên chuyên nghiệp này.
Nghĩ mà xem, một đám lông xù lay hàng rào, tiếng kêu tình cảm dạt dào rên rỉ.
Hết đợt này đến đợt khác.
Đôi mắt nhỏ còn phiếm thủy quang.
Đem vẻ ngoài đáng thương nhỏ yếu bất lực đầy chuyên nghiệp thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Thật đến không thể thật hơn.
Thử hỏi những nhân loại vốn rất có tình cảm với thú biến dị sao có thể chống đỡ nổi?
Đặc biệt là đại lão hổ đã từng ngây thơ nhiệt tình kia, cũng không biết bị con thú biến dị nào dạy hư, còn gọi thêm một con hổ biến dị tới đây cùng nhau kêu rên: "Ngao ô ——"
—— Mau tới cùng nhau gào, sẽ có đồ ăn ngon!
Con hổ biến dị kia ngẩng đầu, một đường chạy chậm tới.
Mấy ngày nay, nó và băng nhận hùng thích nghi rất tốt ở vườn thú.
Thương thế cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp lên.
Càng quan trọng hơn, quan hệ của hai bọn nó với đám thú biến dị này càng ngày càng hòa hợp.
Mối quan hệ giữa chúng cũng từ 'chúng ta không thân, nhưng chúng ta phải cố gắng thân' thay đổi thành trạng thái 'chúng ta cực kỳ thân'!
Một đám lông xù xù mỗi ngày đi ra ngoài bắt thỏ bơi lội, xế chiều lại lăn lóc trên bại cỏ kêu gào.
Cuộc sống hàng ngày cực kỳ hạnh phúc.
Nhưng dù sao hổ biến dị cũng mới tới không bao lâu, nhiều ít vẫn còn chút thể diện.
Lúc này, nó không chịu được lão hổ nhiệt tình kêu gọi, chỉ có thể lay hàng rào, nhỏ giọng kêu lên: "Ngao?"
Đầu lão hổ kia không giận tự uy, cúi đầu, trách mắng: "Ngao ngao ngao!"
—— Kêu thảm thêm chút nữa, nhân loại mới có thể cho đồ ăn ngon ngao!
Nó lại bắt đầu rướn cổ kêu gào một trận nữa, đầy nhịp điệu, cảm xúc cực kỳ dồi dào.
Hổ biến dị nghe càng cảm thấy ngượng ngùng, thoạt nhìn hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài tràn ngập khí thế bá vương của nó.
Nó.....nó thật sự không gào nổi.
Lão hổ hận sắt không thành thép lắc đầu, vỗ vỗ hổ biến dị: "Ngao ngao ngao."
—— Không sao, đến lúc đó ta chia một nửa cho ngươi.
Hổ biến dị lập tức lộ ra vẻ mặt cảm động: "Ngao!"
—— Ngươi thật tốt!
****
Nhưng cái này cũng chưa hết.
Trong đám thú biến dị, muốn nói thông minh nhất lanh lợi nhất đương nhiên thuộc về tiểu li miêu.
Tuy sức chiến đấu xếp hạng lót đế, thân hình tròn vo thoạt nhìn không hề có lực sát thương.
Nhưng nó biết rõ bản chất của con người.
Ví dụ như những nhân loại này thích nhất móng vuốt mèo.
Không có nhân loại nào có thể chống cự được!
Nó cũng lay hàng rào, ngồi ở chỗ kia rướn cổ kêu lên đầy nhịp nhàng: "Meo meo! Meo meo! Meo meo meo ngao!"
Tiếng kêu non nớt giống như làm nũng.
Khiến mấy người hầu nghe thấy đều mềm lòng.
"Quá đáng yêu."
"Sao nó lại đáng yêu như vậy!"
Trước những lời tán thưởng và tình cảm yêu thích của đám người hầu, tiểu li miêu giống như được cổ vũ, tinh thần phấn chấn tiếp tục kêu gào, móng vuốt nhỏ không ngừng duỗi ra bên ngoài, thậm chí còn cơ trí mở móng vuốt ra, lộ ra thịt lót phấn nộn.
Nó tin, mấy tên hót k.ứ.c này nhất định không chống đỡ được mị lực dụ hoặc tới từ phấn hồng.
Quả nhiên, phấn hồng dụ hoặc khiến đám người hầu che ngực kinh hô: "A!!! Móng vuốt nhỏ đáng yêu muốn chết!"
Tiểu li miêu gian trá run run râu, ánh mắt đầy chờ mong.
Meo meo meo.
Không uổng công nó cực cực khổ khổ bán manh như vậy.
Tin rằng những nhân loại này nhất định sẽ cho chuẩn bị cho mình rất nhiều cá khô nhỏ, mực khô và cá lát....
Nghĩ thôi đã khiến mèo chảy nước miếng!
Một đám lông xù ngày thường lãnh khốc, giờ phút này mặt đầy đáng thương kêu thảm vô cùng, đối với những người hầu vốn đã có tình cảm với thú biến dị mà nói, không thể nghi ngờ là một loại tra tấn lương tâm.
Càng đừng nói tới những binh lính đã từng sống chết có nhau với thú biến dị, lương tâm càng khó chịu nổi.
*******
Đặc biệt là thú biến dị vì có thể đạt được rất nhiều đồ ăn ngon, cơ hồ đều liều mạng thi triển sở trường, cố gắng bày hết điểm đáng yêu nhất của mình ra.
Vẻ ngoài đáng yêu liền tận khả nang bán manh.
Giống như tiểu li miêu, tận tình triển lãm móng vuốt đáng yêu của mình.
Vẻ ngoài hung dữ, liền dùng tiếng kêu tràn ngập tình cảm đả động lòng người.
Giống như con hổ biến dị kia vậy, tiếng kêu lên xuống phập phồng, nghe ra cực kỳ bi thương.
Nhưng nếu là con thú biến dị vẻ ngoài đáng sợ lại không thể kêu ra tiếng......
Quý Vô Tu nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn thấy trăn biến dị ở một nơi cực kỳ kín đáo, bởi vì thân hình khổng lồ, ngay cả đầu nó cũng không thể chui qua hàng rào, cho nên từ đầu tới cuối, trăn biến dị chỉ xoay quanh nơi đó, dùng cái chóp đuôi nhỏ lắc lư biểu đạt nỗi bi thương và khổ sở của mình.
Kêu gào không tiếng động!
Tê thanh kiệt lực!
Cho dù toàn bộ quá trình ánh mắt đều lạnh như băng, không hề có độ ấm.
Nhưng chỉ dựa vào biên độ run rẩy kia, liền khiến cho người ta một loại chấn động trực tiếp đâm thẳng vào tim.
Thật là một con trăn tội nghiệp.
Nó nhất định rất muốn đi ra.
Quý Vô Tu: "......"
Đám thú biến dị này bị ai dạy ai xui.
Rõ ràng ngày thường đã được ăn không ít thứ tốt.
Kết quả lại cố tình muốn đóng kịch để thêm đồ ăn.
Không biết là ai đột nhiên nhỏ giọng lên tiếng: "Nguyên soái tới."
Giọng nói ồn ào lập tức im bặt.
Otis đã đến, khiến đám diễn viên chuyện nghiệp thú biến dị lập tức an tĩnh, xếp hàng ngồi, mặt đầy ngơ ngắc.
Trăn biến dị yên lặng cuộn thân thể lại thành hương vòng, hoàn toàn không nhúc nhích.
Otis đi qua nhìn mọi người xung quanh, phàm là người bị ánh mắt sắc bén này nhìn qua, liền sẽ không tự chủ mà cúi đầu, tránh đi mũi nhọn.
Một mảnh an tĩnh.
Ngay cả thú biến dị tựa hồ cũng nhận ra không khí lúc này không thích hợp.
Đám thú biến dị hai mặt nhìn nhau, cho rằng Otis muốn ngăn cản chúng nó muốn đồ ăn, liền nhụt chí ủ rũ cụp đuôi, bất an lắc lư cái đuôi.
Chúng nó mới không có ngốc.
Tuyệt đối không đấu với nhân loại này.
Thú biến dị có trực giác nhạy bén hơn thì quỳ rạp trên mặt đất nức nở.
Đáy mắt tràn đầy sợ hãi.
Nhân loại này sao đột nhiên lại càng trở nên đáng sợ vậy!
Quý Vô Tu: "......"
Otis vốn là chủ nhân của vườn thú, sao lúc này lại giống như nhân vật phản diện vậy?
Thú biến dị nhìn thấy hắn, bị dọa cho không dám kêu gào nữa.
Người hầu nhìn thấy hắn, bị dọa im lặng cúi đầu.
Otis lạnh mặt, không chút để ý mấy chuyện này.
Nhưng Quý Vô Tu nhìn lại cảm thấy vô cùng chua xót, lặng lẽ đi qua, dùng móng vuốt nhẹ nhàng túm ống quần Otis, giống như trấn an kêu lên một tiếng.
Otis cúi đầu, xoa xao đầu cục cưng nhỏ.
Giống như đáp lại.
Sau đó hắn ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói với mọi người: "Nói một chút xem, sao lại thế này?"
Vì thế, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đẩy một vị binh lính lớn tuổi đứng ra kể lại rõ ràng sự việc.
Đối mặt với nguyên soái của đế quốc, người lính này có vẻ rất khẩn trương, nhưng vẫn hoàn chỉnh nói ra mọi việc: "Cụ thể ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết đám thú biến dị này muốn có được tự do, chúng nó rất không thích bị nhốt ở nơi này."
Mọi người sôi nổi gật đầu, vô cùng tán đồng.
Quý Vô Tu: "......"
Đám người ngu ngốc này.
Là cái gì khiến bọn họ sinh ra ảo giác như vậy?
Bọn họ hoàn toàn hiểu sai nhu cầu thực sự của đám thú biến dị.
Nghĩ cũng biết, đám thú biến dị này ở trong vườn thú sinh sống vô cùng vui sướng, căn bản không muốn đi ra ngoài.
Mục đích chúng nó diễn kịch như vậy, chính là muốn đồ ăn ngon.
Mục đích đơn thuần khiến người xấu hổ.
Nhưng vì sao phải lựa chọn phương thức này.....
Quý Vô Tu vẫn chưa biết được.
Có binh lính canh gác có quan hệ tốt với lão hổ gom hết dũng khí nói: "Nguyên soái, hay là mở cửa vườn thú ra đi, chúng nó thật sự rất muốn ra ngoài."
Otis: "......"
Là hắn xây dựng vườn thú không đủ lớn, hay là đám thú biến dị này quá đòi hỏi?
Binh linh canh gác hiển nhiên cũng nhớ tới không gian vườn thú cực kỳ rộng, căn bản không có chuyện thú biến dị sống ở bên trong rất gò bó khó chịu.
Nhưng hành vi cử chỉ của thú biến dị ngày hôm nay, thực sự khiến mọi người cảm thấy vô cùng đau lòng.
Có lẽ đối với chúng nó mà nói, không gian có lớn, có giống thế giới tự nhiên như nào, cũng chỉ là một cái lồng giam cỡ lớn mà thôi.
Chỉ có mở cửa vườn thú, mới chân chính là thả chúng nó ra.
Một đám người hầu mặt đầy khổ sở nghĩ như vậy.
Đối mặt với đám người ngày trước rất chán ghét thú biến dị, nhưng hiện tại lại bắt đầu thương xót thú biến dị......
Tâm trạng Otis phá lệ vi diệu, lại thực bất đắc dĩ.
Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người xung quanh, giọng nói bình tĩnh vang lên: "Nguyên nhân đóng cửa vườn thú là vì muốn người thường sẽ không bị thú biến dị dọa tới."
Mấy người thường vội vàng tỏ vẻ: "Chúng tôi không hề sợ hãi một chút nào!"
Otis nhàn nhạt gật đầu: "Vậy mở đi."
Mọi người: "......"
Dễ dàng đồng ý như vậy sao?
Quý Vô Tu ở bên cạnh nghe, cho dù y biết mục đích của đám thú biến dị không phải vì ra ngoài, nhưng y lại giữ im lặng không nói, không nghĩ tới việc giải thích rõ ràng cho Otis.
Dưới cái nhìn của y.
Có thể mở vườn thú ra vừa lúc là minh chứng tốt nhất cho việc nhân loại đồng ý tiếp nhận thú biến dị.
Đây cũng là kết quả mà mình muốn nhìn thấy nhất.
Rất nhanh.
Binh lính mở cổng vườn thú ra, không đóng lại nữa.
Thấy thế, một đám lông xù đột nhiên trở nên kích động.
Có con hưng phấn đập đập đuôi xuống đất, phát ra tiếng bịch bịch.
Có phải nhân loại sắp bắt đầu đưa rất nhiều đồ ăn ngon tới đúng không?
Tiểu li miêu không ngừng liếm móng vuốt.
Tự hỏi lát nữa mình nên ăn cá khô nhỏ trước, hay là ăn mực khô trước.
Thật là lựa chọn ngọt ngào khiến mèo cảm thấy thống khổ.
Trăn biến dị cuộn mình thành hương vòng vẫn không nhúc nhích bỗng nhiên ngẩng đầu, phun lưỡi rắn, cái chóp đuôi nhỏ hưng phấn bắt đầu run rẩy.
Nó không hề muốn ăn mấy con chuột đó!
Nó muốn ăn thịt chuột do nhân loại nướng cơ!
Một đám người đứng ở nơi đó, khóe miệng mỉm cười nhìn đám lông xù, vì đám thú biến dị vừa đáng thương lại vừa đáng yêu này cảm thấy vui vẻ.
Nhìn xem, chúng nó vui vẻ biết nhường nào.
Chúng nó không cần bị nhốt trong vườn thú, dùng đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn thế giới bên ngoài nữa.
Thật tốt.
Nhưng mà sau mười phút trôi qua.
Một đám lông xù hưng phấn qua đi, cuối cùng nhận ra cái gì đó sai sai.
Những nhân loại này vì sao còn không mau đem đồ ăn ngon tới đây?
Đồ xấu xí kia chính là làm như vậy mới khiến những nhân loại này đem đồ ăn ngon uống tốt đưa tới mà.
Thậm chí ngay cả chân gà nướng cũng có.
Đám thú biến dị thèm đến chảy nước miếng.
Hận không thể để con thú biến dị được nhân loại cưng chiều ở trong lòng biến thành mình.
Vì thế, để có được những đồ ăn ngon đó.
Một đám thú biến dị cứ như vậy tâm hữu linh tê triển khai diễn kịch tình cảm.
Hi vọng xa vời có thể đạt được đãi ngộ tương tự.
Nhưng không ngờ trời xui đất khiến, giải quyết vấn đề cổng vườn thú.
Quý Vô Tu dở khóc dở cười.
Nhưng đám thú biến dị giờ phút này, không hề vui vẻ một chút nào.
Bởi vì những người hầu đó đang gọi chúng nó, ý bảo ra ngoài chơi.
Đám thú biến dị khịt mũi coi thường.
Thế giới bên ngoài có gì tốt chứ.
Mỗi ngày ăn không đủ no ngủ không đủ ngon, còn phải lo lắng bị nhân loại bắt đi.
Quan trọng nhất chính là, bên ngoài không có đồ ăn ngon.
Không ra ngoài!
Đánh chết cũng không ra ngoài!
Một đám thú biến dị kêu rên không thôi.
Thật muốn ăn chân gà nướng!
Tiểu li miêu cũng thở dài theo.
Muốn ăn cá khô nhỏ meo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất