Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 146: Mèo đen bị sốc

Trước Sau
Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Sâu biến dị cấp 7.

Đã từng thiếu chút nữa hủy diệt loài người.

Nhưng không ngờ rằng, bằng vào một con gà lại ngăn được cơn sóng dữ, nhanh chóng xoay chuyển tình thế.

Đến tận bây giờ, mọi người vẫn đang bàn tán say sưa.

Vì dị năng thần kỳ của con gà kia mà ngạc nhiên.

Đương nhiên, thông qua chiến dịch lần này, tất cả những người đã từng 'thèm khát' con gà này, hoàn toàn đánh mất ý nghĩ ăn thịt nó.

Đùa à.

Con gà này không còn là con gà lấy thịt chất tươi ngon mà nổi tiếng trước kia nữa.

Nó hiện tại, đã trở thành chúa cứu thế.

Cũng chỉ có nó, mới có thể hoàn toàn tiêu diệt sâu biến dị cấp 7.

Toàn bộ quá trình giống như chơi đùa, không hề tốn tí sức lực nào.

Còn con người thì sao, cho dù có làm mọi cách, chỉ sợ cũng không giết chết được con sâu biến dị cấp 7 kia.

Thậm chí còn không thể để lại một vết thương nào ở trên người nó.

Đừng thấy nó không có bất cứ dị năng công kích nào.

Nhưng độ nguy hiểm và năng lực phòng ngự, lại là cao nhất.

Nhân loại rơi vào trạng thái vui mừng điên cuồng.

Đặc biệt là người ở khu B, càng hỉ cực mà khóc.

Có người quỳ trên mặt đất, trong miệng không ngừng nỉ non gì đó.

Nhân sinh trăm thái, giờ phút này có vẻ vô cùng rõ ràng.

Lúc này tuy Quý Vô Tu không nổi bật lắm, càng không ngăn cơn sóng dữ giải quyết nguy cơ.

Nhưng ít ra trải qua lần phát sóng trực tiếp này, y cũng thu được mấy chục triệu điểm bán manh.

Quan trong hơn là, điểm bán manh tiêu tốn lúc trước, chẳng những được bù trở lại, mà còn kiếm lời thêm mấy chục triệu.

Quý Vô Tu đứng trên tầng cao, hỏi: "Sự tình đều giải quyết rồi, đúng không?"

Otis gật đầu, giọng điệu không rõ ràng: "Đều giải quyết."

Quý Vô Tu nghĩ tới chuyện lúc trước, vẫn không khỏi có chút thổn thức nói: "Nếu không nhờ con gà kia, chỉ sợ ngay cả ta cũng không có cách nào giết chết sâu biến dị cấp 7."

Cũng không biết trải qua một chuyện này, có thể khiến nhân loại hoàn toàn có cái nhìn mới về thú biến dị không.

Otis dường như cũng nghĩ tới điểm này, hắn xoa đầu cục cưng nhỏ, nói: "Mọi thứ đều sẽ tốt."

Quý Vô Tu mờ mịt gật đầu.

Có chút không rõ lời này của Otis là có ý gì.

******

Trong trang viên của Otis.

Tất cả người hầu và bảo an đều sôi nổi thở phào một hơi.

Không ai ngờ rằng nguy cơ trùng động lần này, lại có thể giải quyết nhanh như vậy.

Nhưng ngoại trừ Louis Edgehallu ra.

Không ai biết con mèo này giờ phút này suy sụp tới mức nào.

Sâu biến dị cấp 7 đáng sợ như vậy, lại được giải quyết dễ dàng!

Hơn nữa còn là do một con gà!

Sớm biết vậy.....sớm biết vậy nó cũng nuôi gà!

Thực sự hối hận!

Nhưng sau một phen ảo não, Louis Edgehallu vẫn không khỏi thương tâm.

Nó nghĩ tới hành tinh đã bị sâu biến dị cấp 7 hủy diệt của mình.

Nghĩ tới đồng bạn đã cùng nhân loại hăng hái chiến đấu.

Sau khi không còn mình.

Bọn họ làm cách nào để thoát khỏi đám tay chân của sâu biến dị cấp 7 chứ.

Lý Chu Hiến thấy thế, chậm rãi ngồi xuống cạnh mèo đen, trải qua vạn phần phân vân do dự, hắn nhẹ nhàng nói: "Miêu Miêu, đừng buồn."

Louis Edgehallu cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.

Lý Chu Hiến thấy thế, càng thêm đau lòng hơn, hắn cẩn thận vuốt ve sống lưng Miêu Miêu: "Ngươi đã làm rất tốt rồi, không phải sao?"

Con mèo này gánh vác quá nhiều trách nhiệm vốn không cần phải gánh vác.

Sinh vật đáng yêu ngạo kiều giống như nó.

Nên ung dung vui vẻ mà sống.

Chứ không phải mang theo tâm sự và hồi ức nặng nề, sống trong tự trách suốt quãng đời còn lại.

Đây không phải việc Lý Chu Hiến muốn thấy.

"Có lẽ đồng bạn của ngươi, và những nhân loại đó, hiện tại vẫn còn sống thì sao." Lý Chu Hiến thử nói.

Louis Edgehallu yên lặng ngẩng đầu, lắc lắc đầu.



Như là đang nói: Không thể nào.

Lý Chu Hiến cũng trở nên trầm mặc.

Đúng vậy.

Ngay cả thế giới này, nếu không phải vì có con thú biến dị kia, có con gà kia ở, chỉ sợ cũng khó tránh khỏi vận mệnh bị hủy diệt.

Mà hành tinh mèo, sao có thể may mắn như vậy được.

Lý Chu Hiến cảm thấy, mình không nên nói dối để tiếp thêm một phần hi vọng cho Miêu Miêu.

Nếu hi vọng lúc này bị đánh nát trong tương lai.

Sẽ chỉ nghênh đón thêm đau buồn và tuyệt vọng.

Lý Chu Hiến thở dài, ôm Miêu Miêu vào trong lòng nhẹ giọng trấn án.

"Không sao đâu......"

"Đừng buồn, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."

Louis Edgehallu trầm mặc, yên lặng rúc đầu vào cánh tay của Lý Chu Hiến.

Nó cố nén nước mắt, cố nén bi thống và tự trách.

Nhưng đối diện với giọng nói trấn an của xẻng hót k.ứ.c, nước mắt nó lại càng tràn mi mà ra, khiến cho lông xung quanh trở nên ướp nhẹp.

Vận mệnh gánh vác sinh linh trên hành tinh, trách nhiệm nặng trĩu và áp lực như vậy, có ai có thể cắn răng chịu đựng được chứ.

*******

Ngô Hữu Vi rất là đau đầu nhìn con gà.

Từ khi biết nó là gà biến dị, Ngô Hữu Vi lại càng rõ ràng tất cả những ảo giác lúc trước, thì ra đều là thật.

Ví dụ như con gà này.

Cực kỳ thông minh, thậm chí còn có thể phỏng đoán sắc mặt hắn.

Có thể nói đầy nhát ga và mưu mô.

Hơn nữa vừa rồi sau khi đánh bại sâu biến dị cấp 7, con gà kia liền nhạy bén cảm giác được những nhân loại đã từng muốn ăn thịt nó kia, hình như có sự thay đổi.

Trước kia.

Ánh mắt của những nhân loại này, sẽ chỉ khiến nó cảm thấy sởn tóc gáy.

Lông gà đều phải dựng đứng.

Thậm chí nó còn cảm thấy.

Từng miếng thịt trên người mình, đặc biệt là chân gà và cánh gà, lại càng bị những người đó nhìn đi nhìn lại vài lần một cách tham lam không hề che giấu.

Nó cho rằng, những nhân loại này muốn ăn thịt mình.

Nhận ra điều này.

Nó mới có thể trở nên an tĩnh.

Trừ khi có nhân loại đi cùng mình, nếu không nó sẽ tuyệt đối không một mình đi ra ngoài chơi đâu.

Chẳng may bị ăn thịt thì phải làm sao?

Nhưng hiện tại.

Những nhân loại này hoàn toàn rút đi cái ánh mắt gọi là tham lam.

Ngược lại trở thành hiếm lạ và sùng bái.

Thậm chí có người, còn cố ý mang không ít trái cây trộm đút cho nó ăn nữa.

Hơn nữa những người đó còn luôn dùng ánh mắt vui mừng từ ái nhìn mình, vỗ vỗ đầu khích lệ mình làm rất tuyệt.

Hoa Hoa có chút mê mang.

Nó không biết mình làm sao.

Nhưng nó biết.

Cuộc đời gà của mình, tựa hồ hoàn toàn chuyển biến.

Nó ưỡn ngực, thậm chí tỏ ra oai vệ.

Đối với điều này.

Ngô Hữu Vi rất là dở khóc dở cười.

Hắn cũng không ngờ con gà này lại dựa vào thực lực của bản thân, từ trong thế giới nhân loại đầy rẫy nguy cơ tứ phía hoàn toàn đi lên đỉnh 'gà' sinh.

Có thể nói đầy cảm hứng.

Đồng thời.

Bởi vì chiến dịch lần này, danh vọng của Otis càng đạt tới một tầm cao chưa từng có.

Thậm chí còn vượt qua hoàng thất.

Từ đầu tới đuôi, cũng chưa thấy hoàng thất có bất cứ động thái nào.

Toàn bộ quá trình đều là nguyên soái Otis tự mình bước vào chiến trường đầy rẫy nguy hiểm, chém giết sâu biến dị cao cấp.

Cũng chính là hắn đoán ra nhược điểm của sâu biến dị cấp 7.

Sai người đem gà trống tới.

Giải quyết hoàn toàn nguy cơ trùng động.

Còn hoàng thất thì sao?

Tựa hồ chỉ biết không rên một tiếng lặng lẽ ẩn mình.



Khi nguy cơ khó khăn lắm mới kết thúc, hoàng thất vốn đang mai danh ẩn tích, lại đột nhiên nhảy ra, nói một đống những lời thật thật giả giả.

Thực sự khiến vô số người cảm thấy chán ghét.

Nhưng điều này, không phải là kết quả mà hoàng thất muốn nhìn thấy.

Nhưng mặc dù có không muốn, cũng không thể che giấu một sự thật đáng sợ.

Đó chính là —— dường như hoàng thất đã dần dần mất đi lòng dân.

Bởi vì con thú biến dị kia đại náo công hội bắt thú, khiến cho tất cả hiệp hội lập tức mất đi nguồn thu nhập.

Không ai dám chọc giận con thú biến dị kia vào thời điểm này.

Hơn nữa vô số người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Cho dù công hội bắt thú có chỗ dựa là hoàng thất, cuối cùng cũng đóng cửa hoàn toàn.

Còn hoàng thất, cũng vì vậy mà mất đi nguồn thu nhập chủ yếu nhất.

Quốc khố dần dần bị tiêu xài hết bằng tốc độ mắt thấy.

Vị hoàng đế kia, cuối cùng cũng có cảm giác nguy cơ.

Nhưng cụ thể muốn làm thế nào, gã còn phải thận trọng suy xét một phen, từ từ mưu tính.

Quyết không thể chọc giận Otis.

Nghĩ tới nghĩ lui, hoàng thất quyết định việc hàng đầu chính là dần dần xây dựng cánh chim của bản thân.

Để có thể đối kháng với Otis.

Rất nhanh.

Hoàng thất tuyên bố chiêu mộ hoàng quân, phàm là người đạt tới dị năng cấp 2, đều có thể báo danh.

Đương nhiên.

Nếu có biến dị thú, thì ưu tiên trúng tuyển.

Đối với điều này, bắt đầu có người động tâm.

Tuy vô số người muốn trở thành một người chiến sĩ.

Nhưng kỳ thực bọn họ càng muốn làm một hoàng quân.

Bởi vì chẳng những phúc lợi cao, mà nguy cơ gặp phải cũng ít hơn rất nhiều so với binh lính quân đội.

Nhưng nghĩ tới hành động gần đây của hoàng thất, hơn nữa con thú biến dị mạnh mẽ kia còn ở bên cạnh Otis, càng khiến mọi người sinh ra dao động.

So với làm hoàng quân.

Hình như làm một người chiến sĩ càng tốt hơn thì phải?

Hoàng thất tràn đầy tự tin chờ đợi dị năng giả báo danh.

Không ai tin sẽ có dị năng giả nào có thể từ chối được phần dụ hoặc này.

Mà lúc này.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không.

Hay là cố tình.

Quân đội cũng tỏ vẻ muốn chiêu mộ binh sĩ.

Người có ý đều có thể báo danh tham gia khảo nghiệm.

Lúc này, người vốn đang dao động hoàn toàn có quyết định!

Đó chính là —— đương nhiên sẽ làm một người chiến sĩ vinh quang!

Chẳng những có hi vọng có thể tiếp xúc với nguyên soái Otis, mà thậm chí còn có hể nhìn thấy con thú biến dị kia nữa!

Nghĩ thôi đã thấy kích động!

Quan trọng hơn là, trong quân khu còn có con gà kia nữa.

Cho dù có sâu biến dị cấp 7 tới, quân đội cũng tuyệt đối không sợ!

Hoàng thất thấy thế, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Otis kia tuyệt đối là cố ý!

Trên thực tế, Otis thực sự không phải cố ý.

Trải qua chiến dịch lần trước, Otis cho rằng nên triệu tập một số mầm mống mới mới được.

Chẳng qua vừa lúc nhìn thấy lệnh chiêu mộ binh lính của hoàng thất, lúc này mới thuận nước đẩy thuyền, làm một cái mưu kế một mũi tên trúng hai con chim.

Sau bảy ngày báo danh kết thúc.

Nhân số báo danh cũng trình lên trên bàn hoàng đế, gã nhìn số lượng người một cái ——233 người.

Lập tức tức đến đỏ mặt, đột nhiên đập bàn một cái: "Thật quá đáng!"

Otis này rõ ràng chói lọi đoạt người!

Còn làm quang minh chính đại như vậy.

Nhưng mà.

Nhân số báo danh bên hoàng thất ít như vậy.

Nói không chừng quân đội cũng là như thế!

Mà lúc này —— quân đội cũng công bố số người báo danh——2.394.823 người.

Hoàng đế vốn còn ôm một tia hi vọng thấy thế, lập tức tức đến ngất xỉu.

Quả thực quá bắt nạt người!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau