Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng
Chương 34
Bình thường bốn ngày trong phó bản so với bên ngoài chỉ đủ ngủ gật một lúc, làm đại cái gì cũng đủ hết thời gian.
Lần này phó bản cao cấp nên có vẻ không giống phó bản thông thường, đám người Quý Hành ra khỏi phó bản đến ngay trong bệnh viện, mà bệnh viện đã không còn sự trật tự ngay ngắn lúc trước, dường như đã có chuyện gì rồi.
Xảy ra chuyện gì?
Minh Lang thấy đám người Quý Hành đi tới mà suýt rơi nước mắt. Từ trên lầu chạy lao xuống, khỏi bàn tới bước chạy có bao nhiêu lố, tới chỗ Trần Chi Vọng còn ngã thêm một cú to.
Trần Chi Vọng thấy cậu ta hấp tấp bộp chộp quá bèn nói: "Làm gì vậy, mừng thọ anh còn chưa tới cậu đã hành lễ lớn làm gì?"
Minh Lang: "anh ơi anh ơi anhhhhh." Cậu ta lại lại dụi mắt lần nữa, nhìn kỹ đám người trước mặt: "Mọi người vậy mà không chết".
Trần Chi Vọng nhướn lông mày, "nói bậy nói bạ".
Quý Hành khóe miệng giật giật muốn cười, rất muốn nói một câu: trên không nghiêm dưới loạn liền.
Từ Trường Phái vừa vào cửa cũng đã hiểu rõ một ít tình huống bây giờ, bèn đi tới giải thích cho đám người Quý Hành, hoá ra thời gian họ đi vào phó bản đã hơn một ngày.
Khi nhìn thấy Trần Chi Vọng có thể cùng Từ Trường Phái nói chuyện nhẹ nhàng, Minh Lang xung quanh toàn dấu??? Cậu vẫn đang nằm mơ hả?
Mà mấy người nghe Minh Lang kể xong mới biết lý do bệnh viện thay đổi. Đac hơn 1 ngày mà mọi người không ra khiến cho mấy người trong bệnh viện nghĩ rằng họ đã game over như rắn mất đầu mà bắt đầu trở lên loạn hết. Nhưng giờ thì ổn rồi, mọi người ra khỏi phó bản khiến tất cả đều thở phào.
~ bọn truyenfull, truyenwiki1,sstruyen.. là lũ chó ăn cắp, tiếp tay cho ăn cắp chính là súc vật~~
Nhìn thấy mọi người đáng thương như vậy Quý Hành đành làm thêm nhiều đồ ăn ban đêm an ủi họ, Minh Lang vui vẻ mà ôm cổ Quý Hành, nói cái gì lần sau phải ở cùng họ trong phó bản, sống hay chết đều được, không bị đau tim như nãy là được.
Hùng Manh Manh nhìn nhìn cậu ta đặt tay lên vai Quý Hành mà sợ rụt cổ.
Trần Chi Vọng không giống Manh Manh, anh ta loại người có thể động thủ thì không động khẩu, trực tiếp đập một phát cho rớt tay Minh Lang khỏi vai mình, Minh Lang cầm lấy mu bàn tay đỏ lè mà tổn thương sâu sắc, mắc gì mới về đã đánh cậu?
Trần Chi Vọng hết sức cao thâm nói: "Đây không phải là người mà cậu muốn ôm là ôm nhé, lần này tôi chỉ đánh, lần sau thì.. Tốt nhất đừng để viện trưởng trông thấy, về sau có mặt viện trưởng cậu nên tránh xa Quý Hành ra nhá."
Minh Lang ngẩng đầu: "Vì sao?"
Trần Chi Vọng: "Đây là viện trưởng phu nhân."
Quý Hành đang uống nước thì sặc luôn. Minh Lang bỗng quay đầu lại nhìn Quý Hành đầy sùng bái, lần này không dám nữa, tự giác cách Quý Hành xa mấy mét, chấp tay nói, "Bạn học nhỏ thiệt là, không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một phát là khiến người ta kinh ngạc*, ngay cả đoá hoa cao lãnh như viện trưởng cũng có thể hái xuống."
( câu này chân hoàn truyện đoạn vừa phong làm Hoàn quý nhân, Thẩm My Trang có nói ý, bản dịch sau này dùng câu "bình thường kín tiếng tới lúc kinh người).
Trần Chi Vọng: "... Cậu ta mới là người bị hái."
Minh Lãng: "Kích thích vậy!!! Thất lễ thất lễ!!"
Quý Hành yên lặng lau xong miệng, cười khổ nói, " thật ra... Mới chỉ là vị hôn phu thôi."
"Mới chỉ là?!" Minh Lang nói hơi to chút, "hai người có cần không, đêm nay chúng tôi tổ chức động phòng, ngày mai thành hôn?"
Quý Hành lắc đầu, cậu không chịu nổi đãi ngộ đột nhiên cao lên bèn lấy cớ đi vào lều xem thử để thoát thân.
Lúc trước cậu trồng mấy cây ăn quả giờ đã lớn rậm rạp, cây lớn nhất có thân cây to đến nỗi hai lần vòng tay của Quý Hành cũng ôm không xuể. Quý Hành lại chọn ít hạt giống trồng xuống, cúi đầu nhìn trên cổ tay mình, hiện tại con số đã đổi thành "19", xem ra thật sự là đếm ngược.
Trong bệnh viện đa số đã bắt đầu nghỉ ngơi. Quý Hành lên lầu, trong hành lang chỉ còn tiếng bước chân của mình cậu, nhẹ nhàng quanh quẩn, trong tay cậu đang cầm thẻ bài của Phó Bằng Lan. Cậu dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhịn không được lắc đầu cảm thán, người này, từ khi Quý Hành nhìn thấy anh lần đầu tiên, hoặc là nói từ trong video, từ trang web có thông tin về anh, đã biết anh là người được chọn không thể trở thành người bình thường.
Quý Hành mở cửa đi vào rồi khoá kỹ lại. Cậu thay quần áo một lúc rồi theo thói quen thò tay vào túi quần áo của Phó Bằng Lan, thế mà thật sự tìm được thư.
Quý Hành khẽ nhếch môi, cảm thấy người này dường như có sự cố chấp với việc đưa thư. Vừa không chịu gặp mặt đưa, còn nhất định phải đưa mười lá, chả lẽ đây cũng là một loại ám ảnh cưỡng chế?
Quý Hành xem hết nội dung lá thư thì bật cười, lần này càng không giống thư tình, mà giống như tờ giấy điền profile từ khi sinh ra đến giờ có những thành tựu gì. Đại khái biết thư có hạn nên anh còn viết thêm: Có nhiều thành tích nhỏ lẻ tẻ anh không nhớ rõ, nếu em muốn biết cứ hỏi nhé, anh nhớ lại thì anh sẽ trả lời cho em.
Những câu chữ này dường như ẩn chứa pháp lực, ở đầu óc Quý Hành không ngừng biến hoá, bọn nó sau đó còn tập hợp lại tạo ra nội dung mới, nhưng Quý Hành lại có thể nhanh chóng hiểu được cái nội dung mới đó.
Giấc ngủ này của Quý Hành rất nông, lại hơi mệt mỏi, thẳng đến khi có người vỗ nhè nhẹ sau lưng của cậu, Quý Hành tựa như tựa như đã tìm được đáp án cho mình, lú này mới an ổn ngủ say.
Sáng hôm sau cậu tỉnh lại, cửa vẫn đóng kín mít, nhưng trên giường nhiều thêm một cái tay đang đặt lên người cậu, mà chủ nhân cách tay còn đang ngủ, hô hấp nhẹ nhàng phả vào gáy cậu.
Quý Hành: "..."
Hoàn toàn không biết ảnh đến lúc nào luôn á..
Trên cổ tay biến thành "11", Quý Hành chỉ nhìn thoáng qua rồi nằm ở trên giường không nhúc nhích để Phó Bằng Lan ngủ thêm một lát, nhưng cậu lại không thể ngủ tiếp được mà còn căng thẳng hơn chút.
Mãi cho đến khi Phó Bằng Lan nói "Sớm" đánh vỡ bầu không khí yên lặng mới làm cho Quý Hành như trút được gánh nặng.
Phó Bằng Lan nói xong cũng không vội rời giường, càng không chịu đem cánh tay của mình rời khỏi người Quý Hành, thậm chí còn đưa tay nhẹ nhàng đụng đụng tóc cậu, "nhìn riết thay quen, còn cảm thấy nó đẹp nữa."
Quý Hành quay đầu nhìn anh, mới phát hiện khoảng cách của hai người cực kỳ gần, lời muốn nói cũng bỗng nhiên quên đi, mở mồm nửa ngày mới thốt được một câu: "tối hôm qua anh nhảy cửa sổ vào hả?"
"Ừ." Phó Bằng Lan hợp tình hợp lý nói "Tại em khoá cửa lại."
Hình như còn nghe được ý tứ trách cậu?
Quý Hành buồn cười nói, "tại anh không có nói với em ban đêm anh về á.."
Phó Bằng Lan cũng cười nói: "Bây giờ không phải ngăn cản Thuỵ Mộng hắc hoá, boss phó bản cấp 2 cũng tiêu rồi, anh không về ngủ thì ngủ ở đâu bây giờ."
Quý Hành nghĩ lại chuyện này. Bọn họ vừa ra khỏi phó bản một lúc thì hệ thống thông báo đóng cửa phó bản cấp hai. Có điều lúc đó Quý Hành không có nhìn thấy thông báo này.
Phó Bằng Lan tiếp tục nói: "Tối hôm qua đưa thư tình cho em xong thì anh tới chỗ của Trần Chi Vọng, Từ Trường Phái bàn về phó bản cấp ba. Trước mắt chúng ta biết được phó bản cấp ba có 15 người, bệnh viện này có chín người. Anh tính ban ngày đi tìm ít tư liệu lịch sử về thế kỷ Trung Âu để chuẩn bị cho phó bản cấp 3."
Quý Hành nghĩ nghĩ, "Vậy em cùng đi với anh."
"Cùng nhau hả" Phó Bằng Lan dường như đang tự hỏi gì đó: "Vậy có khả năng tốc độ của em không đủ nhanh. Anh vừa nhanh vừa bền nữa."
Quý Hành: "..." Oai yêu yêu linh sao, cậu hoài nghi có người lái xe tốc độ cao!*
(* câu này tui không hiểu gì luôn ai hiểu giúp tui với).
Cơm nước xong xuôi thu dọn đồ đạc. Thời điểm cầm quần áo ra ngoài, Quý Hành theo phản xạ mà nhìn về chỗ Phó Bằng Lan bỏ thư vào. Dường như cái này đã hình thành phản xạ có điều kiện của cậu, mỗi lần đi ngang qua đều muốn đến xem thử.
Phó Bằng Lan hầu như là buổi tối mới để thư, cho nên Quý Hành hôm qua thu được một lá, lại không đưa trước mặt. Không ngờ lần này cậu có thể thấy được có thư bên trong, còn không phải là một lá, Quý Hành đếm, cùng với mấy lá thư lúc trước nhận được cộng lại vừa đủ 10 lá.
Sau đó không đợi Quý Hành mở miệng hỏi, Phó Bằng Lan đã chủ động nhận, "Anh tính thấy viết 10 lá thư lâu quá." Phó Bằng Lan nói, " Quý Hành, anh có hơi sốt ruột, nếu như có chỗ nào khó chịu, phải nhớ nhất định nói cho anh nhé."
Quý Hành đón nhận ánh mắt của anh, yên tĩnh cùng anh nhìn nhau, "chúng ta đều không có kinh nghiệm, thì cứ thuận theo tự nhiên đi."
"Nhưng sao anh nhất định phải viết 10 lá thư vậy?" Quý Hành thấy kỳ lạ mà hỏi.
"Anh hi vọng em sẽ hiểu rõ về anh hơn một chút. Anh không phải là người làm gì cũng giỏi như người ngoài nói, mà là sẽ xuân đau thu buồn, sẽ có lúc thổn thương đau khổ, cũng có lúc tiêu cực, đôi lúc cũng không nắm chắc... Anh rất sợ em hiểu lầm anh, nhưng anh cũng không phải là người hoàn mỹ, nhất là đối với em, anh không có đủ tự tin."
Quý Hành ngơ ngác hỏi: "... Sao lại như thế?" Rõ ràng dù anh làm gì cũng khiến cậu không thể rời mắt mà.
"Em có nhớ anh từng nói trong phó bản "con cái đều có bóng dáng bố mẹ" không?" Phó Bằng Lan nhìn Quý Hành xong mới tiếp tục nói: "Cha mẹ anh cưới nhau vì vừa nhìn đã yêu, cũng rời xa nhau vì cái vừa nhìn đã yêu đấy. Bởi khi tình yêu kết thúc chỉ còn lại nỗi oán hận lẫn nhau, ăn không vào bỏ lại tiếc, mãi cha anh mắc bệnh nan y, trước khi chết mới mở miệng nói với mẹ anh. Đây là lần đầu tiên anh thấy bà ấy đau khổ đến thế, khóc mãi không ngừng. Cha anh nói ông ấy đã sớm biết mình bị bệnh nên muốn thả cho bà ấy tự do để có thể tìm được một tình yêu khác."
"Anh tự nhận mình không phải người hoàn mỹ, nên muốn em hiểu rõ sớm hơn, anh sẽ thực tế hơn một chút."
Quý Hành nghiêm túc nghe hắn nói xong, "Nếu anh đã thẳng thắn thì em cũng muốn nói vơid anh một chuyện, thật ra lúc đầu em đối với anh tốt.. thật ra cũng có ý nghĩ khác, khi đó..." Quý Hành mím mím khóe miệng, dường như đang quyết định một cách khó khăn, "lúc đó em thiếu tiền, may có anh giúp em, chuyện xưa của tụi mình từ đó mà bắt đầu."
"Thật ra anh biết á." Phó Bằng Lan cũng thẳng thắn nói, "Chú em có nói cho anh, nhờ anh có gì giúp em một chút."
Quý Hành: "????" Cho nên cậu sớm đã bị bán rồi á hả?
"Em không thấy lạ vì sao anh gửi thư cho em trong bệnh viện hả? Quý Hành, đừng nghĩ anh là người tốt bụng, chuyện xưa của chúng ta, nói đúng ra, là từ khi em tới tìm anh ở bệnh viện mà bắt đầu, nếu như ngươi không tới... Thì nó sẽ là kịch bản khác." Phó Bằng Lan tựa lên cửa dổ, "Có điều, em đã đến tìm anh, anh thực dự rất vui."
-
Bàn xíu nha, tui muốn thay đổi chút về khẩu vị, tui định edit thêm H văn haha song tính thô tục chút, đối lập hoàn toàn với bộ này ( haha). Các cô thấy thế nào, có phản cảm quá không:< tui tính edit mấy cái h kiểu đoản văn ngắn ý, ra song song với bộ này luôn.
Lần này phó bản cao cấp nên có vẻ không giống phó bản thông thường, đám người Quý Hành ra khỏi phó bản đến ngay trong bệnh viện, mà bệnh viện đã không còn sự trật tự ngay ngắn lúc trước, dường như đã có chuyện gì rồi.
Xảy ra chuyện gì?
Minh Lang thấy đám người Quý Hành đi tới mà suýt rơi nước mắt. Từ trên lầu chạy lao xuống, khỏi bàn tới bước chạy có bao nhiêu lố, tới chỗ Trần Chi Vọng còn ngã thêm một cú to.
Trần Chi Vọng thấy cậu ta hấp tấp bộp chộp quá bèn nói: "Làm gì vậy, mừng thọ anh còn chưa tới cậu đã hành lễ lớn làm gì?"
Minh Lang: "anh ơi anh ơi anhhhhh." Cậu ta lại lại dụi mắt lần nữa, nhìn kỹ đám người trước mặt: "Mọi người vậy mà không chết".
Trần Chi Vọng nhướn lông mày, "nói bậy nói bạ".
Quý Hành khóe miệng giật giật muốn cười, rất muốn nói một câu: trên không nghiêm dưới loạn liền.
Từ Trường Phái vừa vào cửa cũng đã hiểu rõ một ít tình huống bây giờ, bèn đi tới giải thích cho đám người Quý Hành, hoá ra thời gian họ đi vào phó bản đã hơn một ngày.
Khi nhìn thấy Trần Chi Vọng có thể cùng Từ Trường Phái nói chuyện nhẹ nhàng, Minh Lang xung quanh toàn dấu??? Cậu vẫn đang nằm mơ hả?
Mà mấy người nghe Minh Lang kể xong mới biết lý do bệnh viện thay đổi. Đac hơn 1 ngày mà mọi người không ra khiến cho mấy người trong bệnh viện nghĩ rằng họ đã game over như rắn mất đầu mà bắt đầu trở lên loạn hết. Nhưng giờ thì ổn rồi, mọi người ra khỏi phó bản khiến tất cả đều thở phào.
~ bọn truyenfull, truyenwiki1,sstruyen.. là lũ chó ăn cắp, tiếp tay cho ăn cắp chính là súc vật~~
Nhìn thấy mọi người đáng thương như vậy Quý Hành đành làm thêm nhiều đồ ăn ban đêm an ủi họ, Minh Lang vui vẻ mà ôm cổ Quý Hành, nói cái gì lần sau phải ở cùng họ trong phó bản, sống hay chết đều được, không bị đau tim như nãy là được.
Hùng Manh Manh nhìn nhìn cậu ta đặt tay lên vai Quý Hành mà sợ rụt cổ.
Trần Chi Vọng không giống Manh Manh, anh ta loại người có thể động thủ thì không động khẩu, trực tiếp đập một phát cho rớt tay Minh Lang khỏi vai mình, Minh Lang cầm lấy mu bàn tay đỏ lè mà tổn thương sâu sắc, mắc gì mới về đã đánh cậu?
Trần Chi Vọng hết sức cao thâm nói: "Đây không phải là người mà cậu muốn ôm là ôm nhé, lần này tôi chỉ đánh, lần sau thì.. Tốt nhất đừng để viện trưởng trông thấy, về sau có mặt viện trưởng cậu nên tránh xa Quý Hành ra nhá."
Minh Lang ngẩng đầu: "Vì sao?"
Trần Chi Vọng: "Đây là viện trưởng phu nhân."
Quý Hành đang uống nước thì sặc luôn. Minh Lang bỗng quay đầu lại nhìn Quý Hành đầy sùng bái, lần này không dám nữa, tự giác cách Quý Hành xa mấy mét, chấp tay nói, "Bạn học nhỏ thiệt là, không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một phát là khiến người ta kinh ngạc*, ngay cả đoá hoa cao lãnh như viện trưởng cũng có thể hái xuống."
( câu này chân hoàn truyện đoạn vừa phong làm Hoàn quý nhân, Thẩm My Trang có nói ý, bản dịch sau này dùng câu "bình thường kín tiếng tới lúc kinh người).
Trần Chi Vọng: "... Cậu ta mới là người bị hái."
Minh Lãng: "Kích thích vậy!!! Thất lễ thất lễ!!"
Quý Hành yên lặng lau xong miệng, cười khổ nói, " thật ra... Mới chỉ là vị hôn phu thôi."
"Mới chỉ là?!" Minh Lang nói hơi to chút, "hai người có cần không, đêm nay chúng tôi tổ chức động phòng, ngày mai thành hôn?"
Quý Hành lắc đầu, cậu không chịu nổi đãi ngộ đột nhiên cao lên bèn lấy cớ đi vào lều xem thử để thoát thân.
Lúc trước cậu trồng mấy cây ăn quả giờ đã lớn rậm rạp, cây lớn nhất có thân cây to đến nỗi hai lần vòng tay của Quý Hành cũng ôm không xuể. Quý Hành lại chọn ít hạt giống trồng xuống, cúi đầu nhìn trên cổ tay mình, hiện tại con số đã đổi thành "19", xem ra thật sự là đếm ngược.
Trong bệnh viện đa số đã bắt đầu nghỉ ngơi. Quý Hành lên lầu, trong hành lang chỉ còn tiếng bước chân của mình cậu, nhẹ nhàng quanh quẩn, trong tay cậu đang cầm thẻ bài của Phó Bằng Lan. Cậu dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhịn không được lắc đầu cảm thán, người này, từ khi Quý Hành nhìn thấy anh lần đầu tiên, hoặc là nói từ trong video, từ trang web có thông tin về anh, đã biết anh là người được chọn không thể trở thành người bình thường.
Quý Hành mở cửa đi vào rồi khoá kỹ lại. Cậu thay quần áo một lúc rồi theo thói quen thò tay vào túi quần áo của Phó Bằng Lan, thế mà thật sự tìm được thư.
Quý Hành khẽ nhếch môi, cảm thấy người này dường như có sự cố chấp với việc đưa thư. Vừa không chịu gặp mặt đưa, còn nhất định phải đưa mười lá, chả lẽ đây cũng là một loại ám ảnh cưỡng chế?
Quý Hành xem hết nội dung lá thư thì bật cười, lần này càng không giống thư tình, mà giống như tờ giấy điền profile từ khi sinh ra đến giờ có những thành tựu gì. Đại khái biết thư có hạn nên anh còn viết thêm: Có nhiều thành tích nhỏ lẻ tẻ anh không nhớ rõ, nếu em muốn biết cứ hỏi nhé, anh nhớ lại thì anh sẽ trả lời cho em.
Những câu chữ này dường như ẩn chứa pháp lực, ở đầu óc Quý Hành không ngừng biến hoá, bọn nó sau đó còn tập hợp lại tạo ra nội dung mới, nhưng Quý Hành lại có thể nhanh chóng hiểu được cái nội dung mới đó.
Giấc ngủ này của Quý Hành rất nông, lại hơi mệt mỏi, thẳng đến khi có người vỗ nhè nhẹ sau lưng của cậu, Quý Hành tựa như tựa như đã tìm được đáp án cho mình, lú này mới an ổn ngủ say.
Sáng hôm sau cậu tỉnh lại, cửa vẫn đóng kín mít, nhưng trên giường nhiều thêm một cái tay đang đặt lên người cậu, mà chủ nhân cách tay còn đang ngủ, hô hấp nhẹ nhàng phả vào gáy cậu.
Quý Hành: "..."
Hoàn toàn không biết ảnh đến lúc nào luôn á..
Trên cổ tay biến thành "11", Quý Hành chỉ nhìn thoáng qua rồi nằm ở trên giường không nhúc nhích để Phó Bằng Lan ngủ thêm một lát, nhưng cậu lại không thể ngủ tiếp được mà còn căng thẳng hơn chút.
Mãi cho đến khi Phó Bằng Lan nói "Sớm" đánh vỡ bầu không khí yên lặng mới làm cho Quý Hành như trút được gánh nặng.
Phó Bằng Lan nói xong cũng không vội rời giường, càng không chịu đem cánh tay của mình rời khỏi người Quý Hành, thậm chí còn đưa tay nhẹ nhàng đụng đụng tóc cậu, "nhìn riết thay quen, còn cảm thấy nó đẹp nữa."
Quý Hành quay đầu nhìn anh, mới phát hiện khoảng cách của hai người cực kỳ gần, lời muốn nói cũng bỗng nhiên quên đi, mở mồm nửa ngày mới thốt được một câu: "tối hôm qua anh nhảy cửa sổ vào hả?"
"Ừ." Phó Bằng Lan hợp tình hợp lý nói "Tại em khoá cửa lại."
Hình như còn nghe được ý tứ trách cậu?
Quý Hành buồn cười nói, "tại anh không có nói với em ban đêm anh về á.."
Phó Bằng Lan cũng cười nói: "Bây giờ không phải ngăn cản Thuỵ Mộng hắc hoá, boss phó bản cấp 2 cũng tiêu rồi, anh không về ngủ thì ngủ ở đâu bây giờ."
Quý Hành nghĩ lại chuyện này. Bọn họ vừa ra khỏi phó bản một lúc thì hệ thống thông báo đóng cửa phó bản cấp hai. Có điều lúc đó Quý Hành không có nhìn thấy thông báo này.
Phó Bằng Lan tiếp tục nói: "Tối hôm qua đưa thư tình cho em xong thì anh tới chỗ của Trần Chi Vọng, Từ Trường Phái bàn về phó bản cấp ba. Trước mắt chúng ta biết được phó bản cấp ba có 15 người, bệnh viện này có chín người. Anh tính ban ngày đi tìm ít tư liệu lịch sử về thế kỷ Trung Âu để chuẩn bị cho phó bản cấp 3."
Quý Hành nghĩ nghĩ, "Vậy em cùng đi với anh."
"Cùng nhau hả" Phó Bằng Lan dường như đang tự hỏi gì đó: "Vậy có khả năng tốc độ của em không đủ nhanh. Anh vừa nhanh vừa bền nữa."
Quý Hành: "..." Oai yêu yêu linh sao, cậu hoài nghi có người lái xe tốc độ cao!*
(* câu này tui không hiểu gì luôn ai hiểu giúp tui với).
Cơm nước xong xuôi thu dọn đồ đạc. Thời điểm cầm quần áo ra ngoài, Quý Hành theo phản xạ mà nhìn về chỗ Phó Bằng Lan bỏ thư vào. Dường như cái này đã hình thành phản xạ có điều kiện của cậu, mỗi lần đi ngang qua đều muốn đến xem thử.
Phó Bằng Lan hầu như là buổi tối mới để thư, cho nên Quý Hành hôm qua thu được một lá, lại không đưa trước mặt. Không ngờ lần này cậu có thể thấy được có thư bên trong, còn không phải là một lá, Quý Hành đếm, cùng với mấy lá thư lúc trước nhận được cộng lại vừa đủ 10 lá.
Sau đó không đợi Quý Hành mở miệng hỏi, Phó Bằng Lan đã chủ động nhận, "Anh tính thấy viết 10 lá thư lâu quá." Phó Bằng Lan nói, " Quý Hành, anh có hơi sốt ruột, nếu như có chỗ nào khó chịu, phải nhớ nhất định nói cho anh nhé."
Quý Hành đón nhận ánh mắt của anh, yên tĩnh cùng anh nhìn nhau, "chúng ta đều không có kinh nghiệm, thì cứ thuận theo tự nhiên đi."
"Nhưng sao anh nhất định phải viết 10 lá thư vậy?" Quý Hành thấy kỳ lạ mà hỏi.
"Anh hi vọng em sẽ hiểu rõ về anh hơn một chút. Anh không phải là người làm gì cũng giỏi như người ngoài nói, mà là sẽ xuân đau thu buồn, sẽ có lúc thổn thương đau khổ, cũng có lúc tiêu cực, đôi lúc cũng không nắm chắc... Anh rất sợ em hiểu lầm anh, nhưng anh cũng không phải là người hoàn mỹ, nhất là đối với em, anh không có đủ tự tin."
Quý Hành ngơ ngác hỏi: "... Sao lại như thế?" Rõ ràng dù anh làm gì cũng khiến cậu không thể rời mắt mà.
"Em có nhớ anh từng nói trong phó bản "con cái đều có bóng dáng bố mẹ" không?" Phó Bằng Lan nhìn Quý Hành xong mới tiếp tục nói: "Cha mẹ anh cưới nhau vì vừa nhìn đã yêu, cũng rời xa nhau vì cái vừa nhìn đã yêu đấy. Bởi khi tình yêu kết thúc chỉ còn lại nỗi oán hận lẫn nhau, ăn không vào bỏ lại tiếc, mãi cha anh mắc bệnh nan y, trước khi chết mới mở miệng nói với mẹ anh. Đây là lần đầu tiên anh thấy bà ấy đau khổ đến thế, khóc mãi không ngừng. Cha anh nói ông ấy đã sớm biết mình bị bệnh nên muốn thả cho bà ấy tự do để có thể tìm được một tình yêu khác."
"Anh tự nhận mình không phải người hoàn mỹ, nên muốn em hiểu rõ sớm hơn, anh sẽ thực tế hơn một chút."
Quý Hành nghiêm túc nghe hắn nói xong, "Nếu anh đã thẳng thắn thì em cũng muốn nói vơid anh một chuyện, thật ra lúc đầu em đối với anh tốt.. thật ra cũng có ý nghĩ khác, khi đó..." Quý Hành mím mím khóe miệng, dường như đang quyết định một cách khó khăn, "lúc đó em thiếu tiền, may có anh giúp em, chuyện xưa của tụi mình từ đó mà bắt đầu."
"Thật ra anh biết á." Phó Bằng Lan cũng thẳng thắn nói, "Chú em có nói cho anh, nhờ anh có gì giúp em một chút."
Quý Hành: "????" Cho nên cậu sớm đã bị bán rồi á hả?
"Em không thấy lạ vì sao anh gửi thư cho em trong bệnh viện hả? Quý Hành, đừng nghĩ anh là người tốt bụng, chuyện xưa của chúng ta, nói đúng ra, là từ khi em tới tìm anh ở bệnh viện mà bắt đầu, nếu như ngươi không tới... Thì nó sẽ là kịch bản khác." Phó Bằng Lan tựa lên cửa dổ, "Có điều, em đã đến tìm anh, anh thực dự rất vui."
-
Bàn xíu nha, tui muốn thay đổi chút về khẩu vị, tui định edit thêm H văn haha song tính thô tục chút, đối lập hoàn toàn với bộ này ( haha). Các cô thấy thế nào, có phản cảm quá không:< tui tính edit mấy cái h kiểu đoản văn ngắn ý, ra song song với bộ này luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất