Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng
Chương 26
Trong căn phòng vừa phát ra tiếng la hét cũng có một người đã chết, giống như Lý Hàng, nhưng theo lời của người chung phòng thì anh ta chết sớm hơn Lý Hàng. Bọn họ đi ngủ lúc chín giờ rưỡi, nhưng anh ta bị tiếng ồn ào của mọi người làm tỉnh giấc mới phát hiện đồng đội không có trong phòng, đi mở cửa phòng tắm mới phát hiện còn một ít vết máu sót lại, lúc này mới nhận ra đồng đội đã chết.
Người vào phó bản cao cấp này toàn là cao thủ, thế mà vừa vào đã chết hai người khiến những người khác cũng bắt đầu sợ hãi.
Trần Chi Vọng không muốn ở một mình trong căn phòng đó một chút nào, anh ta ôm theo chăn đệm đi đến phòng của Quý Hành.
Quý Hành lại về giường, nhưng lần này cậu không thể ngủ được, bèn đứng dậy đi vào nhà wc. Vừa mở cửa phòng wc thì cảnh tượng lúc nãy lại hiện lên đầu Quý Hành khiến cậu giằng co mãi ở cửa, cuối cùng chọn đóng lại.
" Em muốn đi vệ sinh à?" Phó Bằng Lan không biết đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào.
"Vâng," Quý Hành bất lực, "nhưng hơi có bóng ma tâm lý."
"Có một nhà vệ sinh công cộng trên cầu thang," Phó Bằng Lan buổi chiều có nhìn thoáng qua, bên trong có chia gian, "Anh sẽ đi cùng với em."
" Được rồi. "Quý Hành thở phào nhẹ nhõm.
Trần Chi Vọng - người ở lại một mình trong phòng, "..." Cắn một miếng cơm chó thiệt to, ăn đến nỗi nghẹn đỏ mặt...
Quý Hành đóng cửa ngăn lại, nghe thấy tiếng Phó Bằng Lan dùng chân nhẹ nhàng cọ xuống sàn, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, sau khi đi vệ sinh xòn, vào lúc Quý Hành muốn đẩy cửa ngăn ra, bỗng tim nảy lên một cái.
Âm thanh của Phó Bằng Lan... đã biến mất.
"Phó Bằng Lan?" Quý Hành không mở cửa liền mà đứng ở trong gọi ra một tiếng.
Không ai đáp lại, trái tim Quý Hành như muốn dừng đập lại, cậu đặt tay lên cánh cửa và quyết định mở nó ra xem, mặc dù cậu biết rằng khả năng Phó Bằng Lan tạm thời rời đi là bằng không.
Khi cậu đặt tay lên cánh cửa, không gian xung quanh bỗng thay đổi ngay lập tức.
Trước mắt tối đen như mực, Quý Hành đưa tay ra vỗ vào cánh cửa, không có tiếng trả lời, sau đó bỗng nhiên xuất hiện một đám sáng, Quý Hành quay đầu lại và nhìn thấy màn sáng xuất hiện sau lưng anh. Tầm nhìn quay trở lại giúp cậu nhìn thấy xung quanh, đã không còn bồn cầu, ngoài màn sáng ra bên dưới có một cây bút và một cây bìm bìm.
Một đoạn văn bản xuất hiện trên màn hình sáng:
[Có năm câu hỏi trong phòng này. Trả lời đúng sẽ được thưởng, trả lời sai sẽ bị phạt. Khi yêu cầu của câu hỏi không phù hợp với lời nhắc chính, lời nhắc chính sẽ là chủ.
Câu hỏi 1: Phó Bản đầu tiên tên là gì?
A. Hoàng tuyền mê cung
B. Khủng bố mê cung
C. Tử vong mê cung
Nhắc nhoẻ: Nếu cả hai cùng trả lời đúng, bạn sẽ có cơ hội nhân đôi phần thưởng. (Không được nhắc cho bên kia dưới mọi hình thức, nếu không sẽ bị phạt gấp đôi)]
Đếm ngược câu hỏi: 60s
Quý Hành:??? Hai bên??? Vậy là có người khác??
Nghĩ đến đây, Quý Hành lại ngập ngừng gọi "Phó Bằng Lan", lần này cậu nghe thấy một tí âm thanh, nhưng âm thanh không lớn lắm, cậu cẩn thận phân biệt hướng đi và phát hiện ra âm thanh đó là truyền đến từ cây bìm bìm..
Quý Hành nhớ lại thí nghiệm truyền âm thanh mà giáo viên đã dùng ly giấy khi cậu còn đi học.
Bây giờ có thể xác định ở chỗ khác của cây bìm bìm kia là Phó Bằng Lan.
Vừa rồi sau khi Quý Hành bước vào, Phó Bằng Lan đột nhiên phát hiện không có tiếng động, anh sợ cậu bị làm sao liền nhanh chóng mở cửa ngăn, rồi bị đưa sang không gian khác.
LĐây hẳn là trò chơi mà bà chủ đã nói," Phó Bằng Lan xuyên qua cây bìm bìm nói với cậu, rồi nhìn lại câu hỏi của mọn, môi anh hơi xong lên, "Em có nhắc nhở quan trọng nào không?
"Có". Quý Hành vốn dĩ muốn đọc lời nhắc nhở chính cho Phó Bằng Lan, cậu anh nhận ra rằng bất kể cậu nói gì thì Phó Bằng Lan cũng không thể nghe thấy, vì vậy cậu đột nhiên hiểu ra, "Phó Bằng Lan, nội dung lời nhắc nhở chính hình như không được nói ra. "
Phó Bằng Lan cũng cảm thấy không thể nói, nếu không ngăn ra còn ý nghĩa gì,"Vậy câu hỏi của em, em có biết đáp án chính xác không? Em đã chọn cái gì? "
"A," Quý Hành nói, "Sm biết câu hỏi này, bên anh thì sao?"
Phó Bằng Lam cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình ánh sáng của mình.
[Câu hỏi 1: Tóc của Quý Hành màu gì?
A. Xanh lục B. Đỏ C. đen
Nhắc nhở: Nếu bạn trả lời sai câu hỏi này, bạn sẽ nhận được gấp đôi phần thưởng. 】
Phó Bằng Lan im lặng một lúc rồi cầm cây bút trước mặt lên, đối với người ở đầu bên kia nói: "Nếu anh cũng chọn A, em không sao chứ?"
Quý Hành: "Không sao á anh." Vì sao lại có vấn đề?
"Vậy thì chọn thôi," Phó Bằng Lan nói xong thì viết câu trả lời của mình lên màn hình ánh sáng. Ván này không có trừng phạt, cả hai tạm an toàn
Khi đến câu hỏi thứ hai, lời nhắc nhở chính của Quý Hành là: nếu hai người trả lời giống nhau ( cùng đúng cùng sai), cả hai sẽ bị trừng phạt.
Quý Hành: "..."
Nhắc nhở chính của Phó Bằng Lan là: Nếu bạn trả lời đúng câu hỏi này, bên kia sẽ bị phạt hai lần.
Không có cách nào để nói ra lời nhắc nhở then chốt, đây là tình hình của phía Quý Hành, vậy bên Phó Bằng Lan chắc cũng không tốt hơn tí nào, bởi vì sau khi câu hỏi thứ hai xuất hiện, bên phía anh cũng rơi vào im lặng.
Chỉ cần nói ra câu nhắc nhở sẽ bị chặn lại, Quý Hành suy nghĩ một lúc và nói: "Em không biết câu hỏi này, em sẽ chọn ngẫu nhiên, còn anh chọn đúng?"
Phó Bằng Lam co giật khóe miệng "Quý Hành, những câu hỏi này dường như được thiết kế riêng cho chúng ta." Vì sự im lặng trước đó, chỉ còn 15 giây nữa là đếm ngược, "nhưng anh không thể trả lời chính xác câu hỏi này." Không biết câu này có bị chặn không.
Tất nhiên Quý Hành không nghe thấy, sau khi biết Phó Bằng Lan có thể chọn câu trả lời đúng, cậu đã viết câu trả lời sai trên màn hình của mình, "Em sai câu hỏi này."
Phó Bằng Lan bên kia cũng viết đáp án trước khi thời gian kết thúc.
Khi đếm ngược kết thúc, trên màn hình có một dấu thập đỏ tươi, các bức tường xung quanh lập tức lan ra ngoài, Quý Hành dường như đang ở trong một khoảng không đen kịt, cậu quay lại và thấy có hai con nai xanh nhìn chằm chằm vào mình và thở hổn hển, móng trước của tụi nó đá xuống đất một cách nóng nảy, giống như một con thú bị chọc giận trong Đấu trường.
Quý Hành cảm thấy nguy hiểm, cậu định lấy ra một ít cà rốt thì chợt nhớ rằng tất cả các đạo cụ đều đã hết tác dụng, không có thứ gì trong căn phòng này có thể dùng làm vũ khí. Cậu nhìn chằm chằm vào hai con nai sừng tấm một lúc, suy nghĩ phải bẻ sừng nai làm vũ khí mới được.
Thời gian trừng phạt: 180s.
May mắn thay, hai con nai sừng tấm có thể hình trung bình, mặc dù QuýnHandh nói rằng sức mạnh của cậu không bằng Phó Bằng Lan, nhưng với sự thông minh và nhanh nhẹn của mình, cậu vẫn cảm thấy ổn trong ba phút.
Tốc độ của nai sừng tấm cũng rất nhanh nhẹn, Quý Hành thậm chí còn không kịp thở. Mồ hôi trên má rơi xuống thành chuỗi, cuối cùng vẫn bị một con nai sừng tấm húc văng ra xa, vừa rơi xuống đất đã thấy một con khác lao tới chỗ mình.
Quý Hành tính toán thời gian, nghiến răng nhảy lên về phía sau nai sừng tấm, cố gắng bẻ gạc bằng cả hai tay nhưng nó thật sự rất khó, phải dùng hết sức cả hai tay mới bẻ được cái sừng xuống, con nai cũng dãy dụa vì đau đớn.
Quý Hành nắm chặt lấy bộ lông của nó, nhưng không thể lay chuyển nó bằng bất cứ giá nào, và cậu còn luôn phải đề phòng trước sự tấn công của một con nai sừng tấm khác.
Kết thúc thời gian đếm ngược, hai con nai sừng tấm biến mất nhanh như làn khói, và các bức tường xung quanh cũng quay trở lại trạng thái ban đấu. Đây là thời gian để người chơi nghỉ ngơi và hít thở.
Quý Hành nằm bệch trên mặt đất, cả người đau nhức kinh khủng. Lúc trước cậu lo chạy nên không hề cảm nhận được điều đó, nhưng bây giờ Quý Hành nhận ra rằng cánh tay của mình đã bị trật vì dùng nhiều lực. Đây chỉ mới là hai con nai sừng tấm, cậu sợ tiếp theo trừng phạt sẽ càng ác liệt hơn.
"Quý Hành, em không sao chứ?" Giọng Phó Bằng Lan bên kia cũng hơi rối loạn, dù đã che giấu rất kỹ nhưng Quý Hành vẫn nhận ra manh mối, "Bên em có hai con nai ở đây, còn anh thì sao?
Phó Bằng Lan nói, "thực ra em có thể chọn đáp án đúng phải không?"
Quý Hành: "Nhưng em tưởng kết quả sẽ giống nhau?"
"Không giống nhau đâu. Nếu anh đoán đúng, em phải đối mặt với ít nhất hai con nai." Khi đề kết thúc thì có thể nói lời nhắc nhở ra. Phó Bằng Lan lại gần cây bìm bìm. "Quý Hành, chúng ta hãy thỏa thuận đi. Hiện tại còn ba câu hỏi. Đối với câu hỏi tiếp theo, em chỉ cần nghĩ về bản thân, không cần nghĩ cho anh. Câu hỏi tiếp theo chúng ta trao đổi và câu hỏi cuối cùng, tùy thuộc vào tình huống nhé. "
Quý Hành đã đoán được nhắc nhở chính của Phó Bằng Lan. Cậu cười khổ, trò chơi này bị bệnh hay gì ấy. Nếu không phải cậu tin tưởng tuyệt đối vào Phó Bằng Lan, thì chắc giờ hai bên từ mặt nhau rồi.
Người vào phó bản cao cấp này toàn là cao thủ, thế mà vừa vào đã chết hai người khiến những người khác cũng bắt đầu sợ hãi.
Trần Chi Vọng không muốn ở một mình trong căn phòng đó một chút nào, anh ta ôm theo chăn đệm đi đến phòng của Quý Hành.
Quý Hành lại về giường, nhưng lần này cậu không thể ngủ được, bèn đứng dậy đi vào nhà wc. Vừa mở cửa phòng wc thì cảnh tượng lúc nãy lại hiện lên đầu Quý Hành khiến cậu giằng co mãi ở cửa, cuối cùng chọn đóng lại.
" Em muốn đi vệ sinh à?" Phó Bằng Lan không biết đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào.
"Vâng," Quý Hành bất lực, "nhưng hơi có bóng ma tâm lý."
"Có một nhà vệ sinh công cộng trên cầu thang," Phó Bằng Lan buổi chiều có nhìn thoáng qua, bên trong có chia gian, "Anh sẽ đi cùng với em."
" Được rồi. "Quý Hành thở phào nhẹ nhõm.
Trần Chi Vọng - người ở lại một mình trong phòng, "..." Cắn một miếng cơm chó thiệt to, ăn đến nỗi nghẹn đỏ mặt...
Quý Hành đóng cửa ngăn lại, nghe thấy tiếng Phó Bằng Lan dùng chân nhẹ nhàng cọ xuống sàn, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, sau khi đi vệ sinh xòn, vào lúc Quý Hành muốn đẩy cửa ngăn ra, bỗng tim nảy lên một cái.
Âm thanh của Phó Bằng Lan... đã biến mất.
"Phó Bằng Lan?" Quý Hành không mở cửa liền mà đứng ở trong gọi ra một tiếng.
Không ai đáp lại, trái tim Quý Hành như muốn dừng đập lại, cậu đặt tay lên cánh cửa và quyết định mở nó ra xem, mặc dù cậu biết rằng khả năng Phó Bằng Lan tạm thời rời đi là bằng không.
Khi cậu đặt tay lên cánh cửa, không gian xung quanh bỗng thay đổi ngay lập tức.
Trước mắt tối đen như mực, Quý Hành đưa tay ra vỗ vào cánh cửa, không có tiếng trả lời, sau đó bỗng nhiên xuất hiện một đám sáng, Quý Hành quay đầu lại và nhìn thấy màn sáng xuất hiện sau lưng anh. Tầm nhìn quay trở lại giúp cậu nhìn thấy xung quanh, đã không còn bồn cầu, ngoài màn sáng ra bên dưới có một cây bút và một cây bìm bìm.
Một đoạn văn bản xuất hiện trên màn hình sáng:
[Có năm câu hỏi trong phòng này. Trả lời đúng sẽ được thưởng, trả lời sai sẽ bị phạt. Khi yêu cầu của câu hỏi không phù hợp với lời nhắc chính, lời nhắc chính sẽ là chủ.
Câu hỏi 1: Phó Bản đầu tiên tên là gì?
A. Hoàng tuyền mê cung
B. Khủng bố mê cung
C. Tử vong mê cung
Nhắc nhoẻ: Nếu cả hai cùng trả lời đúng, bạn sẽ có cơ hội nhân đôi phần thưởng. (Không được nhắc cho bên kia dưới mọi hình thức, nếu không sẽ bị phạt gấp đôi)]
Đếm ngược câu hỏi: 60s
Quý Hành:??? Hai bên??? Vậy là có người khác??
Nghĩ đến đây, Quý Hành lại ngập ngừng gọi "Phó Bằng Lan", lần này cậu nghe thấy một tí âm thanh, nhưng âm thanh không lớn lắm, cậu cẩn thận phân biệt hướng đi và phát hiện ra âm thanh đó là truyền đến từ cây bìm bìm..
Quý Hành nhớ lại thí nghiệm truyền âm thanh mà giáo viên đã dùng ly giấy khi cậu còn đi học.
Bây giờ có thể xác định ở chỗ khác của cây bìm bìm kia là Phó Bằng Lan.
Vừa rồi sau khi Quý Hành bước vào, Phó Bằng Lan đột nhiên phát hiện không có tiếng động, anh sợ cậu bị làm sao liền nhanh chóng mở cửa ngăn, rồi bị đưa sang không gian khác.
LĐây hẳn là trò chơi mà bà chủ đã nói," Phó Bằng Lan xuyên qua cây bìm bìm nói với cậu, rồi nhìn lại câu hỏi của mọn, môi anh hơi xong lên, "Em có nhắc nhở quan trọng nào không?
"Có". Quý Hành vốn dĩ muốn đọc lời nhắc nhở chính cho Phó Bằng Lan, cậu anh nhận ra rằng bất kể cậu nói gì thì Phó Bằng Lan cũng không thể nghe thấy, vì vậy cậu đột nhiên hiểu ra, "Phó Bằng Lan, nội dung lời nhắc nhở chính hình như không được nói ra. "
Phó Bằng Lan cũng cảm thấy không thể nói, nếu không ngăn ra còn ý nghĩa gì,"Vậy câu hỏi của em, em có biết đáp án chính xác không? Em đã chọn cái gì? "
"A," Quý Hành nói, "Sm biết câu hỏi này, bên anh thì sao?"
Phó Bằng Lam cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình ánh sáng của mình.
[Câu hỏi 1: Tóc của Quý Hành màu gì?
A. Xanh lục B. Đỏ C. đen
Nhắc nhở: Nếu bạn trả lời sai câu hỏi này, bạn sẽ nhận được gấp đôi phần thưởng. 】
Phó Bằng Lan im lặng một lúc rồi cầm cây bút trước mặt lên, đối với người ở đầu bên kia nói: "Nếu anh cũng chọn A, em không sao chứ?"
Quý Hành: "Không sao á anh." Vì sao lại có vấn đề?
"Vậy thì chọn thôi," Phó Bằng Lan nói xong thì viết câu trả lời của mình lên màn hình ánh sáng. Ván này không có trừng phạt, cả hai tạm an toàn
Khi đến câu hỏi thứ hai, lời nhắc nhở chính của Quý Hành là: nếu hai người trả lời giống nhau ( cùng đúng cùng sai), cả hai sẽ bị trừng phạt.
Quý Hành: "..."
Nhắc nhở chính của Phó Bằng Lan là: Nếu bạn trả lời đúng câu hỏi này, bên kia sẽ bị phạt hai lần.
Không có cách nào để nói ra lời nhắc nhở then chốt, đây là tình hình của phía Quý Hành, vậy bên Phó Bằng Lan chắc cũng không tốt hơn tí nào, bởi vì sau khi câu hỏi thứ hai xuất hiện, bên phía anh cũng rơi vào im lặng.
Chỉ cần nói ra câu nhắc nhở sẽ bị chặn lại, Quý Hành suy nghĩ một lúc và nói: "Em không biết câu hỏi này, em sẽ chọn ngẫu nhiên, còn anh chọn đúng?"
Phó Bằng Lam co giật khóe miệng "Quý Hành, những câu hỏi này dường như được thiết kế riêng cho chúng ta." Vì sự im lặng trước đó, chỉ còn 15 giây nữa là đếm ngược, "nhưng anh không thể trả lời chính xác câu hỏi này." Không biết câu này có bị chặn không.
Tất nhiên Quý Hành không nghe thấy, sau khi biết Phó Bằng Lan có thể chọn câu trả lời đúng, cậu đã viết câu trả lời sai trên màn hình của mình, "Em sai câu hỏi này."
Phó Bằng Lan bên kia cũng viết đáp án trước khi thời gian kết thúc.
Khi đếm ngược kết thúc, trên màn hình có một dấu thập đỏ tươi, các bức tường xung quanh lập tức lan ra ngoài, Quý Hành dường như đang ở trong một khoảng không đen kịt, cậu quay lại và thấy có hai con nai xanh nhìn chằm chằm vào mình và thở hổn hển, móng trước của tụi nó đá xuống đất một cách nóng nảy, giống như một con thú bị chọc giận trong Đấu trường.
Quý Hành cảm thấy nguy hiểm, cậu định lấy ra một ít cà rốt thì chợt nhớ rằng tất cả các đạo cụ đều đã hết tác dụng, không có thứ gì trong căn phòng này có thể dùng làm vũ khí. Cậu nhìn chằm chằm vào hai con nai sừng tấm một lúc, suy nghĩ phải bẻ sừng nai làm vũ khí mới được.
Thời gian trừng phạt: 180s.
May mắn thay, hai con nai sừng tấm có thể hình trung bình, mặc dù QuýnHandh nói rằng sức mạnh của cậu không bằng Phó Bằng Lan, nhưng với sự thông minh và nhanh nhẹn của mình, cậu vẫn cảm thấy ổn trong ba phút.
Tốc độ của nai sừng tấm cũng rất nhanh nhẹn, Quý Hành thậm chí còn không kịp thở. Mồ hôi trên má rơi xuống thành chuỗi, cuối cùng vẫn bị một con nai sừng tấm húc văng ra xa, vừa rơi xuống đất đã thấy một con khác lao tới chỗ mình.
Quý Hành tính toán thời gian, nghiến răng nhảy lên về phía sau nai sừng tấm, cố gắng bẻ gạc bằng cả hai tay nhưng nó thật sự rất khó, phải dùng hết sức cả hai tay mới bẻ được cái sừng xuống, con nai cũng dãy dụa vì đau đớn.
Quý Hành nắm chặt lấy bộ lông của nó, nhưng không thể lay chuyển nó bằng bất cứ giá nào, và cậu còn luôn phải đề phòng trước sự tấn công của một con nai sừng tấm khác.
Kết thúc thời gian đếm ngược, hai con nai sừng tấm biến mất nhanh như làn khói, và các bức tường xung quanh cũng quay trở lại trạng thái ban đấu. Đây là thời gian để người chơi nghỉ ngơi và hít thở.
Quý Hành nằm bệch trên mặt đất, cả người đau nhức kinh khủng. Lúc trước cậu lo chạy nên không hề cảm nhận được điều đó, nhưng bây giờ Quý Hành nhận ra rằng cánh tay của mình đã bị trật vì dùng nhiều lực. Đây chỉ mới là hai con nai sừng tấm, cậu sợ tiếp theo trừng phạt sẽ càng ác liệt hơn.
"Quý Hành, em không sao chứ?" Giọng Phó Bằng Lan bên kia cũng hơi rối loạn, dù đã che giấu rất kỹ nhưng Quý Hành vẫn nhận ra manh mối, "Bên em có hai con nai ở đây, còn anh thì sao?
Phó Bằng Lan nói, "thực ra em có thể chọn đáp án đúng phải không?"
Quý Hành: "Nhưng em tưởng kết quả sẽ giống nhau?"
"Không giống nhau đâu. Nếu anh đoán đúng, em phải đối mặt với ít nhất hai con nai." Khi đề kết thúc thì có thể nói lời nhắc nhở ra. Phó Bằng Lan lại gần cây bìm bìm. "Quý Hành, chúng ta hãy thỏa thuận đi. Hiện tại còn ba câu hỏi. Đối với câu hỏi tiếp theo, em chỉ cần nghĩ về bản thân, không cần nghĩ cho anh. Câu hỏi tiếp theo chúng ta trao đổi và câu hỏi cuối cùng, tùy thuộc vào tình huống nhé. "
Quý Hành đã đoán được nhắc nhở chính của Phó Bằng Lan. Cậu cười khổ, trò chơi này bị bệnh hay gì ấy. Nếu không phải cậu tin tưởng tuyệt đối vào Phó Bằng Lan, thì chắc giờ hai bên từ mặt nhau rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất